Quan Kỳ đi rồi.
Anh đi, cũng mang theo toàn bộ sức sống đi.
Xung quanh chìm vào im lặng.
Tôi cụp mắt, lặng lẽ đứng đó thật lâu.
Chiếc nhẫn lẻ loi nằm đó. Tôi đưa tay ra, cố gắng cầm nó lên.
Tôi thử đi thử lại, nhưng chiếc nhẫn vẫn nằm đó.
Tôi bắt đầu lo lắng, đưa hai tay ra muốn chạm vào.
Ma nữ hoảng lên, rối riết kêu tôi: “Nhu Nhu, Nhu Nhu?”
“Cô sao vậy? Cô đừng doạ tôi….”
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu: “Tôi muốn đeo nó.”
Tôi chỉ vào chiếc nhẫn: “Tôi muốn đeo nhẫn.”
Ma nữ im bặt.
Cô ấy đứng đó và lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.
Tôi lại bắt đầu nhào lên.
Ma nữ ôm chặt tôi, nói khẽ:
“Không đeo được đâu Nhu Nhu.”
“Chúng ta không đeo được.”
“ năm rồi, cô cũng nên buông bỏ đi.”