Trải qua chuyện này, ngược lại tình cảm của hai người lại càng tốt hơn. Mọi việc Diệp Thiên Nhiên đều theo cô, mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng sẽ cùng cô đi học.
Mạnh Yên từ chối nhiều lần cũng vô dụng, thời gian học hai cấp khác nhau, không cần phiền toái như vậy. Nhưng mà Diệp Thiên Nhiên bày ra rất nhiều lý do để thuyết phục cô, thậm chí còn đồng ý làm món đặc sản của quê anh cho cô ăn, lúc này mới được cô chấp nhận.
Việc qua lại này cũng khiến người khác chủ ý, vào giờ trưa nghỉ giải lao, mấy vị học tỷ cấp hai bộ dạng hung hăng đến tìm cô, muốn cô nói rõ quan hệ giữa cô và Diệp Thiên Nhiên.
Mạnh Yên đảo mắt, thì ra là Diệp Thiên Nhiên học cấp hai được hoan nghênh như vậy, những người tìm cô đều là đại mỹ nữ thuần khiết. Nhưng mà chuyện này phải xử lý dứt khoát, tránh để lại hậu quả. Cô mở to hai mắt ngây thơ, "Các vị học tỷ, mọi người không nghe anh ấy nhắc đến quan hệ của bọn em sao?"
"Nếu như biết bọn chị còn tới tìm em sao?" Người nói chuyện giọng không kiên nhẫn, dáng dấp cũng không tệ, mỹ nữ tóc dài mắt hạnh, cô ta nhìn chung quanh cũng không cảm thấy cô nhóc này có gì đặc biệt. Hơn nữa còn nhỏ tuổi, sao Diệp Thiên Nhiên có thể thích được?
Diệp Thiên Nhiên khá trầm tính, chỉ nói chuyện với nam sinh, đối với nữ sinh dù là nhìn cũng không thèm. Chẳng qua dung mạo anh xuất sắc, thành tích học tập cũng tốt, dáng vẻ lạnh nhạt khiến cho rất nhiều người hâm mộ.
"Anh họ em là như vậy, anh ấy không thích nói nhiều về chuyện riêng." Gương mặt Mạnh Yên chân thành, cực kỳ vô tội.
"Anh họ? Diệp Thiên Nhiên là anh họ em?" Một học tỷ thét chói tai.
"Dạ, các bạn học lớp em cũng biết." Mạnh Yên vui vẻ cười nhấn mạnh giọng một lần nữa, "Chẳng qua anh họ không thích nói chuyện của mình nên các chị không biết." Lần này mới có thể hóa giải những chuyện ghen tị này. Thích người ta cũng không dám đi thổ lộ, còn tìm tới người vô tội như cô thì có bản lĩnh hay ho gì chứ?
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nói xem, cô nhóc trước mắt không có bộ dạng trổ mã, lại gầy Diệp Thiên Nhiên để ý mới là lạ. Để những người dáng cao, có ngực có mông như các cô mỗi ngày lượn lờ xung quanh thì người nào sẽ thích cô nhóc này chứ?
"Em gái, đây là KFC chị mua, chị cho em ăn.”
"Em gái, đây là bánh ngọt, em chưa ăn trưa, tới đây, cho em nè.”
"Em gái…” Vẻ mặt mọi người nhiệt tình, trên mặt nở rộ như đóa hoa.
Mạnh Yên không biết nên khóc hay cười nhìn một đống đồ ăn trong tay, còn gọi em gái thân mật chứ! Thay đổi thái độ cũng quá nhanh đi, khiến người ta không thể nói nên lời.
"Tiểu Yên." Diệp Thiên Nhiên chạy tới, đổ mồ hôi đầm đìa. Anh mới vừa nghe nói những người kia đến tìm Mạnh Yên làm phiền nên vội vàng chạy tới.
Ánh mắt những nữ sinh kia sáng lên, tầm mắt dính thật chặt vào người anh. Còn có mấy nữ sinh thẹn thùng đỏ mặt, ánh mắt si mê.
"Anh họ." Mạnh Yên nở nụ cười kỳ quái, "Anh xem mấy vị học tỷ này tặng em nhiều đồ chưa.”
"Trả lại." Anh nhìn chằm chằm, giọng nói của cô không có ý tốt. Vốn thấy cô không sao, anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng bộ dạng cô như xem kịch vui khiến trong lòng anh không thoải mái.
Mạnh Yên sửng sốt, sao vậy? Sao lại khó chịu với cô? Cô cũng đâu nói muốn nhận, là bọn họ cứng rắn đưa cho cô. Có gì đáng để anh tức giận chứ?
Cô ủy khuất trả lại những món trong tay, mấy học tỷ kia thấy sắc mặt của anh khó coi, vừa ảo não vừa không dám lên tiếng.
Mạnh Yên trợn mắt nhìn anh, xoay người muốn trở về phòng học. Bị anh kéo lại, "Sao vậy?"
"Muốn ăn cái gì? Anh mua cho em." Diệp Thiên Nhiên đoán chừng mình lại chọc giận cô.
"Không muốn ăn, em muốn trở về phòng học." Mạnh Yên dùng sức giãy giụa, mới không cần anh mua gì cho cô. Cô có tiền, thích ăn cái gì thì mua cái đó.
"Trở về phòng học gì chứ? Ăn cơm xong chưa?" Diệp Thiên Nhiên dịu dàng dụ dỗ nói, cô nhóc này thích mềm không thích cứng, người khác càng dữ thì cô càng dữ hơn.
Mỗi lần ăn cơm trưa trong trường đều tự giải quyết, tự nấu cơm đem đồ ăn theo, song bình thường đều là ăn cơm với bọn Giang Vũ. Còn cấp hai thì mỗi ngày ăn cơm phần, tiện lợi hơn nhiều so với bọn họ. Không biết trường học này nghĩ thế nào? Cô nghĩ thầm trong lòng, có phải trường học ngại học sinh cấp một không có tiền?
"Ăn rồi." Mạnh Yên không vui, xoay người đi.
Diệp Thiên Nhiên kéo cô đi vào căn tin trường học mua rất nhiều đồ ăn, rồi kéo cô đi tới trong rừng cây nhỏ ngồi xuống. Nơi này tương đối yên tĩnh, chỉ có vài học sinh ngồi đọc sách.
Thấy cô còn chưa được tự nhiên, anh không khỏi nhức đầu, dịu dàng giải thích, "Anh không trách em, em muốn ăn gì tìm anh, không nên nhận của họ."
"Em đâu có, là bọn họ cứ đưa cho em." Mạnh Yên cắn môi dưới, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, "Em không cần."
"Được rồi, đừng nóng giận, là anh sai." Anh cắt jambong ra đưa cho cô, "Lần sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Mạnh Yên thấy anh nói xin lỗi, không tính toán nữa. Nhận lấy ăn vài miếng, cô phát hiện càng lớn ăn càng nhiều, ăn bao nhiêu cũng không thấy no. Đến tuổi dậy thì là phải ăn nhiều, nói không chừng vóc dáng có thể cao thêm, quan trọng nhất là hi vọng chỗ kia có thể lên tới cỡ B hoặc là C, kiếp trước cô đáng thương chỉ có cỡ A. Thật là khiến cho người ta buồn bực.
Diệp Thiên Nhiên thấy cô nhận đồ ăn, không khỏi nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Cô nhóc này càng ngày càng mỏng manh, nhưng anh thích.
"Anh để mắt mấy vị học tỷ kia đi, động một chút là tới tìm em làm phiền, em không chịu nổi." Cô cắn thức ăn mơ hồ nói, "Những người đó cũng không biết đầu óc nghĩ như thế nào, sao lại để ý anh?”
"Thế nào? Anh rất kém cỏi sao?" Diệp Thiên Nhiên đen mặt, lời này như sét đánh bên tai anh, "Lẽ nào em không thấy anh như vậy?"
"Anh?" Mạnh Yên nhìn thật lâu, lắc lắc đầu nói, "Dáng vẻ anh quá ưa nhìn, điểm này thật sự không tốt."
Diệp Thiên Nhiên không hiểu, là sao? Vội vàng khiêm tốn xin thỉnh giáo, "Có gì mà không tốt?"
"Nam sinh quá ưu tú thì đào hoa." Mạnh Yên thu hồi tầm mắt thuận miệng nói ra. Kiểu nam sinh này bình thường tự cao, nhân phẩm không tốt, chỉ nhờ vào khuôn mặt đẹp trai mà đùa giỡn với con gái, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều.
"Nói vớ vẩn." Diệp Thiên Nhiên thật sự không biết tại sao cô có thể có suy nghĩ như vậy? Vơ đũa cả nắm, vậy cũng không đúng.
"Mặc dù không đào hoa." Mạnh Yên thờ ơ vừa ăn vừa giải thích lời của mình, "Cô gái trong lòng của người đó khó lòng có thể đề phòng những người con gái khác không tranh anh ta, chỉ số nguy hiểm quá lớn."
Lời này cũng có đạo lý, Diệp Thiên Nhiên lại không cam lòng, "Chỉ cần anh ta kiên định, không bị hấp dẫn là được rồi."
"Một lần hai lần tạm được, nhiều lần có thể không được." Mạnh Yên bĩu môi, chuyện kiên định như mây trôi, gió thổi sẽ bay đi, "Sau này không thể tìm ông xã quá đẹp trai."
"Hả? Vậy em muốn tìm người thế nào?" Diệp Thiên Nhiên lập tức vểnh tai lên, cô nhóc này còn nhỏ tuổi đã muốn tìm ông xã, anh cần phải để ý thật kỹ.
"Muốn một người an phận thủ thường, lớn lên bình thường, nghe lời em, muốn..." Mạnh Yên suy nghĩ hồi lâu không nghĩ ra yêu cầu gì khác, phất tay một cái nói, "Chỉ những điều kiện này, em không đòi hỏi cao.”
Yêu cầu không cao? Diệp Thiên Nhiên chỉ cảm thấy một hồi tuyệt vọng, đây là yêu cầu gì chứ? ! Đè xuống cảm xúc buồn rầu, "Em không cảm thấy yêu cầu này quá thấp sao? Còn có người này quá đàng hoàng, có thể là quá nhu nhược. Kiểu người như thế em cũng muốn?"
Điều này cũng đúng, Mạnh Yên suy nghĩ một chút, "Không sao, khi đó em sẽ xem xét, chỉ chọn người hiền lành, không chọn người nhu nhược." Cách nói này đơn giản như chọn đồ chơi vậy.
Diệp Thiên Nhiên có hơi hoang mang, mặt lúc đỏ lúc trắng.
Mạnh Yên mở to hai mắt, "Anh họ, anh làm sao vậy?"
"Không sao." Diệp Thiên Nhiên nghiêm mặt đứng lên, giọng nói cứng rắn, "Anh đưa em trở về phòng học."
Mạnh nhiên mờ mịt nhìn anh, sao tâm tình anh lại thay đổi thất thường vậy? Chẳng lẽ anh giống con gái, dì cả đến thăm? Nhưng anh là con trai!
Diệp Thiên Nhiên buồn bực chừng mấy ngày, cũng không thấy cô có phản ứng gì. Không khỏi nổi giận, đó là chuyện mấu chốt. Nhưng mà cô còn nhỏ, từ từ đi. Có một số việc không thể gấp được.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt ba người Mạnh Yên đã học xong sơ tam[], Diệp Thiên Nhiên cũng sắp thi tốt nghiệp trung học. Trong thời gian này nhà họ Mạnh buôn bán tốt hơn, khiến cho những cửa hàng khác phải đỏ mắt ghen tị. Nhà họ Mạnh lại mở thêm những cửa hàng khác ở trong huyện, Lý Thiến bận rộn đi lại.
[] : trung học cấp – tương đương lớp – , có cấp : sơ nhất, sơ nhị, sơ tam, sơ tam - tương đương lớp ở VN. Còn trung học cấp tương đương lớp – .
Mà Mạnh Ngọc Cương không bán cá nữa, hợp tác với Giang Hải Thiên xây sân nhỏ nuôi gà, buôn bán cũng không tệ lắm, một năm bốn mùa đều có thể giao hàng đến chợ trong trấn. Hai người nhiệt tình, hợp lại khuếch trương quy mô.
Vợ chồng bận rộn suốt, không có thời gian để ý tới con gái, nhưng điều này khiến Mạnh Yên vô cùng đau khổ. Cô vốn không biết làm việc nhà, lần này việc gì cũng phải do mình tự tay làm.
Song bà nội Giang sẽ để cho Mạnh Yên ăn uống ở nhà bà, làm xong bài tập thì để cho Diệp Thiên Nhiên đưa cô về nhà.
Vợ chồng Mạnh Ngọc Cương thương lượng, như vậy cũng được, bọn họ đỡ lo hơn nhiều. Vì vậy quyết định mỗi tháng đưa đồng làm phí trả công, bà nội Giang từ chối không được đành nhận lấy.
Mạnh Yên vốn không muốn đến nhà họ Giang, nhưng mà nghe Lý Thiến khuyên mấy câu, không thể làm gì khác hơn là đến ăn uống ở đó, lần này cũng có chỗ tốt. Gặp phải vấn đề gì khó hiểu có thể trực tiếp hỏi, không cần phải ghi lại. Thức ăn đều là cô thích ăn, tay nghề bà nội Giang thì không cần phải nói, chỉ có một chữ: Ngon. Về phần chén đũa cũng không cần cô rửa. Bình thường cơm nước xong đã được bà nội Giang đẩy bốn người bọn họ đi học bài.
Phương Phương và Giang Vũ luôn luôn nghe cô, Diệp Thiên Nhiên cũng theo cô, cô chỉ cần cố gắng học tập tốt là được. Như vậy cô cảm thấy hài lòng thoải mái, vì vậy ngày ngày đến nhà họ Giang. Có lúc Lý Thiến và Mạnh Ngọc Cương cũng đến ăn cơm tối, sau đó cả nhà cùng nhau trở về.
Cô học tập rất thuận lợi, nhưng mà Phương Phương thì ảo não không ngừng than khổ. Kể từ khi lên trung học cấp một, thành tích Phương Phương trượt thê thảm, mỗi lần đến kỳ thi là đầy gian khổ. Chuyện học bổ túc đối với cô cũng khá đau khổ.
Đến lúc điền nguyện vọng, người lớn hai nhà thong thả, chỉ nói, sau khi điền xong hẳn xem. Những chuyện khác đều không để ý.
Mạnh Yên và Giang Vũ cũng dứt khoát điền tên trung học cấp hai lớn nhất trong huyện, trường học trung học này có thể coi như là tốt nhất. Chỉ có Phương Phương run sợ, nhìn chằm chằm giấy nguyện vọng không chịu viết.
"Tớ và Tiểu Yên điền xong rồi, cậu mau ghi đi, đến lúc đó cùng nhau nộp." Giang Vũ thấy cô ngồi hồi lâu trên giấy vẫn chưa có một chữ, không khỏi khuyên mấy câu.
Phương Phương rên lên, "Chuyện cậu muốn học trung học cấp hai, dù tớ muốn thì thành tích tớ không theo kịp."
"Không cần gấp gáp." Giang Vũ vỗ vỗ đầu của cô an ủi, "Ba ba nói, nếu như thành tích không tốt, thì cũng có thể tốn ít tiền." Song cũng không có thể tốn quá nhiều tiền, không thể cứ một chút là có thể dùng tiền.
Vẻ mặt Phương Phương rầu rĩ, "Tớ không muốn ngày ngày khổ cực đi học, tớ thật sự không chịu nổi."
"Phương Phương, cậu không muốn đi học?" Mạnh Yên không nhịn được chen miệng nói, "Vậy cậu có thể làm gì?"
"Tớ có thể đến nhà cậu làm nhân viên cửa hàng, nghe mẹ tớ nói, tiền lương rất khá, còn có thể trích phần trăm." Phương Phương do dự hồi lâu, lôi kéo tay của cô, "Tiểu Yên, cậu nói với mẹ cậu một tiếng, để tớ làm đi, trước kia tớ cũng từng làm việc mấy việc lặt vặt này, những công việc trong tiệm tớ cũng biết làm.”
Nghỉ hè hằng năm, hai nhà Mạnh, Gia sợ bọn nhỏ ở nhà nhàm chán, có lúc sẽ cho các cô đến chơi ở cửa hàng. Nhưng bình thường các cô cũng sẽ bận rộn giúp một tay, sửa sang lại quần áo, đính giá tiền. Lúc nghỉ hè kết thúc, Lý Thiến sẽ cho Phương Phương mấy trăm đồng tiền lương.
"Đừng nói giỡn, cậu mấy tuổi? Làm nhân viên gì chứ?" Mạnh Yên từ chối, cô mới mười sáu tuổi, xin đi làm đó là phạm pháp, còn chưa đến tuổi trưởng thành!
"Tiểu Yên, cậu giúp một tay đi, tớ chỉ vừa nhìn thấy những thứ kia hình học kia đã nhức đầu hoa mắt, không tiếp thu được." Dù thế nào, Phương Phương cũng không chịu học nữa. Cô cũng tuyệt vọng với số học rồi.
Mạnh Yên không lên tiếng, cầm tài liệu lên xem xét. Nhìn hồi lâu, chỉ vào một trường học trong đó, "Phương Phương, cậu xem trường học này thế nào?"
Phương Phương tiến tới xem, là trường học thiết kế thời trang, đào tạo trong năm."Trường học này tớ chỉ sợ cũng không được."
"Không phải cậu rất thích vẽ sao? Cũng rất thích sửa quần áo, không bằng cậu thi vào trường này, sau này có thể làm nhà thiết kế, rất có lợi." Dù thế nào Mạnh Yên cũng muốn để cho cô học lý thuyết tiếp, bây giờ cô đi lao động tay chân cũng không tốt. Không thể trông cậy vào trung học cấp hai, nhưng có thể đi con đường khác.
Phương Phương bị lời của cô đả động, suy nghĩ một chút vẫn lắc đầu, "Tốt thì tốt, nhưng có lẽ tớ không có hi vọng."
"Phải có lòng tin, tớ thấy trường này lấy điểm không cao, sau này nếu cậu không tìm được việc làm, tớ sẽ nói mẹ mời cậu đến làm việc." Mạnh Yên ra sức thuyết phục, "Nếu như cậu có bản lĩnh, có thể giúp đỡ thiết kế quần áo, tiền lương còn gấp đôi nhân viên cửa hàng." Có thể học một chút cũng được, thời buổi này không có bằng cấp bước vào xã hội rất khó khăn, cô cũng không thể làm nhân viên cả đời.
Phương Phương nghe vậy hai mắt sáng lên, "Cậu nói thật không?"
"Dĩ nhiên." Mạnh Yên gật đầu chắc nịch. Mặc dù cô không nhúng tay vào chuyện buôn bán trong cửa hàng, nhưng việc sắp xếp người vẫn được. Huống chi Lý Thiến rất tốt với Phương Phương.
"Vậy tớ sẽ cố gắng thử xem." Phương Phương có mục tiêu cố gắng, tinh thần hăng hái.
Thấy thuyết phục được cô, Mạnh Yên không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ, Phương Phương phải có người động viên mới được. Chỉ tiếc mẹ cô chưa bao giờ quan tâm thành tích của cô, chỉ quan tâm cô ăn uống no đủ là tốt rồi.