Trong căn phòng trọ.
Sau khi nhét bó hồng mang theo từ đêm qua tới giờ vào tay cô.
Anh quan sát một hồi không gian cô đang sống rồi quay sang hỏi người đang mãi đứng cạnh anh.
"Nguyệt Dao, hôm nay em có đến trường không?"
"Thứ bảy nên em chỉ tham gia luyện đàn buổi sáng!"
"Vậy em thay trang phục.
Chờ anh!" Sợ chưa đủ sức giữ chân cô.
Trước khi ra khỏi cửa, anh nhìn cô nhắc lại: "Nhớ ở yên đây chờ anh!"
Cô không biết anh bảo mình chờ anh để làm gì? Nhưng anh đã dặn như vậy thì cô nên nghe lời.
Ở ngưỡng cửa.
Cô tỏ ý muốn tiễn anh.
Anh mỉm cười nhìn vào mắt cô.
Bàn tay tự nhiên vén mớ tóc đang lòa xòa xuống mặt cô rồi vắt ra phía sau.
"Anh đi rồi quay lại!" Ý cười đậm trong mắt.
Anh nói thêm:"Em đang lưu luyến anh sao? Không muốn xa anh hử?
Nguyệt Dao hứ một tiếng đẩy anh luôn ra cửa.
"Ai mà thèm!"
"Nhưng anh thèm!" Phạm Chánh cười to nói theo bóng lưng vội vã vào nhà của cô.
Nguyệt Dao nghe tiếng cười sảng khoái của anh, cô muốn lao ra bịp miệng anh lại.
Anh có biết thế nào gọi là hẻm không hả? Là chật chội, người đụng người ý! Anh nói to, cười to như vậy không sợ thiên hạ loạn à?
Nhưng nhìn ra, anh đã đi mất tiêu nên cô nuốt lời muốn nói xuống.
Ngầm đợi sẽ trả thù anh sau.
Sau khi tắm xong, Nguyệt Dao chọn cho mình bộ váy trắng.
Trang phục cô mặc chỉ một màu như vậy! Đơn giản khỏi phải lựa.
Nó thích hợp với một người luôn bận rộn như cô.
Ngắm cô gái trong gương có vẻ hài lòng.
Cô lấy đàn gảy bản trong thời gian chờ đợi.
Phạm Chánh bước vào nhà trước sáu con mắt tràn đầy thất vọng.
Ba mẹ anh và bà nội đang ngồi lặng im ở phòng khách.
Anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong cái nhà này? Nhìn mặt bà nội và ba mẹ ai cũng buồn như đưa đám.
"Nội, ai dám chọc bà nội yêu quí của con thế?" Anh ngồi xuống bên cạnh bóp vai cho bà.
Bà nội anh ngoảnh mặt quay đi tỏ ý từ mặt.
"Con qua đêm với ai thế?" Mẹ anh chợt hỏi.
Phạm Chánh quay qua nhìn mẹ.
Anh ngạc nhiên:"Sao mẹ lại hỏi vậy?"
Việc anh và Nguyệt Dao ở cùng nhau là có thật.
Nhưng suy cho cùng cũng là việc bất đắc dĩ.
Không lẽ mẹ có con mắt thứ ba?
Anh còn chưa biết nói sao đã nghe mẹ anh nói tiếp.
"Thằng Erick nó bảo: con ôm học trò cưng của nó đi đâu mất tiêu!"
Trong đầu anh nổ vang một tiếng.
Ác quỉ liền nhảy ra xỉa xối vào mặt anh: Tao đã nói với mày rồi! Quăng nó về Mỹ đi! Để nó ở bên đây, mày có ngày cũng mất vợ! Đến cả người nhà, mày cũng chẳng còn một ai!
Thiên thần nhắm mắt.
Đặt hai ngón tay lên giữa ấn đường: Như vậy đau tay lắm! Không ấy, mày bắt nhận nước nó đi!
Phạm Chánh quay nhìn ác quỉ và thiên thần: Suỵt! Tao đã có cách!
Nhưng giờ anh có việc gấp.
Còn bận săn đón người yêu nên chưa có thời gian để tính sổ.
Món nợ mách lẻo này và dám gọi chị dâu là học trò cưng.
Anh bắt Erick phải trả gấp đôi.
Liếc nhìn đồng hồ đã sáu giờ ba mươi.
Anh vội chào bà nội và ba mẹ quay trở ra nhà xe lấy chiếc SUV đi cho tiện.
Bà nội anh thấy vậy quát lên:" Con lại đi đâu đó?"
Anh cho bà nội câu trả lời đúng ý bà:"Đi tìm vợ!"
Chẳng phải bà nội anh thích nhất việc anh đưa về cho bà cô cháu dâu sao? Vậy mà khi nghe anh nói vậy.
Bà anh phản đối ngay:"Không được! Vợ cháu có rồi! Cháu đừng đi tìm nữa!"
Bà nội à? Bà nói hay quá! Cháu mà không nhanh chân là bà mất cô cháu dâu mà bà đã chọn!
"Con đi đây! Cả nhà yên tâm! Đừng chờ cơm con!"
Ba mẹ anh chỉ biết nhìn nhau thở dài.
Bà nội thì thầm tiếc cho Nguyệt Dao: Con bé đáng yêu, xinh xắn như thế mà không phải là người thằng Chánh dẫn đi qua đêm!
Đến con hẻm vào phòng trọ Nguyệt Dao, anh đỗ xe bên ngoài, sải bước chân dài đi vào đó.
Lúc anh vừa đến cổng đã nghe tiếng đàn tranh réo rắt vọng vào tai.
Cô đang đàn khúc Giấc mơ trưa của nhạc sĩ Giáng Son.
Cô đang gảy đến đoạn điệp khúc.
Anh nghe tiếng đàn mà quên bước vào trong.
Phạm Chánh sợ: Bước chân của mình sẽ làm cô gái nhỏ thức giấc khi đang mơ giấc mơ trưa.
Cứ thế, anh đứng lặng tựa lưng vào cổng.
Ánh mắt thâm tình hướng vào bên trong.
Chỉ cần nhắm mắt lại, anh cũng có thể thấy được biểu cảm trên gương mặt cô gái nhỏ lúc này.
Khi tiếng đàn im bặt.
Cũng là lúc anh nhận ra: Anh yêu cô.
Yêu tất cả những thứ thuộc về cô!
Anh bước nhanh vào nơi cô đang ngồi gảy bản Giấc mơ trưa.
Nguyệt Dao thấy anh.
Gương mặt nhỏ sáng lên, không dấu được ý mừng.
Cô đứng lên khỏi cây đàn.
Mỉm cười ngọt ngào với anh.
"Anh đến rồi đó à?"
"Ừ!"
Phạm Chánh nhìn người con gái trong veo với chiếc váy trắng tinh khôi.
Môi anh nở nụ cười dịu dàng như nước.
Anh đi về phía cô, giúp cô thu chiếc đàn tranh bỏ vào bọc đàn.
Nắm lấy tay cô cùng bước.
"Anh đưa em đến trường!" Sau khi giúp cô thắt dây an toàn, anh nhìn Nguyệt Dao nói.
"Ừm, em cảm ơn anh!"
Trước mặt anh thì mỉm cười ngọt ngào như mật.
Nhưng khi quay mặt ra ngoài phía cửa sổ xe, cô bĩu môi thầm chê anh: Có vậy không cũng bắt mình đợi!
Qua gương chắn gió.
Vừa lúc anh xoay mặt để xem cô làm gì mà im lặng.
Phạm Chánh vô tình thấy biểu cảm đó trên gương mặt cô.
Anh buột miệng cười.
Tránh làm cô mất hứng luyện đàn, anh nói luôn:"Khi nào xong điện cho anh! Anh ở bên ngoài đợi em!"
Đáp lại anh là cái gật đầu đồng ý thật mạnh!