Đến trước cổng nhà, anh chợt có cuộc gọi đến.
Nguyệt Dao nhìn anh.
Phạm Chánh hiểu ý.
Anh bấm mở chốt cửa cho cô.
"Em vào trước nha!" Cô nhìn anh ngỏ lời.
Dù gì cũng đến đây vài lần.
Ba mẹ và bà nội anh, cô đều gặp hết rồi! Đã cùng họ nói chuyện.
Cùng họ ăn cơm.
Không xa lạ gì để đợi anh phải nắm tay đưa vào.
Trước giờ cơm chào đón thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Phạm.
Sự xuất hiện bất ngờ của Nguyệt Dao làm bà nội và ba mẹ anh hơi lúng túng.
Bà nội anh gặp lại cô giữa lúc thằng cháu trai chuẩn bị đưa bạn gái về ra mắt gia đình, bà không biết nên vui hay buồn.
Còn ba mẹ anh đưa mắt nhìn nhau một hồi rồi cười nói xã giao với cô.
"Nguyệt Dao, con đến rất đúng lúc! Chút nữa con giúp bác xem thử cô bạn gái thằng Chánh đưa về có được không?
Nguyệt Dao chưa biết trình bày sao thì nghe bà nội anh nói.
"Bà biết cô gái đó chẳng bằng Nguyệt Dao! Chắc mắt thằng Chánh bị cô ta che!"
Bà nội anh bước đến bên, bàn tay già nua vân vê bàn tay cô.
Ánh mắt nhăn nheo nhìn cô yêu thương: "Nguyệt Dao! Bà chỉ thích mỗi cháu! Để tí nữa bà kiếm chuyện vặn vẹo nó vài câu.
Bà làm cho nó tức chết bỏ đi! Cháu đừng vội chê thằng cháu nội của bà nha!" Bà anh nhiệt tình cầm tay cô kéo lại sát bên cạnh bà.
Ba anh thấy vậy đưa ra lời khuyên cho vợ và mẹ mình:"Em và mẹ đừng như vậy! Chúng ta phải tôn trọng sự lựa chọn của nó!"
"Dù sao cũng là bạn gái danh chính, ngôn thuận của con.
Người nó chọn, thích hợp với nó là được!"
Nghe ba anh nói vậy.
Bác gái và bà nội nhìn cô với ánh mắt tiếc nuối.
Họ thở dài.
Bà anh liền an ủi cô:" Thôi! nếu không được làm cháu dâu nội thì bà giới thiệu con cho thằng cháu ngoại!"
Phù sa tốt không dư để chảy qua ruộng người khác.
Bà nội anh thẳng thừng bấm điện thoại gọi luôn cho đứa cháu ngoại.
"Nguyễn đó hả con? Ừ, bà ngoại đây! Bà gọi cháu qua ăn tối! Ừ..Ừ..Qua đây bà giới thiệu bạn gái xinh đẹp cho!"
Mà lúc này, Nguyệt Dao nghe tiếng của một người vang vọng vào tai.
Giọng anh ta rất quen.
Theo tiếng bước chân giọng nói cũng rõ dần.
"Cháu đến ngay! Cháu chào ngoại!"
Một bóng người đã xuất hiện ngay ở cửa.
Nguyệt Dao nhìn người vừa đến không khỏi ngạc nhiên.
Anh ta cũng nhận ra người quen.
Đôi mắt cứ thế dán chặt vào cô.
Vừa lúc Phạm Chánh đi vào.
Anh bắt gặp cái nhìn như mang lửa đó của anh ta.
Phạm Chánh nói thẳng.
"Mau chào chị dâu đi!"
Người kia mặc kệ! Anh ta tỏ ra không quan tâm lời của Phạm Chánh.
Nhưng câu nói của anh khiến ba mẹ anh và bà nội háo hức nhìn ra cửa.
Họ muốn xem chị dâu mà thằng Chánh vừa bảo thằng Nguyễn gọi trông mặt mũi như thế nào?
Trong khi mọi người ai cũng ngớ ra.
Cứ nhìn chăm chăm ra cửa thì Phạm Chánh đã bước đến bên cô.
Anh vòng tay ôm eo, cười dịu dàng:"Em yêu, để anh giới thiệu!"
Hành động, lời nói thân mật này đã gây chú ý người nhà của anh.
Họ giương mắt nhìn cô một hồi.
Cuối cùng họ cũng hiểu ra sự việc.
"Ôi! Tốt quá! Đúng như ước nguyện!" Bà nội anh mừng cười mà chảy cả nước mắt.
Ba anh choàng vai mẹ anh nở nụ cười hài lòng.
"Có cần con giới thiệu bạn gái không ạ?"Phạm Chánh ngước mắt nhìn người thân.
"Khỏi! Khỏi! Bà biết cháu dâu của bà trước mày!" Bà nội anh từ chối.
"Hình như có một người chưa biết rõ lắm!" Anh bất ngờ ôm cô xoay người hướng ra đối diện với chàng trai còn lẻ loi đứng ở cửa.
"Erick! Chào chị dâu cậu đi!"
Chị dâu? Một danh xưng quá đỗi gần gũi và thân mật.
Vậy mà cô thấy Erick hả miệng ra mấy lần mà lời vẫn chưa thốt lên.
Cô thấy anh ta khẽ cuộn bàn tay.
Cử chỉ đó chắc chắn cũng nhanh chóng lọt vào mắt Phạm Chánh.
Nguyệt Dao thấy ánh mắt anh lóe lên, bàn tay đang đặt ở eo cô cũng dần xiết chặt.
Ánh mắt Erick dừng ba giây ở bàn tay ôm eo cô của Phạm Chánh.
Khi dời tầm mắt đi, cô nghe tiếng anh ta nói.
"Tôi đến ăn cơm với bà ngoại.
Không rảnh để chào lung tung!"
Nói xong anh ta ngang nhiên đi tới, lướt qua mặt hai người đến chỗ bà nội anh cười hì hì đòi hỏi.
"Ngoại! Ngoại bảo con qua đây để giới thiệu bạn gái xinh đẹp cho con mà! Cô ấy đâu ạ?"
Phạm Chánh cùng Nguyệt Dao quay sang nhìn bà nội anh.
Bắt gặp ánh mắt bà anh cũng đang nhìn cô.
Cô thấy bà nội giật giật khóe môi, liếc trộm nhìn Phạm Chánh rồi nói nhỏ với Erick.
"Cháu đến chậm quá! Cô gái ấy đi rồi!"
"Không phải chứ ngoại? Lúc con đứng ở trước sân, ngoại mới gọi cho con đấy! Con có thấy ai từ trong nhà này đi ra lúc ấy đâu?"
Bà nội anh bị dồn vào thế bí.
Bèn quay sang giục mẹ anh đi dọn bữa tối.
Nguyệt Dao nhân đó cũng rời đi cùng bác gái.
Bà nội anh thấy vậy cũng phủi mông bỏ theo, tránh mặt thằng cháu ngoại đòi mất cô cháu dâu nội yêu quí của bà.
Bỏ lại phòng khách cho bác trai với hai người đàn ông đang nhìn nhau bất phân thắng bại.
"Chẳng phải tôi đã nói trước với cậu hôm cô ấy bị chấn thương rồi sao?" Phạm Chánh châm một điếu thuốc.
Erick lặng thinh một hồi rồi mới từ từ lên tiếng:"Người chưa rước về nên chưa tính!"
Hai câu đối đáp của hai người đàn ông lọt tai Nguyệt Dao.
Cô vừa quay lại phòng khách để mời mọi người vào dùng cơm.
Lúc này lòng cô hiểu rõ: vì sao lúc ở trường Erick hỏi thăm xương của cô lành hẳn chưa?