Hà Nội, một ngày mát mẻ đầu tháng tám.
"Sở thích của anh là chụp ảnh, người hâm mộ đều rất tò mò liệu có bao giờ Vikko đưa mối tình đầu của mình vào ống kính..."
"Ha ha, ngày đó tôi làm gì có tiền mua máy ảnh."
"Nếu như thời gian quay trở lại, liệu anh có bỏ lỡ cơ hội của mình với cô gái đó không?"
"Dĩ nhiên là không rồi, nhưng ở cái tuổi ấy..."
Xoẹt! Màn hình phụt tắt.
Minh Hà ném chiếc điều khiển lên bàn. Cô chán ngán phải nghe những câu chuyện tình bịa đặt của Vikko trên các talkshow. Kể từ khi MV "Lời chưa nói" ra mắt và được hoan nghênh nhiệt liệt, anh ta lại càng tích cực lên truyền hình quảng bá.
Cô hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Nam ban sáng. Xong xuôi, tất cả các chi tiết đã được liên kết lại, bức màn đã hoàn toàn hé mở. Ít nhất, đó là điều Minh Hà tin chắc.
Càng nghĩ, càng chẳng biết nên buồn hay giận.
Cô vào phòng riêng, một lần nữa lấy xuống chiếc lồng treo trân trọng ở đầu giường.
Trong những món quà của Khanh, đây vẫn là thứ mà cô thích nhất. Nên cái cảm giác khi đọc được dòng chữ đó cách đây hơn một tháng, suốt đời Hà sẽ không thể nào quên.
Một dòng chữ nhỏ nhắn viết bằng mực đỏ chỉ đậm hơn lớp vải nền một chút, nằm ở mặt dưới lồng đèn, gần sát chuôi đèn ở một vị trí tương đối khó thấy.
Vừa hay nhớ ra một chuyện, cô bất giác mỉm cười một mình.
"Tường Lâm, ngay từ đầu, anh đã biết tất cả rồi đúng không?"
Bên ngoài khung cửa sổ, mưa ngâu vẫn bay bay. Ngưu Lang Chức Nữ, mỗi năm ít nhất còn có thể một lần bày tỏ.
...
"Việt Hương! Chiều về tớ muốn đi shopping, có đi cùng không?"
"Tiền đóng MV vẫn còn cơ à?" Cô bé tóc ngắn toét miệng cười. "Đi cũng được thôi, nhưng tưởng thứ ba cậu hay về với Khanh cơ mà? Cậu ta lại bận hả?"
"Không biết. Chả quan tâm." Minh Hà nhún vai. "Đang cãi nhau."
"Có chuyện gì vậy?" Hương tròn mắt. Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người này bắt đầu hẹn hò, cô mới thấy họ xích mích. "Đừng bảo cậu vẫn giận Khanh từ cái vụ bị Cường Lava bắt cóc đấy nhé? Đó là chuyện ngoài ý muốn mà, hơn nữa cậu ta cũng đã..."
"Thôi thôi, cậu không phải lặp lại cái điệp khúc ấy đi!" Hà nhăn mặt. "Không phải chuyện đó đâu!"
Thế nhưng, chuông tan học vừa reo lên, toàn bộ nữ sinh trong lớp đã đổ dồn ánh mắt về một nam sinh tóc nâu cao ráo, đẹp trai đến não lòng, lạnh lùng như một bức tượng sáp đang đứng tựa vào lan can, chờ đợi.
Đây là lần thứ hai, con người "cao cấp" này đích thân đến tận cửa lớp B, năm nay đã là B, đều là vì bạn gái.
Minh Hà thở hắt ra. Vũ Trọng Khanh. Tôi còn đang xác định tư tưởng, lên dây cót tinh thần. Cậu có cần nôn nóng đến thế không?
"Thôi đi đi! Người ta đã thành ý đến thế rồi..." Việt Hương đẩy đẩy Hà ra phía Khanh, giọng dàn hòa.
"Mai đi shopping vậy." Minh Hà miễn cưỡng. Chuyện gì đến sẽ phải đến.
...
Công viên, ven hồ nước đẹp nhất ở trung tâm thành phố. Sau những ngày mưa tầm tã, những khóm hoa tươi tắn như được tiếp thêm sinh khí.
Trái ngược với đôi thanh niên nam nữ đang lặng lẽ đứng nhìn ra mặt hồ gợn sóng.
"Lần sau, cậu không phải đến tận nơi tìm tôi. Mắc công lại thu hút sự chú ý." Rốt cuộc, cô gái là người mở miệng. Nói thì nói vậy, nhưng cô thừa biết lý do.
Hà đã tránh mặt Khanh hơn một tháng nay.
"Chân của cậu..."
"Không sao! Lành lặn y như cũ, chẳng qua chỉ là trật khớp thôi." Hà tự thấy mình có hơi quá đáng, liền miễn cưỡng mỉm cười, giơ chân vung vẩy. "Xem này."
"Chuyện hôm đó, đều là lỗi của t..."
"Không sao! Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Bữa trước khi phải chọn lựa giữa tôi và bạn gái, anh Hoàng cũng đã chọn tôi..." Hà cười nói sinh động quá mức cần thiết, nhưng đến cuối cùng lại không kìm được, mỉa mai. "Đấy là chưa kể, tôi đâu có giống bạn gái của cậu cho lắm."
"Không giống chỗ nào?" Đôi chân mày khẽ nhíu lại.
"Hôn tôi đi. Tại đây, ngay bây giờ." Hà không ngờ có một ngày trong đời lại dám nói ra câu này.
Khanh không trả lời. Nhưng cũng không một giây chần chừ, bước tới. Hà bất giác lùi lại, cho đến khi thấy lưng mình chạm vào một gốc cây.
Người con trai trước mặt đã đứng cách cô chưa đầy một bước chân. Và cậu ta lại tiến gần hơn nữa. Khanh nhẹ nhàng vén mái tóc đang che một phần gương mặt Hà. Cô rùng mình khi cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt đang luồn vào mớ tóc phía sau tai cô, và giữ nguyên vị trí ấy.
Chưa bao giờ, Hà nhìn gương mặt Khanh ở cự Hà gần đến thế. Để càng bị thuyết phục bởi những đường nét đẹp đến xa vời, từ sống mũi, bờ môi đã câu mất hồn biết bao nhiêu cô gái. Nhưng quan trọng hơn, lần đầu tiên Hà nhận ra, lý do vì sao ngày đó mình đã đột ngột nhận lời ở bên cậu ta.
Ánh mắt của Khanh ngày hôm nay, cũng buồn đến trống rỗng, hệt như hôm ấy.
Nên khi mái đầu tóc nâu kia khẽ nghiêng đi, và đôi mắt xám dần khép lại. Đã gần đến nỗi có thể cảm nhận từng hơi thở, vậy mà...
"Đủ rồi!" Cô đẩy người trước mặt ra một cách dứt khoát. Để rồi chỉ chưa đầy một giây sau đã thấy khung cảnh nhòa đi, và chính mình rơi nước mắt.
"Sao cậu ác thế?" Hà cúi đầu, cố kìm tiếng nấc.
Người đối diện chỉ yên lặng, càng khiến cô khóc nhiều hơn, tâm trạng kìm nén hơn một tháng nay như bong bóng vỡ òa.
"..."
"Khanh, chúng ta chia tay đi."
"Tại sao?" Khanh trầm giọng.
Hà lúc này đã lấy lại lý trí. Cô đều đều giải thích.
"Không phải là tôi không thích cậu. Nhưng phần nhiều là bị thu hút bởi vẻ bề ngoài. Hơn nữa ở thời điểm đó, tôi vừa bị Bảo Long từ chối chưa lâu. Trên thực tế, ngay cả đến bây giờ, tôi vẫn còn chưa quên cậu ấy, vẫn không bỏ được thói quen dõi theo cậu ấy. Nếu cứ tiếp tục, thì là bất công cho cậu... Cậu nên biết, ngay từ đầu tôi chuyển đến trường này, là vì theo đuổi Long."
"Tôi không có vấn đề với chuyện cậu nghĩ đến người khác."
"Nhưng tôi thì CÓ!" Hà thực sự tức giận, khi người đối diện lại có thể đưa ra câu trả lời dễ dàng đến vô cảm như vậy.
Yên lặng.
"Tôi không hiểu, cậu đang muốn nói cái gì."
"Còn giả vờ được ư? Cậu là người thật thà, đúng như lời anh Lâm, cậu giả vờ kém lắm." Cô cắn môi, lật bài. "Tôi đang nói về chuyện Vũ Thủy Linh chỉ là con gái nuôi, được nhận về nhà họ Vũ cách đây tám năm."
Khanh nhìn Hà, đôi mắt xám vừa kinh ngạc, vừa thương tổn.
"Ai bảo cậu thế?"
"Đầu tiên Linh nói cho Nam, mới đây, tôi đã hỏi cậu ấy về chuyện đó." Hà nhún vai, ai nói mà chẳng được.
"Không ngờ, đến cả chuyện này mà cô ấy cũng dám nói dối." Khanh nhếch môi, cười ảm đạm.
...
Thế này là thế nào? Hà nhìn nụ cười vô hồn của người con trai trước mặt mà không khỏi hoang mang. Mình chỉ là nữ sinh mười bảy tuổi, không có hợp tham gia mấy tình tiết phim Hàn Quốc pha truyện trinh thám này đâu đấy nhé.
"Phải. Tôi và cô ấy không phải anh em ruột. Nhưng không phải Linh, là tôi, chính tôi mới là con nuôi, năm chín tuổi được nhận về từ trại trẻ mồ côi." Người con trai đặt tay lên trước ngực, tiết lộ sự thật.
"Cậu ư?" Hà kinh ngạc, lắp bắp.
Vũ Trọng Khanh, thiếu gia Vũ Trọng Khanh người thừa kế độc nhất của tập đoàn Trường Thịnh nổi tiếng, thần tượng vừa là giấc mơ của toàn bộ con gái trong trường. Con người sang trọng, ngạo mạn đó... rốt cuộc chỉ là con nuôi, là trẻ mồ côi thôi sao?
"Tôi... làm sao biết được... ai mới là người nói thật?"
"Trước khi về Việt Nam nhận con nuôi, gia đình giám đốc Trường Thịnh hoàn toàn sống ở Pháp. Con gái đầu lòng, cũng là con gái duy nhất của họ được sinh ra và lớn lên ở Pháp trong vòng chín năm đầu đời. Cậu nghĩ vì sao Linh biết tiếng Pháp còn tôi thì không?"
"Theo lời cô ấy nói với Nam, thì nhà trẻ mồ côi đó nằm ở Pháp." Hà ngập ngừng.
"Thế cơ đấy." Người con trai thở dài, chậm rãi ngồi xuống bên đài phun nước. "Cuối năm nay tôi có lịch từ thiện ở chính nhà trẻ Bình Tâm- Quy Nhơn, nơi tôi đã sống. Cậu có thể đi theo, để xem các mẹ ở đó có quen biết tôi không."
Chẳng những đưa ra bằng chứng thuyết phục, Khanh thậm chí còn thể hiện điều đó bằng âm sắc miền Trung đặc sệt. Đến nước này, thì Hà chẳng còn lý do gì để nghi ngờ cậu ta nữa.
"Nhưng sao ba mẹ cậu lại phải làm như hai người là anh em sinh đôi?" Để ọi chuyện trở nên phức tạp như vậy?
"Đó là sự mê tín của ba tôi. Giám đốc Trường Thịnh nói riêng, và cả dòng họ Vũ nói chung từ đời ông nội, vì một lý do nào đó đều tin sâu sắc đến mù quáng vào bói toán, phong thủy... Họ thậm chí tin rằng thành công có được ngày hôm nay một phần lớn là nhờ làm theo những lời thầy dạy." Cậu đều đều giải thích. Trở lại giọng Bắc chuẩn, để tránh gây khó dễ cho cô bạn.
"Mẹ nuôi tôi có thể trạng yếu đuối, khó khăn lắm mới sinh thành công con gái đầu lòng, mà sau đó cũng không sinh thêm được nữa. Những năm đầu đời, Thủy Linh vô cùng yếu ớt, hay ốm đau, mấy lần tưởng khó qua khỏi... Ba mẹ tôi khổ tâm đi xem bói ở chỗ quen biết, thầy nói rằng vận hạn của cô ấy rất lớn, cách duy nhất là tìm một đứa con trai cùng tuổi, sinh vào cùng ngày, tháng để cân bằng âm dương, gánh đỡ cho cô ấy. Đứa trẻ này nhất thiết phải được nuôi lớn cùng hoàn cảnh, điều kiện giống như con ruột..."
"..."
"Vậy là một cuộc điều tra trên quy mô rộng được diễn ra. Chính xác thì, tôi cũng không thỏa mãn được tất cả những điều kiện của họ. Bởi khi được tìm thấy trong một chiếc giỏ đặt trước cổng cô nhi viện vào đầu tháng hai năm xx, tôi đã là trẻ sơ sinh vài ngày tuổi, còn cô ấy phải mấy ngày sau mới ra đời. Tức là ngày sinh có chút sai lệch. Tuy nhiên, bỏ qua yếu tố đó thì mọi thứ được cho là phù hợp, kể cả ngoại hình có nét lai... Nên nói vắn tắt, đứa trẻ đó chính là tôi, không đơn giản được nhận nuôi, còn được làm giả khai sinh, bưng bít mọi thông tin để trở thành con ruột. Lại vừa hay, ông giám đốc cần một người thừa kế..."
"..."
"Người khác nhìn vào sẽ thấy đó là may mắn. Nhưng kỳ vọng đi đôi với áp lực, trong khi..." Nói đến đây Khanh đột ngột dừng lại.
Cậu không nói hết câu, nhưng vế sau, cô có thể tự đoán được. Từ câu nói của bà Lưu Thủy. Sao cái gì cũng đổ hết lên đầu thằng Khanh? Giám đốc Vũ Trường Thịnh, con người lạnh lùng ấy một mặt chuyên tâm đào tạo Khanh thành người thừa kế, một mặt lại không hề dành cho cậu ta sự thiên vị, ưu ái đối với thân nhân, ruột thịt.
"Tôi rất tiếc..." Hà ngập ngừng.
"Chẳng có gì đáng tiếc. Vì ngày ấy, quyết định chính là nằm ở tôi." Khanh bất ngờ tiết lộ. "Theo luật pháp, đứa trẻ trên chín tuổi thì được tự quyết định, có về với ba mẹ nuôi hay không."