Đơn Phương Không Vô Nghĩa

chương 65: chương 65: "...có bỏ công sức ra, vẫn hơn không làm gì cả."

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chiều thứ năm, tại hậu trường của một MV ca nhạc. Mỹ Kim trang điểm kỹ lưỡng, ăn mặc giống như Alice ở xứ sở thần tiên, vui vẻ chạy lại hướng Hải Nam đang ngồi bên bàn máy tính, trò chuyện với mấy nhân viên bộ phận kỹ thuật.

"Anh nhìn xem, nhìn xem!" Cô vừa nói, vừa đưa ra điện thoại di động, chủ yếu là để nhân vật chibi treo lủng lẳng rơi trúng vào tầm mắt của Nam.

"Ừ, đẹp." Nam cười vui vẻ với Kim, rồi lại quay qua màn hình desktop, tiếp tục theo dõi việc cắt chỉnh MV.

"Anh không nhận ra hả?!" Mỹ Kim bực mình, một lần nữa dí sát con "figure" vào mặt Nam. "Đây là anh, là anh đấy!"

Rốt cuộc, trước vẻ mặt ngẩn ra của Nam, Kim vội vã lấy từ trong túi áo ra chiếc móc chìa khóa búp bê tóc đỏ, giúi vào tay Hải Nam, không ngần ngại tuyên bố trước mặt cả ê kíp.

"Hôm nay xong việc ở lại, em có chuyện muốn nói với anh."

...

Nam nhìn con búp bê tóc đỏ xinh đẹp, dáng vẻ ngang bướng trong lòng bàn tay, thở dài một cái. Cậu thông minh như vậy, biết chắc mình (lại) sắp phải đối mặt với cái gì.

"Mặc dù thời gian vừa qua, chắc anh cũng đã nhận ra rồi." Kim nhún vai. "Nhưng em cũng muốn nói lại một lần nữa cho chính thức. Em thích anh."

"Ừ, anh cảm ơn." Nam khẽ gật, định đưa tay xoa lên mái đầu tóc đỏ rực của Kim như an ủi một đứa em gái, tuy nhiên lại bị gạt ra.

Mỹ Kim lùi lại một bước, tạo khoảng cách với Nam. Lại khoanh tay, hống hách, vẫn trong bộ đồ Alice.

"Anh không có cơ hội với chị Hà đâu. Anh tốt như vậy, sẽ không muốn chen vào giữa hai người bạn thân nhất của anh đâu. Bây giờ chỉ còn anh, chị Linh với em thôi. Em cũng đã thỏa thuận với Linh rồi. Từ giờ trở đi, em và chị ấy sẽ cạnh tranh lành mạnh!"

Trên thực tế, Hải Nam rất nghi ngờ cái gọi là "thỏa thuận" giữa Mỹ Kim và Thủy Linh. % thể nào cũng là Mỹ Kim đùng đùng xuất hiện, nói như súng liên thanh, khiến cho Thủy Linh dù không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao vẫn hoảng sợ gật đầu... Nghĩ đến đó, Nam có hơi buồn cười nhưng vẫn phải cố nén. Vì tình huống hiện tại rõ ràng không đáng cười một chút nào.

"Cạnh tranh lành mạnh?" Nam lật ngược vấn đề, quyết định dùng thái độ nghiêm túc để đối diện với cô em gái bướng bỉnh. "Em chắc chắn, nếu em và Linh cạnh- tranh- lành- mạnh thì anh rốt cuộc sẽ chọn một trong hai người?"

"Em không chắc." Trước sự ngạc nhiên của Nam, Kim chớp mắt. "Nhưng điều mà em tin, chính là dù trong ca hát, hay trong tình yêu, dù không có năng khiếu, dù không được đáp lại, có bỏ công sức ra, vẫn hơn không làm gì cả."

...

Khi nói ra những lời ấy, Cao Mỹ Kim chỉ liên tưởng đến chính bản thân mình. Không nghĩ nó lại có tác động "tương đối" đến Hải Nam.

Đủ để cậu suy nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc, cho đến sáng thứ sáu, lại đến trước mặt Minh Hà, đặt xuống hai tấm giấy hình chữ nhật, to bằng lòng bàn tay.

"Cái gì đây?" Minh Hà nhìn trên bàn, miễn cưỡng hỏi.

"Chiều chủ nhật, hai giờ nhé."

Hải Nam vẫn đứng trước mặt cô, chẳng buồn trả lời câu hỏi không cần thiết. Hai tấm vé đi chơi trọn ngày ở công viên giải trí New Moon, chữ in nổi bần bật, họa có đui mù mới không nhìn thấy.

"Hải Nam! Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu?" Cô bực mình, gạt tay cậu sang một bên. "Cậu đừng có như vậy nữa!"

Nam bật cười trước phản ứng thái quá của Hà, điềm nhiên ngồi xuống ghế đối diện, lại nhìn thẳng vào mắt cô, không ngần ngại thay đổi phương thức.

"Làm gì mà đề cao cảnh giác thế? Đây là anh Khôi cho tớ, vứt thì tiếc nên rủ bạn thân đi cùng cho đỡ phí thôi."

"Anh Khôi?!" Hà thốt lên, rồi lại tự bịt miệng. Nam dĩ nhiên chưa biết chuyện liên quan đến Khôi và cô gái Phương Nga. Giữa quá nhiều thứ đang diễn ra cùng một lúc, Hà nghĩ cách tốt nhất là cứ che giấu bí mật này đến chừng nào hay chừng ấy. Điều khiến cho cô băn khoăn dạo này, là vì một lý do gì đó, Nam rất hay qua lại với Việt Khôi sau giờ học.

"Cậu nghĩ cái gì đấy? Anh Khôi thì sao?" Nam cầm quyển vở cuộn tròn đập cái bốp lên đầu cô nàng nằm mơ giữa ban ngày.

"À không..." Hà bối rối ôm đầu, quên cả giận. "Tớ đang nghĩ sao anh Khôi có vé đi chơi mà không cho Việt Hương lại cho cậu."

"Sáng Chủ Nhật tuần này Hương về quê mà, đúng không?" Nam hất đầu qua chỗ Hương, để nhận lại cái gật đầu xác nhận của cô nàng tóc ngắn vẫn đang mải mê nghe nhạc.

"Nhưng mà..." Minh Hà cắn môi, khổ sở ngẫm nghĩ. Trên thực tế cô cũng rất thích đi công viên trò chơi. "Tớ không thể đi riêng với cậu được."

Trước đây, ngay cả lúc quen với Khanh, Hà không hề ngần ngại việc đi riêng cùng Hải Nam, vì họ rõ ràng là mối quan hệ trong sáng. Hơn nữa, chính Khanh cũng chẳng có ý kiến gì. Tuy nhiên, hiện giờ sự việc đã khác. Hải Nam đã chính thức có thái độ "cạnh tranh lành mạnh" với Bảo Long, tức là mối quan hệ bạn bè ba người của họ đã không còn giản đơn như trước. Khó khăn lắm, cô và Long mới đến được với nhau, Hà đương nhiên không muốn để những hiểu lầm vớ vẩn làm sứt mẻ thành quả trong mơ ấy...

"Cậu cứ rủ cả Long đi cùng đi, nếu muốn." Nam tỉnh bơ. "Nhưng cậu ta đi thì phải tự mua vé. Tớ không cao thượng đến mức đưa vé cho hai người đi chơi với nhau còn mình ngồi nhà."

Hừm, cậu muốn đi theo làm bóng đèn thì cứ việc. Hà thầm nghĩ, rồi bĩu môi rút di động gọi cho Long. Có khi, qua buổi đi chơi này, Hải Nam thấy Hà và Long tình cảm tốt đẹp, lại tự động rút lui cũng nên.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.

"Chủ Nhật, tớ bận làm thêm rồi." Long thở dài.

"Vậy thôi, tớ cũng không đi chơi nữa." Hà vội vàng kết luận.

Yên lặng một hồi lâu, không rõ nghĩ thế nào, người bạn trai bận rộn lại cười dễ dãi.

"Cậu cứ đi cũng được. Với điều kiện, phải rủ thêm người khác."

...

"Sao họ lâu đến quá vậy?!"

Hai giờ chiều Chủ Nhật, sau cơn mưa rào sáng sớm, trời quang mây tạnh, cầu vồng bắc ngang trời. Minh Hà đứng cách Hải Nam hai mét ở lối vào công viên. Cứ ba mươi giây, cô nàng lại nhìn đồng hồ trên màn hình di động một lần, không hề giấu vẻ sốt ruột.

"Bình tĩnh đi!" Nam bật cười, đá một viên sỏi dưới chân sang phía Hà. "Mới trễ có năm phút thôi. Đi chơi chứ có phải đi thi đâu mà căng thẳng."

"Vấn đề là..." Nói đến đây, Hà đột ngột quay đi, bàn chân lại tự động nhích ra xa.

Cô thật sự không muốn người ngoài nhìn vào nghĩ rằng cô và Hải Nam là một cặp đi hẹn hò.

Chính bởi vậy, chiếu theo yêu cầu của Long, buổi hẹn h..., nhầm, đi chơi hôm nay không chỉ có hai người. Khi Nam đề nghị rủ thêm Mai Chi và anh Hoàng (vừa trở về từ nước Đức nhân kỳ nghỉ xuân), Hà cũng cảnh giác gạt đi. Làm như vậy sẽ giống hẹn hò đôi. Nhất là cặp này còn quen thể hiện tình cảm mọi nơi mọi lúc theo phong cách phương Tây... Không được! Không trong sáng tí nào!

"Linh này! Sáng Chủ Nhật bọn tớ định đi công viên giải trí. Hà không muốn đi một mình với tớ, nên cậu rủ Khanh đi cùng luôn nhé." Nam nghe vậy, thản nhiên quay sang Linh đang ngồi đọc sách.

Công chúa rất cảm động, liền mau mắn gật đầu, lại hấp tấp với lấy di động nhắn tin cho anh trai. Hoàn toàn không để cho bạn Minh Hà kịp có ý kiến.

Trước gương mặt... hết sức khó coi của cô bạn thân, Nam chỉ nghiêng đầu, một tay chống cằm làm bộ ngây thơ.

"Vừa ý cậu chưa? Họ là anh em, còn tớ với cậu là bạn bè. Trong- sáng nhé!"

...

Nửa tiếng trôi qua, rốt cuộc hai người trong- sáng còn lại mới chịu xuất hiện, ăn mặc... giống hệt nhau. Hơn nữa...

"Trời đất! Sao các cậu lại mặc đồ thể dục?!" Minh Hà trố mắt ngạc nhiên, quên phắt việc đặt câu hỏi, tại sao một người vốn rất đúng giờ như Khanh lại đến trễ tận nửa tiếng.

"À..." Khanh thành thật. "Ban nãy ở bến bus, xe tải đi ngang qua vũng nước mưa làm văng bùn lên áo của Linh..."

Nói đến đây, cậu che miệng giống như đang ho, rõ ràng là muốn... nén cười. Hiện ra trước mắt Khanh là vẻ mặt ngẩn ngơ như sắp khóc, không nói nên lời của em gái khi nhìn chằm chằm vào chiếc váy ren trắng lấm lem của chính mình.

"Không muốn về nhà, nên vào trường mượn đỡ đồ thể dục." Cậu kết luận.

Thủy Linh trong bộ đồ thể thao rộng thùng thình, tiu nghỉu chẳng nói chẳng rằng. Thật ra bộ đồ này không làm cho cô bé kém xinh đi một tí nào. Xét cho cùng, búp bê có khoác bao tải thì cũng là búp bê. Khanh cũng vậy, cậu ta mặc thế này đi chụp hình quảng cáo đảm bảo vẫn thành xu hướng thời trang. Nhưng vấn đề là... Vấn đề không phải ở chỗ đó! Vấn đề là... Chết tiệt! Sao họ không đi xe riêng như bình thường, còn bày đặt lãng mạn đi bus làm cái quái gì không biết!

"Đi! Vào chơi! Nhanh!" Hà nắm tay Linh kéo về phía mình, nhất quyết không để Hải Nam đắc ý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio