Đồng Hồ Tình Yêu

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đó lúc về lại bị cố ý dặn dò một lần “Thứ bảy không được quên.” lần nữa —— khó được thằng nhóc sẽ dài dòng như thế, Chu Lâm thật cảm thấy mới mẻ.

Trở lại chỗ ở thì điện thoại di động biểu hiện thời gian là : phút, trên thực tế chưa tới giờ phút nữa là qua năm . Chu Lâm thu dọn phòng, leo lên mạng mở QQ ra.

Chào hỏi những người bạn tốt trên mạng trước rồi phát đi tin nhắn “Năm mới vui vẻ”, vừa xong thì cái avatar “Dr. Ba đao lưu” liền nhảy lên, Chu Lâm thấy tên người tới là “Prince đi tìm chết đi tìm chết (┘ ̄ ^  ̄)┘╋” liền lật lật ghi chép cuộc nói chuyện mới nhớ tới đây là Lục Phong ngồi sau mình thời trung học cơ sở.

“Dục, soái ~ ca vui vẻ ~(^ω^)//”

“Năm mới vui vẻ! ^ ^”

“Đã lâu không gặp, gần đây vẫn còn ở chỗ cũ sao(? (? )? )”

“Ừ, không có hứng đi ăn máng khác, ổ đã mọc rêu luôn rồi.”

“Rời ổ rêu của chú đi, soái ca ~ ngày mai có rãnh không (>o

“Làm gì?”

“Anh em chúng ta đi uống rượu (^////^ )~ đi không?”

—— tụ hội sao? Cùng Lục Phong mấy người kia … thật sự đã rất lâu rồi không gặp nhau.

Chu Lâm suy nghĩ một chút, đáp lại “Ừ” .

Lập tức định ra rồi thời gian địa điểm gặp mặt, lại hàn huyên một chút mới đi chơi game, sau hồi lâu Chu Lâm ngáp tắt Computer, gọi điện thoại cho cha mẹ vừa lên đường đi Phương Bắc thăm người thân ít ngày trước, sau đó chưa tới rưỡi đã bò lên giường.

Sức khỏe hơn tài lộc! Lúc nhắm mắt lại Chu Lâm nghĩ như vậy, khóe miệng không tự chủ được treo lên một nụ cười.

Buổi sáng hôm sau, Chu Lâm xử lý tốt bản thân từ đầu tới đuôi xong, đúng hẹn chạy tới quán cơm gặp mặt. Lục Phong Tề Chỉnh mấy người lục tục tới, ngồi cùng nhau ở trong phòng bao đã đặt từ sớm.

Bởi vì lần trước gặp mặt Lục Phong có chuyện không đến được nên lần này hắn tán chít chít oa oa nói nhảm nhiều nhất, đề tài cứ chuyển cứ chuyển không biết tại sao lại chuyển tới trận đấu lúc trung học cơ sở——

“Năm đó tôi ở trong đội bóng cũng được coi là thành viên trụ cột, nếu không phải thành thích khoa tự nhiên của tôi quá tốt, phụ huynh nhà tôi bắt tôi đi thi kiến trúc thì nói không chừng bây giờ tôi đã sớm là cầu thủ nổi tiếng rồi.”

“Cậu cứ chém gió đi. Sao tôi nhớ cậu vẫn luôn ngồi ở bên ngoài trong đội dự bị.”

“Đội dự bị là năm lớp mười mới vào được không! Cậu thấy có thằng nào lớp mười mới vào đội đã được chính thức đi đấu hả!”

“Có, tôi nhớ lớp chúng ta có một người được đi đấu mà, không phải sao?” Thu Hương nói theo, quay đầu nhìn về phía Tề Chỉnh, “Này, cậu có nhớ người nào trong lớp chúng ta vừa vào đội banh đã ra sân đấu không?”

“Cậu nói Bùi Dương hay là ‘ Lão đại ’?”

“Không, không phải Bùi Dương, mặc dù cậu ta cũng. . . . . . Tôi nhớ còn có một người nữa.”

“Còn có một người nữa? để tôi nghĩ xem. . . . . . à, đúng rồi!” Tề Chỉnh vỗ bàn bồm bộp, “Đoan Mộc Thanh Lỗi!”

“!” Nghe đến đó trong lòng Chu Lâm giật mình, vễnh tai đưa tới.

“Đúng rồi, Đoan Mộc Thanh Lỗi!” Thu Hương vứt cho Lục Phong một cái nháy mắt sấm người, “Sao nào, tìm một mà ra hai.”

Bị nháy mắt công kích tổn thương ít nhất một nửa máu, Lục Phong run rẩy:

“Đó là bởi vì trận đấu niên cấp tôi không có tham gia! Ai ngờ được trận đấu đối kháng lúc mới nhập học nửa tháng là để chọn ra người tham gia cuộc so tài, hơn nữa xế chiều hôm đó còn là sinh nhật tôi, tôi lười không tham gia. . . . . . Nếu như tôi tham gia á, chậc chậc, đội bóng đã sớm là thiên hạ của tôi.”

“Xì!” Một đám người tập thể hừ, thay nhau đè lên bắt Lục Phong uống rượu. Sau đó đề tài lại chuyển hướng, tất cả đều là chút chuyện không liên quan dính dáng gì nhau.

Tửu lượng của Chu Lâm xưa nay rất kém cho nên gặp mặt đều sẽ chú ý lượng sức mà uống. Nhưng hôm nay tâm tình cùng tinh thần đều phá lệ tốt, trong lúc vô tình liền bị chuốc uống nhiều mấy chén.

Rượu cồn xuống bụng phát huy hiệu dụng, thân thể thoáng có chút phiêu phiêu. Gặp mặt kết thúc tan cuộc về nhà, Chu Lâm đi trên đường nhìn dòng người lui tới, nghĩ đến cuộc sống của phần lớn người đều chỉ có thể tuân thủ quy tắc xuôi theo quỹ tích thời gian, mà mình lại có thể tự do xuyên không giữa quá khứ và hiện tại liền có cảm giác thần kỳ ngay cả mình cũng không hiểu nổi.

Cứ như vậy lâng lâng về đến nhà, lâng lâng soi gương chỉnh sửa lại quần áo tóc tai, lâng lâng điều chỉnh tốt thời gian đồng hồ đeo tay, Chu Lâm lại một lần nữa bắt đầu xuyên không ——

: ngày tháng năm , Chu Lâm đứng ở con đường quen thuộc nhìn chung quanh, mờ mịt ngây ngẩn cả người.

Cuộc thi đấu bắt đầu vào : , theo đạo lý thì bây giờ thằng nhóc phải ở sân vận động của trường, mà mình nên xuyên không tới gần sân vận động, tại sao bây giờ lại ở cửa nhà Đoan Mộc?

Chẳng lẽ thằng nhóc ngủ quên? Hay là cuộc thi đấu đã sửa thời gian? Chu Lâm nghĩ đi nghĩ lại vẫn không rõ, dứt khoát lên trước gõ cửa hỏi.

Gõ nửa ngày, bên trong cuối cùng cũng có đáp lại. Đoan Mộc Thanh Lỗi vừa nói với ra “Tới” vừa mở cửa, lúc nhìn thấy Chu Lâm liền giữ động tác đưa tay khoác lên tay cầm cửa đứng ở tại chỗ.

“Đã giờ này, sao nhóc. . . . . .” còn ở nhà? Nói đến một nửa liền nuốt xuống, Chu Lâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đoan Mộc Thanh Lỗi, trong lòng mơ hồ có cảm giác “Có chuyện nguy rồi”.

Không khí trở nên có chút khẩn trương không giải thích được, Đoan Mộc Thanh Lỗi vẫn cứ đứng ở cửa, không có ý muốn cho Chu Lâm đi vào, hai người giằng co mấy giây, Chu Lâm vẫn còn chóng mặt nghĩ rốt cuộc chỗ nào không đúng thì Đoan Mộc Thanh Lỗi đột nhiên mở miệng nói:

“Ngày hôm qua anh không tới.”

“Hả?”

Không lập tức hiểu ý của những lời này, Chu Lâm nhìn Đoan Mộc Thanh Lỗi trừng lớn mắt, một giây sau liền nghe “sầm” một tiếng —— thằng nhóc này dám đóng cửa nhốt mình ở bên ngoài.

Trợn mắt há hốc mồm một lúc sau, Chu Lâm khôi phục như cũ tiến lên tiếp tục gõ cửa, bên trong không có nửa điểm phản ứng, cho dù Chu Lâm nói “Có gì cũng phải để tôi vào rồi hãy nói” cũng vô ích.

Cũng không muốn buông tha kêu cửa, ở dưới lầu lại có người đi tới, đi ngang qua dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tới đây khiến Chu Lâm cảm thấy có chút không thoải mái.

Tiếng bước chân người đi đường dần dần biến mất, cửa vẫn không mở như cũ, Chu Lâm hơi có chút tức giận, dùng sức gõ cửa lần nữa rồi đặt mông ngồi xuống bậc thang một bên.

Có lẽ quả thật do có chút say nên không chỉ đầu có chút ngất, cảm xúc cũng bị phóng đại rồi. Chu Lâm ôm đầu của mình ngồi một hồi, chờ bình tĩnh lại lúc này mới bắt đầu suy tư rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến Đoan Mộc Thanh Lỗi ngăn mình ở ngoài cửa như vậy.

—— đúng rồi, trước khi đóng cửa hình như hắn có nói một câu.

Chu Lâm cố gắng suy nghĩ, trong đầu đều là giọng nói của Đoan Mộc Thanh Lỗi trước khi đóng cửa, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ nhìn đồng hồ trên cổ tay:

Ngày tháng năm , ngày tháng năm . . . Ngày hôm qua lần cuối xuyên tới là thứ năm ngày tháng , thằng nhóc mời mình thứ bảy đến xem cuộc thi đấu, thứ bảy là hai ngày sau, hai ngày sau, hai ngày sau ngày tháng ——

Cho nên ngày thi đấu phải là ngày tháng sao? !

—— bây giờ! Quá xui xẻo rồi!

Chu Lâm che mặt của mình, chán nản than một hơi.

Cuối cùng cũng biết nguyên nhân vì sao, kết quả là do mình lầm thời gian ——

Đầu heo a! Thật là! Chẳng qua chỉ là một bài toán cộng lớp ! Thế là không chỉ không đi xem thi đấu, còn muộn suốt một ngày mới xuất hiện. . . . . . Thằng nhóc tức giận là điều đương nhiên, nếu như mình gặp chuyện như vậy, đoán chừng sẽ phẫn nộ tuyệt giao với đối phương đi?

A, dĩ nhiên sẽ không tuyệt giao, nhưng lạnh lùng là điều tất nhiên, nếu như không có lý do đáng để tha thứ, đại khái cứ như vậy. . . . . . Thanh xuân chính là vậy, chỉ cần có một chút xíu hiểu lầm cuối cùng sẽ biến thành tuyệt giao. . . . . .

Chu Lâm tựa đầu vào tường, bởi vì tác dụng của cồn nên bắt đầu suy nghĩ miên man:

Bạn đang �

Nhưng không muốn bị thằng nhóc kia xa lánh a, rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn cùng nhau ăn cơm. . . . . . Thằng nhóc nhất định rất mong đợi, mong đợi có thể thi đấu tốt thể hiện tốt ở trước mặt mình. . . . . . Mình cũng rất mong đợi a, muốn nhìn dáng vẻ uy phong chạy tới chạy lui trên sân cỏ của hắn, sau đó sẽ dùng biểu cảm cũng chỉ thế chế nhạo hắn ——”Cũng không tệ lắm nha, có thể chấp nhận đi.”

—— thảm, lại có chút muốn khóc, chẳng lẽ là do uống rượu say nên tuyến lệ tương đối mẫn cảm sao?

Chu Lâm mơ hồ nghĩ, đột nhiên cảm thấy không thể cứ đưa đám như vậy mãi, thế là hít một hơi thật sâu rồi đứng lên, lại bắt đầu gõ cửa nhà Đoan Mộc.

“Thanh Lỗi, mở cửa.”

“Thật xin lỗi, là tôi sai rồi.”

“Tôi không cố ý không đến, là vì hôm qua có chút việc. . . . . .”

Lấy cớ chỉ được cái mở đầu lại không có cách nào bịa tiếp, Chu Lâm chỉ có thể gõ cửa một lần lại một lần nói xin lỗi. Đoan Mộc Thanh Lỗi ở bên trong có nghe hay không y không biết, y chỉ muốn sớm nhìn thấy thằng nhóc, sau đó nghĩ hết tất cả phương pháp nói xin lỗi, để hắn không tức giận nữa.

Hơn mười phút sau vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng nào, đầu lâng lâng mất đi năng lực phán đoán bình thường, Chu Lâm bắt đầu cảm thấy mình đã bị chán ghét triệt để rồi.

Làm sao đây? Làm sao mới có thể khiến cho nhóc tha thứ mình? Chu Lâm tựa đầu ở trên cửa, dùng Logic của người say suy nghĩ——

Thằng nhóc tức giận là vì mình không đi xem cuộc thi đấu của hắn, như vậy nếu mình đi xem hắn sẽ không tức giận nữa, nhưng lần thi đấu này đã qua, không có cách nào xuyên không trở lại một lần, như vậy có thể xuyên không đi xem lần thi đấu kế tiếp, chỉ cần đi xem, hắn sẽ hết giận đi?

Không có cảm giác kết luận của mình có chỗ nào không đúng, Chu Lâm nhanh chóng lấy xuống đồng hồ trên tay trở lại ngày tháng năm , sau đó cầm điện thoại trên bàn gọi cho Lục Phong, ép hỏi ngày sinh nhật của hắn.

“Alo, tôi là Lục Phong. . . . . . Hả? Hỏi ngày sinh nhật của tôi làm gì? . . . . . . Đại ca, bây giờ cậu có muốn đưa quà sinh nhật cũng không kịp, đã qua nhiều tháng rồi. . . . . . Này, xảy ra chuyện gì? Có phải say không đó? . . . . . . được được, tôi biết, tôi nói với cậu đây, ngày tháng . . . . . .”

Vừa nghe thấy ngày sinh Chu Lâm lập tức cúp điện thoại, đưa đồng hồ lên chỉnh thời gian đến buổi chiều : ngày tháng năm . Liên tục xác nhận không có lỗi gì xong, Chu Lâm cẩn thận đeo đồng hồ lên tay, lẳng lặng đợi một lát sau đó giương mắt quét nhìn bốn phía ——

Vườn hoa quen thuộc lại xa lạ, tượng đá tạo hình khác nhau, cùng với khóm trúc trước nhà vệ sinh khiến Chu Lâm xác nhận lúc này mình đã xuyên đến mảnh đất trống bên cạnh sân vận động trường học cũ. Trong không khí hỗn tạp theo bụi bậm cùng mùi hơi nóng, mãi cho đến tháng chín dư âm từng đợt gió nóng của mùa hè còn chưa tản đi, trận trận thổi vào mặt Chu Lâm.

Phát hiện trên người mình còn mặc quần áo mùa đông, Chu Lâm nhanh chóng cởi bỏ áo khoác, mới gấp áo vào khuỷu tay thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong nhà vệ sinh.

—— Thanh Lỗi sao?

Theo bản năng nhìn về phía có tiếng nước, quả nhiên là thằng nhóc mặc đồng phục đá banh đang rửa tay, nhìn hắn xăn ống tay áo, vẫn trong giai đoạn làm nóng người trước khi đá đi? Lần này xem ra chắc chắn không bỏ lỡ!

Chu Lâm nghĩ thế liền muốn lên tiếng gọi hắn, Đoan Mộc Thanh Lỗi cũng đúng lúc ngẩng đầu lên, trong nháy mắt xoay người nhìn thấy Chu Lâm đứng ở ngay phía trước không xa, trên mặt nhất thời kinh ngạc.

Sao có vẻ không đúng? Chống lại tầm mắt của thằng nhóc, Chu Lâm ngẩn ra, miệng vốn muốn mở lại khép lại.

—— Tại sao cảm thấy thằng nhóc này nhìn như lớn hơn rất nhiều, rõ ràng phải nhìn xuống tại sao bây giờ lại có vẻ còn cao hơn mình?

Còn có, kiểu tóc đó là thế nào? Hắn cắt kiểu đó vào lúc nào? Đây không phải là kiểu tóc của hắn vào cấp ba sao?

—— Đúng rồi, cấp ba! Bây giờ là cấp ba!

Chu Lâm phản ứng kịp, trong nháy mắt tỉnh rượu hơn phân nửa, toàn thân rét run đồng thời ý thức được đây là thực tế mà không phải đang nằm mơ, nói như vậy vừa rồi mình mới phạm vào sai lầm lớn không thể tưởng được——

Cứ như vậy không chào hỏi liền tùy tiện xuyên đến hơn nửa năm sau?

Đột nhiên biến mất thời gian dài như vậy lại đột nhiên xuất hiện, nhất định rất kỳ quái đi? Chu Lâm đã hiểu nguyên nhân vẻ mặt kinh ngạc của thằng nhóc vào lúc này. Y khẩn trương đứng tại chỗ, trừ nhìn thẳng đối mắt với Đoan Mộc Thanh Lỗi, nhất thời không biết nên làm thế nào mới phải.

Đoan Mộc Thanh Lỗi không sững sờ quá lâu, thấy rõ người trước mắt đúng là Chu Lâm liền mở miệng kêu một tiếng:

“Anh. . . Khiết Văn?”

—— oa oa oa, ngay cả giọng nói cũng thay đổi! tháng đến tháng cũng tầm tháng, thằng nhóc này sao lại đổi giọng thành thấp trầm rồi! !

Vào giờ khắc này xuất phát từ bản năng Chu Lâm xoay người chạy trốn, mặc dù không biết tại sao mình muốn chạy, nhưng dưới chân không có cách nào dừng lại, trong lòng không ngừng nghĩ:

“Thật muốn khóc! Sao mình lại chạy chứ! Quá quá khôi hài rồi !”

Kết quả mười giây sau liền bị người đuổi theo phía sau bắt được —— Đoan Mộc Thanh Lỗi níu Chu Lâm lại, đổ dồn y lên mặt đất trống, sau đó không kịp đợi Chu Lâm phản ứng lại đã ôm cổ y, ghé vào lỗ tai y không ngừng nói:

“Đừng chạy, anh Khiết Văn, đừng chạy. . . . . .”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio