Chương
Cả người Tam Nha Tử lập tức chấn động, giống như được khai sáng.
Cậu ta nhanh chóng nhớ ra thân phận của người đang đứng trước mặt.
Chiến thần!
Anh chính là chiến thần Đông Hoang!
Cậu ta không khỏi kích động muốn quỳ xuống đất dập đầu với anh.
Nước mắt không kìm được rơi lã chã.
“Tam Nha Tử chưa từng hận ngài…”
Ông nội chết rồi, nhưng cả đời ông ấy đều chưa từng được gặp mặt chiến thần một lần.
Nếu như có thể, cậu ta cũng nguyện hi sinh cả tính mạng vì chiến thần.
Chiến thần, là linh hồn của cả đội quân!
Là sự kiên cường bất khuất!
Là sự hi sinh vô hạn!
Trần Thiên Hạo đỡ cậu ta đứng lên.
“Tam Nha Tử, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi”.
“Không chỉ có ông nội của cậu mà cả bố mẹ cậu…”
“Quân đội Đông Hoang của tôi đã nợ cả nhà cậu quá nhiều”.
Tam Nha Tử cố nén nước mắt, sợ khóc nhè sẽ bị chiến thần xem thường nên cố gắng kìm chế nội tâm đang hỗn loạn vì kích động và hưng phấn. Dù cậu ta không khóc thành tiếng nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi.
Mừng đến phát khóc!
Tiền Cẩm Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy vậy bèn lấy khăn tay đưa cho cậu ta.
Nếu không phải là kẻ địch thì chính là bạn bè.
“Hai người biết nhau sao?”
Cô ta tò mò hỏi.
Tam Nha Tử ngạc nhiên nhìn anh một cái, trông thấy anh hơi nhíu mày liền hiểu ra mọi chuyện.
“Không biết, không, có biết…”
“Vậy là biết hay không biết đây…”
Trần Thiên Hạo phì cười.
Cậu nhóc này kích động quá mức, nói mãi không thành câu.
“Ông nội của Tam Nha Tử từng cứu tôi một mạng ở trên chiến trường, nhưng khi đó cậu ấy còn bé, không nhận ra tôi”.
“Đúng đúng, ông nội của tôi…”
Nhắc đến ông nội, vẻ mặt của Tam Nha Tử liền trở nên ảm đạm.
Thấy vậy, Trần Thiên Hạo thở dài bất lực.
Tiền Cẩm Lâm cũng biết cảm giác chia ly giữa sự sống và cái chết đau đớn như thế nào, nên không biết phải nói gì để an ủi đối phương.
Tam Nha Tử sụt sịt vài cái.
Nhìn vào nhân sâm ở vách đá trong hang động, cất giọng hỏi.
“Hai người muốn hái cây nhân sâm đó sao?”
Trần Thiên Hạo gật đầu xác nhận.
“Đúng vậy đó cậu bé. Cậu có cách này giúp chúng tôi không? Chúng tôi đang đau đầu lắm đây”, Tiền Cẩm Lâm mặt buồn rười rượi hỏi ngược lại.
Cô ta thấy Tam Nha Tử có thể dọa cho đám sói tuyết sợ hãi bỏ chạy, đoán là đối phương rất quen thuộc với nơi này.
Biết đâu sẽ tìm ra cách nào đó.
Tam Nha Tử trầm ngâm hồi lâu.
Một lúc sau mới lên tiếng.
“Dễ thôi, tí nữa hai người giữ dây thừng để tôi trèo xuống hái”.
“Thật sao? Vậy thì vô cùng biết ơn cậu”, Tiền Cẩm Lâm lập tức mừng rỡ.
Trần Thiên Hạo lại kiên quyết lắc đầu từ chối.
“Không được, quá nguy hiểm”.
Tam Nha Tử bật cười khanh khách.