Chương
Lưỡi dao xẹt qua phần bụng con sói.
Thế nhưng lại chẳng tạo ra bất kỳ tổn thương gì với nó.
Con sói bị đau gào ầm ĩ.
Đôi mắt đỏ ngầu quét qua Tiền Cẩm Lâm một cái, cả người vẫn tung vó phóng tới chỗ Trần Thiên Hạo.
“Đừng!”
Cô ta đau xót hét lên.
Không ngại nguy hiểm lao tới che chắn cho anh.
Cuối cùng lại bị hai con sói gần đó nhào lên cắn rách đùi phải và cánh tay của cô ta.
Cô ta tuyệt vọng gào khóc rồi lăn lộn dưới mặt đất.
“Không!”
Trần Thiên Hạo nổi giận gầm lên.
Bàn tay kéo dây thừng tăng tốc.
Con sói khổng lồ nọ đang nhào thẳng về phía anh.
Anh giơ chân đá bay nó ra ngoài. Nhưng con sói dù bị ngã ra vẫn kiên trì bò dậy vọt tới tấn công anh lần nữa.
Một lần!
Hai lần!
Ba lần!
Bởi vì mất máu quá nhiều nên sức lực của Trần Thiên Hạo bắt đầu suy giảm.
Vậy nên anh chỉ có thể đá văng con sói to lớn kia chứ không làm nó bị thương quá nặng.
Tiền Cẩm Lâm vẫn cố gắng giãy giụa muốn cứu anh.
Cô ta vớ được một tảng đá to, dùng sức đập thật mạnh vào đầu con sói đang cắn mình. Tuy đã tiêu diệt được nó nhưng đùi phải của cô ta cũng đã bị thương rất nghiêm trọng.
Không tài nào đứng dậy nổi, chỉ có thể bò về phía anh.
Rốt cuộc con sói lớn kia cũng đẩy ngã được anh.
Nó há mồm gào vào mặt anh thể hiện nỗi tức giận.
Vẻ mặt anh tràn đầy đau đớn. Anh tóm sợi dây thừng trong tay vòng qua đầu nó cuộn lại.
Sau đó anh xoay người đẩy ngã nó ra đất, trèo lên trên người nó, dùng sức kéo dây lên.
Đầu sói bị sợi dây thít chặt, phải chịu sức nặng của Tam Nha Tử, bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
Hàm răng to lớn của nó cắn phập vào bên hông Trần Thiên Hạo.
Răng nanh sắc nhọn cắm vo trong người anh, khiến anh không nhịn được thấp giọng rn rỉ.
Bàn tay nắm dây thừng của anh vẫn chưa từng thả lỏng, tiếp tục dồn sức kéo lên.
Bên trong núi lửa.
Tam Nha Tử chỉ cách miệng hang chừng ba bốn mét.
Cậu ta có thể nhìn thấy Trần Thiên Hạo đang bị con sói khổng lổ gm cắn.
Nước mắt dâng trào.
Cậu ta không ngờ chiến thần bị cả đàn sói tấn công ác liệt như vậy mà vẫn kiên quyết không buông lỏng dây thừng dù chỉ một chút.
Sự kiên cường của chiến thần khiến cậu ta thấy cực kỳ cảm động.
Cậu ta đột nhiên nảy ra một ý định.
Bèn gào lên thật to.
“Anh trai, nhờ anh rảnh rỗi đến thăm mộ người nhà em, đốt cho họ chút tiền giấy”.
“Tam Nha Tử, cậu đang nói vớ vẩn cái gì vậy. Chờ anh kéo cậu lên”.
Trần Thiên Hạo cắn chặt răng, đầu gối đè mạnh xuống nhưng con sói kia đã hoàn toàn phát điên, cắn chặt anh không chịu nhả ra.
Trần Thiên Hạo cảm thấy khắp người đau nhói, cả người hệt như bị hút hết sức lực, mọi thứ trước mắt tối sầm lại, sắp ngã gục xuống.
Anh lắc đầu.
“Anh, anh đừng kéo nữa. Tiếp tục thế này anh sẽ bị sói cắn chết mất”.
“Tam Nha Tử, cậu im đi”.
Trần Thiên Hạo nghiến răng nói. Máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, nhỏ giọt lên dây thừng, chầm chậm chảy xuống dưới.