Chương
“Ừ. Dù sao cũng là một cô gái, ông hãy cố gắng giúp cô ấy xóa hết sẹo trên người đi “, Trần Thiên Hạo căn dặn.
Tiết Thiên Linh gật đầu. Ông như đang có tâm sự gì đó, do dự mãi không biết nên nói hay không.
Trần Thiên Hạo có thể thấy rõ tâm tư trong lòng ông, bèn nói.
“Có chuyện gì thì ông cứ nói thẳng đi”.
Tiết Thiên Linh cúi đầu đáp.
“Thưa vương, còn chuyện liên quan đến mắt của bà Trần”.
“Qua kiểm tra kỹ lưỡng, mắt của bà Trần khả năng cao là chữa khỏi được, nhưng…”
Trần Thiên Hạo cực kỳ ghét nghe kiểu nói ngập ngừng này.
Mặt anh có chút không vui, nói.
“Có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi”.
Tiết Thiên Linh thành khẩn nói: “Nếu muốn chữa lành đôi mắt của bà Trần thì phải dùng đến một loại thảo dược, đó là nhân sâm nghìn năm!”
Nghe nhắc đến nhân sâm, Trần Thiên Hạo liền cảm thấy nhức đầu.
“Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
Tiết Thiên Linh lắc đầu.
“Nhân sâm vẫn là vua của các loại thảo dược, sau khi uống gần như có thể cứu được người đang đứng trước ranh giới mong mang giữa sự sống và cái chết. Việc vương trúng kịch độc năm đó và bệnh tình của đứa bé này đều thuộc dạng gần như không thể cứu được nữa”.
“Đương nhiên, vẫn còn một thần dược trong truyền thuyết nữa, đó là linh chi. Vị thuốc này còn khó tìm hơn cả nhân sâm, vậy nên nhân sâm vẫn thực tế hơn”.
Trần Thiên Hạo thở dài, mặc dù anh đang cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Nhưng cũng không đến nỗi tuyệt vọng.
Dù gì, bà Trần cũng đã bị mù bao năm nay, không những mọi người mà e là ngay cả bà cũng đã quen với chuyện này rồi.
Đương nhiên, trước khi quen với tình cảnh này, bà cũng đã từng thất vọng rất nhiều.
“Mắt của mẹ tôi cứ để sau này có cơ hội rồi tính tiếp vậy”.
Trần Thiên Hạo bất lực nói.
Tiết Thiên Linh gật đầu, cung kính rời khỏi phòng bệnh.
Trần Thiên Hạo ngồi dậy trên giường bệnh, khi cử động, vết thương ở bên hông của anh vẫn còn hơi đau.
Anh cắn răng, đi đến bên cửa sổ phòng bệnh, hai tay chống hông, ngẩng đầu lên đón nắng ấm.
Cái chết của Tam Nha Tử khiến anh day dứt khôn nguôi.
Mỗi khi tĩnh tâm đều vô tình nhớ đến.
Lời cuối mà Tam Nha Tử nói hệt như một sợi dây thép siết chặt tim anh.
Vì muốn cứu người mà phải mất một mạng người, đây là điều anh không thể nào chấp nhận được.
Cho dù là cao sang hay hèn mọn, mạng sống của ai cũng đều đáng quý.
Trần Thiên Hạo mở to đôi mắt hổ rồi cầm điện thoại lên.
“Huyền Vũ, mau thông báo cho toàn bộ quân Đông Hoang, binh sĩ Đông Hoang – Tam Nha Tử cứu người quên thân, được phong danh người có công lớn với lòng trung thành và tinh thần quả cảm cao đẹp”.
“Ngoài ra, mau sai người đi tìm mộ của cả gia đình cậu ấy rồi di dời đến nghĩa trang liệt sĩ Đông Hoang để chôn cất”.
Những gì Trần Thiên Hạo có thể làm không thể nào sánh được với những gì mà Tam Nha Tử đã làm.
Nhưng đây là tất cả những gì anh có thể nghĩ ra.
Ánh mắt Trần Thiên Hạo khẽ lay động, nhìn ra sân của bệnh viện.
Trong sân lớn của bệnh viện.
Rất nhiều quân Đông Hoang đang đứng canh gác, trông giống hệt cảnh phòng thủ trong thời chiến.
Anh từng dặn dò Thanh Long không được để cho binh lính đứng canh gác và bảo vệ cho mình.
Thanh Long cũng đã đi theo Trần Thiên Hạo bao năm nay, chắc chắn sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm cơ bản này.
Tình cảnh này cho thấy rõ đã có chuyện khác xảy ra.
Vẻ mặt Trần Thiên Hạo có chút trầm tư.
Anh gọi điện thoại cho Thanh Long.
“Nam Thành đã xảy ra chuyện gì? Nói thật với tôi đi”.