Jessica Jones vốn biết mình là cô nhi nhưng chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình là một phù thủy.
Cho nên, khi nhận được thư cú báo nhập học Hogwarts, Jessica cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Ngay cả gia đình nhận nuôi cô cũng thật mơ hồ.
"Jessica, bức thư này chắc chỉ là trò đùa dai của bọn Augustine nhỉ?"
Antony sờ sờ phong thư lại không chắc chắn suy đoán của mình.
"Phong thư này cảm giác sờ lên thật tốt.
Ta nghĩ nếu thật là bọn Augustine chắc hẳn đã tốn rất nhiều tiền."
"Chắc chắn không phải bọn hắn làm đâu.
Hắn không đủ kiên nhẫn để huấn luyện một con cú mèo vì hắn phục vụ."
Jessica một bên híp mắt đọc lướt qua nội dung trong bức thư, một bên nói với Antony.
"Hơn nữa, làm việc này đối với hắn cũng không có lợi gì."
"Hắn sẽ cười nhạo chị có thể tin lời nói dối này, giống như trước kia vậy." Winny đi lại, trên gương mặt nhỏ, non nớt mang theo vẻ thành thục không hợp với độ tuổi.
"Đừng tin bức thư, Jessica.
Em không muốn chị lại bị bọn họ cười nhạo chút nào đâu."
"Winny, ngươi đâu cần phải lo lắng chị Jessica sẽ xử lí tốt chuyện này mà."
Antony bỏ bức thư xuống, sờ soạng đi tới cạnh bàn ghế ngồi xuống.
Nghiêng đầu nhìn về hướng mới truyền đến âm thanh của Jessica, giọng nói có chút lo lắng "Chị Jess có thể tự bảo vệ mình mà, đúng không?"
"Đúng vậy! Nếu thật sự là đồ đầu lợn Augustine kia làm, chị sẽ cho hắn nếm thử nắm đấm của chị."
Jessica cười cười đem bức thư gấp lại cho vào trong phong thư.
Mặc kệ nói như nào cũng phải chờ vợ chồng Jones trở về mới được.
Dù sao họ cũng là cha mẹ nuôi của Jessica, hơn nữa cũng là người trưởng thành, bọn họ sẽ đưa ra được nhiều đề nghị hơn.
Dàn xếp tốt cho Antony và Winny, Jessica bắt đầu quét tước phòng ở.
Tới khi phân loại quần áo bẩn đem vào máy giặt, nhìn cái máy đang rung ù ù trước mặt, Jessica lại lấy bức thư ra, nhìn nội dung trên tấm da dê, lâm vào trầm tư.
"Jessica!? Mẹ nghe Antony nói con nhận được bức thư từ một con cú mèo gửi tới."
Elise Jones phu nhân có dáng người tương đối mập mạp, gương mặt phúc hậu đang đứng ở trước cửa phòng, lo lắng nhìn con gái lớn.
"Lại là trò đùa dai của nhóm tiểu tử nghịch ngợm sao?"
"Không có việc gì đâu mẹ."
Jessica từ trong trầm tư bừng tỉnh, cho mẹ nuôi một nụ cười an tâm.
"Hơn nữa, con đoán chắc đây không phải một trò đùa dai.
Có lẽ, mẹ cùng ba nên nhìn kĩ lại xem."
Jessica đưa tấm da dê và phong thư cho Elise, cười nhẹ nhàng rồi rời khỏi phòng.
"Mẹ mau lên cùng ba thương lượng chút đi ạ.
Con giặt xong quần áo sẽ đi lên luôn."
"Được rồi, bảo bối.
Nhanh lên nhá! Hôm nay là sinh nhật con đó."
Elise cười rồi cho Jessica một cái hôn rồi cầm bức thư phi thường kì quái kia, xoay người lên lầu tìm người chồng Johann của nàng.
Nhìn bóng dáng rời đi của mẹ nuôi, Jessica dùng sức xoa nắn mặt để làm cho bản thân thêm tỉnh táo.
Bây giờ không phải thời gian để suy nghĩ, Jessica âm thầm nhắc nhở mình: "Mày thấy danh sách kia rồi đấy, những thứ trên đó ở gần đây cũng không bán.
Hơn nữa, nhìn qua cũng chẳng tiện nghi.
Bất kể như nào mình cũng không thể tiếp tục gia tăng gánh nặng cho gia đình được.
Có lẽ trường giáo hội sẽ là một lựa chọn tốt.
Tương đối mà nói, học phí nơi đó khá rẻ."
Thời điểm ăn cơm tối, gia đình Jones đều không nói về bức thư từ Hogwart.
Hiển nhiên mà nói, đối với họ, hôm nay là một ngày quan trọng.
Mà ngày quan trọng này không nên vì chuyện kì quái mà phá vỡ.
Trong phòng khách nhỏ hẹp, chật chội, đặt một chiếc bàn gỗ cũ đã phai màu, trên nó là khăn trải bàn màu xanh đã giặt đến trắng bệch.
Ở chính giữa bàn là một cái bánh bơ ngọt đơn giản mà khéo léo, trên mặt còn cắm chiếc nến.
Một nhà Jones ngồi quanh bàn, cười vui vẻ nhìn nhân vật chính hôm nay - Jessica.
"Jessica, hôm nay là sinh nhật con, mau ước đi."
Elise từ ái nhìn Jessica, người vì quá mệt mà trông có vẻ già nua nhưng trên gương mặt không thể che đi được ý cười.
"Đúng vậy, chị mau ước nguyện đi.
Sau đó chúng ta có thể ăn bánh ngọt." Antony mới tuổi làm bộ khẩn cấp, thúc giục chị gái.
"Em đã ngửi thấy mùi bơ rồi.
Hứa nguyện nhanh lên đi chị!"
"Quỷ nhỏ tham ăn, ta đố ngươi có thể ăn một nửa bánh."
Winny nói với ngữ khí khinh thường nhưng nụ cười trên mặt vẫn thật ôn nhu.
Nàng so với Antony lớn hơn mấy tháng cho nên ở trước mặt hắn luôn tự xưng là chị.
Jessica mỉm cười, hai tay khép lại đặt trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện.
Cô nhanh chóng ước nguyện mà không cần do dự, ngoại trừ cầu nguyện gia đình hạnh phúc, mỹ mãn; mọi người đều khỏe mạnh thì còn có gì để ước đâu?
Nhà Jones không dư dả, có thể coi là thực bần cùng nhưng điều này cũng không làm họ không hạnh phúc.
Johan và Elise đều là người tốt, còn là người hiền lành, truyền thống.
Bọn họ khoan dung, đôn hậu, giàu lòng nhân ái.
Nếu không có như thế có lẽ ba đứa nhỏ trong phòng đều đã không còn ở nhân thế.
Đúng vậy.
Bao gồm cả Jessica, cả ba đứa nhỏ đều không phải con ruột của vợ chồng Jones.
Năm ấy, Johann ở trên đường, gặp một đợt nổ mạnh.
Nơi phát sinh tai nạn là căn nhà mới có người chuyển đến hai ngày trước.
Bởi vì vừa mới đến, bọn họ bận sửa sang phòng ốc nên còn chưa chào hỏi hàng xóm xung quanh, ngay cả ngôi nhà còn chưa kịp sửa xong đã...!Cho nên, người một nhà này đối với mọi người trong trấn vẫn còn là một điều bí ẩn.
Lần nổ đó rất nghiêm trọng, mọi người đoán có thể do bình ga chưa kiểm tra cẩn thận, khiến cho vụ nổ xảy ra.
Cặp vợ chồng trẻ tuổi kia đều táng thân trong vụ nổ, chỉ có một người sống sót là đứa bé nhỏ chưa tới một tuổi.
Cảnh sát nhận được thông tin Johann báo nguy liền nhanh chóng chạy tới hiện trường.
Tuy nhiên, do nổ mạnh, những thứ chứng minh thân phận của gia đình đều bị hủy, trừ quần áo trẻ con mặc bên ngoài của Jessica.
Không còn gì ngoài đôi câu chứng minh họ đã từng tồn tại trên thế giới.
Bởi vì, Jessica đã trở thành cô nhi, nhóm cảnh sát muốn đem cô đến cô nhi viện, nhưng Johann đã ngăn lại.
Johann cho rằng làm người thứ nhất phát hiện Jessica, chứng minh ông cùng đứa trẻ có duyên, cho nên không cùng Elise thương lượng qua liền quyết tâm nhận nuôi đứa trẻ đáng thương này.
Sau khi đưa Jessica về nhà, nhìn thấy đứa bé nhỏ nhắn, trắng xinh cùng đôi mắt tròn, ngây ngô, trong vắt như đánh thẳng vào lòng người đối diện, Elise như đã thức tỉnh bản năng làm mẹ, đồng tình với quyết định của chồng mình.
Cứ như vậy, cô nhi Jessica đã trở thành con gái lớn của Johann và Elise, Jessica Jones.
Ba năm sau đó, Johann lại nhận nuôi Antony khiếm thị cùng Winny bị tật chân.
Điều này làm cho cuộc sống vốn bị vây dưới tầng chót của nhà Jones ngày càng thêm quẫn bách.
Nhưng niềm vui chưa từng rời khỏi gia đình này.
Nhìn vợ con quây quanh bàn thoải mái cười to, Johann lộ ra biểu tình thỏa mãn.
Không sợ bất cứ điều gì, chỉ cần gia đình mình hạnh phúc là được.
Đó là quan điểm sống của hắn cũng như toàn bộ gia đình.
Bần cùng không đáng sợ, đáng sợ nhất là bởi vậy mà tự ti.
Ngày hôm sau, vì là cuối tuần nên Johann không đi làm, Elise cũng khác thường mà không đi buôn bán, Antony cùng Winny đã sớm thức dậy, mặc bộ quần áo tốt nhất, cùng vợ chồng Jones im lặng ngồi ở phòng khách, ngẫu nhiên mới nói chuyện với nhau.
Có lẽ khẩn trương nhất là Jessica, cô đã đem nội dung trong tấm da dê kia đọc đi đọc lại nhiều lần, ghi nhớ chặt chẽ trong lòng.
Ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ đã cũ trong nhà, nếu nội dung trong bức thư kia không gạt người năm phút nữa sẽ có một vị giáo sư ở Hogwarts đến, trò chuyệ về việc đến trường của Jessica.
Sự thật chứng minh, bức thư kia không lừa bọn họ.
Khi đồng hồ nặng nề báo chín giờ, chuông cửa nhà Jones cũng vang lên.
"Con đi mở cửa!" Jessica vốn không yên lòng ngồi trên tay vịn sofa, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên thì như tên bắn lao ra ngoài.
Đứng ở cạnh cửa, hít một hơi thật sâu, lại yên lặng cầu nguyện vài câu, Jessica run run mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là một nam nhân cực kì mập mạp và hói đầu.
Nếu để so sánh hắn với một loài động vật, Jessica cảm thấy khá giống một loài sinh vật gọi là hải tượng biển từng thấy ở chỗ Sophie.
"Xin chào, tiểu thư.
Ta là Horace Slughorn, giáo sư Ma dược Hogwarts." Horace Slughorn cười tủm tỉm, ngữ khí thật ôn hòa.
"Buổi...!buổi sáng tốt lành ngài Slughorn.
Con là Jessica Jones."
Jessica cảm thấy đầu lưỡi không theo chính mình điều khiển, lời nói ra có chút lắp bắp.
Sự bình tĩnh thường ngày không biết chạy đi đâu.
Phát hiện giáo sư Slughorn còn đứng ngoài cửa, cô nhẹ nhàng né ra.
"Mời ngài vào.
Cha mẹ con đang ở trong nhà."
Gật đầu, Horace Slughorn duy trì nụ cười lịch sự đi vào ngôi nhà nhỏ của gia đình Jones.
Ông cũng không tỏ ra vẻ bất mãn gì khiến cho Jessica cảm thấy cảm kích.
Jessica không cần để ý người khác thấy cô thế nào, nhưng lại để ý người khác đánh giá về ngôi nhà và gia đình mình.
Trước đó, cô còn lo lắng giáo sư Hogwarts có thể xem thường gia đình nàng.
Dù sao nhìn qua giáo sư Slughorn là người sống sung sướng, an nhàn đã lâu.
Lúc này, Horace Slughorn đã đi vào phòng khách nhà Jones, một mình ngồi trên chiếc sofa đơn.
Elise đem ra bình rượu nho trân quý nhiều năm.
Đây là phần thưởng năm đó mà nàng đi làm chăm chỉ, đến giờ vẫn chưa bỏ ra uống.
Trước đó, vợ chồng Jones vốn định để bình rượu này đến khi Jessica kết hôn mới đem ra uống.
"Cảm ơn hai người.
Đây thật sự là một chai rượu vang ngon." Giáo sư Slughorn cũng không phản đối việc uống rượu buổi sáng mà còn đưa ra lời khen ngợi.
Điều này làm cho Johann thật sự vui vẻ, hào cảm của ông với giáo sư Hogwarts trước mặt này cũng tăng lên.
Hàn huyên, trò chuyện vài câu, giáo sư Slughorn bắt đầu thực hiện trách nhiệm của bản thân, giới thiệu về phù thủy, thế giới pháp thuật và Hogwarts cho Jessica và gia đình Jones.
Giáo sư Slughorn làm thế không hẳn vì tận trung với cương vị công tác, mà đối với ông mà nói từng tân sinh trước khi nhập học đều có nhiều tiềm lực.
Điều đó với thân phận, gia thế của họ không có quan hệ.
Nghĩ lại lại thì, vị nhân vật kia chẳng phải cũng xuất thân từ cô nhi viện sao? Đương nhiên, hiện tại không có có người nào ngu ngốc đi nói về điều này nhưng không đại biểu cho điều đó không thật sự tồn tại.
Ở trước khi tân sinh nhập học, đối với chúng tỏ ra thiện ý sẽ đề cao hình tượng to lớn của ông trong lòng chúng.
Nếu sau này, bọn họ thể hiện ra thiên phú, như vậy ông coi như là tuệ nhãn thức châu rồi.
Huống chi đưa than trong ngày tuyết rơi so với dệt hoa trên gấm làm người cảm kích hơn nhiều..