Edit+Beta: Lã Thiên Di
—— Temari nhìn Shikamaru, không nói gì thở dài, nhịn không được bật cười.
Shikamaru vừa vào phòng, lọt vào trong tầm mắt đó là một bức tranh mỹ nhân trầm tư.
Temari ngồi ở trên cửa sổ, chân sau cuộn tròn lại, váy dài màu đen buông xuống, lộ ra một mảng lớn đường cong tuyệt đẹp, cẳng chân bóng loáng nhẵn nhụi. Tay trái cô chống cằm hơi nhọn, tay phải cầm một phong thư mỏng manh, đôi môi đỏ hồng lúc kép lúc mở, cũng không biết cô ấy đang lầm bầm cái gì…
Shikamaru thoáng thất thần, mà sau đó khóe miệng liền co rút lại, nheo mày lại.
Hắn trở tay cởi chiếc áo khoác ra, hướng về cửa sổ tiến lên hai bước, quyết đoán đem áo khoác khoát ở trên đùi của Temari, lại thuận thế hướng ngoài cửa sổ nhìn lướt qua trên đừng lớn. Quả nhiên, đám con trai ngửa đầu lên nhìn không ít…
Vì thế mặt người nào đó liền đen lên, lực đạo trên tay không khỏi lớn một chút.
“Chậc… Đáng ghét.”
Temari bị bắt hoàn hồn liếc nhìn Shikamaru một cái, không kiên nhẫn nói.
Kế tiếp, lòng bàn chân Shikamaru lảo đảo, chăm chú nhìn mắt cá chân trơn nhẵn, trần trụi, mượt mà của Temari, trong lòng nhịn không được căm giận ——
Xin nhờ, bức phong cảnh này, hắn còn không có được xem qua vài lần, làm sao có thề để cho người khác xem cơ chứ?
Ách ách ách, không đúng…
Cho dù hắn đã được xem qua nhiều lần đi chăng nữa, người khác cũng không thể xem!
Nghĩ vậy, Shikamaru cũng không ngại phiền toái, ôm lấy thắt lưng của Temari, tự mình đem người từ trên cửa sổ túm xuống dưới, lại lôi đến vào trong lòng mình. Đôi mắt xếch mê người khép lại, hơi mất tiếng kêu một tiếng:
“Vợ ơi ~ “
Temari ngẩn ra, khuôn mặt đang tươi cười ngay lập tức lộ trở thành trái cà chua:
“Ai… Ai là vợ của anh?!”
Tay Shikamaru ôm càng chặt, làm trạng thái ra vẻ kinh ngạc:
“Vợ yêu, trong sạch của anh đều đã trao hết cho em, chẳng lẽ em muốn ghi vào sổ nợ?”
Đối mặt da mặt dày của người nào đó, Temari vô cùng lắp bắp:
“Anh anh anh… em em em…”
“A… Chẳng lẽ vợ yêu đã quên?” Shikamaru nới hai tay ra, ngón tay cái bên tay trái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng chơi đùa cái vòng bạc ở trên ngón áp út của Temari, khóe môi khẽ nhếch lên. “Như vậy, có muốn anh giúp giúp cho vợ yêu nhớ lại một chút không?”
Nhìn người nào đó dần dần sáp tới càng ngày càng gần, Temari một trận hoảng hốt hụt hơi, vội vàng nhảy hai ba bước lên, hai tay che chở trước ngực, thẳng thắn nói:
“Không cần không cần. Em… Em nhớ ra rồi…”
Đối với Temari mà nói, tối hôm qua… Còn có sáng nay, thật sự là thời khắc vô cùng 囧 nhất đời cô từ trước tới nay…
Bốn ngày trước, trao đổi bên Konoha cùng Làng Cát chính thức kết thúc.
Temari vốn định ở lại Làng Cát, thuận tiện giúp đứa em trai đau thương của cô tìm kiếm người vợ đã trốn khỏi nhà, nhưng Shikamaru – đội trưởng tiểu đội Konoha lại kiên trì nói cô nên cùng bọn họ cùng nhau quay về Konoha.
Temari buồn bực, cáo cáo nhiệm vụ hay gì gì đó cũng không cần phải tới phiên cô làm chứ. Huống chi, ngoại trừ việc cô là chị gái của Gaara, vẫn là Ninja của Làng Cát đi? Về công về tư, đều hẳn là ở lại giúp Gaara nghĩ ra biện pháp, làm cái gì mà phải lôi kéo cô về Konoha?
Đáp án của Shikamaru là một cái nhìn cực cực cực kì khinh bỉ còn cộng thêm lời nói đơn giản ——
“Haruhisa đi cùng với Naruto, cậu cảm thấy cô ấy có khả năng đi đến chỗ nào nhất?”
Temari ngay lập tức liền hiểu rõ ý tứ của Shikamaru, Gaara tất nhiên cũng có phản ứng lại, có thế này mới lại lên tiếng:
“Temari, chị đi đến Konoha xem thử đi.”
Temari trừng mắt liếc nhìn Shikamaru một mặt lạnh nhạt, nhưng thật ra trong lòng hắn đang cực kì đắc ý. Không có tiếp lời, được tính là đồng ý.
Buổi chiều ngày hôm qua, một hàng bốn người, rốt cuộc cuối cùng lại tác động đến Konoha.
Sau khi hướng về phía Hokage đệ ngũ báo cáo kỹ càng về nhiệm vụ lần này, Shikamaru lại đặc biệt nhắc tới chuyện về Haruhisa cùng Naruto. Tsunade-Sama bày tỏ xác định sẽ nhanh chóng điều tra việc này, mong Temari không cần phải lo lắng blablabla…
Khi đi ra khỏi cao ốc Hokage, sắc trời đã tối muộn.
Sai khi Chouji cùng Ino chào tạm biệt, Temari nghĩ nghĩ, hướng về phía nhà trọ Konoha, tạm thời nghỉ lại ở đó.
“Temari.” Người bên cạnh đột nhiên giữ chặt tay cô, tiếng nói đầy từ tính nói với cô. “Mẹ đang chờ ở nhà chờ chúng ta ăn cơm.”
Không đợi Temari nhận thấy được người nào đó đang dùng ký hiệu từ một cách khéo léo đến trơ tráo, cô đã bị túm đi đến vào đến nhà Shikamaru.
Lúc vào cửa, Nara Shikaku đàng bày bát đũa ra, Nhìn thấy Temari, người đàn ông ria mép lưu giữ lại bộ dáng là trụ cột gia đình, vô cùng hào phóng cười:
“Temari tới rồi!”
Temari chỉnh chỉnh cây quạt lớn ở phía sau, cười trả lời:
“Xin lỗi cả nhà, lại tới đây quấy rầy mọi người.”
Mà Shikamaru còn lại là quay đầu đi, dường như vô cùng chướng mắt bộ dáng cảa lão cha nhà mình, bài trừ một tiếng:
“Hừm ~ “
Trong nháy mắt, một cái thìa vô tư nện vào trên cái ót của Shikamaru, lưu lại một cái dấu hồng hồng cùng với một tiếng ảo não của Shikamaru:
“A~ lão cha!”
Giây tiếp theo giây, Yoshino Nara đeo tạp dề nghe tiếng động mà ra ngoài, mới rít gào được hai chữ, liền nhìn thấy một người con gái tóc vàng đứng đóm vội vàng thay đổi thành một bộ dáng ôn hòa:
“ψ(╰_╯) Các ngươi lại ở… A ~ Temari đến a ~ thật vất vả đi? Đi lại đây ngồi đi, mọi thứ sắp xong rồi ~o(∩_∩)o “
…
Bữa cơm chiều thật phong phú, không khí hài hòa của bốn người đạt đến cực độ. Chú Shikaku thỉnh thoảng lại cùng Temari nói về chuyện hồi còn nhỏ của Shikamaru, Shikamaru có kháng nghị đến mấy lần nhưng không có kết quả. Temari vô cùng nồng nhiệt nghe, thật vất vả mới nén cười được, mà cô Yoshina còn lại thì là một dáng hiền thê lương mẫu, luôn cẩn thận gắp thức ăn vì ba người.
Ăn xong cơm chiều, Temari vốn muốn chủ động gánh vác việc rửa chén, không nghĩ tới lại bị chú Shikaku đoạt lời trước:
“Temari, cháu ngồi cùng với cô Yoshina nói chuyện đi a, rửa chén thì đề cho Shikamaru và chú là được rồi.”
“Này này này, con khi nào thì nói sẽ giúp cha rửa chén?”
“… Thằng nhóc chết tiệt, ngươi đi lại đây cho ta!”
Temari nhìn hai cha con cãi nhau ầm ĩ đi vào phòng bếp, trong đôi mắt màu xanh da trời dần dần trào ra vài phần hâm mộ. Nara Yoshina nhìn Temari, một bên gọt hoa quả một bên không để ý hỏi:
“Temari được tuổi rồi sao?”
Temari nhấp một ngụm nước trái cây, chua ngọt ngon miệng, mang theo hương khí không hiểu gì hết.
Cô cúi đầu trả lời một câu:
“Dạ.”
Một vỏ trái cây hoàn chỉnh rớt xuống dưới, người phụ nữ trung niên trên sofa vẫn như cũ là một bộ dáng không để ý:
“Dự định khi nào sẽ gả về đây?”
Lại là một ngụm nước trái cây vừa mới vào miệng, Temari liền sặc sụa lên xuống:
“Phốc! Khụ khụ khụ…”
…
Thu dọn xong bát đũa, Shikamaru từ phòng bếp đi ra, lại nhìn Temari đang dựa ở trên tay vịn ghế sofa, sắc mặt hơi ửng hồng lên, hai tròng mắt hơi khẽ hép. Mà người mẹ cường hãn yêu quý của hắn đang ngồi ở một bên, không chút để ý gọt hoa quả.
“Cô ấy làm sao vậy?”
Shikamaru đi vào, cúi xuống cẩn thận nhìn nhìn.
Nhìn con trai nhà mình hiện ra bộ dáng dè dặt cẩn trọng, Nara Yoshina trong lòng vui vẻ lên, mở miệng nói:
“A, có thể là do mệt mỏi đi, hơn nữa vừa rồi uống hai chén rượu trái cây…”
Rượu trái cây?
Shikamaru nhíu mày, đang muốn hỏi lại, lại nghe thấy mẹ yêu dấu nói:
“A, Temari lần này có phải vẫn ở lại quán trọ hay không? Shikamru sẽ đưa con bé về nhà sao.”
—— ngữ khí khẳng định.
“Dạ.”
Shikamaru đáp, cẩn thận lôi Temari hơi đi vào trạng thái giấc ngủ, nhấc chân đi đến cửa.
“Con đưa cô ấy đi về trước, sẽ về mau thôi.”
Mắt thấy hai người sẽ ra khỏi cửa, Nara phu nhân lại bổ sung thêm một câu:
“Nga, con không cần phải sốt ruột trở về, nhớ nắm bắt lấy cơ hội. Nếu đến buổi sáng ngày mai vẫn không nắm chắc được phần thắng, thì không cần phải trở về đâu.”
o_O
==|
Sự tình diễn ra sau đó, đã được diễn ra một cách rành mạch, rõ ràng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Temari bị một trận tiếng đập cửa nên giật mình tỉnh giấc, miễn cưỡng mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đang ngủ của một người nào đó, gần trong gang tấc.
Temari lanh lợi nhảy xuống giường, lại phát hiện bản thân không hề có mảnh vải che thân. Cái vị ở trên giường kia không biết khi nào thì đã tỉnh, chính là đang chống đầu nhìn cô, cũng giống như cô trần trụi hết người, phần trên cơ thể gầy gò vô cùng rắn chắc, mặt mày trong lúc đó đều là ý cười mơ hồ.
“Cậu cậu cậu… Tớ tớ tớ…”
Temari trợn tròn ánh mắt, chỉ vào người trên giường nhân, mở miệng to miệng ra, lại nói ra vài âm tiết không hề có ý nghĩa gì.
Shikamaru vươn tay, thuận thế túm người nào đó quay về giường ôm ấp sưởi ấm, giống như ma thuật biến ra một vái nhẫn bạc tinh xảo, vô cùng nghiêm túc mà lại ôn nhu đeo lên ngón tay áp út của Temari, lại túm đến bên môi, nhẹ nói một chút:
“Buổi sáng tốt lành, vợ yêu ~ “
Hatano Showa thật buồn bực, hắn thật sự là không rõ, thân phận của bản thân làm sao lại bị bại lộ như vậy.
Năm đó, lúc hắn rời đi khỏi Làng Cát, con gái còn chưa đầy ba tuổi, bất kể như thế nào cũng sẽ không có một đoạn trí nhớ nào về hắn.
Haruhisa cắn một ngụm quả đào mọng nước, chăm chú nhìn ngồi ông chú trung niên ngồi ở bên vòng tròn hoa:
“Người thật sự muốn biết sao? Ba ba?”
Nha nha nha!
Con bé tuyệt đối cố ý! Cố ý đem hai chữ cuối cùng cắn nặng như vậy đấy!
Nội tâm bên trong của Hatano Showa đang vô hạn rít gào, ở bên ngoài vẫn là bộ dáng sợn sóng không sợ hãi, chậm rãi gật gật đầu.
“Là Gaara nói với con.”
Hạt trái đào ở trong không trung vẽ ra được một hình cung hoàn mỹ, chính xác dừng ở trong thùng rác nhỏ cách đó không xa.
Hatano Showa mạnh mẽ đứng lên, la lớn:
“Không có khả năng! Thằng nhóc kia làm sao có thể…” Sẽ biết ta?
“Lại đưa một quả đào đến đây.”
Haruhisa vươn tay, ngoác ngoác ngón trỏ, dễ dàng đánh gãy rít gào của người đàn ông trung niên.
“Mặt khác, người nói nhỏ thôi, sẽ làm ầm ĩ đến ‘gấu mèo nhỏ’.”
Người đàn ông trung niên vốn có thân hình cường tráng to lớn ngay lập tức thu nhỏ lại, đáng thương hề hề nhìn liếc mắt xem cái bụng bằng phẳn của người nào đó, ủy khuất lên tiếng:
“Ừ…”
“Con khi nào thì đã quên nhỉ. Dù sao thì có một ngày nọ, Gaara không cẩn thận lật đổ bình mực ở trên bàn, làm dơ một tấm hình nằm ớ trong góc.”
“Sau đó thì người đã biết rồi đấy?”
“Ừ.”
“…”
Sau một lúc lâu, cắn xong quả đào thứ ba, Haruhisa nghiêng đầu, phát hiện trên đỉnh đầu người đó hiện mây đen lên như trút nước, vì thế tốt bụng bổ sung thêm:
“Lúc mực nước bị lệch đổ, cả bức ảnh chụp đều sẽ bị bẩn ra, ngoại trừ nửa gương mặt của ba ba ra.”
Vừa nói, Haruhisa vươn tay, ở trên mặt của người đàn ông trung niên khoa tay, cọ nước trái đào dính trên mặt người nào đó.
Hatano Showa hiểu ra, hóa ra nhóc con kia phát hiện ra tấm ảnh chụp của ba con bé cùng với gương mặt của ông chú che mặt giống nhau như đúc, có thế này mới nhận ra thân phận thật sự của hắn.
“Chuyện khi nào?” Hatano Showa cuối cùng là khôi phục vài phần tư thái của trưởng bối, trầm ổn mở miệng hỏi nói.
“Ừm… Rất sớm, lần trước ở ‘Cửa hàng vạn năng’ nhìn thấy người sẽ biết được.” Haruhisa vòng vo đảo mắt, vươn tay đi lấy quả đào thứ tư.
Nha nha nha! Con bé còn biết người ở ‘Cửa hàng vạn năng’ lần trước là hắn?!
Hatano Showa một bên tiếp tục khiếp sợ, một bên tay mắt lanh lẹ đem khay bưng đi —— đều đã liên tục ăn nhiều như vậy, không thể lại tiếp tục ăn nữa.
“Vậy vì sao không sớm nói là con đã biết mọi chuyện?”
Haruhisa giương mắt nhìn khay, qua được một hồi, mới trả lời nói:
“Ừm, con không dám… Bởi vì không biết người vì sao không thừa nhận con.”
Ngữ khí của Haruhisa rất đạm, tựa như đang nói thời tiết hôm nay có được hay không được, lại làm cho trong lòng Hatano Showa cảm thấy cay cay.
Sau một lúc lâu, hắn nghe thấy âm thanh của bản thân thoáng nghẹn ngào:
“Vậy thì hôm qua vì sao lại dám nói?”
Lúc này đây, Haruhisa trả lời thật sự mau lẹ:
“Ừm… Nhịn không được.”
…
Trong phòng yên tĩnh xuống.
Cho đến khi Haruhisa có chút buồn ngủ, ngay chỗ góc tường mới truyền đến một trên âm thanh nức nở loáng thoáng. Cô có chút không thể tin quay đầu, nhìn người nào đó đang lấy cổ tay áo chà chà ánh mắt, kinh ngạc nói:
“Ba ba, người…”
Không mở miệng thì còn khá tốt, mở miệng một cái thì lại dẫn ra một âm thanh to lớn.
Chỉ thấy người nào đó luôn luôn ngồi xổm góc tường ngay lập tức hướng tới chỗ lõm xuống của người con gái nhào tới, ôm cô gái, gào khóc:
“Con gái a ~ ba ba xin lỗi con a ~ a a ~ a a a ~ a a…”