Aoko trở lại thời đại Chiến quốc, mang theo hai thứ đi tới nhà Toutousai.
Tay trái Toutousai cầm một phù chú viết những ký hiệu kỳ quái, tay phải giơ một viên đá màu tím lên, nửa ngày sau mới trừng mắt nhìn Aoko : “Những thứ này là sao ? Cho ta để làm gì ?”
Aoko bĩu môi : “Dùng hai thứ này đúc cho ta một mũi tên, đem phù chú này khảm vào bên trong viên đá.”
Toutousai nhìn nàng: “Dùng làm gì ?”
“Mũi tên, đương nhiên là dùng để bắn chết yêu quái.”
Toutousai lắc đầu : “Aoko tiểu thư, nói chuyện với cô càng ngày càng làm cho ta cảm thấy không thể hiểu được. Ài, chẳng qua cũng chỉ là đúc một mũi tên thôi mà, ta sẽ giúp cô. Chờ ta rèn xong mấy thanh đao này sẽ tới lượt cô, mười ngày sau đến lấy.”
Aoko gật đầu: “Cám ơn ông, Toutousai.”
Toutousai vừa nghiên cứu viên đá kia vừa nói : “Cô không đi tìm Sesshomaru à ?”
“Mấy ngày trước ta đã gặp hắn.”
Toutousai gật đầu : “Vũ khí của Sesshomaru đã xảy ra biến hóa, khuyết thiếu trong lòng hắn cũng đã xuất hiện, Thiên sinh nha nắm bắt lấy sự khuyết thiếu trong nội tâm của Sesshomaru, đó là sự phẫn nộ và bi thương không phải vì mình mà là vì người khác.”
Aoko sửng sốt: “Ai ? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hình như có một cô gái tên là Kagura đã chết, cái chết của nàng bị sỉ nhục mới khiến Sesshomaru phẫn nộ và bi thương.” Toutousai vừa nhớ lại vừa nói “Ban đầu hắn cầm Nanh quỷ đã gãy đôi đến đây, ta không biết làm gì đành phải đúc lại Thiên sinh nha một lần nữa, bây giờ Sesshomaru hẳn là đã có thể sử dụng minh đạo tàn nguyệt phá rồi. Lúc này Thiên sinh nha không còn đơn giản là một thanh kiếm cứu người nữa, có chiêu minh đạo tàn nguyệt phá này, nó cũng có thể coi là một thanh kiếm chiến đấu.”
“Thiên sinh nha vốn là thanh kiếm kết nối thế giới này với thế giới kia, chính vì nguyên nhân như vậy, người nắm giữ Thiên sinh nha mới có thể nhìn thấy sứ giả của thế giới kia, cũng có thể chém giết chúng, kéo người chết quay trở về thế giới này. Ngược lại, chỉ cần có thể mở được minh đạo, hắn có thể ném địch nhân tới Minh giới. Nói mới nhớ, không ngờ tên kia có thể lập tức vận dụng thuần thục chiêu này, đáng ghét, làm cho người ta không thể thích nổi.”
Aoko bật cười : “Kiếm ông đúc ra có thể được vận dụng đến mức tận cùng như vậy, ông hẳn là nên cảm thấy vui vẻ, sao lại có loại ghen tị này chứ.”
Toutousai hừ một tiếng : “Nhưng ta không vừa mắt cái tên tự cao tự đại kia.”
“Nhưng cũng không thể tưởng tượng được, Sesshomaru cũng có lúc bi thương và phẫn nộ vì người khác.”
Toutousai liếc nàng một cái, Sesshomaru cũng từng đau khổ đến chết vì cô, chẳng qua là cô không biết mà thôi.
Aoko nhìn thấy ma đao thạch dưới chân Toutousai, ngẩn người : “Vì sao Sesshomaru lại cố chấp như vậy với vũ khí của phụ thân hắn ? Đầu tiên là Thiết toái nha, sau lại là Thiên sinh nha. Rõ ràng hắn rất giống như phụ thân hắn, là đại yêu quái một phương, vì sao không tự mình làm một thanh đao ?”
Nàng vừa dứt lời, cả sơn động đột nhiên yên tĩnh, Toutousai quay đầu lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, Aoko nhất thời không hiểu : “Làm sao vậy, trên mặt ta có gì à ?”
Toutousai không trả lời câu hỏi của nàng : “Aoko tiểu thư, nhãn lực của cô không phải mạnh bình thường đâu.”
“Có ý gì ?”
Toutousai lại tiếp tục lơ nàng.
Ngay lúc Aoko cảm thấy khó hiểu, chợt nghe thấy Toutousai tiếp tục nói : “Sắc mặt của cô so với một thời gian trước tốt hơn nhiều, trước đây nhìn cô vô cùng yếu ớt, bây giờ hình như đặc biệt có tinh thần.”
Aoko ảm đạm cười, nhưng không trả lời, chỉ nhớ tới lời Vương Vũ đã nói ngày đó.
“Shiina tiểu thư, chú ngữ tôi sắp sử dụng có thể cam đoan cho cô một tình trạng tinh thần hoàn mỹ nhất, nhưng chờ thời hạn hiệu lực của chú ngữ qua đi, cô sẽ bị cắn trả rất mạnh, đến lúc đó chứng khát ngủ sẽ tồi tệ hơn trước rất nhiều, cũng có thể sẽ xuất hiện những biến chứng khác, nếu nó xảy ra xin cô lập tức báo cho tôi biết.”
“Tôi hiểu.”
Màn đêm buông xuống, Aoko tựa mình vào sơn động, chuẩn bị ngủ ở đây đêm nay, ngày mai sẽ lại đi tìm Sesshomaru. Toutousai vừa mới ra ngoài kiếm chút củi lửa về, tiếng gió xung quanh đột nhiên biến đổi !
Tay trái Aoko đột nhiên đau đớn vô cùng, cả người lập tức run lên, nàng cuộn gập mình lại, mồ hôi lạnh dọc theo trán chảy xuống ròng ròng. Tay trái của nàng có linh lực rất mạnh, đã từng dùng huyết thệ với một người, loại liên kết này chỉ có người kia chết đi mới có thể giải trừ, mà quá trình giải trừ này vô cùng đau đớn.
Cho nên, cho nên…
Nàng không kiềm chế được run rẩy.
Một làn gió đêm thoảng qua người nàng, phảng phất sự ấm áp và ôn nhu, dường như mang theo sức mạnh xua tan tất cả rét lạnh và đau khổ.
Toutousai khẩn trương nhìn nàng, nhưng cũng không dám tùy tiện nhúng tay.
Aoko cắn chặt môi, run rẩy phun ra hai chữ : “Kikyou…”
Bên tai dường như vang lên giọng nói ôn hòa : “Chuyện ta hứa với cô, ta đã làm được, Aoko, vĩnh biệt…”.
“…Ngay cả cô cũng được giải thoát rồi.” Aoko tỉnh lại sau cơn đau đớn, khóe mắt lấp lánh những giọt nước mắt “Thật tốt, thật tốt, Kikyou, cám ơn cô còn nói lời vĩnh biệt với ta.”
Cơn gió mang theo hoài niệm, không chút do dự rời đi, mang theo biết bao vui buồn.
Không bao lâu sau, Kagome gọi điện thoại tới, giọng nói nghẹn ngào : “Tiền bối…vừa rồi Kikyou đã…qua đời.”
Aoko bình tĩnh gật đầu : “Tôi biết.” Do dự một chút, nàng lại hỏi “Mọi người vẫn ổn chứ ?”
Bên kia vang lên tiếng đè giọng : Tiền bối, chúng ta nhất định phải giết Naraku, hắn đã sắp có được toàn bộ những mảnh ngọc tứ hồn rồi , chỉ còn lại duy nhất một mảnh của Kohaku, chúng ta nhất định phải đem toàn lực bảo vệ tia sáng cuối cùng này !”
“Được…”
Aoko một đêm không ngủ, tờ mờ sáng ngày hôm sau nàng đã ra khỏi sơn động, trầm tư nhìn bầu trời trong suốt.
Ân oán của ngọc tứ hồn, phải kết thúc ở đây !
Đám mây trên trời đột nhiên phát sinh dị biến, một đám mây thật lớn phi thẳng xuống mặt đất. Aoko tập trung nhìn vào, ánh mắt lập tức lạnh lẽo. Kia không phải là mây, mà là nguyên hình của một yêu quái màu trắng rất lớn ! Gió thổi tới tấp vào mặt, Aoko nheo mắt lại lui về phía sau hai bước. Yêu quái dừng lại trước nàng một đoạn không xa, “vù” một tiếng, hóa thành một hình người tao nhã.
Trùng hợp đúng lúc Toutousai mới rời giường đi ra bên ngoài, ngơ ngác nhìn hai người.
Người nọ cười tủm tỉm nhìn nàng và Toutousai : “Toutousai, Aoko, đã lâu không gặp.”
Aoko và Toutousai đều sửng sốt, nhìn y phục xa hoa và yêu văn trăng khuyết màu lam giống hệt Sesshomaru của nàng : “Yue đại nhân…”
Người tới không ngờ lại là mẹ của Sesshomaru, vợ của Inu no Taisho – Yue .
Aoko lấy lại tinh thần: “Yue đại nhân tới tìm Toutousai ?”
“Không phải, ta tới tìm cô, Aoko.” Yue vuốt ngực “Ài, năm đó sau khi nghe tin cô qua đời, ta còn thương tâm một thời gian dài, cái đứa con không chịu thua kém kia của ta không ngờ ngay cả một con người như cô cũng không bảo vệ được, ta rất đau lòng , ô ô ô ~”
Aoko: “…” Bây giờ ngài khóc có ích lợi gì, hơn nữa lúc này nàng sống cũng tốt lắm !
Toutousai đột nhiên xen mồm: “Yue đại nhân tới là vì chuyện chiêu thức mới của Thiên sinh nha – minh đạo tàn nguyệt phá phải không ?”
Yue che miệng cười : “Ai nha, Toutousai đúng là rất thông minh.”
Aoko: “Sesshomaru không có ở đây.”
Yue vẫn cười tủm tỉm như cũ, nhưng ánh mắt lại trong trẻo lạnh lùng vô cùng : “Ta không phải đã nói là tới tìm cô rồi sao, Aoko.”
Aoko nhíu mày trả lời : “Có chuyện gì ta có thể giúp được Yue đại nhân, xin ngài cứ nói.”
“Aoko thật sảng khoái, nhưng nếu là chuyện có thể khiến cô chết đi, cô cũng sẽ làm sao ?” Yue cười ha hả, mắt đẹp hé mở “Chỉ là một khảo nghiệm, nhưng lại là khảo nghiệm trí mạng.”
“Ta đã chết, không sợ chết thêm một lần nữa. Nhưng chuyện này thứ lỗi cho ta không thể giúp.” Aoko lặng yên nhìn nàng “Ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, trước đó, ta phải bảo vệ thật tốt tính mạng mình.”
“Ừ hứ, chuyện này cũng không phải là chuyện cô có thể cự tuyệt nhé, vì Sesshomaru cô phải chết một lần thôi !”
Aoko nghe vậy theo bản năng lùi về phía sau một bước, giơ tay trái lên phòng ngự, lại thấy khóe môi Yue hơi giương lên, ngón tay bạch ngọc đã nhẹ nhàng đụng đến trán nàng, gió xung quanh ngừng lại. Nàng chỉ cảm thấy mi tâm đau xót, cả người nháy mắt mất đi tri giác.
Yue, bà…
Từ đầu đến cuối Toutousai đều nhìn thấy, nhưng cũng không nhúng tay, cho đến khi Yue bắt Aoko đã hôn mê lại, lão mới nói : “Aoko tiểu thư có địa vị gì trong lòng Sesshomaru, từ rất lâu trước kia Yue đại nhân đã biết rồi, huống chi họ vất vả lắm gặp lại nhau, hi vọng ngài đừng làm quá mức.”
Mắt Yue híp lại : “Ta tự nhiên có chừng mực, chẳng qua nàng ta có chết hay không cũng không phải là lỗi của ta.”
Toutousai bất đắc dĩ lắc đầu.
A, chói mắt quá.
Aoko mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn bầu trời xanh thẳm trước mặt, nhịn không được thở dài trong lòng. Bất luận đã qua bao nhiêu năm, vị Yue đại nhân vẫn cứ như vậy, hành xử chẳng kiêng nể ai hết.
Bên tai vang lên giọng nói của Yue : “A, cô tỉnh rồi. Ha hả, nói chuyện với ta một lát đi, nhiều năm như vậy rồi sống một mình tịch mịch lắm.”
Giọng nói của Aoko mang theo sự trào phúng : “Nói cái gì đây, nói ngài thật ra rất ghét ta ?” Nàng cố hết sức ngồi dậy, nhìn về phía nữ nhân đối diện “Yue đại nhân, ngài bắt ta tới đây, tuy nói là muốn ta giúp đỡ Sesshomaru tập luyện, nhưng kỳ thật là muốn trả thù chuyện nhiều năm trước ta đã làm Sesshomaru tổn thương phải không ?…Thật ra ngài cũng đã đủ nhân từ, không trực tiếp bóp chết ta. Tuy rằng sự quan tâm với Sesshomaru không thể hiện ra ngoài, nhưng ngài thật sự là một vị mẫu thân đủ tư cách. Đây là trừng phạt ta đáng phải nhận, nếu ta thật sự bởi vậy mà chết, ta cũng không trách ngài. Nhưng…”
“Bây giờ ta không muốn mạo hiểm tính mạng, xin để ta trở về.”
Yue cười ha hả, đáy mắt lại phát ra tia sáng lạnh lùng : “Cô thật ra là một đứa bé thông minh, chẳng qua cô đã sai rồi, kỳ thật ta rất thích cô. Lúc trước Sesshomaru nói với ta và cha nó, cô là thê tử duy nhất nó nhận định, lúc ấy chúng ta đều không đồng ý, bởi vì ta cảm thấy cô không xứng với Sesshomaru, là một loại trực giác đến từ đáy lòng. Quả nhiên, cô cứ dễ dàng chết đi như vậy. Bây giờ cô trở về lần thứ hai, ta làm mẫu thân, đương nhiên muốn thay con trai đòi lại một chút.”
“A, Sesshomaru đến rồi.”
Aoko quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy dưới lầu là Sesshomaru mang theo Rin, Kohaku và Jaken đi tới. Dừng lại trước bậc thang, Kohaku và Rin cùng nhau gọi : “Aoko tiểu thư !”
Thì ra sau khi Kikyou chết, Kohaku vẫn luôn được Sesshomaru bảo vệ, xem ra ngọc tứ hồn tạm thời được an toàn rồi.
Sesshomaru nhìn thấy Yue ngồi bên cạnh Aoko thì mặt nhăn mày nhíu : “Nàng ở trong này làm gì ?”
Không đợi Aoko trả lời, Yue cười ha hả : “Chỉ tâm sự với con dâu tương lai thôi mà.”
Sesshomaru lại dường như không nghe thấy lời Yue nói, vẫn nhìn Aoko chằm chằm : “Y phục trên người nàng là sao ?”
Gì ? Aoko cúi đầu nhìn lại mới phát hiện, không biết từ khi nào nàng đã bị người khác mặc cho một bộ kimono màu lam in hoa, giày cũng không thấy đâu, chân trần để trên sàn gỗ, nàng nhịn không được rụt chân lại, quay đầu nhìn Yue : “Vì sao lại thay y phục của ta ?”
Yue che miệng cười : “Bộ y phục này vẫn hợp với cô hơn.” Sau đó nhìn về phía Sesshomaru “Sesshomaru, hôm nay con đến gặp ta, đại khái là vì nghĩa vụ với Thiên sinh nha của phụ thân con phải không. Con không phải rất ghét con người sao, sao bây giờ lại mang theo hai đứa trẻ này, chẳng lẽ con đã quên sự phản bội trước kia rồi ?”
Sesshomaru không để ý tới Yue đi thẳng về phía trước, ôm Aoko lên ngang ngực, lui về phía sau hai bước : “Phương pháp mở rộng minh đạo của Thiên sinh nha, ngài hẳn là đã nghe được từ chỗ phụ thân.”
Aoko nhìn mọi người xung quanh, giãy dụa vài cái lại bị Sesshomaru cậy mạnh nắm chặt. Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, người nọ làm như không nhìn thấy gì, tay vẫn như cũ nắm lấy thắt lưng nàng.
“Thôi vậy.” Yue lặng yên nhìn hai người, cười khổ, nâng một viên đá màu xanh ở trước ngực lên, “Lão ta cũng chỉ giao cho ta một viên đá minh đạo mà thôi, để ta đưa cho con lúc cần thiết, lão nói tuy rằng sẽ làm con gặp nạn, nhưng ta không cần sợ hãi. Như vậy con sẽ làm gì đây, Sesshomaru, mẫu thân vô cùng lo lắng.”
Sesshomaru hừ lạnh: “Khẩu thị tâm phi.”
Khóe môi Yue run rẩy : “Vậy thì để ta quyết định đi !”
Nói xong hai tay nàng nâng đá minh đạo lên, chỉ một thoáng phát sáng, một con chó sói màu đen rất lớn phá không mà ra, hung mãnh nhảy về phía Sesshomaru, Sesshomaru cũng không hoảng hốt, kéo Aoko ra phía sau lưng, rút Thiên sinh nha hô một tiếng “minh đạo tàn nguyệt phá”.
Minh đạo hình bán nguyệt được mở ra, không chút nề hà con chó sói kia !
Aoko nhân cơ hội này lui ra phía sau vài bước, đi đến phía sau Rin và Kohaku, ý bảo bọn họ yên tâm. Chuyện hai mẹ con hắn nàng không muốn nhúng tay, dù sao cũng là mẹ con, hẳn là sẽ không quá phận.
Yue thấy thế vẻ mặt buồn rầu : “Đây là minh đạo của Sesshomaru sao, cách khoảng cách viên mãn còn quá xa. Sesshomaru, xem ra kiếm của con không thể trở thành kịch độc, cũng không thể trở thành thuốc chữa rồi.”
Cùng lúc đó, chó sói minh đạo đột nhiên làm khó dễ, xoay người lại nhắm về phía Rin và Kohaku ! Aoko theo bản năng che chắn cho hai người bọn chúng, chuẩn bị rút tên ra bắn, lại phát hiện sau lưng chẳng có vũ khí. Thừa dịp nàng thất thần, chó sói minh đạo đã nhảy đè lên người nàng, kéo nàng vào minh đạo đen tối !
Aoko hét lên một tiếng, ngay giây phút chìm vào bóng tối nàng đã ngất lịm đi.