[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

chương 62: khiêu khích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghiêm mật giám thị phủ tể tướng. Lão nhân này, rất có tài chiêu binh mãi mã a. Không biết hắn vơ vét từ đâu ra, trong nhà thế nhưng vụng trộm dưỡng 3000 tinh binh. Tuy số người này trong mắt chúng ta mà nói, thật sự bé nhỏ không đáng kể. Nhưng khi nghe được tin tức này, ta và Menfuisu vẫn kinh hãi.

Nhất là ta, lần trước ta binh thoát hiểm chiêu, xuống tay với lão bà và con hắn, hơn nữa ta cũng không ở quốc nội, mới làm hắn sơ ý phòng bị. Nếu trực tiếp cùng hắn cứng đối cứng, không biết kẻ bại là ai nữa. Vụng trộm vuốt vuốt ngực nghĩ mà sợ, ta nhìn Menfuisu đang chau mày: “Đã thăm dò những đại thần đã tiếp xúc với hắn chưa?”

Trong mắt Menfuisu mang theo tia hung hiểm, tám phần còn đang tức giận vì chuyện lần trước.”Hẳn là không có vấn đề gì. Chỉ là bọn hắn hành động cực kỳ ẩn mật, rất khó bắt được nhược điểm của Imhotep.”

Trong lòng ta vừa động, không có nhược điểm sao? Vậy vì sao không đi chế tạo nhược điểm a. Nếu hắn đã dưỡng tư binh, cả binh khí cũng có, cho hắn cái tội danh mưu phản, chẳng phải là xong sao?”Menfuisu, ngươi đoán trong nhà Imhotep có thể tìm ra đồ chơi tốt?”

“Trong nhà hắn hiện tại rất khó trà trộn vào, lúc trước cũng có cho thám tử vào, tổng cộng là 3 người. Còn bao gồm của nàng.” Trong mắt Menfuisu có tia oán trách. Trước kia có chuyện gì, tỷ tỷ luôn nói cho hắn biết, mà bây giờ vô luận nàng làm cái gì, hắn lại không rõ ràng lắm. Ngay cả chuỵên cài thám tử vào phủ tể tướng, nàng cũng là gạt hắn, vụng trộm làm.

“3 người, ha ha, 3 người là đủ rồi. Cũng không phải chúng ta muốn trực tiếp ám sát Imhotep. Những người này, chỉ cần có thể đem một ít thú vị gì đó trộm bỏ vào phủ, là tốt rồi.” Ta khóe môi nhếch lên một tia giảo cười, may mắn trước kia rất thích xem phim cung đấu. Hiện tại ngẫm lại, có chút phương pháp sử dụng đến, quả nhiên phi thường đơn giản mà lại hữu hiệu a.

Menfuisu cũng phản ứng lại đây. Hắn nhãn tình sáng lên, “Tỷ tỷ, ý của ngươi là…”

Ha ha, muốn gán tội cho người khác thôi! Thả vào phủ của hắn vài hoàng bào của Ai Cập Pha-ra-ông, cùng với lễ phục mà Pha-ra-ông hay mặc vào các ngày lễ, rồi đi tìm kho binh khí nhà bọn chúng, tìm đúng thời cơ vạch trần toàn bộ ra. Ngươi nói xem, hiệu quả có thể tốt hay không

Thấy ta cười đến âm hiểm, Menfuisu cũng nhịn không được cười ha hả. Vẫn là tỷ tỷ thông minh, Imhotep chẳng phải là muốn tạo phản sao, chúng ta liền giúp hắn làm một thân long bào, giúp hắn thực hiện ‘giấc mộng’ đi. Chỉ là không biết, hắn còn có mạng để mặc hay không!

Mắt thấy Menfuisu đang kích động muốn phác đi lên. Ta nhẹ nhàng đứng dậy, khoát lên tay Ari đi ra điện. Izumin nói, không được để Menfuisu chạm vào ta. Khóe mắt liếc tiểu Kail đang trầm mặc, đứa nhỏ này, càng ngày càng không đáng yêu. Thật không biết khi nào hắn đã bị Izumin thu mua mất rồi.

——— —————— ——— Phân cách tuyến “âm hiểm giả dối” ——— ——————

Tahak ngồi ở phía dưới. Hai chúng ta không nói một lời, chỉ lo ăn uống rượu đã gần một giờ. Ân, hôm nay lại là ngày nắng, mặt trời tuy rằng lớn, cũng không ngóng lắm, độ ấm vừa vặn tốt. Vẫn là Ai Cập thích hợp nhất đối với sinh vật hay ngủ như ta. Trong lòng miên man suy nghĩ, nhưng cũng không quên bớt thời giờ nhìn soái ca đầu bóng lưởng.

Trong lòng Tahak một mảnh kêu rên, rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì, từ khi ngồi xuống ghế đại thần quan đã bị nữ hoàng Asisu trành gắt gao. Nữ hoàng không hề uy hiếp hắn, nhưng lại mời hắn tới. Cố tình nói chuyện còn quanh co lòng vòng, không nói thẳng mục đích.

Nhìn trên mặt soái ca đầu bóng lưởng xuất hiện một tầng mồ hôi, ta hảo tâm không tiếp tục gây áp lực cho g hắn nữa. Tahak là người thông minh, so với tên đại thần quan trước còn thú vị hơn. Đôi khi đùa hắn cũng rất vui.”Đại thần quan Tahak, gần đây vẫn tốt chứ?” Ta ra vẻ quan tâm hỏi.

Lau đi mồ hôi sau gáy, Tahak thầm thở ra, nữ hoàng mở miệng là tốt rồi.”Cám ơn bệ hạ đã quan tâm. Gần đây Tahak sống rất khoái trá.”

“Khoái trá?” Ta nhếch lên đầu mày, chất vấn nhìn hắn: “Tình huống gần đây ở Ai Cập, đại thần quan Tahak chẳng lẽ thật sự không biết chuyện? Hay là, đại thần quan chỉ biết một lòng cầu phúc, không cần biết tới thế sự”

Tahak hận không thể một ngụm cắn đứt đầu lưỡi của mình, chỉ nói khách khí cũng có thể lọt vào bẫy.”Bệ hạ hiểu lầm rồi. Tahak chỉ là luôn muốn Ai Cập mưa thuận gió hoà, là đại thần quan, tâm của Tahak luôn hướng về Ai Cập.”

Thấy đỉnh đầu bóng lưởng soái ca đều phiếm đỏ, ta thật sự ngượng ngùng tiếp tục bức. Nếu Kaputa cũng đẹp trai như vậy, thì ta cũng sẽ luyến tiếc giết hắn. Con người a, nếu được trời cho một bộ da tốt thì luôn được chiếm tiện nghi hơn những người khác.”Đã làm đại thần quan vất vả rồi. Ai Cập có thể có được một đại thần một lòng vì nước như vậy, đó là vinh quang mà nữ thần sông Nile đã ban cho Ai Cập.”

Xả đến xả đi, vẫn chưa xả đến trọng điểm, Tahak có chút nóng nảy, rốt cuộc muốn phạt hắn ngồi đến khi nào a.”Từ lần trước Tahak được bệ hạ dạy bảo, vẫn luôn luôn ghi nhớ trong lòng. Tahak không cha không mẹ, không vợ không con, cả đời vì Ai Cập mà suy nghĩ, là bản chức và cũng là nguyện vọng cả đời của Tahak.”

“Đại thần quan trung thành như vậy, hoàng đế Menfuisu và ta sẽ nhớ kỹ không quên.” Buồn cười nhìn hắn cấp bách thổ lộ, ta cũng biết, hôm nay ra oai phủ đầu hắn cũng coi như thành công.”Đại thần quan Tahak, gần đây Ai Cập mưa gió không yên, không biết có thần dụ hay không?”

Tahak sắc mặt nghiêm, dè dặt cẩn trọng trả lời: “Ai Cập được hoàng đế Menfuisu và nữ hoàng Asisu thống trị, một chút gió cũng không thể khiến mẹ hiền sông Nile lung lay lâu được.”

Ta có chút tán thưởng, quả nhiên là người thông minh, hiểu được cô gái sông Nile là mấu chốt.”Đại thần quan không biết có lĩnh hội gì?” Ta muốn buộc hắn đứng chọn đứng về một phía, không thể ở trung lập mà xem diễn được. Nếu đại thần quan và tể tướng liên thủ, thì sự uy hiếp mang đến sẽ không đơn giản. Nếu không, vì sao ta mang cái thân phận Đại Tế Ti đi đến đâu cũng nổi tiếng, nói rađều là dính cái mác là thần dụ a! Nhóm dân chúng mê tín căn bản không hiểu cái gì là thực tế. Chỉ cần cho bọn họ cơm ăn việc làm, thì chủ tử dù có là ai, bọn họ cũng không quan tâm.

“Tahak biết, với sự anh minh cơ trí của hai vị tối cao, trước sau như một sẽ bình định hết thảy chướng ngại. Tahak đương nhiên sẽ đem hết toàn lực, phụ tá hoàng đế Menfuisu và nữ hoàng Asisu, để Ai Cập của chúng ta càng thêm phồn vinh phú cường.” Tahak hiểu rõ, hôm nay nếu như không cho lời chắc chắn, thì lập tức hắn sẽ bị xếp vào danh sách cần bị tiêu diệt. Trừ bỏ cái mác thần linh để có thể dựa ra, vẫn chưa kể thiết thế lực riêng ở Ai Cập, kém Imhotep khá xa. Đâu có dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa dối.

Ta vừa lòng cười cười. Câu chuyện vừa chuyển: “Đại thần quan, gần đây Asisu có chút phiền muộn.”

Tahak thật sự nhịn không được, hắn ngẩng đầu kinh ngạc nhìn ta: “Bệ hạ, không biết vì chuyện gì mà phải phiền lòng?” Không phải nữ hoàng chỉ bắt hắn tỏ rõ trung thành thôi sao? Sao lại còn có câu dưới a?

“Asisu là một nữ tử, chỉ muốn có một nơi an ổn để dựa vào…” Ta gò má ửng đỏ, coi như là biến thành mời hắn hỗ trợ đi.

Tahak lập tức hiểu ra, nguyên lai là vì chuyện hoàng tử Izumin cầu hôn bị bắt tạm dừng.”Bệ hạ Asisu là vinh quang của Ai Cập ta, đương nhiên phải được hưởng hạnh phúc cả đời. Xin bệ hạ không nên vì chuyện này mà phiền não. Thần Oman sớm đã có báo mộng rằng đã tìm được một người tốt nhất để bệ hạ bầu bạn.”

Thấy trong mắt Tahak sáng long lanh, ta biết hắn hiểu được ý của ta, ta xấu hổ kém chút không ngẩng nổi đầu lên. Đáng giận, đều là tại Menfuisu, hại ta còn phải vì chuyện hôn sự của mình mà đi cầu đầu bóng lưởng kia. May mắn bộ dạng hắn cũng không sai, nếu là cái tên tai to mặt lớn ngu xuẩn tham tiền háo sắc Kaputa, thì ta thật không biết mở miệng như thế nào nữa.

“Đã làm phiền đại thần quan vì Asisu lao lực, Asisu sẽ ghi nhớ sâu trong lòng.” Vẫy vẫy tay, ý bảo Emi mang đến một cái hòm nhỏ nạm ngọc đã sớm chuẩn bị tốt.”Thỉnh đại thần quan hãy nhận lấy, xem như nhận một mảnh tâm ý của Asisu.”

Cầu ai cái gì, ngàn vạn không nên quên đáp tạ. Nếu không, lần sau còn ai cam tâm tình nguyện giúp ngươi làm việc a. Tahak mặt cười quyến rũ, cầm lấy hòm, mặt cười rời đi. Nhìn bước chân không nhẹ nhàng lắm của hắn, ta cũng hiểu, khẳng định là do hắn buồn bực hỏng rồi. Ha ha, nói chuyện với người thông minh, sao cảm giác lại tốt như vậy a?

Bóng dáng Tahak vừa ly khai, trong điện liền truyền đến một tiếng cười, ta tức giận nói: “Còn không mau đi ra, xem diễn một giờ, cũng không ngại buồn chết sao.”

Izumin vén lên mành sa, trên mặt tươi cười vô cùng xán lạn.”Asisu, nàng đối với đại thần quan tựa hồ rất có nhẫn nại a.”

Nhớ tới bóng dáng Tahak có chút nản lòng, ta cũng cười.”Cũng phải, mỗi lần nói chuyện với hắn, cảm giác của ta đều tốt lắm.”

Izumin bất động thanh sắc, ngồi xuống bên cạnh ta.”Ồ, nàng rất thích thường xuyên nói chuyện với hắn sao?”

Ta căng thẳng, câu này không hiểu sao nghe có chút không thích hợp? Ngẩng đầu nhìn hắn, quả nhiên phát hiện trong mắt Izumin có sự ghen tuông, ta nhanh chóng giải thích “Kỳ thực, cũng không phải…” Còn chưa giải thích xong, đã bị hắn ôm mạnh lấy hôn.

Thỏa mãn buông ra thiên hạ bị hôn đến chóng mặt ra, Izumin cứ như chuyện gì cũng không liên quan đến hắn, cứ nhàn nhạt nói: “Đừng cho là ta không nhìn ra, nàng rất thích nói chuyện với hắn.” Ta đảo cặp mắt trắng dã, rõ ràng là ta chỉ thích nhìn Tahak bị nghẹn lời thôi mà.

“Không được phản bác ở trong lòng.” Thanh âm trong trẻo của Izumin lập tức vạch trần tâm tư của ta.Hắn lại mặt dày nói tiếp “Nhưng nghe hắn sảng khoái đáp ứng hỗ trợ hôn sự của chúng ta như vậy, ta sẽ không so đo với hắn.”

Ta bĩu môi, hừ, nói đến nói đi, vẫn là ghen tị.”Trước khi Hasan đi, có cho ta rất nhiều dược thú vị. Hắn nói, có thể chúng ta dùng được.” Trong lời nói của Izumin mang theo ý cười. Ta nhất thời đồ mồ hôi lớn, chuyện lúc nào a? Sao cho tới bây giờ ta vẫn không nghe nói qua. Tahak đáng thương, nếu không có lời nói duy trì lập trường thì phỏng chừng hôm nay uống xong trà của ta, rồi về nhà thoải mái nôn lên nôn xuống.

Nhìn tiểu Kail đứng ở một bên, mặt dường như không có việc gì. Tiểu tử này, trước kia rất hay kề cận ta, không biết từ lúc nào đã thay đổi người. Nhìn thấy ta bất mãn, tiểu Kail cười đáng yêu lại với ta. Izumin chuyện mặt ta trở về, nặng nề mà hôn một cái, trừng phạt ta dám thất thần khi nói chuyện với hắn. Ghé vào bên tai ta, hắn nhỏ giọng nói: “Tiểu thị vệ của nàng có ý tứ. Hắn nói muốn giống ta, thành nam nhân có thể bảo vệ nàng. Cho nên ta tốt bụng giúp nàng chỉ đạo một chút.” Ta mở to hai mắt nhìn, này có tính là bệnh độc ăn mòn không a? Thủ hạ của ta, không biết từ lúc nào, một đám liền làm phản.”Giúp hắn có năng lực bảo vệ nàng thì được, nhưng người có thể làm thế này với nàng, chỉ có thể là một mình ta.” Lại hôn ta đến mức không phân bệt nổi nam bắc, khi ta mê man mở mắt, thấy tiểu Kail và những người khác đã lén ly khai. Ta bĩu môi, có chút không vui trừng mắt một cái. Đều là tại ngươi, hại ta mất mặt!

Cười đến vô tội, Izumin ôm lấy thân thể mềm nhũn của ta, đặt ta ngồi lền đùi hắn. Trong ánh mắt nâu đều là thâm tình chân thành: “Asisu, ta cũng đã phái tâm phúc của ta-một tướng quân-đi Hạ Ai Cập. Cô gái sông Nile hẳn là rất nhanh sẽ xuất hiện. Ta giúp nàng bắt cô gái sông Nile về.”

Ta gật gật đầu, đúng là chỉ dựa vào Ruka thì không đủ. Đáng tiếc thủ hạ của ta không đủ, không thể phái ra nhiều người. Hơn nữa, nếu ta hành động nhiều, chỉ sợ Imhotep phát giác ra. Tướng quân Neketo đã giúp ta tìm xung quanh rồi, nhưng thêm một người là thêm một phần hi vọng. Đột nhiên nghĩ đến, ở trong nguyên tác, lần này Carol trở về, tựa hồ lại bị Izumin bắt trước. Trong lòng lại càng thêm một phần tin tưởng. Vén ra cổ áo của hắn, ta nâng tay vuốt ve vai phải bóng loáng của hắn, trong lòng âm thầm may mắn, may mắn, l Izumin không bị thương. Nhớ đến trong nguyên tác, Izumin bị vết thương tra tấn sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn thâm tình như trước, lòng ta liền đau không thôi. Nhất là nhớ đến, vì không để Carol bị quốc vương Hitaito lợi dụng, hắn thà rằng nhịn xuống lòng yêu, âm thầm giúp Carol rời đi, trong lòng càng nổi lên một tia ghen tuông. May mắn, ta an ủi mình, may mắn hiện tại người hắn thích chính là ta. Nếu mọi việc giống hệt nguyên tác thì tám phần ta sẽ nghĩ đến chuyện chết đi cho rồi.

Bên tai, tiếng hít thở trở nên trầm trọng, làn da dưới tay ta cũng dần nóng rực lên. Sửng sốt nửa ngày, ta mới phản ứng lại. Không tốt, ta đang làm cái gì? Còn chưa kịp rút tay về, Izumin đã nhanh chóng bắt lại đầu sỏ không ngừng sờ đầu vai hắn. Từ trước đến nay, thanh âm thanh lãnh dễ nghe mang theo một chút đè nén vang lên bên tai ta “Nàng đang khiêu khích ta sao?” Hơi thở nóng hầm hập làm tai ta nóng lên. Ta nhịn không được gần như run lên, Izumin ôm chặt cứng cơ thể của ta, đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng chui vào trong lỗ tai ta. Ta ngứa giãy giụa muốn thoát ra, nhưng Izumin sao có thể buông tha ta. Hắn đẩy nhẹ ta ngã ở trên ghế dài, một tay nắm lấy một ‘núi’ của ta. Tay kia thì gắt gao nắm cổ hai tay cố định ở trên đầu, làm ta vô pháp đẩy hắn ra.

Chưa từng thân mật với Izumin như vậy, ta gần như nói không nên lời.”Không… không nên… Izumin, hiện tại không thể…” Izumin nâng mắt nhìn ta, trong mắt tràn ngập tình dục. Nhìn thấy ta sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hắn giật mình, nhẫn nại chôn đầu ở cổ ta. Ta sợ tới mức không dám nhúc nhích, nếu lại chọc hắn, thì thật sự sẽ thất thân. Ta quả thực rất yêu hắn, nhưng ta không muốn cho hắn dưới tình huống như vậy. Ta hi vọng sau khi mình gả đến Hitaito rồi, lúc đó mới đem tấm thấn hoàn mỹ cho hắn.

“Tiểu yêu tinh, lần sau không nên như vậy. Nếu không, ta sẽ không thể khống chế được” Sau một lúc lâu, thanh âm khàn khàn mới rầu rĩ vang lên bên cổ ta.”Thật muốn nhanh chóng cưới nàng trở về, miễn cho chịu đựng lâu, ta sợ mình cấm dục đến mức ‘không được’ ” Izumin lắc lắc đầu, xoay người đứng lên, cũng kéo ta lên, chỉnh tốt quần áo của ta, giọng nói mang theo oán giận.

Ta đáng thương hề hề ngồi ở một bên, không dám nói tiếng nào. Ai bảo, ta quên mất nam nhân là động vật chuyên suy xét bằng nửa người dưới, đâu thể chịu nổi khiêu khích vô ý của ta cơ chứ.

Buồn cười nhìn ta, Izumin in xuống một cái hôn lên trán ta.”Đi ra ngoài tản bộ đi, nếu lại ngốc ở trong này, ta sẽ không nhịn được mà ép nàng.” Ta mím môi cười, đối với sự săn sóc tỉ mỉ của hắn, ta cảm thấy cực kỳ ngọt ngào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio