Tìm thấy Carol. Thật sự là một tin tức tốt. Nhưng người tìm được nàng lại không phải người của chúng ta Ta và Izumin có chút bất đắc dĩ, phái nhiều người đi ra ngoài như vậy, thế nhưng vẫn để nàng thoát. Cô gái nước Mĩ kia, quả nhiên họa tinh chuốc họa trời sinh
Sau, tin tức tốt liên tục truyền đến. Tỷ như, lão nhân tâm phúc mà Izumin phái ra là người thứ nhất phát hiện hành tung của Carol. Quả nhiên nàng vì chuyện Kafura, chết sống không chịu trở về. Lão nhân kia không có biện pháp, cũng không thể nói rõ thân phận để mang nàng đi, chỉ có thể nhanh chóng liên hệ với Ruka. Lại khéo nữa là, sau khi Menfuisu nghe được tin tức, cũng phái Unasu đi tìm Carol. Vì thế, nhân mã ba bên chạm trán. Hai bên đối khẩu, mới giải thích rõ hiểu lầm. Hasan quan sát Carol, phát hiện nàng quả nhiên mang thai, liền nhanh chóng dùng bồ câu truyền tin tức cho ta.
Trong lòng ta cười thầm, trước mắt là giải thích rõ ràng. Nhưng không có nghĩa là về sau còn có thể giải thích rõ ràng. Ta luôn thấy kỳ quái, Imhotep chỉ giấu 3000 tinh binh tâm phúc ở trong quân đội, liền dám ngầm tạo phản, khẳng định hắn còn có chuẩn bị khác. Lão nhân kia, giảo hoạt đã một đời, không có khả năng gần đến già lại ngu ngốc đến thế.
Menfuisu chỉ tùy tiện cũng có thể tạo ra mười vạn quân tâm phúc. 3000 người kia sao có thể dùng? Trước mắt, chỉ hơi chút dùng chút phương pháp, là có thể khống chế nhóm tiểu binh kia. Imhotep rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám tạo phản, ta suy nghĩ rất lâu sau, cũng không suy nghĩ ra nổi.
Tiên hạ thủ vi cường, hắn đã dám tư tụ quần thần, chúng ta vì sao không thể tùy tiện an bày cho hắn cái tội danh để xử lý hắn?.
Ai Cập gần đây lại truyền nhau lời đồn.
“Này, các ngươi có nghe nói không? Tể tướng Imhotep gần đây lại có ý phản.”
“Không có khả năng! Tể tướng từ trước đến nay luôn trung thành và tận tâm.”
“Ngươi rất lạc hậu rồi! Ngươi không nghe nói phu nhân hắn ngoại tình, con bán quan sao? Đã nói lão tử anh hùng nhi hảo hán. Có con trai hỗn đản, lão tử phỏng chừng cũng là loại người mua danh chuộc tiếng”
“Đây chính là tin tức lớn. Không biết có chứng cứ bắt Imhotep không?”
“Cụ thể thì không có. Chỉ là nghe nói mà thôi, lần này hắn cũng dám liên hợp thích khách của Li-bi, phái người ám sát hoàng đế Menfuisu và hoàng đế Li-bi, muốn khơi mào chiến tranh hai quốc.”
“Không thể nào! Âm hiểm như vậy sao?”
“Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy bất khả tư nghị! Hơn nữa, ta còn nghe nói, chính là hắn tung tin là hoàng đế Menfuisu không thể giao hợp.”
Hai người vừa đi vừa khe khẽ nói nhỏ. Cẩn thận nghe, kỳ thực, cả đường cái đều đang nói về chuyện này. Kỳ thực, Ai Cập từ khi chuyện trảo gian tới nay, các tin tức nhỏ không còn là trò tiêu khiển của mọi người nơi trà dư tửu hậu. Nghe nói, còn có người lợi dụng nó để buôn bán, xây dựng thành cơ quan báo nhỏ, tức là tin vỉa hè thuần túy. Mỗi lần bản viết tay vừa ra, đã bị đoàn người tranh mua không còn.
Lấy một thân chi đạo, phản chế một thân. Không phải Imhotep rất thích lời đồn sao? Để cho hắn lại một lần nữa trở thành nhân vật chính của lời đồn đi.
Menfuisu vừa vui vừa buồn. Vui chính là, rốt cục tìm được Carol. Unasu nói, nàng tựa hồ đã có thai. Chuyện này làm hắn rất mừng. Bi chính là hoàng đế Li-bi nghe nói thị vệ của ông ta cấu kết với tể tướng Ai Cập tổ chức ám sát, nhất quyết không tha.
Hắn vọt vào tẩm cung của ta, thấy Izumin tao nhã ngồi ở ghế trường kỷ cùng ta đàm tiếu yến yến. Menfuisu ghen tị trừng mắt hắn một cái, “Tỷ tỷ, ta có chuyện muốn thương lượng với nàng”
Izumin chớp chớp mắt, cho ta một cái mỉm cười, tiêu sái đứng dậy đi ra ngoài. Khi lướt qua Menfuisu, hắn cố ý nhìn hạ thân của Menfuisu, cho hắn một cái tươi cười quỷ dị, rồi đi mất
Nhìn thấy Menfuisu tức giận đến mức cả người run lên, ta vội vã hoà giải: “Menfuisu, rốt cuộc có chuyện gì?” Izumin thật là, khi không lại trêu chọc Menfuisu. Đừng nói Menfuisu từ trước đến nay luôn táo bạo, dù là người không cáu kỉnh, cũng sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Oán hận trừng Izuminđang đứng dưới bóng cây bên ngoài, Menfuisu thấy quá hận. Tên kia ý nói cho hắn biết, chờ hắn nói xong chuyện với Asisu, hắn sẽ tiến vào. Mặt Menfuisu âm trầm, đành phải ném việc vặt đó sang một bên.”Tỷ tỷ, là nàng rải tin tức sao?”
Ta vui vẻ, ha ha, biết ngay mà.”Không phải là ngươi muốn mượn cơ hội hắt nước bẩn lên người Imhotep sao? Phương pháp này xem ra… rất hữu hiệu.”
“Hiện tại, hoàng đế Li-bi mỗi ngày đều làm phiền ta, muốn ta cho hắn một câu trả lời.” Menfuisu vô cùng phiền chán.
Trong bụng ta cười thầm, trên mặt lại nghiêm túc: “Kỳ thực, cưới Kafura kia cũng không sao.”
Menfuisu không thể tin nhìn ta: “Tỷ tỷ, ta chỉ yêu một mình nàng. Ta căn bản không muốn cưới Kafura.”
“Dù sao lúc trước ngươi cũng có ý muốn nạp nàng ta làm nhị vương phi, không phải sao?” Ta nhấp hé miệng. Thật không rõ, Menfuisu cái gọi là yêu, rốt cuộc là cái gì.
“Cho nên, tỷ tỷ liền cố ý tản tin tức?” Menfuisu ngữ tốc không còn vội vàng xao động, bắt đầu thong thả. Ánh mắt hắn nhìn ta, có chút không thích hợp.
Cảm giác thấy hắn thật sự tức giận, ta nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đã tìm được Carol, hơn nữa nàng có con của ngươi”
“Đúng vậy! Tỷ tỷ an bày như vậy, chẳng phải muốn khiến nàng ấy tức giận chạy mất?” ánh mắt màu đen của Menfuisu, có đựng quang mang khó giải.
“Không sao, dù cho nàng chạy kiểu gì, thì sớm hay muộn vẫn phải trở về. Menfuisu, ngươi dỗ nàng tốt là được.” Ta ân cần khuyên bảo: “Carol nói nàng đến từ tương lai, nơi đó chỉ có chế độ một vợ một chồng. Cho nên, nàng không thể tiếp thụ được. Nhưng nàng là hoàng hậu Ai Cập, vô luận nàng muốn chạy trốn như thế nào, cuối cùng chung quy vẫn phải trở về. Ngươi chỉ cần nói cho nàng, vô luận ngươi cưới bao nhiêu nữ nhân, thì người ngươi yêu nhất thủy chung vẫn là nàng là được. Làm một cái đế vương, cưới tam thê tứ thiếp, căn bản không là cái gì. Nếu nàng thật sự muốn chạy trốn, thì nàng đi đâu, ngươi liền đánh đến nơi đó a! Dù sao lúc trước không phải là ngươi cũng làm như thế sao?” Có chút châm chọc, cũng có chút tự giễu. Asisu, hiện tại ngươi không thể không nhận sự thật rằng Menfuisu không còn là động vật tế bào đơn nhiệt huyết sôi trào nữa.
“Cho nên, tỷ tỷ không chút để ý chuyện ta căn bản không đồng ý cưới Kafura, giúp ta lo lắng chu đáo như vậy.” Ngữ khí của Menfuisu càng ngày càng lạ.
Ta che dấu châm biếm nơi khóe miệng: “Đúng vậy! Cũng giống như lúc trước ngươi chưa bao giờ để ý nghĩ của ta, ngươi luôn đứng trên lập trường của ngươi, tự cho là đúng giúp ta an bày tốt hết thảy.” Năm mươi bước cười một trăm bước. Ta chỉ là ăn miếng trả miếng, ngươi có tư cách gì để tức giận?
“Tỷ tỷ!” Menfuisu có chút chấn kinh, ánh mắt nhìn ta lóe ra phức tạp không rõ.”Nếu… Izumin cũng làm vậy với nàng, nàng sẽ nhận sao?”
Ta cười rộ lên, bây giờ ngươi mới quan tâm đến ta sao.”Em trai, chuyện này, ngươi không cần quản.”
Menfuisu đột nhiên duỗi tay ra, kéo ta từ ghế lên. Kéo ta ngã vào trong lòng hắn, ta kêu nhỏ một tiếng.”Tỷ tỷ, ta biết sai lầm rồi.” Hắn gắt gao ôm ta, căn bản không để ý ta giãy giụa: “Ta đã biết trước kia làm sai rồi. Tỷ tỷ, nàng không nên như vậy đối với ta có được không?”
Khóe mắt nhìn thấy Izumin đã đứng dậy, tư thế tao nhã chậm rãi đi tới. Lòng ta biết không ổn, Menfuisu lại không buông tay, hai người kia chỉ sợ sẽ đánh nhau.”Menfuisu, có chuyện gì từ từ nói. Ngươi buông ta ra trước đã.”
“Ha ha, tỷ tỷ, thân thể ngươi cứng ngắc. Có phải là Izumin đang lại đây?” Menfuisu tà ác ở ta bên tai nói nhỏ, cố ý chạm nhẹ môi vào tai ta, khiến đỏ ửng che kín gương mặt ta. Ta cực kỳ không được tự nhiên, dùng sức giãy giụa.”Ta cứ không để hắn như nguyện. Dựa vào cái gì hắn có thể có được ngươi?! Ngươi nguyên bản là hoàng hậu của ta!” Trước mặt Izumin, hắn cường thế nâng lên cằm ta, nặng nề hôn xuống.
“Menfuisu, phiền toái ngươi buông Asisu ra.” thanh âm thanh lãnh của Izumin đã bắt đầu nhiễm tức giận.
Menfuisu không nới ra tay đang ôm ta, ta cảm giác được cơ bắp toàn thân của hắn trở nên cứng rắn. Ta nóng nảy, lần này chắc họ sẽ đánh nhau, sẽ không giống lần trước bị vết thương nhẹ.”Menfuisu! Đủ! Buông ta ra.” Ta quát nhẹ.
“Ta cứ không buông tay!” Menfuisu nhìn thấy cổ Asisu có vết hôn, tức giận càng tăng. Hắn cúi đầu, cắn nặng một cái lên vết hôn kia, ta đau co rụt lại, không dám lên tiếng. Izumin đã đủ tức giận, ta không dám kích thích hắn.
Izumin thấy Menfuisu như vậy, ánh mắt thâm thúy như mực. Trên mặt hắn treo lên ý cười nhẹ nhàng, nâng tay đem tóc đến trước ngực, phảng phất không chút để ý Menfuisu khiêu khích. Trong lòng ta nhảy dựng, trong mái tóc của hắn có kiếm. Ta khẩn cầu nhìn hắn, Izumin dùng ánh mắt kiên định nhìn lại, cự tuyệt ta.
“Menfuisu, ngươi buông ta ra trước. Có chuyện gì chúng ta từ từ nói.” Thấy Izumin đã nổi giận, ta chỉ có thể mềm giọng cầu Menfuisu.
“Tỷ tỷ, ngươi sợ chúng ta đánh nhau sao?” Menfuisu cắn lỗ tai ta, nhẹ nhàng mà ở ta gò má nói.
“Ta không muốn hai người các ngươi đánh nhau. Carol lập tức sẽ trở về, ngươi còn rảnh rỗi ở đây dây dưa ta sao, còn không bằng nhanh chóng ngẫm lại đối phó Imhotep.” Ta nổi giận, rốt cuộc hắn có biết nặng nhẹ hay không.
Nhẹ nhàng nới tay ra, ta đang muốn chạy đến bên cạnh Izumin. Menfuisu lại tùy tay kéo ta về, ta lảo đảo, ta phát hiện mình bị kéo ra phía sau Menfuisu, nhìn Izumin vẫn luôn nhàn nhạt theo dõi hắn, Menfuisu bên miệng treo lên tươi cười thị huyết.”Ta căn bản không sợ Imhotep. Lưu cái mạng già kia của hắn là vì kiềm chế tỷ tỷ. Asisu, nàng chẳng lẽ không biết? Ở Ai Cập, ta chính là trời!”
Ta sắc mặt thảm đạm, trong lòng trống rỗng. Thì ra, chuyện mà ta nghĩ mãi không ra lại đơn giản như vậy. Cái gì mà Imhotep muốn xử tử Hacan, đều là do Menfuisu ngươi cố ý tạo thành đi. Trong lòng lạnh như băng một điểm một điểm lớn dần, lạnh đến mức ta ngay cả đầu ngón tay đều chết lặng. Menfuisu, rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu tính kế ta? Chỉ có ta luôn bị tình thân che mờ hai mắt, nhìn không thấu, cũng không muốn nhìn thấu nam nhân trước mắt này.
“Asisu, tỷ tỷ của ta, nàng cho là… chỉ có nàng mới có thể bày mưu nghĩ kế sao?” Menfuisu có chút điên cuồng mà nở nụ cười, “Nguyên bản, ta không nghĩ nói cho nàng chuyện này. Nàng hi vọng ta làm em trai, ta liền làm cho nàng xem. Nhưng còn nàng…” Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Izumin, “Nhưng nàng thế nhưng muốn gả cho hắn. Asisu, nàng đừng hòng muốn đi đâu. Nàng vĩnh viễn là của một mình ta.”
Izumin luôn luôn lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn Menfuisu biểu diễn, mạt cười khóe môi tiêu thất, nhìn thấy hai mắt Asisu đẫm lệ mông lung, hắn đau lòng nhìn, rồi đem lực chú ý ở trên người Menfuisu. Menfuisu sẽ không làm ta bị thương, hiện tại hắn là đang cố ý dụ Izumin động thủ trước. Dù sao Izumin là khách nhân, chủ nhà không thể không có lý do giết chết sứ giả, ngược lại, nếu sứ giả muốn ám sát Pha-ra-ông Ai Cập, hắn cho dù không đánh gục Izumin, thì nếu làm kẻ trọng thương sắp chết, cũng không có người có thể chỉ trích.
Izumin hiểu điểm ấy. Bởi vậy, hắn luôn luôn nhẫn nại. Kể cả khi nhìn thấy ta bị Menfuisu hôn, hắn cũng cố gắng kiềm chế lửa giận hừng hực đáy lòng.”Menfuisu, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Izumin lạnh lùng quát hỏi.
“Ta chẳng muốn thế nào cả! Chỉ hi vọng ngươi có thể trở về Hitaito. Ai Cập không chào đón ngươi.” Menfuisu thấy đã khiêu khích nửa ngày, dù Izumin sát ý hừng hực nhưng không động thủ, cũng cảm thấy âm thầm bội phục.
Hai người như sư tử đang nổi giận, nhìn chằm chằm nhau. Không khí khẩn trương. Đầu ta đã trống rỗng, Menfuisu quả nhiên đã đả kích ta quá lớn. Cho dù trong lòng đã thất vọng đứa em trai này rồi, nhưng vẫn không chịu nổi kích thích mà hắn mang đến.
“Hoàng đế! Hoàng đế Menfuisu!, Carol đã đến thành Tebe!” Đang lúc giương cung bạt kiếm, Nafutera đột nhiên chạy tới. Nàng kích động nước mắt giàn giụa, nhào vào cung điện của ta liền kêu rung trời vang.
Ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, Carol tới thật sự là kịp thời.”Menfuisu, chúng ta đi nghênh đón nàng đi.”
Menfuisu không sao cả: “Gấp cái gì, chờ tự nàng trở về không phải là được rồi sao.”
Nhìn thấy hắn lãnh khốc vô tình, trong lòng ta lạnh như băng Carol sai chỗ nào chứ, nàng dù sao cũng là thê tử mà ngươi tân tân khổ khổ theo đuổi.
“A? Hoàng đế Menfuisu, ngài… Carol đã mang thai, nàng hoài thai là hoàng tử Ai Cập ta. Hoàng đế Menfuisu, xin ngài hãy đi nghênh đón đi.” Nafutera bị câu nói của Menfuisu đả kích đến mặt không còn chút máu. Làm sao bây giờ? Carol thật sự đã thất sủng.
Nàng quỳ trên mặt đất, phủ phục về phía Menfuisu, khóc đến nước mắt rơi đầy đất.”Hoàng đế Menfuisu, ngài hãy đi đi thôi. Carol thật sự rất yêu ngài!” Menfuisu nâng chân lên, ta cho rằng hắn sẽ một cước đá văng Nafutera. Nhưng hắn vẫn nhẫn nại, oán hận nhìn chằm chằm Izumin, không cam lòng quát: “Đừng kêu nữa! Ta lập tức sẽ đi!”
Vừa dứt lời, tình hình trong điện đột biến. Nafutera đang quỳ trên mặt đất đột nhiên nhảy lên, lấy từ trong vạt áo một thanh chủy thủ xông thẳng vào Menfuisu. Ta kinh kêu một tiếng, liền bị Izumin nhanh nhẹn kéo vào trong lòng.
“Cindy! Kail!” Ta theo bản năng gọi bọn họ. Mắt thấy Menfuisu không kịp phòng bị, luống cuống tránh né chỗ hiểm, nhưng vẫn bị Nafutera một đao cắt đầu gối.
Izumin lấy chủy thủ trong tóc, cẩn thận bảo vệ ta. Mặc kệ Nafutera điên cuồng mà đuổi theo tiếp tục ám sát Menfuisu.
Cindy cùng Kail đuổi tới tơi, nhìn thấy Nafutera dám phạm thượng, sửng sốt một giây rồi chạy nhanh tiến lên vây công. Tùy tay ném một thanh trường kiếm cho Menfuisu, sau Emi cũng đuổi tới nhanh chóng ngăn chặn cửa, để phòng Nafutera chạy.
Menfuisu đón được kiếm, cùng Cindy vây Nafutera liền bắt được Nafutera. Trong mắt Nafutera tràn ngập điên cuồng, nàng căn bản không đi tìm đường lui, ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Ha ha, Menfuisu, ngươi thế nào không chết đi a?”
Sắc mặt Menfuisu xanh mét, “Nafutera! Là ai phái ngươi đến ám sát ta? Có phải Imhotep không?”
Nafutera oán hận nhìn hắn một cái, lại đem ánh mắt oán độc nhìn ta.”Là ai, rất quan trọng sao? Ta chỉ là hi vọng hai chị em các ngươi không chết tử tế được. Hừ! Cũng dám hạ độc ta, còn hay đánh ta vô lý! Liền ngay cả con ta, các ngươi cũng chỉ là để hắn làm cái tướng quân nhỏ. Nếu ta không phải là nhũ mẫu, trong tay có quyền lợi, thì có khi các ngươi đã giết ta rồi?”
Izumin gắt gao nắm tay của ta, che đi giúp ta ánh mắt oán hận của Nafutera.”Menfuisu, xem ra phiền toái của ngươi rất nhiều.” Giọng hắn mang theo mỉa mai không chút che dấu. Nhìn Menfuisu bị chúng bạn xa lánh, trong lòng hắn khoái ý vô cùng