Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

chương 105: chương 105

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyện Thái Bình được tấn phong thành Trưởng công chúa rất nhanh truyền đến biệt viện, truyền vào trong tai Uyển Nhi.

Lúc này, kể từ khi Thái Bình rời biệt viện, bất quá cũng không tới một ngày.

Uyển Nhi không thể không hoài nghi, sau khi Thái Bình công chúa mang ý chỉ của Võ Thái hậu tới, Thái Bình công chúa còn thay mặt Võ Thái hậu dùng rượu, thái độ thị vệ nơi này đối với mình hoàn toàn khác biệt với trước đó.

Vì tin tức Thái Bình được tấn phong kia chính là do tên thống lĩnh thị vệ cố ý để lộ ra cho Triệu Vĩnh Phúc.

So với cảm giác lúc trước không khác nào phạm nhân, cách cư xử thay đổi quả thực rất vi diệu.

Nếu là người bình thường của thời đại này, việc công chúa chính là người mà tiên đế sủng ái nhất, cũng là thân tỷ tỷ của tân hoàng đế, hiện tại còn được tấn phong làm Trưởng công chúa, chuyện này thật sự quá bình thường.

Nhưng Uyển Nhi lại bị tin tức này làm cho hãi hùng khiếp vía.

Đời trước nàng từng nghiên cứu lịch sử Sơ Đường, đối với đủ loại nhân vật trọng yếu trong thời Sơ Đường, chỉ cần có ghi chép trong chính sử, Uyển Nhi đều sẽ không thể quen thuộc hơn nữa.

Nàng rõ ràng nhớ rất kỹ, trong đoạn lịch sử mà nàng từng quen thuộc đó, Thái Bình công chúa từ đầu đến cuối đều là Thái Bình công chúa, kể cả khi Cao Tông Hoàng đế băng hà, cả sau này, Lý Hiển, Lý Đán kéo quân muốn xưng đế, hoặc là sau khi Lý Long Cơ đăng vị, Thái Bình cũng không hề được tấn phong thành Thái Bình Trưởng công chúa, hoặc là Thái Bình Đại Trưởng công chúa gì cả.

Điểm khác biệt chỉ có chỗ Thái Bình công chúa sau này sẽ trở thành Trấn quốc Thái Bình công chúa mà thôi.

Đối với người bình thường, bất quá hai cái danh tự này chỉ là xưng hô hơi khác biệt, nhưng Uyển Nhi biết rất rõ, trong mắt Hoàng tộc, đại biểu cho thế hệ nhi nữ của Hoàng đế là "Công chúa", đại biểu cho thế hệ tỷ muội của Hoàng đế là "Trưởng công chúa", hai cái này tuyệt đối không giống nhau.

Nhất là phong hào Trưởng công chúa của Thái Bình, chính do Võ Thái hậu tự mình ban cho.

Mặc dù còn phải qua tay Tân hoàng đế, ấn ngọc tỷ lên chiếu chỉ thì mới có hiệu lực, nhưng người trong thiên hạ lúc này đều biết, vị thiên tử chí cao vô thượng nắm giữ ngọc tỷ trong tay kia bất quá cũng chỉ là đồ chơi cao su mà thôi.

Sắc mặt Uyển Nhi rất khó coi ——

Võ Tắc Thiên mà nàng từng biết trong lịch sử, sau khi Cao Tông Hoàng đế băng hà, có thể vì đã quên tấn phong cho nữ nhi làm Trưởng công chúa, hoặc là vì vị Võ Tắc Thiên kia trong lòng tồn tại ý định "mưu triều soán vị", cho nên mới tận lực giữ lại phong hào công chúa cho nữ nhi, về sau một khi nàng xưng Đế, sẽ xấu hổ đối mặt với nhi nữ "Trưởng công chúa" thế nào chứ?

Nếu quả thật là vế sau, vậy thì không phải không có nghĩa là Võ Thái hậu trong thời không lịch sử này căn bản không có ý định "mưu triều soán vị" a?

Bởi vì suy đoán này trong tâm Uyển Nhi, làm cho tâm tình nàng tựa như rơi xuống đáy vực.

Nếu quả là như vậy, vậy thì mọi thứ còn có ý nghĩa gì nữa?

Nếu Võ Thái hậu vẫn luôn là Võ Thái hậu, cùng với hùng tâm tráng chí của mình trước đây, những ý định muốn sửa đổi lịch sử, muốn khai sáng tư tưởng không giống với cục diện hiện tại, sẽ phải nói từ đâu đây?

Lúc đó, Võ Thái hậu sẽ ổn định trong cung cấm, nhiều nhất cũng chỉ tồn tại như một vị Thái hậu ương ngạnh, bá đạo.

Còn mình thì sao?

Nhiều nhất cũng chỉ có thể được Võ Thái hậu sủng ái bên người, cả đời bị ràng buộc phía sau bàn tay to lớn của cung cấm Đại Đường, đấu đá lục đục lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt, tính toán trù dập cho đến phần cuối cùng của sinh mệnh...

Sắc mặt Uyển Nhi nhất thời trắng bệch.

Nàng thiết nghĩ, ở thời điểm này, nhân sinh của nàng tuyệt đối không phải như vậy!

Một nữ nhân, chẳng lẽ đã được định sẵn chỉ xứng cùng sống qua ngày trong đám nữ nhân thôi sao? Chẳng lẽ đã được định sẵn phải dựa vào người khác mới có thể kéo dài hơi tàn hay sao?

Một cuộc đời như thế, sẽ có tư vị gì?

Nghĩ như thế một hồi, nội tâm Uyển Nhi liền lâm vào vô biên bờ mịt.

Đó là một loại cảm giác so với tuyệt vọng còn muốn bất lực hơn.

Đột nhiên nàng cũng không biết, mình vì sao mà sống.

Trong tiểu thuyết, trong phim truyền hình, những người xuyên về lịch sử lại tựa như cá gặp nước; thời điểm bọn hắn tạm thời rơi vào tuyệt lộ, cũng có thể tự mình tính toán, động viên bản thân "Ta đã xuyên tới thời đại này, nhất định có đạo lý riêng của nó"; giống như bọn hắn thật sự tuân theo thiên mệnh, xuyên qua để cải hoán thiên địa vậy.

Hiện tại Uyển Nhi đã hoàn toàn hiểu rõ, hư cấu chính là hư cấu.

Vô luận hư cấu hoàn mỹ tới bao nhiêu, một khi thật sự trải nghiệm chỉ có người trong cuộc mới có thể sâu sắc hiểu được phiền muộn cỡ nào.

Nàng thực sự không làm được chuyện tự lừa mình dối người, tự nhủ tuân theo thiên mệnh định sẵn, nàng chỉ có cố hết sức làm cho đầu óc dừng việc suy tư bối rối lại, cố gắng dùng lý trí tiến tới gần thực tế.

Nhưng mà, lý trí của nàng lại làm cho nàng không thể không thừa nhận một hiện thực, đó chính là, tiền đồ của nàng, lý tưởng của nàng, đều phụ thuộc vào quyết định trong sự lựa chọn của người kia.

Loại cảm giác này, thật sự làm cho người ta không dễ chịu, nhất là cách đây không lâu, Uyển Nhi còn có lời thề son sắc muốn làm người bên cạnh cường giả kia.

Ròng rã một ngày trôi đi, thái dương chuyển từ đông sang tây.

Thái Bình công chúa, à không, phải nói là Thái Bình Trưởng công chúa một đi không trở lại.

Uyển Nhi im lặng cười khổ: Nàng đang chờ đợi cái gì? Chờ đợi Thái Bình trở lại đổi lấy phản ứng của Võ Thái hậu hay sao?

Không nói tới việc bây giờ Thái Bình đã được tấn phong Trưởng công chúa, không biết nàng sẽ có thời gian nhàn rỗi đến xem phản ứng của người kia, chính là Võ Thái hậu, sau khi nhìn thấy lọn tóc của mình, nghe Thái Bình thuật lại lời mình, nàng ấy sẽ có cảm tưởng gì?

Trăng lên giữa trời, đã vào đêm tối.

Uyển Nhi không nhớ rõ mình đã ngồi như thế trong bao lâu, điểm kỳ quái là, thời gian trôi lâu như vậy thế mà không có người nào tới quấy rầy nàng.

Tỷ như, Tiểu Dung sẽ không nhìn nổi mình chỉ ăn một chút cơm canh; còn có Triệu Vĩnh Phúc, mỗi ngày đều sợ mình mặc quần áo không đủ ấm; còn có tên thống lĩnh thị vệ đối với mình ngày càng cung kính kia...

Ọt ọt!

Bụng Uyển Nhi không tự chủ kêu lên, nhắc nhở nàng nên ăn rồi.

Dù sao cũng phải lấp đầy bụng thì mới có thể suy nghĩ đối sách được a?

Uyển Nhi thầm than, hai chân ngồi quá lâu hiện tại trở nên tê dại.

Nàng nghiêng tai lắng nghe, biệt viện lớn như vậy không biết vì sao tối nay lại trở nên cực kỳ yên ắng, giống như sắp tới sẽ phát sinh đại sự gì ghê gớm lắm.

Cửa phòng sau lưng nàng lúc này bị mở từ bên ngoài.

Uyển Nhi nghe tiếng liền quay đầu, câu nói "Tiểu Dung, chuẩn bị buổi tối thôi" cũng chỉ mới kịp nói ra chữ "Tiểu", câu chữ còn lại đều bị tình cảnh trước mắt cả kinh, bị chẹn họng trở về.

Tại cửa phòng nàng, Võ Thái hậu thân mặc áo choàng màu đậm, mặt mũi tràn đầy vẻ nghiêm nghị, trên thân còn dính mấy hạt tuyết rơi, hàn khí bao phủ quanh thân.

Uyển Nhi kinh ngạc hé môi, dư quang nhìn thoáng đến chỗ sau lưng Võ Thái hậu, một bóng người tròn mập cầm ô che chắn một tầng tuyết phía trên cho Võ Thái hậu, sau đó lặng yên không một tiếng động lùi ra xa.

Bóng người kia không thể nghi ngờ gì là Triệu Ưng...!Trong đầu Uyển Nhi lúc này cũng chỉ còn lại một ý niệm như vậy.

Nàng cũng không thể nghĩ ra, Võ Thái hậu lại xuất hiện đột ngột ở đây.

Võ Thái hậu tất nhiên thấy được thần sắc kinh ngạc trên mặt Uyển Nhi.

Nàng ấy hừ lạnh trong mũi, biểu hiện đặc biệt khinh thường ghét bỏ.

Sau đó, Uyển Nhi kinh ngạc không kịp thu hồi ánh mắt, vẫn nhìn chăm chú người phía trước, người kia đi thẳng tới trước bàn, đương nhiên cũng thuận tiện đóng sập cửa lại.

Hàn ý dày đặc bên ngoài bị cửa phòng ngăn cản, vẫn cố gắng len lỏi lọt vào khe cửa gỗ ở giữa...!

Uyển Nhi bỗng dưng hoàn hồn, lúc này nàng mới phát hiện, trước đó trong tay của Võ Thái hậu có cầm theo một...!hộp thức ăn, mà vừa rồi, âm thanh gỗ chạm nhau kia chính là hộp thức ăn Võ Thái hậu đặt lên mặt bàn.

Hộp thức ăn...!lại là thức ăn!

Uyển Nhi âm thầm cảnh giác.

Cho nên, lại đem cơm canh tới cho nàng? Còn đích thân tới ban cho?

Uyển Nhi nhìn hộp thức ăn trên bàn rồi mới quay đầu sang nhìn người đứng bên cạnh bàn, bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Võ Thái hậu, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Tình cảnh trước mắt so với tưởng tượng của nàng cũng không giống nhau!

Uyển Nhi xem như, nếu nàng chọc giận Võ Thái hậu như vậy, sẽ bị Võ Thái hậu đối xử như lãnh cung, tựa như trước đó từng bị cấm tại Tĩnh An cung vậy.

Uyển Nhi cũng không mong đợi điều gì, tóc cũng đã cắt, lời tàn nhẫn cũng đã nói, bất quá quang cảnh chưa tới một ngày, vậy mà người này tự hạ thấp mình, đích thân tới.

Vậy thì, rốt cuộc người này tới làm cái gì?!

Hay là chỉ muốn tự mình đem thức ăn tới?

Bởi vì có quá nhiều nội dung suy nghĩ bị nhét trong đầu Uyển Nhi, cho nên ngay cả việc hành lễ cơ bản nàng cũng quên đi.

Tựa như nàng thật sự sự tới choáng váng, ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, không biết phải làm sao.

Gương mặt lạnh lùng của Võ Thái hậu khi thấy Uyển Nhi vẫn không có cử động khi thấy mình tiến vào, ngày cả những chuyện phụng dưỡng trước nay cũng quên hoàn toàn, nhất thời trong lòng dâng lên hoả khí, quai hàm hơi phồng lên, trên mặt sáng loáng viết mấy chữ "Trẫm không cao hứng, trẫm rất không cao hứng."

Cho tới khi thấy được Uyển Nhi không phải cố ý như thế, nàng tựa như bị doạ phát khiếp, Võ Thái hậu mới nhướng mày, tự mình giật dây thắt áo choàng, để sang một bên.

"Choáng váng sao?" - Võ Thái hậu ghét bỏ nói.

Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng.

Uyển Nhi chợt khép miệng lại, cuối cùng mới nhớ ra "tôn ti trật tự", vội vàng khom người bái xuống: "Bái kiến Thái hậu!"

Lông mày Võ Thái hậu lúc này nhíu lại giữa trán, dùng một tay kéo lấy Uyển Nhi.

Bởi vì hai người các nàng đã từng tiếp xúc thân thể, Uyển Nhi vô thức né về phía sau, nhưng cũng không tránh được.

Võ Thái hậu thấy thế, gân xanh trên trán đều bạo khởi.

Nàng dứt khoát bỏ qua Uyển Nhi, trực tiếp ngồi xuống ghế bên cạnh.

Uyển Nhi lúng túng đứng một mình, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Thời điểm vừa rồi bị Võ Thái hậu kéo lên, Uyển Nhi lại nhớ đến tình cảnh lúc đầu cùng Võ Thái hậu tới biệt việt, nàng ấy đã muốn Uyển Nhi như thế nào.

Vậy cũng thôi đi, Uyển Nhi không thể không nghĩ, lập trường hiện nay của nàng là: Đã cắt tóc làm rõ ý chí, nếu lại cùng Võ Thái hậu như thế, vậy thì những hành động trước đó của nàng chẳng lẽ sẽ trở thành trò cười hay sao?

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, tác phong bướng bỉnh của Võ Thái hậu vừa rồi đã cho thấy nàng ấy sẽ không mạnh bạo cùng nàng như trước, ngay cả tức giận cũng không chịu nói ra.

Chuyện này ngược lại làm cho Uyển Nhi không thể đoán nổi tâm tư của nàng.

Võ Thái hậu tự mình ngồi xuống ghế buồn bực mấy hơi, liền tức giận trừng mắt nhìn Uyển Nhi vẫn còn đứng đó.

Vật nhỏ này, còn mảnh mai hơn trước nữa...

Chỉ trong mấy hơi, trong đầu Võ Thái hậu liền toát ra một ý nghĩ như vậy.

Sau đó lại thấy thế nào, nàng cảm thấy Uyển Nhi đứng ở đó lại thực sự điềm đạm, đáng yêu cực kỳ.

Để cho một tiểu nhân nhi vô cùng đáng thương đứng ở nơi đó, thật sự là quá thê thảm đi.

Nhưng mà cơn tức giận trong lòng thì phải làm sao đây?

Võ Thái hậu ôm theo tức giận không tiếp tục nhìn Uyển Nhi, ánh mắt lại rơi vào hộp thức ăn trên bàn.

Thế là nàng cũng không quay lại nhìn Uyển Nhi nữa, mà chịu đựng nộ khí trong lòng mở hộp thức ăn, đem từng thứ bên trong lấy ra để trên bàn.

Hai bát mì sợi, hai bộ đũa, trong hộp thức ăn kia chỉ vỏn vẹn đơn giản có những món đồ như vậy.

Đơn giản đến độ làm cho Uyển Nhi không kịp phản ứng —— Đây chính là cơm canh mà Võ Thái hậu "tự mình" ban cho sao?

Uyển Nhi chớp mắt mấy cái, xác định trước mắt không phải ảo giác.

Tại thời Đường, mì sợi được gọi là bánh canh (nguyên văn là 汤饼 - bánh canh: Thuật ngữ bánh canh giải thích món mì luộc, tựa như hủ tiếu nấu nước lèo, ngày nay) là một món ăn hết sức bình thường.

Chỉ hai bát mì sợi như thế, mặc dù nhìn nó là tinh bột sợi lúa mì còn có nước canh mỹ vị, nhưng dù sao nó cũng chỉ là mì sợi mà thôi.

Mặt Uyển Nhi khó thể tin nhìn qua Võ Thái hậu.

Võ Thái hậu vẫn hợp tình hình hừ trong lỗ mũi một tiếng, đem một bát mì đẩy ra cho nàng: "Ăn đi!"

Một chút cũng không ôn nhu.

Uyển Nhi thật sự nghe lời ngồi xuống.

Nàng cẩn thận nheo mắt nhìn Võ Thái hậu, thấy Võ Thái hậu bắt đầu cầm đũa lên ăn, nàng mới cầm lấy đũa ăn theo.

Bất quá, càng ăn Uyển Nhi càng thấy: Sao lại quỷ dị vậy chứ?!

Nhất là trong lúc ăn mì, Uyển Nhi luôn có cảm giác Võ Thái hậu lúc nào cũng đang quan sát nàng, giống như đang mong chờ thứ gì đó.

Uyển Nhi không dám ngẩng đầu nhìn, nàng thật sự sợ thứ mà Võ Thái hậu mong đợi là "chuyện đó".

Mấy canh giờ trước, Uyển Nhi khó có thể tưởng tượng được, sau khi nàng khích tướng Võ Thái hậu xong, Võ Thái hậu lại có thể dùng "năm tháng tĩnh lặng" tới đây cùng ngồi...!ăn mì với nàng.

Đây là loại tình huống gì a!?

Nàng muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.

Cho tới lúc Uyển Nhi thấp thỏm lo sợ sắp ăn mì, Võ Thái hậu lại buông đũa xuống một cái "bốp", trực tiếp ném xuống cho nàng hai chữ ——

"Đi ngủ!"

Uyển Nhi chỉ muốn vỗ trán: Lại nữa!

Cái này cũng quá...!đơn giản thô bạo đi?

- --------------

A Chiếu: "Tức giận nha!"

Uyển Nhi: vẻ mặt hoang mang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio