Uyển Nhi không thể không dìu lấy cánh tay của Võ Hoàng hậu, bởi vì cách nhau quá gần, Uyển Nhi đã sắp mất kiểm soát tâm tình kích động của bản thân.
Sáu năm trước, nàng cùng Võ Hoàng hậu từng có quen biết, còn tránh được bàn tay quỷ dữ của Võ Hậu giữ được một mạng.
Thậm chí kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Võ Hậu, khuôn mặt Uyển Nhi đã bị đôi tay nàng ấy xoa nắn thô bạo, lúc ấy tuổi nàng còn nhỏ đã bị người kia nhào nặn phá hỏng.
Thế nhưng những thứ này cũng không bằng loại cảm giác tiếp xúc chân thực trước mặt.
Nàng, chính là lấy thân phận Thượng Quan Uyển Nhi phụng dưỡng Võ Tắc Thiên!
Một ngày tương lai, thời khắc này, có phải sẽ trở thành một màn ghi vào sử sách hay không?
Tuy nhiên, nội tâm của Võ Hậu lúc này không hề có ý đùa giỡn Uyển Nhi nhiều như vậy.
Mục đích của nàng ấy thuần tuý mà trực tiếp, nàng ấy cứ đứng như thế ở nơi đó, bày ra đủ loại uy phong của một vị thượng giả muốn gì được nấy, cười như không cười nhìn về phía bà bà ở đối diện.
"Thượng nhân không mời bản cung vào trong nói chuyện sao?" – Võ Hoàng hậu vừa nói, bàn tay bên cạnh cố ý dùng lực đè ép phía dưới.
Uyển Nhi bị đạo lực cánh tay phía trên đánh một phát, đột nhiên thần hồn tỉnh táo lại không ít.
Uyển Nhi giật mình, "Thiên cổ nhất phù" (cái dìu tay ghi vào sử sách) trong tưởng tương đã tỉnh hồn lại.
Trước mắt, áo lực đến từ cánh tay phía trên cũng là áp lực đến từ Võ Hoàng hậu, đây mới là loại tồn tại cực kỳ chân thực.
Đi trên con đường mù mờ phía trước tại thời không song song này, Uyển Nhi khó có thể tưởng tượng được viễn cảnh tương lại của mình sẽ như thế nào.
Nàng tự mình chớp mắt một cái, khoảnh khắc tiếp theo có giữ được mạng hay không cũng đều khó có thể biết rõ!
Nghĩ thế Uyển Nhi suýt chút bị kinh hãi, mồ hôi lạnh đổ khắp người: Nàng ấy đang làm cái gì? Nàng ấy đang miên man suy nghĩ thứ gì?
Uyển Nhi lo sợ không yên rủ mặt xuống.
Những phản ứng này của Uyển Nhi, bên trong Võ Hoàng hậu đều có thể cảm giác được, cùng lúc cũng bị bà bà nhìn thấy rõ.
Uyển nhi cũng không biết, những phản ứng này của mình, trong mắt các vị có mưu đồ đều mang theo ý vị khác nhau ——
Võ Hoàng hậu đương nhiên rất hài lòng khi uy lực của mình có thể uy hiếp Uyển Nhi, làm cho nàng ngoan ngoãn nghe lời, mà trong đáy mắt bà bà, lại hiện lên mười phần lo lắng.
Thấy bà bà ngước nhìn Uyển Nhi mấy hồi, Võ Hậu hài lòng với kết quả trước mắt.
"Thượng nhân thật sự không muốn mời bản cung vào trong nói chuyện sao?" – Võ Hoàng hậu mỉm cười nói: "Ý của thượng nhân là muốn cho bản cung không mời mà tự vào hay sao?"
Vừa nói, cánh tay của Võ Hậu cố ý vịn chặt xuống phía dưới một chút.
Lưng Uyển Nhi như bị kéo căng, hai mắt ngẩn ngơ ——
Khoảnh khắc vừa rồi khi Võ Hoàng hậu đè một lực đạo xuống, Uyển Nhi ở bên cạnh không cẩn thận xẹt qua da thịt của nàng!
Cảm giác mềm nhẵn, tinh tế, tỉ mỉ loé lên rồi biến mất, phảng phất tựa như chú định gọi là ảo giác!
Đồng tử bà bà hơi thu vào, bỗng dưng rủ mắt xuống, mạnh mẽ che đi ánh mắt sắc bén bên trong.
"Mời!" – Một tiếng vang lên, tựa như âm hơi được thoát ra từ hai hàm răng cắn chặt.
Dứt lời, thân hình thu về sau một chút, nhường đường tiến vào Tĩnh An cung.
Võ Hậu nghe ra tâm tình của người kia, ý cười trên khoé miệng càng lúc càng sâu.
Bất quá, nàng cũng không vội vã đi vào trong Tĩnh An cung, nàng lại cười buồn, nói:
"Đất lành của thượng nhân là để tu hành, bản cung chỉ là phàm nhân, không dám tự tiện xông vào."
Cái gì mà đất lành, cái gì là phàm nhân, chẳng phải là e ngại bên trong có chứa ám khí, mưu đồ cho nên không dám bước vào hay sao?
Trong mắt bà bà xẹt qua một tia mỉa mai, lỗ mũi cũng không hừ lạnh như trước, tự thân bước vào trong.
Chân Võ Hậu vừa bước vào đại môn Tĩnh An cung, đằng sau đã có Triệu Ưng đem theo mấy tên tiểu nội giam cùng vào.
Thanh âm của Triệu Ưng vang vọng bên trong Tĩnh An cung: "Thiên Hậu nương nương giá lâm Tĩnh An cung!"
Làm đủ khí thế xong, Võ Hoàng hậu mới bằng lòng hạ mình nói: "Thượng Quan Uyển Nhi, đỡ bản cung đi vào."
Uyển Nhi còn có thể nói cái gì nữa?
Nàng cũng chỉ có thể đàng hoàng đáp lại một câu: "Nô tỳ tuân mệnh!"
Một màn giao chiến giữa Võ Hoàng hậu và vị bà bà vừa kết, Uyển Nhi xem như cũng hiểu rõ ràng: Vị bà bà này chính là chủ nhân của Tĩnh An cung, cũng tức là phi tần của Cao Tổ Hoàng đế năm đó, Tiết Tiệp dư.
Vả lại, bên trong thời không song song này, Tiết Tiệp dư hẳn cũng đã từng làm qua lão sư của Đường Cao Tông.
Nếu không, xét tính tình của Võ Hoàng hậu, làm sao có thể duy trì đối đãi cung kính với vị bà bà như thế?
Lúc trước đã được Cao Tông phong làm Hà Đông quận phu nhân – Tiết Tiệp dư, cũng bởi vì thông tin dính tới Thượng Quan Nghi, thực thực ảo ảo cùng nhau phản đối Võ Hậu trở thành hoàng hậu, cho nên mới bị Võ Hoàng hậu khuyến khích Cao Tông phế bỏ phong hào, thu xếp ở lại trong Tĩnh An cung.
Hiện tại, tại sao Võ Hoàng hậu lại muốn tự mình đích thân tìm đến?
Uyển Nhi thực sự nghĩ không ra nguyên do là gì.
Tuy nhiên, cho dù nói thế nào, Uyển Nhi vẫn đang mượn uy thế của Võ Hoàng hậu, lấy cơ hội tiến vào Tĩnh An cung.
Hôm qua thế mà nàng lại bị cự tuyệt ngoài cửa, đứng đợi lâu như thế vậy mà còn bị đuổi đi nha!
Uyển Nhi phỏng đoán, Tiết Tiệp dư làm như thế, % là vì muốn tự vệ trong cung.
Dù sao thì Tiết Tiệp dư cũng từng mơ mơ ảo ảo kết đồng phạm với Thượng Quan Nghi phản đối Võ Hoàng hậu mà!
"Thế nào?" – Thanh âm Võ Hoàng hậu đột nhiên vang lên bên tai Uyển Nhi.
Uyển Nhi sững sờ: Đây là đang nói chuyện cùng mình hay sao?
Uyển Nhi không dám xác định, tự nhiên cũng không dám bắt chuyện, ai biết nàng đi một bước lại sai lầm một bước chứ? Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện!
Võ Hậu không nghe được lời hồi đáp, trầm mặt lại: "Trong Học cung chính là dạy ngươi loại quy củ này sao?"
Uyển Nhi lần này đã xác định lời vừa rồi của Võ Hậu chính là hỏi mình, đành kính cẩn nghe đáp: "Thiên hậu vừa mới hỏi cái gì?"
Võ Hậu hừ lạnh, không đáp một lời, nghiễm nhiên bày ra tư thế, ý nói: Bản cung vừa rồi hồi ngươi, ngươi lại không đáp, hiện tại ngươi hỏi bản cung, bản cung liền trả lời ngươi hay sao?
Uyển Nhi im lặng, ngẫm nghĩ, chẳng lẽ Võ Hoàng hậu đang tức giận với mình?
Nàng không đoán được tính tình của Võ Hoàng hậu, nghĩ đến nếu như đổi lại là người ngoài, nếu dám không để ý, không đáp lời Võ Hoàng hậu, có phải sẽ bị nàng ấy lập tức dừng lại ban chém hay không? Uyển Nhi vừa nghĩ tới đây đã cảm thấy sợ hãi.
Uyển Nhi cũng không dám ước lượng địa vị của mình trong lòng vị Thiên hậu này có bao nhiêu phân lượng, nàng gắng hết sức nhớ lại câu hỏi vừa rồi của Võ Hoàng hậu, đã đoán được khả năng câu hỏi là cái gì.
"Thiên hậu vừa mới hỏi nô tỳ, trong Tĩnh An cung này...!như thế nào?" – Uyển Nhi cẩn thận hỏi thăm.
Võ Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng.
Uyển Nhi: "..."
Được rồi, thân là kẻ ti tiện, theo lý mà nói cũng có trách nhiệm bợ đỡ, dỗ dành cho chủ nhân của mình, không phải sao?
Uyển Nhi nhận lệnh, âm thầm lắc đầu, cẩn thận suy tính chọn từ ngữ mà đáp lại:
"Nô tỳ cảm thấy, cách bố trí trong Tĩnh An cung này rất tinh tế, vị trí lại tĩnh mịch, là một chỗ tốt để tu thân dưỡng tánh."
Võ Hoàng hậu nhíu mày lên: "Ai nói!"
Hả?
Uyển Nhi giật mình: Ai nói?
Cho nên nàng việc nàng chọn lọc sắp xếp từ ngữ, là đúng, hay là không đúng đây?
Trong lòng Uyển Nhi không vững chí, cảm giác có liên quan mật thiết với một vị thượng giả thật sự rất mệt mỏi.
Sau đó Võ Hoàng hậu không nói tiếp, Uyển Nhi cũng không dám lên tiếng.
Thật vất vả mới vào đến chính điện, Võ Hoàng hậu dừng bước.
Tiết Tiệp dư đã sớm không khách khí, đang ngồi trên một chiếc ghế trong điện.
Võ Hoàng hậu càng không khách khí cất bước tiến về phía trước, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tiết tiệp dư, xem như địa vị hai bên ngang nhau, nghiễm nhiên nhìn nhau.
Tiết Tiệp dư hơi nhíu mày nhìn Võ Hoàng hậu, không nói một lời nào.
Khoé môi Võ Hoàng hậu khẽ động: "Thượng Quan Uyển Nhi, tới đây."
Trước đó đã làm phật lòng Võ Hoàng hậu, thấy nàng ấy ngồi ở đằng kia, Uyển Nhi chính là đang suy nghĩ xem bây giờ nên làm sao thì bỗng nhiên bị nàng ấy triệu gọi.
Mới vừa đứng vững bên người Võ Hoàng hậu, liền bị Võ Hậu ném ra một ánh mắt ghét bỏ: "Không ai dạy ngươi quy củ sao? Ai cho phép ngươi đứng ngang hàng với bản cung?"
Uyển Nhi giật mình, vội vàng lui bước về sau, đứng nghiêng cạnh Võ Hoàng hậu.
Mồ hôi lạnh trên người Uyển Nhi toát hết ra: Không ai dạy nàng quy củ hành xử đứng trước mặt Võ Hoàng hậu cả! Nàng thật là lâm thời ôm chân phật (nước tới chân mới nhảy) a!!!
Võ Hậu rất thích nhìn dáng vẻ hốt hoảng này của Uyển Nhi, càng thích biểu lộ khẩn trương của Tiết Tiệp dư bên cạnh.
"Mạng ngươi rất tốt, gặp được một vị chủ tử rộng lượng như bản cung, nếu đổi thành người ngoài, nếu ngươi dám không biết phân biệt tôn ti trật tự như vậy e là đã sớm đánh chết ngươi rồi." – Võ Hoàng hậu lo lắng chậm rãi nói.
Khoé miệng Uyển Nhi mím lại thật mạnh.
Tiết Tiệp dư đối diện nhìn qua: (ý nói) Ngươi rộng lượng? Vậy mà ngươi đánh chết hết người này tới người khác a?!
Tiết Tiệp dư vẫn như cũ không nói lời nào, tựa như xem Võ Hoàng hậu không hề tồn tại vậy.
Uyển Nhi đứng ở đằng sau cũng không khỏi thay Võ Hoàng hậu xấu hổ.
Võ Hoàng hậu thì lại tựa như căn bản không ý thức được cục diện bối rối của chính mình, chiếc cằm khẽ nhếch lên: "Người đâu! Dâng trà!"
Uyển Nhi sinh lòng hiếu kì ——
Nàng đi thẳng một đường tới đây, chưa từng nhìn thấy một kẻ tôi tớ nào bên trong Tĩnh An cung này.
Uyển Nhi cũng hoài nghi, trong Tĩnh An cung lớn như vậy, ngoại trừ Tiết Tiệp dư ra còn có người thứ hai hay không? Lúc này Võ Hoàng hậu lại gọi người dâng trà, chẳng lẽ lại muốn chính Tiết Tiệp dư tự mình đi pha trà dâng lên hay sao?
Chuyện này sao có thể?
Tiếng nói của Võ Hoàng hậu vang khắp không gian, Triệu Ưng liền bưng khay trà, khuôn mặt tươi tười xuất hiện.
"Cống phẩm Quân Sơn trà vừa mới tiến cống, mời thượng nhân nếm qua một chút?" – Triệu Ưng liền định đem chén trà bên trong dâng tới.
Lại bị Võ Hoàng hậu ngừng lại, nàng ấy nhìn sang Uyển Nhi hơi bĩu môi.
Uyển Nhi thật sự kinh ngạc, Võ Hoàng hậu vậy mà đích thân mang theo trà tới, bỗng dưng nàng nhìn thấy cái bĩu môi của Võ Hoàng hậu, cái này là...!đang lệnh cho mình dâng trà?
Uyển Nhi thật sự chưa từng làm qua mấy loại công việc này, bất quá xét thấy trước đó mình từng chọc Võ Hoàng hậu hầm hừ, Uyển Nhi không khỏi lo lắng lửa đang cháy lại còn đổ thêm dầu, đành phải kiên trì tiến lên, cẩn thận từng li từng tí nâng chén trà từ trong khay lên.
Uyển Nhi khẽ động, ánh mắt Tiết Tiệp dư lúc này đã không còn là ánh mắt của một vị lão tăng nhập định nữa, mà bà ấy đang theo sát nhất cử nhất động của Uyển Nhi.
Khi thấy Uyển Nhi nâng chén trà lên, cầm đến trong tay, lại hơi do dự, trái tim Tiết Tiệp dư suýt nữa nhảy lên cổ họng.
Võ Hoàng hậu cười như không cười nhìn Uyển Nhi, giống như đang bày ra tư thế tốt nhất chờ đợi xem trò cười của Uyển Nhi.
Uyển Nhi bị nàng ấy nhìn chăm chú, hai tay không nhịn được run lên một cái, tốt xấu gì cũng không tới mức làm đổ ngã chén trà.
Hít sâu một hơi, Uyển Nhi ổn định lại tinh thần, nhất mực cung kính đem chén trà đầu tiên dâng đến cho Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu rất rất khẽ nhíu mày một cái, thấy xem náo nhiệt không thành, có hơi thất vọng.
Uyển Nhi âm thầm thở dài một hơi, lại cung kính dâng chén trà nhỏ thứ hai tới cho Tiết Tiệp dư.
Tiết Tiệp dư cũng không khỏi thở dài một hơi thay cho Uyển Nhi.
"Cái này là Quân Sơn trà, ngự tiền hôm trước mới tiến cống, bệ hạ còn chưa thưởng thức được ngụm trà nào, cố ý để bản cung đưa tới chúc thọ thượng nhân.
Thượng nhân không muốn nếm thử một ngụm sao?" – Võ Hoàng hậu phiêu diêu lo lắng, nói.
Chúc thọ?!
Uyển Nhi thất kinh.
Ngày mừng thọ của Tiết Tiệp dư, chính là hôm nay sao?
Bỗng nhiên Uyển Nhi nhớ tới quyển Phật kinh «A Di Đà kinh» mình còn mang trên lưng.
Tiết Tiệp dư vẫn duy trì bình tĩnh, lúc nghe nhắc tới hai chữ bệ hạ, nét mặt liền biến hoá.
Bà bà lườm qua lớp xác trà trong chén, rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng: "Đa tạ bệ hạ ban ân."
Lúc này mới giơ cao chén trà lên, nhấp một miếng.
Uống xong, lại không lên tiếng.
Võ Hoàng hậu uống chén trà thứ hai, liếc xéo qua bộ dang lão tăng nhập định của Tiết Tiệp dư, khoé miệng mấp máy: "Bệ hạ chưa từng quên ân tình dạy dỗ của thượng nhân năm đó, cho nên để bản cung đưa hạ lễ (quà mừng) tới."
Triệu Ưng sớm đã đưa mắt ra hiệu cho mấy tên tiểu nội giam khác, đem vài cái khay trình lên, bên trong là vô số vàng bạc, châu ngọc, trân ngoạn (đồ vật quý giá), gấm vóc,...!những thứ này làm cho Uyển Nhi choáng váng.
Tiết Tiệp dư cũng chỉ liếc nhìn những món đồ quý giá kia, chậm rãi nói: "Phương ngoại chi nhân (người cõi tiên), không ưa thích vàng bạc, châu báu."
Võ Hoàng hậu cười ha ha: "Thượng nhân không ưa thích vật quý, vật thì kinh sách thì sao?"
Võ Hậu nhanh chóng nói: "Cũng thật trùng hợp! Trên đường bản cung tới đây, liền gặp phải một tên cung nhân đưa Phật kinh tới chúc thọ thượng nhân, thượng nhân có muốn xem qua một chút không?"
Thượng Quan Uyển Nhi cùng Tiết Tiệp dư, cả hai vô cùng khẩn trương..