Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

chương 58: chương 58

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày thứ hai từ khi Thái Bình công chúa xuât giá, liền cùng phò mã Tiết Thiệu tiến cung lễ bái song thân.

Chuyện này nghiễm nhiên chính là nghi lễ Nạp phi của hoàng tử.

Cho nên, làm nữ tế (con rể) hoàng gia, không, là nữ tế của Hoàng đế và Võ Hoàng hậu thật không dễ làm nha!

Bên trong Tử Thần Điện, Uyển Nhi đứng hầu sau lưng Võ Hoàng hậu, nhìn Thái Bình công chúa cùng Tiết Thiệu hành lễ với phụ hoàng mẫu hậu, trong lòng trở nên bùi ngùi không dứt.

Uyển Nhi còn nhớ rõ, ở đời trước, nàng từng xem qua bộ phim truyền hình về Võ Hoàng hậu và Thái Bình công chúa, từng găp qua người đóng vai Tiết Thiệu kia, về sau bị diễn đàn nào đó xem như "đàn sủng" - một diễn viên soái đại thúc, làm cho nàng khắc sâu ấn tượng đến giờ.

Mặc dù so với Tiết Thiệu trước mặt, vị soái đại thúc kia thật sự lớn tuổi hơn rất nhiều, nhưng Tiết Thiệu chân thực trước mắt, quả thực so với soái đại thúc có chút dễ nhìn hơn.

Tuy nhiên, bình tĩnh xem xét lại mà nói, Uyển Nhi vẫn cảm thấy tướng mạo của vị soái đại thúc kia - tướng mạo đơn thuần - so với Tiết Thiệu trước mắt, phần chính khí ngời ngời cao hơn rất nhiều.

Tục ngữ nói "tướng do tâm sinh", đời trước Uyển Nhi chưa từng là fan của một vị minh tinh nào, đối với vị soái đại thúc mà nói cũng càng không am hiểu là mấy.

Thế nhưng, Uyển Nhi cảm thấy rằng, Tiết Thiệu trước mắt tương đối đẹp mắt, nếu xét về phương diện ngắm nhìn thì không rõ có chỗ nào không ưng ý.

Nàng không biết hai vị đang ngồi trên tôn vị trên kia, đôi tân phu thê vừa mới thành hôn đang lễ bái phu phụ Hoàng đế, cũng đang cùng mình nhìn phò mã sóng vai quỳ cùng với Thái Bình công chúa, phải chăng bọn họ cũng đã nhận ra điểm này.

Thế là Uyển Nhi phát hiện, đứng trên cao quả thực rất tốt.

So với thời điểm đi học, lão sư đứng trên bục giảng có thể đem hết bất kỳ động tác tinh vi của học sinh thu hết vào tầm mắt, đều nắm rõ hết trong lòng bán tay.

Điểm này lần đầu tiên Uyển Nhi cảm nhận được chính là khi nàng còn là một nghiên cứu sinh, có cơ hội được dạy thay lão sư của nàng cho sinh viên năm thứ nhất, năm thứ hai dưới khoá nàng.

Mà hiện tại, nàng đang đứng trên cao, cũng dễ dàng thấy được rõ ràng mọi nhất cử nhất động của tân phu thê Thái Bình công chúa cùng phò mã Tiết Thiệu.

Tướng mạo Tiết Thiệu không phải nói nhiều, kỳ thật người mà Uyển Nhi để tâm nhiều nhất chính là cảm nhận của Thái Bình công chúa —— cảm nhận của một vị tân nương vừa mới xuất giá.

Là một tân nương vừa mới xuất giá, nhìn Thái Bình công chúa căn bản không hề nhận thấy nàng ta có một chút điểm nào gọi là cao hứng.

"Dựng vợ gả chồng", lại được gả cho một đấng lang quân mỹ nam tử như ý như Tiết Thiệu, chẳng phải trong nội tâm Thái Bình công chúa nên cảm thấy cao hứng mới đúng sao?

Chí ít vị diễn viên soái đại thúc trong bộ phim kia cũng đã diễn vai này như thế.

Tựa hồ như lúc Hoàng đế vừa mới tứ hôn, Thái Bình công chúa đối với dạng phò mã có gia thế không có chút biểu hiện niềm nở, vui vẻ nào.

Uyển Nhi nhớ lại phản ứng trước đây của Thái Bình công chúa, thực sự cảm thấy Thái Bình công chúa đối với việc mình được tứ hôn tựa như là một việc vượt ngoài ý muốn, càng giống như là...!mênh mông mờ mịt.

Uyển Nhi theo hầu bên cạnh Võ Hoàng hậu một thời gian dài như thế, bốn chữ "sát ngôn quan sắc" (đoán ý thông qua lời nói và sắc mặt) đã sớm rất tâm đắc.

Rất nhiều chuyện dù là nàng không tự mình trải qua hay tận tai tận mắt chứng kiến, ít nhiều cũng có thể dựa vào tình huống thực tế, lời nói thái độ của người trong cuộc cũng có thể suy đoán được.

Tỷ như Võ Hoàng hậu hôm đó cho lui tất cả mọi người ra ngoài, chỉ còn một mình Thái Bình công chúa bên cạnh.

Tỷ như đêm qua Võ Hoàng hậu nói những chuyện liên quan tới "nói dối" cùng "thật tình"...

Những điều này, làm cho Uyển Nhi sinh ra vào ý niệm khác về cuộc hôn nhân của Thái Bình công chúa cùng phò mã Tiết Thiệu.

Vả lại trong dòng lịch sử mà Uyển Nhi từng quen thuộc, Tiết Thiệu kia cũng không có được kết quả tốt đẹp.

Bởi vì huynh trưởng của hắn gia nhập quân phản loạn, chống lại sự thống trị của Võ Hoàng hậu, hắn liền bị Võ Hoàng hậu ban chết.

Lúc đó, Thái Bình công chúa vẫn còn đang mang thai...

Uyển Nhi âm thầm nhíu mày.

Thái Bình là vị "danh nhân lịch sử" đầu tiên mà nàng quen biết kể từ lần đầu xuyên không đến đây, Thái Bình đối xử với nàng cũng rất tốt, nàng thực sự không muốn nhìn thấy Thái Bình trải qua kết cuộc không tốt.

Bên trong Tử Thần Điện, phu phụ Hoàng đế cùng mặt đối mặt với tân phu thê công chúa.

Võ Hoàng hậu có chút mệt mỏi vì thế nói: "Phò mã cùng bệ hạ trò chuyện chút đi, Thái Bình theo mẫu hậu trở về Thừa Khánh Điện, mẫu hậu có chuyện muốn hỏi ngươi."

Võ Hoàng hậu quả thực rất ngay thẳng, hiển nhiên điều nàng ấy muốn nói chính là chuyện riêng của mẫu tử các nàng.

Mà nàng ấy cũng không quan tâm, chuyện "thân cận với mẫu hậu" với Thái Bình có thể cũng sẽ bị phò mã biết đến.

Hoàng đế nghe vậy tự nhiên cười hiền hậu: "Thái Bình mau đi cùng mẫu hậu trò chuyện đi."

Phò mã Tiết Thiệu cũng vội càng cung kính vái chào: "Mẫu hậu xin cứ tự nhiên."

Uyển Nhi nhạy bén nhận ra, lúc Võ Hoàng hậu nghe Tiết Thiệu gọi mình hai chữ "mẫu hậu", trong mắt nàng ấy dấy lên hai tia sáng không mấy thiện chí.

Chỉ trong một cái chớp mắt khẽ động, người ngoài tuy không có cảm giác gì, nhưng Uyển Nhi đã phụng dưỡng bên cạnh Võ Hoàng hậu lâu như thế, đối với nhất cử nhất động của nàng ấy, chính Uyển Nhi cũng tự cảm thấy quen thuộc.

Uyển Nhi liền vội vàng ra vẻ cúi đầu không để Võ Hoàng hậu phát giác rằng một chút cảm xúc biến hoá của nàng ấy lại bị Uyển Nhi nhìn thấu.

Ai cũng xem là chuyện đương nhiên, Thái Bình nghe lời mẫu hậu, sẽ ngoan ngoãn như thường cùng trở về Thừa Khánh Điện.

Không ngờ, Thái Bình lại hướng Võ Hoàng hậu thi lễ sâu một cái: "Nữ nhi trong nhà vẫn còn có chút gia sự muốn xử trí, không dám quấy rầy mẫu hậu!"

Nghiễm nhiên là một dạng tư thế muốn cáo từ.

Sắc mặt Võ Hoàng hậu nhất thời chìm xuống, đây là lần đầu tiên nàng bị nữ nhi của mình đối đãi như thế.

Võ Hoàng hậu híp mắt nhìn lướt qua phản ứng chấn kinh nheo mắt của Tiết Thiệu trước thái độ của Thái Bình, chậm rãi nói tiếp: "Lệnh nhi không nhớ mẫu hậu sao?"

Khuê danh của Thái Bình công chúa là Lý Lệnh Nguyệt, hiếm khi được gọi tới.

Mà "Lệnh" này lại là biệt danh, cũng là tên gọi lúc nhỏ Võ Hoàng hậu thường gọi, cho tới bây giờ đã qua rất nhiều năm, Võ Hoàng hậu cũng chưa từng gọi Thái Bình như thế.

Uyển Nhi trong lúc tình cờ, nắm lấy cơ duyên lúc tâm tình Võ Hoàng hậu cực kỳ tốt đã được chính miệng Võ Hoàng hậu kể lại.

Lời đã nói ra, đáy lòng Uyển Nhi cảm thấy chua xót thay cho Võ Hoàng hậu —— Võ Hoàng hậu chưa từng bị nữ nhi của mình xa lánh, trước tình thế xưng hô cấp bách thế này nàng ấy muốn vãn hồi tâm ý của nữ nhi, như vậy cũng đã hạ thấp tư thái xuống rất nhiều.

Coi như nội tâm cường đại của Võ Hoàng hậu cũng có những lúc bất lực như vậy.

Hoàng đế cùng Tiết Thiệu cũng vì phản ứng của Võ Hoàng hậu mà có chút ngoài ý muốn.

Thái Bình công chúa không khỏi mím chặt môi thành một đường nét.

Thái Bình rủ mắt xuống, giống như không thể, lại giống như không dám đối mặt trước cái nhìn chăm chú của mẫu hậu.

Thái Bình lại chầm chậm bái xuống lần nữa: "Nữ nhi vừa mới gả, còn rất nhiều chuyện phải học tập với cô cô...!Xin mẫu hậu thứ tội...!Ngày khác nữ nhi sẽ lại đến lễ bái mẫu hậu!"

Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang bái phục của Thái Bình, yên lặng không nói gì.

Một khắc này, Uyển Nhi đặc biệt muốn đi tới, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cho Võ Hoàng hậu.

Chí ít như thế cũng sẽ không để Võ Hoàng hậu cảm thấy cô tịch, mất mác như thế.

Võ Hoàng hậu tự có kiêu ngạo của Võ Hoàng hậu, nàng không đợi nữ nhi rời đi liền tự mình trở về Thừa Khánh Điện.

Ai nấy đều thấy được, hai mẫu tử các nàng đã phát sinh lục đục.

Uyển Nhi cũng rất hoang mang.

Võ Hoàng hậu trở lại Thừa Khánh Điện, căn bản nhìn không ra nàng ấy vừa mới trải qua chuyện "bị nữ nhi vứt bỏ" —— ngoại trừ sắc mặt nàng vô cảm cùng khí chất kiêu ngạo.

Những người thường tới lui Thừa Khánh Điện như Phạm Tuần hay Đỗ Tố Nhiên, khi nhìn thấy dạng này của Võ Hoàng hậu cho dù không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng sẽ hành xử cẩn trọng hơn rất nhiều so với bình thường.

Nhất là Đỗ Tố Nhiên...

Uyển Nhi luôn có một loại trực giác khó hiểu: Vị Đỗ đại nương tử này xuất hiện ở đây cùng với lời từ chối khéo của Thái Bình công chúa với Võ Hoàng hậu trong Tử Thần Điện có liên quan với nhau.

Phạm Tuần vừa bị điều ra ngoài làm Thứ sử, mặc dù chỉ là một vị hạ châu Thứ sử, thuộc tòng ngũ phẩm, nhưng nếu dựa theo số tuổi của hắn, có thể leo đến vị trí này tìm khắp Đại Đường cũng không tìm được người thứ hai.

Thân là thân tín của Võ Hoàng hậu, là "Bắc môn học sĩ" trẻ tuổi nhất, cũng là người mà Võ Hoàng hậu coi trọng, lần này hắn vào cung là để bái biệt Võ Hoàng hậu.

Đương nhiên, đến lúc đó bên trên có hành động như thế nào thì Võ Hoàng hậu cũng sẽ dặn dò hắn không một chút thiếu sót.

Uyển Nhi nghĩ kỹ, Võ Hoàng hậu mượn cơ hội quyền lực vừa nhiếp chính của Hoàng đế ban cho mình, đề bạt một số quan viên cấp thấp, càng đem số người ưu tú đưa ra ngoài làm Thứ sử chính là muốn rèn luyện cho bọn hắn.

Trải qua mấy năm, chờ đến khi bọn hắn tích luỹ đầy đủ kinh nghiệm chính trị, bộc lộ tài cán, sẽ lại triệu hồi về trung ương, vì Võ Hoàng hậu mà cống hiến.

Nhưng còn Đỗ Tố Nhiên thì sao?

Tại sao nàng ta lại cùng xuất hiện với Phạm Tuần?

Uyển Nhi đứng hầu, nghe một hồi dặn dò giữa Võ Hoàng hậu và hai người kia, mới hiểu rằng Đỗ Tố Nhiên cũng cùng đến nhậm chức như Phạm Tuần.

Đỗ Tố Nhiên vẫn mang thân phận nữ quan trong cung, đồng thời cũng là "Mật sử" của Võ Hoàng hậu, được gọi là "Thay Thiên hậu thị sát dân tình", kỳ thực là dò xét tình hình quan dân địa phương, làm nền tảng cho tương lai của Võ Hoàng hậu.

Uyển Nhi không thể không bội phục bày mưu lập kế, phòng bị chu đáo của Võ Hoàng hậu.

Võ Hoàng hậu dặn dò hai người thêm vài câu, liền nhìn kỹ Đỗ Tố Nhiên: "Ngươi đã quyết định kỹ rồi chứ?"

"Thưa phải!" - Đỗ Tố Nhiên trả lời không chút do dự.

Võ Hoàng hậu khẽ thán: "Thuở nhỏ ngươi đã ở cạnh bản cung, lại là nữ hài, kỳ thật nên để ngươi lưu lại trong cung thì phù hợp hơn!"

Đỗ Tố Nhiên trầm mặc.

Võ Hoàng hậu dừng lại một chút, nói tiếp: "Nhưng bây giờ ngươi đã sớm bước qua độ nhị thập (tuổi hai mươi), để ngươi lẻ loi một mình, bản cung..."

"Thần thuở nhỏ đã thụ nhận long ân của Thiên hậu, duy nguyện cả đời đi theo Thiên hậu! Thỉnh Thiên hậu thành toàn!" - Đỗ Tố Nhiên lớn tiếng dập đầu nói.

Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm nàng, lúc lâu sau than thở nói: "Thôi được rồi! Con người có ý chí riêng...!Ngươi cùng Thái Bình quen biết từ nhỏ, lại làm đồng bạn mấy năm nay, các ngươi tựa như biểu tỷ muội, cần nên sống tốt bên cạnh nhau."

Có lẽ bởi vì sự tình hôm nay tại Tử Thần Điện nên Võ Hoàng hậu hiếm khi được dâng trào cảm xúc.

Đỗ Tố Nhiên nghe xong càng trở nên trầm mặc.

Nàng ta thậm chí không biểu đạt nửa lời về chuyện mình sẽ ở cạnh Thái Bình, sau một trận im lặng quỷ dị, Đỗ Tố Nhiên mới khấu đầu thật sâu về phía Võ Hoàng hậu:

"...Dạ!"

Ba ngày sau, Đỗ Tố Nhiên cùng Phạm Tuần rời kinh.

Chỉ có Tiết Thiệu mang theo tòng nhân, đưa tiễn Đỗ Tố Nhiên ra khỏi kinh thành.

Trên đường đi, cũng chỉ cơ hồ có một mình Tiết Thiệu liên miên nói chuyện.

Bên ngoài trường đình (đình nghỉ chân), Đỗ Tố Nhiên bình tĩnh nhìn Tiết Thiệu: "Trở về đi!"

Tiết Thiệu không hỏi được thêm bất cứ thông tin vào về Võ Hoàng hậu từ chỗ Đỗ Tố Nhiên, trong lòng có chút thất lạc.

Trên mặt hắn vẫn duy trì ý cười: "A tỷ yên tâm, mẫu thân cùng Thái Bình đều có ta chiếu cố!"

Nghe đến hai chữ Thái Bình, sắc mặt Đỗ Tố Nhiên khẽ biến.

Nàng âm thầm cắn chặt răng, muốn khắc chế chính mình không được kích động, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế được ——

"A Thiệu, lời dối lừa không thể kéo dài cả đời.

Chỉ có thật lòng mới có thể đi đến hết đời..."

"A tỷ có ý gì?" - Sắc mặt Tiết Thiệu trắng bệch, trong mắt mang theo vài tia hoảng hốt.

Ánh mắt Đỗ Tố Nhiên trầm xuống.

Nàng nhìn xa xa về phía sơn ảnh, giống như đang nhìn vào hư vô mờ mịt, sớm muộn gì tương lai cũng sẽ tới, tay nắm thật chặt cương ngựa.

Hít sâu một hơi, cuối cùng Đỗ Tố Nhiên nói: "Phùng Tiểu Bảo kia, là ngươi bày cho mẫu thân đưa vào phủ thượng đại trưởng công chúa sao?"

Tiết Thiệu ngạc nhiên.

Đỗ Tố Nhiên không nhìn hắn nữa.

Nàng quay đầu ngựa lại, mãnh liệt quất một roi: "Ngươi tự mình giải quyết cho tốt đi!"

Nói xong, một ngựa vọt thẳng về phía trước, dần dần khuất khỏi tầm mắt.

Tiết Thiệu đứng tại nơi xa, sắc mặt biến đổi lúc xanh lúc trắng.

Hắn hối hận trước đó đã không giết Phùng Tiểu Bảo.

- --------------------

Chuyện cũ giữa Thái Bình và Đỗ Tố Nhiên, chính văn chỉ đi khái quát, đợi khi chính văn kết thúc, sẽ viết cụ thể cố sự ở phiên ngoại truyện..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio