Đến khi Đông Phương Bất Bại tỉnh lại thì đã là chuyện của ba ngày sau, trên người vẫn còn một chút cảm giác tê dại đau nhức, tinh thần cũng uể oải mệt mỏi.
Y không ngờ bản thân lại có thể chỉ bởi một lần hoan ái, mà mê man đến tận ba ngày, không khỏi giật mình, vừa xấu hổ lại vừa quẫn bách.
Xấu hổ này không phải là cái loại xấu hổ kiểu thẹn thùng, mà là xấu hổ vì cảm thấy nhục nhã hổ thẹn.
Đông Phương Bất Bại đương nhiên thần công đại thành, tìm khắp thiên hạ cũng khó thấy kẻ xứng làm địch thủ, thậm chí danh xưng 『 võ công thiên hạ đệ nhất 』 mấy năm trước đã vang vọng khắp giang hồ không ai không biết. Vậy nhưng…
Đông Phương Bất Bại lần này là thực sự bị đả kích nghiêm trọng. Nhưng nhìn về phía ánh mắt Dương Liên Đình, vẫn là tràn ngập tình ý cùng… sùng bái.
Không tệ, là sùng bái!
Nghĩ kỹ một chút a, có thể làm tình đến mức cả Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo võ công thiên hạ đệ nhất còn phải hôn mê đến ba ngày, đó là chuyện kẻ tầm thường làm nổi hay sao? Chuyện này mà lộ ra, chỉ sợ danh hiệu thiên hạ đệ nhất này ngay lập tức sẽ chuyển sang cho Dương Liên Đình a.
“Liên đệ…”
Đông Phương Bất Bại hai má đỏ hồng hồng, nói chuyện cũng hiếm khi lại ngượng nghịu ấp úng.
Dương Liên Đình hiện tại vô cùng hưng phấn, thấy y thanh tỉnh thì lập tức dâng lên cháo thịt tự tay nấu, cầm thìa mang đến bên giường Đông Phương Bất Bại đang nằm.
“Thế nào rồi?”
Đông Phương Bất Bại mặt đỏ bừng, tựa hồ có chút khó xử, nhưng chỉ trong chốc lát, rồi chậm rãi nói: “Liên đệ … thần… thần dũng như vậy, mà ta chịu không nổi. Không biết Liên đệ trước đây… trước đây…”
“Trước đây làm sao?” Dương Liên Đình cảm thấy hôm nay Đông Phương Bất Bại xấu hổ nhút nhát có chút mới lạ, mỉm cười nhìn y.
Đông Phương Bất Bại hai má đỏ hồng hết mức, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Trước đây Liên đệ khi cùng nữ tử… cũng hoan ái như vậy sao?”
Dương Liên Đình lặng đi một chút, rồi lập tức cười ha hả, cười đến không dừng nổi, cười đến sái cả hàm.
Đông Phương Bất Bại thẹn quá hóa giận, trừng hắn nói: “Ngươi cười cái gì?”
Dương Liên Đình vất vả lắm mới dừng lại được, vội ôm trọn Đông Phương Bất Bại vào lòng, tại trên má hồng hồng của y hung hăng hôn chụt một cái, nói: “Ngươi thật ngốc, trước đây ta cùng với nữ nhân sẽ không làm chuyện buông thả đến thế này. Nữ nhân còn không xứng xách giày cho ngươi.”
Đông Phương Bất Bại trong lòng vui vẻ, tiếp theo lại có chút chần chờ, nói: “Nhưng mà ta lại khó có thể thừa nhận hết tác cầu () của Liên đệ. Ngươi, ngươi có phải sẽ thấy ta vô dụng?”
Lời này cho thấy Đông Phương Bất Bại cùng nữ nhi tầm thường hoàn toàn bất đồng. Y tuy tận đáy lòng luôn khát vọng được làm một nữ tử, nhưng dù sao cũng là một nam nhân ngoài tuổi, khí chất cùng cuồng ngạo đã ăn sâu vào tận cốt tủy không thể nào thay đổi, có thể thản nhiên bày tỏ loại sự tình này. Nếu thật sự là một nữ tử, chịu lễ giáo và bản tính trói buộc, cho dù có thân mật hơn nữa, cũng sẽ không thể cùng nam nhân của mình đem loại chuyện giường chiếu này ra mà thảo luận.
Dương Liên Đình nghe thấy lời y, có chút thâm ý liếc nhìn bụng ý một cái, bại hoại cười nói: “Ngươi sao có thể vô dụng a? Rất hữu dụng, ta thích nhất. Sau này ngươi không được nói chính mình như vậy nữa, từ nay về sau ta chỉ có một mình ngươi, lần sau ta sẽ chú ý, không để ngươi mệt mỏi quá độ nữa.”
Đông Phương Bất Bại nghe hắn nói vui vẻ, y ở trong lòng hắn, kề bên tai hắn mà ôn nhu nhỏ giọng nói: “Ta cũng không sợ mệt.”
Dương Liên Đình bị y khiêu khích làm bộc phát ý nghĩ muốn đè y ra giường đại chiến ba trăm hiệp ngay bây giờ, cũng may ý chí kéo lại, nhịn xuống, đánh trống lảng nói: “Mấy ngày tiếp theo ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt. Sau này đây chính là nhà chúng ta, ngươi muốn làm cái gì liền làm cái ấy.”
Đông Phương Bất Bại gật đầu: “Ân. Ta thấy nơi này rất yên tĩnh, nhàn hạ vô sự ta sẽ học thêu thùa, làm mấy bộ quần áo cho ngươi, nhân tiện làm mấy cái rèm trang trí trong nhà.”
Dương Liên Đình nhớ tới trong nguyên tác hình như Đông Phương Bất Bại phi thường giỏi thêu thùa, hơn nữa quá trình thêu thùa lại hoàn hảo giống với võ công Quỳ Hoa Bảo Điển, rất thực dụng, liền vô cùng tán thành.
Dù sao Đông Phương Bất Bại cũng đâu có mảnh mai yếu đuối như vậy, nằm trên giường ngủ mãi cũng không ổn, hưng trí bừng bừng đi đến trù phòng (), tự tay rửa tay làm canh cho Dương Liên Đình.
Y trước kia chưa từng làm qua chuyện như thế, nhưng hiện tại đã ẩn cư tại gia, mọi việc đều phải tự tay làm. Y đương nhiên không chịu để Dương Liên Đình tiến vào trù phòng, lý do là 『 quân tử viễn bào trù 』(), nên chuyên tâm làm chuyện một hiền thê nên làm.
Cũng may tuy y chưa từng học nấu ăn qua, nhưng trước đây cũng từng phải sống cuộc sống cực khổ, lại trên giang hồ hành tẩu nhiều năm, làm mấy món ăn đơn giản cũng không khó khan, mùi vị dĩ nhiên không tệ.
Dương Liên Đình đối với ăn uống cũng không câu nệ, có gì ăn nấy, chỉ cần là do người mình yêu làm, sẽ vui vẻ ăn, làm Đông Phương Bất Bại phi thường có cảm giác thành tựu.
Sau khi y tỉnh lại nghe Dương Liên Đình nói chuyện trong giáo đã an bài thỏa đáng, còn lại mình chỉ cần thong thả sống ẩn cư, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc, càng nhận ra Liên đệ của y không chỉ là một nam nhân anh vũ, mà còn hết sức thông minh.
Đông Phương Bất Bại đối với Nhật Nguyệt thần giáo sớm thấy mất hứng, giáo vụ cũng không muốn nhìn tới, liền chuyên tâm ẩn cư tại gia, làm một hiền thê. Mỗi ban ngày Dương Liên Đình rời nhà 『 đi làm 』, y liền thiết tha đưa tiễn. Đến tối Dương Liên Đình về nhà, y liền ra tận cửa hoa viên nghênh đón.
Cảnh tượng giữa hai người giống như vợ chồng tân hôn ân ái.
Dương Liên Đình không nói chuyện Đông Phương Bất Bại mang thai thành công cho y biết. Thứ nhất là vì không có lý do giải thích hợp lý, không chắc liệu y có tin tưởng hay không. Thứ hai là vì chính bản thân hắn cũng không thể xác định được liệu phôi thai này có thể thai nghén thành công hay không.
Trong thế giới nhân loại cao cấp tương lai, sẩy thai là chuyện thường. Mặc dù có thể tinh thần thể của hai người đều đủ mạnh mẽ, nhưng nhục thể lại quá yếu ớt, có thể không thừa nhận nổi phát triển tinh thần thể của thai nhi, vì vậy mà sẩy thai. Đây đều bởi vì tinh thần thể nhân loại tiến hóa quá độ, vượt quá xa độ chấp nhận của nhục thể.
Nhưng tại thế giới này, nhục thể của Đông Phương Bất Bại và Dương Liên Đình đều đủ cường đại, nhưng một bên tinh thần thể quá cương đại so với bên còn lại, dễ dàng tạo ra áp lực không đồng đều, dễ khiến thai nhi không khỏe mạnh, dễ sẩy thai.
Việc này là trước khi Dương Liên Đình đi đến thế giới này đã nghiên cứu qua tư liệu giáo sư đưa cho bọn hắn. Cho nên hắn mới có tâm lý chuẩn bị như thế.
Hơn nữa xem ra nhân loại tương lai thai nhi tự động sẩy cũng đều là không khỏe mạnh, không cần giữ lại. Mạnh được yếu thua vốn là quy luật tự nhiên, để nhân loại phát triển, giữ lại thế hệ tiếp theo khỏe mạnh mới là đạo lý tồn vong.
Vì vậy Dương Liên Đình chỉ là âm thầm quan sát trạng thái thụ thai của Đông Phương Bất Bại, cũng không làm ra hành động đặc biệt nào khác.
Cứ thế qua một tháng, Dương Liên Đình kinh ngạc phát hiện Đông Phương Bất Bại một chút cũng không có dấu hiệu sẩy thai, không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Tiếp theo hắn phải cố làm một chuyện, chính là tìm cách liên hệ ngay với trung tâm khoa học vũ trụ của hắn.
Sau khi hắn đến thế giới này, đáng lẽ căn cứ vũ trụ phải bảo trì liên lạc với hắn, nhưng lạ là đến tận bây giờ vẫn không thấy ai gọi hắn.
Dương Liên Đình nhớ lại hình như khi tinh thần thể của hắn rời khỏi thì có ngeh thấy âm thanh phòng thí nghiệm nổ tung, không biết là hai đồng bạn khác cũng di chuyển cùng mình có biết căn cứ xảy ra chuyện gì không.
Hôm nay hắn xử lý xong hết sự vụ trong giáo, liền đi tới vách núi sau Hắc Mộc Nhai, bắt đầu ngưng tụ tinh thần lực, gọi đến căn cứ vũ trụ.
Kỳ thật trước đây hắn cũng từng thử qua vài lần, nhưng một là vì tinh thần lực của mình chưa hoàn toàn hồi phục, hai là hắn cũng không muốn liên hệ với căn cứ quá sớm, như vậy không phải tự tìm người đến giám thị mình sao? Nhưng hiện tại tình huống đã thay đổi, hắn không thể không dùng toàn bộ khí lực để kết nối.
Qua gần nửa giờ dùng hết sức hô hoán, cuối cùng làm cho hắn kinh hỉ là đã có người đáp lại hắn.