Edit: Robin
Cứ như thế rồi hai tháng trôi qua, trong lúc này Đông Phương Bất Bại thỉnh thoảng vẫn lộ ra phản ứng thai nghén rất rõ ràng, nên y bắt đầu tránh né Dương Liên Đình, cố gắng hết sức không để cho hắn phát hiện ra trạng thái của mình. Chuyện ấy khiến Dương Liên Đình vô cùng buồn bực.
Nhất cử nhất động của Đông Phương Bất Bại đều nằm dưới sự quan sát tỉ mỉ của hắn, hơn nữa căn cứ đã khóa mục tiêu để cẩn thận quan sát tình huống của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên Đình sao có thể không biết.
Năng lực tinh thần của hắn đã khôi phục hoàn toàn trong phạm vi cho phép, nếu hắn muốn cưỡng chế thăm dò tư duy tinh thần của Đông Phương Bất Bại cũng không phải chuyện khó khan. Chỉ là… dù sao hiện tại hắn cũng đã xem Đông Phương Bất Bại như một nửa kia của mình, nên tất yếu phải tôn trọng y. Hắn không muốn trong tình huống Đông Phương Bất Bại không biết hoặc không thể phản kháng mà tự tiện thăm dò thế giới tinh thần của y. Hơn nữa hiện tại Đông Phương Bất Bại còn đang mang thai, tinh thần lực vốn yếu ớt nay càng thêm suy nhược, vẫn là nên cố gắng không nên gia tăng gánh nặng cho y.
Kỳ thật tận sâu trong đáy lòng Dương Liên Đình, vẫn là hy vọng Đông Phương Bất Bại có thể chủ động nói ra suy nghĩ thật của mình cho hắn biết. Hắn cảm thấy hai người yêu nhau thì phải tin tưởng lẫn nhau, bất cứ chuyện gì cũng cùng nhau san sẻ, cùng hắn thổ lộ. Nhưng biểu hiện của Đông Phương Bất Bại như thế khiến hắn sinh nghi hoặc, đồng thời cũng có chút mất mát.
Trong lúc đó, Len cũng quan sát tình huống của Đông Phương Bất Bại rất cẩn thận rồi còn cùng Dương Liên Đình liên lạc thêm mấy lần, trước mắt xem ra khá thuận lợi, hơn nữa sinh trưởng dựa theo quy luật của nhục thể nhân loại cấp thấp. Cũng tức là nói, mặc dù Đông Phương Bất Bại không phải nữ nhân, nhưng hiện tại đang thật sự tự mình kiểm nghiệm quá trình mười tháng hoài thai của nữ tử.
“Mười tháng sao, lâu như vậy…”
Dương Liên Đình không ngờ ở thời đại này muốn sinh một đứa bé lại lâu đến vậy, ở chỗ hắn trước đây chỉ cần ba tháng ngắn ngủi là xong rồi. Hắn có chút không quen, cũng rất lo lắng mình chăm sóc Đông Phương Bất Bại không tốt.
Len cười nói: “Ngươi là đang vì phát triển của toàn nhân loại chúng ta mà cống hiến, nhất định phải thành công. Ngươi so với Ander còn may mắn hơn nhiều, một nửa kia của hắn vừa mới sảy thai, tố chất thân thể thật quá kém. Đã vậy còn uống rượu quá nhiều, để nghĩ cách cho hắn cai rượu, gần đây sóng tinh thần phiền não của Ander vặn xoắn hết cả lên rồi.”
Dương Liên Đình vừa nghĩ vậy, liền cảm thấy Đông Phương nhà mình đúng là còn cường hơn người khác nhiều.
“À, còn có chuyện muốn cho ngươi biết.” Len đột nhiên sực nhớ, nói: “Một nửa khác của Yam cũng có mang rồi, tình huống không khác ngươi là mấy, xem ra nhân loại cao cấp kết hợp cùng nhân loại cấp thấp, xác thực có khuynh hướng hoài thai thế hệ tiếp theo bằng nhục thể. Báo cáo sơ bộ có thể xác định rồi, ta sẽ giúp ngươi gửi báo cáo. Mặt khác, ta nghĩ ngươi nên mau chóng nói chuyện với Đông Phương Bất Bại. Cơ thể y đã bắt đầu xuất hiện biến hóa, nếu không nói để y chú ý, rất có thể sẽ xẩy ra chuyện gây hại đến thai nhi.”
Dương Liên Đình phiền não nói: “Ta không tìm được cơ hội để lên tiếng nữa. Y có vẻ không hề muốn nói về chuyện này với ta.”
Len cười nói: “Ngươi đây chính là quan tâm quá nên loạn. Có câu nói xưa thế nào nhỉ… Đúng! Là kẻ trong cuộc thì u mê! Ngươi hiện tại chính là như vậy. Ngươi xem Yam, một nửa khác của hắn chính là vua một nước, nhưng mà rất vui vẻ tiếp nhận sự thật này. Hiện tại bọn hắn còn đang vui vẻ sung sướng mà chờ đợi đứa con đầu lòng, có thể thấy sự kiện này đối với cổ nhân cũng không phải là chuyện quá khó chấp nhận.”
Dương Liên Đình cười khổ: “Tình huống của ta và Yam không giống nhau.”
Bọn hắn ba người khác nhau cùng tiến vào ba không gian cổ đại khác nhau, không thể can thiệp lẫn nhau, cũng không thể tìm hiểu, nhưng thông qua Len vẫn có thể biết được một ít tình hình của nhau.
Len cuối cùng khuyên bảo câu cuối: “Ta vẫn nói là ngươi nên mau mau mà nói chuyện nghiêm túc với Đông Phương Bất Bại đi. Ta cảm thấy dạo gần đây trạng thái tinh thần của y có vẻ không ổn định. Hắn là người có thân thể trung tính của thế giới này, cho nên về phương diện tâm lý cũng phức tạp hơn người khác. Hơn nữa đợi qua thêm mấy tháng, thai nhi lớn lên sẽ nhìn rõ bụng, lúc ấy muốn giấu cũng không nổi.”
Dương Liên Đình gật đầu: “Ta biết rồi.”
Hiện tại Đông Phương Bất Bại đã có mang được ba tháng, các trạng huống như nghén cũng dần dần giảm bớt, bụng cũng bắt đầu nhô lên.
Nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra ngay, sáu khối cơ bụng của y bắt đầu kéo sang hai bên, bụng dưới bắt đầu thay đổi, eo cũng to ra một chút. Đây là chứng tỏ thai nhi đang trưởng thành.
Không giống nữ nhân khi mang thai, Dương Liên Đình không dừng việc làm tình với y, vẫn bảo trì quy luật hai-ba ngày một lần. Đây vốn là vì để gia tăng tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại, cùng cung cấp đầy đủ dinh dưỡng tinh thần cho thai nhi. [R’s: =.,= hẳn là dinh dưỡng tinh thần…] Chỉ là lần nào Dương Liên Đình cũng vô cùng cẩn thận, sẽ không có động tác mạnh quá độ lên cơ thể, ngược lại lấy tinh thần cùng cảm giác để thỏa mãn đối phương.
Đông Phương Bất Bại gần đây cũng hết sức khổ não, y cảm thấy mình có lẽ đã thực sự tẩu hỏa nhập ma rồi cũng nên, càng lúc càng cảm thấy giống như mình đang có mang.
Ý nghĩ như thế khiến gánh nặng tâm lý của y lớn dần. Hôm qua khi tắm rửa y còn phát hiện mình béo ra, eo không còn thon gọn như trước nữa, thậm chí đến cả cơ bụng cũng bắt đầu chảy ra rồi.
Đông Phương Bất Bại lo lắng, y sợ cứ tiếp tục như vậy, sẽ làm Dương Liên Đình mất hứng.
Thế là Đông Phương Bất Bại bắt đầu công cuộc giảm béo. [=.,=|||]
Y không giảm khẩu phần ăn, hoặc là phải nói y căn bản không hề nghĩ đến cái phương pháp khống chế thể trọng này. Thân là một võ lâm cao thủ, y tự nhiên nghĩ đến… luyện võ.
Thế là vào một ngày đẹp zời sau khi Dương Liên Đình『 đi làm 』, Đông Phương Bất Bại lại bắt đầu luyện tập kiếm pháp đã bị bỏ bê.
Một bộ kiếm pháp kinh đào hãi lãng được múa liên miên không dứt suốt nửa giờ, cũng không làm Đông Phương Bất Bại thở gấp một hơi.
Sau khi y đã thần công đại thành, luyện lại công phu này giống như người lớn mang đồ chơi trẻ con ra nghịch vậy.
Đông Phương Bất Bại cảm thấy thế này vẫn không đủ, lại quyết định luyện thêm một bộ quyền pháp.
Kiếm pháp phiêu dật, quyền pháp mạnh bạo.
Luyện quyền có thể tăng lượng vận động, Đông Phương Bất Bại cảm thấy như thế mới nhanh đạt đến hiệu qủa giảm béo, bất quá quần áo này không tiện lắm.
Đông Phương Bất Bại quay về phòng cởi áo khoác ngoài đỏ thẫm phiêu dật, mái tóc dài bị dứt khoát buộc lên, trên người mặc bộ y phục nam ngắn của Dương Liên Đình, hạ thân mặc quần dài màu trắng, trên tay đeo vòng bảo vệ cổ tay đã lâu không dùng, dưới chân mang một đôi giày đen anh vũ.
Một thân trang phục này khiến y chớp mắt hoảng hốt, phảng phất nhớ đến một ý tứ điên cuồng, một thời tiếu ngạo giang hồ.
Thay ty phục xong y nhìn kỹ mình trong gương một hồi lâu, ngón tay nhẹ nhàng vê mái tóc đen dài nhu mềm của mình, cảm thấy cái người ở trong gương kia giống như không phải nam, cũng chẳng phải nữ, có một loại sức quyến rũ kỳ lạ, vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Đông Phương Bất Bại trước đây đối với chính mình vô cùng tự tin kiêu ngạo, y tin tưởng chỉ cần y nguyện ý, dẫu là mỹ nhân hay giang sơn đều có thể nắm trong tay. Bởi vì y có bản lãnh ấy, cũng có đầy đủ phách lực () ấy.
Nhưng kể từ sau khi y tự cung, tâm tư liền phát sinh biến hóa quá lớn. Nguyện vọng trước đây cùng dã tâm dần dần xa rời y, chỉ còn toàn tâm toàn ý muốn ở bên Liên đệ của y, chỉ nghĩ nhường nào làm cho Liên đệ của y vui vẻ khoái nhạc. Chỉ cần Liên đệ của y vui, y cũng sẽ hạnh phúc.
Đông Phương Bất Bại nghĩ đến Dương Liên Đình, thần sắc trở nên nhu hòa, toát ra tình cảm sâu đậm.
Trong mắt y chỉ còn bóng dáng một người y si mê, hé miệng cười, ra khỏi phòng.
Y tuy không thể sinh con, nhưng y nguyện ý vì Liên đệ nỗ lực hết thảy.
Vừa nghĩ như vậy Đông Phương Bất Bại liền tràn đầy tự tin.
Y cúi đầu sờ sờ thắt lưng béo ra một vòng của mình, càng thêm kiên định mà quyết tâm vì Liên đệ làm cho chính mình hoàn mỹ.
Sau khi múa kiếm không lâu, lúc này lại thêm một bộ trường quyền mạnh bạo, hiệu quả lập tức hiện ra.
Rất nhanh y liền tuôn mồ hôi như mưa, ướt cả vạt áo. Theo quyền phong y đánh ra, bụng dưới cũng ẩn ẩn đau đớn.
Đông Phương Bất Bại cố gắng lờ đi cảm giác không ổn trên người, còn cố cắn răng chịu đựng. Nhưng đột nhiên một người xông vào, phá rối quyết tâm tập luyện của y.
“Đông Phương! Ngươi dừng tay cho ta!”