Sau khi bốn Nhà sáng lập rời đi, một nữ giáo sư tuổi trung niên mới đẩy cửa bệnh xá đi vào- đây là giáo sư Riffinn vừa nãy Rowena có nhắc tới. Cô thấy Draco nhìn mình thì cũng không hỏi nhiều, đưa cho cậu một thanh chocolate.
" Độc dược của giáo sư Gryffindor không ngọt lành gì, trò ăn tráng miệng đi."
Draco lúc này mới muộn màng nhấm nháp được vị đắng í ẹ của cái cốc xanh xám ngoét kia, vị y hệt như vị của tất thúi trong chỗ kẹo đủ vị Bertie Botts. Vị đắng hăng hăng và cái mùi khó ngửi ấy quanh quẩn nơi đầu lưỡi chóp mũi, khiến cho Draco chỉ muốn nôn ngược chúng ra ( cứ thử xem, giáo sư Gryffindor sẽ đạp chết mi!), nhưng sự quý tộc không cho phép cậu làm ra những hành vi kém sang như vậy, cho nên cậu chỉ có thể nhận lấy thanh chocolate, chậm rãi bóc một cách qúy phái nhất có thể, rồi nói lời cảm ơn giáo sư Riffinn.
" Cảm ơn cô, giáo sư."
" Không có gì, trò có cốt cách của một Slytherin tiêu chuẩn đấy."
" Cảm ơn, giáo sư Riffinn, đó chắc chắn là một lời khen tuyệt vời dành cho một Slytherin." Cậu kéo khóe miệng cười khéo léo, và chất giọng nhừa nhựa nói ra những lời có cánh mà đảm bảo Ron và Harry nếu có nghe thấy sẽ không ngại đau tay cho mấy vả.
" Giáo sư, học sinh năm nhất được đưa về cùng với con nằm ở đâu ạ?"
" Ngay bên cạnh trò, hai trò chỉ cách nhau một bức rèm trắng, và như giáo sư Ravenclaw đã nói với tôi, thì đầu giờ chiều trò ấy sẽ tỉnh. Bây giờ thì trò nên nghỉ ngơi, pháp thuật của trò đang không ổn định và trò cần chấn chỉnh nó để chuẩn bị cho buổi học gần nhất. Trò có thể gọi tôi nếu cần thiết."
" Con biết, thưa giáo sư Riffinn."
Sau khi giáo sư Riffinn rời đi, Draco quyết đoán không màng hình tượng quý tộc gì nữa, kéo chăn nằm xuống giường, tay gác lên trán nhìn trần nhà, suy nghĩ về nhân sinh cuộc đời. Và chưa lãnh ngộ được cảnh giới nhân sinh cao siêu nào, cậu đã ngủ quên mất. Dù sao trước đó một lần là bị cưỡng chế pháp thuật rối loạn làm ngất, một lần là bị đánh ngất, cũng không phải thật sự là được một giấc ngủ trọn vẹn.
Cứ như vậy, Draco ngủ chổng vó đến giờ nghỉ trưa, chỉ bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào sau giờ học.
" Giáo sư Riffinn, cô có thể xức thuốc vào đầu gối giúp con được không ạ? Tiết cuối là tiết Quidditch và con đã bị ngã khỏi cán chổi."
" Monius, bồ nên cảm thấy may mắn vì lúc đó bồ đang bay ở độ cao hai mét."
" Mình biết điều đó, Viast, vậy nên bồ đừng mốc mỉa mình nữa."
Draco nằm nghe cuộc đối thoại, không khỏi trầm ngâm-- Hóa ra giờ học ở năm cũng giống như ở năm thôi nhỉ.
Sau khi ồn ào qua đi, giáo sư Riffinn tiến vào: " Trò muốn ăn trưa gì nào?"
" Cảm ơn cô, giáo sư, nhưng cô cũng nên nghỉ trưa đi ạ, và con không muốn ăn."
" Vậy sao? Ngoài kia tôi có để mấy thanh chocolate, trò có thể lấy, nếu muốn. Tôi phải đi tìm giáo sư Gryffindor, độc dược ở bệnh xá đã sắp hết."
" Vâng, thưa giáo sư."
Rồi giáo sư Riffinn cũng đi, bầu không khí trong bệnh xá bây giờ chỉ còn lại Harry hít thở cùng Draco. Cậu không nén nổi tò mò, lật chăn bước xuống giường, vén tấm rèm ngăn cách mình và Harry lên, nhìn khuôn mặt đang ngủ của nó.
Đã bốn năm trôi qua từ ngày hai người gặp mặt lần đầu tiên, vì Harry từ chối cái bắt tay của Draco ở sở cú Eeylops nên từ đó mối quan hệ của cả hai trở nên căng thẳng và có chiều hướng phát triển tiêu cực hơn khi cả hai dần trưởng thành. Draco đã sắp quên Harry Potter ở tuổi mười một có bộ dáng như thế nào rồi.
Cậu ngắm nghía nó một lát, sau đó gật gù-- Ừmmm, đúng là lúc nhỏ nhìn dễ ưa hơn nhiều. Đáng yêu như thế này cơ mà.
Draco không nhịn được đưa tay chọc chọc gò má Harry, sau đó bàn tay men dần sang... bóp mũi nó.
s... s... s... s... s... s...
" Á!" Harry mở bừng mắt, trợn trừng nhìn mấy ngón tay đang phạm tội và chủ nhân thèm đòn của chúng: "... ày... đang àm... ái ái... gì ại... Ma..." Giọng nói nghèn nghẹn.
" Ú òa! Tỉnh dậy rồi đấy sao Cậu bé sống sót Harry Potter? Mày đã ngủ như con heo vậy!"
Harry: " ... " Thằng thiểu năng này muốn tìm ngược chắc luôn!
Harry vung móng muốt véo mạnh vào cánh tay Draco một cái.
" Sssss! Mày làm cái quái gì vậy!"
Harry ngồi dậy hất mặt cười: " Qủa báo đấy!"
" Này thằng đầu thẹo kia, mày đừng tưởng bây giờ mày bé có một mẩu thì tao sẽ không đánh mày nhé!"
" Gì??"
" Đồ một mẩu!" ( đồ thiểu năng!).
Harry lúc này mới chậm chạp phản ứng được với câu nói của Draco, ngó xuống cơ thể của mình, trợn trắng mắt-- Tất thối của Merlin! Đang xảy ra chuyện gì thế này??
Draco đắc ý, mỉm cười khoái chí khi người khác gặp họa-- Dù có đáng yêu đến đâu thì vẫn là kẻ thù truyền kiếp! Mà thấy kẻ thù truyền kiếp gặp khó khăn thì phải làm gì? Câu trả lời là cười vào mặt nó! Qúy tộc sang chảnh gì đấy để tính sau, cứ cười trước đã!
May mắn là Draco rất biết tiết chế, thuộc kiểu trong cười như thần kinh ngoài cười như quý tộc nên không mấy mất hình tượng...
Chắc thế...
'' '' ''
Lời cuối chương:
Mình thật chăm chỉ đánh máy mà...
Em tiếp tục đăng giờ thiêng :.