Chương 1317 Không được, em như vậy không thể ra ngoài.” Hoắc Anh Tuấn mập mờ nhìn lướt qua ngực của cô. Khương Tuyết Nhu lập tức cứng đờ không nhúc nhích. Buổi tối Hiểu Khê và Hiểu Lãnh biết cô ở lại thì vô cùng vui vẻ. Cô trò chuyện với bọn nhỏ một lát rồi ru ngủ, sau đó cô cũng nằm xuống nghỉ ngơi. Cô đã mệt mỏi cả ngày, mặc dù đây là chỗ lạ nhưng cô ngửi thấy mùi sữa của bọn nhỏ thì cơn buồn ngủ ập tới. Hoắc Anh Tuấn nhìn vẻ mặt của cô thì biết: Tuyết Nhu, em coi trọng anh quá rồi, nếu có một ngày em không còn hoặc là em xảy ra chuyện, anh đã mất đi trái tim của mình thì còn có tâm trạng chăm sóc cho bọn trẻ à.” Hoắc Anh Tuấn, không phải anh rất vui vẻ vì có con à, nếu anh đã có con thì nên quý trọng, cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình.” Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ nói. Anh rất vui vì có con, nhưng bởi vì là em đã sinh con.” Hoắc Anh Tuấn nói nghiêm túc: Bởi vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, nếu em không còn thì có lẽ mỗi ngày anh sẽ uống rượu giải sầu, sống mơ mơ màng màng, đừng nói kiếm tiền nuôi con, anh còn không muốn tỉnh táo, em nói anh chăm sóc con thế nào.” Anh. . . .” Khương Tuyết Nhu tức giận, trái tim có cảm giác không nói nên lời. Tuyết Nhu, anh muốn nhắc nhở em, em có thể điều tra sự thật, nhưng quan trọng nhất là yêu quý tính mạng của mình.” Hoắc Anh Tuấn nghiêm mặt nói: Lục Thanh Minh chết, em có trách nhiệm, nhưng đừng gánh hết lên người mình, nói cho cùng anh ta không biết rõ người ta mới làm việc cho một tên ma quỷ, hơn nữa, em đặt chuyện của Lục Thanh Minh đứng thứ nhất, nếu Hiểu Khê và Hiểu Lãnh biết được thì sẽ đau lòng thế nào chứ.” Được rồi, anh đừng nói nữa, sau này tôi sẽ đặt con ở vị trí thứ nhất, yên tâm, tôi để con ở đây chỉ là tạm thời, sau khi Lương Duy Phong ngồi tù thì tôi sẽ đón bọn nhỏ về.” Anh nói làm cho Khương Tuyết Nhu ngày càng xấu hổ. Cô cảm giác mình giống như mẹ cặn bã. Vậy là tốt rồi.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu, anh dừng một chút lại nghiêm túc bổ sung: Đừng quên, đến lúc đó em cũng mang anh theo.” . . .” Khương Tuyết Nhu im lặng trừng mắt liếc anh một cái. Em đưa quần áo cho anh.” Hoắc Anh Tuấn cầm quần áo của cô. Khương Tuyết Nhu phản ứng lại thì mới nhớ đồ lót của mình cũng nằm trong đó. Mặt cô đỏ lên, vội vàng nói: Được rồi, tôi tự phơi.” Không được, em như vậy không thể ra ngoài.” Hoắc Anh Tuấn mập mờ nhìn lướt qua ngực của cô. Khương Tuyết Nhu lập tức cứng đờ không nhúc nhích. Buổi tối Hiểu Khê và Hiểu Lãnh biết cô ở lại thì vô cùng vui vẻ. Cô trò chuyện với bọn nhỏ một lát rồi ru ngủ, sau đó cô cũng nằm xuống nghỉ ngơi. Cô đã mệt mỏi cả ngày, mặc dù đây là chỗ lạ nhưng cô ngửi thấy mùi sữa của bọn nhỏ thì cơn buồn ngủ ập tới.