Chương 1494 Cô nhớ lại trước kia mình cảm thấy Giang Bồi Viễn là “Quân tử như ngọc quý” thì chỉ cảm thấy buồn nôn, đúng là bôi bẩn hai chữ quân tử. Giang Bồi Viễn thất thần nhìn bóng lưng của cô. Tống Quân Nguyệt xuất hiện làm cho anh ta ý thức được mình và Lâm Minh Kiều khác nhau một trời một vực. Anh ta lại ra tay đánh cô. Anh ta điên rồi sao. Sao anh ta có thể chọc nổi con gái nuôi của tổng thống chứ. “Anh Bồi Viễn, làm sao bây giờ.” Tân Giai Linh nhớ tới lời cuối cùng của Tống Quân Nguyệt, không lẽ cô ấy sẽ nhắm vào nhà họ Tân chứ. Đừng nói nhà họ Tân không bằng Giang Thị, nếu nhà họ Tân xảy ra chuyện thì cô ta không còn là cô chủ nhà họ Tân nữa. Không, cô ta không muốn trở thành người phụ nữ bình thường. “Anh cũng không biết.” Giang Bồi Viễn lắc đầu. Anh ta không thể chống lại Tống Quân Nguyệt, đừng nói nhà họ Tống, mấy năm nay Lâm Minh Sâm dẫn dắt nhà họ Lâm vượt xa Giang Thị. Anh ta cũng không phải là đối thủ của nhà họ Lâm Gia. Tân Giai Linh cắn răng: “Anh Bồi Viễn, em có một cách, hôm nay chúng ta bị đánh là thật, chỉ cần đăng video Tống Dung Đức đánh chúng ta lên mạng sẽ tạo ra chấn động, không sai, nhà họ Tống có thể che trời, Tống Nguyên cũng là tổng thống tương lai, nhưng chưa đến phút cuối cùng thì không ai biết được kết quả, chắc chắn có không ít người muốn thay thế Tống Nguyên, bọn họ nhất định rất muốn bôi xấu danh tiếng của nhà họ Tống, chúng ta có thể nắm lấy cơ hội này.” Giang Bồi Viễn ngẩn người, dường như đây là lần đầu tiên anh ta biết Tân Giai Linh vậy. Tân Giai Linh khóc: “Em cũng không còn cách nào khác, nhà họ Tống bắt nạt người khác.” “Tân Giai Linh, trong những người tranh cử tổng thống thì Tống Nguyên là người ưu tú nhất, một tổng thống có thể quyết định sự phát triển và tương lai của một quốc gia. . . .” Giang Bồi Viễn mím môi: “Nếu một người không tốt làm tổng thống. . .” “Anh Bồi Viễn, anh xem dáng vẻ phách lối của Tống Dung Đức và Tống Quân Nguyệt đi, nhà họ Tống lại giáo dục ra người như vậy, hơn nữa hiện tại Lâm Minh Kiều cũng rất kiêu ngạo, nếu cha nuôi của cô ta làm tổng thống thì chúng tôi còn có đường sống à.” Tân Giai Linh cười khổ: “Chúng tôi chỉ là người bình thường, tôi ích kỷ, chỉ muốn quan tâm đến người nhà của mình, chúng ta sống thật tốt.” Giang Bồi Viễn nhíu mày, anh ta hơi do dự, một lúc sau anh ta mới rầu rĩ gật đầu. . . . Xe chạy về phía nhà họ Tống. Nửa đường, Tống Quân Nguyệt nói tài xế dừng ở tiệm thuốc, không bao lâu tài xế mang theo một túi chườm nước đá và một chai thuốc quay lại. “Cô Lâm, cô lấy túi chườm nước đá đặt lên mặt, sau đó lại bôi thuốc.” “Cảm ơn.” Lâm Minh Kiều vội vàng cầm lấy, không ngờ Tống Quân Nguyệt có vẻ lạnh lùng, nhưng suy nghĩ vô cùng tinh tế. Cô cầm túi chườm nước đá đặt lên miệng vết thương, cảm giác đau rát lập tức được dịu lại.