Sau khi ăn xong một bát cơm, Khương Tuyết Nhu được anh đỡ nằm xuống: “À, anh có thấy điện thoại của tôi không?” “Không thấy. Hẳn là lúc cô ngất xỉu đã bị người ta vứt đi. Sau này đi mua một cái mới.”
Hoắc Anh Tuấn vừa mới nói xong thì điện thoại vang lên.
Anh cầm điện thoại đi ra ngoài, Ngôn Minh Hạo đang chờ ở bên ngoài. “Anh Hoắc, chuyện xảy ra ở hội trường trung tâm đã điều tra xong. Tôi nghe nói ngày hôm qua khi Khương Kiều Nhân của Khải Phong lên sân khấu giới thiệu tác phẩm, cô Khương đã kích động nói Khương Kiều Nhân ăn cắp tác phẩm của cô ấy.” “Có chuyện này sao?” Ánh mắt Hoặc Anh Tuấn phát ra tia lạnh lẽo. “Lúc trước hội trưởng Tiêu bảo cô Khương lấy chứng cứ ra, cô Khương nói là ở trong máy tính, nhưng sau đó lại nói chứng cớ trong máy tính đã bị tiêu hủy. Cô ấy nói là do Mạnh Thần Hải của công ty trang trí Thần Châu làm, nhưng lại không có chứng cớ. Sau đó mọi người xem cô ấy và công ty trang trí Thần Châu cãi nhau, cuối cùng cô ấy bị kéo ra khỏi Viện kiến trúc.” “Kéo ra?” Hoắc Anh Tuấn lặp lại hai chữ này. “Đúng vậy.” Ngôn Minh Hạo gật đầu.
Theo anh nhiều năm như vậy, cũng biết đây là giọng điệu lúc cậu chủ Hoắc tức giận. “Ngày hôm qua Khải Phong đã lấy ra tác phẩm nào?” “Tôi đã cho người chụp lại.” Ngôn Minh Hạo đưa điện thoại qua, sau khi Hoắc Anh Tuấn nhìn thoáng qua, khuôn mặt tuấn tú toát ra ý lạnh.
Tác phẩm của Khương Tuyết Nhu lúc trước anh đã xem qua, tác phẩm của Khương
Kiều Nhân rõ ràng là giống như đúc của cô.
Chẳng trách hôm qua cô trở về không vui như vậy. Là không cam lòng, cũng là oán hận chính mình sao?
Bởi vì cô đã tham dự một một cuộc thi không công bằng. Một lát sau, anh trả lại điện thoại cho
Ngôn Minh Hạo. “Nói vậy mấy năm nay loại chuyện này hội trưởng Tiêu cũng làm không ít. Tìm thời điểm thích hợp công bố cho người bên ngoài biết.”
Ngôn Minh Hạo lập tức hiểu ý: “Tôi hiểu rồi. Nếu hội trưởng Tiêu phải thay đổi, vậy hạng mục hợp tác giữa hội trường trung tâm và Khải Phong.. “Đương nhiên là trở thành phế thải.”
Hoắc Anh Tuấn hờ hững mở miệng: “Khải Phong gần đây đang muốn hợp tác với công ty nào thì chúng ta cản trở. Về phần Khương Kiều Nhân… từ từ xử lý. “Vâng. Đúng rồi, nếu đấu thầu một lần nữa, vậy hạng mục này giao cho cô Khương đúng không? Nhưng cô ấy đã bị đuổi khỏi công ty trang trí Thần Châu rồi.” “Cho dù hạng mục cô ấy có năng lực thiết kế, nhưng không thể nhận hạng mục lớn như vậy. Công ty trang trí Thần Châu…”
Hoắc Anh Tuấn cười lạnh hai tiếng: “Mang Mạnh Thần Hải tới đây.”
Trong phòng bệnh, Khương Tuyết Nhu đang giãy dụa ở trên giường, bộ dạng nhất định phải đứng lên được.
Nhưng khi thấy anh đi vào, lại lập tức không nhúc nhích. “Cô muốn dậy làm gì?”
Nghĩ đến hôm qua cô bị người ta bắt nạt thảm như vậy, trong giọng nói của Hoắc Anh Tuấn hiếm khi có vài phần ôn nhu.
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu lóe lên: “Anh… Có thể tìm giúp tôi một người chăm sóc được không? Tôi trả tiền.”
Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên nghiền ngẫm nhíu mày: “Cô muốn đi WC à?”
Bị anh dùng một câu nói toạc ra chân tưởng, mặt Khương Tuyết Nhu mặt lập tức đỏ ứng.
Hoắc Anh Tuấn đi tới, xốc chăn lên, một tay ôm lấy cô.
Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng ôm lấy cổ anh: “Mau để tôi xuống.” “Được, vậy cô tự đi đi.” Hoắc Anh Tuấn thấy cô quật cường như vậy, thật sự đặt cô xuống đất.
Khương Tuyết Nhu căn bản đứng không vững, thân thể lắc lư ngược lại trực tiếp nhào vào lòng anh, giống như yêu thương nhưng nhớ.
Cô biến thành bộ dạng cực kỳ xấu hổ. “Hoắc Anh Tuấn.” “Là cô tự nhào tới.” Hoắc Anh Tuấn hiếm khi thấy bộ dạng ngượng ngùng của cô, cảm giác rất thú vị.
Người đàn ông này sao lại xấu xa như vậy? Lần đầu tiên Khương Tuyết Nhu bị tức đến nghẹn lời.
Cũng may Hoắc Anh Tuấn rất nhanh lại ôm lấy cô đi vào WC.
Cô khóc không ra nước mắt: “Tôi bảo tìm cho tôi một người chăm sóc là được rồi.” “Cô cho là người chăm sóc nói tìm là có thể lập tức tìm được sao?” Hoắc Anh Tuấn châm chọc cô một câu, rồi đặt cô lên bồn cầu.