Chương : Lưu luyến
Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Dư rất muốn ôm lấy người trước mặt, đặc biệt là lúc nhìn thấy nụ cười ấm áp ngọt ngào xán lạn trên mặt Diệp Kì Trăn.
Có cần phải nói thẳng ra như thế không? Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư ngẩn người giây lát, không biết phải trả lời thế nào, cô trúc trắc tiến lên phía trước hai bước, cuối cùng đứng yên trước mặt Ôn Dư.
Hai người mặt đối mặt, gần như là dính lại cùng nhau, ánh mắt Ôn Dư nhìn khuôn mặt của Diệp Kì Trăn, cũng không lên tiếng.
Một lúc sau, Diệp Kì Trăn thấy Ôn Dư vẫn không có động tác, liền ấp úng nói: "... Không phải muốn ôm tớ sao?"
Không nói còn đỡ.
Vừa lên tiếng liền cảm thấy càng kì quái.
Diệp Kì Trăn phía đối diện chủ động "tặng" bản thân, Ôn Dư cúi đầu cười lên, càng nhìn càng muốn cười. Có thể đáng yêu thêm chút nữa không?
Đang nói đùa à? Diệp Kì Trăn nhíu mày khó xử, khi cô vừa định lùi sau nhưng chưa kịp lùi, đã bị người kia kéo tới, Diệp Kì Trăn im lặng, cơ thể chạm vào nhiệt độ cùng hơi thở của một người khác.
Tự dâng bản thân tới, vậy càng không thể nhịn được. Ôn Dư nhắm mắt, gác cằm lên vai Diệp Kì Trăn, không nghĩ tới bất kì chuyện lộn xộn nào nữa, cứ như thế ôm lấy người kia vào lòng, cảm nhận mùi vị được thấu hiểu được sưởi ấm.
Nếu có thể quen biết Diệp Kì Trăn sớm hơn một chút,
Chắc chắn cô ấy sẽ vui hơn nhiều.
Diệp Kì Trăn có sở trường an ủi người khác, nhưng chưa từng dùng cách này để an ủi người nào, sau khi bị Ôn Dư ôm chặt, cô có chút vụng về giơ hai tay lên, vòng lên eo Ôn Dư, khẽ khàng ôm lấy.
Càng không nói tới Ôn Dư, trước giờ cô ấy chưa từng ôm ai như thế, cảm giác này vừa xa lạ vừa lưu luyến, khi cảm nhận được Diệp Kì Trăn đang ôm lấy bản thân, cô ấy được nước lấn tới, giống như trong tưởng tượng, ôm Diệp Kì Trăn rất thoải mái, ấm lòng y hệt nụ cười.
Diệp Kì Trăn quấn lấy eo Ôn Dư, phát hiện ôm có lẽ là hình thức an ủi tốt nhất, không cần nói gì hết, nhưng có thể hiểu được mọi thứ. Diệp Kì Trăn còn giấu đi chút tâm tư, nhân lúc Ôn Dư đang ôm lấy bản thân, cô lén lút cọ lên tóc Ôn Dư, ngửi mùi hương trên cơ thể Ôn Dư.
Dưới hoàng hôn ấm áp, bóng của hai người hòa vào nhau, kéo dài. Cách đó không xa là dòng xe hối hả lướt qua, còn hai người yên lặng như đang ở trong một thế giới khác.
Cái ôm rất ngắn ngủi, chí ít Diệp Kì Trăn cảm thấy có chút ngắn ngủi, Ôn Dư ôm cô như thế, còn cả mùi hương trên người Ôn Dư, Diệp Kì Trăn đều yêu thích.
Sau khi tách ra, hai người nhìn đối phương một lúc lâu không lên tiếng, đơn thuần cười lên, nhìn rất ngốc. Diệp Kì Trăn không tập trung tiếp tục ngắm hoàng hôn, có lẽ cái ôm ban nãy còn ấn tượng sâu sắc hơn hoàng hôn.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, đèn điện bắt đầu được thắp sáng, ánh sáng ban ngày và ban đêm thay thế cho nhau, khiến cả thành phố ven sông này mang theo một hơi thở lãng mạn.
Đang hóng gió sông, đột nhiên Ôn Dư nói với Diệp Kì Trăn: "Nếu lúc nhỏ có nhiều chuyện vui vẻ, liệu lớn lên có vui vẻ hơn không?"
Diệp Kì Trăn quay đầu, không lập tức trả lời.
"Không phải cậu bất ngờ về chuyện tại sao tớ tham gia câu lạc bộ à?"
"Ừm." Nghĩ tới câu Ôn Dư nói ban nãy, Diệp Kì Trăn gật đầu tỏ ý tán thành, đồng thời lại cảm thấy, Ôn Dư dường như luôn che giấu rất nhiều tâm sự.
Trên đường quay về, Diệp Kì Trăn lại nhắc tới chuyện chạy chung với Ôn Dư. Ôn Dư rất bất ngờ, còn tưởng rằng sau hôm Diệp Kì Trăn chạy được đôi vòng suýt chút nữa đã gục ngã ấy đã không còn hứng thú với chạy bộ. Diệp Kì Trăn nói bản thân phải cố gắng hơn, không chừng có thể chạy được mét, dù sao hôm đó Ôn Dư cũng khiến cô nhận thức được tiềm năng của bản thân.
Sau hôm đó, quan hệ của hai người vô thức thân thiết hơn rất nhiều.
Ngoại trừ cuối tuần Diệp Kì Trăn phải đi gia sư công ích, bình thường đều đi học đầy đủ theo lịch học, sau đó là tham gia công việc thường nhật ở đài truyền hình của trường.
Khoa Báo chí chia làm bốn lớp nhỏ, bình thường đi học là gộp hai lớp thành một. Giáo viên môn Lí luận Báo chí học là một ông chú trung tuổi tính tình rất tốt, gì cũng tốt, chỉ là khi giảng bài khẩu âm quá nặng, giống như tụng kinh, nghe lâu rất dễ buồn ngủ, đúng lúc giờ học lại được sắp xếp vào buổi chiều.
Vẫn còn năm phút nữa mới tới giờ tan học. Giờ lí luận nhàm chán, rất nhiều người không ngồi yên được nữa.
Khi Diệp Kì Trăn nghe giảng rất nghiêm túc, tất cả các môn đều như thế, có lẽ là thói quen được hình thành tử nhỏ, thành tích học tập mọi mặt đều vô cùng tốt. Lúc còn nhỏ, bố mẹ đã nói với cô, chỉ có người nhớ tới hạng nhất, không có ai nhớ về hạng hai.
Cho nên từ nhỏ Diệp Kì Trăn đã kiên trì nhận định, chỉ có cố gắng mới có thể giành được hạng nhất, không giành được hạng nhất chính là chưa đủ cố gắng, mà sau khi trưởng thành bản thân tiếp nhận được một sự thật tàn khốc: Không phải tất cả mọi người cố gắng đều có thể giành được hạng nhất.
Một lúc sau, trong giảng đường có tiếng lao xao thảo luận. Rất nhiều nam sinh đang nghểnh cổ nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Chà, còn ba phút nữa mà đã không ngồi yên được rồi à?" Lúc này giáo viên Lí luận tính tình hiền hòa cũng bắt đầu ca thán, thầy nhìn nam sinh hàng cuối hỏi, "Bên ngoài có gì hay ho thế?"
Diệp Kì Trăn ngồi bên cửa sổ, sau khi ghi chép bài xong, nghe thấy tiếng ca thán trên bục giảng cũng không để ý, mãi tới khi bên tai truyền tới âm thanh gõ nhẹ lên cửa kính, lúc này mới quay đầu sang, sau khi nhìn rõ người bên ngoài, cô bất đắc dĩ cười cười với đối phương, cuối cùng cũng biết nam sinh trong lớp đang lao nhao vì chuyện gì.
Lúc này Ôn Dư khẽ khom lưng, cách một lớp kính trong suốt, đang nhìn Diệp Kì Trăn rồi cười lên.
Diệp Kì Trăn không biết Ôn Dư tới từ lúc nào.
Ôn Dư đã đứng trên hành lang một lúc, ở một bên nhìn thấy Diệp Kì Trăn chép xong ba dòng, chỉ là Diệp Kì Trăn quá chuyên tâm, hoàn toàn không để ý tới cô ấy.
Còn chưa đầy hai phút nữa là tan học, Diệp Kì Trăn thừa nhận bản thân có chút phân tâm, thỉnh thoảng bất cẩn liếc ra ngoài cửa sổ một cái, có lúc liếc thấy Ôn Dư đang cúi đầu nghịch điện thoại, có lúc liếc thấy Ôn Dư cũng đang nhìn bản thân. Đại khái là nhiệt độ bên ngoài phòng học cao, Diệp Kì Trăn nhìn thấy Ôn Dư vắt áo khoác trên tay, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, có chút bó sát, rất tôn dáng, lại kết hợp cùng với khuôn mặt quyến rũ trời sinh của Ôn Dư, đừng nói là nam sinh, nữ sinh cũng sẽ nhìn thêm mấy cái.
Chuông tan học vang lên, người trong phòng ào ào ùa ra. Diệp Kì Trăn đi ở giữa, sau khi chào hỏi bạn cùng phòng liền thong thả đi tới trước mặt Ôn Dư.
Ôn Dư nhích tới gần Diệp Kì Trăn, tỉ mỉ quan sát cô, "Đói rồi, dẫn tớ đi ăn."
"Đi." Diệp Kì Trăn không kháng cự nổi một Ôn Dư dịu dàng nói chuyện như thế.
Từ cùng nhau chạy bộ tới cùng nhau ăn uống, bắt đầu từ một câu nói đùa của Diệp Kì Trăn, cô nhớ Ôn Dư không ăn uống đàng hoàng, liền nói với Ôn Dư, cậu dẫn tớ đi chạy, tớ đưa cậu đi ăn.
Diệp Kì Trăn cảm thấy rất kì diệu, tuy trước kia cô rất hay để ý tới Ôn Dư, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ bản thân và Ôn Dư có thể giống như hiện tại, nếu chuyện này để Đường Đường bắt gặp, có lẽ sẽ sợ tới rớt cằm.
Tới giữa tháng Mười Một, trời đổ vài cơn mưa, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.
Hễ thay đổi thời tiết hoặc giảm nhiệt độ là Diệp Kì Trăn rất dễ bị sốt bị cảm, ít nhiều cũng có chút giày vò.
Tối thứ bảy, tinh thần của Diệp Kì Trăn phờ phạc. Buổi chiều đã uống thuốc cảm, tới tối vẫn thấy chóng mặt, cô lại rót cho mình một cốc nước nóng, cúi đầu không ngừng viết lên trang giấy, đúng vào lúc bài tập giữa kì nhiều nhất, vẫn còn bài tập của mấy môn chưa hoàn thành.
Diệp Kì Trăn miễn cưỡng viết được nửa trang giấy, đầu nóng như nồi cháo hầm, quả thật có chút chật vật, biết bản thân không có tiền đồ lại muốn nói với Ôn Dư, lúc tủi thân khó chịu liền muốn tìm Ôn Dư. Suy cho cùng lại không tiện, cô chỉ đành gửi cho Ôn Dư một tin nhắn: Nhiệt độ giảm rồi, ra ngoài nhớ mặc nhiều một chút.
Không lâu sau Ôn Dư trả lời một từ "Ừ".
Diệp Kì Trăn ốm đau, trả lời bằng một ảnh chế làm nũng. Cho dù Ôn Dư cho người ta cảm giác rất lạnh, trả lời tin nhắn cũng vậy, nhưng cô biết Ôn Dư không lạnh chút nào, hôm đó cô từng ôm.
Nếu nhận được tin nhắn của Diệp Kì Trăn sớm hơn, Ôn Dư chắc chắn sẽ nhớ mặc nhiều quần áo, cũng không tới mức ra ngoài chịu lạnh.
"Ôn Dư, hôm nay em mặc ít thế thôi à? Nam Thành giảm nhiệt rồi, phải chú ý giữ ấm." Triệu Lâm bưng đĩa rau từ nhà bếp ra, bày lên bàn, "Cô cũng không biết em thích ăn gì, tùy tiện làm mấy món."
Ôn Dư nhìn bốn món một canh trên bàn ăn, sao có thể gọi là không phong phú chứ, Ôn Dư cười nói: "Cô ơi, không cần nấu nhiều như thế đâu ạ, chỉ có hai chúng ta thôi mà."
"Hiếm khi em mới tới một lần, rửa tay rồi ăn cơm thôi."
Năm nay Triệu Lâm đã bốn mươi lăm, tâm tình tươi trẻ chăm sóc tốt, nhìn giống như mới ba mươi mấy. Triệu Lâm độc thân, không có con, bình thường rất chăm sóc học sinh, coi như con cái của bản thân.
Từ hồi tiểu học, Ôn Dư đã bắt đầu theo học lớp vẽ tranh của Triệu Lâm, Ôn Dư đi theo con đường này nói ra cũng là trùng hợp, mẹ Ôn Dư cả ngày chỉ biết ngồi lì ở chỗ chơi mạt chược, không có thời gian chăm sóc con gái, nên bỏ ra chút tiền cho con gái theo học lớp vẽ bên cạnh phòng mạt chược, bớt lo. Sau đó Triệu Lâm từ Bắc Lâm trở về quê nhà Nam Thành để chăm sóc người thân. Năm ngoái vừa hay Ôn Dư đi tập huấn ở Nam Thành, Triệu Lâm cũng chăm sóc cô ấy rất nhiều.
Nhiều năm như thế, Ôn Dư vẫn liên lạc với Triệu Lâm, không khoa trương khi nói rằng, Triệu Lâm còn quan tâm Ôn Dư hơn cả mẹ ruột, cho cô ấy rất nhiều lời chỉ dạy.
"Lên đại học rồi cũng trở nên xinh đẹp." Triệu Lâm cảm thán, cô là người đã nhìn Ôn Dư trưởng thành, chớp mắt một cái đứa trẻ năm đó đã trở nên xinh đẹp thế này. Triệu Lâm biết được hoàn cảnh gia đình Ôn Dư, có một người mẹ như thế, người thiệt thòi chắc chắn là con trẻ, nên rất đau lòng cô bé này, cũng vô cùng quan tâm, "Đồ ăn có vừa miệng không?"
"Vừa miệng ạ, cảm ơn cô." Ôn Dư nói xong, lại ăn thêm một miếng cơm.
"Dạ dày em cũng tốt hơn trước rồi, ngày trước ăn được mấy miếng đã no." Triệu Lâm có chút ngạc nhiên, thấy món nào Ôn Dư cũng ăn nhiều như thế, liền chuyển đồ ăn tới trước mặt cô ấy, "Em phải ăn nhiều một chút, em xem em gầy chưa kìa, nhưng hình như có thịt hơn một chút so với năm ngoái cô gặp em rồi, năm ngoái chỉ có da bọc xương."
Ôn Dư nhìn thấy xương sườn, lập tức nghĩ tới dáng vẻ ăn xương sườn của Diệp Kì Trăn, cô ấy cười lên nói với Triệu Lâm, "Có lẽ là vì thường xuyên đi ăn cùng với bạn có dạ dày to, nên dạ dày cũng to ra theo ạ."
Có lẽ là như thế.
Mỗi lần đi cùng Diệp Kì Trăn, cô ấy có thể ăn được rất nhiều.
"Kết bạn à?" Lần đầu tiên Triệu Lâm nghe thấy Ôn Dư nói tới những chuyện này, cô biết tính cách của Ôn Dư, nói dễ nghe thì là có cá tính, nói khó nghe thì là cô độc, luôn một mình tới lui, bên cạnh không có bạn bè, giống như tự nhốt mình trong một chiếc hộp, không muốn để người khác tới gần. Trạng thái này thật ra khiến người ta rất lo lắng.
"Vâng." Ôn Dư đáp.
"Nói cho cô nghe xem là người thế nào?" Triệu Lâm vừa ăn vừa nói chuyện.
"Là một người rất ấm áp rất thú vị." Ôn Dư nghiền ngẫm giây lát, nói: "Ở chung với cậu ấy sẽ rất thoải mái ạ."
Triệu Lâm cười trộm, nhìn ra điểm khác thường, ánh mắt lúc nói chuyện cũng khác thường, trước giờ chưa từng thấy cô gái này nhắc tới ai mà vui vẻ như thế, Triệu Lâm còn tưởng rằng Ôn Dư không tiện nói là đối tượng, thế là hứng thú nói: "Mới lên đại học đã có người theo đuổi rồi à? Yêu nhau rồi à? Cô hiểu mà, tuổi của các em là tuổi yêu đương, hưởng thụ cho tốt."
Ôn Dư im lặng, sau đó giải thích: "Cô ơi, cô hiểu lầm rồi, là con gái."
"Là con gái à? Cô thấy em cười như thế, còn tưởng em gặp được cậu trai khiến bản thân rung động rồi chứ." Câu nói của Triệu Lâm dàn xếp tất cả.
Ôn Dư nghe được lời của Triệu Lâm, hoang mang nghĩ tới chuyện gì đó.
"Vừa miệng thì ăn nhiều chút." Triệu Lâm nhiệt tình nói, "Từ trường các em tới đây cũng không xa, sau này chăm tới chỗ cô chơi, cô làm đồ ăn ngon cho em, dẫn theo cả cô bé kia đi cùng nữa."
Tay nghề nấu nướng của Triệu Lâm rất tuyệt, có thể ngang với trình độ mở nhà hàng, Ôn Dư nhớ Diệp Kì Trăn thích ăn như thế, chắc chắn sẽ thích, cô ấy cũng không khách sáo với Triệu Lâm, "Thế lần sau em sẽ dẫn cậu ấy tới cùng, chắc chắn cô sẽ thích cậu ấy."
Triệu Lâm rất thích cô gái tỏa nắng thích cười.
Diệp Kì Trăn không thể phù hợp hơn.
giờ ăn cơm tối xong, Ôn Dư ngồi nói chuyện với Triệu Lâm một lúc, chuyện về chuyên ngành, chuyện về cuộc sống, ở lại có chút muộn, giờ hơn mới ra về. Triệu Lâm nói đưa Ôn Dư về trường, cô ấy cố chấp không cần, dưới tòa nhà có trạm xe buýt, đi mấy trạm là về tới cổng tây trường học, cũng rất tiện.
Không lâu sau, Ôn Dư tới nơi, vừa xuống xe, gió lạnh cùng mùi thức ăn đồng loạt phả tới, giờ này cửa tây vẫn còn rất đông đúc.
Cửa tây là nơi náo nhiệt nhất của đại học Z, cứ tới tối, liền có rất nhiều sạp hàng mở cửa buôn bán, bánh trứng, mì lạnh, xiên nướng, oden...
Hôm nay thời tiết chuyển lạnh, oden là thứ kinh doanh tốt nhất, có rất nhiều người đang đứng xếp hàng trước sạp hàng, nhìn có lẽ mùi vị không tệ.
Trước kia Ôn Dư không để ý tới những thứ này, sau khi quen biết Diệp Kì Trăn, cô ấy chầm chậm để ý tới chúng, ví dụ như đồ ăn có ngon hay không.
Vừa nhìn thấy đồ ăn ngon, khó tránh nhớ ngay tới Diệp Kì Trăn, cô ấy nhớ Diệp Kì Trăn từng nhắc tới oden ở cửa tây rất ngon.
Lúc này Diệp Kì Trăn đang ở kí túc xá, vẫn choáng đầu khó chịu, đang phờ phạc, không muốn ăn bất kì thứ gì.
Chưa tới giờ, vì trời lạnh, La Bối cùng Lạc Tri đã lên giường từ sớm, Trịnh Thiên Ngữ ôm quần áo định đi giặt, cô nàng nhìn thấy trạng thái của Diệp Kì Trăn tệ hơn bình thường, chạy tới quan tâm một câu: "Diệp Diệp, cậu đỡ hơn chút nào chưa? Có cần mình đưa cậu tới phòng y tế khám không?"
Ban nãy Diệp Kì Trăn đã đo nhiệt độ, có chút sốt nhẹ, buổi chiều đo vẫn chưa thấy sốt, đợi tới tối mới sốt, cũng không chuẩn bị thuốc hạ sốt. Bình thường Diệp Kì Trăn không thích làm phiền người khác, hiện tại đã tối đêm, thấy bạn cùng phòng đều đã tắm rửa đi ngủ, lại càng không tiện, cô cười nói với Trịnh Thiên Ngữ: "Không sao, đỡ hơn rồi."
Sốt nhẹ cũng không phải chuyện to tát, không chừng ngủ một giấc dậy là khỏi, nếu ngày mai vẫn sốt thì mua sau, Diệp Kì Trăn tính toán như thế.
"Hay là cậu tắm trước đi?" Trịnh Thiên Ngữ lại hỏi.
"Cậu tắm trước đi, tôi vẫn chưa làm xong." Diệp Kì Trăn biết tốc độ tắm rửa của bản thân rất chậm, trong trường hợp hai người cùng muốn đi tắm, bình thường cô đều sẽ nhường đối phương tắm trước.
Không lâu sau, trong nhà tắm truyền ra tiếng nước ào ào. Điện thoại của Diệp Kì Trăn nhận được hai tin nhắn Wechat:
[O]: [Hình ảnh]
[O]: Đang ở cửa tây, có muốn mang oden cho cậu không?
Hình ảnh Ôn Dư gửi là một bức chụp cận cảnh oden, còn nóng hổi bốc khói, Diệp Kì Trăn cười lên, nếu không phải đang bị bệnh, chắc chắn bản thân sẽ thèm khát, nhưng lúc này quả thật cô không có ham muốn ăn uống.
Còn chưa trả lời tin nhắn, Diệp Kì Trăn lại nhìn thấy Ôn Dư gọi cuộc gọi thoại tới, sợ làm phiền người khác, cô cố ý chạy ra bên ngoài mới nghe máy, vừa mở cửa ban công ra, Diệp Kì Trăn liền run lên một cái, lạnh tới cắt da cắt thịt.
"Bạn học Diệp, tớ đang ở cửa tây, có muốn mang oden về cho cậu không?" Ôn Dư vẫn đứng trước sạp hàng bán oden, đoán Diệp Kì Trăn sẽ nói có, bức ảnh vừa chụp ban nãy rất mê hoặc, cô ấy nhìn cũng muốn ăn.
"Cậu mới về à?" Diệp Kì Trăn hỏi, cô biết hôm nay Ôn Dư tới nhà giáo viên ngày trước ăn cơm.
"Ừm, mang oden cho cậu nhé?"
"Muộn lắm rồi, không ăn đâu."
"Không phải cậu vẫn thèm à?" Quá khác thường, Ôn Dư nghe thấy âm thanh của Diệp Kì Trăn không giống thường ngày, cô ấy hỏi: "Không thoải mái à?"
Tại sao cậu ấy vừa đoán liền chuẩn thế? Diệp Kì Trăn dính sát điện thoại lên tai nghe giọng Ôn Dư, cúi đầu nhìn mũi chân mình, chần chừ một phen, "Ừm... Hôm nay hơi sốt."
Vừa gọi điện thoại,
Cô lại nói chuyện bị sốt với Ôn Dư.
Ôn Dư nghĩ tới tin nhắn buổi chiều Diệp Kì Trăn đột nhiên gửi cho bản thân, thì ra là vì chuyện này, "Bao nhiêu độ, đi viện khám chưa?"
"Sốt nhẹ, không vấn đề gì."
"Có khó chịu không?" Ôn Dư lại hỏi.
"Có chút." Diệp Kì Trăn nhanh chóng sửa lại, "Bình thường."
Nghe người nào đó cứng miệng như thế, Ôn Dư cố ý nói: "Không có chuyện gì thì tớ không tới đâu."
Diệp Kì Trăn vốn không nghĩ sẽ bảo Ôn Dư tới, "Không cần tới."
Ôn Dư "ừ" một tiếng, cúp máy. Vội vàng kết thúc cuộc gọi, Diệp Kì Trăn có chút mất mát, còn tưởng rằng Ôn Dư sẽ an ủi cô mấy câu.
Trịnh Thiên Ngữ vẫn đang tắm rửa, Diệp Kì Trăn muốn làm nốt bài tập còn lại, có lẽ là vì sốt, nên mới làm được mấy phút, đầu óc lại quay cuồng. Cô bò ra bàn, đáy lòng lặng lẽ trào lên cảm giác tủi thân, nhưng thật sự rất khó chịu.
Buồn bã bò ra bàn mấy phút, Diệp Kì Trăn nhanh chóng bị cuộc gọi thoại gọi tỉnh, vẫn là Ôn Dư. Đầu ngón tay cô trượt lên màn hình, đè giọng hỏi: "Sao thế?"
Ôn Dư trực tiếp hỏi: "Cậu ở tầng mấy?"
Đương nhiên Diệp Kì Trăn nghe ra dụng ý trong câu nói này, "Cậu không cần tới đâu."
"Tớ tới tòa nhà kí túc xá của cậu rồi." Giọng nói của Ôn Dư rất khẽ rất khẽ, cô ấy đứng ở cầu thang tầng một, nhìn lên trên, "Tớ lên trên có tiện không?"
Cậu ấy tới rồi?
Diệp Kì Trăn có chút đờ đẫn.
Người mở cửa cho Ôn Dư là Trịnh Thiên Ngữ vừa sấy tóc xong, con người cực kì cuồng cái đẹp, sau khi cô nàng nhìn thấy Ôn Dư đứng trước cửa, ánh mắt liền sáng lên, biểu hiện vô cùng nhiệt tình. Cô nàng biết Ôn Dư, lúc trước chuyện Ôn Dư và Diệp Kì Trăn là tình địch còn sục sôi trên diễn đàn trường, kết quả quan hệ của hai người lại rất tốt, đã hai lần cô nàng nhìn thấy Ôn Dư tới đợi Diệp Kì Trăn tan học.
Lần đầu tiên Ôn Dư tới phòng kí túc xá của Diệp Kì Trăn, trước kia chỉ đứng ở dưới tầng, chưa từng lên trên, không còn nghi ngờ gì nữa, bàn học của Diệp Kì Trăn là chiếc bàn gọn gàng nhất trong tất cả mọi người.
"Muộn thế này rồi cậu còn tới đây làm gì?" Diệp Kì Trăn nhỏ tiếng nói với Ôn Dư, nói thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm động, cô không ngờ Ôn Dư sẽ tới vì câu nói kia của bản thân, sớm biết như thế, cô đã không nói chuyện bị sốt với Ôn Dư.
Ôn Dư nhìn sắc mặt Diệp Kì Trăn rất tệ, đưa tay ra sờ trán cô, dừng lại mấy giây, cảm giác nóng bỏng tay rõ ràng, "Tới phòng y tế khám đi, tớ đưa cậu đi."
"Không cần." Diệp Kì Trăn vẫn nói.
"Đi thôi." Âm thanh của Ôn Dư không lớn, chỉ để Diệp Kì Trăn nghe được, "Mặc thêm hai chiếc áo khoác dày một chút, bên ngoài gió to."
Thái độ của Diệp Kì Trăn nhanh chóng mềm lại, cuối cùng vẫn mơ mơ màng màng được Ôn Dư dẫn ra khỏi kí túc xá.
"Tớ đã nói không cần tới mà."
"Rắn miệng." Ôn Dư đáp trả hai chữ này, cô ấy đoán khi Diệp Kì Trăn gửi tin nhắn cho bản thân đã rất muốn nói tới chuyện này.
Diệp Kì Trăn im lặng đi theo bước chân Ôn Dư, thừa nhận bản thân cứng miệng, cô không nghĩ sẽ gọi Ôn Dư tới, nhưng thực sự cô muốn Ôn Dư ở cùng mình. Nhưng cô vẫn phải nhấn mạnh một chuyện: "Tớ không có ý định bảo cậu tới đây."
Ôn Dư thản nhiên: "Là tớ tự tới."
Diệp Kì Trăn không còn lời nào để nói, bình thường gặp chuyện như thế này, cô tự nín nhịn một chút là sẽ qua, Ôn Dư tốt với cô như thế, cô thật sự muốn sinh ra cảm giác ỷ lại. Quả thật bên ngoài gió rất to, may mà Ôn Dư nhắc nhở Diệp Kì Trăn mặc áo khoác dày, sau khi ra ngoài mới phát hiện Ôn Dư ăn mặc mỏng manh, ban nãy nên lấy thêm một chiếc áo khoác cho Ôn Dư, đầu óc hồ đồ rồi.
"Ôn Dư, cậu có lạnh không?"
"Bình thường." Ôn Dư nói.
Diệp Kì Trăn cây ngay không sợ chết đứng: "Không phải cậu cũng cứng miệng à?"
Ngữ điệu Ôn Dư lười biếng: "Không cứng bằng cậu."
Diệp Kì Trăn buồn cười, "Chuyện này có gì để so sánh chứ?"
Hai người tiếp tục đi tới phòng y tế của trường học, nơi đó có người trực ban giờ. Một cơn gió cuốn qua, Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, lặng lẽ đi sát vào, sau đó khẽ níu lấy tay Ôn Dư, trước giờ Diệp Kì Trăn luôn thận trọng khi tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng nhớ lần trước bản thân và Ôn Dư cũng đã ôm nhau, níu tay chắc cũng không thành vấn đề.
Người kia dính lại, Ôn Dư cúi đầu, ánh mắt nhìn xuống cánh tay đang quấn lấy nhau của cả hai.
Diệp Kì Trăn chớp chớp mắt hỏi: "Có ấm hơn chút nào không?"
Ôn Dư không khỏi hỏi ngược lại: "Sao biết chăm sóc người khác thế mà không biết tự chăm sóc bản thân?"
Diệp Kì Trăn giả vờ tiêu diêu, "Chuyện cỏn con thôi."
Ôn Dư không tỏ thái độ, trước kia không hiểu Diệp Kì Trăn, cô ấy sẽ tin là như thế, có người chỉ kiên cường ở biểu hiện bên ngoài mà thôi, không chừng buổi tối sẽ trốn trong chăn khóc lóc.
Đi được mấy bước, Diệp Kì Trăn lại níu chặt lấy cánh tay Ôn Dư, khóe môi mím lại cười lên.
Buổi tối tới phòng y tế lạnh lẽo, lấy số khám bệnh phát thuốc rất nhanh, Diệp Kì Trăn thật sự chỉ bị sốt nhẹ, tình hình bình thường, cho một vài liều thuốc hạ sốt là xong.
"Tớ đã nói không sao mà." Diệp Kì Trăn làm một câu vuốt đuôi.
"Sợ đầu óc cậu sốt tới hỏng." Ôn Dư nhướng mày nói.
"Tốt xấu gì tớ cũng là bệnh nhân, cậu không thể nói dễ nghe chút à?"
"Về thôi."
Đi tới cửa, bầu trời đổ cơn mưa nhỏ như có như không, tòa kí túc xá số cách phòng y tế của trường một đoạn, Ôn Dư sợ lát nữa trời mưa to, liền nói với Diệp Kì Trăn: "Về kí túc xá tớ lấy ô trước đã."
"Được." Diệp Kì Trăn tán thành đề nghị của Ôn Dư, chỗ này cách tòa kí túc xá số gần hơn, cô còn nhìn thấy cả biển hiệu.
Đi hơn nửa đường, mưa dần to hơn, đợi hai người chạy bước nhỏ tới kí túc xá, mưa ào ào trút xuống, vận may của hai người còn tốt, không bị dính quá nhiều nước mưa.
Hôm nay cuối tuần, tối nay phòng kí túc xá chỉ có một mình Kỳ Uẩn.
Kỳ Uẩn ngồi trước bàn học xem phim, đang nhàm chán, liền nhìn thấy Ôn Dư dẫn người tới, đúng là cây sắt nở hoa, đợi khi Kỳ Uẩn nhìn rõ hơn một chút, phát hiện người Ôn Dư đưa về là Diệp Kì Trăn, đã không hiểu nổi đây là tình tiết gì.
"Kỳ Uẩn, bạn cùng trường cấp ba của chúng ta." Chủ yếu là vì Ôn Dư sợ Diệp Kì Trăn lúng túng, chủ động giới thiệu với Diệp Kì Trăn.
Diệp Kì Trăn lịch sự chào hỏi Kỳ Uẩn. Kỳ Uẩn đáp lại một nụ cười rất nhiệt tình, "Học bá Diệp, tôi biết cậu."
"Đi thôi." Ôn Dư lấy được ô.
"Cậu đừng đưa tớ về nữa, tớ tự về, bên ngoài mưa to lắm." Nói thế nào Diệp Kì Trăn cũng không chịu. Thời tiết của Nam Thành rất thất thường, cô ngẫm nghĩ, sau này chỉ cần dự báo thời tiết dự báo trời nhiều mây, cũng phải chuẩn bị ô.
Tiếng mưa ào ào bên ngoài ngày càng to, Ôn Dư nhìn sắc mặt Diệp Kì Trăn lại không ổn, với tính cách của Diệp Kì Trăn nhất định phải có người ở cùng, cô ấy dứt khoát nói: "Hay là đừng về nữa?"
Có lúc Ôn Dư cảm thấy Diệp Kì Trăn rất giống với bản thân, bên ngoài biểu hiện là một người có thể làm tốt mọi thứ, nhưng thực tế, khát vọng có người thấu hiểu, có người bầu bạn. Cô ấy rất hiểu loại tâm trạng này.
Kỳ Uẩn nghe thấy Ôn Dư nói đừng về nữa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lượng thông tin quá lớn. Đây là tình địch sao? Hơn nữa thái độ của Ôn Dư dành cho Diệp Kì Trăn, chính xác mà nói là tốt tới mê hoặc người ta.
"Học bá, muộn vậy rồi đừng về nữa, trận mưa này nửa tiếng một tiếng nữa cũng không tạnh nổi đâu." Cho dù thế nào, Kỳ Uẩn phải giúp Ôn Dư, cười híp mắt nói với Diệp Kì Trăn, thuận tiện còn nhìn Ôn Dư một cái.
"Có chỗ ngủ." Ôn Dư cũng nói.
Nói mãi nói mãi Diệp Kì Trăn cũng có chút dao động, vì so với việc quay về, cô càng muốn ở cùng Ôn Dư.
"Lý Đan nói tối nay không về, nhưng có lẽ cậu ta để ý người khác ngủ giường cậu ta lắm, Trần Văn về nhà rồi, hay là gọi điện hỏi cậu ta thử xem?" Kỳ Uẩn hoàn toàn tương phản với Ôn Dư, là một người nhiệt tình thật sự.
"Tớ vẫn nên về thì hơn, như thế phiền phức quá." Diệp Kì Trăn nghe xong, nghĩ ngợi thấy không ổn, hơn nữa cô cũng không quen ngủ giường người khác.
Ôn Dư suy nghĩ xong, hỏi Diệp Kì Trăn, "Không để ý chuyện... ngủ cùng tớ chứ?"
Kỳ Uẩn: "???"
Kỳ Uẩn tưởng rằng bản thân nghe nhầm, Ôn Dư là người như thế nào, sẽ chen chúc trên một chiếc giường với người khác sao?
Kỳ Uẩn nhìn Ôn Dư...
Tâm trạng phức tạp.
Diệp Kì Trăn chần chừ, nhìn Ôn Dư nói: "Sẽ không chen lấn cậu chứ?"
Nói như thế có nghĩa là không để ý, Ôn Dư đã hiểu thấu tính cách của Diệp Kì Trăn, ngoài miệng nói một kiểu, nhưng trong lòng lại nghĩ kiểu khác, có lúc không cần hỏi quá nhiều, "Cậu tắm trước đi."
"Cậu tắm trước đi, lát nữa tớ sẽ tắm." Diệp Kì Trăn nhường Ôn Dư, lại tái phát bệnh cũ.
"Cậu tắm trước đi, ngấm mưa rồi đừng để bệnh nghiêm trọng hơn."
Kỳ Uẩn nhìn hai người đưa đẩy, bất ngờ đề nghị một câu: "Thật ra hai người có thể tắm chung."
Câu nói của Kỳ Uẩn vừa dứt, không khí rơi vào yên lặng, Ôn Dư và Diệp Kỳ Trăn đồng loạt quay sang nhìn Kỳ Uẩn một cái. Còn Kỳ Uẩn cười tới viển vông, giống như người vô tội, sau đó tiếp tục xem phim của mình.
Ôn Dư tới tủ quần áo tìm đồ, qυầи ɭóŧ dùng một lần, còn cả khăn sạch, nhét cho Diệp Kì Trăn.
Cuối cùng vẫn là Diệp Kì Trăn tắm trước, trước khi đi tắm, cô nhắn tin cho bạn cùng phòng Trịnh Thiên Ngữ, nói tối nay bản thân ở lại kí túc xá của bạn, không về phòng. Trịnh Thiên Ngữ thấy quan hệ của Diệp Kì Trăn và Ôn Dư rất thân thiết, cũng không nói gì.
Nhân lúc Diệp Kì Trăn đi tắm, Kỳ Uẩn tạm thời ấn dừng phim, hứng thú đánh giá Ôn Dư, "Nữ thần, chuyện này là sao thế?"
"Cậu không thấy à?" Ôn Dư trả lời.
Trả lời như không trả lời, Kỳ Uẩn cầm điện thoại lên gõ phím một hồi, sau khi gửi tin nhắn, Kỳ Uẩn cầm điện thoại lắc lư trước mặt Ôn Dư. Ôn Dư hiểu ý, cầm điện thoại của mình lên xem.
[Không phải cậu thèm khát thân thể của tình địch đấy chứ?]
Ôn Dư đặt điện thoại lên bàn, dùng hành động thực tế biểu thị không muốn trao đổi những thứ này với Kỳ Uẩn.
Tắm rửa trong phòng kí túc xá người ta, Diệp Kì Trăn khống chế thời gian, không tắm quá lâu. Ôn Dư cao hơn cô rất nhiều, cô mặc đồ ngủ của Ôn Dư có chút rộng, còn bất đắc dĩ phải xắn ống quần lên.
Ra khỏi nhà tắm, tóc Diệp Kì Trăn ướt nhẹp, có chút hỗn loạn, trên tay là quần áo đã thay ra, được gấp vuông vức xếp chồng lên nhau. Ôn Dư chuẩn bị túi giấy cho cô, đủ đựng quần áo.
Đứng trước gương của bồn rửa tay, Diệp Kì Trăn dùng khăn khô lau tóc, cô vừa định đi hỏi mượn Ôn Dư máy sấy tóc, liền nhìn thấy Ôn Dư cầm máy sấy bước vào.
Diệp Kì Trăn nhận lấy máy sấy, ù ù ù bắt đầu sấy tóc, đầu óc choáng váng không có tinh thần, cộng thêm tóc dễ bị rối, khiến động tác sấy tóc của bản thân trở nên rất ngốc nghếch, chân tay loạn xạ. Xuyên qua gương, Diệp Kì Trăn nhìn thấy Ôn Dư đang cười mình, âm thanh của cô yếu ớt: "Cậu còn không đi tắm à?"
Ôn Dư không nhìn nổi nữa, tiến lên trước một bước nhận lấy máy sấy trong tay Diệp Kì Trăn, giúp cô sấy tóc.
Diệp Kì Trăn cười khổ, "Tớ tự làm là được."
Ôn Dư rũ mắt nhìn cô, "Khó chịu thì yên lặng một chút."
Diệp Kì Trăn lại nhìn về phía gương, chỉ thấy Ôn Dư đứng bên cạnh cô, ngón tay thon dài vuốt lấy tóc cô, tay còn lại cầm máy sấy dịu dàng sấy tóc.
Đầu óc vô cùng nhanh chóng hiện lên một suy nghĩ, Diệp Kì Trăn muốn quay người lại, sau đó ôm lấy eo Ôn Dư, mặt đối mặt ôm lấy cô ấy.
Rất muốn làm nũng với Ôn Dư.
Đang nghĩ gì không biết...
Quả nhiên là bị bệnh dễ trở nên ngang ngược.
Ôn Dư giúp Diệp Kì Trăn sấy tóc, thỉnh thoảng lưu ý tới người trong gương, cúi đầu bật cười, Diệp Kì Trăn vừa tắm xong, hai má hồng hào, nhìn rất mềm mại.
Hai người trước gương biểu hiện đều rất bình thường, đồng thời, trong lòng lại có chút hỗn loạn.
Bên kia Kỳ Uẩn không xem phim nổi nữa, lén lút nhìn về phía bồn rửa tay, cảnh tượng này, hiện tại trong lòng Kỳ Uẩn chỉ có một suy nghĩ: Nếu Ôn Dư không có suy nghĩ gì với Diệp Kì Trăn, Kỳ Uẩn sẽ viết ngược tên mình.
Vừa ở lại, vừa giúp người ta sấy tóc, nào giống như tình địch, rõ ràng là giống tình nhân.
Ôn Dư chú ý tới Kỳ Uẩn đang nhìn, nhưng cô ấy không hề kiêng kị, tiếp tục sấy tóc giúp Diệp Kì Trăn. Ôn Dư không quan tâm người ngoài nói bản thân thế nào, cô ấy muốn ghét ai sẽ quang minh chính đại ghét người ấy, đồng thời, cô ấy muốn tốt với ai cũng sẽ quang minh chính đại tốt với người ấy, không cần phải che che đậy đậy.
Sấy tóc xong, Diệp Kì Trăn lên giường trước, trên gối cùng chăn đều có mùi hương thoang thoảng quen thuộc, mềm mại thoải mái, cô kéo chăn lên, hiện tại vẫn có chút mù mịt, giống như, tại sao bản thân lại ngủ trên giường của Ôn Dư?
"Cậu tắm trước hay tôi tắm trước?" Ôn Dư hỏi Kỳ Uẩn.
"Cậu tắm trước đi, tôi vẫn chưa xem xong phim." Nhìn thấy Diệp Kì Trăn đã lên giường, Kỳ Uẩn tự động đeo tai nghe lên.
Diệp Kì Trăn vốn dĩ muốn đợi Ôn Dư cùng ngủ, nhưng sau khi uống thuốc hạ sốt dễ bị buồn ngủ, lên giường chưa được mấy phút đã bắt đầu quanh quẩn ở trạng thái tiến vào giấc ngủ.
Kỳ Uẩn xem phim xong, Ôn Dư ra khỏi nhà tắm, Kỳ Uẩn quay đầu nhìn Ôn Dư, người này thật là... trời lạnh thế này mặc váy ngủ hai dây cũng không sợ phiền, "Có nhất thiết phải mặc đồ ngủ mùa hè vậy không?"
Tuy trước kia Kỳ Uẩn cũng từng thấy Ôn Dư mặc chiếc váy ngủ này, nhưng tối nay nhìn Ôn Dư mặc lại có cảm giác rất yêu tinh, phải biết là trên giường Ôn Dư còn có một con thỏ trắng con đang nằm đó, đây là muốn làm gì thế?
Ôn Dư cũng không giải thích với Kỳ Uẩn, sấy tóc xong lên giường, cô ấy không ngờ Diệp Kì Trăn đã ngủ mất.
Diệp Kì Trăn nghe thấy tiếng động, mơ màng mở mắt, vừa nhìn thấy Ôn Dư mặc lạnh lẽo như thế, cô ấy lại hỏi một câu gần giống Kỳ Uẩn: "Sao cậu lại mặc đồ ngủ mùa hè?"
"Bộ khác giặt rồi." Ôn Dư nhìn lên người Diệp Kì Trăn, "Chỉ có hai bộ."
Diệp Kì Trăn rất lúng túng, sợ Ôn Dư lạnh, vội kéo chăn ra: "Mau lên đây, đừng để lạnh, cậu nằm trong hay nằm ngoài?"
Ôn Dư ngồi xuống giường, "Cậu nằm trong đi."
Diệp Kì Trăn cười nói: "Cậu còn sợ tớ rơi xuống đất à?"
"Không phải không có khả năng." Nói xong, một tay Ôn Dư chống lên giường, chầm chậm nghiêng người về phía Diệp Kì Trăn, nằm xuống bên cạnh cô.
Nhìn thấy Ôn Dư nhích về phía mình, cơn buồn ngủ của Diệp Kì Trăn đã vơi đi một nửa, không biết đang căng thẳng chuyện gì. Cho dù Ôn Dư mặc có chút mát mẻ gợi cảm, nhưng hai người đều là nữ, Ôn Dư có gì cô cũng có, không có gì to tát.
Ôn Dư nằm xuống, vì Diệp Kì Trăn đã làm ấm chăn, vô cùng ấm áp.
Diệp Kì Trăn lo lắng sẽ chen chỗ của Ôn Dư, nên nằm sát vào tường, cố gắng để trống hơn nửa giường cho Ôn Dư.
Ôn Dư thấy Diệp Kì Trăn chỉ còn thiếu nước dính lên tường, liền nói: "Lại đây một chút, tớ đủ chỗ."
"Ừm." Diệp Kì Trăn đáp lại, lại nhích sang. Hai người đều gầy, không quá chật chội.
Diệp Kì Trăn nằm ngửa một lúc, nghĩ bản thân nằm nghiêng có lẽ sẽ rộng hơn một chút liền trở người, kết quả sau khi trở người, cô phát hiện Ôn Dư cũng nằm nghiêng quay mặt về phía mình, khoảng cách chỉ có thể hình dung bằng gần ngay trong gang tấc. Lúc này Diệp Kì Trăn mới ý thức được hai người ngủ chung một giường trong kí túc xá thân mật cỡ nào, đặc biệt là xung quanh che rèm, càng khiến không gian thêm bí bách chật hẹp.
Nhìn nhau từ khoảng cách mười mấy xen-ti-mét, lần đầu Diệp Kì Trăn nhìn mặt mộc của Ôn Dư ở khoảng cách gần như thế, bình thường Ôn Dư đều trang điểm, khi để mặt mộc khuôn mặt nhạt đi rất nhiều.
"Còn khó chịu không?" Ôn Dư khàn khàn hỏi.
"Đỡ hơn chút rồi." Diệp Kì Trăn nhìn Ôn Dư, dùng hơi thở nói, lực chú ý bị ngũ quan của Ôn Dư thu hút, đặc biệt là đôi môi. Môi Ôn Dư là bộ phận cô thích nhất, có cung cupidon, tinh tế đẹp mắt.
Ôn Dư im lặng một lúc, đặt lòng bàn tay lên trán Diệp Kì Trăn, sờ trán.
Diệp Kì Trăn dính gần lại nhìn khuôn mặt Ôn Dư, ý thức được bản thân nghĩ bậy nghĩ bạ... Có lẽ cô cảm thấy suy nghĩ của bản thân rất buồn cười, chỉ là chưa gặp được cậu trai nào khiến bản thân rung động mà thôi, sao lại bắt đầu hoài nghi về xu hướng tính dục của bản thân chứ?
Bạn bè quan tâm đơn thuần mà thôi, nếu Ôn Dư biết cô nghĩ nhiều như thế, chắc chắn sẽ bị dọa chạy.
"Vẫn hơi nóng." Ôn Dư nói.
Diệp Kì Trăn mất một đôi giây để bình tâm lại, cô ngoan ngoãn để Ôn Dư sờ trán, đôi mắt mang theo nụ cười, mềm nhũn lẩm nhẩm: "Bạn học Ôn, thuốc hạ sốt không có hiệu quả nhanh vậy đâu."
Lúc này Ôn Dư làm một chuyện bản thân vẫn luôn muốn làm, cô véo má Diệp Kì Trăn, "Buồn ngủ thì ngủ đi."
"Cậu bắt nạt người bệnh." Diệp Kì Trăn nhỏ tiếng hừ lên.
Ôn Dư dứt khoát véo thêm cái nữa, nhìn càng muốn bắt nạt.
Diệp Kì Trăn cười lên, hào phóng cho Ôn Dư bắt nạt.
Tay Ôn Dư xoa má Diệp Kì Trăn, nhưng ánh mắt lại nhìn lên môi, chỉ nhìn một đôi cái rồi di chuyển, "Ngủ đi."
"Ừm." Diệp Kì Trăn chầm chậm nhắm mắt lại.
Một lúc sau, Kỳ Uẩn cũng bắt đầu tắm rửa. Tuy Kỳ Uẩn nói hơi nhiều, nhưng vẫn rất ân cần, mãi tới khi tắt đèn, cũng không tạo ra tiếng động lớn.
Dưới tác dụng của thuốc, Diệp Kì Trăn tiến vào giấc ngủ nhanh hơn cả bình thường, Kỳ Uẩn còn chưa tắm xong, hô hấp của Diệp Kì Trăn đã đều đặn.
Ôn Dư chỉ có thể nhìn rồi ngưỡng mộ, cô ấy mất ngủ rất nghiêm trọng, có lúc tắt đèn hai ba tiếng vẫn chưa ngủ được. Cô ấy cười Diệp Kì Trăn, ăn ngon, ngủ yên, kiểu người ăn được ngủ được là thế này đúng không?
Bình thường đại học Z tắt đèn lúc giờ, hôm nay cuối tuần là giờ, Kỳ Uẩn tắm rửa xong ra ngoài thấy Ôn Dư và Diệp Kì Trăn đều đã lên giường, liền tắt đèn, bản thân bật đèn bàn dưỡng da.
Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt.
Sau khi Diệp Kì Trăn ngủ say, tư thế ngủ có chút tùy tiện.
Chăn gối hôm nay thật ấm, Ôn Dư thử nhắm mắt, hi vọng có thể ngủ sớm, không lâu sau, liền cảm nhận được một chiếc chân gác lên chân mình, cô ấy mở mắt ra, mượn chút ánh sáng mông lông, bất lực nhìn Diệp Kì Trăn, một người yên tĩnh như thế lại có tướng ngủ tệ tới vậy.
Giây tiếp theo, Ôn Dư lại cảm thấy bị người ta ôm lấy eo, tiếng mưa vẫn đang tí tách, đột nhiên càng không ngủ được, hô hấp của cô ấy nhanh dần, không biết Diệp Kì Trăn đang mơ gì, còn muốn xoa eo cô ấy mãi.