Nghe vậy, Hồng Nhược Lan trợn trừng, chống nạnh chửi đổng về phía Phùng Hi Bạch không chút cố kị..- Muốn chém muốn giết thì đến đi, buông lời mỉa mai làm gì..Hồng Nhược Lan đang định mở miệng thì dừng lại một chút, nhìn về phía Lý Quý như có suy nghĩ, sau nó mới dõng miệng nói tiếp..- Bổn cô nương cũng không ngại nói ra….- Đúng….chúng ta là người của Thi Tông đấy… thì đã sao ? Ít ra bọn ta không phải loại nguỵ quân tử, giả nhân giả nghĩa như các ngươi..Lúc này nàng ta nói vậy cũng là biết nỗi khó xử của Lý Quý, một thời gian qua tiếp xúc với hắn, cũng biết Lý Quý gắn bó với Thần Kiếm Tông, còn có vị sư tỷ cùng vô số nữ đệ tử.
Nếu nói Lý Quý là người của Hợp Hoan Tông, hẳn là hắn sẽ vô cùng xấu hổ.Hồng Nhược Lan nhìn về phía Phùng Hi Bạch không chút cố kị cười lớn..- Hahaha….
gì mà thiên kiêu của Vạn Đao Tông….
gianh tiếng lẫy lừng chó má gì chứ…..….
Đấu với Nhân Ma tầng , mà lại phải lén lén lút lút....!gia tăng linh lực mới chiến thắng được..Nàng ta thân giữa hiểm cảnh mà không chút sợ sệt nói lớn, khiến không ít đệ tử từ xa nghe được cũng vô tình liếc mắt về phía Phùng Hi Bạch.Dĩ nhiên các đệ tử khác ít nhiều đều biết việc này, nhưng chẳng ai dám nói oạch toẹt ra như vậy.Thậm chí hai vị trưởng giáo cơ mặt cũng giật giật mấy cái, nhất thời không nói được gì.Phùng Hi Bạch mặt nổi gân xanh, khuôn mặt đỏ ran lên.Chưa kịp mở miệng đã có một nhân ảnh rút kiếm đâm về phía Hồng Nhược Lan.
Chính là….….
Văn Tịnh Kỳ.....Cũng là người đứng gần đó nhất.Dù chính tà khắc nhau như nước lửa, nhưng bất ngờ ra tay như vậy, cũng chẳng biết Văn Tịnh Kỳ là vì chán ghét tà phái hay chán ghét nữ tử đi bên cạnh sư đệ này.Nàng ta ra tay nhanh như chớp, khiến Hồng Nhược Lan vô cùng bất ngờ, chưa kịp làm gì đã nghe....“Phập…”...Không biết từ lúc nào Lý Quý đã chắn một kiếm cho nàng, Hồng Nhược Lan vừa bất ngờ vừa khó hiểu, ánh mắt trợn tròn..- Ngươi… ngươi….Máu từ vai phải tuôn ra ướt đẫm cả bố y của Lý Quý.
Nhưng hắn không hề hé miệng nửa lời, ánh mắt nhìn chăm chú vào Văn Tịnh Kỳ vô cùng phức tạp.Hiển nhiên tình cảnh này, Văn Tịnh Kỳ cũng vô cùng bất ngờ.
Dù có ghét bỏ tà phái đi nữa, nàng ta cũng chưa từng nghĩ đến việc ra tay với Lý Quý.Vì cũng như Lý Quý, Văn Tịnh Kỳ cũng có những cảm xúc đặc biệt với hắn, Lý Quý vừa là sư đệ, cũng vừa là một người bằng hữu mà nàng mỗi khi tu luyện mệt mỏi hay đến tâm sự, nàng cũng không ngu ngốc, cũng biết sư đệ có tình cảm với mình.Khuôn mặt Văn Tịnh Kỳ vô cùng phức tạp, tay cầm kiếm run rẩy..- Sao ngươi…..Hiển nhiên khi nghe Hồng Nhược Lan nói, Văn Tịnh Kỳ đã xác nhận Lý Quý là người của Thi Tông, xưng hô cũng đổi từ sư đệ sang ngươi… nhưng chính tay cầm kiếm đâm hắn, nàng ta cũng không khỏi khó xử.Ở phía sau, Phùng Hi Bạch thấy vậy thì vô cùng tiếu ý..- Văn muội… hay lắm… với bọn tà phái này… chớ có nhiều lời..Nhưng Văn Tịnh Kỳ như không nghe thấy, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Lý Quý, hai hàng lệ đã tuôn ra.- Ngươi….
có gì nói nữa không ?Lý Quý miệng lưỡi đắng chát, khuôn mặt vô cùng phức tạp.
Hắn tất nhiên vô cùng sợ chết, nhưng việc đến nước này… cũng chẳng thể làm gì được.Chính phái gặp người tà phái chỉ dùng vũ lực để nói chuyện.
Hiển nhiên đến lúc này… Lý Quý biết hắn…..….Đã cầm chắc cái chết….Có Mặc Long, Phùng Diêm Sâm đứng đó áp trận… Lý Quý hắn cùng Hồng Nhược Lan có thể thoát ?.….
Chắc chắn là không !…..Nghĩ vậy, khuôn mặt hắn cũng giãn ra… bàn tay chợt đặt lên mặt Văn Tịnh Kỳ.Nàng ta giật mình trợn tròn, nhìn Lý Quý vô cùng đề phòng, nhưng nhìn biểu tình của hắn, hệt như có ma lực gì đó, cũng không có tránh né.Cảm giác êm ái từ lòng bàn tay truyền đến, Lý Quý hơi nghiêng đầu nhìn Văn Tịnh Kỳ thật sâu, chợt mỉm cười, khuôn mặt đầy mãn nguyện..- Đệ… đã muốn làm việc này… từ lâu lắm rồi….Văn Tịnh Kỳ trợn tròn, nhất thời đứng như trời trồng..- Ta đã thích tỷ thì rất lâu rồi…......Từ cái ngày đầu tiên bước chân vào Thần Kiếm Tông… mỗi lần tỷ cười với ta….....Đều khiến ta vui mừng mà mất ngủ mấy đêm liền…..Phùng Hi Bạch nghe vậy trợn tròn, khuôn mặt nóng ran, một tay bất ngờ tế đao ra..- Ngươi…khốn kiếp…..Đang định xông tới đã thấy Phùng Diêm Sâm một tay chặn lại, lắc đầu, sau đó liếc mắt sang Mặc Long.Phùng Hi Bạch thấy vậy nhanh chóng nhìn sang.
Khuôn mặt Mặc Long ánh mắt dán chặt vào hai thân ảnh phía trước, vô cùng tập trung, chẳng biết đang nghĩ gì.Hắn thấy vậy thì liền khựng lại, lui về sau.Cũng chẳng dám vọng động, ánh mắt nhìn về phía Lý Quý đầy oán độc.Hiển nhiên lúc này Văn Tịnh Kỳ chỉ đứng im như trời trồng, ánh mắt nhìn về phía Lý Quý vô cùng phức tạp..- Có lẽ người gần chết….
sẽ nói lời lành….….
Đệ cũng không phải người của Thi Tông….
mà là…...Đang định nói đã thấy Hồng Nhược Lan kéo tay..- Này...!này...!ngươi…..Thấy vậy, Lý Quý khẽ ngoái ra sau, mỉm cười gật đầu mấy cái.
Sau đó quay lại...….Hợp Hoan Tông…..Vừa nghe đến đây, toàn trường ai nấy cũng đều chấn động….“Cái gì… Hợp Hoan Tông mấy chục năm qua chẳng phải đã biến mất khỏi tu chân giới rồi sao ?”.“Làm sao được… Lý Quý sao lại là người Hợp Hoan Tông được….
Thi Tông còn có lý hơn a…”.“Vô lý… dùng được Ngự Vật Thuật… linh khí tinh thuần… sao lại…”.Thấy khuôn mặt chấn động của Văn Tịnh Kỳ, Lý Quý thở dài… chầm chậm nói..- Bất hữu linh căn… tu chân vô duyên.
Đích xác là như vậy, không hề có ngoại lệ..- Đệ không có linh căn… vĩnh viễn không thể tu luyện…...… Cơ duyên đẩy đưa… nhờ pháp môn tà đạo của Hợp Hoan Tông… đệ có thể tu luyện….… nhưng có trời đất chứng giám… thứ khiến ta khao khát có được thực lực… thứ khiến đệ khao khát được tu luyện … đó chính là…..….
Chính là tỷ…...Nói đến đây, miệng lưỡi Lý Quý đắng chát....!Bởi đệ biết… phàm nhân… vĩnh viễn….….
chẳng thể sánh đôi được với tu sĩ…...….
Cũng như…......Mãi mãi chẳng thể sánh đôi được với tỷ…...Nam tử cứng lòng thì không nói, mấy nữ đệ tử đứng cách đó không xa, thậm chí ngay cả Hồng Hi Văn, Bạch Ninh Hinh nghe vậy khuôn mặt cũng vô cùng phức tạp.Không cần nói cũng biết Văn Tịnh Kỳ vô cùng chấn động, nàng lúc này rối như tơ vò… trực giác nàng mách bảo những gì Lý Quý nói, đều là sự thật.Bởi…đã đến nước này….
hắn chẳng có lý do gì để nói dối cả.Vì khi đã bại lộ hành tung là người của tà phái… chắc chắn đã khó toàn mạng.Hắn thổ lộ ngay lúc này, càng khiến nàng đã rối càng thêm rối, nhất thời không biết làm gì cho phải, nước mắt lăn dài..- Ngươi… sao…ngươi….Chưa nói hết câu ngón tay hắn đã chặn ngay bờ môi nàng ta, khuôn mặt nhìn Văn Tịnh Kỳ khẽ cười..- Nói ra… ta thấy vô cùng nhẹ nhõm… tỷ….Hắn chợt hít một hơi thật sâu..- Tỷ….
xuống tay đi….Nghe vậy, Văn Tịnh Kỳ như bừng tỉnh từ cơn mê man… ánh mắt trợn tròn rưng rưng..- Ngươi… ta… ta….Bàn tay đang cầm kiếm đang run run của Văn Tịnh Kỳ chợt cảm thấy ấm áp, Lý Quý không biết từ lúc nào đã đặt bàn tay thô ráp lên tay nàng...“Phập…”..Hắn chợt tiến sát tới, mũi kiếm đăng cắm vào vai phải đâm sâu vào hơn..- Ta chẳng có yêu cầu gì… được chết dưới kiếm nàng… là…..….đã vô cùng mãn nguyện rồi..Lý Quý lúc này cũng không còn gì để cố kị, trực tiếp xưng hô tỷ trở thành nàng.
Khuôn mặt giãn ra, vô cùng thoải mái.Văn Tịnh Kỳ thấy máu của Lý Quý túa ra nhiều hơn, khuôn mặt run rẩy..- Ngươi…ngươi… ta… ta….Phùng Hi Bạch thấy Mặc Long khuôn mặt vẫn khẽ nhăn, không có động tĩnh gì, hắn đã mất kiên nhẫn.Đẩy cả tay của Phùng Diêm Sâm, xông về phía Lý Quý.
Vừa vung đao vừa mở miệng...- Lũ tà phái tặc tử này… muội không xuống tay được…......!thì để ta…..Văn Tịnh Kỳ lúc này như thất thần, không nghe thấy.
Còn Lý Quý thấy thanh đại đao đang chém xuống.Trong sát na, chỉ thấy khuôn mặt hắn khẽ nhăn lại, chợt có chút tiếc nuối....“Phặt…”...Thanh đại đao chỉ còn cách nửa gang tay đã bị hai dải lụa trắng chặn lại.Mọi người đều giật mình, chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh Lý Quý đã có một nữ tử hồng y, hai mắt nhắm ngiền.Hai tay đang cầm hai dải lụa.....!đón đỡ một đao kia trước mặt hắn....Ta là Phong Lưu Ca Ca - Tác Dục Tu Ký.Đa tạ đạo hữu vodanhdaica của cộng đồng truyenyy.Đã đẩy kim phiếu cho tại hạ.Ta vô cùng cảm kích a !.