Không có ai ở nhà. Đám trẻ đang ở trường. Hôm nay là ngày nghỉ của người giúp việc. Nàng bước nhanh lên chiếc cầu thang rộng, cố gắng nghĩ rằng nàng đang chuẩn bị để đi gặp một người bạn vào bữa cơm trưa và chỉ thế thôi. Nếu Greg có nhà, chắc chắn họ sẽ cùng đi gặp Luke. Nhưng Greg lại bận. Chàng sẽ vắng nhà cho đến tối với Jacqueline Pleydall. Nàng vào phòng tắm, đưa tay mở vòi sen thật đột ngột. Nàng không được nghĩ về điều ấy, nếu không nàng sẽ điên lên mất. Lisette trút bỏ bộ y phục thật nhanh rồi bước vào dưới làn nước ấm. Nàng ngửa mặt lên, gạt bỏ tất cả mọi suy tưởng để chỉ đón nhận cảm giác vỗ về của nước trên da thịt và mùi thơm xà bông. Nàng đang cố gắng lẩn tránh một vực sâu đang mở rộng dưới chân mình.
Lisette ăn mặc như sắp đi gặp Greg: áo dài lụa màu kem nàng mua tại Pháp, xâu chuỗi ngọc trai dịu dàng buông xuống vừa vặn quanh cổ áo xếp nếp, đôi tất mỏng, giày bằng da đế cao gót màu ngà. Nàng vấn hết tóc ra phía sau rồi ghim chiếc trâm đồi mồi lên búi tóc gọn gàng, phun nhẹ nước hoa Je Reviens lên gáy và cổ tay. Lúc sắp rời phòng, nàng dừng lại soi mình trong chiếc gương lớn. Trông nàng rất thanh lịch theo đúng mẫu dân Pháp, chứ không hề mang dáng dấp của người Mỹ. Greg rất thích trông thấy nàng như thế. Một nét đau hằn lên mặt nàng. Nàng cầm chiếc xách tay nhỏ phù hợp với y phục rồi đóng cửa lại và nhẹ nhàng chạy xuống cầu thang. Nàng không được nhìn thấy Greg. Nghĩ đến Greg là nghĩ đến Jacuqeline Pleydall đang hôn, đang âu yếm với chàng. Nàng buông mình vào sau tay lái của chiếc Lincoln Zephyr và rồ máy, cố ép mình nghĩ đến việc phải chọn địa diểm nào để mời Luke đến ăn trưa. Lẽ ra, nàng nên đặt trước một bàn tại Atlantis. Nàng tăng tốc độ, gài từ số sang số rồi số một cách khéo léo nhẹ nhàng. Trong vịnh biển bên dưới, một chiếc tàu lớn chở hàng chầm chậm lướt qua chân cầu Golden Gate. Nắng chiếu lấp lánh trên đám bọt để lại phía sau. Thật thú vị khi được dùng bữa trên mặt nước. Có lẽ họ sẽ đến một trong những nhà hàng Ý tại bến tàu Ba mươi chín.
Trong ba giờ liền, nàng xem lướt qua các cửa hiệu, mua một áo ấm cho Lucy, cái thắt lưng bằng da cho Dominic, và rồi cố quên đi sự căng thẳng đang gia tăng của mình, nàng lái xe đến Presidio. Lisette liếc nhìn đồng hồ và biết mình đã tới sớm. Giờ này hẳn Luke vẫn còn trên xa lộ. Giữa lúc nàng đang từ từ dừng xe lại, cánh cửa xe Cadillac màu xanh đậu về phía trước một khoảng ngắn bỗng vụt mở rồi Luke phóng vội ra lề đường và chạy như bay về phía nàng.
Lisette đang rời khỏi xe thì anh đã chụp lấy nàng, bàn tay anh khép quanh cổ tay Lisette, kéo nàng từ tay lái đứng lên với anh.
- Chắc anh đã phóng xe như một con dơi bay khỏi địa ngục phải không?
Nàng cười nhưng nụ cười bỗng nhạt dần. Thân thể anh cứng rắn mạnh mẽ áp sát vào nàng. Lisette có thể nghe tim anh đập mạnh và nhìn thấy sự khao khát trong mắt anh.
- Chúa ơi, anh nhớ em quá! – Luke nói mãnh liệt, không màng gì đến những ánh mắt tò mò của khách bộ hành đi ngang qua. Anh vòng tay siết chặt lấy nàng rồi cúi xuống hôn nàng không chút ngần ngại.
Lúc này Lisette hiểu hết những gì nàng cảm thấy và từ chối thừa nhận kể từ khi đồng ý gặp anh. Nàng sẽ không ngăn cản sự tiến tới của anh nữa. Anh yêu nàng và thân thể nàng lại tuyệt vọng trong tình yêu. Với một tiếng rên đầu hàng khe khẽ, nàng nồng nhiệt ép sát vào anh, vòng tay ôm choàng cổ anh, miệng hé mở chờ đợi.
Một cơn run rẩy lan khắp người anh. Nàng nhận ra sự ngạc nhiên và không tin tưởng của Luke. Anh đẩy nàng ra, giữ chặt hai cánh tay nàng một cách man dại, đôi mắt anh đầy chất vấn thiêu đốt nàng. Không chần chờ gì nữa, anh mở tung cửa xe của Lisette, ấn nàng vào trong rồi sải bước vòng qua bên kia và nhanh nhẹn ngồi vào tay lái.
- Đi đâu? – Anh hỏi vắn tắt và mở máy.
- Em không biết. – Giọng nàng khản đặc – Bất cứ nơi nào cũng được hết.
Anh phóng nhanh vào dòng xe hướng về phía Nam và nàng hiểu Luke sẽ không tìm đến một nhà hàng cho bữa ăn trưa nữa. Nàng cũng không nhận ra tên khách sạn. Dường như tất cả những khao khát tình dục bị dồn nén bao nhiêu năm dài đang gào thét đòi hỏi sự đáp ứng. Nàng bám chặt lấy tay Luke khi anh lái xe vào bãi đậu và mở rộng cửa xe ngay lúc anh đang rít bánh dừng lại. Họ chạy băng qua khoảng sân trải nhựa để đến bàn tiếp tân. Luke chẳng cần làm ra vẻ đứng đắn, anh không giải thích gì về việc họ không có hành lý, và cũng không hề bảo rằng nàng là vợ anh. Anh chỉ đơn giản muốn thuê lấy một phòng đôi rồi chụp lấy chìa khoá từ tay nhân viên trực của phòng khách sạn và sải bước đi dọc theo hành lang trải thảm dày dẫn đến căn phòng. Dường như toàn bộ cuộc sống của anh đang tuỳ thuộc vào mỗi bước chân.
Anh không hỏi và cũng không nói với nàng gì cả. Cánh cửa vừa đóng lại phía sau, anh đã siết chặt lấy nàng và bắt đầu những nụ hôn nồng nhiệt.
Nàng biết rõ mình đang làm gì. Nàng không yêu anh, sẽ không bao giờ có chuyện đó. Những gì đang xảy ra chỉ là một cơn khát dục vọng chứ không phải là tình yêu. Môi nàng say sưa đắm đuối dưới môi anh. Đó chính là những gì nàng đang khao khát. Nàng đang bị thiêu đốt với nhu cầu giải thoát cho nỗi ham muốn bị đè nén quá lâu. Luke biết rõ về nàng. Anh biết những điều mà không ai biết trừ cha nàng. Nhưng anh không quan tâm đến chúng. Chuyện đang xảy ra chỉ là sự kích thích tình dục mà nàng cần đến.
Không ai cử động một lúc lâu. Những hạt bụi nhảy múa trong ánh sáng lọt qua kẽ mành cửa sổ. Nhạc vọng lại từ một căn phòng xa xa nào đó. Gối rơi xuống sàn nhà, khăn trải giường đã nhàu nát. Anh chống khuỷu tay ngồi dậy và cúi nhìn nàng:
- Tại sao thế Lisette? Tại sao mãi đến bây giờ… sau bao nhiêu năm kéo dài?
Nàng từ từ mở mắt, anh đọc thấy sự đau khổ và thất bại trong màu tím thăm thẳm của chúng.
- Bởi vì anh biết rõ về em. – Cuối cùng nàng cất giọng buồn rầu – Bởi vì anh đã yêu chính con người thật của em.
- Thế còn Greg?
Nàng lăn người sang một bên rồi đứng dậy và kéo áo lên vai, đoạn bước đến cửa sổ.
- Không. – Nàng vừa đáp vừa nhìn vào khoảng sân cỏ nhỏ nhắn và những lùm cây tản mạn qua kẽ mành – Greg không biết chút gì về em hết. Em đã biến mình thành một kẻ xa lạ với Greg khi để anh ấy nghĩ Dominic chính là con trai anh ấy. Em đã tưởng sẽ giữ được Greg bằng sự giả dối đó. Nhưng ngược lại, em đã mất anh ấy.
- Và em vẫn còn yêu anh ta à?
Lisette quay lại nhìn anh. Giữa họ chưa bao giờ có điều gì phải giấu giếm:
- Vâng, nhưng đã xa cách từ những buổi đầu khi tụi em ở Paris. Em không bao giờ có thể biểu lộ cho Greg hiểu tình yêu của em đối với anh ấy nhiều như thế nào. Đến bây giờ thì anh ấy không cần nữa.
Luke nằm trên giường, chống người lên khuỷu tay. Thật vô nghĩa nếu hỏi nàng có yêu anh không. Anh biết không có điều đó. Nhưng bây giờ họ đã trở thành tình nhân và chắc chắn chuyện này sẽ còn tiếp diễn. Anh nói một cách sống sượng:
- Em xoã tóc ra đi.
Thân thể Luke không mạnh mẽ bằng Greg, anh gầy và đen hơn. Đó không phải thân thể mà nàng muốn. Anh không phải là người đàn ông để nàng có thể yêu thương. Nhưng bên anh, nàng cảm thấy thoải mái và Lisette biết mình sẽ không có cảm giác đó với bất cứ ai khác. Giữa họ không có điều gì cần phải bí mật hay kiểu cách.
Nàng chậm rãi đưa tay gỡ chiếc trâm đồi mồi. Mái tóc dày và bóng mượt rũ xuống vai, đong đưa hai bên má nàng. Đôi mắt Luke lấp lánh. Đó là hình ảnh đầu tiên anh gặp nàng, cũng mái tóc buông xoã và ánh mắt sáng long lanh, nhưng lúc ấy gương mặt nàng đỏ bừng quyết liệt giữa tình huống nguy hiểm chứ không mượt mà và khôn ngoan như bây giờ.
- Đến đây với anh. – Luke khàn giọng – Buổi chiều chỉ mới bắt đầu thôi.
Nàng đứng đó, ánh sáng len qua mành cửa sổ viền quanh nàng. Lisette từ từ tuột chiếc áo ra khỏi bờ vai xuống hông rồi buông thõng chiếc áo dưới chân và bước đến bên giường, nàng bị tràn ngập bởi cảm giác không thể thoát được. Đây là khoảnh khắc mà Luke biết là họ sẽ đến. Nàng quỳ lên giường, những phiến nắng đổ xuống những sọc vàng trên tấm thân trần của nàng.
- Em không yêu anh. – Nàng nói – Dù có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta đi nữa, cũng không thể nào có sự dối trá Luke à. – Nàng run rẩy khi Luke kéo nàng sát lại gần anh – Em rất chán điều giả dối. – Nàng thì thầm.
Anh kéo nàng xuống và ngăn nàng lại bằng những nụ hôn.
Trời đã mờ tối khi họ băng qua bãi đậu xe đến bên xe nàng.
- Hai hôm nữa anh sẽ trở về London. – Luke mở cửa cho nàng – Anh không thể gặp lại em trước khi đi, nhưng anh sẽ trở lại sớm trong tháng này. – Anh ngồi vào tay lái điều khiển Lincoln ra ngoài lộ – Và chúng ta cũng không cần đến khách sạn nữa. Ông cựu giám đốc sáng tạo của văn phòng John Matthie tại Los Angeles sẽ ở London trong một năm. Ông ấy bảo khi nào anh đến đây và cần một nơi trú ngụ thì cứ sử dụng căn nhà bên bờ biển của ông tại Carmel. Kể từ nay, anh sẽ đến đó thường xuyên.
- Còn Annabel thì sao? Cô ấy không đi với anh à? – Nàng hỏi, ánh mắt hơi tối lại.
- Không! – Anh đáp dứt khoát – Vợ chồng anh không có được đời sống hôn nhân kiểu đó, Annabel không thích rời khỏi London. Bạn bè của cô ta ở đó, dù anh có hay không, đời sống xã hội của cô ta vẫn tiếp nối một cách vui vẻ. Này nhé, uống cà phệ với bạn gái ở quán Fortnum, trải qua những buổi chiều ở viện hàn lâm hoàng gia, rồi thì các cuộc dạ vũ nơi vườn Covent… Annabel chẳng mất mát gì vì chuyện của chúng ta. Anh hoàn toàn tôn trọng cô ấy, nhưng chỉ có thế thôi, còn tình yêu thì chẳng bao giờ.
Lisette nhìn nét mặt hiếu chiến của anh.
- Không bao giờ sao? – Đột nhiên nàng cảm thấy giá lạnh.
Anh quay nhìn nàng thích thú:
- Không. Làm sao có được. Tất cả tình yêu của anh đã dành cho em từ bao năm nay rồi, em biết điều đó mà.
- Tội nghiệp Annabel.
- Annabel hoàn toàn hạnh phúc. Cô ta có một căn nhà đẹp tại Knightbridge, một đứa con gái kháu khỉnh, một ông chồng hiếm khi từ chối bất cứ yêu cầu nào của mình. Nếu cần tội nghiệp thì hãy tội nghiệp anh đây này. Anh sẽ sống ra sao đây với khoảng cách mênh mông của nước Mỹ và Đại Tây Dương giữa chúng ta?
- Anh biết cách mà. – Nàng trả lời và hiểu rằng không cần phải bận tâm về Annabel nữa.
Luke khẽ cười, lách khỏi dòng xe nhộn nhịp rồi dừng lại sau chiếc Cadillac màu xanh đậm mà anh đã lái từ Los Angeles đến đây.
- Anh sẽ điện thoại cho em. – Anh tắt máy và quay lại phía nàng với vẻ mặt khẩn thiết – Và anh sẽ cho em địa chỉ căn nhà ở Carmel. – Luke kéo Lisette lại gần, luồn tay vào mái tóc dài, và siết chặt nàng trong nụ hôn cuồng nhiệt.
Vài giây sau đó Luke ra đi, anh đóng sầm cửa xe nàng và bước nhanh về phía chiếc Cadillac thuê của mình. Nàng lần vào tay lái, nhìn anh rồ máy và khéo léo nhập vào dòng xe hướng về phía Nam. Nàng chờ cho tới lúc anh mất hút mới tra chìa khoá vào công tắc và mở máy. Nàng biết giờ này Greg đã về nhà và sẽ lịch sự hỏi thăm nàng đã trải qua một buổi chiều như thế nào, thêm một lần nữa nàng lại bị vướng vào sự lừa dối khuôn mẫu quen thuộc.
- Lisette có cho biết bà ấy đi đâu không? – Greg hỏi Simonette khi cô đang coi sóc bữa ăn khuya cho lũ trẻ.
Simonette lắc đầu:
- Dạ không, thưa ông. Sáng nay tôi phải đến nha sĩ và trở về sau bữa ăn trưa, lúc ấy xe của bà không còn ở nhà mà không thấy để lại chữ nào.
- Chắc mẹ đến nhà cô Chrissie rồi đó. – Lucy cất giọng sôi nổi – Ba có biết con sẽ là phù dâu cho đám cưới cô Chrissie không? Con sẽ có một chiếc áo màu hồng này, rồi bao nhiêu nụ hồng trên tay áo, và cả ở trên những đường viền nữa.
Dominic khịt khịt mũi ra vẻ chế nhạo khiến Lucy trừng mắt nhìn cậu:
- Dominic ganh tị và trông ảnh sẽ chẳng ra làm sao cả trong bộ đồng phục như một tên tiểu đồng.
- Cám ơn lòng tốt của cô. – Dominic khoan khoái nói một cách thành thật – Cô Chrissie muốn con mặc áo quần bằng sa tanh trắng. – Cậu cười với ba – Con nói là con lớn rồi đâu thể ăn mặc như vậy được, trông ngố lắm, và cô đã nhờ cháu của bạn trai cô làm tiểu đồng thay con rồi.
Lucy bắt đầu khen ngợi chú tiểu đồng mới này sẽ đẹp hơn Dominic nhiều và Greg biết ngay cuộc tranh luận sẽ còn kéo dài nên chàng đưa tay vò đầu Dominic mấy cái rồi bỏ đi để lại hai đứa nhỏ vẫn còn bàn cãi một cách hùng hồn.
Đã gần giờ. Mặc dù Lisette thường lái xe đi khá xa để tìm sự cô độc, hầu như nàng luôn về đúng giờ ăn chiều. Greg rót cho mình một ly Scoth rồi bước ra ngoài sân trong. Chàng suy tư dõi mắt xuống sườn đồi hướng về phía vịnh. Hãy còn quá sớm để phải lo lắng về việc nàng đang ở đâu. Nhất là trong lúc này, chàng cảm thấy nhẹ nhõm vì sự vắng mặt của Lisette, Greg đang cần ở một mình để suy nghĩ về lá thư của Jacqueline mà anh mới nhận sáng nay tại phòng làm việc. Từ lúc khởi đầu, anh đã biết sẽ không công bằng với cô khi họ nối lại quan hệ cũ. Cô quả quyết rằng cuộc hôn nhân của anh đã không hạnh phúc và vấn đề còn lại chỉ là thời gian trước khi anh tự giải thoát cho chính mình. Greg bóp chặt ly rượu trong tay. Cô ta hoàn toàn đúng khi bảo rằng cuộc hôn nhân của anh là một thảm kịch, nhưng anh không bao giờ có ý định từ bỏ nó, ngay cả trong lúc này. Greg không mang lá thư về nhà. Điều đó không cần thiết. Bức thư ngắn và thành thật một cách cảm động.
“Nếu em đồng ý đề nghị trở thành chủ bút về thời trang cho tờ La Femme, điều đó có nghĩa là em phải thường xuyên nhận được đề nghị như thế. Tờ tạp chí có tổng số phát hành lớn và chủ bút về thời trang là một chức vụ khá tiếng tăm. Nhưng nếu em nhận lời thì chuyện của chúng mình phải chấm dứt. Em xin anh, hãy nói với em rằng em không nên nhận công việc đó, rằng chúng ta còn tương lai riêng của chúng ta. Những tháng năm chờ đợi anh trở về từ cuộc chinh chiến ở châu Âu đã quá dài. Vậy mà anh trở về với một cô dâu, một cô gái mà anh chỉ mới biết. Bây giờ thì anh đã biết mình đã làm sai. Tại sao, chao ôi, tại sao thế, anh không thừa nhận chuyện đó hay sao? Em yêu anh nhiều lắm, ngay cả lúc này, khi em không dám chắc là tình yêu của em sẽ được đáp trả lại. Chiều nay em sẽ đi New York vì em biết nếu gặp lại anh, em sẽ không đủ sức chào tạm biệt, cho dù câu trả lời của anh là gì đi nữa. Em sẽ ở lại khách sạn Plaza. Anh yêu dấu, hãy bảo rằng em có thể từ chối lời đề nghị của tạp chí La Femmy và có thể trở lại San Francisco, hãy nói rằng anh thực sự yêu em và chúng ta sẽ cưới nhau”.
Chàng vò nát lá thư trong tay, tự khinh bỉ về nỗi đau đã gây cho nàng và bây giờ lại sắp sửa tái diễn. Chàng uống cạn ly rượu, hiểu rõ mình cần phải làm gì. Greg tự hỏi phải chăng mình điên rồ. Jacqueline xem chàng như thần tượng. Cô đã trung thành trong suốt bốn năm chàng đi chiến đấu ở châu Âu. Cô đã yêu chàng từ khi ấy và bây giờ vẫn vậy. Thế mà Greg đã chia cắt mối quan hệ của họ chỉ một người đàn bà không còn chung chăn gối, một người đàn bà không hề có cử chỉ yêu thương khiến chàng luôn bị ám ảnh rằng việc gì cũng có thể xảy ra ngoại trừ khả năng lìa xa khỏi nàng. Với vẻ mặt đanh lại, chàng quay gót trở vào nhà và cầm lấy điện thoại gần nhất yêu cầu được liên lạc với khách sạn Plaza ở New York.
Lisette nghe tiếng gác máy điện thoại khi nàng vội vã đi qua cánh cửa khép kín của phòng khách và lên lầu về phòng ngủ của mình. Đã giờ rưỡi. Nàng thắc mắc không hiểu Greg đã ăn trước một mình hay còn đợi nàng. Nàng hoảng hốt khi nhìn đăm đăm vào tấm gương phản chiếu hình bóng mình. Mái tóc rối bù, gương mặt nhạt nhoà son phấn. Lisette nhanh chóng cởi chiếc áo nhàu nát quẳng sang một bên và lấy chiếc áo lụa màu ngọc lam treo trên móc đệm để trên giường. Nàng vội thoa nhẹ một lớp phấn, tô lại son môi và đường màu viền mắt rồi vấn tóc lên thành một búi giản dị. Để nguyên giày, tất, nàng mặc áo vào, vuốt phẳng nếp váy, bôi ít nước hoa lên gáy và cổ tay rồi không xem lại mình trong gương, nàng rời khỏi phòng.
Chỉ một thoáng sau nàng đã vào phòng khách và nghĩ ngay là chàng đã vướng vào một tai họa hay vừa nhận được một tin xấu nào đó. Các thớ thịt trên má chàng căng thẳng và những nếp nhăn hai bên khoé miệng hằn sâu.
- Chuyện gì thế Greg? – Nàng lo lắng hỏi, nhớ lại cú điện thoại và liên tưởng ngay đến lũ trẻ – Có gì rắc rối hở anh?
Chàng cười vẻ buồn bã:
- Không, anh vừa cầu chúc một người bạn quen thành công trong công việc kiếm được chỗ làm mới tại Paris.
- Ô! – Nàng lúng túng, cảm thấy điều gì đó, có thể là công việc đã quấy nhiễu chàng – Anh đã ăn chưa?
- Chưa. Em muốn uống gì không?
- Dạ có. Cho em một ly Scoth đi anh.
Một bên mày chàng khẽ nhướng lên. Nàng ít khi uống cái gì khác ngoài rượu.
- Anh coi đây là một ngày xấu. – Chàng nói, rót đốt rượu whisky vào một ly và ly kia của chàng thì đầy tới miệng.
- Không. – Lisette run giọng. Nàng tự hỏi tại sao mình lại tưởng rằng có thể chịu đựng nổi sự lừa dối mới này.
Chàng trao ly rượu cho nàng. Lisette đón lấy, tránh cái nhìn của Greg và bước về phía cửa sổ.
- Sáng nay, Luke có gọi điện thoại cho anh từ Los Angeles. – Greg nhìn nàng với vẻ tò mò – Anh ấy bảo sẽ cố gắng đến đây thăm chúng ta trước khi bay về London. Luke có gọi cho em không?
- Không, à, có chứ! – Nàng bồn chồn bóp chặt ly rượu trong tay – Có, anh ấy có gọi, nhưng không, Luke sẽ không có thời giờ thăm mình đâu. Anh ấy sẽ bay về London gần như ngay lúc đó.
- Thật đáng tiếc! – Greg nói một cách mập mờ – Anh đã thích gặp anh ấy ở một nơi nào đó ngoài Valmy. Anh không thể hình dung anh ấy ở một nơi nào khác nhưng chắc chắn là không thể ở đây được.
Lisette nhìn đăm đăm ra vịnh biển. Luke và Valmy. Luke bắn Dieter trong toà đại sảnh lát đá đen trắng. Luke cầu hôn nàng. Có lẽ mọi việc sẽ khá hơn nếu nàng chấp thuận. Lúc đó nàng đã không yêu anh và bây giờ cũng thế. Nhưng nếu họ cưới nhau thì cả Greg và Annabel sẽ không ai bị tổn thương cả. Với Luke không có gì cần phải nói dối và như thế nàng sẽ không phải trở thành một kẻ mà nàng thấy ghê tởm.
- Chúng ta đi ăn đi anh. – Nàng lên tiếng, biết rằng Simonette đã để sẵn thức ăn nguội cho họ.
Sự lừa dối đầu tiên đã xảy ra như thế từ lâu lắm rồi. Đó là lần nàng nói dối cha về công việc của quân kháng chiến. Rồi nàng yêu Dieter, và sự lừa dối đã trở thành một lối sống của nàng. Đã có lúc nàng thoát khỏi lối sống ấy, đó là khoảng thời gian sau khi lấy Greg và trước khi Luke bảo nàng về lỗi lầm lớn lao khi nàng nghĩ rằng Greg biết và không quan tâm về tình yêu của nàng đối với Dieter. Nàng không nhớ được sự lừa dối của ngày trước có giống với sự lừa dối hiện tại không. Từ khi Greg nâng niu, bồng bế Dominic trong tay, tin rằng đó là con anh, dối trá đã trở thành người bạn đồng hành thường xuyên của nàng. Bây giờ, nàng đang sẵn lòng chồng chất thêm những sự lừa dối khác.
- Không gặp được Luke ở đây chắc em thất vọng lắm? – Greg nói khi ngồi đối diện nàng nơi chiếc bàn ăn gỗ đỏ.
- Vâng! – Nàng đáp, giọng nghẹn lại. Lá chắn cuối cùng của lòng tự trọng đang run rẩy và hấp hối.