Nằm ngả đầu trên vai Dieter, Lisette lướt những ngón tay dọc theo lằn trũng giữa ngực rồi mơn man những bắp thịt rắn chắc nơi bụng hắn.
- Em muốn nói với anh một chuyện. – Nàng thì thầm. Không khí ban đêm tràn ngập căn phòng mang theo mùi hương của hoa hồng. Căn phòng giờ đây thật yên tĩnh. Chỉ có một con thiêu thân chao đảo quanh ánh đèn dầu leo lét và từ xa vọng lại tiếng sóng vỗ nhịp nhàng trên bờ biển hoang vắng.
Hắn siết chặt tay quanh vai nàng và dịu dàng hỏi:
- Gì vậy, em yêu?
Nàng chống khuỷu tay lên nhìn hắn, mái tóc nàng sáng lấp lánh như một dải lụa trong ánh đèn dầu.
- Chúng mình sắp có con.
Hắn trợn mắt:
- Em nói gì? – Giọng hắn vang dội và hắn nhổm dậy.
- Mình sắp có con! – Nàng bình tĩnh lặp lại.
- Chúa ơi! – Đôi mắt xám với hàng mi rậm của hắn tỏ vẻ nghi ngờ – Em chắc không?
Nàng xoay mình lại, hai tay đan nhẹ trong lòng:
- Em mới biết hai tuần nay, nhưng chắc chắn đúng. – Điệu bộ nghiêm trang làm nàng như thánh nữ. Nàng lại thấy những cảm xúc mình đã trải qua trên nét mặt hắn. Hồ nghi sững sờ, rồi chợt hiểu ra với vẻ sung sướng và cuối cùng là lo lắng.
- Rồi em sẽ ra sao? Em làm sao xoay sở đây. Chúng ta buộc phải chia tay. Hạn cuối cùng hoàn tất chiến luỹ phòng thủ là ngày tháng , anh có thể bị chuyển đi bất cứ nơi nào.
Nàng bật cười.
- Em sẽ xoay sở như bất cứ người phụ nữ nào có con trong chiến tranh. Em sẽ thu xếp khá hơn nữa nếu em biết anh hài lòng với chuyện đó.
Hắn kéo nàng lại, đôi mắt biểu lộ một tình yêu cuồng nhiệt làm tim nàng đập mạnh.
- Em có biết là anh sung sướng không, em yêu. Anh chỉ lo cho sự an toàn của em và con chúng ta thôi.
Nàng gợi ý:
- Ngay cả khi quân Đồng minh đổ bộ, ở đây em vẫn an toàn hơn ở Paris. Ở đó thực phẩm khan hiếm kinh khủng và em không thể nào chịu đựng nổi cảnh Paris bị khốn khổ và thất bại.
Hắn biết Lisette không muốn đi. Hắn xoay nàng lại đối diện với hắn, mặt hắn nghiêm lại.
- Nếu Valmy trở thành trung tâm của trận đánh thì em không thể ở lại, Lisette. Bờ biển sẽ bị dội bom dã man như ở Cherbourg và Caen.
- Cha em đã nói với bà Marie. Nhà bà ấy ở Balleroy. Gia đình em sẽ đến đó. Vùng đó xa biển nên khá an toàn nhưng cũng đủ gần để em có thể trở lại đây trong vòng một ngày.
Hắn gật đầu, ông bá tước nói đúng. Balleroy là chỗ tốt hơn nhiều cho bà bá tước và Lisette so với Paris. Họ nhìn nhau, những đôi mắt màu tím và màu xám, cả hai đều nghĩ đến đứa bé, đến tương lai. Nàng nắm chặt tay lại.
- Chúa ơi! Phải chi sao chúng con đều mong muốn như nhau. – Nàng khóc tức tưởi – Em không thể chịu nổi khi chúng ta nói đến sự thất bại hay chiến thắng, và cả hai đều biết rằng chiến thắng của người này là chiến bại của người kia.
Hắn cầm tay nàng, những ngón tay hắn lồng vào tay nàng.
- Chúng ta cùng muốn một điều giống nhau. – Hắn dịu dàng nói – Chúng ta muốn hoà bình.
Mắt nàng long lanh với những giọt nước mắt thất vọng.
- Không thể nào có hoà bình, nếu còn Hitler! Không bao giờ! Quân đồng minh phải chiến thắng, Dieter, chắc chắn anh phải thấy điều đó chứ?
Mặt hắn u ám. Hắn từ từ buông nàng ra và đứng dậy tới bên chiếc tủ có mặt cẩm thạch và rót một ly rượu. Nàng ngồi bó gối. Một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại được nữa. Không thể mềm lòng, phải tiếp tục chiến đấu cho đến cùng dù nó có dẫn đến một kết cục như thế nào đi nữa.
- Chúng ta phải muốn cùng một điều trong tương lai. – Nàng phẫn nộ – Chúng ta phải mong muốn cùng một điều cho con chúng ta. Thà nó không bao giờ được sinh ra còn hơn là phải sống một cuộc đời dưới chế độ tàn bạo của Hitler.
Vực sâu ngăn cách giữa hai người đặt ra, không còn gì che giấu nữa. Khuông mặt hắn vô cảm, thân hình mạnh mẽ của hắn gồng lên.
Nỗi sợ hãi bóp nghẹt tim nàng. Chỉ một giây trước đây họ có thể nói với nhau bất cứ chuyện gì, thế nhưng giờ đây, nàng cảm thấy như đứng bên bờ vực thẳm, và sẽ bị xô xuống bất cứ lúc nào! Hắn xoay ly rượu trong tay, dặp tắt ngọn đèn và kéo tấm màn nặng nề qua, im lặng nhìn qua mũi đất ngoài khơi.
Hắn hoàn toàn tin cậy nàng. Bây giờ họ đã đặt niềm tin trọn vẹn nơi nhau. Hắn yêu nàng. Nàng đang mang đứa con của hắn.
- Lisette, con của chúng ta sẽ không sống với Hitler. – Hắn lặng lẽ nói, không nhìn nàng mà vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài bóng đêm – Chỉ vài tháng nữa Hitler sẽ chết.
Nghe hơi thở dồn dập của nàng, hắn quay lại. Khuôn mặt đẹp rắn rỏi của hắn mang vẻ khắc khoải.
- Nước Đức không thể chấp nhận Hitler hơn nữa, hắn đang phá huỷ nó.
- Em không hiểu… – Nàng thì thào, đôi mắt mở to – Làm sao anh biết được nó sẽ chết?
Hắn bước nhanh lại, nắm lấy tay nàng rồi nói với giọng khẩn cấp:
- Những sĩ quan quân đội có trách nhiệm và những viên chức cao cấp sẽ lật đổ hắn. Hắn sẽ bị bắt, kết án và bị xử tử. Rồi nước Đức sẽ dàn hoà với Anh và Mỹ.
Nàng rùng mình thở ra.
- Anh có phải là một trong những sĩ quan đó không? – Tuy đã biết câu trả lời nhưng nàng vẫn hỏi.
Hắn gật đầu và cảm thấy nhẹ nhõm khi nói ra điều đó.
- Đúng vậy, khi chính phủ của một quốc gia đang đưa đất nước đến sự diệt vong thì việc chống đối không chỉ là quyền hạn mà còn là bổn phận. Hitler và bọn sát nhân SS không đáng mặt điều động nước Đức. Chúng đã thực hiện quá nhiều hành động ngu xuẩn. Tấn công nước Nga là điên rồ, cần có một người xứng đáng để đưa chúng ta ra khỏi cơn ác mộng mà chúng ta đã trót lao vào.
- Người đó là ai? – Nàng bàng hoàng – Không có ai…
- Rommel. – Hắn đáp, đôi mắt sáng rực, mái tóc vàng như lúa chín chuyển màu trắng bạc dưới ánh trăng – Rommel sẽ thay thế Hitler. Ông ta đủ năng lực để ngăn cuộc nội chiến một khi đã rời khỏi quân đội và tụi SS. Rồi sẽ có hoà bình, Lisette. Ngay lúc Hitler bị bắt, Rommel sẽ liên lạc với tướng Eisenhoquer và mọi cuộc đổ máu sắp xảy ra sẽ được chặn lại. Rồi một cuộc ước được ký kết và họ sẽ gia nhập với chúng ta để đẩy lùi quân Nga. Chỉ trong năm nay hoà bình sẽ được lập lại trên khắp Châu Âu.
Tim nàng đập nhanh, khó mà tin được những gì nàng vừa nghe.
- Nhỡ có trục trặc gì thì sao? – Môi nàng se lại.
Hắn bối rối. Nếu có trục trặc gì thì hắn và ông Stauphphenberb và những hội viên khác của “Ban nhạc đen”, những nguời đã tuyên thệ giải phóng đất nước khỏi Hitler và Đức quốc xã sẽ chết dần chết mòn một cách thảm khốc trong sợi thòng lọng từ dây đàn Piano, một trong những đòn tra tấn của Gespato.
- Sẽ không có gì đâu. – Hắn tự trấn an rồi kéo nàng dậy và ôm chặt nàng – Nước Đức sẽ tự do sau bao nhiêu năm khốn khổ với bọn Đảng viên Đảng Quốc Xã, chẳng còn Goebbel, Himler, những kẻ không hề có mặt nơi chiến trường nhưng rất sẵn lòng gửi đi hàng trăm người hy sinh vô ích trên trận tuyến Nga. Tụi Gestapo sẽ bị nghiền nát và lúc ấy quân đội sẽ hăng hái chiến đấu dưới tay Von Rundstedt và Rommel. Nước Đức không tránh khỏi cảnh tang thương đẫm máu nhưng danh dự không hề bị suy xuyển. – Hắn nâng cằm nàng lên cho đến khi ánh mắt họ gặp nhau – Chúng ta sẽ được sống trong một thế giới nhân bản và để đạt được điều đó, không có sự hy sinh nào quá lớn đâu.
Vòng tay nàng siết chặt quanh người hắn. Mặt đất thật vững chắc dưới chân nàng, sẽ chẳng còn hố thẳm nào nữa.
- Em yêu anh. – Giọng nàng tha thiết khi hắn cúi xuống hôn nàng, thân hình nàng ép sát vào hắn hơn.
- Thế là đủ rồi! – Hắn thì thầm rồi lại hôn nàng – Bởi vì anh muốn đặt em lên giường.
Phải gặp cha nàng. Ngay khi Lisette nói về đứa bé hắn đã có ý định này. Hắn có thể bị chuyển đi khỏi Normandy bất cứ lúc nào. Hắn chỉ yên tâm khi biết chắc nàng sẽ được chăm sóc cẩn thận và cha nàng không nghi ngờ gì về ý định chân thực của hắn.
Sáng hôm sau, trước khi rời khỏi lâu đài để lo công việc trong ngày, Dieter gởi đến Rommel lời thỉnh cầu cho một buổi nói chuyện riêng. Dĩ nhiên ngài thống chế chẳng hài lòng về việc này nhưng sẽ thông cảm cho hắn. Từ khi gia nhập vào “Ban nhạc đen” họ bị ràng buộc với nhau trong sự trung thành tuyệt đối.
Hắn bước ra khỏi lâu đài. Dưới ánh sáng tháng năm rực rỡ, có hai người đan tay nhau dạo bước qua hàng hiên và hướng về khu vườn hồng. Hắn nhíu mày cảm thấy lo lắng. Đó là Lisette và ông bá tước. Hắn linh cảm rằng nàng đang kể cho ông nghe chuyện của họ. Lần đầu tiên trong đời, hắn không biết mình phải làm gì. Hắn đã mường tượng đến việc chính hắn kể lại với ông bá tước để tránh cho nàng khỏi bị cha mẹ phiền trách. Họ bắt đầu đi đến những bậc thềm rộng dẫn ra ngoài vườn. Hắn cứ dùng dằng mãi mà không sao quyết định được. Lẽ ra lúc này hắn phải đứng cạnh nàng. Nhưng sự ngại ngùng làm hắn cứ nấn ná mãi. Có một cái gì gần gũi ràng buộc giữa hai cha con đã gạt phắt hắn ra. Hắn tự hỏi mình sẽ cảm thấy thế nào, nếu năm sau hắn cũng có cuộc nói chuyện tương tự với con gái hắn. Tay hắn nắm chặt lại. Chắc chắn hắn không muốn tên khốn kiếp đã làm con gái mang bầu xen vào. Ý nghĩ đó làm các bắp thịt hắn gồng lên. Chúa ơi! Bất cứ thằng nào, chỉ cần chạm nhẹ vào ngón tay con hắn, sẽ bị bẻ gãy cổ. Hắn mỉm cười đắc chí. Nếu biết được những ý nghĩ trớ trêu trong đầu hắn, hẳn nàng buồn cười lắm. Hắn quay ngoắt lại, bước ra phía xe hơi. Tối nay, mình sẽ nói với ông bà Bá tước nhưng trễ trễ một chút, và chỉ một mình.
- Ba không muốn nghe đâu. – Henri lên tiếng khi họ bước xuống những bậc tam cấp phủ đầy rêu.
- Con xin lỗi ba, nhưng con không thể yên lặng được nữa.
Ông dừng lại ở bậc thang cuối và quay mặt lại Lisette.
- Con phải nói ra à? – Ông nhẹ nhàng hỏi.
Lisette gật đầu. Mắt nàng thâm quầng, nàng ngủ rất ít vì đắn đo mãi về việc này, phải làm sao để không làm ông bị xúc phạm.
- Con khó nói quá. – Họ bắt đầu bước xuống lối đi trải sỏi và len giữa những nụ hồng Orphelias và Gloire de Dijon đang căng nhựa.
- Ba cũng nghĩ thế. – Ông đáp ngừng lại, lấy một cái kéo tỉa cây trong túi áo và cắt một búp hoa màu trắng sữa gài lên khuy áo – Về thiếu tá Meyer phải không?
- Vâng! – Nàng lặng lẽ đáp – Con đã yêu anh ấy.
Tay ông run lên, khuôn mặt thoáng vẻ đau khổ. Nàng khẩn khoản nói:
- Câu chuyện không tệ như ba nghĩ đâu. Xin hãy để con giải thích tất cả.
Ông tách khỏi nàng tiến về phía băng ghế gỗ. Có lẽ chỉ một tuần nữa, băng ghế này sẽ bị những cây hoa hồng này phủ kín một nửa.
- Con sẽ giải thích như thế nào đây? – Ông hỏi và nặng nề buông mình xuống ghế – Hắn là người Đức. Hắn đã bắn Paul và André. Cái gì có thể biện hộ cho con lấy một người như thế không?
Lisette ngồi xuống cạnh cha và nắm lấy tay ông:
- Anh ấy bắn Paul và André là vì con thưa ba. – Giọng nàng dè dặt – Cái chết của họ là gánh nặng của con. Con phải mang nó suốt đời. Và con sẵn sàng đánh đổi bất cứ điều gì để nó đừng xảy ra. Vì con hiểu được nguyên nhân. Thưa ba! Trách nhiệm là của con cũng như là của Dieter.
- Làm sao có thể như thế đựơc? – Ông bá tước sững sờ.
- Dieter… thiếu tá Dieter… Biết rằng con là liên lạc viên của kháng chiến quân. Anh ấy cũng biết lý do Elise đến Valmy và nhiệm vụ của cô ấy. Khi Paul và André bị bắt, Meyer không có cách nào thả họ ra vì sở mật vụ ở Caen đã biết vụ bắt bớ đó. Anh ấy hiểu họ sẽ bị lấy cung như thế nào nếu đến đó. – Lisette ngừng lại mặt trằng bệch – Anh ấy sợ Paul và André sẽ khai tên con! Nếu Meyer không yêu con chuyện đó sẽ không xảy ra. – Nét mặt nàng thay đổi vì đau khổ và hối hận.
- Con có biết chắc hắn biết Elise là người của kháng chiến không? – Ông bá tước thì thào giọng hoảng hốt.
Nàng gật đầu lau nước mắt:
- Có… Anh ấy biết hết âm mưu của Elise là đến Valmy để tìm cách vào phòng ăn lớn sao chép chụp hình những bản đồ giấy tờ trong đó.
Ông bá tước run rẩy lấy bàn tay che mắt, mặt xám ngoét. Ông có trách nhiệm về việc Elise có mặt tại Valmy. Nếu cô gái đã bị bắt và giết đi.
- Vậy mà hắn để cô ta ra đi sao? – Ông hỏi một cách nghi ngờ.
Ánh mắt của Lisette trở nên quyết liệt trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt.
- Vâng, đúng là anh ấy đã để Elise đi. Đáng lẽ anh ấy cũng để Paul và André đi nếu anh ấy có thể. Xin ba hiểu cho. Con không bao giờ muốn làm như thế. Con không phải là người can đảm nhưng thà bị bắt tới Caen còn hơn là sống bị lương tâm ám ảnh với cái chết của Paul và André. Nhưng con hoàn toàn không biết gì về chuyện đó, còn Dieter không có nhiều thì giờ để quyết định. Nếu Paul và André bị giải tới Caen thì có thể chỉ vài giờ sau sẽ có lệnh bắt con. Vâng, sẽ đến lượt con và Elise rồi có lẽ cả mẹ nữa… Dieter đã làm những điều sai lầm thưa ba, nhưng trong hoàn cảnh bắt buộc đó anh ấy không thể hành động khác hơn. Ba hãy thông cảm cho con.
Trông ông già hẳn đi, những vết nhăn hằn muộn trên mặt ông, đôi vai so lại. Cuối cùng ông nói:
- Nhưng ba không thể nào tha thứ, không thể tha thứ bất cứ điều gì cả. Từ sự hiện diện của họ trong nhà mình, trên quê hương này, đến sự tàn bạo trong tín đồ của họ, sự ngạo mạn của họ. Ba không thể tha thứ được vì tay họ đã vấy máu và không gì có thể rửa sạch được. Có biết bao người để con có thể đặt tình yêu với họ. Tại sao đó lại là thiếu tá Meyer? Tại sao anh ta lại là một người Đức, Lisette?
- Con không biết. – Nàng lặng lẽ trả lời – Con chỉ biết rằng con yêu anh ấy, thưa ba. Không ai có thể làm thay đổi điều đó. Con yêu anh ấy và muốn lấy anh ấy.
- Con muốn lấy hắn sao? – Ông nhìn nàng chòng chọc như thể nàng đang mất trí – Nhưng con không thể lấy hắn, Lisette. Người Đức không được lấy con gái Pháp.
- Con đang có thai. – Nàng nhẹ giọng – Và con sẽ lấy Meyer ba à.
- Nhưng con yêu quý của ba, hắn sẽ không cưới con đâu. – Giọng ông đau khổ – Chỉ là những hứa hẹn hão huyền.
Lisette siết chặt tay ba.
- Không phải vậy đâu ba ơi. Dieter hỏi cưới con đã lâu trước khi biết về đứa bé.
Bá tước Henri nhắm mắt lại. Lisette là đứa con duy nhất của ông, ông không thể từ bỏ hay đuổi con đi được. Ông nhớ lại cảm giác đầu tiên khi gặp thiếu tá Meyer. Ông thích hắn, ông cảm thấy sức mạnh và lòng can đảm ở hắn. Rồi việc bắn giết xảy ra. Ông băn khoăn tự hỏi liệu Lisette có bị bắn nếu Paul và André bị giải đi Caen. Rât có thể. Không ai nói chắc được dưới đòn tra tấn của Gestapo. Trong trường hợp này, cuộc sống và tự do của Lisette đã phải trả giá bằng mạng sống của Paul và André. Ông thở dài ngao ngán, thầm nghĩ mình sẽ làm gì nếu ở trong tình thế của Paul. Không có câu trả lời. Ông không thể biết được điều đó mà chỉ đưa ra những dự đoán.
- Không dễ dàng đâu con. – Ông nói và mở mắt ra – Dù trận chiến này thắng hay bại, con cũng không thể nuôi đứa bé này ở Valmy.
- Chiến tranh sẽ chấm dứt, ba à. – Ước gì nàng có thể nói với ông về âm mưu lật đổ Hitler và vai trò của Dieter trong âm mưu này – Nếu như vậy, chúng con sẽ sống ở nơi nào trong lành và chưa bị ô uế, như Thuỵ Sỹ chẳng hạn.
- Được rồi. – Ông cười, vỗ nhẹ vai nàng và đứng dậy – Dĩ nhiên con có thể làm như vậy khi chiến tranh kết thúc, con yêu quí.
Khi Dieter trở về Valmy vào lúc xế chiều. Bá tước Henri đang chờ hắn.
- Con gái tôi đã cho tôi biết về quan hệ của nó với ông. – Ông đột ngột đi thẳng vào vấn đề khi Dieter vừa bước vào toà đại sảnh lát đá – Tất nhiên tôi không thể tha thứ, nhưng vì Lisette, tôi chịu đựng điều đó.
- Cám ơn, rất cám ơn ông. – Dieter cúi đầu không biết nói gì hơn. Hắn hiểu ông bá tước đang bị xúc phạm ghê gớm và ông phải cố cư xử cho ra vẻ đường hoàng trong tình thế bất đắc dĩ này – Ông uống với tôi một ly rượu chứ? – Hắn hỏi.
Ông Henri lắc đầu.
- Tôi không định thay đổi mối gia hữu giữa chúng ta từ trước đến nay, thiếu tá Meyer ạ.
Dieter nhìn ông suy tư. Phải tiếp tục thế nào cho thuận lợi đây.
- Ông biết tôi muốn cưới Lisette chứ?
- Có! – Giọng ông Henri kém tự nhiên – Nó có kể cho tôi biết về đứa bé.
Ông Henri còn đang ngần ngừ thì Dieter đã nắm lấy tay ông nhẹ nhàng kéo ông về phía bàn làm việc.
- Tôi đã viết thư cho thống chế Rommel yêu cầu có cuộc nói chuyện về việc hôn nhân này. Chắc chắn ông ta sẽ chấp thuận.
- Cuộc hôn nhân này không thể xảy ra ở đây. – Ông Henri nói khi Dieter mở cửa phòng làm việc – Nếu điều này được phổ biến thì Lisette sẽ bị coi là kẻ phản quốc. Người ta sẽ tẩy chay cả mẹ lẫn con.
- Tôi biết những khó khăn mà tôi và Lisette phải chịu đựng. – Dieter lặng lẽ nói và đi tới tủ đựng rượu.
Ông bá tước nhìn hắn chằm chằm.
- Ông cũng gặp khó khăn sao?
Dieter nhếch mép.
- Đó là mẹ tôi, thưa bá tước, và tôi chắc bà cũng không dẽ chịu gì khi có một cô con dâu người Pháp.
- Ồ, phải rồi chắc chắn bà ấy không hài lòng. – Ông bối rối trả lời. Ông không hề nghĩ rằng sĩ quan Đức có những bà mẹ. Và nếu họ có, ông cũng không cho họ sẽ quan tâm tới những gì các bà mẹ nghĩ.
- Xin ông đừng lo lắng. – Hắn vội trấn an – Rồi cơn sốc và nỗi thất vọng của bà sẽ qua mau thôi. Ông uống gì đây? Một ly rượu mạnh hay Quishky?
- Cho tôi rượu mạnh. – Ông cảm thấy khát khô cổ. Ông đã định nói với Meyer càng ít càng tốt, nhưng ông đã không trù tính tới bà mẹ của hắn. Nhờ ơn trời, ông chưa hỏi xem hắn và mẹ hắn có hỏa hợp với nhau không. Ông lắc đầu, nhận thấy mình đã mệt mỏi và già đi mấy tuổi chỉ trong vòng vài tháng qua – Anh dự định gì cho tương lai chưa? – Ông lái câu chuyện về vị trí quan trọng của nó.
- Dĩ nhiên là có. – Hắn chợt nhận thấy vẻ đường hoàng và sang trọng của ông bá tước trong tình huống éo le này thật đáng mến. Xoay xoay ly rượu trong tay, hắn thầm nghĩ “Ta bắt đầu thấy thích ông bố vợ tương lai này rồi đây”.
- Trước hết thưa bá tước, tôi muốn nói rằng tôi rất yêu Lisette.
Ông Henri nhìn hắn giật mình. Trước đây ông vẫn nghĩ hắn là người ít nói và kín đáo. Ông không hề chờ đợi một lời tuyên bố về tình cảm thẳng thừng như vậy.
- Khi yêu Lisette, tôi không có ý định chọn lựa. – Dieter tiếp tục, giọng thành thật – Khi gặp nàng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng rồi tôi vẫn phải yêu nàng.
Họ nhìn nhau và ông Henri ngồi phịch xuống chiếc ghế bành bọc da. Không thể phủ nhận tình cảm sâu lắng trong giọng nói của Meyer cũng như vẻ thành thật trong mắt hắn. Hắn cũng yêu Lisette mãnh liệt như nàng yêu hắn.
- Nếu như… – Ông nói một cách tuyệt vọng – Nếu như ông không là người Đức.
Môi hắn mím chặt và hắn đặt ly rượu xuống bàn.
- Tôi là người Đức, thưa bá tước de Valmy. Và tôi rất hãnh diện được làm người Đức. Nhưng có lẽ điều này sẽ làm ông dễ chịu hơn, tôi không phải và sẽ không bao giờ là Đảng viên Đảng Quốc Xã.
Căn phòng chìm vào yên lặng, rồi ông Henri nặng nề đứng lên.
- Vậy thì sự phiền muộn của tôi không sánh nổi với sự phiền muộn của ông. Chúc ông ngủ ngon, thiếu tá Meyer.
Dieter nhìn ông về phòng rồi quay lại rót cho mình một ly rượu mạnh. Sự khó xử của hắn đã được giải quyết sau khi hắn gia nhập “Ban nhạc đen” với mục đích công khai là truất quyền Hitler. Nhưng cũng đúng khi ông Henri không ganh tỵ với hắn. Sự căn thẳng vì chờ đợi những tin tức về Berlin như đè bẹp hắn.
- Đại tá Von Stauphphenberg hiện giờ làm gì? – Lisette hỏi, khi họ ngồi trước lò sưởi trong phòng Dieter, đón nghe những bản tin tiếp theo phần tin tức của đài BBC phát từ nước Anh mà bây giờ họ cùng nghe với nhau mỗi buổi chiều.
- Ông ta là sĩ quan tham mưu cho tướng Olbritch, và đang lân la gần phòng họp của Hitler. Ông ta sẽ lén mang vào một quả bom giấu trong cặp sách.
- Nhưng đến khi nào? Sao ông ta không làm ngay đi? – Lisette hỏi sốt ruột, nàng đang gối đầu trên ngực hắn.
- Không dễ dàng đâu em. – Giọng hắn thật êm ái – Hitler có thói nghi kỵ đến khó chịu tất cả mọi người quanh hắn. Hắn đổi thời khoá biểu liên tục. Hắn có thể rời buổi họp sớm hay có khi cũng chẳng đến. Nhưng trước sau gì chúng ta cũng có một cơ hội thôi và Von Stauphphenberg sẽ tìm cách lợi dụng thời cơ.
- Mong sao việc đó sẽ sớm xảy ra. – Nàng thì thầm khi những ngón tay của hắn lùa vào vuốt ve mái tóc nàng – Nó hãy đến trước khi quân Đồng minh đổ bộ để tránh được cảnh chết chóc thương tâm cho hàng trăm người.
Nét mặt hắn trở nên dữ tợn. Nó phải sớm đi thôi. Từng ngày từng giờ hắn mong mỏi tin Von Stauphphenberg đã đặt bom thành công tốt đẹp. Nhiệm vụ của hắn là gặp Rommel ngay lập tức và hộ tống ông ta đến Berlin. Trong vòng giờ sau đó, sự liên lạc từ tổng hành dinh của Hitler tới thế giới bên ngoài sẽ bị cắt đứt. Phần tin tức đã hết và phần mật lệnh cho các đơn vị kháng chiến khắp châu Âu bắt đầu:
“Cuộc chiến tranh Troy sẽ không được tiến hành” – “Ngày mai Molasses sẽ khui chai cognac” – “John có một bộ râu dài” – Những mật lệnh vẫn nối tiếp nhau nhưng không hề có câu nào trích từ “Bài ca mùa thu” của Paul Verlaine. Khi bản nhắn tin chấm dứt, Lisette nhẹ cả người, nàng ngồi ôm gối. Nếu cuộc đổ bộ tiến hành khi Hitler sắp bị đổ sẽ là việc phí phạm sinh mạng không cần thiết và rất khủng khiếp. Tin tức từ Berlin phải đến trước.
- Chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa? – Nàng quay lại hỏi Dieter.
Hắn lắc đầu, mái tóc vàng như lúa chín ánh lên màu đồng trong ánh sáng của ngọn lửa.
- Em biết không. Suốt tháng , thời tiết rất thuận lợi cho cuộc đổ bộ. Không nên có sự dự báo dài hạn vào lúc này. Nó có thể là tháng sau, trước khi họ tới.
- Và đến lúc đó Von Stauphphenberg đã nắm được cơ hội?
- Phải. – Hắn cảm thấy bị cô lập và đang tách rời khỏi các bạn đồng mưu. Stulpnagel đang ở Paris, còn Strolin thỉ ở Stuttgart. Hắn cần trao đổi với một người nào đó trong nhóm để chắc chắn kế hoạch đang được tiến hành – Có lẽ cuối tuần này anh sẽ đi Paris. – Hắn nói, mắt nheo lại và đăm đăm nhìn ngọn lửa – Anh cần phải nói chuyện với Stulpnagel. – Tay hắn siết chặt nàng – Và anh sẽ sắp xếp làm đám cưới. Sao em cứ chần chừ mãi mà không kể cho mẹ biết?
- Chính ba em không muốn cho mẹ biết. Và em đã hứa sẽ chờ thêm một thời gian nữa.
- Cũng không sao. – Giọng hắn trầm lại khi bàn tay hắn vuốt nhẹ xuống làn da mịn màng nơi bụng nàng – Đám cưới sẽ chỉ có em với anh. Và đứa bé nữa… – Đôi môi hắn khẽ chạm vào đôi môi nàng, thật nhẹ nhàng rồi dần dần nồng nhiệt hơn.
Nàng run rẩy trong cơn ngây ngất vòng tay ôm lấy cổ hắn. Tâm trí không còn vương bận đến những gì sẽ xảy ra nếu kế hoạch lật đổ Hitler bị thất bại, nếu âm mưu bị phát giác. Nàng chẳng còn nghĩ đến điều gì ngoài niềm say mê vô tận.
Đó là một buổi sáng mù sương và ẩm thấp khi Dieter rời Valmy đi Paris. Lisette mặc chiếc váy nhung xanh, quà của mẹ nàng trong chuyến thăm Pairs lần cuối. Nàng dậy thật sớm để tạm biệt Dieter. Nàng ôm hắn trong căn phòng làm việc chỉ có hai người, ngón tay trỏ lần theo từng đường nét trên khuôn mặt nàng, khắc ghi từng chút một những cử chỉ và nét yêu kiều của nàng vào ký ức.
- Cứ yên tâm, em yêu dấu! – Giọng hắn khàn đi – Anh sẽ trở lại trong vòng ba ngày, bốn ngày là tối đa.
Hắn đi ra xe. Nàng bỗng linh cảm thấy một điều gì không may, một cảm giác mất mát sắp đến và vụt chạy theo hắn, vòng tay quanh cổ hắn, không màng đến vẻ tò mò của người tài xế.
- Hãy cẩn thận! – Nàng nài nì, ôm chặt hắn đến nỗi tay nàng đau nhói – Phải cẩn thận nghe anh.
Hắn dịu dàng nhấc tay nàng ra khỏi cổ.
- Anh sẽ thận trọng và sẽ trở lại. Anh hứa với em.
Hắn rời khỏi nàng và bước vào xe. Nàng đứng giữa lối đi trải sỏi, nhìn chiếc Horch chạy hết con đường rồi quẹo phải mất hút. Không khí ẩm ướt làm nàng rùng mình. Đó là ngày đầu tiên của tháng , nhưng đối với Lisette, khi nhìn Dieter ra đi, dường như mùa hè đã xa xôi lắm.
Chiều hôm đó, Lisette một mình nghe radio của Dieter theo tin tức phát đi của đài BBC và sau đó phần nhắn tin – “Saibine bị bệnh quai bị và bệnh vàng da” – giọng nói trong trẻo, đều đều cất lên từ London. Và rồi – “Tiếng nức nở ngân dài của những cây vĩ cầm mùa thu”.
Nàng điếng người tim đập mạnh trong lồng ngực. Người ta lặp lại – “Tiếng nức nở ngân dài của những cây vĩ cầm mùa thu” – “Bọn trẻ chán ngấy vào những ngày chủ nhật”. Nàng cảm thấy nghẹt thở, cổ như cứng lại khiến nàng thấy mình sẽ bị ngất đi. Dieter đang ở Paris và cuộc đổ bộ châu Âu đã rõ ràng, hiển nhiên.