Băng Tâm cẩn thận mở nắp. Vật bên trong không khiến cô cảm thấy bất ngờ mà chỉ thấy hơi kì lạ.
Là một chiếc chìa khóa kiểu cổ xưa màu vàng chói lóa, chính giữa có gắn một viên ruby nhỏ màu đỏ.
Cầm chiếc hộp trên tay, Băng Tâm hơi nghiêng đầu, ngước đôi mắt khó hiểu nhìn Thiên Tử Hạo.
- Một chiếc chìa khóa sao?
- Tặng cô.
- Anh tặng tôi một chiếc chìa khóa ư?
- Không.
Đột nhiên Thiên Tử Hạo cầm lấy tay Băng Tâm kéo về phía cầu thang, lúc đi ngang qua quản gia Lưu còn ghé vào tai ông mà nói.
- Dù nghe thấy động tĩnh gì cũng không được lên lầu.
- V...vâng, Thiên tiên sinh.
Nói rồi Thiên Tử Hạo lôi Băng Tâm lên căn phòng cuối dãy hành lang phía đông của tầng cao nhất biệt thự mặc cho cô dãy dụa, bỏ lại quản gia Lưu cùng sự lo lắng, bồn chồn đằng sau. Đôi giày cao gót cùng đuôi váy dài chạm đất khiến Băng Tâm suýt vấp ngã vài lần khi cố đuổi kịp bước chân hắn. Đến trước cánh cửa bằng kim loại lạnh lẽo, Thiên Tử Hạo mới buông Băng Tâm ra, cũng không nói câu nào.
Băng Tâm nhìn kĩ cánh cửa kim loại kia, rồi lại nhìn vào chiếc hộp đỏ đựng chìa khóa trong tay mình. Cô hiểu được ý hắn, nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích.
- Là gì đây?
Thiên Tử Hạo không trả lời, nghiêm nghị nhìn Băng Tâm.
- Dù đây có là gì tôi cũng không cần. Xin cáo lui.
Băng Tâm vừa xoay người bước đi, giọng nói trầm thấp của Thiên Tử Hạo đã vang lên sau lưng.
- Cô không cần, nhưng mẹ cô sẽ cần để giữ được tính mạng bà ta.
Băng Tâm giật mình quay lại, nheo mắt nhìn Thiên Tử Hạo.
- Anh nói cái gì?
- Cô tự hiểu.
Băng Tâm nghi hoặc nhìn hắn. Sau một lúc nghĩ ngợi, cô rốt cuộc cũng lấy chiếc chìa khóa ra, bước lại gần cánh cửa và cắm vào lỗ khóa trên đó.
tách
Nhận thấy khóa đã mở, Băng Tâm cầm một bên tay nắm cửa nhẹ nhàng ấn xuống rồi đẩy vào thật chậm rãi. Khi cánh cửa đã mở ra hết, Băng Tâm mới nhìn rõ được căn phòng bên trong, và đây là cảnh tượng mà cô không bao giờ có thể ngờ tới.
Căn phòng rất rộng, không quá sáng, ánh đèn vàng ấm áp ôn nhu nhưng lại khiến Băng Tâm cảm thấy run sợ tột độ. Bên trong căn phòng đầy rẫy những bộ khung, sợi dây, dụng cụ tra tấn... Có rất nhiều những vật dụng làm từ các chất liệu khác nhau, vô cùng đa dạng. Bức tường bao quanh căn phòng cùng thảm trải sàn đều một màu đỏ máu quỷ dị, y hệt màu của chiếc hộp đựng chìa khóa. Nhưng đây không đơn giản là phòng tra tấn, đây là nơi tra tấn tìиɦ ɖu͙ƈ, là địa ngục tội lỗi.
Băng Tâm sợ hãi, chực chạy đi nhưng Thiên Tử Hạo đã nhanh hơn một bước, đẩy mạnh cô vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, khóa chặt. Băng Tâm bị một lực quá mạnh đẩy vào lưng nên lảo đảo suýt ngã, khi đã ổn định được đôi chút thì giương mắt nhìn thật kĩ khắp căn phòng. Trong đây không có đồ trang trí, cũng không có nội thất, chỉ có giường được thiết kế đặc biệt cùng vô vàn dụng cụ tra tấn. Những chiếc roi bằng da mềm tua tủa được treo ở một góc phòng, giường đặt chính giữa, hai bên là khung trói với hình dáng khác nhau, ở một chỗ khác là dây treo cố định trên trần nhà, kệ trên tường để các dụng cụ bằng kim loại, góc khác là một cái tủ gỗ bên trong đựng thiết bị, đồ dùng phục vụ cho việc tra tấn...
Tất cả đều được bài trí hợp lý, sắp xếp gọn gàng, lau chùi sạch sẽ, sẵn sàng để sử dụng.
Thiên Tử Hạo không hề vội vàng, bình thản ngồi xuống ghế da gần đó, tự rót cho mình một ly rượu vang. Băng Tâm thấy hắn di chuyển thì nhanh như cắt quay đầu lại nhìn, đôi mắt xinh đẹp mở to, dán chặt vào từng động tác của hắn. Thiên tử Hạo hớp một ngụm rượu, nhìn thẳng vào ánh mắt đã chuyển sang giận dữ của Băng Tâm, hai ánh mắt đáng sợ đối đầu nhau như đánh ra tia lửa sét.
- Đừng hòng giở trò, thả tôi ra ngay!
Vừa nói Băng Tâm vừa cẩn thận lùi về phía cửa, mắt vẫn không ngừng theo dõi nhất cử nhất động của Thiên Tử Hạo. Hắn nhấp một ngụm rượu thơm nồng, thản nhiên trả lời.
- Cô nợ tôi, có nợ phải trả.
- Tôi nợ anh cái gì cơ chứ?
-...
Thiên Tử Hạo đứng dậy, với lấy một sợi dây thừng rồi tiến về phía Băng Tâm. Cô sợ hãi, cố nhìn xung quanh nhằm tìm được gì đó làm vũ khí nhưng không hề thấy. Đang hoảng loạn, Băng Tâm chợt nhớ ra đôi giày cao gót đính kim cương dưới chân mình. Cô vội gỡ ra rồi cầm thật chắc trên tay, chân đứng thế trụ vững. Thiên tử Hạo đi đến đâu cô lại né đến đấy, cố tránh thật xa hắn, hai tay luôn thủ chặt đôi giày cao gót lấp lánh.
Thiên Tử Hạo chẳng vội chẳng vàng, chầm chậm từng bước tiến tới như một con hổ đói đang chờ thời cơ chộp lấy miếng mồi.
Né được một lúc, xui xẻo thế nào Băng Tâm lại đạp phải đuôi váy dài, loạng choạng ngã ngửa ra đằng sau, phần váy trước bị xốc lên khoe trọn đôi chân trắng muốt gợi cảm. Thiên Tử Hạo vụt đến, chụp lấy đôi giày cao gót trên tay cô ném ra phía xa. Băng Tâm còn chưa kịp phản kháng, hắn đã tung dây thừng trói chặt hai tay cô lại rồi kéo cô đứng dậy. Thiên Tử Hạo mở dây kéo váy sau lưng Băng Tâm ra rồi giật một phát, chiếc váy quý giá đã hoàn toàn rời khỏi thân thể cô. Hắn nhanh chóng gỡ bỏ nốt đồ lót của Băng Tâm, khiến cho cô giờ đây trần như nhộng. Động tác hắn rất mạnh bạo, không chút thương tình lưu luyến.
Băng Tâm giãy giụa điên cuồng, la hét chói tai nhưng xét cho cùng cũng không phải đối thủ của Thiên Tử Hạo. Hắn xách cô như xách bao tải không chút nặng nhọc đi đến bộ khung bằng titan bên phải.
- Thiên Tử Hạo, đồ khốn nạn, anh thả tôi ra!! Tôi đã đắc tội gì với anh chứ?
Thiên Tử Hạo không thèm để ý, để cô lên bộ khung rồi vặn chốt cố định. Khi hai chân cùng eo, lưng của cô đã được giữ chặt, Thiên Tử Hạo mới cởi trói ở tay cho Băng Tâm rồi gắn nốt tay cô vào bộ khung.
Bộ dạng Băng Tâm bây giờ là không một mảnh vải che thân, bị trói chặt không thể cử động. Độ cao hoàn hảo của bộ khung khiến hoa huyệt cô ngang với cự vật của Thiên Tử Hạo. Hai chân cô mở ngang ra hai bên, cánh tay cũng giang rộng ngang vai, lưng thẳng, hai tay song song với hai chân. Mái tóc đen nhánh của Băng Tâm xõa tung khắp nửa người trên, là thứ duy nhất có thể che đi cơ thể trần trụi của cô.
Một tư thế vô cùng nhục nhã, chẳng khác gì phơi bày miếng thịt ngon đã làm sẵn cho hổ đói cấu xé.
Băng Tâm vừa sợ hãi vừa tức giận, titan lạnh băng áp vào người cùng thời tiết mùa đông khiến cô run rẩy. Bộ ngực căng tròn của thiếu nữ vì thở gấp mà phập phồng kịch liệt, trông thật đốt mắt. Băng Tâm nghiến răng, trừng mắt nhìn hắn như nhìn quỷ dữ.
- Tôi nói lần cuối, thả tôi ra!!
- Tôi lấy lí do gì để thả cô?
- Vậy anh lấy lí do gì để làm thế này với tôi?!
Băng Tâm lại không chịu nổi mà hét lên.
- Ba cô nợ tôi, cô phải trả hộ ông ấy.
- Ba tôi thì nợ anh cái gì?
- Mạng của ba mẹ tôi.
- Cái gì? Anh đừng bịa đặt!
- Chính tay ba cô đã sát hại ba mẹ tôi.
- Anh nói dối!
Dường như chỉ khi nhớ về chuyện này, Thiên Tử Hạo mới để lộ sự tức giận trong mắt, là cảm xúc duy nhất mà hắn từng thể hiện ra ngoài. Hắn giữ chặt cằm cô như sắp bóp nát, tưởng chừng đang trút mọi sự giận dữ vào đó. Băng Tâm đau đến tím tái mặt mày.
- Bàn tay ông ta đã vấy máu ba mẹ tôi. Đây là sự thật, ba cô là một tên ác quỷ. Sự tận tình của họ đối với ông ta lại đổi bằng chính tính mạng của mình. Nhưng ông ta đã khiến tôi trở nên như thế này, một ngọn núi cao nhất. Một ngày không xa, tôi sẽ trả ơn ông ta thật xứng đáng.
Khi quai hàm Băng Tâm đau nhức đến thấu xương, Thiên Tử Hạo mới buông tay. Băng Tâm vừa không thể tin, vừa không muốn tin, lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi lã chã.
- Không, không thể như vậy được...
-...
- Còn tôi, tôi có tội gì chứ?
- Tội duy nhất của cô là làm con gái ông ta. Món nợ máu này, tôi sẽ khiến cả dòng họ Băng các người phải trả.
- ...
Cho đến lúc này, Băng Tâm vẫn không nói nổi lời nào.
- Thật khó tin đúng không? Lúc đầu tôi cũng không tin người bạn chí cốt của ba tôi lại làm như vậy, cho đến khi...
Vừa nói, Thiên Tử Hạo vừa cởϊ áσ khoác ngoài rồi đến áo sơmi, để lộ nước da màu đồng khỏe mạnh, khuôn ngực vạm vỡ cùng cơ bụng săn chắc, những thứ có thể làm bất cứ người phụ nữ nào phải điêu đứng. Rồi hắn quay lưng về phía Băng Tâm.
- ...cho đến khi ông ta đích thân tặng tôi thứ này.
Băng Tâm đang gục đầu tuyệt vọng khổ sở ngước lên, cô trố mắt kinh ngạc, miệng há ra thở dốc.