Từ buổi tiệc tất niên đến nay, Doãn Ước đã lâu rồi không gặp Giang Thái.
Người này khiến cô vô cùng chán ghét, vừa nghe thấy tên thôi toàn thân đã rơi vào trạng thái khó chịu rồi.
– Cho nên chúng ta phải đi gặp hắn?
– Đi dự buổi đấu giá thôi, có thể sẽ chạm mặt. Em có thể học anh mà, coi như không nhìn thấy hắn đi.
– Bây giờ anh ra ngoài có chỗ nào không tiện không?- Doãn Ước đứng trước giá áo nói.
– Mắt không thấy thì còn có tai mà, chỉ là đấu giá mảnh đất thôi.
Mấy chuyện đấu giá đất này, bình thường không cần Kỷ Tùy Châu đích thân đi. Anh dẫn theo bạn gái tham dự, ngay cả Doãn Ước là người không hiểu đấu đá trên thường trường, cũng ngửi được mùi khác thường.
Không cần phải nói, Kỷ Tùy Châu ra tay, trăm phần trăm là nhắm vào Giang Thái.
Đầu xuân tiết trời còn lạnh, Doãn Ước không muốn mặc váy dự tiệc, cuối cùng thuyết phục Kỷ Tùy Châu để cô mặc một bộ váy công sở cùng anh đi tham dự. Kỷ Tùy Châu vẫn mặc comple như trước, trông cả người cao ráo lại có vẻ giỏi giang.
Họ ngồi xe đi, sau nửa tiếng đã đến cửa phòng đấu giá. Nơi này hôm nay tổ chức mấy buổi đấu giá cùng lúc, Thịnh Thế tham dự một trong số đó, đấu giá mảnh đất có giá trị trong năm nay của thành phố.
Oan gia ngõ hẹp, mới vừa vào cửa liền nhìn thấy Giang Thái ngồi đó, bên cạnh có mỹ nữ bầu bạn. Cô gái này diện mạo “đại chúng”, Doãn Ước xưa nay không phân biệt được.
Giang Thái thấy họ đi vào liền sững sờ, trong mắt bắn ra vài phần hung hăng. Mỹ nữ bên cạnh không chú ý đến biến hóa cảm xúc của hắn, còn nhiệt tình chồm đến, bị hắn hất tay đẩy ra.
Nhân viên buổi đấu giá đi đến, dẫn hai người họ vào chỗ. Người ở đây không hề xa lạ với Kỷ Tùy Châu, cũng có nghe chuyện anh phẫu thuật mắt. Hiện giờ thấy anh đích thân đến, áp lực nhất thời tăng lên.
Sau khi ngồi xuống, Doãn Ước kề sát vào Kỷ Tùy Châu, nói đại khái vị trí chỗ ngồi của Giang Thái với anh, Kỷ Tùy Châu cười cười, vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Anh càng thoải mái, đối thủ cạnh tranh lại càng thêm áp lực. Sắc mặt Giang Thái khó coi, nhìn về phía họ, rồi u ám thu hồi tầm mắt.
Doãn Ước là lần đầu tham gia đấu giá, ít nhiều có chút tò mò, huống hồ là đấu giá mảnh đất lớn như vậy.
Bản kế hoạch nội bộ của Thịnh Thế cô có xem qua, dự toán không vượt quá hai tỷ, sau khi giành được định kiến thiết thành quảng trường mua sắm mới, bên trong bao gồm cả chuỗi rạp chiếu phim- thế mạnh của Thịnh Thế.
Hai tỷ, Doãn Ước cũng chỉ nhìn thấy trên giấy tờ, nhìn những nhân vật tai to mặt lớn ngồi đây, một nhân vật nhỏ bé như cô cũng ở đây, trông có vẻ không thích hợp lắm.
Cô cảm thấy may mắn khi mặc đồ công sở. Đi theo người gây chú ý như Kỷ Tùy Châu, nếu phục sức lộng lẫy, chỉ e càng khiến người khác bình phẩm. Cô còn chưa thích ứng với cuộc sống như vậy.
Quá trính đấu giá nhìn như yên bình, nhưng mỗi lần tăng giá đều là một lần đánh cược tiền tài. Kỷ Tùy Châu ngay từ lúc bắt đầu không kêu giá, mãi có đến khi Giang Thái gia nhập, anh mới có chút hứng thú. Anh đưa bảng cho Doãn Ước, vươn tay ra hiệu cô tăng giá.
Doãn Ước vừa thấy là năm ngón tay, nhẹ giọng hỏi:
– Thêm bao nhiêu, năm trăm ngàn?
Kỷ Tùy Châu mỉm cười, Doãn Ước mau mau sửa miệng:
– Hiểu rồi, năm triệu.
Vừa định giơ bảng, bị đối phương ngăn lại. Kỷ Tùy Châu kề sát vào cô thì thầm:
– Là năm mươi triệu.
Tiếp tục đấu giá, sau lưng Doãn Ước đều ướt đẫm mồ hôi. Kỷ Tùy Châu này thật đúng là người làm chuyện lớn, bên Giang Thái cắn chặt như vậy, mà anh vẫn bình tĩnh. Khi kêu giá gần đến , tỷ, Doãn Ước đã đứng ngồi không yên, tay giơ bảng có hơi nhũn ra. Kết quả đối phương trực tiếp vung tay, nhẹ nhàng thốt ra một câu:
– Hai tỷ.
Toàn phòng ồ lên, bởi vì Liên Chúng kêu giá trước đó, cũng chỉ có , tỷ thôi. Một lần kêu thêm một trăm năm mươi triệu, người này không có tài lực mạnh thì chính là điên rồi.
Nhưng người này là Kỷ Tùy Châu, người ngoài không dám xem anh là kẻ điên. Giang Thái tức giận chửi thề, lúc rời khỏi phòng đấu giá gọi điện thoại cho người nào đó, nổi giận:
– Mẹ nó có gì đặc biệt hơn người, không phải ỷ vào mình có người cha lợi hại thôi sao. Miệng hắn nói hai tỷ, người ta lập tức bán cho hắn. Ông đây thật hận không thể cầm dao chém hắn.
Doãn Ước thở phào một hơi khi thành giá, xòe bàn tay ra mới phát hiện toàn mồ hôi lạnh. Sau đó cô ngồi trong xe hỏi Kỷ Tùy Châu:
– Cần gì một lần thêm nhiều như vậy, lỡ như , tỷ có thể thành giá thì sao?
Có thể tiết kiệm một trăm triệu mà, số tiền này đối với người giàu mà nói chỉ là con số nhỏ, còn với cô chính là mộng tưởng hão huyền cả đời không thể đạt được.
– Em không hiểu Giang Thái đâu- Kỷ Tùy Châu day day trán.
Con người hắn, nếu muốn ngay thẳng với hắn, hắn sẽ liều lĩnh hơn. Dù thế nào cũng phải chơi độc, khống chế hắn, khiến hắn tin rằng trong này có giao dịch mờ ám gì đó, còn hắn chỉ là khách chơi cùng thôi, hắn mới có thể dừng tay.
– Hạn mức cao nhất của tập đoàn là hai tỷ, anh cược lớn quá rồi.
– Đã dự toán rồi, thì dùng hết nó thôi. Em thấy tiếc tiền sao?
Doãn Ước nhìn anh muốn nói gì đó, sau ngẫm lại liên quan gì đến cô chứ, tiết kiệm chỗ tiền đó cũng chẳng chảy vào túi cô, vì thế lắc đầu:
– Không có, quyết sách của anh vô cùng sáng suốt quyết đoán.
Kỷ Tùy Châu như ngủ không đủ giấc, chốc lát lại đánh ngáp vài cái. Anh tựa vào chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi, sau hồi lâu mới hỏi Doãn Ước:
– Trịnh Đạc đi rồi?
– Đi từ lâu rồi.
– Nghe có vẻ luyến tiếc nhỉ, hay đuổi theo tìm về đi?
– Được- Doãn Ước cố tình nói- Anh ấy vừa đi khỏi, trong lòng em có hơi trống trải. Anh ấy để lại địa chỉ mail cho em, để em thử liên hệ với anh ấy xem sao.
– Em dám!- Kỷ Tùy Châu chồm đến uy hiếp cô.
– Không dám không dám- Ngoài mặt, Doãn Ước cười cười.
– Trợ lý Doãn có người theo đuổi à- Lão Tần nhiều chuyện, nghe họ nói chuyện liền xen vào- Xem ra rất được yêu thích đó.
– Người đó là bác sĩ khoa mắt, y thuật không giỏi lắm- Kỷ Tùy Châu chen vào.
– Tại sao?- Lão Tần khó hiểu.
– Ngay cả mắt mình cũng không chữa được, sao có thể khám cho bệnh nhân đây.
Doãn Ước biết anh đang châm chọc mình, trực tiếp liếc anh một cái. Kỷ Tùy Châu như tiên, rõ ràng không nhìn thấy lại có thể đoán được:
– Em dám liếc thêm cái nữa thử xem.
Doãn Ước thu hồi ánh mắt, bắt đầu giả bộ xem phong cảnh bên ngoài. Đang buổi trưa ánh nắng ấm áp chiếu vào trong xe, khiến người ta càng buồn ngủ hơn, Doãn Ước bắt đầu ngáp, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ một lát.
Vừa định ngủ, chợt nghe người bên cạnh cất giọng trầm ấm:
– Nếu năm đó chúng ta kết hôn, hôm nay tiết kiệm một trăm triệu này, có thể chia cho em một nửa rồi.
Doãn Ước còn lơ mơ, Kỷ Tùy Châu đột nhiên đề nghị:
– Hay vầy đi, anh lấy một trăm triệu này làm sính lễ, em cảm thấy thế nào?
– Được lắm nha, anh cưới Hạ Tịch, một trăm triệu tiền sính lễ cũng nên bỏ ra mà.
Vừa dứt lời liền cảm thấy hông đau đau, ma trảo của đối phương không biết vươn đến khi nào, ở chỗ nhạy cảm của cô nhéo một cái.
Loại mánh khóe khiêu khích này, rốt cuộc là ai dạy cho anh?
Cô nghe Lão Tần ngồi phía trước cười một tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ. Hiện tại, cô càng lúc càng không dám chọc Kỷ Tùy Châu.
Vào nhà mới phát hiện trong nhà trống trơn, mấy dì giúp việc có lẽ đều ở trong phòng không ra ngoài. Doãn Ước đang định cởi đôi giày cao gót kia ra, giải phóng đôi chân khỏi mệt mỏi từ sáng sớm, đột nhiên bị Kỷ Tùy Châu giữ chặt, trực tiếp đè vào tường.
Nụ hôn của anh rơi xuống, vừa bá đạo vừa thẳng thừng, hôn đến Doãn Ước sắp ngạt thở.
Cô đưa tay đẩy anh ra.
– Kỷ Tùy Châu, anh nhẹ chút.
– Đau à?
– Không đau, chỉ là có chút… khó chịu.
Hơi thở hai người hỗn độn, quần áo thì có chút lộn xộn. Doãn Ước bị anh hôn đến hứng thú dâng cao, theo bản năng ôm lấy cổ anh.
Cô gái chân dài eo thon, nháy mắt nhen nhóm lên ngọn lửa trong Kỷ Tùy Châu. Anh ước gì có thể đẩy ngã Doãn Ước xuống sàn rồi làm ngay tại chỗ.
Tay anh xoa ngực cô, lực vừa đủ, sờ đến toàn thân Doãn Ước nhũn ra. Vốn định thử đẩy anh ra, cuối cùng trong cổ họng lại bật ra vài tiếng ngâm thỏa mãn, càng lộ vẻ quyến rũ mê người.
Hai người hôn đến tối tăm mặt mũi, sau lưng Doãn Ước là bức tường bằng kính, toàn thân cô ép chặt vào bức rèm dày, cảm giác có hơi lúng túng. Đang nghĩ ngợi xem có cần đổi nơi khác hay không, đã nghe thấy dì Trương ở kia la “úi chà” một tiếng.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống đỉnh đầu, như một thùng nước lạnh đổ xuống, Doãn Ước liền bừng tỉnh. Phản ứng đầu tiên chính là vùi mặt vào ngực Kỷ Tùy Châu, vô cùng tự lừa mình.
Dì Trương tự biết đã làm chuyện sai trái, mau chóng chạy lên lầu, đi được vài bậc thang không yên tâm lắm, quay đầu lại nhắc nhở họ:
– Cẩn thận tấm rèm rơi xuống.
– Đã biết- Kỷ Tùy Châu đưa lưng về phía dì, ngữ điệu bình thản đáp.
Dì Trương chạy như bay, chui tọt vào phòng dì Mã, hai người chụm đầu tám chuyện. Vậy mà còn chưa đã ghiền, lại gọi điện cho dì Mai, thêm mắm thêm muối báo cáo chuyện đã xảy ra với đối phương.
Dì Mai nghe xong vô cùng hài lòng, ở đó giở lịch xem ngày lành, chuẩn bị chọn cho cậu chủ ngày kết hôn thật tốt.
Doãn Ước tựa vào lòng Kỷ Tùy Châu hồi lâu, trên lưng toàn là mồ hôi lạnh. Một lát sau hít thở mới thông thoáng, cô nhịn không được đấm vào ngực Kỷ Tùy Châu:
– Tại anh đó.
Chợt nghe đối phương cười khẽ, nắm lấy cổ tay cô:
– Thật sự cũng không có gì.
– Mất hết mặt mũi rồi.
– Mấy dì ấy quen rồi.
Nghe ý tứ của anh, loại chuyện này về sau sẽ còn dài dài. Doãn Ước quả thật lười đấu võ mồm với anh, nói đi nói lại cuối cùng người tổn hại luôn là cô.
Ăn cơm xong Kỷ Tùy Châu phải làm việc, Doãn Ước thì bị anh đẩy về phòng ngủ trưa.
– Anh thích dáng vẻ dồi dào tinh thần của em, ngủ ngon sắc mặt rất tốt.
Doãn Ước sờ mặt mình:
– Sắc mặt em bộ anh nhìn thấy sao?
– Cuối cùng sẽ nhìn thấy thôi, em mong anh bị mù cả đời à.
Doãn Ước hết cách, chỉ có thể về phòng đi ngủ. Giấc ngủ này không tệ, lúc thức dậy đã sắp bốn giờ chiều, nắng yếu đi nhiều, mang theo chút màu đỏ nhàn nhạt.
Cô nằm trên giường để tỉnh táo hẳn, mới ngồi dậy rửa mặt thay đồ. Vừa đi ra đúng lúc gặp dì Mã đưa cà phê cho Kỷ Tùy Châu, cô liền nhận lấy mang tới cho anh.
Lúc bước vào trong nghe thấy Kỷ Tùy Châu đang nói điện thoại, về buổi đấu giá hôm nay.
– Hiện tại chỉ là hoài nghi thôi. Giang Thái chắc chắn biết giá quy định của chúng ta, nhưng hắn còn đang do dự. Xem ra hắn vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm người đó, cuối cùng tôi thêm một trăm năm mươi triệu để hắn hoàn toàn mất lòng tin. Con người hắn luôn chỉ trông vào việc chơi bẩn, khi đến lúc mấu chốt phải liều lĩnh, cũng để chừa đường lui sau này.
Doãn Ước nghe anh nói vậy, lập tức nắm được gì đó. Chờ đối phương cúp máy, cô liền hỏi:
– Điện thoại của ai vậy, Bùi Nam à?
– Là Lý Mặc, đang nói chuyện công ty có nội gián.
Kỷ Tùy Châu thoải mái nói chuyện mình hoài nghi với Doãn Ước.
Trong công ty có nội gián, báo giá quy định của họ cho Giang Thái. Hôm nay may mà anh đi, đổi lại là người nào khác, sẽ không dám chơi lớn như vậy, miếng đất này sẽ chắp tay dâng cho người ta.
Hạng mục này Thịnh Thế đã chuẩn bị hơn nửa năm, là hạng mục quan trọng trong nửa đầu năm nay. Mặc dù anh không quá xem trọng thiệt hơn, nhưng cũng hy vọng hạng mục đầu tiên của năm sẽ thuận lợi.
– Trong lòng anh có nghi ngờ ai không?
– Chắc chắn là người thân cận, bản kế hoạch kia không có mấy người xem qua, người biết giá quy định không nhiều lắm.
Những người đó bao gồm ai? Doãn Ước nghĩ, đưa ra giả thiết của mình:
– Không lẽ là Bùi Nam?