Đừng Nghĩ Ly Hôn

chương 12: nói ra

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Dương mới vừa vào cửa đã cảm giác được bầu không khí trong phòng khách không đúng lắm.

Ngồi trên ghế sa lon không chỉ có cha mẹ Cố, còn có bác trai bác gái và Cố Hưng Huy, đặc biệt là Cố Hưng Huy, vừa thấy cậu về, trên mặt liền lộ biểu tình như đang cười trên sự đau khổ của người khác, tựa như chắc chắn sắp tới cậu sẽ bị mắng.

Cố Dương nhăn nhăn mày, trong lòng có loại dự cảm xấu.

Quả nhiên, bác mở miệng cười, "Em trai, lần này anh đến đây có chuyện rất quan trọng muốn nói cho em biết. Cố Dương nói với hai người là đến thư viện đọc sách đúng không? Nhưng hai người có biết thực ra nó đi đâu không? Tiểu tử này rất giỏi lừa người mà, nếu không phải Hưng Huy cùng bạn học đi ngoài đường vô tình nhìn thấy nó lên một chiếc siêu xe không quen biết thì chắc là chúng ta đều bị nó lừa gạt. Tuổi còn trẻ mà đã biết vớ va vớ vẩn với đám nhà giàu trong xã hội, nếu nó không học giỏi thì cũng đừng phá hỏng thanh danh của Cố gia chúng ta!"

Vừa nghe Cố Hưng Huy thêm mắm dặm muối nói Cố Dương lên chiếc siêu xe, bác cậu còn tự nhiên nghĩ đến BMW gần trăm vạn, cảm thấy Cố Dương theo chân đám giàu có bất lương trong xã hội, ngàn vạn lần không thể để cậu tự làm theo ý mình, làm hư Hưng Huy nhà bọn họ.

Nhưng làm sao ông không nghĩ đến, chiếc xe kia không phải là BMW mà ai có tiền cũng có thể mua được, đó là phiên bản giới hạn toàn cầu, lấy lòng nịnh nọt càng không thể. Thật nếu để cho ông nói "người có tiền ăn chơi" cho Lục Ngôn nghe được, có lẽ hắn còn thở dài —— đương nhiên là vì tôi muốn lấy lòng Dương Dương, tôi nằm mơ cũng muốn đem đứa nhỏ đáng yêu về nhà mà cưng chiều đây này.

Những người này thật là, lại dám ghét bỏ tâm can bảo bối của hắn.

Cố Dương nghe bác nói mấy lời phỏng đoán đầy ác ý này, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, trong lòng cực kỳ căm tức.

Xưa nay thái độ của bác đối với cậu đã không được tốt, cậu chỉ là người ngoài không có quan hệ máu mủ gì, tu hú chiếm tổ chim khách, cậu tận lực nín nhịn, nhưng ông còn chưa từng thấy Lục Ngôn, dựa vào cái gì há mồm lại nói Lục Ngôn là người có tiền vớ va vớ vẩn trong xã hội?! Ai cho ông nói vậy? Là vì hắn xấu à, ra đường có thể doạ bọn trẻ khóc chắc? Ông thì biết cái gì? Ông chả hiểu gì sất. Lục Ngôn ưu tú như vậy, vượt qua tất cả mọi người, không nên bị người như ông tùy ý chửi bới!

Cố Dương nhìn chằm chằm bác, trong mắt đầy tia lửa giận nồng đậm, không giống lúc thường bị nói thế nào cũng ngoan ngoãn nghe lời, không biết phản kháng. Lần đầu tiên thấy vẻ mặt này của cậu, bác dĩ nhiên bị khí thế như con sói cô độc hung ác của cậu hù doạ, cho rằng một giây sau sẽ xông lên đánh mình, có chút sợ hãi không tự chủ lui về phía sau một bước.

Vừa mới lùi về, bác liền phản ứng lại, thẹn quá hóa giận: "Cái đồ bạch nhãn lang này, làm chuyện xấu còn dám trừng mắt nhìn trưởng bối, thật là không có chút quy củ nào! Xem đi xem đi, bộ dáng hỗn láo của nó, trước đây toàn là giả vờ hiểu chuyện. Bây giờ không nhịn được lộ ra nguyên hình!"

Ông đến đây chuyến này, nói là đến chơi nhưng Cố Dương lại bị ông mắng máu chó đầy đầu. Cha mẹ Cố bối rối, lúc này mới hiểu được đến chơi chỉ là mượn cớ, muốn gây phiền phức cho Cố Dương là chính. Sắc mặt bọn họ rất khó coi, lớn tiếng quát lớn, "Anh, anh nói linh tinh gì vậy!? Không phải chỉ là lên một chiếc xe thôi à? Tiểu Dương muốn đến thư viện nhưng em khuyên nó nên đi chơi, nó cùng bạn bè đi chơi cũng đến lượt anh dạy? Anh không cảm thấy bản thân hơi quá đáng sao?"

Trước đây khi nghe cách ông nói chuyện với Cố Dương, bọn họ đã không thoải mái, đã nói qua rất nhiều lần, nhưng không hiệu quả. Dù ông có hơi cực đoan nhưng vẫn là anh trai của cha Cố, không dứt được, Cố Dương biết bao vô tội, bởi vì bị bọn họ nhận nuôi mà phải nhận lại thái độ như vậy, cho nên bọn họ chỉ có thể tận lực không để Cố Dương tiếp xúc với ông. Cả năm không thấy mặt được mấy lần, lần này bất ngờ bị thương, ông đương nhiên phải tới thăm hỏi, kết quả đau nhức trên người chỉ là thứ yếu, ngược lại ông lại làm bọn họ mệt tâm.

Nghe cha mẹ Cố biện hộ cho Cố Dương, Cố Hưng Huy lập tức bất mãn, "Ý chú thím là cháu cố ý đổ oan cho nó?!"

Mẹ Cố nhìn gã nhảy ra, càng đau đầu hơn, không nhịn được nói: "Người lớn đang nói, con cháu chớ xen mồm."

Cố Hưng Huy nhất thời nghẹn lại, đen mặt.

Ông bị em trai cùng em dâu phản bác, không còn mặt mũi nào, liếc mắt nhìn Cố Dương một cái, "Được rồi, các người cảm thấy tôi nói linh tinh, vậy hỏi nó xem, có phải nó lên xe của cha mẹ bạn bè không?"

Mẹ Cố khó khăn che giấu biểu tình, lạnh giọng nói: "Anh muốn nó chứng minh thế nào? Gọi điện thoại cho bạn bè, nói bác mình nghi ngờ nhà bạn nó là người bất lương, nói mình học xấu, bạn giúp mình giải thích một chút?"

Ngày càng trở nên phiền não, không khí gần như thiếu chút nữa là bùng nổ. Cố Hưng Huy vốn muốn nhìn Cố Dương gặp xui xẻo chứ không phải để cha mẹ và chú dì cãi nhau. Gã không cảm thấy đây là lỗi của mình nên đem tất cả ném lên đầu Cố Dương, nếu như không phải tại cậu thì sự tình cũng không trở nên như vậy.

Cố Dương từ từ thở ra một hơi, nói: "Đúng, không phải mỗi ngày con đều đến thư viện, con nói dối."

Nhất thời, sắc mặt tất cả mọi người cũng thay đổi. Đặc biệt là bác và Cố Hưng Huy, đầy mặt đều là tôi nói không sai chứ.

Cố Dương lạnh lùng nói tiếp: "Ngoại trừ đến thư viện, con còn đi làm thêm, làm phục vụ của cửa hàng đồ ngọt, còn làm gia sư, hôm nay Cố Hưng Huy nhìn thấy, là ông chủ tiện đường đưa con tới lớp mà thôi."

Bác không tin, "Làm thêm mà còn nói dối giấu giấu diếm diếm? Mày nghĩ ở đây đều là kẻ ngốc à?"

Cha mẹ Cố nhíu mày không nói, tại sao phải làm thêm, là không đủ tiền tiêu à, sao không nói với bọn họ.

Hiếm thấy Cố Dương lộ ra mấy phần sắc bén, không tiếp tục làm đứa trẻ hiểu chuyện không dám tranh luận với trưởng bối, cậu dằn xuống lời từ trong đáy lòng, cười lạnh nói: "Tại sao cháu phải đi làm thêm, không phải bác là người nên rõ ràng nhất sao? Bởi vì cháu là bạch nhãn lang, cháu dùng tiền cũng có tội, cháu muốn được trưởng thành, chuyện đương nhiên là mau chóng kiếm tiền, không phải để trả lại những khoản tiền cháu đã dùng sao?"

Cậu vừa nói mấy câu này ra, toàn bộ phòng khách yên tĩnh đến lạ.

Mỗi một chữ giống như là đập vào chỗ đau nhất trong lòng cậu, khó chịu không thôi. Đặc biệt là bác vừa mới chửi rủa thậm tệ nhất, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, rất khó coi. Ông há miệng, muốn phản bác chút gì.

Cha Cố lại đột nhiên tiến lên, mặt tối sầm lại cản bác lại, không cho ông nói chuyện.

Cho tới nay, bọn họ còn nghĩ rằng tách Cố Dương và ông ra, Cố Dương sẽ không có chuyện gì, hiển nhiên, tâm tư đứa nhỏ vẫn luôn mẫn cảm, cái gì cũng cảm nhận được. Thậm chí, nói không chừng lần trước ở bệnh viện, Cố Dương cũng đã nghe thấy được.

Cha Cố đi tới, đứng bên cạnh Cố Dương, khoác tay lên vai cậu, kiên định nói: "Anh, Tiểu Dương là con của em, tên trong sổ hộ khẩu, pháp luật cũng chấp thuận, tiền em kiếm được tiêu cho nó, em rất tình nguyện, càng không cần nó trả lại. Trước đây em xem anh là anh, nhịn anh hết lần này đến lần khác, nhưng anh thật sự càng ngày càng quá phận, em hổ thẹn với Hưng Huy, mà Hưng Huy là con, Tiểu Dương lại không phải sao? Anh nói chuyện thật khó nghe, em là một người lớn mà nghe cũng không chịu được. Anh, em nghĩ hôm nay hay là anh đi về trước đi."

Bác nghe em trai nhà mình trực tiếp chỉ trích mình, còn hạ lệnh đuổi khách, vừa tức giận vừa lúng túng, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không nên lời. Bác gái đứng bên cạnh nãy giờ không lên tiếng nhưng không khỏi nở nụ cười, đáng ra nên nói cho ông nghe từ lâu, nếu không ông còn thật sự cho mình là cái thá gì.

Đời trước, sau khi cha mẹ qua đời, Cố Dương ở nhà bác, ăn nhờ ở đậu bị ghét bỏ, không chỉ có một lần nghĩ tới, có phải cha mẹ kỳ thực cũng không thích cậu, cũng cảm thấy cậu chỉ là một người ngoài, hối hận vì đã nhận nuôi cậu.

Nhưng bây giờ, cha Cố đứng ở bên cạnh cậu, một mực che chắn cho cậu, nói Tiểu Dương là con của em.

Cố Dương không nhịn được, đỏ cả vành mắt.

Mẹ Cố thấy cậu như vậy, càng cảm thấy bản thân đã quên mất cảm thụ của cậu, ôm cậu động viên rồi vỗ lưng, nói: "Tiểu Dương là tốt nhất, không nên bị mấy lời của bác làm ảnh hưởng, ông ấy đoán mò, đừng để ý tới nữa. Chúng ta làm ba mẹ, kiếm tiền đương nhiên để con tiêu, con dùng tiền, mẹ mới vui vẻ, không cần cực nhọc đi làm thêm, con chỉ cần học tập thật giỏi, mẹ vẫn chờ thông báo trúng tuyển trường đại học trọng điểm của con để cầm khoe khoang đây."

Cố Dương dựa vào vai mẹ Cố một hồi lâu, mới khàn khàn mà vâng một tiếng.

Mẹ Cố nghe càng đau lòng thêm, vừa chua xót vừa mềm mại.

Trước khi đi, Cố Hưng Huy nhìn cảnh một nhà ba người ấm áp này, cảm giác chói mắt cực kì, sắc mặt trở nên vô cùng tối tăm.

Ngày hôm sau, vì khóc nên khoé mắt Cố Dương vẫn hơi ửng đỏ. Cậu cho là sẽ không thấy được, nhưng Lục Ngôn là người nhạy cảm, lần đầu tiên nhìn cậu đã phát hiện tâm tình của cậu không đúng lắm.

Có thể Cố Dương vờ như chẳng có chuyện gì, Lục Ngôn cũng biết cậu có ý định giấu đi, coi như hỏi khẳng định cũng hỏi không ra cái gì. Vì vậy, Lục Ngôn nghiêm mặt, lặng lẽ nói đặc trợ đi thăm dò.

Hiệu suất làm việc của đặc trợ rất cao, không lâu sau đã đem tư liệu Cố Dương về. Lục Ngôn nghiêm túc xem xong, sắc mặt ngày càng xấu đi, "Đây là loại cha mẹ gì, nhận nuôi lại không thể nuôi cho tốt, đã vậy ban đầu đừng nhận nuôi."

Đặc trợ thấy Lục tổng tức giận, có thể hiểu được hắn quan tâm đứa trẻ này, nhưng thực ra không quá tán thành. Thành thật mà nói, Cố Dương được nhận nuôi rất tốt, từ cơ khổ không chỗ nương tựa đến có một gia đình khá giả, cha mẹ thương yêu, nguyện ý dùng tiền bồi dưỡng cậu, khuyết thiếu duy nhất là trước đây hồ đồ đem con ruột cho làm con nuôi của anh mình. So với rất nhiều cha mẹ mà nói, bọn họ cũng tốt lắm rồi.

Chỉ có điều, muốn giống như đặt trên đầu quả tim mà yêu thương như Lục tổng, hiển nhiên vẫn còn thiếu rất nhiều.

Đặc trợ hỏi: "Ông chủ muốn nhận nuôi cậu ấy sao?"

Không cần nghi ngờ chút nào. Lục Ngôn vuốt nhẹ ngón tay, đáy mắt thâm trầm, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã có ý nghĩ này, không hiểu sao vừa gặp đã muốn mang người về nhà mà nuôi, muốn cưng chiều để cậu coi trời bằng vung, hắn thậm chí còn cảm thấy cha mẹ của Dương Dương rất chướng mắt, không nên tồn tại. Hắn cũng không biết tại sao mình lại có ý nghĩ đáng sợ như thế.

Quay lại thư phòng, sắc mặt Lục Ngôn trước sau như một, dù là ai cũng nhìn không ra hắn mới vừa điều tra tư liệu về Cố Dương. Vừa mở cửa liền thấy Cố Dương nằm nhoài ra bàn đọc sách, cầm bút cúi đầu suy tư, tia nắng ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên khuôn mặt nhỏ của cậu, trắng đến trong suốt, đuôi tóc xoăn mềm mại sau gáy, nhìn rất ngoan ngoãn.

Lục Ngôn nhìn, trong lòng nhất thời mềm thành một vũng nước.

Cố Dương bị hắn nhìn chằm chằm, còn không thèm chớp mắt, không nhịn được hơi khẩn trương, như bị giám thị đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình, như miếng thịt ngon trong miệng thú hoang, cả người căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn, nhiệt độ càng ngày càng cao, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Lục Ngôn để ý thấy, cầm giấy ăn, rất tự nhiên giúp cậu lau mồ hôi trên trán, cũng bởi vì đến gần nên hormone nam tính phả vào mặt, như muốn bao bọc lấy Cố Dương, không để lại một khe hở.

Cố Dương gào khóc trong lòng. Đệt! Hắn lại trêu cậu!

Lục Ngôn giúp cậu lau mồ hôi, đương nhiên biết cậu đang xấu hổ, hận không thể chui vào gầm bàn, không nhịn được nhếch miệng cười. Đó không phải là con mèo nhỏ đáng thương vừa nãy, nhưng vẫn đáng yêu nhất.

Hắn cưng chiều bảo bối nhiều năm như vậy, làm sao có thể để ra ngoài chịu ủy khuất, cho dù một chút thôi cũng không được.

Trong đầu Lục Ngôn chợt chợt lóe một câu nói đó, không khỏi sửng sốt.

...Cưng chiều nhiều năm như vậy?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio