Lần phẫu thuật đó của tôi, từ lúc nhập viện tới khi xuất viện, tổng cộng tròn bảy ngày. Bởi vì giường bệnh trong bệnh viện có hạn, tôi phải nhường lại cho các bệnh nhân khác cần kíp hơn.
Tôi sống chết ở lì trong phòng không muốn đi. Tôi nói với Mr. Tô: "Tôi toàn thân đau nhức, tức ngực, hít thở khó khăn."
Mr. Tô điền xong phiếu xuất viện cho tôi, ngẩng đầu nói: "Ra cửa rẽ trái, khoa Hô hấp ở tầng ba của toà nhà khám chữa bệnh."
Tôi bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ "Anh thật vô tình, thật lạnh lùng", thế nhưng vẫn thận trọng, dè dặt hỏi anh có thể cho tôi xin số điện thoại được không. Lỡ như tôi thấy không thoải mái, lỡ như bệnh cũ tôi tái phát, lỡ như...
Tôi còn chưa nói xong một ngàn lý do "Lỡ như" của mình, anh đã rút ra một mảnh giấy từ trong cuốn sổ ra, đưa cho tôi.
Bên trên có số di động của anh, số máy bàn phòng làm việc, lịch khám chữa bệnh, ngày nghỉ trong tháng này và tháng sau, cùng với khoảng thời gian nào anh sẽ ở phòng bệnh. Điều quan trọng là, tất cả đều được viết tay!
Tôi suýt nữa thì buột miệng hỏi: Đây là thứ anh chuẩn bị riêng cho tôi ư? Nhưng lời nói gần bật ra khỏi miệng vẫn bị tôi nuốt xuống. Tôi vui vẻ nhận lấy và cất nó thật kỹ.
Sau này, tôi kể lại chuyện ấy cho mấy cô bạn cùng phòng ký túc xá nghe, cô ấy nói: "Chao ôi, tâm ý của Mr. Tô thật là quá lộ liễu. Anh ấy chỉ còn thiếu một câu trên mảnh giấy đó thôi: Anh rất rảnh, hãy theo đuổi anh đi."
Thế nên, từ ngày hôm đó, tôi đã thật sự bắt đầu theo đuổi anh.