Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 314 : chương 75

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh trăng nhè nhẹ thoảng hơi lạnh khẽ khàng đáp xuống, chiếu đến hiên cửa sáng ánh đèn lồng buông rủ.

Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng sao mờ, vốn là thời điểm an giấc ngủ ngon, nhưng trong thư phòng của phủ nha Trần Châu lại là đèn đuốc sáng trưng, bóng người lay động.

Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu cùng tứ đại Hiệu úy đều tề tựu trong thư phòng, kiểm tra tờ đơn thuốc kia.

“Công Tôn tiên sinh, tiên sinh đã xem xét rất lâu rồi, có phát hiện manh mối nào không?”, Bao đại nhân nhìn Công Tôn tiên sinh bên cạnh đã xem đơn thuốc hồi lâu, khẩu khí có chút lo lắng.

Đặt đơn thuốc trong tay xuống, Công Tôn tiên sinh hơi nhíu mày, khẽ thở dài, nói: “Đại nhân, học trò đã kiểm tra tỉ mỉ tờ đơn thuốc này, ngoại trừ giấy viết có chút đặc biệt, thì căn bản không có liên quan gì đến An Lạc hầu”.

“Tờ giấy này có điểm gì đặc biệt?”.

“Đại nhân xin hãy xem”, Công Tôn Sách đặt đơn thuốc dưới ánh đèn, “trên tờ giấy này có in nối năm chữ ‘vạn’”.

“Chữ vạn?”, Bao đại nhân nheo mắt chăm chú nhìn, chỉ thấy tờ giấy dưới ánh sáng của ngọn đèn, mơ hồ hiện lên năm chữ “vạn”, thể chữ không giống nhau, năm chữ giao nhau, tạo thành một vòng tròn.

Bao đại nhân không khỏi nhíu mày, ánh mắt đưa sang Công Tôn tiên sinh: “Tiên sinh đã từng nhìn thấy ký hiệu này này chưa?”.

Công Tôn tiên sinh lắc đầu đáp: “Học trò chưa từng nhìn thấy ký hiệu này, có điều…”, ngưng một chút, lại nói, “loại giấy có ấn ký in nổi này thường rất sang quý, hơn nữa phần in nổi trên giấy rất đa dạng phong phú, giá cả hiển nhiên rất đắt đỏ. Theo như học trò suy đoán, người có thể dùng loại giấy này để viết, nhất định không giàu thì sang”.

Bao đại nhân nhíu chặt mày: “Vậy theo ý tiên sinh, đơn thuốc này có thể dùng làm vật chứng chứng minh tội trạng của An Lạc hầu không?”.

Công Tôn tiên sinh trầm ngâm một lát mới nói: “Học trò thấy không thỏa đáng, dù giấy viết đơn thuốc không phải loại tầm thường, nhưng cũng chẳng có chút xíu can hệ gì đến phủ An Lạc hầu, cho dù có đưa ra trên công đường, cũng chẳng cách nào trở thành chứng cứ được. Nếu An Lạc hầu nhân cơ hội đó phản bác lại, chỉ e sẽ khiến đại nhân mắc tội vu cáo hoàng thân”.

Bao đại nhân nhíu mày không nói hồi lâu, sau đó mới chầm chậm gật đầu.

“Bản phủ cũng hiểu lý lẽ này, nhưng không biết vì sao, bản phủ cứ hễ nhìn thấy tờ đơn thuốc này thì lại cảm thấy tâm thần không yên”.

“Những gì ghi trên đơn thuốc này đều là thứ hại người, đại nhân lo lắng cũng là chuyện thường tình”, Công Tôn tiên sinh bên cạnh trấn an.

Bao đại nhân gật đầu nói tiếp: “Theo như ý của tiên sinh, ngày mai thăng đường, nên thẩm tra xử lý án này thế nào?”.

Công Tôn tiên sinh vuốt râu nói: “E là chỉ có thể dựa vào nhân chứng để định án”.

Bao đại nhân chau mày một lát, mới khẽ ngẩng lên nói: “Cũng chỉ đành như vậy… Nhưng bản phủ lo, An Lạc hầu là kẻ xảo trá, chỉ dựa vào nhân chứng, e khó có thể làm hắn nhận tội. Nếu An Lạc hầu một mực phủ nhận, lại thêm Bàng thái sư ở bên làm chỗ dựa, đến lúc đó muốn định tội Bàng Dục, sợ rằng đã khó lại càng thêm khó”.

“Vậy theo ý đại nhân, ta nên làm thế nào?”.

Bao đại nhân hơi nhíu mày, đột nhiên hai mắt long lên, đứng phắt dậy cao giọng nói: “Bất luận là như thế nào, ngày mai thẩm vấn, nhất định bản phủ sẽ vì bách tính Trần Châu mà đòi lại công bằng”.

Những lời này vừa thốt ra, trên khuôn mặt mọi người đều là vẻ kính cẩn, hào khí dâng đầy trong ngực, bất giác đồng loạt gật đầu.

Vương Triều, Mã Hán ở bên nghĩ một chút rồi nói: “Đại nhân, nếu đại nhân quyết định dùng nhân chứng để định tội An Lạc hầu, vậy sự an nguy của những nhân chứng đó rất quan trọng, hai người bọn thuộc hạ xin được đi bảo vệ nhân chứng”.

“Chuyện đó không cần”, Bao đại nhân khoát tay nói, “Bản phủ đã nói, chỉ dựa vào nhân chứng, e là khó khiến An Lạc hầu nhận tội, Bàng Dục hẳn nhiên cũng biết điểm này, cho nên sẽ không có hành động gì đâu”.

Công Tôn tiên sinh nghe xong lại lắc đầu thở dài nói: “Đại nhân, An Lạc hầu thông minh hơn người, tất biết điều này, e là hắn đã đoán được từ sớm rằng, đại nhân cho dù phải mất mũ ô sa ở trên đầu cũng quyết phải định tội hắn. Cho nên, lúc này người gặp nguy hiểm nhất không phải là những nhân chứng kia mà chính là đại nhân”. Ngưng một chút, quét mắt nhìn vẻ kinh ngạc của tứ đại Hiệu úy, sắc mặt thản nhiên của Bao đại nhân và vẻ nghiêm nghị của Triển Chiêu, vẻ mặt Công Tôn tiên sinh cũng hòa hoãn hơn, “Nhưng điều mà An Lạc hầu nghĩ đến, Triển hộ vệ tất cũng lường trước được, nếu không, Triển hộ vệ đã không lệnh cho một thị vệ đến đây đợi lệnh, có điều…”.

Lời mới nói được một nửa, Công Tôn tiên sinh lại ngừng lại, đưa mắt ra phía cửa thư phòng.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn theo.

Chỉ thấy một tiểu sai dịch gầy gò đang nghiêng người tựa vào cánh cửa thư phòng, mồm miệng há ra, một loạt những tiếng thở khe khẽ cùng phát ra từ đó, đầu cũng theo đó gật gà gật gù đập vào khung cửa phát ra những tiếng cộp cộp.

Mọi người trong phòng đều thầm thở dài.

Bao đại nhân khẽ lắc đầu, hòa hoãn nói: “Kim bổ khoái tuổi còn quá nhỏ, không tiện hộ vệ, vẫn nên để cho cậu ta sớm trở về nghỉ ngơi. Trương Long…”.

Trương Long đi vài bước đến bên Kim Kiền, đưa tay vỗ vỗ vào bả vai Kim Kiền: “Kim bổ khoái, Kim bổ khoái? Kim Kiền!”.

Gọi một lúc lâu, người bên cửa mới từ từ mở mắt ra, chớp chớp mắt hai cái, sau khi nhìn rõ người trước mặt liền mừng rỡ hô lên: “Bao đại nhân đã tan ca rồi ư?”.

“Tan ca?”, Trương Long giọng nói hơi ngập ngừng.

“Khụ khụ, thuộc hạ muốn hỏi Bao đại nhân đã chuẩn bị đi nghỉ chưa?”, Kim Kiền vội vàng sửa lại.

Trương Long khẽ thở dài nói: “Vẫn chưa, chỉ là Bao đại nhân nói cậu về trước nghỉ ngơi”.

Kim Kiền nghe xong thẳng người lên, hai mắt phát sáng, khuôn mặt tràn ngập vẻ tận tụy trung thành, ôm quyền cao giọng nói: “Thuộc hạ còn phải ở đây bảo vệ sự an toàn của đại nhân, sao có thể rời bỏ nhiệm vụ mà đi nghỉ trước được?!”.

Những lời này được nói ra rất dõng dạc, mọi người nghe mà tinh thần không khỏi chấn động.

Nhưng mọi người nào có biết, lời này phát ra từ miệng Kim Kiền rành mạch rõ ràng, còn trong bụng nàng lại là oán hận vô cùng:

Hừ hừ, nếu không phải cái vị Ngự tiền hộ vệ nào đó mặt sắt ra lệnh cho mình phải ở trong thư phòng bảo vệ lão Bao, thì ai ăn no rửng mỡ không nằm trong chăn ấm nệm êm mà ngủ, lại đứng ở đây hít gió lạnh chứ?!

Hừ, bảo vệ…

Kêu mình đi bảo vệ…

Xì, có nhầm không đấy!

Có Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ ở đây, ngoài ra còn có Tứ đại kim cương cùng một cây gậy trúc lòng dạ đen tối nữa, bên cạnh lão Bao văn võ đủ cả, vách sắt thành đồng, làm gì phải cần đến mình, một cọng giá đỗ gây chướng mắt chứ. Nói trắng ra là, vì sáng nay mình giúp đỡ Công Tôn Trúc Tử, gây trở ngại cho Tiểu Miêu, cho nên Tiểu Miêu mới nhân cơ hội này để báo thù, bóc lột thời gian ngủ quý báu vàng ngọc của mình… Chẳng qua vì lúc Triển đại nhân hạ lệnh, nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói, quan uy ghê gớm, thế nên cho dù mình có gan hùm mật gấu, cũng không dám bỏ việc giữa chừng.

Nghĩ đến đây, da mặt Kim Kiền không khỏi co rúm lại, lén đưa mắt liếc nhìn vị thị vệ áo đỏ đứng bên cạnh Bao đại nhân.

Quả nhiên, nghe được Kim Kiền từ chối, trên gương mặt tuấn tú của Triển Chiêu thoáng hiện lên vẻ an tâm.

Xì… Lại thêm một người cùng chịu đôi mắt gấu trúc với lão Bao, Tiểu Miêu, lúc này tâm lý anh trở lại bình thường rồi chứ…

Bao đại nhân nghe những lời này của Kim Kiền, không khỏi mỉm cười rạng rỡ, vuốt râu nói: “Kim bổ khoái tuy tuổi còn nhỏ nhưng rất có lòng!”.

“Đó là bổn phận của thuộc hạ!”, Kim Kiền tiếp tục ôm quyền nịnh bợ.

Bao đại nhân gật gật đầu, đưa mắt nhìn sang Công Tôn tiên sinh bên cạnh, hỏi: “Công Tôn tiên sinh, ngày mai thăng đường…”.

Keng!

Tiếng kim loại va vào nhau bỗng vang lên cắt ngang lời Bao đại nhân.

Chỉ thấy thân hình Triển Chiêu nháng lên một cái, Cự Khuyết quét trong không trng, một chiếc phi tiêu bị đánh bay, cắm phập vào vách tường phía sau Bao đại nhân nửa tấc.

“Bảo vệ đại nhân!”.

Chớp mắt, Kim Kiền cảm thấy một trận kình phong quét qua má mình, trước mắt lóe lên bóng áo đỏ, đến khi định thần lại thì bản thân đã ở bên cạnh Công Tôn tiên sinh, phía sau tứ đại Hiệu úy. Mà người đứng trên cùng chính là bóng dáng áo đỏ thẳng tắp như cán bút kia.

Áo đỏ rực lửa, lưng thẳng như tùng, sừng sững tựa núi, trầm tĩnh như nước. Tay áo tung bay, Cự Khuyết tuốt khỏi vỏ, sáng bừng cả phòng.

Mà phía trước Cự Khuyết, không biết khi nào đã xuất hiện tám người vận đồ đen, trùm khăn bịt mặt cũng màu đen, chỉ để lộ hai mắt, hung quang bắn ra tứ phía, tám thanh hàn đao giơ lên, sát khí ngập tràn, đúng là hình tượng sát thủ chuyên nghiệp kinh điển.

“Các ngươi là ai?!”, Bao đại nhân một bên quát lên hỏi.

“Người đâu, bảo vệ đại nhân!!!”, Công Tôn tiên sinh cũng cao giọng ra lệnh.

Không có kẻ nào trả lời câu hỏi của Bao đại nhân, cũng chẳng có ai đáp lại mệnh lệnh của Công Tôn tiên sinh.

Không ai là biết kẻ nào phát ra một tiếng cười lạnh, đột nhiên, tám kẻ đó hệt như ma quỷ, vô thanh vô tức đột ngột chui từ dưới đất lên, hai người một nhóm, chia ra bốn phía xông thẳng về phía lão Bao.

Bóng áo đỏ nhanh như điện xẹt, Cự Khuyết dài ba thước phát ra hàn quang lạnh thấu xương, ánh kiếm loang loáng quét qua tạo thành kiếm trận bủa vây, ghìm giữ bốn tên, bốn tên còn lại đều bị bốn người Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ ngăn lại, hỗn chiến tại chỗ.

Trong một thoáng, ánh đao bóng kiếm trùng trùng điệp điệp, khí tanh gió lạnh quấn quanh người.

Tám tên áo đen đó, võ công đều không kém, chiêu thức dứt khoát mạnh mẽ, đao đao tàn độc, sát chiêu chí mạng.

Triển Chiêu lấy một địch bốn, tuy không ở thế bại, nhưng cũng giằng co không phân cao thấp, khó chiếm được thế thượng phong.

Tứ đại Hiệu úy tuy kinh nghiệm chinh chiến đầy mình, nhưng lúc này cũng phải miễn cưỡng chống đỡ, nguy hiểm trùng trùng.

Kim Kiền thấy mà kinh hãi run rẩy, bất giác lùi dần ra sau, nhưng mới lùi được vài bước, thì đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh buốt, một luồng sát khí lạnh băng ập xuống đỉnh đầu, khiến cho lông mao toàn thân Kim Kiền dựng đứng hết cả lên.

Kim Kiền không khỏi thót tim, vội vàng quay phắt lại ngước lên nhìn, hai mắt nhất thời banh to hết cỡ.

Chỉ thấy một tên áo đen, bên hông giắt dây thừng, treo người trên xà nhà, miệng ngậm ống trúc, đang nhắm vào đỉnh đầu lão Bao, bên trong ống trúc thấp thoáng ánh sáng màu xanh tím quỷ dị.

Người nhện?! Không phải chứ?!

Da mặt Kim Kiền giật giật, miệng hét lên một tiếng, chân đá ghế Bao đại nhân đang ngồi qua một bên, nhanh tay lôi tất tần tật dược đạn trong người ra, cũng chẳng quan tâm xem nó có tác dụng gì, dồn hết sức ném ra.

Uỳnh!!!

Phần sau thư phòng nhất thời khói thuốc dâng lên bốn phía, dày đặc cuồn cuộn, mùi vô cùng khó ngửi, khiến người ta nghẹn thở ho sặc sụa.

Bên kia mấy vị đang hỗn chiến, khói không lan đến nhiều, chỉ là có một thoáng thất thần, sau đó lại tiếp tục chiến đấu, bất phân thắng bại.

Còn mấy vị đang bị khói mù bao vây lại khổ sở vô cùng.

Bao đại nhân bị Kim Kiền đá sang một bên, đang sặc khói, sắc mặt rất khó coi, từ màu đen đã thẳng tiến qua ô đỏ tím trên bảng màu.

Công Tôn tiên sinh dùng ống tay áo che mũi, cũng không kìm được phải ho khan liên hồi.

Kim Kiền thì nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa bịt mũi, vừa đá đạp cái gã sát thủ áo đen đã mất đi ý thức, mới rơi từ trên xà nhà cái bẹp xuống đất, nhưng vừa đạp được hai cái thì cảm thấy một trận kình phong quét tới sau lưng, một vật nặng nhuốm đầy mùi máu tanh đột nhiên đập vào lưng nàng, đẩy Kim Kiền ngã nhào xuống đất.

“Đại nhân!!!”, Công Tôn tiên sinh bên cạnh mặt biến sắc, lao thẳng đến.

Kim Kiền bị ngã mạnh đến mức mồm miệng “hôn” đất, cố sức ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy liền kinh hoàng thất sắc.

Chỉ thấy một gã sát thủ áo đen đang giơ cương đao lên nhằm thẳng vào đỉnh đầu lão Bao chém xuống.

Ôi cha mẹ ơi!!!

Cũng không biết sức lực ở đâu chui ra, Kim Kiền vùng mạnh người dậy, ném vật nặng đè trên lưng mình sang một bên, thuận thế rút cương đao bên hông ra, dưới chân phát lực, lao vút đi nhanh như điện…

Keng!!!

Cương đao chém xuống lão Bao cơ hồ đã bị thanh đao chưa kịp rút ra khỏi vỏ của Kim Kiền chặn lại giữa không trung.

Kim Kiền hai tay nắm chặt đao, vận hết sức bình sinh mới miễn cưỡng chặn được thế đao của tên sát thủ, nhưng không được một chiêu, Kim Kiền liền cảm thấy hổ khẩu[] đau nhức, bàn tay tê dại, chuôi đao trong tay cơ hồ như muốn bật ra, không khỏi thầm kêu khổ:

Chậc, đúng là tri thức đến lúc dùng mới hận mình biết quá ít[]! Tằm xuân đến chết mới cạn tơ lòng[]! Sao mình không làm nhiều đạn khói hơn để phòng đến lúc cần dùng chứ!!!

[] Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.

[] Trích từ câu: Thư đáo dụng thời phương hận thiểu; sự phi kinh quá bất tri nan của Lục Du. Có nghĩa là: Tri thức đến lúc dùng mới hận mình biết quá ít, không đích thân trải việc thì chẳng biết nó gian nan.

[] Nguyên văn: Xuân tàm đáo tử ti phương tận trích từ bài “Vô đề” của Lý Thương Ẩn.

Gã sát thủ mắt thấy sắp thành công thì chẳng ngờ giữa đường lại nhảy ra một tên tiểu sai dịch làm hỏng chuyện, nhất thời sát khí nổi lên tứ phía, mũi đao chuyển hướng một cái, nhằm thẳng vào Kim Kiền bổ xuống.

Công phu nửa vời của Kim Kiền, sao có thể chống đỡ nổi chứ, chỉ thấy hàn quang lóe lên trước mắt, mũi đao nhanh như điện xẹt bổ thẳng vào mình, kinh hãi trong lòng, vội giơ cương đao trong tay lên thuận thế ngăn lại, nhưng cuối cùng cương đao cũng không cầm chắc nổi, tuột khỏi tay bắn đi. Về phần tên sát thủ, cổ tay y xoay một cái, đao thứ hai lại bổ tới, Kim Kiền vội vàng lắc mình chạy trốn, theo bản năng, dưới chân phát lực, xuất ra mười thành công lực của công phu “Tiêu dao du”, chỉ trong chớp mắt đã nhảy xa hơn một trượng.

Tay sát thủ kia thấy khinh công quỷ dị của Kim Kiền, không khỏi sững lại, nhưng chỉ trong chớp mắt liền hoàn hồn, quay người, cương đao trong tay lại bổ xuống Bao đại nhân không người bảo vệ…

Oh my God!

Kim Kiền chỉ cảm thấy dây thần kinh suy nghĩ trên đầu mình đứt phựt một tiếng, đại não và tiểu não đồng thời tắt ngóm, mũi chân điểm một cái lao vút qua…

Sự việc xảy ra trong chớp mắt, nhưng lại như một pha quay chậm, hiện ra rất rõ ràng trong mắt Kim Kiền.

Công Tôn tiên sinh sắc mặt trắng bệch, miệng hét lên, nhưng Kim Kiền lại chẳng nghe được dù chỉ nửa chữ.

Vương Triều, Mã Hán, Trương Long đồng thời rút đao quay người, khuôn mặt đều là vẻ kinh hoàng.

Triệu Hổ nôn ra một búng máu, giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lực bất tòng tâm. Lúc này Kim Kiền mới nhìn được rõ ràng, hóa ra vật nặng đè lên mình vừa rồi lại chính là tên Triệu Hổ lỗ mãng.

Mà bóng dáng đỏ thẫm kia vẫn đang bị bốn tên sát thủ áo đen quấn lấy, võ công cao cường, tốc độ cực nhanh, quả thực khó có thể nhìn được rõ ràng.

Bao đại nhân phía trước, trên khuôn mặt đen bóng uy nghiêm lại lộ ra nét hoảng hốt… Haizz, lão Bao à, tổn hại hình tượng lắm nhé.

Lại nhìn tên sát thủ áo đen giết người chưa thành kia, Kim Kiền bất giác khóe môi nhếch lên.

Chỉ thấy trong mắt tên sát thủ hiện lên vẻ khó tin, từ từ đỠnhào xuống đất, trên ngực là một thanh hàn kiếm cắm xuyên qua, mũi kiếm nhỏ máu, hàn quang đầy sát khí, kiếm tuệ màu vàng sáng nay đã nhuộm đỏ từng sợi… Ừm, sao nhìn quen thế nhỉ, có vẻ như là chuôi của thanh kiếm thượng cổ trứ danh.

Chậc chậc, Tiểu Miêu thật lợi hại, đem Cự Khuyết thành lao mà phóng chết người, lại vô cùng chuẩn xác trúng ngay tim nữa chứ, quả nhiên võ nghệ tinh thâm.

Đáng tiếc tốc độ lại chậm mất nửa giây, nếu phi đến trước khi tên sát thủ kia chém xuống thì hay biết mấy…

Khóe mắt liếc một cái, liền thấy vết thương thê thảm trên cánh tay mình, thịt da toác hết ra, cơ hồ nhìn thấy cả xương, thứ dịch thể màu đỏ đen chảy xuống thành dòng tí tách không ngừng, Kim Kiền liền cảm thấy mi mắt trĩu nặng, tinh thần mơ màng, khóe mắt lại liếc một cái, hình như nhìn thấy một bóng hình đỏ thẫm phi đến bên cạnh, khóe môi Kim Kiền không khỏi mấp máy…

“Kim bổ khoái, ngươi nói cái gì?”, giọng nói trầm trầm lo lắng của Bao đại nhân truyền vào tai.

Kim Kiền môi răng liền ngậm chặt, đã không cách nào thốt lên nửa lời, chỉ đành oán hận trong lòng:

Lão Bao à, niệm tình tôi hy sinh cánh tay đỡ đao cho ngài, ngài có thể đổi chỗ cho cái vị động vật họ mèo bên cạnh kia không, cho dù thế nào thì nằm trong lòng “Ngự Miêu” và nằm trong lòng lão Bao mặt đen, trình độ hương sắc tuyệt đối không cùng đẳng cấp đâu…

“Công Tôn tiên sinh, thương thế của Kim bổ khoái sao rồi?”, Bao đại nhân trầm giọng hỏi.

“…”, Công Tôn tiên sinh chau mày không đáp.

“Công Tôn tiên sinh!”, ba giọng nói đồng thời vang lên.

“…”, Công Tôn tiên sinh đôi mày cau chặt thành một hàng.

“Công Tôn tiên sinh?!”, Triệu Hổ giọng hơi khàn khàn cũng bất giác hô lớn.

“…”, Công Tôn tiên sinh tiếp tục nhíu mày, chăm chú băng bó cánh tay cho người đang nằm trên giường xong mới từ từ đứng dậy, đối diện với những người còn lại trong phòng.

“Công… Công Tôn tiên sinh?”, Triệu Hổ run giọng hỏi.

“Kim… Kim Kiền không phải là không cứu được chứ? Khụ khụ…”, Triệu Hổ vừa ho vừa hỏi, giọng nói cơ hồ như mang theo âm nghèn nghẹn.

Công Tôn tiên sinh nheo mắt trầm ngâm, chậm rãi lắc đầu.

Lòng mọi người như chùng xuống, không khỏi đưa mắt liếc sang bóng dáng đỏ thẫm thẳng như cán bút đang đứng cạnh giường, bất giác cùng rùng mình một cái.

Người người trên giang hồ đều biết, Nam hiệp Triển Chiêu ôn hòa nho nhã, tấm lòng bao dung quảng đại, cho dù là đối diện với phường đại gian đại ác, khi xuất thủ cũng lưu lại cho chúng nửa phần đường sống.

Nhưng trải qua hôm nay, chúng nhân Khai Phong phủ đều cảm khái vô cùng: Tai nghe là giả, mắt thấy mới thật, lời đồn trên giang hồ quả thực không thể tin được.

Hồi tưởng lại khắc trước, chiêu thức võ công đối phó với mấy tên sát thủ áo đen của vị hiệp khách trẻ tuổi nào đó được chúng nhân trên giang hồ ca tụng là tính khí tốt này, ai nấy đều âm thầm phát run.Quả thật là: Chiêu thức tàn nhẫn, kiếm phong ngập tràn sát khí, chiêu chiêu chí mạng, kiếm kiếm nhuốm máu, chỉ một câu để hình dung: Gió tanh mưa máu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio