Dần dần, có mấy người dân không nhịn được, phụt cười ra tiếng, sau đó càng ngày càng đông dân chúng bật cười, giọng cười càng lúc càng lớn, người cười càng lúc càng nhiều, cuối cùng hơn trăm dân chúng vây xem đều cười vang, nghiêng trước ngửa sau.
"Ha ha ha, đây, đây là tiểu tử từ đâu trồi ra vậy, nói chuyện tức cười như thế, ha ha ha..."
"Đùa giỡn cô nương nhà lành còn phải xếp hàng, ha ha ha, cái này quả thực là mới nghe lần đầu, không, không thể tưởng tượng...Không, không được, cười chết ta..."
Bị dìm trong tiếng cười ầm ĩ, ba đại công tử Vân Dung xã sắc mặt từ trắng chuyển xanh, từ xanh biến đỏ, từ đỏ đổi đen, thật là tưng bừng rực rỡ.
"Câm miệng, câm miệng hết cho ta!" Ngưu Hướng Sinh thẹn quá hóa giận, lớn tiếng phẫn nộ quát: "Kẻ nào dám cười tiếp một tiếng, ta lập tức xé rách miệng hắn!"
Một tiếng quát này, làm mọi người tức thì im bặt, trên con phố lại lặng ngắt như tờ.
"Tiểu tử thối từ nơi nào đến, là không muốn sống !" Cao Hoa hướng tới mấy tên giang hồ đã thủ quát: "Còn không mau chém tên tiểu tử thối này ngay cho ta?"
Lập tức có ba tên giang hồ đả thủ xông lên trước, rút đao hướng tới người Kim Kiền chém xuống.
Dân chúng nhất thời chợt lạnh trong lòng, thầm nghĩ không ổn.
Chỉ thấy dưới chân Kim Kiền lướt đi vài bước kỳ dị, hữu kinh vô hiểm né qua sát chiêu, xoay tròn khẽ chuyển, lại vững vàng đứng bên sườn khác của ba đại công tử, cười hì hì nói: "Ba vị công tử, nếu không có tiền cứ nói thẳng, niệm tình các ngươi là băng đăng đồ tử đứng đầu thành Hàng Châu, dũng khí đáng khen, nên ta đành nhượng bộ một bước chịu lỗ vậy, chín lăm thôi, ba vị nghĩ thế nào?"
Giang Xuân Nam gương mặt vốn trắng nõn giờ lại tức giận đến trắng bệch, toàn thân run rẩy chỉ vào thiếu niên nổi giận mắng: "Hoang, hoang đường, chưa bao giờ nghe nói đùa, đùa giỡn mà cũng phải giao tiền xếp hàng!"
Kim Kiền cười vô lại: "Chiếm lấy con phố, ngăn cản dân chúng đi lại chỉ vì muốn đùa giỡn con gái nhà lành...Khụ, cái đó...Đùa giỡn mỹ nhân nhà lành...việc vô liêm sỉ đê tiện hạ lưu hoang đường bực này ba vị công tử cũng làm được, bất quá chỉ giao ra vài lượng bạc xếp cái hàng, căn bản chính là dệt hoa trên gấm, có chỗ nào hoang đường?"
"Ngươi! Ngươi ngươi ngươi ngươi!" Ba tên công tử sáu mắt trừng trừng, chỉ vào Kim Kiền, môi run run, nửa câu cũng không nói nên lời.
Dân chúng bên kia lại truyền đến vài tiếng cười khì.
"Lên! Đều lên cho ta! Chém hắn!" Cao Hoa cất giọng the thé quát lên, giọng kia so với tiếng vịt bị nhổ lông còn khó nghe hơn.
Nhất chúng giang hồ đả thủ tuân lệnh, một đống tên xách đao trong tay vọt về phía Kim Kiền, chỉ chừa lại tám tên tay chân ở lại tiếp tục vây hãm mỹ nhân.
"Ê ê ê, quân tử động khẩu không động thủ a a!" Kim Kiền hai tay ôm đầu, cong thắt lưng chạy tán loạn, nhất chúng đả thủ trái bổ phải chắn, trước chặn sau đuổi, nhưng hết lần này đến lần khác đều không sờ tới được ngay cả góc áo của Kim Kiền, trái lại còn làm cho bọn giang hồ đả thủ mệt tới mức khí trên không tiếp nổi khí dưới.
"Ăn hại! Một đám ăn hại!" Ba tên công tử Vân Dung xã ngoác mồm chửi to.
Ngược lại dân chúng chung quanh nhìn thấy cảnh này lại thập phần vui mừng, ai ai cũng cao hứng phấn chấn, còn có mấy người vỗ tay trầm trồ. Trong lúc nhất thời, tiếng chửi bậy, tiếng khen ngợi, tiếng đao kiếm va chạm xen lẫn vào một chỗ, náo nhiệt biết bao.
Nhưng bất quá chỉ sau một ly trà nhỏ thời gian, khi ánh mắt mọi người nhìn ra con đường lần nữa, thì tình thế đã có phần chuyển biến.
Tuy Kim Kiền thân thủ nhanh nhẹn, thân pháp quỷ dị, nhưng không hề có sức đánh trả mà chỉ một mực trốn chạy, hơn nữa thời gian càng lâu thân hình dịch chuyển càng chậm, dần dần, sắc mặt đã bắt đầu trở nên tái nhợt, có mấy lần đã bị lưỡi đao cắt qua ống tay áo, hiện tượng nguy hiểm dồn dập nảy sinh.
Tiếng reo hò của dân chúng càng ngày càng yếu, cuối cùng một câu cũng nghe không được, đều nhìn Kim Kiền mà toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Kim Kiền lúc này cũng âm thầm kêu khổ, một mặt lủi trốn, một mặt ngắm hướng Mạc Ngôn bên kia.
Sau khi bị một lưỡi dao xẹt sát qua chóp mũi, Kim Kiền đột nhiên hét lớn một tiếng: "Còn không dừng tay cho ta!"
Mấy tên đả thủ đang đảo quanh Kim Kiền bị giọng quát này làm hoảng hốt, đều không tự chủ được đứng khựng lại, vẻ mặt đề phòng nhìn chòng chọc Kim Kiền.
Kim Kiền thở ra một hơi, lau mồ hôi chỉ chỉ phía sau bọn chúng, híp mắt nhỏ nhếch miệng cười.
Bọn đả thủ giật nảy trong lòng, ngoái đầu nhìn lại, nhất thời trong lòng lạnh đi phân nửa.
Chỉ thấy mấy tên đả thủ vốn đang vây hãm kèm chặt hai bên mỹ nhân, từng tên từng tên đều cứ như cọc gỗ cắm ngay tại chỗ, mặt đầy hoảng sợ, hiển nhiên là đã bị người điểm huyệt.
"Sao, sao lại thế này?" Ba công tử Vân Dung xã kinh hô.
Một người chậm rãi đi ra từ phía sau bọn đả thủ cứng đờ, hắc y đao rộng, mặt không biểu cảm, đúng là Mạc Ngôn.
Những kẻ được Vân Dung xã thuê đến này cũng là nhân vật lăn lộn trên giang hồ, bấy giờ vừa thấy thanh niên hắc y vô thanh vô tức chế phục mấy người, hiển nhiên phải là một cao thủ, sắc mặt nhất thời biến đổi.
"Cẩn thận, tên này thân thủ không tồi!" Có người nhỏ giọng nói.
Chúng đả thủ đưa mắt với nhau ra hiệu, lập tức buông tha thiếu niên gầy yếu công phu loại ba, đổi lại vây quanh thanh niên hắc y, trận địa đón địch.
Mạc Ngôn vẫn không thèm nhìn đến hơn mười tên đả thủ sát khí đằng đằng trước mắt, trái lại quát lên một tiếng: "Thiệu Vấn, ngươi thân là thị vệ, nhưng lại để cho công tử lâm vào hiểm cảnh như thế, phải bị tội gì?"
"Ai da da, Mạc Ngôn đại ca, ngài nói vậy là oan uổng ta!" Một thanh niên cũng áo đen giày đen, thắt lưng giắt trường đao, đi ra từ phía sau mấy tên đả thủ cọc gỗ, vẻ mặt ai oán nói.
Người này thân cao lớn, sức phối so với Mạc Ngôn có tám phần tương tự, chẳng qua biểu cảm so với Mạc Ngôn phong phú hơn, một đôi mắt cong cong hình bán nguyệt rất riêng biệt, cho dù hiện tại phải cố sức làm ra bộ dạng khổ sở, thoạt nhìn vẫn là một bộ mặt cười hì hì: "Ta với công tử thành thành thật thật đợi ở đây chờ ngươi với Kim công tử mua điểm tâm về, ai ngờ đột nhiên tai bay vạ gió, bỗng dưng từ đâu trồi lên một bang đăng đồ tử không biết đúng sai liền vây hãm ta và công tử lại, thật sự là người đang ngồi trong nhà, họa từ trên trời xuống a!"
Sắc mặt Mạc Ngôn trầm xuống: "Thiệu Vấn!"
"Vâng! Vâng! Thiệu Vấn thất trách!" Thiệu Vấn vội lớn tiếng tạ lỗi, cuối cùng, lại nhỏ giọng nói thầm: "Nói cho cùng, còn không phải là công tử chúng ta lớn lên quá câu người sao..."
Mạc Ngôn mở trừng hai mắt, hét lớn một tiếng: "Ngươi còn nói bậy, để công tử cắt đầu lưỡi của ngươi!"
Không ngờ Thiệu Vấn vừa nghe lại nghẹn ra vẻ mặt khóc tang, quay đầu nói: "Công tử, Mạc Ngôn lại bắt nạt người!"
"Hai người các ngươi bớt tranh cãi đi! Đừng làm cho người khác chê cười." Một người đi đến giữa hai người, lắc đầu thở dài nói.
"Hấp ----" Chung quanh vang lên một loạt tiếng hít khí.
Ngoại trừ nhất chúng Vân Dung xã mới đó đã nhìn qua bộ dáng người này, còn lại phần lớn dân chúng vây xem đều là lần đầu nhìn thấy rõ ràng tường tận, do đó chỉ một thoáng đã dậy lên một trận sóng lớn xôn xao.
Chỉ thấy người này, toàn thân áo dài thêu gấm, dáng người nhỏ thẳng, da như ngưng phấn, mày như liễu xanh, con ngươi chứa nước, thật sự là mỹ nhân bay bổng còn hơn tiên nữ hạ phàm.
Với danh tiếng mỹ nhân sinh ra trong thành Hàng Châu này, trong thành ngoài thành cô nương tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần không phải là ít, nhưng mỹ nhân tựa như bước ra từ trong tranh thế này cũng là chưa bao giờ gặp qua.
"Ai ya, cô nương này thật là quá xinh đẹp!"
"Đây chính là cô nương vừa mới bị ba công tử Vân Dung xã ngắm trúng sao..."
"Mỹ nhân, thật sự là mỹ nhân!"
Vị "Mỹ nhân" mê hoặc mọi người này hiển nhiên chính là Phạm tiểu vương gia Phạm Dung Hoa.
Chỉ thấy Phạm tiểu vương gia vẻ mặt bất đắc dĩ, lại thở dài, hướng tới ba người Ngưu, Cao, Giang Vân Dung xã chắp tay: "Ba vị, ở đây có phải có hiểu lầm gì hay không?"
Ba tên công tử Vân Dung xã ngày thường trong thành Hàng Châu tác uy tác phúc, không thể ngờ hôm nay lại bị một kẻ từ đâu đến làm tiêu khí thế, làm sao có thể nuốt xuống cơn giận này, lúc này vừa nghe trong lời của mỹ nhân hình như có ý thỏa hiệp lại càng thêm vài phần kiêu căng.
"Hiểu lầm, không có gì hiểu lầm!" Ngưu Hướng Sinh nghiến răng hung hăng nói: "Trói mỹ nhân này đem về cho ta, Ngưu gia ta phải lấy mỹ nhân này làm tiểu thiếp thứ mười chín của ta!"
Lời vừa nói ra, sắc mặt Mạc Ngôn nhất thời trầm xuống, keng một tiếng rút ra cương đao, đằng đằng sát khí: "Nói năng lỗ mãng, chết!"
Sắc mặt Thiệu Vấn cũng khó coi vô cùng, đôi mắt cong cong hình bán nguyện vút cái dựng thẳng, cứ như Diêm Vương cười, chậm rì rì rút ra lưỡi thép, cười lạnh nói: "Lưỡi đao thép này ta mới lắp, còn chưa thấy máu, hôm nay đã có thể nếm chút máu tươi rồi!"
Lời còn chưa dứt, mọi người đã thấy trước mắt hai đợt kình phong gào rít phóng qua, nháy mắt lần nữa, hai thanh niên hắc y không biết từ khi nào đã vọt vào giữa vòng giang hồ đả thủ, bóng dáng đen kịt như gió xoáy, đao như tia chớp, đem mấy tên giang hồ thủ hạ của công tử Vân Dung xã chém như ngã rạ trên đất.
Mấy tên đả thủ còn lại tức thì quá sợ hãi, vắt chân lên cổ chạy trối chết, ba tên Ngưu, Cao, Giang cũng sợ tới mức mặt không còn chút máu, vội quay đầu bỏ chạy, cuống cuồng không biết lựa đường thế nào lại chạy đến trước người Kim Kiền.
Kim Kiền đã muốn khôi phục lại một chút sức lực, vừa thấy cảnh này nhất thời mừng rỡ, bước lên phía trước che ở trước người ba tên Ngưu, Cao, Giang, ngăn lại: "Mạc huynh, Thiệu huynh, chờ một chút!"
Bên kia Phạm tiểu vương gia cũng gấp giọng hô: "Mạc Ngôn, Thiệu Vấn, dừng tay!"
Mạc Ngôn, Thiệu Vấn nghe thấy mệnh lệnh của chủ tử nhà mình, lúc này mới không tình không nguyện ngừng tay, lại không dám nổi cáu với Phạm tiểu vương gia, chỉ có thể đem tức giận đổ trút lên người Kim Kiền.
"Ngươi lại đợi cái gì?" Mạc Ngôn lạnh giọng.
"Kim huynh có cao kiến gì?" Thiệu Vấn cười lạnh.
Kim Kiền cười hì hì đáp: "Đừng vội, đừng vội, đợi ba vị công tử này giao tiền xếp hàng rồi chém cũng không muộn!"
Lời vừa nói ra, không khí nhất thời có chút thay đổi kỳ diệu.
Mí mắt Mạc Ngôn khẽ động, vọt lùi về phía sau cách xa Kim Kiền hai bước.
Hai mắt Thiệu Vấn cong cong: "Kim huynh quả nhiên cao kiến..."
Phạm tiểu vương gia vội vàng đi đến bên cạnh Kim Kiền, thở dài nói: "Tiểu Kim, đệ lại quậy phá! Chúng ta xuất hành lần này là vì cứu người, chớ để vì việc nhỏ mà dẫn đến thị phi..."
"Công Tử bị người...bị người...cái này cũng không phải là việc nhỏ!" Thiệu Vấn hô.
"Công tử!" Mạc Ngôn tiến lên một bước, vẻ mặt không tán thành.
"Đúng vậy, ít nhiều cũng nên thu một trăm tám mươi lượng phí tổn thất tinh thần!" Kim Kiền chính nghĩa ngay thẳng nói, chống nạnh một cái vừa vặn lộ ra tay áo vừa bị bọn đả thủ cắt qua.
Không ngờ, Hiếu Nghĩa Vương gia Đại Tống mới đó còn nghiêm nghị tuyên bố nam tử đường đường bị đùa giỡn bên đường bất quá chỉ là chuyện nhỏ, lúc này vừa thấy vết đao trên ống tay áo Kim Kiền, tức thì sắc mặt đại biến: "Tiểu Kim, quần áo của đệ sao lại bị rách?"
"Ôi chao?" Kim Kiền sửng sốt, cúi đầu nhìn một cái: "Là lúc ứng đấu với mấy tên giang hồ không cẩn thận bị cắt qua..."
"Thái quá, lại dám bắt nạt Tiểu Kim!" Mắt nước của Phạm Dung Hoa bốc hỏa, mày liễu dựng ngược, lớn tiếng quát: "Mạc Ngôn, Thiệu Vấn, chém ba tên bại hoại này ngay lập tức!"
Mạc Ngôn, Thiệu Vấn ngơ ngác nhìn Vương gia nhà mình, biểu tình cứng ngắc.
Kim Kiền co rúm chân mày, bước lên phía trước xoa dịu: "Bất, bất quá chỉ là một bộ quần áo, không sao, không sao, chớ để ầm ĩ làm chết người, bồi thường chút bạc là xong ngay!"
Phạm tiểu vương gia liếc mắt nhìn Kim Kiền, phồng quai hàm tức giận một lúc lâu, mới gật gật đầu nhìn về phía ba tên công tử, thở hồng hộc nói: "Xem như nể mặt Kim Kiền, lần này tha cho các ngươi một mạng, thức thời liền đem bạc giao ra đây!"
Ba tên Ngưu, Cao, Giang sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, run run cả buổi, vẫn là Giang Xuân Nam một bụng chữ nghĩa giở giọng khàn khàn hét lên một tiếng: "Cướp, có cướp a a!"
Đáng tiếc, một tiếng kêu khóc tâm huyết này lại không có bất cứ hiệu quả gì.
Bọn tay chân giang hồ, gia đinh hộ vệ của ba vị công tử này người bị thương thì bị thương, kẻ bị ngã thì ngã, số còn lại không nên trò trống gì đã sớm bị dọa vỡ mật, chuồn mất.
Dân chúng chung quanh hận không thể thấy ba tên này bị ngàn đao vạn xẻo, bấy giờ giễu cợt cười trộm còn không kịp, làm sao có thể tiến lên giúp đỡ.
Ngưu Hướng Sinh, Cao Hoa và Giang Xuân Nam ba vị này được xưng là nhân vật quát tháo một phương, cũng phải trơ mắt nhìn thiếu niên gầy yếu kia mắt nhỏ tỏa sáng, một bên xắn tay áo một bên tiến lên, miệng còn hùng hồn ra vẻ thành thạo: "Chuyện lục soát người này ta rất lành nghề, chậc chậc, xem quần áo đai lưng của ba vị đều là thượng phẩm a!"
"Cướp rất hay!"
"Báo ứng a báo ứng!"
"Hả lòng hả dạ a, ha ha!"
Dân chúng vây xem mặt mày hớn hở, reo hò từng trận, chỉ còn thiếu mỗi xông lên giúp Kim Kiền một phen.
"Ta đến mở rộng tầm mắt, xem người nào ngay cả Vân Dung xã cũng dám cướp?"
Bất thình lình giữa không trung thình lình truyền tới một tiếng quát to.
Chỉ thấy một người đạp không bay tới từ bên ngoài đám người, xoay thân đáp xuống, chạm đất nhẹ nhàng, hẳn là người có khinh công thượng đẳng.
Ba tên công tử Vân Dung xã vừa nghe thấy tiếng quát của người này, vốn tưởng là người bước ra tương trợ, nhưng lúc này trông rõ tướng mạo của người mới tới, sắc mặt vốn xám trắng tức thì chuyển sang xanh mét.
Chỉ thấy người này, tuổi ước độ nhị tuần, ăn mặc theo kiểu ngư gia, thắt lưng buộc sọt cá, ống quần xắn cao, chân đi giầy rơm, màu da cổ đồng, mặt to góc cạnh, mày kiếm mũi thẳng, đôi mắt rất có thần lướt quanh một vòng, khi nhìn thấy Phạm Dung Hoa liền nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng lóa.
"Ta tưởng là ai có gan bực này, hóa ra là Tiểu Phạm!"
"Đinh Nhị ca?" Phạm Dung Hoa mặt đầy kinh hỉ hô: "Vì sao huynh lại ở chỗ này?"
"Ta? Ta tới đây để đón đệ thôi!" Ngư lang cười nói: "Hôm trước đại ca nhận được thư của Tiểu Phạm, biết được đệ sắp dẫn theo danh y đến đây, liền đá ta ra khỏi cửa, để ta tới đón đệ. Không ngờ rằng vừa mới vào thành Hàng Châu, chợt nghe nói có cao nhân trừng trị bọn Vân Dung xã, ta kích động quá tính đến kết bạn với anh hùng, ai dè lại chính là Tiểu Phạm đệ!"
Phạm Dung Hoa nhất thời có chút ngượng ngùng: "Đinh nhị ca nói đùa, hai chữ anh hùng Dung Hoa không dám nhận."
"Haizz, lão đệ có can đảm trêu đùa Vân Dung xã, liền có thể mang hai chữ anh hùng." Ngư lang nói.
Sắc mặt Phạm Dung Hoa hơi hơi ửng đỏ: "Không phải đệ trêu đùa bọn chúng, là bọn chúng trêu đùa đệ..."
"Gì?" Ngư lang nghe vậy liền sửng sốt, đưa mắt nhìn biểu tình của dân chúng xung quanh một vòng, lại xem xét Phạm Dung Hoa, xong ngó qua ba tên công tử Vân Dung xã, lúc này dường như đã hiểu ra đôi chút, trên mặt hiện ra vẻ muốn cười lại không dám cười: "Tiểu Phạm, chớ không phải ngươi bị Vân Dung xã này..."
Phạm Dung Hoa cúi đầu, Mạc Ngôn, Thiệu Vấn quay đầu đi, đến cả Kim Kiền da mặt dày nhất, trên mặt cũng có chút không nhịn được.
Ngư lang nghẹn nửa ngày, cuối cùng không nén nổi nữa, vỗ đùi cười to: "Ha ha ha ha, khó trách, khó trách, tướng mạo của Tiểu Phạm đệ, nghĩ lại lúc ta lần đầu gặp đệ cũng đã nhìn muốn rớt mắt ra, khó trách Vân Dung xã...Ha ha ha..."
Câu nói này của Ngư lang, ngoại trừ nhóm người Phạm Dung Hoa, những người khác đều có chút không hiểu. Giang Xuân Nam của Vân Dung xã tựa như bừng tỉnh đại ngộ, bước lên phía trước ôm quyền: "Xin hỏi vị này có phải là Đinh Triệu Huệ Đinh nhị hiệp của Mạt Hoa thôn?"
Ngư lang liếc Giang Xuân Nam một cái, nhếch mày nói: "Sao? Giang công tử biết ta?"
"Đinh thị song hiệp Mạt Hoa thôn danh khắp Giang Nam, ai ai không biết?" Giang Xuân Nam cười xòa nói.
Ngư lang cười đùa đáp trả: "Sợ là còn không vào được mắt của Vân Dung xã thôi!"
"Đinh nhị hiệp lại nói đùa rồi." Cao Hoa cũng tiến lên trước phụ họa, lại nhìn thoáng qua Phạm Dung Hoa, hỏi: "Không biết vị này với Đinh nhị hiệp có quan hệ gì?"
"Cố nhân." Ngư lang, cũng chính là Đinh Triệu Huệ cười đáp.
Giang Xuân Nam và Cao Hoa liếc nhau, lại thi lễ nói: "Thì ra là hồng nhan tri kỷ của Đinh nhị hiệp, chúng ta đường đột, cái gọi là quân tử không đoạt người có chốn..."
Lời còn chưa nói xong đã bị một trận cười của Đinh Triệu Huệ đánh gãy: "Hồng, hồng nhan tri kỷ? Của ta, trời ơi, cười chết ta...Ha ha ha ha..." Đinh Triệu Huệ ôm bụng ngồi trên đất cười nghiêng ngả hơn nửa ly trà nhỏ, mới chậm lấy lại sức, chỉ vào Phạm Dung Hoa nói: "Ba, ba vị, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, đây chính là nam nhân!"
Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời khiếp sợ tại trận, ba công tử Vân Dung xã có bộ mặt bị sét đánh.
"Hắn, hắn hắn là nam nhân?" Ngưu Hướng Sinh lồi mắt ếch, run giọng nói.
"Không, không thể nào! Quốc sắc thiên tư như thế, như thế..." Cao Hoa môi run run.
"Gạt, gạt người!" Nửa bên mặt Giang Xuân Nam co rúm.
"Cô nương xinh đẹp như vậy lại có thể là nam nhân?" Dân chúng vây xem xao động dị thường.
"Bản công tử vốn là đường đường bảy thước nam nhi, có gì ngạc nhiên?" Phạm Dung Hoa dựng thẳng mày liễu, hào khí ngàn vạn lần vỗ vỗ cái ngực bằng phẳng của mình.
Mạc Ngôn, Thiệu Vấn, Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến hung hăng gật đầu.
Đinh Triệu Huệ nhịn cười: "Một đại nam nhân không hề giả!"
Ba công tử Vân Dung xã đăm đăm dán mắt vào Phạm Dung Hoa một lúc lâu sau, đột nhiên, Ngưu Hướng Sinh hai mắt trắng dã, rầm một tiếng ngã ngửa xuống đất, đúng là đã té xỉu.
"Vô cùng nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!" Cao Hoa dùng quạt xếp che mặt kêu lên, hướng tới bọn tay chân bên cạnh quát: "Còn không mau mau đỡ Ngưu huynh trở về!"
Có vài tên đả thủ còn có khả năng động đậy giãy dụa bò lên, vất vả dùng sức chín trâu hai hổ mới nâng được Ngưu Hướng Sinh dậy, Cao Hoa chạy theo sau.
"Không thể tin được chúng ta đường đường là Vân Dung xã tung hoành bụi hoa mấy năm, cư nhiên cũng có ngày nhìn lầm, lại có thể đùa giỡn một tên nam nhân thối..." Sắc mặt Giang Xuân Nam một trận xanh một trận trắng, đang muốn theo sau đi khỏi, lại bị Kim Kiền một phen tóm lại.
"Quần áo hỏng, đền tiền!" Kim Kiền trừng mắt nhỏ nói.
Giang Xuân Nam giật giật da mặt trừng Kim Kiền một cái, sờ soạng lấy ra hai tấm ngân phiếu nhét vào trong tay Kim Kiền, sau đó quay lưng chạy trối chết.
Kim Kiền cầm ngân phiếu trong tay vẩy vẩy, vô cùng hài lòng giấu vào trong ngực, đi đến bên cạnh Phạm tiểu vương gia.
"Vị này là?" Đinh Triệu Huệ hứng thú, đảo tròn tròng mắt nhìn chằm chằm Kim Kiền.
"Vị này chính là người Dung Hoa mời đến từ Biện Kinh." Phạm Dung Hoa có ý chỉ.
Đinh Triệu Huệ nghe xong lập tức nghiêm sắc mặt, hướng tới Kim Kiền ôm quyền: "Đinh Triệu Huệ có lễ. Việc này không nên chậm trễ, thỉnh các vị theo ta đến Mạt Hoa thôn."
Kim Kiền vừa thấy thái độ của hai người liền biết vị trong nhà có người bệnh ra tay hào phóng theo lời Phạm Dung Hoa, chính là vị trước mắt này, tức thì mừng rỡ ra mặt, vội vàng bắt kịp.
Năm người vừa đi, dân chúng trên đường không còn náo nhiệt để xem cũng đều từ từ tản đi, con phố phục hồi thông suốt như nước chảy.
Đáng thương cho mấy tên đả thủ bị Mạc Ngôn điểm huyệt, vẫn ở dưới sức ép chỉ chỉ trỏ trở đâm xương nhạo báng của những người qua đường mà kiên cường sống qua hết một canh giờ, sau khi huyệt đạo tự động cởi bỏ mới lảo đảo chạy trốn, thật chật vật.
Hai ngày sau đó, lời đồn ba vị công tử Ngưu, Cao, Giang Vân Dung xã bị đoạn tay áo vang dội khắp thành Hàng Châu, ba vị công tử chịu tổn hại sâu sắc cả về thể xác lẫn tinh thần, nằm liệt giường gần nửa tháng trời, ghi dấu thời kỳ Vân Dung xã mai danh ẩn tích, khiến dân chúng Hàng Châu vỗ tay ăn mừng không ngớt.
Đương nhiên, việc này nói sau.
Mạt Hoa thôn ở ngoài Tây Hồ năm dặm, trong thôn hơn trăm nhân khẩu, với gia tộc Đinh thị có số người hùng hậu nhất. Một nhà Đinh thị, đời đời tập võ, dùng võ gia truyền, mỗi đời đều có người tài, thế hệ này lại xuất hiện hai huynh đệ kiệt xuất Đinh Triệu Huệ, Đinh Triệu Lan võ nghệ cao cường, nổi danh hiệp nghĩa, được người giang hồ xưng là Đinh thị song hiệp, có thể sánh bằng danh tiếng của Ngũ thử Hãm Không đảo.
Nhóm người do Đinh Triệu Huệ dẫn đường bất quá nửa canh giờ đã đến cửa thôn, ở cửa thôn sớm đã có tiểu đồng Đinh gia chờ đợi, Đinh Triệu Huệ lệnh cho tiểu đồng đi lối tắt đến trước truyền tin, bản thân dẫn theo nhóm Phạm Dung Hoa chậm rãi đi ở phía sau.
Đường nhỏ thông đến Đinh gia, hai bên đều là rừng cây xanh mướt, sâu thẳm mát mẻ, đôi khi có vài ánh mặt trời loang lổ đâm xuyên qua lá cây rơi vãi xuống đất, trong rừng trăm chim hót xướng, gió lành thoang thoảng, làm người ta thần thanh khí sảng, tựa như thân tâm đều được gột tẩy bằng suối trong.
Dọc đường đi Đinh Triệu Huệ tuyệt không nhiều lời về người bệnh trong nhà, ngược lại chỉ hết sức ân cần giới thiệu cảnh sắc chung quanh với mọi người, tuy nhiên người sáng suốt có thể nhìn ra, trong ánh mắt của Đinh nhị hiệp dường như có sắc ưu sầu, hẳn là có quan hệ không nhỏ với người bị bệnh. Tất cả mọi người đều ngầm đoán xem người trúng độc này rốt cuộc là có quan hệ thế nào với Đinh gia.
Chỉ có Kim Kiền, tuy rằng cũng suy sâu nghĩ khổ, nhưng nội dung suy nghĩ lại khác một trời một vực với mọi người.
Đinh Triệu Huệ...Đinh thị song hiệp...
Rất quen a...Rốt cuộc là từng nghe qua ở đâu?
Nhưng cho dù tất cả tế bào não trong đầu đều vận động khắp lượt, Kim Kiền cũng không nghĩ ra được nguyên do.
Mọi người đi ước chừng nửa ly trà nhỏ, trước mắt dần trở nên rộng mở thoáng đãng, chỉ thấy một dàn đá xanh vẩy cá trải ra trên đường, ở cuối con đường đá chính là cửa trang, phía trên treo một tấm hoành phi bằng gỗ mun, mặt trên viết hai chữ "Đinh trang", xà rộng cao ngất, cổng chính mở toang, trên bậc tam cấp có một người đang đứng, một đội đinh trang vây hầu phía sau.
Người trên thềm nhìn thấy mọi người liền bước ra nghênh đón, mặt đầy ý cười, trong miệng hô: "Phạm lão đệ, đệ thật làm cho ta chờ lâu quá!"
Thấy người này, toàn thân trường sam đế lam cổ xanh, đầu vấn khăn vuông, eo thắt đai lưng to bản, bước xuống bậc tam cấp đi đến gần mọi người, ngoại trừ Phạm Dung Hoa vẻ mặt vui mừng tiến lên chào hỏi ra, còn lại Kim Kiền, Mạc Ngôn, Thiệu Vấn đều giật nảy mình ----- Tướng mạo người này trông giống hệt Đinh Triệu Huệ, chỉ có màu da hơi trắng, bước chân có vẻ vững vàng hơn Đinh Triệu Huệ đôi chút.
Phạm Dung Hoa vừa thấy vẻ mặt sững sờ của ba người không khỏi cười ha hả nói: "Vị này chính là đồng bào song sinh với Đinh Triệu Huệ, đại ca Đinh Triệu Lan, thế nào, có phải là giống nhau như đúc hay không?"
Ba người bấy giờ mới hiểu ra, vội ôm quyền thi lễ.
Huynh đệ Đinh thị vui vẻ mời mọi người vào ngồi trong phòng chính, dâng lên trà nước điểm tâm, lúc này Đinh Triệu Lan lên tiếng vào chủ đề chính.
"Phạm lão đệ, trong thư đệ nói mời được một vị y thuật tột bực, không biết là vị nào?" Nói đến đây, Đinh Triệu Lan đưa mắt quét một lượt qua ba người Kim, Mạc, Thiệu.
Phạm Dung Hoa nhìn về phía Kim Kiền nói: "Chính là vị huynh đệ Kim Kiền này."
Lời vừa nói ra, Đinh Triệu Lan nhất thời quá đỗi kinh ngạc.
Đinh Triệu Huệ gãi đầu, hỏi: "Tiểu Phạm a, lúc nãy ở trên đường nhiều người lắm miệng không tiện hỏi nhiều, trông vị tiểu huynh đệ này tuổi còn trẻ, chẳng lẽ thật sự lợi hại 'Như Hoa Đà tái thế, Biển Thước tái sinh' giống như trong thư đệ nói sao?"
Phạm Dung Hoa vẻ mặt tự hào: "Tuyệt không nửa lời giả dối!"
Huynh đệ Đinh thị nhìn thấy Phạm Dung Hoa quả quyết như thế, nhất thời an tâm không ít, lúc này lại nhìn đến Kim Kiền, chỉ thấy ngươi này hai mắt long lanh có thần, ẩn ẩn tỏa sáng, tinh thần sáng láng, thần thái phấn chấn, quả nhiên có phong thái cao nhân thiếu niên anh hùng, ánh mắt hai người nhìn Kim Kiền cũng nhiều thêm vài phần kính trọng.
Đáng tiếc hai người lúc này không nghe thấy tiếng lòng của Kim Kiền, nếu không nhất định phải phun ra hai ngụm máu sửng sốt.
Ánh mắt sáng quắc của Kim Kiền không vì cái gì khác, chỉ vì lúc bước vào cửa Kim Kiền đã đánh giá phân định xong cách bài trí ở đại sảnh, hiện tại đang định giá:
Một cái bàn tám cái ghế làm bằng gỗ đàn, giá trên thị trường đã ngoài ba ngàn lượng, ba cái bình hoa đại cổ, trên thị trường đã ngoài tám trăm lượng, bảy cái bình hoa tiểu cổ, giá thị trường cũng trên dưới sáu trăm năm mươi lượng, một ấm trà ngon, thượng phẩm hiếm thấy, sáu đĩa điểm tâm tinh xảo, cái này bán ở mấy quán trà lâu chí ít cũng một lượng bạc một đĩa...Tốt! Cực kỳ tốt! Xem ra Phạm tiểu vương gia quả thật không gạt ta, Đinh gia này quả nhiên gia sản giàu có, nói vậy phí khám bệnh tại gia nhất định cũng không ít!
Huynh đệ Đinh thị tất nhiên không biết bản chất của Kim Kiền, nhưng Phạm tiểu vương gia và nhóm người đi theo, dọc đường đi đã được lĩnh hội vô cùng chân thật, bấy giờ vừa thấy loại bộ dáng này của Kim Kiền, đều thầm nghĩ không ổn.
"Khụ khụ...khụ khụ!" Phạm Dung Hoa ho khan mấy tiếng cũng không thấy Kim Kiền có phản ứng gì, vội phóng ánh mắt về phía Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn ngồi ở bên cạnh Kim Kiền, khoảng cách chỉ chừng nửa thước, trực tiếp đá một cước vào xương cẳng chân Kim Kiền.
"Ai u, ai đá ta?" Kim Kiền hoàn hồn kêu lên bực tức, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt lạnh của Mạc Ngôn ngay lập tức liền thay bằng khuôn mặt tươi cười: "Mạc huynh có gì phân phó?"
"Tiểu Kim!" Phạm Dung Hoa vội cao giọng gọi lại lực chú ý của Kim Kiền: "Việc này không nên chậm trễ, đệ mau mau bắt mạch khử độc cho người bệnh đi!"
Kim Kiền lúc này mới phản ứng lại, vừa thấy tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm lập tức mặt nghiêm mày nhíu, bày ra dáng điệu thần y, ôm quyền nói: "Công tử nói rất phải, vậy thỉnh cầu nhị vị thiếu hiệp dẫn đường."
Huynh đệ Đinh thị vừa nghe tất nhiên vui sướng, vội gọi trẻ hầu hầu hạ thật tốt chủ tớ Phạm Dung Hoa, sau đó mời Kim Kiền vào hậu viện.
Ba người đi xuyên hành lang hậu viện, sải bước qua cầu gỗ, đi vào sân, ước chừng phải vòng vo một khắc đồng hồ mới đến trước một tòa lâu nhỏ hai tầng tinh xảo.
Chỉ thấy tòa lâu nhỏ này, nằm ở giữa ao xanh cây biếc, trụ nâu tường xanh, hiên cong chếch nghiêng, nước chiếu bóng ngược, cá đuổi hương hoa, thật sự là lâu cảnh hòa tan một sắc.
Kim Kiền nhìn khắp chung quanh, càng thêm hài lòng.
Người trong lầu gác sa hoa như vậy, nhất định là người "Quý".
Đinh Triệu Lan đi trước dẫn đường, Đinh Triệu Huệ ở bên giải thích cho Kim Kiền: "Kim tiểu huynh đệ, người trúng độc chính là bào muội của hai chúng ta, từ nhỏ bị hai huynh đệ chúng ta nuông chiều sinh hư, nếu trong lời nói có chỗ nào đụng chạm Kim tiểu huynh đệ xin lượng thứ!"
"Không sao, không sao! Lương y như từ mẫu mà!" Kim Kiền xua tay rộng lượng nói.
Chậc chậc, chỉ cần trả phí chẩn bệnh nhiều vào, cho dù là chẩn trị cho mười điện Diêm La ta cũng bất chấp!
Trong lúc đối thoại, ba người đã đi đến tầng hai bên ngoài khuê phòng muội tử Đinh gia. Đinh Triệu Lan khẽ khàng gõ cửa, nhẹ giọng nhỏ lời nói: "Tiểu muội, Phạm lão đệ mời thần y từ kinh thành đến, muội mở cửa đi!"
Một câu nói xong khiến Kim Kiền không khỏi ghé mắt.
Đinh Triệu Lan này vừa rồi ở đại sảnh còn ăn nói rất có phong cách quý phái, bây giờ gặp tiểu muội nhà mình lại giống như con thỏ ngoan ngoãn phục tùng, lại nhìn qua Đinh Triệu Huệ kia đi, khuôn mặt cười cợt lúc nãy cũng sửa lại, ngay cả đặt chân cũng cẩn trọng từng tý.
Xem ra lời của Đinh Triệu Huệ không giả, hai huynh đệ này quả thật coi muội muội như bảo bối. Theo đà phát triển của vở kịch, tiểu thư trong phòng này tám phần là nhân vật điêu ngoa ương ngạnh.
Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán của Kim Kiền, giọng nói truyền ra từ trong phòng lại vô cùng dịu dàng êm tai:
"Đại ca, độc này của tiểu muội đã là không thể giải, đại ca có làm thêm gì nữa cũng vô dụng."
Đinh Triệu Huệ vừa nghe liền nóng nảy, bước gấp lên một bước hô: "Tiểu muội chớ nghe mấy tên lang băm trước đây nói hưu nói vượn, thần y mà Tiểu Phạm mời đến này y thuật siêu quần, có thể sánh với Hoa Đà Biển Thước, tiểu muội muội mau mở cửa ra, chớ để chậm trễ thần y!"
Hồi lâu, mới nghe từ trong phòng truyền ra một hơi thở dài:
"Cửa không khóa, vào đi!"
Huynh đệ Đinh thị vừa nghe liền vui không kể xiết, vội vàng đẩy cửa phòng mời Kim Kiền bước vào.
Kim Kiền đầu đầy hắc tuyến, nghĩ thầm: dây dưa nửa ngày căn bản là không khóa cửa, thật sự là lãng phí nước miếng.
Giữa phòng dựng một bức bình phong họa trúc bằng lụa mỏng, bên cạnh bày trí bộ bàn ghế bằng gỗ đàn, men theo tường là một dãy tủ nhỏ khắc hoa, chiếc bàn trang điểm bằng gỗ mun tựa vào giường đối diện cửa sổ, chiếc giường bằng gỗ liêm giăng mành tơ lụa, thanh nhã tố lệ, giấu sang ẩn quý, đủ biết chủ phòng phẩm vị bất phàm.
Một người đang cầm trên tay quyển sách ngồi trên giường, thấy ba người vào phòng, buông sách trong tay ra, nhẹ thở dài một hơi nói: "Đại ca, nhị ca, các ca ca cần gì phải làm khổ mình chứ..."
Chỉ thấy nữ tử này, tóc đen phủ vai, không thoa phấn trang điểm, mày liễu mắt hạnh, da ngọc môi anh đào, trang tĩnh thanh tú, lẳng lặng ngồi giữa màn che, có điều sắc mặt mơ hồ phiếm xanh, e là đã trúng phải quái độc đúng như lời của huynh đệ Đinh thị.
Chợt nghe Đinh Triệu Lan bên cạnh lên tiếng: "Kim tiểu huynh đệ, đây là muội muội Nguyệt Hoa của ta, nửa tháng trước xuất môn vô ý bị nhện độc cắn bị thương, trúng độc rất nặng, không màng ăn uống, tứ chi vô lực, hai huynh đệ ta đã mời danh y phạm vi trăm dặm đến xem chẩn, tất cả đều nói là không thể cứu, mong rằng Kim tiểu huynh đệ thần thi diệu thủ cứu muội ta một mạng, đại ân đại đức...Kim tiểu huynh đệ?"
Đinh Triệu Lan nói đến nửa câu mới thấy không ổn.
Chỉ thấy Kim Kiền trợn trừng mắt nhỏ, thẳng tắp nhìn chằm chằm Đinh Nguyệt Hoa, hít ngược khí lạnh vào miệng, sắc mặt xanh mét, khiếp sợ cùng cực.
Họ Đinh...Tên Nguyệt Hoa...
Đinh, Đinh Đinh Đinh Nguyệt Hoa?
A a a! Là Đinh Nguyệt Hoa a a a!
Ta đã nói cái tên Đinh thị song hiệp này, Mạt Hoa thôn này sao lại quen như vậy!
Đinh Nguyệt Hoa không phải là vợ tương lai của Tiểu Miêu kia sao! Đinh thị song hiệp chính là anh vợ tương lai của Tiểu Miêu, cậu em vợ, Đinh trang này căn bản chính là nhà vợ tương lai của Tiểu Miêu a!
Có còn thiên lý hay không đây, đối tượng đầu tiên đến khám bệnh tại gia lại có thể là vợ của người lãnh đạo trực tiếp, phí chẩn trị này còn thu thế nào đâyyyyyyyyyy!