Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 411 : chương 172

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong khi đó La ma ma ở bên sườn lôi đài suy nghĩ đại khái cũng không khác Kim Kiền mấy, lúc này kích động đến mức khăn tay không giữ nổi, rơi xuống đất hai lần, run run ước chừng một ly trà nhỏ mới run lẩy bẩy trèo lên lôi đài, gân cổ họng hô: "Chư, chư vị gia, bây giờ..."

"La ma ma, ta ra một ngàn lượng, đêm nay mỹ nhân này phải thuộc về ta!"

Có người thình lình bật ra tiếng quát.

Lần này, không phải là vỡ tổ bình thường, mà là phủ trùm hỗn loạn.

Bên này, kêu giá nước lên thuyền lên.

"Ta ra một ngàn năm trăm lượng!"

"Ta ra một ngàn tám trăm lượng!"

"Hai ngàn lượng!"

Bên kia, lấy quyền thế quyết định thắng bại, bao nhiêu quan hệ bám váy hắc đạo bạch đạo đều trưng lên.

"Nhị biểu thúc của tam cửu cửu ta là đại quan tam phẩm đương triều, ai dám giành giật với ta?"

"Ta nhổ, anh em kết nghĩa với biểu thúc ta còn là quan to tam phẩm đây, ngươi đứng sang một bên!"

"Biểu ca ta là nhị đương gia của bang cá mập nổi tiếng lừng lẫy trên giang hồ!"

"Đồ bỏ, đại ca của ta là đệ tử thứ bảy của phái Côn Luân."

"Đủ rồi! Tất cả thôi cãi cọ mau! Hôm nay mỹ nhân này phải thuộc về Vân Dung xã chúng ta!"

Đột nhiên, một tiếng thét to nhận chìm tiếng quát tháo của mọi người.

Mọi người nhìn theo tiếng quát, chỉ thấy trong nhã gian thứ ba, ở phía đông lầu hai, Ngưu Hướng Sinh ló đầu ra, dùng quạt xếp gõ cái bụng tròn trịa, nhìn mọi người bằng vẻ mặt cười cợt miệt thị, khuôn mặt bóng lưỡng dưới ngọn đèn có vẻ dữ tợn.

Mọi người nhất thời im bặt, đều hung hăng trừng mắt nhìn Ngưu đại thiếu, dáng vẻ tức giận mà không dám nói gì.

Ngưu Hướng Sinh hả hê vênh váo quét mắt liếc mọi người một cái, tự tin tràn đầy hô lên: "La ma ma, ra giá đi!"

Lại nhìn La ma ma, ngày thường tuyệt đối là không dám làm trái ý Vân Dung xã nửa phần, nhưng hôm nay lại có chút khác biệt, khi nghe thấy lời của Ngưu Hướng Sinh, chẳng những không có một câu ưng thuận, trái lại còn trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị: "Ngưu công tử, rốt cuộc hôm nay ai có thể ôm mỹ nhân về không phải là La ma ma ta định đoạt, tất cả đều nghe theo ý của Bạch cô nương."

Ngưu Hướng Sinh sửng sốt, hai mắt đậu xanh chuyển lên người của Bạch cô nương, cười đáng khinh nói: "Cái này thật lý thú, chẳng lẽ Bạch cô nương cũng muốn như hoa khôi mấy ngày trước đây đánh lôi đài hay sao?"

"Đánh lôi đài thật ra không cần...Mà là...Mà là..." La ma ma cười gượng, liên tục quay đầu nhìn ra hoa khôi phía sau.

Hoa khôi áo trắng không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, mắt ngắm phía dưới lôi đài.

La ma ma nhìn theo ánh mắt, vừa vặn bắt gặp Kim Kiền đang ngồi xổm ở một góc, tức thì hai mắt sáng ngời, hít một hơi cất giọng hô: "Quy củ này của Bạch cô nương, tự nhiên chính là do Bạch cô nương quyết định!"

"Ngưu mỗ nguyện chăm chú lắng nghe!" Ngưu Hướng Sinh giống khuôn giống mẫu ôm quyền, chỉ có điều bộ mặt phối hợp lại thật sự vướng mắt nhìn.

La ma ma cúi đầu khom người: "Ngưu công tử xin chờ!" Dừng một chút lại hô to một tiếng: "A Kim! Đây là lúc nào mà ngươi còn ở dưới đó xem náo nhiệt, còn chưa lên?"

"Ôi chao?"

Kim Kiền đang ngồi ngay ngắn ở bên dưới mặc sức tưởng tượng về tương lai tiếp âm bình thư đẹp đẽ, đột nhiên nghe thấy La ma ma kêu to, nhất thời cả kinh, cọ một chút thò đầu ra ngoài, chỉ vào chóp mũi mình kêu lên khó hiểu:

"Bảo ta lên đài?"

"Chính là A Kim ngươi! Còn chưa lên!" La ma ma ra sức ngoắc hướng Kim Kiền.

Kim Kiền không hiểu ra sao, trợn mắt nhìn La ma ma một lúc lâu sau, lại thấy dáng vẻ La ma ma không chút thỏa hiệp, mới lết lết trèo lên lôi đài, vẻ mặt không tình không nguyện đứng ở bên cạnh La ma ma.

Tức thì ánh mắt mọi người đều tập trung lên người gã sai vặt gầy gò, mắt nhỏ mày rậm, không chút thu hút. Kim Kiền bị một rừng ánh mắt như hổ như sói trừng làm giật mình một cái, ừng ực nuốt xuống hai ngụm nước miếng, mới đè nặng giọng hỏi: "La ma ma, ngươi gọi ta lên đây làm cái gì chứ?"

Vẻ mặt La ma ma tươi cười, khăn lụa đỏ thẫm trong tay vẫy thành một độ cong hoàn hảo: "A Kim, mau nói quy củ của cô nương nhà ngươi đi."

Kim Kiền sửng sốt: "Quy củ gì?"

"Chính là quy củ chọn khách nhập trướng của Bạch cô nương đấy thôi!" La ma ma run run đôi mắt nịnh nọt nhìn Kim Kiền, run đến khi phấn trên mí mắt cũng phải rớt xuống hơn nửa cân, đè thấp giọng nói: "Là Bạch ngũ gia bảo ta gọi ngài lên đài, ngài mau mau nói một chút đi?"

Da mặt Kim Kiền khẽ giật, khóe mắt ngắm hướng "Tuyệt đại giai nhân" cách mình không quá năm bước..

Chỉ thấy "Tuyệt đại giai nhân" vẻ mặt như cười như không, hướng tới Kim Kiền nhẹ nhàng nhếch một bên góc mày, biên độ tuyệt đối không vượt quá . li, nếu không phải vì Kim Kiền từng nghiền ngẫm tuyệt kỹ xét mặt xem màu, được huấn luyện bởi cây gậy trúc bụng đen ở Khai Phong, sợ là căn bản không thể nhận thấy.

Hự, thảo nào tên Bạch Thử này bắt ta làm gã sai vặt bên cạnh hắn, té ra đã sớm tính toán trước đem khoai lang bỏng tay ném cho ta!

Quy củ? Quy củ gì?

Lên đài luận võ công, đấu khinh công hay là nội công liều mạng?

Khoan đã, khoan đã -- để cho ta ngẫm lại kỹ chút...Hiện tại mục tiêu hàng đầu là dụ tên hái hoa tặc kia ra tay, cho nên Bạch Thử không thể giống Băng Cơ, dùng lôi đài che dấu khép kín được, mà trái lại, phải tiếp xúc với quần chúng rộng khắp, đuổi theo giao thiệp với phần tử khả nghi, tung ra cái lưới lớn, lần lượt xếp ra nghi phạm mới là thượng sách.

Nếu nói như vậy...hình như chỉ có một cách kia là có thể làm thôi...

Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi liếc mắt qua vị hoa khôi nào đó, mắt nhỏ nhíu lại:

Hừ hừ, Bạch Thử, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa!

"Khụ khụ!" Kim Kiền thông thông cổ họng, ưỡn ưỡn eo nhỏ, rướn giọng hô:

"Quy củ của cô nương nhà ta, chà chà, không phải ta nói ngoa, đó chính là vô tiền khoáng hậu, cam go trùng trùng, đạp bằng chông gai, khó tận trời xanh xưa nay chưa từng có! Không biết chư vị công tử thiếu gia có dám thử một lần hay không?"

Lời vừa nói ra, trong phòng lại rộ lên một trận ồn ào nhao nhao.

"Đương nhiên dám!"

"Quy củ gì, nói ra nghe một chút đi, vì Bạch cô nương cho dù là đầm rồng hang hổ đại gia ta cũng dám xông vào."

"Đúng, đúng, quy củ gì ta cũng không sợ, nói đi!"

Kim Kiền trịnh trọng gật đầu, trừng mắt nhỏ, vẻ mặt nghiêm nghị, kéo dài giọng nói: "Được lắm, quy củ của Bạch cô nương chính là --"

Trong đại sảnh bao trùm yên tĩnh, đông đảo khách tìm vui, cô nương bồi trượu tiếp nhạc, quy nô sai vặt đi lại chăm sóc, còn có La ma ma bên cạnh, tất cả đều trừng mắt dựng thẳng tai, chờ nghe "Quy củ" khủng khiếp này.

Ngay cả Bạch Ngọc Đường phía sau Kim Kiền, cũng không khỏi nhô người về phía trước.

Miệng Kim Kiền chậm rãi đóng mở, chậm giọng hô lên một câu:

"Trả lời một vấn đề: tình là gì?"

"Cái gì?"

Tất cả cái miệng đều đồng thanh kêu lên một từ nghi vấn vang đến tận mây xanh.

Hai tròng mắt của La ma ma trợn trừng cơ hồ muốn rớt xuống, Bạch Ngọc Đường lại có vẻ mặt kinh dị.

"Cái này, cái này mà tính là quy củ gì?"

"Co kéo nửa ngày, chính là cái này?"

"Xì, có gì khó?"

"Ê ê, không phải là tên sai vặt ngươi đang lừa bịp gia gia chứ?"

Kim Kiền hai tay ôm ngực, nhìn chung quanh một vòng, chậm rãi mở miệng nói: "Như thế nào, chư vị gia cảm thấy đơn giản?"

"Đương nhiên!"

"Cái này quá dễ!"

"Hì hì..." Kim Kiền nhếch miệng cười, nhướng mày cong mắt: "Vấn đề này không khó, chỉ là..." Kim Kiền bày ra một bộ mặt bí hiểm: "Trong Quỳnh Ngọc các nhiều thiếu gia công tử như vậy, rốt cuộc ai có thể nói đúng tâm tư của Bạch cô nương nhất -- ừm, cái này thì..."

Câu "Nhắc nhở" này của Kim Kiền vừa ra khỏi miệng, không khí trong các tức thì biến đổi.

Chúng khách tìm hoan âm thầm suy nghĩ, nhất thời giác ngộ, thần sắc đều biến đổi.

Tình là gì?

Trả lời vấn đề này không khó, mà khó ở chỗ đáp án thế nào mới là tốt nhất, tuyệt nhất, đúng tâm ý của Bạch cô nương nhất, quan trọng nhất là, phải vượt qua tất cả các đối thủ cạnh tranh mới có ý nghĩa.

Quả nhiên cũng không phải chuyện dễ!

Kim Kiền nhìn vẻ mặt ngưng trọng của mọi người, xem xét các hảo hữu bên cạnh mình đều có bộ dạng như lâm đại địch, cực kỳ hài lòng gật gật đầu, lại nói: "Chư vị gia, bây giờ Bạch cô nương sẽ đến trước bàn nghe qua đáp án của quý vị, đáp án của vị nào làm Bạch cô nương vừa lòng nhất, vị đó chính là khách nhập trướng đêm nay của Bạch cô nương!"

Một lời này lại làm mọi người rộ nên một trận kích động hưng phấn, ai ai cũng chà quyền xát tay, một bộ nóng lòng muốn thử.

"La ma ma, đi xuống sắp xếp vài vị nha đầu lanh lợi bồi hoa khôi của chúng ta đi dạo các bàn." Kim Kiền quay đầu qua La ma ma bên cạnh phân phó.

"Được, được!" La ma ma vội vàng đáp lời, lui về phía sau chuẩn bị.

"Tiểu Kim tử..." Phía sau truyền đến giọng nói đè thấp hết sức.

Kim Kiền quay đầu trưng ra vẻ mặt tươi cười, lên tiếng nịnh nọt: "A, Bạch cô nương có gì phân phó?"

Người phía sau nét mặt nghi ngờ, mắt đầy vẻ không tín nhiệm, mắt hoa đào thẳng tắp nhìn chằm chằm Kim Kiền nói: "Ngươi đang có chủ ý gì?"

"Ai da, Ngũ gia, ta cũng vì tra án mà suy nghĩ thôi!" Vẻ mặt Kim Kiền vô tội, đè thấp giọng nói.

"Tra án?" Tạo hình lúc này của Bạch Ngọc Đường là hoa khôi tuyệt sắc, nhưng khóe mắt đuôi lông mày lại cố tình tràn ra vẻ anh hùng, thật là sự phối hợp có chút buồn cười.

"Đúng vậy!" Kim Kiền ra sức gật đầu: "Ngũ gia ngươi nghĩ đi, nhiều người thế này ai cũng có thể là hái hoa tặc, ai cũng đáng nghi, nhưng hái hoa tặc này đến vô ảnh đi vô tung, không ai hay biết, nếu muốn thu hẹp phạm vi tình nghi, cũng chỉ có thể kiểm tra dò hỏi từng người mà thôi. Cho nên -- chỉ cần Ngũ gia ngươi đến mỗi bàn ngồi một lần, với sắc đẹp của Ngũ gia...Khụ, ý ta là -- với vẻ phong lưu tiêu sái, sức quyến rũ khôn cùng của Ngũ gia, mấy công tử thiếu gia này còn không giao hết mười tám đời tổ tông ra sao..."

"Hừ! Hái hoa tặc kia giảo hoạt như thế, há có thể dễ dàng giao ra?" Bạch Ngọc Đường khinh thường nói.

"Ngũ gia nói phải!" vẻ mặt Kim Kiền nịnh nọt: "Nhưng mà, ta tin rằng tên tặc kia tuy là giảo hoạt, nhưng dưới đôi mắt thần sáng suốt của Ngũ gia cũng không cách nào che giấu! Kể từ đó, chúng ta có thể thu hẹp lại phạm vi, tập trung vào mục tiêu, như bắt con ba ba trong rọ, dễ như trở bàn tay!"

"Nếu hôm nay tên hái hoa tặc đó không tới?" Bạch Ngọc Đường nhếch mày.

"Cái đó...Khụ, Ngũ gia, thì phiền ngài đại giá, ngày mai tiếp tục vậy..." Kim Kiền cười gượng nói.

Bạch Ngọc Đường hơi nheo lại đôi mắt hoa đào, quét một vòng Kim Kiền từ trên xuống dưới, lại nói: "Nghe qua cũng có vài phần đạo lý, nhưng sao ngũ gia ta vẫn thấy có điểm không thích hợp?" Mắt hoa đào bất chợt trợn trừng:

"Thế nào mà nghe xong cả nửa ngày, chỉ có Ngũ gia ta đi tra xét, còn Tiểu Kim tử ngươi đường đường là một giáo úy Khai Phong phủ, chẳng lẽ lại tính lười biếng tránh phiền hà?"

"Ta? Ta tự nhiên là phải thông báo trước cho các khách làng chơi một số hạng mục cần chú ý, giúp Ngũ gia dọn sạch hết thảy chướng ngại!" Kim Kiền nắm quyền.

"Sao?"

"Tỷ như -- cái kia...Không được tùy tiện đụng vào thân thể hoa khôi, không được nói lời chọc ghẹo, không được mời rượu, không được chảy nước miếng...Tóm lại, ta thề chết cũng phải bảo hộ Ngũ gia chu toàn!" Kim Kiền dõng dạc hô.

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi hơi cong lên, mi dài run rẩy lên xuống, vẻ quyến rũ mị hoặc ùn ùn kéo đến đánh úp lên Kim Kiền.

"Vậy hôm nay Ngũ gia ta phải nhờ vào Tiểu Kim tử bảo vệ nhiều hơn rồi."

"Hít ---" Kim Kiền hít ngược vào trong một ngụm khí lạnh, cảm thấy nhịp tim chợt tăng lên mỗi giây một trăm hai, vội vàng rút lui hai bước, hít vào trong miệng luồng khí mới mẻ, mới chậm chạp ổn định tinh thần, nói: "Chút nữa Ngũ gia đi gặp các công tử, tốt nhất đừng lên tiếng..."

"Hả?" Bạch Ngọc Đường nhướng mày.

"Giọng của Ngũ gia -- khụ, vẫn là nam tử..."

Bạch Ngọc Đường cười mị hoặc, giữa đôi mắt hoa đào dòng sáng lưu chuyển, trong thoáng chốc, cả màu sắc sảnh đường đều ảm đạm.

"Mấy tên sắc mê tâm khiếu kia mà còn cần Ngũ gia ta ra tiếng sao?"

Một lần nữa Kim Kiền lại bị đạn pháo sắc đẹp của Bạch Ngọc Đường đánh trúng, ba hồn bảy vía bay hết một nửa, đợi đến khi lấy lại được tinh thần thì Bạch Ngọc Đường đã bị La ma ma mời xuống lôi đài, đang nghe La ma ma phân phó nha hoàn đi theo hầu hạ như thế nào.

Kim Kiền trộm thở phào, cong thắt lưng tạch tạch hai bước lủi xuống lôi đài, đi tới bên cạnh A Bảo đang chuẩn bị bưng mâm hoa quả rời đi, gấp giọng hỏi:

"A Bảo, cấp tốc thông báo với tất cả quy nô sai vặt lan ra tin tức này, nếu muốn biết câu trả lời nào có thể giành được lòng của Bạch cô nương, mau mau báo danh, dạy một câu mười lượng bạc, bao dạy bao hiểu!"

A Bảo kinh ngạc, ngơ ngác trợn mắt nhìn Kim Kiền, hoa quả trên mâm rớt xuống hơn phân nửa.

"Còn đờ ra đó làm gì? Không mau đi đi?" Kim Kiền giậm chân: "Bạc thu vào chia năm năm!"

"A, a a, được! Được!" A Bảo chuyển kinh thành hỉ, vẻ mặt phát sáng, nhanh như chớp bỏ chạy ra ngoài.

"Hừ, thật là phản ứng chậm." Kim Kiền lắc lắc đầu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nhìn lại cách đó không xa La ma ma đang dẫn theo nhóm Bạch Ngọc Đường bắt đầu đi tới bàn đầu tiên trong đại sảnh, trên mặt Kim Kiền lộ ra ba phần mong tai, bảy phần chờ họa, lẩm bẩm nói: "Thiên lý tuần hoàn, báo ứng không sai, không phải không báo, mà thời điểm chưa tới! Tên tiểu Bạch Thử luôn ức hiếp người khác ngươi, lần này ta phải cho ngươi nghe một chút lời thổ lộ buồn nôn nhất, ghê tởm nhất, tởm lợm nhất thiên hạ của bọn nam nhân, ta đánh không lại ngươi, chẳng lẽ ghê tởm không giết được ngươi sao?

Mành che thêu vải chắn ánh trăng, hương sơ hoa mộng thêm u tịch, hoa tiền nguyệt hạ như say tỉnh, phong hoa tuyết nguyệt vấn vương tình.

Trong nhã gian thứ ba ở phía đông tầng hai Quỳnh Ngọc các, rượu và thức ăn bay hương, hoa tươi kiều mị, đúng là nơi nói hộ nỗi lòng, tỏ rõ tâm ý tốt nhất.

Trong nhã gian, ba tiểu nha hoàn và La ma ma Quỳnh Ngọc các đứng ở sườn ngoài, tân hoa khôi Bạch Mẫu Đơn "Bạch cô nương" duyên dáng ngồi ở bên bàn, đối diện là ba vị công tử ăn mặc tráng lệ.

Người đứng đầu, toàn thân áo gấm tơ lụa, vẻ mặt tửu sắc bóng lưỡng, ưỡn bụng, híp mắt đậu xanh, đúng là Ngưu đại thiếu của "Vân Dung xã", xã đoàn gây tai họa đệ nhất thành Hàng Châu, lúc này đang tận hết toàn lực, dốc tình thổ lộ với "Người tâm nghi" của mình.

"Trời cao có già, nước biển có khô, trăng sáng chứng giám, đến chết không đổi." Ngưu Hướng Sinh phóng ra một ánh mắt quyến rũ, phe phẩy quạt xếp ra vẻ phong lưu hỏi: "Ngưu mỗ nghĩ, chữ 'tình' này là chân lý, Bạch cô nương nghĩ thế nào?"

Ụa...

Ngũ gia ta đường đường là bảy thước đại trượng phu, co được giãn được, vì tra án, vì cầm tặc, Ngũ gia ta nhẫn!

Bạch Ngọc Đường cắn chặt răng, cảm giác bản thân ngay cả cơm tối cũng muốn nôn ra, vận đủ mười thành công lực mới cưỡng chế dằn xuống được.

Người ngoài xem vào đều nghĩ hình như "Bạch cô nương" đối với đáp án của Ngưu đại thiếu rất không hài lòng, do đó cúi đầu không chút phản ứng.

Chỉ có La ma ma cách "Bạch cô nương" chưa đến hai thước là nhìn thấy rõ ràng, gân xanh nổi lên trên đỉnh đầu Bạch Ngọc Đường có thể đem xào thành một đĩa gân bò.

Ngưu đại thiếu thấy "Bạch cô nương" không hề phản ứng, nhất thời nóng nảy, vội hỏi: "Bạch cô nương không thích câu này sao? Vậy, vậy Ngưu mỗ đổi câu khác. Khụ, cái này, nàng là gió, ta là cát, triền triền miên miên, cuộn chân trời..."

Một câu đọc ra đến đau khổ triền miền, nhu tình như nước, quấn xà ba ngày, dư âm không dứt.

Một dòng nước chua xộc lên hướng cổ, ngón tay giấu ở dưới bàn của Bạch Ngọc Đường bất giác ra sức, "Răng rắc" một tiếng, bóp nát ly rượu thứ ba mươi tám trong đêm nay.

"Tiếng gì đó?" Ngưu đại thiếu sửng sốt, nhấc khăn trải bàn lên định xem xét, lại bị La ma ma một bên ngăn lại.

La ma ma đầu đầy mồ hôi, chiếc khăn trong tay ẩm đến mức có thể vắt ra nước, cổ họng giống như bị buộc trên chạc cây, căn bản không có nhịp điệu.

"Ngưu, Ngưu công tử, đó, cái đó...Hình, hình như Bạch cô nương không thích, thích câu này, hay là ngài đổi câu khác vậy."

"Hả? Lại đổi câu khác nữa...Này, này...Khụ, xin cho Ngưu mỗ bàn bạc với nhị vị huynh đệ." Ngưu Hướng Sinh vẻ mặt khó xử, vội vã quay đầu hướng tới hai vị huynh đệ phía sau kêu: "Nhị đệ, tam đệ, mau mau đưa qua đây tờ giấy chúng ta mới mua một trăm lượng bạc...Khụ, lấy nó ra nhìn lại một cái."

Một trăm lượng bạc -- một tờ giấy?

Đuôi lông mày Bạch Ngọc Đường khẽ giật, một dự cảm điềm xấu quen thuộc lao thẳng lên đầu.

"Đại ca, chờ ta chút, ta để nó ở chỗ nào rồi, Tam đệ, đệ nhìn thấy không?" Cao Hoa lúng túng lật giở tìm kiếm mọi nơi.

"Đại ca, không phải tờ giấy đó để trong tay áo huynh sao?" Giang Xuân Nam gấp giọng hô.

"Đúng rồi!" Ngưu Hướng Sinh vỗ ót, lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy nhăn nhúm, lập tức gọi hai huynh đệ đang tránh ở một bên cùng đến nghiên cứu.

Bạch Ngọc Đường hí mắt liếc qua tờ giấy kia -- chữ viết trên giấy!

Tốt! Rất tốt!

Bạch Ngọc Đường dám lấy nhãn lực nhiều năm lăn lộn trên giang hồ của mình ra đánh cuộc, trên đời này kẻ có thể viết ra chữ xấu như thế chỉ có một người!

"Răng rắc", ly rượu thứ ba mươi chín lên tiếng kêu gào trước khi chết.

Lần này, ba thiếu gia Vân Dung xã không nghe thấy, trái lại những người bên cạnh "Bạch cô nương" đều nghe được rành mạch.

La ma ma nhất thời run lập cập, toàn bộ nha hoàn cùng lúc lùi về phía sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn dung nhan tuyệt sắc của "Bạch cô nương" đang dần dần lan ra vẻ hung ác lạnh lẽo, làm người ta kinh hãi.

La ma ma ở một bên run run xoa dịu: "Bạch, Bạch Bạch Bạch cô nương, ngài, ngài ngài bớt bớt giận, tuy rằng Ngưu công tử Vân Dung xã tài, tài văn chương không tốt lắm, nhưng, nhưng nhưng mà ra tay rộng rãi...Á!"

Một "ngón tay chuột" chậm rãi dịch khỏi bàn mang theo tiếng "Răng rắc" quen tai, một ly rượu óng ánh trong suốt bị bóp thành bột phấn ngay dưới mắt La ma ma.

La ma ma nuốt "Ực" một ngụm nước miếng, hai cái chân run lẩy bẩy gần như muốn quỳ trên đất, mồ hôi to tướng chảy xuống từ cổ, không dám nói thêm nửa lời.

La ma ma biết rõ thân phận và bản lĩnh lợi hại của "Bạch cô nương" này, tất nhiên không dám lỗ mãng, nhưng tiểu nha hoàn đi theo lại không biết, nên lúc này nhìn thấy vị "Bạch cô nương" mặt lạnh như thiên tiên, La ma ma lại có bộ dạng hoảng sợ như thế, không khỏi đoán loạn cả lên.

"Khó trách Bạch cô nương nổi giận, Ngưu đại thiếu này cũng thái quá, cái gì gió, cái gì cát, cười chết người."

"Đúng đúng, còn không bằng câu đầu tiên!"

"Ta thấy lão gia bàn trước nói cái câu 'sống cùng sống, chết cùng chết, thiên thượng nhân gian', rất hay."

"Thôi đi, lão gia bàn đó nhìn qua cũng phải bảy mươi tuổi, cái gì mà 'chết cùng chết', cái này không phải là trù Bạch cô nương chết sớm sao?"

"Răng rắc", tiếng giòn tan lại phát ra.

Các nha hoàng lập tức im bặt, nét mặt khó hiểu nhìn dáo dát xung quanh.

Còn La ma ma thì sợ hãi nhìn đám bột phấn không biết là gì được vẩy ra từ trong tay "Bạch cô nương".

"Khụ khụ, Bạch cô nương, Ngưu mỗ lại tham tường vài câu, thỉnh Bạch cô nương bình luận" Ngưu đại thiếu rung lắc cái bụng đi tới, vẻ mặt tự tin tràn đầy như đã định liệu trước.

"Bạch cô nương" cuối cùng cũng nâng mí mắt liếc Ngưu đại thiếu một cái, chỉ là cái liếc mắt này hung ác dị thường.

Đáng tiếc Ngưu đại thiếu sắc mê tâm khiếu lại không hề phát giác, chỉ cảm thấy "Bạch cô nương" đang nhìn mình "Đưa tình thầm kín", không khỏi tinh thần đại chấn, khuôn mặt sung huyết, bụng xông khí, băt đầu rung đùi đắc ý ngâm thơ đối:

"Núi không gờ, trời đất tuyệt, mới dám, mới dám..." Ngưu đại thiếu ngừng lại, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn "Bạch cô nương" một cái, lén lút lôi ra tờ giấy giấu ở cổ tay áo nhìn nhìn, lại tiếp tục nói: "Núi không gờ trời đất hợp mới dám đoạn tuyệt với nàng!!"

"Bạch cô nương" đùng một cái đứng lên, sắc mặt âm u rợn người, trong đôi mắt hoa đào bốc lên ánh lửa sáng rực.

Tất cả mọi người bị dọa giật nảy, chết trân trừng mắt nhìn Bạch cô nương không biết làm sao.

Ánh mắt "Bạch cô nương" quét một vòng trên cổ tay áo của Ngưu đại thiếu, hơi hơi híp mắt, mọi người cảm thấy đỉnh đầu vù vù thổi qua gió lạnh, bất giác đều rụt cổ, chỉ chớp mắt một cái, "Bạch cô nương" đã phất tay áo bước ra khỏi bàn.

"Ấy? Bạch cô nương, Bạch cô nương, nàng chờ một lát đã, không thích nghe câu này thì ta còn có câu khác, còn nữa mà!!" Ngưu đại thiếu vội vội vàng vàng đuổi theo, định lấy tay phải bắt lấy cánh tay "Bạch cô nương", còn chưa chạm tới góc áo của "Bạch cô nương" đã thấy trước mắt đen kịt, rầm một tiếng ngã xuống đất, hai mắt trắng dã, đúng là đã chết ngất.

"Đại ca?"

"Đại, đại ca?"

Cao hoa và Giang Xuân Nam đuổi theo sau nhất thời bị làm cho hỗn loạn, làm sao còn quan tâm đến hoa khôi cái gì, vội vàng gọi hai tên quy nô đến khiêng Ngưu Hướng Sinh đã nằm trong trạng thái ngay đơ trở về.

Sắc mặt La ma ma trắng bệch như giấy, cứ như bất cứ ở đâu bất cứ lúc nào cũng có thể bất tỉnh, môi run lại run cũng không run ra được nửa chữ, chỉ có thể sụp đầu đi theo sau "Bạch cô nương".

Đột nhiên, "Bạch cô nương" đang bước nhanh phía trước dừng lại bước chân, bất ngờ quay đầu lại, bày ra khẩu hình với La ma ma.

La ma ma định thần nhìn lại, khẩu hình kia rõ ràng là một chữ "Kim"

"Kim? A Kim? Cô nương muốn tìm A Kim! Ta, ta cho người đi tìm!" La ma ma như được đại xá, vội chỉ huy ba nha hoàn bên cạnh: "Ba người các ngươi, chạy nhanh đi tìm A kim, bảo A Kim cấp tốc về đây!"

"Vâng, vâng." Ba tiểu nha hoàn không hiểu ra sao, vội lúng túng phân ra khắp nơi chạy đi.

La ma ma liếc mắt qua khuôn mặt âm u của "Bạch cô nương", hít vào một hơi, nói: "Bạch, Bạch cô nương, mấy tiểu nha đầu này e là không đáng tin cậy, ta, ta cũng đi tìm xem..."

Lời còn chưa dứt, cũng không chờ "Bạch cô nương" trả lời, La ma ma đã vén chân vén cẳng giống như ngựa hoang, nhanh như chớp chạy xuống khỏi lầu hai, chìm vào đám người ồn ào trong đại sảnh.

"Bạch cô nương" híp đôi mắt hoa đào, sát khí bén ngót tràn ra từ giữa mắt.

"Vì tra án" cái gì! "Điều tra kẻ khả nghi" cái gì! "Bắt con ba ba trong rọ dễ như trở bàn tay" cái gì!

Nghe xong cả đêm lời "Thổ lộ" lục phủ ngũ tạng cũng muốn nôn ra... Thêm vào cái tờ được xưng là mua mất một trăm lượng bạc trong tay tên Ngưu ếch nhái gì đó, chữ viết trên đó...Đó, đó đúng là...Đúng là...

Bạch Ngọc Đường nghiến răng bạc, hung tợn nghiến ra ba chữ: "Tiểu, Kim, tử!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio