Nói xong một tràng linh tinh loạn xạ, chẳng có chút trật tự, may là Nam hiệp Triển Chiêu đầu óc sáng suốt, vẫn có thể nắm bắt được ý chính.
"Ngươi nói...Là...Bạch Ngọc Đường thay quần áo giúp Triển mỗ?"
Sắc mặt Triển Chiêu dịu xuống đôi chút, giọng nói cũng lấy lại vài phần trong trẻo.
Kim Kiền vừa nghe thấy câu này lại tiếp tục khóc la không ngừng:
"Thuộc hạ vô năng! Đáng ra thuộc hạ phải cố sống cố chết tự mình cởi áo cho Triển đại nhân đưa vào thùng tắm, bảo vệ sự trong sạch cho Triển đại nhân! ! Nhưng mà tên Bạch Ngọc Đường kia võ nghệ cao cường quá là khó chơi, thuộc hạ thật sự đánh không lại! Thuộc hạ, thuộc hạ thẹn với Giang Đông phụ lão thẹn với tổ tiên ông bà a a a!!!"
Lúc Triển Chiêu nghe thấy nửa câu đầu, khuôn mặt tuấn tú không khỏi co giật, đến khi nghe được nửa câu sau, trái tim bị xách lên tận cổ họng mới được thả xuống, âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắng giọng nói: "Bạch huynh thân là nam tử, chung quy so với ngươi...Vẫn thích hợp hơn..."
"Ôi chao?!" Kim Kiền sửng sốt, chớp chớp mắt, bấy giờ mới giật mình nhớ ra tứ phẩm đới đao hộ vệ nào đó đã biết được giới tính thật của mình.
Nói như vậy ------ Tiểu Miêu vốn tưởng là ta cởi áo giúp hắn, loạt phản ứng vừa nãy --- --- lẽ nào là thẹn thùng? Hay là ------ thẹn quá hóa giận?"
Chẹp, Tiểu Miêu này thật quá coi thường ta rồi! Ta là lương y như từ mẫu, cởi áo cho Tiểu Miêu tất nhiên là tâm địa thuần khiết, lòng không chút tạp niệm, ai ai như tên chuột thối kia, bảo đảm là trong lòng có ý đồ xấu xa, chỉ đơn giản cởi có mỗi cái áo con, cần gì phải làm một trận lớn như vậy, này thì nội công, này thì xé áo, này thì lốc xoáy...
Chờ chút, nói vậy, tại sao Tiểu Miêu đã biết người thay áo giúp mình là Bạch Thử, lại như thế ------ như thế ------
Kim Kiền nghía một cái qua sắc mặt của Triển Chiêu.
Bình tĩnh?
Là sao hả? Theo như Nhan thư sinh nói, một miêu một thử này hẳn là tình công ý thụ yêu thương thắm thiết (), vậy tại sao khi xảy ra một tình huống đột phá tình cảm như thế, Tiểu Miêu vẫn còn bình tĩnh được?"
() Nguyên văn: Lưỡng tình tương duyệt, ý chỉ hai người cùng yêu nhau.
Trừ phi -----
Mắt nhỏ Kim Kiền bất ngờ banh to, hít ngược vào một ngụm khí lạnh.
Hai người này đã tự định chuyện chung thân, thẳng thắn thành khẩn nhìn thấy hết??
Không đúng, không đúng, nếu thực là vậy, thì lúc nãy Bạch Thử kia sẽ không thất thường như thế.
Cho nên ---- phản ứng của Bạch Thử khá phù hợp với lời của Nhan thư sinh, nhưng phản ứng này của Tiểu Miêu, hình như có hơi mâu thuẫn...
Này này! Rốt cuộc là thế nào đâyyyyyy?!!"
"Bà mai miêu thử" như ta rốt cuộc cũng lâm vào đường cùng sao a a a a?!!
Cả đầu Kim Kiền rối tung mù mịt, cộng thêm một canh giờ trước đó tinh thần căng thẳng cấp độ cao, cơ thể mệt nhọc quá độ, kèm theo...Khụ, mất máu quá nhiều, lúc này mắt không khỏi hoa lên, hai chân ngồi xổm trên đất bất giác mềm oặt, thân thể đảo lên một cái ----
"Cẩn thận!"
Một bàn tay lập tức giữ cánh tay Kim Kiền lại, tuy lực không lớn, nhưng cũng đủ kéo nửa thân trên của Kim Kiền lại gần giường hơn mấy phần.
Kim Kiền chỉ thấy trán chợt lạnh, một đợt hương thơm thảo dược hòa cùng hơi nước xộc vào xoang mũi, trán mình đúng là đã chạm vào trước ngực của Triển Chiêu.
Nháy mắt tiếp theo, vùng ngực mát lạnh mà trán Kim Kiền chạm phải như thể bốc cháy, nhiệt độ bất thình lình tăng mạnh như gió bão, Kim Kiền bị bỏng lập tức rụt mạnh ra sau, vừa nhấc mắt, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt tuấn tú của Triển Chiêu cách mình không đến hai tấc, đôi con ngươi ngưng tụ ánh nhìn trông ngóng, hàng mi run rẩy, màu đỏ bừng tuyệt mĩ dần dần lan khắp khuôn mặt như ngọc.
"Triển đại nhân..." Cánh môi Kim Kiền khẽ run: "Ngài..."
Con ngươi sâu hút của Triển Chiêu dừng lại phía trên môi Kim Kiền, giọng khàn đặc mụ mẫm: "Kim Kiền..."
"Nhất định là ngài bị cảm lạnh lúc ngâm tắm, bây giờ phát sốt rồi!" Kim Kiền bật mạnh người dậy, kinh hô.
"Khụ khụ khụ..." Triển Chiêu nghẹn ra một trận ho khan.
"Quả nhiên là cảm lạnh!" Kim Kiền vùi đầu bắt đầu bới tung túi dược của mình: "Không việc gì không việc gì, uống viên 'Xua lạnh thanh nhiệt' này của ta vào rồi ngủ một giấc là ổn thôi."
Ánh mắt của Triển Chiêu không xê dịch, lẳng lặng nhìn người nào đó đang thật sự vì mình lựa chọn thuốc, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ.
"Từ đằng xa đã nghe Tiểu Kim Tử ngươi hô to gọi nhỏ, ồn chết người!" Giọng của Bạch Ngọc Đường theo ván cửa mở ra vọt vào phòng.
Đi chung vào phòng còn có Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh và Nhan Tra Tán.
"Triển hộ vệ, cảm thấy thế nào?" Bao đại nhân vừa vào cửa đã lên tiếng hỏi.
"Đã không còn đáng ngại, nhọc đại nhân lo lắng." Triển Chiêu vừa trả lời vừa cựa quậy muốn đứng dậy.
"Triển hộ vệ không cần ngồi dậy." Bao đại nhân vội ấn bả vai Triển Chiêu xuống.
"Tạ đại nhân." Triển Chiêu cúi đầu.
"Ừm, sắc mặt đã tốt lên không ít." Bao đại nhân nhìn Triển Chiêu gật gật đầu, lại nhìn về phía Kim Kiền: "Kim giáo úy quả nhiên y thuật cao minh."
"Đại nhân quá khen." Kim Kiền vội ôm quyền làm ra bộ dạng khiêm tốn.
"Kim giáo úy, tại hạ vừa nghe Bạch thiếu hiệp thuật lại, thuốc dẫn mà ngươi sử dụng lúc giải độc cho Triển hộ vệ là ---- máu của chính mình?" Công Tôn tiên sinh tiến lên một bước hỏi.
"Đó là việc thuộc hạ phải làm!" Kim Kiền vỗ ngực một cái nói.
Lời vừa nói ra làm chân mày Triển Chiêu bất giác cau lại, ánh mắt quét kỹ kỹ càng càng quanh thân Kim Kiền một vòng, vẫn không nhìn thấy vết thương gì, lại thấy sắc mặt Kim Kiền như thường, chân mày mới nới lỏng vài phần.
Bạch Ngọc Đường thầm buồn cười, lấy khủy tay huých Nhan Tra Tán bên cạnh, nói nhỏ: "Nhan huynh, ngươi nói xem nếu Tiểu Miêu biết được nguồn gốc của thuốc dẫn kia, sẽ có vẻ mặt thế nào?"
Nhan Tra Tán đảo ánh mắt đi, một bộ dạng đứng đắn "Ta thật thuần lương ta thật không biết cái gì hết".
Bạch Ngọc Đường cong môi cười thầm, nghe Công Tôn tiên sinh nói tiếp.
"Quả nhiên như thế." Công Tôn tiên sinh thở dài một hơi: "Tại hạ vừa xem qua thi thể của La Lương Sinh đại nhân, phát hiện độc tố trong máu của La đại nhân có vài chỗ tương tự với loại độc mà thôn dân thôn Du Lâm và Thái Hậu trúng phải trước đây."
Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời cả kinh, ngay cả vẻ mặt đùa cợt của Bạch Ngọc Đường cũng tức thì đổi sang nghiêm túc.
"Cái gì?" Triển Chiêu bất thình lình kéo thẳng sống lưng, căng thẳng nhìn về phía Kim Kiền cùng với mọi người.
"Ánh mắt của Công Tôn tiên sinh quả nhiên sắc sảo như đuốc." Kim Kiền còn không quên vuốt mông ngựa cây gậy trúc nào đó trước hết, chợt thấy mọi người đều quắc mắt trừng thẳng mình, mới cười trừ hai tiếng, nheo mắt nhỏ lại nghiêm mặt nói: "Nếu không lấy máu của ta làm thuốc dẫn, cộng thêm thuốc giải ta đặc chế, sợ là độc này cũng giống với lúc ở thôn Du Lâm, ngoài Thanh Long Châu ra căn bản không có thuốc giải."
Mọi người nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
"Nói như vậy, kẻ hạ độc La Lương Sinh và kẻ hạ độc thôn Du Lâm cùng Thái Hậu là cùng một người?" Bao Đại nhân hơi cao giọng.
"Cho dù không phải là cùng một người, cũng chắc chắn có liên hệ!" Công Tôn tiên sinh giọng xác định.
Trong phòng yên lặng ngự trị, sắc mặt mọi người đều không tốt.
"Rốt cuộc thì kẻ hạ độc này có rắp tâm gì?" Bạch Ngọc Đường dựng thẳng mày kiếm.
"Là rắp tâm gì tại hạ không thể đoán bừa, nhưng có thể khẳng định một điều, độc này đã tàn nhẫn hơn so với trước đây!" Công Tôn tiên sinh nhíu mày nói.
"Tiên sinh giải thích lời này ra sao?" Nhan Tra Tán hỏi.
Mắt phượng của Công Tôn tiên sinh xẹt qua một tia sáng lạnh, chậm giọng nói: "Độc của La Lương Sinh đại nhân, là quanh năm suốt tháng lâu dần tích tụ thành, lúc mới bắt đầu, người trúng độc không thể phát hiện ra, nhưng đợi đến khi độc tố đã tích lũy một lượng nhất định trong huyết mạch, thì sẽ xâm nhập vào não tủy, làm người ta sinh ra ảo giác, thần trí ngẩn ngơ, hành vi thất thường..."
Nói đến đây, Công Tôn tiên sinh dừng một chút, nhìn quét qua mọi người.
Mọi người tức thì hiểu rõ.
Thì ra hành vi điên cuồng của La Lương Sinh kia không phải do uế vật làm hại, mà là do kì độc gây nên.
"Cuối cùng, độc tố xâm nhập vào gân mạch toàn thân, độc phát tử vong. Do độc tố đã ngấm vào máu thịt xương tủy, cho nên sau khi La Lương Sinh đại nhân chết, thi thể liền biến thành một độc vật cực lớn, hễ ai đụng vào máu thịt trên người đều bị trúng độc gặp nạn." Công Tôn tiên sinh ra kết luận.
Loại độc cực tàn nhẫn!
Mọi người đều chung một tiếng lòng.
"Hạ độc trường kỳ suốt tháng, còn khiến cho người trúng độc không hề phát giác ----" Ánh mắt Triển Chiêu thâm trầm.
"Kẻ hạ độc này thật là kiên nhẫn!" Bạch Ngọc Đường nheo mắt hoa đào lại.
Nhan Tra Tán trầm ngâm một lát, đột nhiên ngẩng đầu: "Chẳng lẽ có người cho La Lương Sinh đại nhân uống thuốc độc hàng kỳ?"
"Rất có thể!" Bao đại nhân dựng đứng hai hàng lông mày: "Hơn nữa người này phải là người thân cận bên cạnh La Lương Sinh đại nhân!"
Mọi người biến sắc, cùng lúc nhìn về phía Bao đại nhân.
Chỉ thấy Bao đại nhân mặt đen như sát thần, sâu kín phát quang, cất giọng hô: "Vương Triều Mã Hán!"
"Có thuộc hạ!" Hai người bên ngoài đẩy cửa bước vào, ôm quyền nói.
"Truyền lệnh bản phủ, đưa toàn bộ hạ nhân của La quý phủ đến Khai Phong phủ, bản phủ muốn thẩm vấn suốt đêm!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!" Cả hai xoay người ra khỏi phòng.
Công Tôn tiên sinh tiến lên một bước, đè thấp giọng: "Đại nhân, La Đông Dương kia..."
Bao đại nhân nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn Kim Kiền.
"Sau khi giải độc hai ngày có thể đi lại không trở ngại!" Kim Kiền cho ra ý kiến chuyên nghiệp.
Bao đại nhân gật gật đầu: "Ba ngày sau, cũng truyền đến Khai Phong phủ thẩm vấn."
"Vâng." Công Tôn tiên sinh chắp tay thi lễ.
Bao đại nhân lại quay đầu nhìn về phía Triển Chiêu, vẻ mặt ôn hòa hơn: "Triển hộ vệ, bản phủ và Công Tôn tiên sinh hồi phủ trước." Xong rồi nhìn qua Kim Kiền: "Kim giáo úy, chăm sóc cho Triển hộ vệ thật tốt, bản phủ sẽ phái nha dịch tới đón Triển hộ vệ hồi phủ sau."
"Thuộc hạ tuân lệnh!" Kim Kiền ôm quyền.
"Thuộc hạ không thể thay đại nhân và tiên sinh phân ưu, còn nhọc nhị vị lo lắng, thuộc hạ...hổ thẹn!" Triển Chiêu cúi đầu, giọng hơi ách tắc.
"Triển hộ vệ..."
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh liếc nhau, không khỏi lắc đầu.
"Bao đại nhân, Bạch mỗ nguyện hộ tống Triển hộ vệ hồi phủ." Bạch Ngọc Đường bước lên, ôm quyền nói.
"Cũng tốt!" Bao đại nhân gật đầu: "Làm phiền Bạch thiếu hiệp."
Bạch Ngọc Đường ôm quyền.
"Nhan gia huynh đệ ----" Công Tôn tiên sinh nhìn sang Nhan Tra Tán.
Nhan Tra Tán nhíu mày, không biết đang tập trung suy tư điều gì, bị Công Tôn tiên sinh gọi mới hoàn hồn, tiến lên trước một bước, thấp giọng nói: "Công Tôn tiên sinh, Nhan mỗ cảm thấy có chút chuyện không ổn, không biết có nên nói ra hay không?"
"Vừa đi vừa nói vậy." Bao đại nhân gật gật đầu với Nhan Tra Tán, cùng Công Tôn tiên sinh cất bước ra khỏi cửa.
Ván cửa đóng lại phía sau ba người, truyền đến tiếng nói nhã nhặn đứt quãng của Nhan Tra Tán.
"Trong thư phòng của La đại nhân... giắt tranh chữ..."
Tiếng nói đi xa dần, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.
"Khụ, Tiểu Miêu, bây giờ ngươi cứ nghỉ tạm một lát đi." Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triển Chiêu một cái, sắc mặt có phần không được tự nhiên.
"Lập tức khởi hành." Triển Chiêu đứng thẳng người dậy, hướng tới Bạch Ngọc Đường gật nhẹ đầu: "Làm phiền Bạch huynh."
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn cổ áo hơi xộc xệch của Triển Chiêu, lập tức xoay tầm mắt: "Ngươi, ngươi vẫn nên khoác cái da đỏ lên người trước đi, nếu để cho Tiểu Miêu gầy yếu ngươi bị chết cóng, Ngũ gia ta biết ăn nói thế nào với Bao đại nhân."
"Đúng vậy, đúng vậy, Triển đại nhân, để thuộc hạ mặc quan phục vào cho ngài trước đã." Kim Kiền cầm quan phục đỏ thẫm của Triển Chiêu tiến sát lên nói.
Còn chưa bước tới trước mặt, đã bị ánh mắt trời đông rét cóng của Triển Chiêu bắn trở về.
"Triển mỗ tự mặc được."
"Ôi chao? Nhưng mà..." Kim Kiền nhìn vào sắc mặt suy yếu của Triển Chiêu, tình trạng đến cả ngồi thẳng dậy cũng vô cùng khó khăn, vẻ mặt hoài nghi.
"Thật là lề mề, để Ngũ gia ta mặc giúp ngươi." Bạch Ngọc Đường đoạt phăng hồng y trong tay Kim Kiền, to tiếng nói.
"Ngũ gia ngài xin thủ hạ lưu tình a a a a!!" Không ngờ Kim Kiền lại thét to một tiếng, kiên quyết níu chặt lấy mép quan bào đỏ thẫm của Triển Chiêu, kéo căng cổ họng: "Đây là quan phục của Triển đại nhân, nếu bị xé vụn thì cực cực không ổn!"
"Xé vụn?" Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nháy mắt tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú nhất thời sung huyết đến đỏ bừng, mắt hoa đào bay loạn khắp nơi, lắp bắp nói:
"Ngũ, Ngũ gia ta trước đây chưa từng cởi, cởi quần áo giúp nam nhân, cho, cho nên...việc, việc đó, dù sao tiết y của Thối Miêu ngươi cũng vừa cũ vừa rách, xé thì xé, sau này Ngũ gia ta đền lại cho ngươi tám bộ mười bộ..."
"Phụt!!" Một âm thanh quái dị chặn ngang mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của Bạch Ngọc Đường.
Chỉ thấy tòng lục phẩm giáo úy nào đó hai tay ôm mũi, mắt nhỏ bắn ra tia sáng xanh loạn xạ, khói đen lao vọt lên từ sau lưng, dáng vẻ thật là quái đản.
"Không có gì, không có gì! Thuộc hạ vừa đột nhiên nghĩ đến chút chuyện không thích hợp với trẻ nhỏ ---- à không, là nghĩ đến chút chuyện, nhất thời huyết khí dâng lên, ha ha ha ----" Một tay Kim Kiền ôm mũi cười gượng, một tay khác nhanh nhẹn moi ra một viên thuốc cầm máu, bóp nát hít vào xoang mũi, khó khăn lắm mới ngừng được máu mũi sắp sửa phun trào.
Bốn bề tĩnh lặng.
Cái bóng cao to của Bạch Ngọc Đường đông lại như đá.
Triển Chiêu liên tưởng một chút, lập tức đoán được ngay thứ Kim Kiền nghĩ đến là loại cảnh tượng nào, một đôi tai mèo nhất thời đỏ bừng, thân hình thẳng tắp tức thì cứng ngắc.
Trong lúc nhất thời, không khí bên trong vạn phần ngượng nghịu.
"Khụ!" Bạch Ngọc Đường vội ho một tiếng phá vỡ yên lặng, cầm quan phục choàng qua quýt trên người Triển Chiêu xong, cứng ngắc nói: "Mặc quần áo, về Khai Phong phủ."
Triển Chiêu ráng sức nâng tay lên, muốn tự mình làm, tiếc là hai tay lại không nghe theo sai khiến.
"Thuộc hạ..." Kim Kiền tích cực sấn lên.
"Không nhọc Kim giáo úy!" Triển Chiêu trừng mắt.
"Tiểu Kim Tử ngươi qua một bên!" Bạch Ngọc Đường dựng thẳng mày.
Kim Kiền đành phải vâng dạ lùi ra phía sau, nhìn hai người một cứng một rắn dây dưa rề rà, tốn trọn thời gian một ly trà nhỏ mới mặc xong áo cho Triển Chiêu.
"Được rồi." Bạch Ngọc Đường ngó sơ qua, coi như vừa lòng, xoay người khom lưng nói: "Lên đi, Ngũ gia cõng ngươi."
"Làm phiền Bạch huynh."
Triển Chiêu gập người tới trước ghé vào lưng Bạch Ngọc Đường, hạ giọng cảm tạ.
"Thuộc hạ ra cổng chuẩn bị xe." Kim Kiền lập tức chân chó mở cửa, dẫn đầu chạy vội đi một mạch.
Bạch Ngọc Đường cõng Triển Chiêu lên, vững vàng đi theo sau.
"Triển Chiêu..."
"Bạch huynh có gì muốn nói?"
"Không phải Bạch mỗ cố ý muốn xé nội sam của ngươi, nếu không có Tiểu Kim Tử ở bên cạnh phá rối..."
"Bạch huynh!"
"Hả?"
"Lần này, Triển mỗ còn phải đa tạ Bạch huynh."
"Đa tạ ta? Vì sao?"
"..."
"Triển Chiêu?"
"..."
"Tiểu Miêu?"
"..."
"Thối Miêu?"
"..."
"Thối Miêu ngươi đừng bắt chước Công Tôn tiên sinh nói chuyện nửa vời được không, thật là tức chết người!"
"Triển mỗ thân thể suy yếu, không nên nhiều lời, thỉnh Bạch huynh thứ lỗi."
"..."
"Thối Miêu, chờ ngươi khỏe lại, Ngũ gia ta nhất định phải đại chiến ba trăm hiệp với người!"
Gió lạnh lùa trăng xám, chó sủa vang phố tĩnh.
Kể từ khi thành Biện Lương xuất hiện chuyện "Ma quỷ lộng hành", ai ai trong thành cũng đều cảm thấy bất an, trong lòng lo sợ, trời vừa vào đêm, thì nhà nhà chân không ra khỏi cửa, ngoài phố không một ai đi lại, cả cái thành Biện Kinh to như vậy lại giống như một tòa thành rỗng, trống trải kỳ dị.
Lúc này, vừa qua khỏi giờ Tuất, trăng tỏ mới lên, trên con phố vắng vẻ yên tĩnh, một chiếc xe ngựa mui vải chậm rãi đi tới, bánh xe bằng gỗ đè nặng lên đá xanh kẽo kẹt rung động, tiếng vó ngựa lộc cộc không nhanh không chậm.
Người lái xe, toàn thân là áo lụa màu tuyết, gương mặt như họa, vểnh chân bắt chéo ngồi chếch phía trước xe ngựa, chốc chốc lại vung roi ngựa, thoạt nhìn có vẻ thong dong chểnh mảng, nhưng một đôi mày kiếm lại ẩn chứa sát khí, một đôi mắt hoa đào mịt mờ tinh quang, chính là Bạch Ngọc Đường đang hộ tống Triển Chiêu tiện thể đưa cả Kim Kiền.
"Chẳng có lấy một người, xem ra 'quỷ' này thật không được lòng người rồi." Bạch Ngọc Đường nhìn mọi nơi, lẩm bẩm nói.
"Bạch, Bạch Bạch Ngũ gia, gần, gần đây ban đêm không yên ổn, Triển đại nhân lại không tiện cử động, chúng ta nên đi nhanh tí thì tốt hơn, tránh đêm dài lắm mộng." Bên trong xe ngựa thò ra một cái đầu, run run nói.
"Tiểu Kim Tử, ngươi còn dám chê Ngũ gia ta đi chậm?" Bạch Ngọc Đường trừng mắt liếc Kim Kiền một cái: "Bảo ngươi đi chuẩn bị xe, ngươi lại mất tới nửa canh giờ thuê về cái xe ngựa rách, con ngựa này già đến độ đi nhanh còn không nổi."
"Xe của La phủ đều đã chở toàn bộ nha hoàn nữ quyến theo Bao đại nhân tới Khai Phong phủ, xe thuê trên phố thì đều về nhà hết rồi, ta khó khăn lắm mới thuê được chiếc này, còn dùng tiền riêng của ta, chẳng biết là có được trả lại hay không đây..." Kim Kiền uất ức vạn phần.
"Tiểu Kim Tử ngươi rõ ràng trong mắt chỉ có tiền!" Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, tay lại hung hăng quất roi vào ngựa, con ngựa già hí vang một tiếng, tốc độ của xe tăng lên không ít.
Kim Kiền an tâm hơn đôi chút, trở lui vào trong xe, nhìn về phía hồng y hộ vệ bên trong xe ngựa, chân chó nói: "Triển đại nhân, hay là ngài nhắm mắt dưỡng thần chút đi?"
"Không sao." Sắc mặt Triển Chiêu tiều tụy, ngồi dựa vào phía sau xe ngựa, con ngươi trong suốt dời về phía bóng dáng nhỏ gầy đang nhìn dáo dác xung quanh với vẻ mặt căng thẳng, thầm thở dài một hơi: "Kim Kiền, nếu ngươi sợ thì qua đây ngồi đi."
"Thuộc, thuộc hạ thân là tòng lục phẩm giáo úy Khai Phong phủ, sao, sao lại sợ bọn tiểu quỷ gì chứ?" Kim Kiền run da mặt, kiên cường vỗ hai phát vào ngực, cố gắng làm ra vẻ anh dũng nói: "Triển đại nhân ngài yên tâm, nếu bọn tiểu quỷ không có mắt kia cả gan đến quấy phá, thuộc hạ tuyệt đối sẽ bảo vệ Triển đại nhân ----"
"Lạch cạch loảng xoảng!"
Xe ngựa đột nhiên đảo lên một cái kịch liệt, thân thể gầy gò của Kim Kiền lập tức nghiêng tới trước theo quán tính, tiếp đó lại đổ ngược về phía sau, xô bộp vào trong lòng Triển Chiêu, hương cỏ nhạt nhất thời lấp đầy xoang mũi.
Da đầu Kim Kiền tê rần, luống cuống tay chân muốn đứng dậy, không ngờ hai tay Triển Chiêu bất thình lình kiềm giữ lấy eo Kim Kiền, vòng chặt Kim Kiền trong ngực mình, giọng nói hơi khàn lướt qua bên tai: "Đừng nhúc nhích!"
Ôi chao ôi chao ôi chao ôi chao?!!
Tay chân Kim Kiền nhất thời cứng còng, trái tim thả neo, đại não đình trệ.
Nhưng giây tiếp theo, không chỉ có đại não của Kim Kiền ngưng hoạt động, mà ngay cả dịch mật cũng đông đặc.
"Hì hì hì hì..."
"Ha ha a...Ha ha..."
Hai tiếng cười âm u của nữ tử vang lên bên sườn xe ngựa, thoắt xa thoắt gần, thoắt cao thoắt thấp, đục tai thấu xương, quỷ khí dày đặc.
"Tiểu Miêu, Tiểu Kim Tử, đừng đi ra!" Giọng nói đóng băng của Bạch Ngọc Đường vang lên, chợt nghe tiếng bảo kiếm xé gió tuốt khỏi vỏ, xe ngựa thoáng đảo qua, giọng của Bạch Ngọc Đường lại truyền đến từ đỉnh xe ngựa: "Ma quỷ phương nào, có bản lĩnh thì ra đây đối mặt với Bạch gia gia ngươi!"
Đáp lại Bạch Ngọc Đường chỉ là từng trận từng trận tiếng cười mơ hồ.
"Hì hì...Quốc tướng chi vong...Hì hì hì..."
"Quỷ mọc tràn lan...Ha ha a...Ha ha..."
"Giấu đầu cụp đuôi, tính làm cái gì? Có gan giả thần giả quỷ, sao không có gan xuất đầu lộ diện?" Tiếng quát tháo của Bạch Ngọc Đường vang vọng trời đêm.
"Ha ha ha ha ----"
Giọng nữ nhỏ vụn kia đột nhiên cao vút, biến thành một tràng cười to điên cuồng.
"Gì đó?!" Chợt nghe Bạch Ngọc Đường quát to đến lạc giọng, xe ngựa nhoáng lên một cái dữ dội, lập tức không còn động tĩnh.
Mọi âm thanh đều tắt ngấm.
Không có tiếng quát tháo của Bạch Ngọc Đường, cũng không có tiếng cười quỷ quyệt của nữ tử kia, như thể thời gian và không gian bên ngoài xe ngựa đều đứng im đột ngột, chỉ có tiếng hít thở như ống bể vỡ của Kim Kiền ù ù dội lại bên trong xe.
Tóc gáy cả người Kim Kiền dựng ngược, từng sợi tóc trên đỉnh đầu đều đứng nghiêm, cả đầu đều vùi ở trong lòng Triển Chiêu, hai tay cơ hồ muốn nắm rách vạt áo của Triển Chiêu.
Trời cao ơi! Đất rộng ơi! Sao số ta lại đen như vậy? Vừa ra khỏi cửa liền gặp quỷ?
Bạch Thử ngươi cũng quá vô dụng, sao vừa ra trận đã không còn động tĩnh hả?
Sớm biết vậy ta đã đeo theo tất tần tật đồ nghề tróc quỷ trên lưng, đề phòng bất trắc á á!
"Kim giáo úy, ngươi đợi ở trong xe, Triển mỗ ra ngoài tra xét ----" Tiếng nói trong trẻo truyền đến từ đỉnh đầu.
Kim Kiền nghe thấy nhất thời hít ngược vào một ngụm khí lạnh, tóc gáy run lên một cái, nhấc mạnh người vùng thoát ra khỏi lòng Triển Chiêu.
Đùa cái gì chứ, Tiểu Miêu này vừa mới giải độc xong, cả người mất sức, không thể vận công, ngay cả đứng lên cũng hết sức khó khăn, đi ra ngoài lúc này chẳng khác nào nạp mạng sao?
"Thuộc hạ ra ngoài tra xét, Triển đại nhân ngài đợi ở trong xe!"
Đợi đến khi Kim Kiền hoàn hồn lại, cái câu khí thế muôn vàn này đã buột miệng tuôn ra.
"Kim giáo úy!" Triển Chiêu siết chặt chân mày, thái dương ướt đẫm mồ hôi, vừa nhấc thẳng sống lưng lại ngã về chỗ cũ .
"Triển đại nhân, ngài cứ an tâm ngồi trong xe!"
Kim Kiền liếc mắt nhìn Triển Chiêu, cắn răng một cái, dùng cả tay lẫn chân bò tới cửa.
"Kim Kiền!" Triển Chiêu vội giơ tay muốn ngăn lại, không ngờ vừa giơ lên nửa chừng, cánh tay liền mềm rũ trượt xuống, chỉ còn biết trơ mắt nhìn thân hình nhỏ gầy kia vén mành xe lên, nhảy ra bên ngoài.
Mành xe bị gió đêm thổi bay phần phật, giật tung lên cao, lại chậm rãi buông xuống, che khuất thân hình nhỏ gầy hầu như đã bị bóng đêm sâu thẳm nuốt chửng.
"Đáng chết!" Triển Chiêu nghiến chặt răng bạc, ngón tay run khẽ từ từ siết chặt.
Lại nói sang Kim Kiền, vừa nhảy ra khỏi xe ngựa liền thấy cổ phát run từng cơn, vội rụt cổ lại lánh sát vào xe, mắt nhỏ nhìn sáu hướng, lỗ tai dựng thẳng nghe tám phương, đứng mãi một lúc lâu, cũng không phát hiện ra chủng loài mới như ma quỷ, yêu quái, người sói, ma cà rồng, người ngoài hành, tinh linh gì đó, không khỏi tiếp thêm mấy phần can đảm, lấy tư thế nhón chân cúi người vào phòng ăn trộm cọ hai vòng quanh xe ngựa, vẫn không phát hiện được gì.
Kim Kiền hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, thuần thục trèo lên xe ngựa, kiễng chân bám vào đỉnh xe ngựa ngó lên trên, nhất thời hoảng hốt.
Ở phía trên mui xe ngựa, thân thể màu tuyết nằm ngửa mặt lên trời, hoàn toàn bất động, nhìn từ hướng này không cách nào phân rõ được cả hô hấp của Bạch Ngọc Đường, chẳng biết là còn sống hay đã chết.
"Bạch Ngũ gia!!"
Kim Kiền vận sức dưới chân, nhún người bật lên mui xe, quỳ gối bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nắm lấy cổ tay Bạch Ngọc Đường.
Mạch tượng bình thản, có vẻ hơi yếu ớt.
Là ---- mê dược?
Kim Kiền tức thì kinh hãi, nhìn quanh khắp nơi, ra sức hít hơi.
Kết quả vẫn là ----- không có tới nửa dấu vết.
Là mê dược gì? Không màu không vị hiệu quả còn rõ rệt như vậy! Sẽ không để lại di chứng gì chứ?
Kim Kiền vội vàng lại gần lật mí mắt của Bạch Ngọc Đường.
Nhưng vừa nâng tay, liền thấy trước mắt tối sầm lại, một bóng đen che khuất ánh trăng.
Ngay lập tức, hồng cầu, mô máu, bắp thịt, lông tơ khắp người Kim Kiền toàn bộ đều hóa đá.
"Kim, Kiền ----"
Một giọng cứng rắn lạnh lẽo phát ra như tiếng phiến đá ma sát, phát âm cứng nhắc, nhấn rõ từng chữ, tức khắc vực dậy đoạn hồi ức sởn tóc gáy trước kia của Kim Kiền.
Tim Kim Kiền giật bắn, ngẩng cổ lên từng chút một.
Ánh trăng tái nhợt, gió đêm như cắt, thiếu niên với bộ áo quần đen kịt hệt như ma quỷ, lơ lửng mơ hồ, sợi tóc rối tung bay lượn, lộ ra một nửa gương mặt tuyệt mĩ rất giống Băng Cơ, nửa còn lại vắt ngang vết sẹo cực xấu.
Chính là thiếu niên hành khất ngày hôm trước đã được cứu về Khai Phong phủ!!