Hắc yêu Hồ Trí Hoá rốt cuộc là loại người nào?
Giả như bây giờ hỏi khắp giang hồ, mở cuộc khảo sát, lại căn cứ vào tần suất của những câu trả lời, ước chừng có ba đặc điểm sau xứng đáng ngôi đầu bảng.
Thứ nhất: độc miệng
Ai ai cũng biết, Hắc Yêu Hồ Trí Hoá miệng lưỡi không xương, khôn lường biến hoá, lời nói ra tựa như cái tát vào mặt, khiến đối phương mất hết sĩ diện. Đó là còn chưa kể đến thói bới lông tìm vết, chuyên thọc vào khuyết điểm chí mạng, khiến cho cứ mười câu hắn nói ra thì tới chín câu khiến người ta uất hận mà chết. Câu còn lại tuy không làm người sống chết đi nhưng lại khiến người chết đội mồ mà bật dậy!
Thứ hai: điệu đà ()
----------
() nghĩa gốc là ham làm đẹp
----------
Truyền thuyết kể rằng, tất vải mà Hồ Trí Hoá dùng phải trải qua giai đoạn cầu kì mới được ướm lên chân hắn. Đó là, khi ánh nắng đầu tiên của ngày xuất hiện, liền lấy nước thơm vị quế hương Khanh Quế Phường, thuộc hàng nhất phẩm của Giang Nam, loại ba lượng một lọ, tỉ mỉ ủ vào tất. Sau ba lần ủ kĩ càng thì tất mới được hắn mang. Người này, thuộc loại tôn thờ cái đẹp, vì một chữ "Mỹ" mà kì thực yêu cầu rất cao.
Thứ ba: hồ ly tinh hắc ám
Thiên hạ đồn rằng, Trí Hoá kia, tâm tư mẫn tiệp, mưu trí hơn người. Đại khái có thể so sánh y với Công Tôn tiên sinh của phủ Khai Phong, hoặc Tưởng Tứ Gia- Tưởng Bình của Hãm Không Đảo. Điểm không giống duy nhất của Hồ Yêu Trí Hoá so với hai vị kia chính là: đây là kiểu người quỷ kế đa đoan, mưu sâu khó dò, lòng dạ âm hiểm. Hắn là kẻ tôn sùng học thuyết Hậu hắc học (), chính là âm thầm hãm hại người ta, khiến cho quỷ không biết, thần càng chẳng hay!
----------
() Hậu Hắc học là một học thuyết, do Lý Tôn Ngô, học giả thời nhà Thanh phát triển nên. Trong đó, Hậu (厚) là từ "dày" trong từ Mặt dày, Hắc (黑) là đen tối, hắc ám. Học thuyết này đi theo chiều hướng phản biện, hoài nghi các bậc Thánh Nhân. Lưu Bị, Tào Tháo thời Tam Quốc là một cặp bài trùng vì áp dụng triệt để học thuyết này, vì thế trở thành những bậc đại anh hùng. Một người mặt dày nhất "Giang sơn của Lưu Bị là từ khóc mà ra", một kẻ tâm địa đen tối nhất "Thà Tháo ta phụ người chứ không để người phụ ta". Nếu ai hứng thú tìm hiểu thì có thể tra cứu và đọc kỹ ;))
--> Tóm lại đây là học thuyết MẶT DÀY HẮC ÁM =))))))))))))) muốn thành anh hùng thì có nhục cũng ko cho là nhục, tâm địa càng đen tối càng tốt =))
--------------
Luận về võ công... Hầu như chưa có ai có dịp đặng mà so tài võ công đàng hoàng với y. Vì chưa kịp động thủ thì đối phương đều bị cái miệng độc địa của hắn làm cho ức đến nghẹn cả không khí, dẫn đến cả giận mất khôn, lý trí mất sạch nên để lộ sơ hở còn hắn thì nghiễm nhiên thuận đà lấn tới, hạ gục chớp nhoáng
Luận về mối giao hảo bằng hữu giang hồ...
Người này địa vị trên giang hồ, tựa như... chuột chạy qua đường, người gặp người ghét, ai cũng đòi đánh. Chỉ có hai người, miễn cưỡng được cho là có chút giao tình với hắn, thì lại bình luận về hắn như sau:
Hàn Chương: "Hoang đường! Ai quen biết cái loại hồ ly độc mồm thối miệng như hắn!".
Đinh Triệu Huệ: "Đường đường Đinh Nhị gia ta mà có quan hệ bằng hữu gì với cái con hồ ly tinh ẻo lả đàn bà ấy!? Là kẻ nào đồn bậy?! Tốt nhất đừng để Nhị gia ta bắt được không thì ta quyết đem hắn ra rút gân cắt lưỡi!"
Những đúc kết trên, là do Kim Kiền lao tâm khổ tứ, vắt kiệt trí não, dùng sức chín trâu hai hổ để mà tổng kết thành.
Từ từ đã... Tại sao lại nói là sức chín trâu hai hổ?
Đó là bởi vì phàm nhắc đến Hắc Yêu Hồ Trí Hoá, cứ được mười câu thì hết tám phần là những tu từ cảm thán phong phú, thăm hỏi ân cần mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Nói chung, đối với Kim Kiền, ngoài từ "Ác miệng" mà Ngải Hổ nói trước đấy thì ấn tượng của nàng đối với hắn liền chỉ có thể biểu đạt bằng một từ:
... Muốn đấm!....
Kẻ này vừa vào cửa, chỉ ôm quyền thi lễ với Bùi Thiên Lan một cái lấy lệ. Còn những người khác, kể cả khâm sai Nhan đại nhân cũng không được hắn để vào mắt. Ngạc nhiên hơn là ngay cả Hàn Chương, Đinh Triệu Huệ cùng đồ đệ của mình là Ngải Hổ, hắn càng chẳng đoái hoài.
Đồng thời, sau khi liếc chán chê một vòng khách sảnh, hắn làm ra bộ thở dài, luận một câu cổ ngữ: "Khổng Tử viết: Hữu bằng tự viễn phương lai bất diệc lạc hồ (). Trong khi tại hạ đến đây, một lòng thành ý lại bị đối xử bạc bẽo, không ghế để ngồi, không trà mà uống! Cùng là người đọc sách cả mà sao đạo đức lại bại hoại! Đạo đức bại hoại! ()"
-------------
() câu này nghĩa là: Có bạn ở phương xa tìm đến chẳng phải rất vui hay sao?
() nguyên văn: thế phong nhật hạ, thực ra là câu cảm khái trong về việc trong xã hội, khi đạo đức của người đọc sách đã đi xuống.
-------------
Lông mày Kim Kiền giật giật: Ơ cái tên này! Nói chuyện sao cứ phải làm người ta khó chịu mới đắc ý thế kia?!
Nhưng Trí Hoá mở miệng nói câu tiếp theo thì Kim Kiền mới biết là mình sai. Không phải Trí Hoá sung sướng gì khi chọc tức người ta! Mà kỳ thực hắn mong bị đánh nên mới ăn nói gợi đòn đến vậy!
"Đường đường Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, mà ngay cả phép tiếp khách lịch sự cũng không biết. Chung quy lại hoá ra cũng chỉ là một đám thất phu lỗ mãng mà dám vỗ ngực tự xưng là bách niên võ lâm thế gia! Thực sự là bi kịch giang hồ! Ô hô ai tai! ()
-------------
() ai đọc Tam Quốc chắc biết câu này trong câu cuối văn tế của Gia Cát Lượng khóc (đểu) Chu Du =)) Nghĩa là Ô chao! Thương thay!
-------------
Một thoáng tĩnh mịch....
Đến ngay cả người nức tiếng điềm đạm nho nhã như Triển Chiêu, cùng Nhan Tra Tán trước nay tâm tư khó dò mà mí mắt không khỏi co giật, thì người khác làm sao không khỏi để bụng.
Mọi người đều đồng tâm nhất ý, biểu hiện ra cùng một vẻ mặt "Để ta đạp cho hắn một cước! Không thể nhịn nổi nữa! Ta phải đạp hắn trước tiên!"
Bạch Ngọc Đường vốn dĩ nóng tính, nộ khí xung thiên, không nhịn được mà đập bàn đứng lên, liền bị Giang Ninh Bà Bà lôi trở lại.
Bùi Thiên Lan cũng không kém cạnh, phùng mang trợn mắt, thổi râu phù phù. Cũng may ngồi bên cạnh có Nhan Tra Tán kéo tay ngăn chặn.
Đúng lúc này, Bùi Mộ Văn mới tiến về phía Trí Hoá, ôm quyền. Mặt bày ra vẻ hiền lành, tươi cười nói: "Hoá ra là Trí Hoá huynh đệ! Thực ngưỡng mộ đã lâu! Người đâu, bê ghế châm trà!"
Liền sau lời Bùi Mộ Văn, một tốp nha hoàn uyển chuyển đi vào, xếp ghế, rót nước, pha trà. Động tác nhanh nhẹn, nhuần nhuyễn, nom cũng vui mắt. Chẳng mấy chốc, ngay ở giữa sảnh Trung Thiện Đường, lại mọc ra thêm chỗ ngồi cho hai kẻ mới tới.
Chỉ là, vị trí kia, nhìn thế nào cũng giống như vị trí của phạm nhân trên công đường Bao đại nhân thăng đường thẩm án. Khác mỗi chỗ là phạm nhân thì phải quỳ mà thôi.
Bách Hoa công tử nét mặt sa sầm. Trong khi Trí Hoá, không hổ danh anh hùng mặt dày, vén bào ngồi xuống, ung dung thong thả nhấp ngụm trà. Lúc này hắn mới ngẩng lên, lại nhìn xung quanh thấy sắc mặt mọi người một màu u ám, mới đâm giọng hỏi: "Chư vị anh hùng, sao lại trầm mặc thế kia?". Ánh mắt bấy giờ mới loé lên, ra vẻ hiểu rõ: "A! Hẳn là do lời nói vừa rồi của tại hạ có phần mạo phạm khiến chư vị lúng túng?".
Da mặt mọi người tưởng như sắp nhăn nhó. Hàn Chương là người thứ ba, đập bàn đứng dậy, há mồm mở miệng. Có điều lời chưa thoát khỏi họng thì đã bị Trí Hoá giành nói: "Ai da, Trí Hoá vốn người ngay thẳng, ruột để ngoài da, có gì nói nấy! Hoàn toàn không cố ý mạo phạm! Mong chư vị mở lượng hải hà, bao dung không chấp."
Nói xong, hắn liền đứng lên thi lễ tạ tội khiến cho mọi lời nhiếc mắng chuẩn bị cho hắn mặc dù đã chờm ra tận mép nhưng mọi người cũng đành siết răng nuốt ngược trở lại.
Chuyện này đối với tất cả mà nói, chẳng khác gì vô ý nuốt phải con ruồi mà hận vẫn chưa thể tự phun ra, tạo thành cảm giác thật sự buồn nôn!
Một bầu không khí đen u ám vây quanh đầu Kim Kiền.
Bùi Thiên Lan, Bạch Ngọc Đường, lại thêm cả Hàn Chương, Đinh Triệu Huệ tư thế chín phần muốn bùng cháy, nhưng đành tự nuốt hận, chỉ bày ra bộ mặt hằm hè tức giận.
Liền ngay sau đó, vẫn là Bùi Mộ Văn bình tĩnh hơn cả. Một lời nói ra, ý đặt vấn đề, nhưng khẩu khí đã đanh lại lạnh lùng: "Kỳ Lân Môn môn chủ hôm nay ghé thăm, nhưng phải chăng cũng là muốn cùng Bùi gia trang thương thảo việc đối chiến võ đài ngày mai?"
Trí Hoá đưa mắt về phía Bùi Mộ Văn, nhếch mép cười nhạt, gật đầu. Những tưởng hắn trả lời ngay, ai ngờ y lại ngả người ra sau tựa ghế, tư thế tao nhã vuốt phẳng lại áo, nâng tách trà hớp một miếng rồi mới nói:
"Tại hạ hôm nay đến đây, là muốn nhân dịp Giám Bảo Đại Hội lần này, mà cùng Thiên Hạ Đệ Nhất Trang đánh cược một phen!"
"Đánh cược?!", mọi người tỏ ra sững sờ.
Bùi Mộ Văn hơi nhíu mày, nhìn về phía Bùi Thiên Lan. Bùi Lão trang chủ sắc mặt ngưng trọng, đứng dậy trầm giọng hỏi: "Ý ngươi là thế nào?"
Trí Hoá thả tay, thuận thế đặt tách trà xuống. Ánh mắt nhìn thẳng vào Bùi Thiên Lan. Vẻ mặt y nửa chính nửa tà, càng làm nổi bật nét mặt kiên định không ăn nhập kia, nói:
"Nếu là lấy đối chiến võ đài đánh cược, thì nếu Kỳ Lân Môn thắng, liền có thể chiếm được bản đồ kho báu. Từ nay về sau, những chuyện Kỳ Lân Môn làm, hay việc liên quan đến Tương Dương Vương, Thiên Hạ Đệ Nhất Trang tuyệt không xen vào! Còn nếu như ngược lại, Thiên Hạ Đệ Nhất Trang thắng, kể từ nay Kỳ Lân Môn nguyện rút chân khỏi giang hồ, không bước vào nửa bước!"
Lời vừa nói ra, đều khiến mọi người cả kinh. Không gian bao trùm im lặng đến nỗi ngay cả tiếng muỗi vo ve cũng có thể nghe thấy.
Tên này vừa nói cái gì? Hắn chẳng phải vừa nhắc tới Tương Dương Vương hay sao? Vậy không phải tương đương với việc chưa đánh đã khai, rằng Kỳ Lân Môn chính là phò tá Tương Dương Vương hay sao?!
"Sao nào? Chư vị cớ làm gì lại phải giật mình?", vẻ mặt Trí Hoá vạch ra vệt cười khinh bỉ, "Chuyện đến nước này thì tại hạ cho rằng,... Con bà nó chứ... Các vị đừng giả vờ giả vịt nữa!".
Ể? Ai đây? Cái tên vừa ra vẻ tiên nhân đạo cốt vừa xong sao giờ lại thành ra thể loại lưu manh, đầu đường xó chợ thế này?
Kim Kiền bàng hoàng giật mình. Mà mọi người cũng chín phần phản ứng tương tự.
Trí Hoá kia vẫn điềm nhiên cầm nắp vuốt vuốt vào chén trà. Bộ dáng thư thái, không mặn không nhạt. Tuy nhiên, lời lời nói ra, từng câu từng chữ như thể nhất quyết không buông tha nếu không làm người ta kinh sợ:
"Các vị biết đến Kỳ Lân Môn cũng là do tầm ảnh hưởng của Tương Dương Vương hiện nay. Việc Bùi Gia Trang, Khai Phong phủ cùng Nhan khâm sai đại nhân ra sức hiệp trợ Hoàng Thượng thủ tiêu thế lực Tương Dương Vương từ lâu đã không còn là bí mật gì đáng kể nữa. Huống chi tại hạ còn biết được, Giám Bảo đại hội lần này tổ chức ra nhằm mục đích giăng bẫy, một mẻ tóm gọn Kỳ Lân Môn."
Nói đến đây, Trí Hoá đặt mạnh chén trà xuống bàn kêu "cạch" một tiếng, rồi quắc mắt nói tiếp: "Nếu không phải chủ nhân có ý coi trọng tấm bản đồ kia thì Kỳ Lân Môn ta dẫu có ngu muội thế nào chắc cũng không đến nỗi tự chui đầu vào rọ, chạy đến đây cùng mấy người chơi ba cái trò lôi đài nhạt nhẽo ấy!"
Lần thứ ba, lời của Trí Hoá lại khiến cả phòng chìm trong một mảnh tĩnh lặng. Phải! Chính là lần thứ ba, kể từ khi hắn- tên Hồ Yêu kia bước chân vào khách sảnh.
Có điều lần này, ai ai cũng mang vẻ mặt cực kì chấn động. Nhìn tới nhìn lui, gương mặt nào cũng đeo lên biểu cảm "trợn mắt há mồm".
Có gì nhầm lẫn ở đây không? Tại sao cái gì hắn cũng nói thẳng thừng không chút giấu diếm gì hết vậy? Bây giờ chỉ múa ba tấc lưỡi, hắn lập tức đã lật ngược thế cờ, biến âm mưu thành dương mưu (), đổi khách thành chủ, thực hiện phản gián kế nhuần nhuyễn () thế này?
----------
() âm mưu là những gì làm mờ ám không minh bạch, trái với dương mưu là mọi thế trận bày ra trước mặt, nhìn qua thì như không có chút giấu diếm mà công khai đối mặt với kẻ thù.
() nguyên văn là Biến cạm bẫy thành miếng bánh, vốn là một kiểu chơi chữ trong tiếng Trung, tương tự với hai kế "Đổi khách thành chủ" và "Phản gián kế" trong Tam Thập Lục Kế đều có nghĩa là biến khó khăn kẻ thù gây nên thành ra thuận lợi cho phe mình.
----------
Chợt, sau gáy Kim Kiền, có trận gió lạnh cóng người sượt qua, rét run. Dường như một luồng, à không, nhiều luồng hàn khí, hao hao hàn khí bức người của Tiểu Miêu nào đó, ngùn ngụt bốc lên, hạ nhiệt độ khách sảnh xuống thấp.
Lia mắt nhìn quanh tứ phía, quét qua ánh mắt của mọi người, kể cả người không có võ công như Kim Kiền cũng cảm nhận được sát khí trong phòng vô cùng rõ ràng.
Thậm chí, ngay bên cạnh Kim Kiền lúc này đây, là luồng hàn khí quanh thân Triển Chiêu đã có thể gây đau buốt tựa ngàn lưỡi dao găm, phóng ra vèo vèo.
Kim Kiền thoáng đắc ý tự nhủ: con hồ ly tinh mồm thối nhà ngươi đến mức này thì nên tự cầu nguyện đi. Nghĩ xong, ánh mắt dời về phía Trí Hoá, tỏ vẻ thương hại.
Có điều... Mọi chuyện không như dự đoán khiến Kim Kiền sửng sốt.
Hắc Yêu Hồ Trí Hoá vẫn bình chân như vại, không tỏ vẻ hoảng loạn. Trái lại, khoé miệng hắn như thể còn muốn trêu tức, nhếch ra nụ cười châm biếm: "Thế nào? Hay các người định ở đây giết người diệt khẩu?", đồng thời cái đầu hắn lắc lắc ra chiều tiếc hận nói: "Nhưng thật đáng tiếc, các người đây lại càng không thể ra tay với tại hạ..."
"Thật là không giết nổi?", Bạch Ngọc Đường nâng bảo kiếm Hoạ Ảnh, chậm rãi đứng lên, cười lạnh: "Cứ coi như ngươi có Quan Thế Âm Bồ Tát hộ thể thì Ngũ gia ta vẫn có thể ngay ở đây phanh ngươi ra thành tám mảnh!"
"Tại hạ đương nhiên là không có phước phận được phù hộ! Có điều... ", Trí Hoá lại nhấp miếng trà cho ngọt giọng, mỉm cười, đoạn phất tay ra hiệu cho Bách Hoa Công tử.
Bách Hoa Công Tử liền ra vẻ bí hiểm, hất đầu, lạnh lùng nói: "Chư vị có vẻ đã quên một trăm ba mươi sáu huynh đệ thuộc bát đại tiêu cục và thập đại võ đường hiện này đương trong tình trạng thân trúng kịch độc...?"
Lời vừa nói ra không thể không khiến cho người ta kinh hãi. Kim Kiền lại càng không khỏi giật mình.
Một trăm ba mươi sáu người? Và đều thân trúng kịch độc? Là ai?
Quỷ thần ơi! Liệu có phải là những người dám cười nhạo Kỳ Lân Môn mà Bùi Mộ Văn có nhắc sơ qua trước đó không?
Cứ tưởng là Kỳ Lân Môn chỉ giết gà doạ khỉ, ai mà ngờ lại chơi cả chiêu này nữa cơ chứ?
Bùi Mộ Văn, một đôi mắt dài hẹp nheo lại, con ngươi ánh lên vẻ lạnh lẽo, tinh quang từ đó loé lên không yên: "Quả nhiên là các ngươi!"
Bách Hoa Công Tử dương dương tự đắc: "Một trăm ba mươi sáu vị kia, thân trúng kịch độc, mà độc tính lại không giống nhau! Sau bảy ngày nữa, độc tính sẽ lần lượt phát. Nếu các ngươi đồng ý cùng Kỳ Lân Môn cá cược, chúng ta sẽ nguyện ý giao ra thuốc giải. Nhược bằng không, hậu quả thế nào chắc không cần nói các ngươi cũng đoán được! Khà khà..."
"Một trăm ba mươi sáu người, ngày độc tính phát ra đã cận kề trước mắt. Trong khi những kẻ này hành tung lại rải rác khắp nơi. Cho dù Y tiên hiện thế, Độc thánh hiện thân cũng chỉ sợ là vô dụng, không cách nào chạy chữa kịp thời!" Trí Hoá nhìn sang Kim Kiền, chen vào câu vừa rồi.
Đây rõ là chiêu rút củi dưới đáy nồi (). Nói như vậy thì đồ đệ của Y Tiên Độc Thánh như ta đây rốt cuộc cũng chỉ là vật trang trí!
----------
() Kế thứ trong Tam Thập Lục kế, ở đây có nghĩa là Trí Hoá dùng chiêu đánh vào các huynh đệ trong Giang Hồ, lại liền sau đó bố trí độc dược cách ngày, dù có Y Tiên Độc Thánh và Quan môn đại đệ tử ở đấy, những tưởng có cách giải quyết trong tay nhưng thật ra lại thành hữu năng mà vô dụng.
----------
Kim Kiền toát mồ hôi, có cảm tưởng như vị trước mắt chính là Công Tôn Gậy Trúc phiên bản hắc ám vậy.
Mày kiếm của Triển Chiêu nhíu chặt, nhìn Kim Kiền một chút, nói: "Kim Kiền, ngươi cũng không phải là thánh hiền, không cần đa nghĩ!"
Kim Kiền nghiêm nghị gật gù.
Thực ra ta vốn không có tư cách suy nghĩ! Hơn một trăm người đó! Giả như số thuốc trên người ta có vắt cạn mà đem đi thì cũng không bõ dính răng. Mà lỡ như lại phải dùng đến máu của ta làm thuốc dẫn... Để tính toán lại coi! Mỗi phần thuốc giải cần đến ml huyết tương. Mà trong khi có đến phần thuốc giải. Chậc chậc!
Một vệt mồ hôi lạnh chậm rơi xuống từ đỉnh đầu Kim Kiền. Nàng liền dời mắt nhìn về phía Bùi Thiên Lan.
Minh chủ võ lâm đại nhân! Đây chính là lúc cho ngài thể hiện sự quyết đoán trên cương vị lãnh đạo toàn khối võ lâm đó. Người ta bảo, hai nước giao tranh không chém sứ giả! Huống hồ sứ giả đây lại chính là lãnh đạo phe đối lập thân chinh đến đây! Bên ta cũng không thể hành xử tuỳ tiện mà làm mất mặt giang hồ chính đạo được nha!
Trí Hoá nhìn thẳng vào mắt Bùi Thiên Lan, nói: "Giờ các ngài tính sao? Cuộc? Hay không cuộc?"
Nét mặt ngưng trọng, Bùi Thiên Lan khẽ liếc mắt thăm dò qua Nhan Tra Tán. Lại bắt gặp Nhan đại nhân cũng vừa nhướng mày, lên tiếng: "Mời Bùi Lão trang chủ đứng ra làm chủ!"
Bùi Thiên Lan lại ngó sang Giang Ninh bà bà cùng Bùi Mộ Văn. Giang Ninh bà bà híp mặt, Bùi Mộ Văn gật đầu.
Lúc này, vị Minh chủ võ lâm mới đứng lên, đập bàn một cái, nói lớn: "Được! Chúng ta đánh cuộc!"
Trí Hoá liền vỗ tay: "Được lắm! Không hổ danh Bùi Lão trang chủ tính tình hào sảng!"
"Hãy khoan!", Tưởng Bình đột ngột đứng dậy, lên tiếng, "Bùi Lão trang chủ! Tuyệt đối không thể tin được người này!"
Mọi người dời tầm mắt nhìn về phía Tưởng Bình chờ đợi.
Trí Hoá cũng nhíu mày: "Tại sao Tưởng tứ gia lại nói những lời này?"
"Nếu sự việc đã đến mức như thế này, tại hạ cũng không còn vòng vo thêm!", Tưởng Bình tiếp lời, "Tuy nói các hạ là Kỳ Lân Môn môn chủ, nhưng ai cũng biết sau lưng Kỳ Lân Môn có Tương Dương Vương chống lưng. Trí Hoá ngươi bất quá cũng chỉ là một quân cờ trong tay Tương Dương Vương! Theo lý mà nói, trong việc này, ngươi ắt cũng ko thể quyết định đến mức này!"
Kim Kiền không khỏi đồng tình: Đúng đấy đúng đấy! Cũng chưa biết Tương Dương Vương liệu có phải kẻ biết giữ chữ tín hay không. Mà chắc chắn kẻ có dã tâm như vậy càng chẳng phải cỡ hiền lành gì. Ngộ nhỡ sau này Kỳ Lân Môn thua cuộc lại tráo trở, lật mặt như lật lòng bàn tay nói rằng con hồ ly này tự ý quyết định nên phủi trách nhiệm. Thậm chí đã mấy lần sự việc thất bại, kẻ hành sự đều bị giết để bịt đầu mối. Nếu lần này sự việc cũng như thế, chẳng hoá những gì chúng ta làm đều vô ích?
Nghĩ một hồi, nàng nhìn quanh đoán nét mặt mọi người, và cho rằng hình như ai cũng có biểu hiện đồng tình với lời Tưởng tứ gia.
"Tưởng tứ gia quả nhiên suy nghĩ chu toàn!" Đôi lông mày Trí Hoá nãy giờ vẫn chưa có dấu hiệu dãn ra, tiếp tục nói, "Có điều, nếu tại hạ đã dám nói thì cũng có gan định đoạt sự việc lần này thôi!"
Tưởng Bình lắc đầu, cười mát mẻ: "Cũng chỉ là lời nói vô căn cứ, có quỷ mới tin ngươi!"Trí Hoá vẫn không chùn, tiếp tục nói: "Ngày mai, trước khi lôi đài bắt đầu, tại hạ trên mời Khâm sai đại nhân, trang chủ của Trân Tụ sơn trang chứng kiến, dưới xin cùng Thiên Hạ Đệ Nhất Trang uống máu ăn thề!" Lời vừa nói ra, khiến mọi người trầm mặc. Ngay cả Tưởng Bình cũng không biết nói gì thêm.
Chỉ có Kim Kiền âm thầm ai oán: Cái gì mà uống máu ăn thề? Chẳng có tí gì gọi là hiệu lực pháp luật cả. Mà kể cả thế! Đến lúc Tương Dương Vương dấy binh làm phản thì đối với bọn người này, pháp luật Đại Tống cũng chỉ đáng vứt vào sọt rác!
"Uống máu minh thư, trên có trời minh giám, dưới có đất thông tỏ. Nếu trái lời, tức là đã làm trái luân thường đạo lý, lúc ấy nguyện bị trời tru đất diệt, thiên lôi đánh xuống!", Trí Hoá rành mạch nói một hơi rồi mới xuống giọng hỏi sang, "Nói đến như vậy liệu Tưởng tứ gia còn nghi vấn điều gì chăng?"
Lại còn thế nữa! Nghe chả có tí căn cứ khoa học nào! Kim Kiền làm bộ mặt trừng trừng đôi mắt nhỏ nghĩ thầm.
Tưởng Bình nheo nheo đôi mắt hạt đậu, lẳng lặng nhìn Trí Hoá dò xét thêm chút rồi ôm quyền lui xuống.
Trí Hoá vẫn không mặn không nhạt cười nói: "Xem chừng Tưởng tứ gia đã tin thành ý của tại hạ! Vậy bây giờ tại hạ đã được phép cùng chư vị bàn về luật lệ lôi đài được hay chưa?"
"Luật lệ?", Tưởng Bình một giọng ngờ vực nhừa nhựa vang lên, "Hẳn là môn chủ lần này có cách nghĩ khác?"
"Lẽ đó là đương nhiên!", Trí Hoá đáp không ngần ngại như thể mọi thứ đã định liệu rõ, "Các vị ở đây đều là những anh hùng hào kiệt đứng đầu giang hồ! Người sánh với các vị đây có thể nói là hiếm như lá mùa thu. Mà Kỳ Lân Môn mới thành lập thời gian không lâu, cao thủ rất ít. Vậy mà lại lần này lại được chủ nhân giao phó chức trách nặng nề, nhất định phải đoạt được bản đồ. Nếu không dùng chút xảo thủ thì cũng chỉ e là lành ít dữ nhiều! Như vậy thì làm sao có thể hoàn thành sứ mệnh chủ thượng giao phó?"
Kim Kiền cắn chặt răng. Mọi người cũng bắt đầu nghiến răng. Cách nói của kẻ xưng danh Trí Hoá kia đúng thật là khiến người ta uất hận muốn chửi thề.
Bùi Thiên Lan cả giận, đập bàn mắng:
"Ngươi nói nhảm vừa thôi! Có yêu cầu gì thì nói thẳng luôn đi, tránh ở đây dông dài khiến ta bực bội!"
"Bùi Lão trang chủ quả nhiên quyết đoán!", Trí Hoá ôm quyền, "Đã như vậy, tại hạ không ngại đi thẳng vào vấn đề. Lần này lôi chiến được chia làm ba ngày! Mỗi ngày trận. Thắng trận thì ngày đó liền thắng. Sau ba ngày, bên nào thắng được ngày thì bên đó thắng." Nói rồi hắn lại nhìn quét qua một vòng, "quy củ này đã đủ công bằng cho chư vị hay chưa?"
Kim Kiền rất đỗi ngạc nhiên. Nghe qua thì luật lệ này rất hợp lý. Mọi người cũng vì thế mà bất ngờ.
Ánh mắt Tưởng Bình loé lên, truy hỏi: "Vậy phân định thắng thua sẽ thế nào?".
"Cái đó là do Trân Tụ sơn trang phán định!"
Mọi người càng nghe càng kinh ngạc.
Dù gì Trân Tụ Sơn Trang cũng là người bên ta! Tên này chẳng lẽ không sợ đằng sau có mờ ám thiên vị?
Tưởng Bình trực tiếp đem nghi vấn của mọi người ra đối chất: "Lẽ nào môn chủ không e ngại Trân Tụ Sơn Trang phân định sai?".
"Phân định sai?", Trí Hoá như nghe được chuyện gì hài hước lắm, nhẹ giọng, nở nụ cười nói: "Trân Tụ Sơn Trang, từ trăm năm nay, địa vị cao cả trên giang hồ, không gì lật đổ được! Không chỉ là có khả năng phân biệt bảo vật, nhãn lực tinh chuẩn không thể sai lệch, mà còn là người giữ tín làm đầu, nhất ngôn cửu đỉnh! Nếu Trân Tụ Sơn Trang có thể đoán sai, ngày đó ắt thiên hạ đại loạn, lòng tin mất sạch rồi!".
Mọi người đột nhiên có cách nhìn khác xưa đối với Hắc Yêu Hồ Trí Hoá.
"Huống hồ, tại hạ còn có sự trợ giúp của một trăm ba mươi sau vị huynh đệ kia...", đuôi lông mày Trí Hoá cơ hồ nhếch lên đồng thời cùng khoé miệng hắn.
Lời nói sau cùng của y khiến bao nhiêu thiện cảm mới lấy lại được chút đỉnh từ mọi người đem thả tan vào hư không.
"Lẽ nào, môn chủ nhắc đến quy định quy củ chỉ có ngần này...?", Bùi Mộ Văn lên tiếng.
"Cũng chỉ có vậy thôi!", Trí Hoá dừng chút rồi nói tiếp, "có điều... tại hạ vẫn còn mấy yêu cầu nho nhỏ, mong được đáp ứng..."
"Con hồ ly kia! Ngươi có thể một lần nói hết được không?". Đinh Triệu Huệ rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, oang oang nói lớn.
"Ây dà, hà tất quý vị phải nóng ruột như vậy làm gì?" Trí Hoá làm vẻ mặt bất đắc dĩ, "Mà thôi đi! Các ngươi toàn một lũ thất phu lỗ mãng! Cái gì mà đạo lý Ngậm gió thưởng trăng... Lời nói nhỏ nhẹ, thi vị, chậm rãi... Xem ra các người lại chẳng lĩnh hội nổi!"
"Tiểu Kim Tử, Ngũ gia ta nhớ ngươi có nói qua rằng có một loại dược có thể khiến người ta nói thật, chẳng hay là loại gì nhỉ?", Bạch Ngọc Đường đột nhiên cao giọng hỏi lớn.
Kim Kiền ngẩn người, vừa đang định đáp lại lời thì Triển Chiêu đã nói trước:
"Triển mỗ nhớ tên gọi loại dược ấy là Ba Thi Não Thần Đan. Sau khi uống vào thì thi trùng ăn vào não, cắn xẻ tuỷ não, khiến đau đớn khó tả. Đến độ muốn chết đi cho rồi, thì lời nói liền trăm lần nói thật."
Tiếng nói trong trẻo như ngọc ấm, nhưng lúc này lại có hàn khí âm u xen lẫn.
"Xú miêu này trí nhớ rất tốt!", Bạch Ngọc Đường khẽ cười một tiếng. Đôi mắt hoa đào đã ngập ánh lạnh lẽo, trực tiếp nhìn thẳng Trí Hoá, hỏi: "Các hạ chẳng hay có nhã hứng thử nghiệm không?"
Trí Hoá hơi trầm nét mặt lại, nhìn qua Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cuối cùng lại liếc mắt về phía Kim Kiền, lúc này mới nói: "Tại hạ còn có ba yêu cầu: một trong số đó, chính là mỗi lúc lôi đài, mỗi người chỉ có thể đánh một trận, không thể liền một lúc đánh nhiều trận!"
Sắc mặt ai nấy đều trầm xuống ba phần. Kim Kiền suy nghĩ một hồi bèn hiểu ra vấn đề then chốt. Mỗi người chỉ được chiến một hồi. Nói cách khác, mặc dù là đại cao thủ như Bùi Thiên Lan, nhiều nhất cũng chỉ được thắng một ván. Càng không thể dựa vào võ nghệ cao siêu mà thắng liên tiếp. Sức ảnh hưởng đến sĩ khí quả nhiên không nhỏ, liền vô cùng bất lợi.
"Thứ hai, mỗi một trận chiến, đều do bên ta quyết định nội dung lôi chiến, phân bại thắng thua!"
Ai nấy ngẩn người, không tránh khỏi tức giận. Kim Kiền da mặt như bị kéo căng, thầm nhủ:
Thế thì quá bằng, ai so tài, thi đấu nội dung gì, phân cấp thắng thua ra sao đều là một tay đối thủ định đoạt sao? Mặc dù có thể nói bên người của ta có chủ khảo, nhưng lại là vị có danh tiếng từ trăm năm nay là chí công vô tư, công bằng liêm chính. Có cũng như không! Mà chưa kể bây giờ bên đối phương lại muốn so tài bằng cách xào rau, nấu cơm, gói bánh chưng, giặt giũ, lau bồn các thể loại... Thế thì bên quân ta không luống cuống mới lạ!
"Này, không được! Thế nhỡ bây giờ ngươi tìm một nữ đầu bếp đến đây thi chưng cơm xào rau, thì chúng ta có nửa điểm thắng không?"- Hàn Chương vỗ bàn nói to.
Chí hướng lớn gặp nhau. Kim Kiền hướng Hàn Chương vẻ mặt tán đồng.
Trí Hoá ngẩn người ra chút, xoa xoa cằm, "Ơ ngược lại biện pháp này có vẻ hay nha..."
"Thế ra cái con xú hồ ly nhà ngươi vốn dĩ muốn làm như thế?", Đinh Triệu Huệ nổi giận đùng đùng.
Tất cả nhìn Trí Hoá bằng vẻ mặt khinh thường không thể cứu vãn. Võ đài kia xem chừng nội dung đấu đã không còn giới hạn trong khuôn khổ thượng võ tỉ thí.
"Ha ha ha!..." Trí Hoá vỗ tay cười to. "Chư vị chớ lo. Tuy chúng ta vì chủ nhân mà bất chấp thủ đoạn! Nhưng dù sao cũng đều là người giang hồ! Nội dung tỉ thí cũng đều là thi đấu công phu võ nghệ mới phải đạo! Tuyệt đối không có chuyện đi quá đà giới hạn như vậy!"
Mặt ai nấy dường như chỉ chực xăm lên mặt câu: có quỷ mới tin ngươi!
"Ờm, mà chưa kể Kỳ Lân Môn cũng không thừa tiền lắm bạc để dưỡng thêm cả những kẻ không phận sự kiểu nữ đầu bếp hay tương tự.."
Nhưng mọi người vẫn giữ nguyên thái độ bán tín bán nghi. Rốt cuộc vẫn là Tưởng Bình quay về trọng tâm ban đầu, đề tiếng hỏi:
"Môn chủ mới nói đến hai điều kiện! Vậy điều kiện cuối cùng là gì?"
"Thứ ba, đó chính là, sau khi hai kẻ ứng thí lên lôi đài, thì nội dung quy tắc của trận đó mới được công bố! Sau khi công bố rồi thì tuyệt nhiên không thể thay thế!"
Khỏi nói, sắc mặt tất cả hiện giờ đen như thế nào.
Thôi xong! Trận này xem như tử chiến. Cả ba điều kiện này gộp lại thành cách hại người cao tay nhất trong số các mưu ma chước quỷ.
Trước lúc lên lôi đài, bên ta cái gì cũng không biết. Rủi bây giờ phái một cao thủ khinh công. Nhưng bên Kỳ Lân Môn lại quyết định nội dung xem ai khoẻ hơn! Thế quá bằng phái cao thủ khinh công đi tỉ thí sức lực. Bấy giờ thay đổi người cũng không kịp. Rõ ràng còn bao nhiêu hy vọng chiến thắng cũng bị hắn bóp nát như bóp quả cam.
"Ngươi...", Tưởng Bình nuốt nuốt giận, mãi sau mới nói ra được mấy chữ, "quả nhiên không hổ danh hồ ly xảo quyệt!"
"Đó là do Kỳ Lân Môn chúng ta biết nhìn xa trông rộng!". Bách Hoa công tử vỗ ngực tự đắc.
"Đều là do giang hồ quá khen", Trí Hoá thở dài, làm bộ mặt vô tội, "Tại hạ cũng là do bất đắc dĩ mới phải đưa ra hạ sách này!"
Kim Kiền một bụng oán thán. Cái nhà tên này rõ ràng là vừa ăn cướp vừa la làng! Vừa giết người xong lại ra vẻ mình là nạn nhân bất đắc dĩ. Đáng hận. Thật muốn tẩn cho hắn một trận cho bõ ghét đi.
Trí Hoá lại nhìn chung quanh, nhún vai, hớp một ngụm trà nữa, mới nói:
"Việc ngày mai đến đây cũng hết vì bao nhiêu cũng đã thương lượng thoả đáng. Tại hạ xin đi trước một bước tránh rầy rà làm phiền chư vị! Nếu có bề gì thất kính xin chư vị bao dung!"
Đinh Triệu Huệ gầm ghè: "Hồ ly tinh ngươi cút cho khuất mắt ta!"
Hàn Chương bên này cũng góp náo nhiệt: "Cút lẹ lẹ coi".
Trong phòng, tiếng xuỳ xuỳ như đuổi chó cũng vang khắp tứ phía.