Đoàn khâm sai năm người Khai Phong phủ nhìn chằm chằm ba người nằm rạp giữa đất, sắc mặt xanh trắng, dở sống dở chết.
Trong lòng Kim Kiền nhảy loạn, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Trương Long Triệu Hổ, cả Vũ Mặc nữa! Tại sao mấy người này lại ở đây. Không phải bọn họ phụng mệnh yểm hộ Nhan thư sinh hay sao? Không nhẽ Nhan đại nhân đã bị hạ độc?
Không! Không thể nào!
Vương Triều Mã Hán chắc chắn đã đưa Nhan đại nhân trốn thoát được. Chắc chắn là như vậy.
Nhưng không hiểu sao...
Trong lòng Kim Kiền dấy lên một loại dự cảm không lành. Nàng nuốt xuống ngụm lo lắng đang dâng lên tới họng, quay ra nhìn những người còn lại.
Triển Chiêu sắc mặt trầm xuống, mắt phượng Công Tôn tiên sinh ẩn hiện sát ý, đôi con ngươi Bạch Ngọc Đường tràn đầy hàn băng, mặt sắt đen sì của Bao đại nhân lúc này cũng không khác hắc sát Diêm La là bao nhiêu.
"Vương gia! Đây là ý gì?", Bao đại nhân nói lớn, tự tự chấn động.
Tương Dương Vương nhẹ chớp mắt, "Bổn Vương nghe nói đệ tử yêu quý của Bao đại nhân cũng đến đây, vốn dĩ là định mời hắn tới bầu bạn với Bao đại nhân! Có điều..."
Ánh mắt dời qua Vũ Mặc, ra điều thở dài, "Xem ra đám thuộc hạ của Bổn Vương đã quá mạnh tay rồi!".
"Nhan Tra Tán hiện giờ ở đâu?", Bao đại nhân ánh mắt loé lên ánh giận, lạnh giọng hỏi.
"Ừ ha! Vương thị vệ! Làm sao không thấy hắn ở đây?", Tương Dương Vương một bộ tiếc hận, tỏ vẻ oán thán, hỏi kẻ bên cạnh.
Tiếng nói như đóng đá của Vương Diễm vang lên, "khởi bẩm đại nhân, ba xác chết đó, bị loạn đao phanh thây, trông rất khó coi. Thuộc hạ sợ Vương gia không muốn nhìn tới nên cố ý không đem vào đại điện!"
Lời này như sấm động đất bằng, sét nổ bên tai, khiến năm người Khai Phong phủ không khỏi giật mình.
Bao đại nhân dừng bước. Công Tôn tiên sinh thân hình hơi phát run, Triển Chiêu cố kiềm chế không rút kiếm khỏi chuôi, Bạch Ngọc Đường ra sức cắn chặt răng.
Chết? Chết hết sao?
Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ, Vũ Mặc, Nhan đại nhân...
Đều chết sao?
Không! Không thể nào! Nhất định là gạt người.
Kim Kiền trừng trừng nhìn ba người đang nằm giữa đại điện. Có điều, dù nhìn thế nào cũng không tìm ra nửa phần sự sống trên những cơ thể im lìm kia.Bỗng chốc, khoé mắt cay cay, đôi con mắt đã tràn nước.
"Chớ để nhiễu lòng sinh loạn trận. Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy xác chết chưa khóc ma!".
Công Tôn tiên sinh đè thấp thanh tuyến, tự tự đánh động tâm can. Mọi người không hẹn mà cùng quay ra nhìn vị sư gia toàn năng. Sắc mặt Công Tôn tiên sinh dù trầm xuống nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ màu kiên định.
Đúng! Sống phải thấy người, chết phải thấy thây. Tuy ba người này trông không có vẻ gì là vẫn còn sống, nhưng vẫn còn khả năng đang bất tỉnh hôn mê. Hơn nữa nhân tinh như Nhan đại nhân đâu phải dạng tầm thường mà nói chết là chết. Đích thị là Tương Dương Vương đã doạ chúng ta thôi.
Kim Kiền dứt khoát gạt đi nước mắt, cùng những người còn lại tức giận trừng hướng Tương Dương Vương.
Mắt chim ưng của Tương Dương Vương vẫn lạnh lẽo liếc đám người Khai Phong, khoé miệng chậm rãi nhếch lên, nhổ ra ý cười khinh khỉnh: "Bao khanh, ngươi cũng không nên lo tới Hiếu Nghĩa vương gia, Bùi gia trang, rồi cái kế sách nội ứng ngoại hợp với nhân sĩ giang hồ, mà cố công nghĩ cách kéo dài thời gian chốn này. Ngươi nên ngoan ngoãn an tịnh tại đây. Chờ cho đại sự của bổn vương đại công cáo thành, lúc ấy không thể thiếu phần của khanh!"
Một câu vừa nói ra, liền đập vỡ vụn chút lòng tin vừa nhen nhóm lên của đoàn người Khai Phong phủ rồi vùi xuống sâu ba tấc đất.
Dưới chân Kim Kiền đất như sụp lở, toàn thân mềm nhũn. Nếu không phải người đứng cạnh là Triển Chiêu, sợ rằng nàng sớm đã ngã quỵ.
Hiếu Nghĩa vương gia? Bùi gia trang?
Nội ứng ngoại hợp? Kéo dài thời gian.
Đây chính là mấu chốt của kế hoạch từ đầu vạch ra. Lão tặc này từ đâu mà moi được thông tin này?
Không nhẽ, hắn sớm đã biết rõ kế hoạch của chúng ta và gói gọn trong lòng bàn tay?
Vậy bữa tiệc tối nay vẫn mời lão Bao, đây là ý gì?
Kim Kiền lạnh sống lưng nhìn sang Công Tôn tiên sinh. Chỉ thấy vị sư gia toàn năng điềm tĩnh thường ngày nét mặt nay chỉ còn đọng sắc trắng xanh, mắt phượng sớm đã mất vẻ tinh anh sắc sảo, thay vào đó là chút hoảng loạn mất phương hướng, toàn thân khẽ run.
Lồng ngực Kim Kiền tê buốt.
Chẳng phải cái này là muốn vây bắt Bao đại nhân, kìm chân Triển Chiêu, chặn Bạch Ngọc Đường, sau đó... Sau đó tiên hạ thủ vi cường (), rồi thuận tay rút củi dưới đáy nồi, đem Nhan thư sinh vào chỗ... Vào chỗ...
------
() Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương, (thuộc Tam thập lục kế)= ra tay sớm chiếm thế thượng phong, hành sự chậm trễ rước tai ương. Ở đây ý chỉ Tương Dương Vương sớm biết kế hoạch nên đã mời đám Khai Phong phủ tới, thuận tiện vây bắt những đầu mối chủ chốt khiến kế sách ngoài kia của bọn Nhan Tra Tán sẽ không cách nào thực hiện.
------
Kim Kiền sợ hãi đến mức không muốn nghĩ thêm.
"Triển hộ vệ! Kim giáo uý! Bạch thiếu hiệp! Lập tức hộ tống Bao đai nhân xuất phủ. Tiếng Công Tôn tiên sinh đột nhiên truyền tới bên tai. Kim Kiền giật mình tỉnh khỏi u mê sợ hãi.Sư gia toàn năng của Khai Phong phủ mặt trắng như phấn, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta phải run sợ, gương mặt nho nhã mơ hồ ẩn hiện sát ý.
"Vâng!", ánh mắt hai người Triển, Bạch loé lên, lập tức đem ba người còn lại vào giữa, bảo hộ chặt chẽ.
"Thuộc hạ tuân mệnh!", Kim Kiền cắn chặt răng, thầm nghĩ trong lòng.
Đúng vậy. Bây giờ không phải là thời gian để đau buồn. Nếu đúng là Nhan thư sinh đang thực sự bị... Thực sự bị... Bất luận thế nào, Bao đại nhân cũng là tia hi vọng cuối cùng. Dù ra sao cũng không thể lưu lại long đàm hổ huyệt của đám đạo tặc cướp nước này. Hiện tại chỉ còn nước liều mạng phá vây mang Bao đại nhân ra ngoài mới có thể còn một con đường sống.
Nghĩ tới đây, Kim Kiền thẳng lưng, lòng đầy kính nể đối với sự bình tĩnh thấu đáo của Công tôn tiên sinh.
"Ô! Xem kìa! Bao khanh hẳn là còn muốn thoát thân chăng?", Tương Dương Vương thở dài, liếc mắt nhìn Vương Diễm. Tên thị vệ nọ hiểu ý, mặt không đổi sắc, cánh tay hơi nâng lên nhẹ phất một cái.
Trong nháy mắt, vô số sát thủ hắc y lao vào đại điện, thế như châu chấu, hùng hùng hổ hổ vây kín đám người Khai Phong. Thấy tạo hình đám hắc y nhân như vậy, mồ hôi lạnh sau lưng Kim Kiền cứ ứa ra.
Đáng chết! Quả nhiên vẫn là cái đám khó chơi khó ăn ở thập tuyệt quân.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaa", đám cửu quận thái thú hoảng sợ, có kẻ còn són ra quần, chạy bán sống bán chết ra trốn ngoài đại điện.
Chỉ còn sót lại Hắc Yêu Hồ Trí Hoá là còn chậm rãi nhàn nhã đứng dậy, cà hẩy cà hẩy lướt đến bên cạnh Tương Dương Vương, thần sắc không buồn biến đổi. Duy có khoé miệng mới nãy còn nhếch lên ý cười, giờ đã như bị ai đó lau sạch, không thấy gì nữa.
Trong thành một mảnh tĩnh mịch phủ đầy chết chóc.
Tầng tầng lớp lớp đám thập tuyệt quân kéo đến vây kín đám người ít ỏi. Bao đại nhân vẫn vững như sơn. Công Tôn tiên sinh thân như cây trúc tuy mảnh mai nhưng rắn rỏi hiên ngang. Hồng y rực chói hơn lửa. Bạch y không chút nhiễm bụi trần. Kim Kiền một thân gầy nhỏ cũng đứng thẳng chẳng thua kém.
"Triển Chiêu!", Bạch Ngọc Đường quát khẽ.
Triển Chiêu gật đầu. Ngay sau đó, Bạch Ngọc Đường loé lên ánh mắt dữ tợn. Tuyết y tung bay, kim tác bên hông chớp mắt biến thành thiên long dũng mãnh, toé ra một tia lửa điện ánh kim loà mắt kéo dài, nhanh như chớp vút bay về hướng Tương Dương Vương toạ.
Bắt giặc trước tiên phải bắt vua! Bạch Thử giỏi lắm.
Đúng lúc Kim Kiền chuẩn bị khen thành tiếng, đột nhiên một đạo hắc ảnh như quỷ mị thoắt ẩn thoắt hiện chắn trước người Tương Dương Vương, tế kiếm hoạ ngàn sao, quét ra một đường chấn động. Kiếm khí đen đặc như mực quánh phả ra cuốn theo một tiếng rít chói tai, nhằm hướng Bạch Ngọc Đường mà chém tới.
Khổn Long tác tựa Rồng vàng múa lượn thoáng chốc như bị kiếm khí kia chặn lại mà nghiến chặt yết hầu. Tuyết ảnh giữa không trung run lên. Bạch Ngọc Đường chới với ngã thẳng xuống đất, phun ra một ngụm huyết."Bạch huynh!"
"Bạch thiếu hiệp!"
"Bạch ngũ gia!"
Bốn người còn lại sắc mặt đại biến.
"Không sao!", Bạch Ngọc Đường xoay lưng chống người dậy, quỳ bằng một chân. Huyết sắc nhàn nhạt bên khoé miệng, Bạch Thử nghiến răng nói: "Cẩn thận! Kẻ này nội công có chút tà môn!"
"Ha ha ha ha! Vị này chính là Hoả sứ! Không phải các ngươi rất muốn thấy hắn hay sao?". Tương Dương Vương ngửa mặt lên trời mà cười. "Cuối cùng thì cùng lộ mặt, vậy nên các ngươi cũng nên cùng hắn mà tỷ thí một phen cho phải đạo chứ hả?"
Tương Dương Vương đắc ý vỗ "uỳnh" vào tay vịn. Sau tiếng chấn động này, bình phong sau lưng hắn mở toang, một mật đạo tối thui lộ ra.
"Vương Diễm! Phụng bồi mấy vị này chơi đùa một chút!"
Tương Dương Vương quay ngoắt đi vào mật đạo trước. Tiếng cười man dại vang vọng không trung theo sau lưng hắn.
Trí Hoá theo sau, tuy nhiên vừa bước được hai bước, liền dừng lại mà nhìn, mắt phượng hiện ánh nhìn tăm tối, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Thổ sứ!", Vương Diễm lạnh giọng buông một câu cụt ngủn.
Sắc mặt Trí Hoá ngưng trệ, vung nhẹ ống tay áo, thân hình mất hút dần trong mật đạo hun hút.
"Rắc... Rắc... Kẹtttttt!", bình phong khép lại, mật đạo đóng chặt, trong điện trở lại vẻ tĩnh mịch vốn có.
"Tiểu Miêu!", Bạch Ngọc Đường nắm chặt Khổn Long Tác, đứng dậy cạnh Triển Chiêu.
"Triển mỗ sẽ lo phá vây!", Cự khuyết trong tay Triển Chiêu loé lên đồng thới với ánh mắt cương nghị, khẽ nói một câu, "Bạch huynh! Kim giáo uý! Bảo vệ đại nhân!".
"Được!", Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền nghiêng người từng bước, chặt chẽ bảo hộ Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh.
Sắc mặt Vương Diễm vẫn u ám, trong miệng đột nhiên rít ra một tiếng, thanh âm chói tai buốt xương, nghe ra khá quen tai.
Nháy mắt sau đó, lũ hắc y nhân ánh mắt toé ra hồng quang đỏ ngầu màu máu, quỷ dị đáng sợ, rồi nhất loạt đánh úp chúng nhân Khai Phong phủ.
"Chạy!"
Hồng y lao tới, tư thế hùng dũng tựa mũi đao phủ lửa sắc bén, chốc lát đã cuồng phá đoàn quân hắc y nhân. Kiếm toả sát khí, hàn quang chồng lớp, công kích tới tấp, huyết nhục tứ tung.
"Vèo!"
Khổn Long Tác tung lên giữa không trung, chói loà một vùng. Bạch Ngọc Đường hét lớn một tiếng, bạch y phấp phới, đứng trước mặt Bao đại nhân, hộ kín người ở giữa, không lộ sơ hở.
"Triển đại nhân! Thuộc hạ tới đây!", Kim Kiền hét lên một tiếng. Kim Kiền tự cắn đứt ngón tay mình, hướng ra không trung, nhỏ xuống đất mấy giọt máu.
"Phốc phốc phốc", đầy trời nước miếng phun ra phì phì, hoà lẫn mùi máu tanh đang ngập tràn không khí xung quanh.
Một chuỗi tiếng "ong ong ong" quỷ dị vang lên, truyền từ ngoài điện, lúc dày lúc mỏng, đập vào nhĩ chói tai, buốt tận tâm gan.Sau khi định thần, mới thấy một đoàn đại quân muỗi đen rợp trời, đồng loạt bay vào, đi đến đâu cuốn theo gió lạnh đến đó, từng đợt gió hợp vào, hệt như lưỡi đao lạnh buốt, làm nhiễu đội hình thập tuyệt quân.
"Được!", tiếng nói trong trẻo của Triển Chiêu vang lên. Cự Khuyết quét qua một luồng sáng uyển chuyển phối hợp, tạo nên lốc xoáy. Trong thoáng chốc, đạo quân kia dần rã đội hình, máu thịt vụn nát, vừa may mở ra một đường máu đặng có thể thoát thân.
Cổ tay Bạch Ngọc Đường chợt động, Khổn Long Tác trong tay giữ chặt Bao đại nhân. Trong khi đội quân muỗi của Kim Kiền cũng bảo hộ kín kẽ Công Tôn tiên sinh. Hai người lao một mạch theo Triển Chiêu vẫn đang cố gắng khai thông lối thoát. Ra đến cửa điện, bỗng dưng thấy trước mắt là ánh lửa chói loá. Vô số binh lính cầm trong tay cây đuốc, vậy kín lối đi. Phía sau lưng là trùng trùng cung thủ lăm lăm mũi tên đuổi rát. Trận thế lúc này hiểm ác vô cùng.
"Bắn!", Vương Diễm hạ lệnh. Loạt mũi tên toé lửa ngùn ngụt lao tới, tựa mưa sao băng, khó lòng tránh nổi. Hồng ảnh lui lại mấy bước, bảo kiếm trong tay phác gió hoạ mưa, những mong dập tắt được trận cung tiễn hừng hực. Khó khăn lắm mới tạm đỡ được đám mưa tiễn hung hăng nọ. Trong lúc đó, Kim tác của Bạch Ngọc Đường nhảy múa loạn lên, quật cho cát bay đá vụn, miễn cưỡng bảo vệ được mọi người khỏi thương tích.
"Ngừng!", theo lệnh Vương Tiễn, tên lửa công kích tạm lắng xuống. Bóng đêm tĩnh mịch lấn át không gian, đè nén người ta đến nghẹt thở.
Bị vây trong trùng trùng quân địch, năm người Khai Phong phủ khó lòng thoát khỏi.
"Vương gia đã có lòng, mong Bao đại nhân đừng chối từ làm Người khó xử!" Vương Diễm tiến lên từng bước lạnh giọng.
"Quân khốn nạn!", Bạch Ngọc Đường quát lớn.
"Chết trong còn hơn sống đục!", mắt Kim Kiền đỏ ngầu.
Không thèm liếc mắt sang nhìn Bạch, Kim, Vương Diễm cứ thế nhìn thẳng mặt lão Bao, nói giọng đều đều: "Bao đại nhân hà cớ gì phải cứng nhắc! Nếu ngài chịu về với Vương gia, tính mạng ngài sẽ được bảo đảm. Nhưng nếu chống cự,... Chết không toàn thây!".
Thân hình Bao đại nhân khẽ động, nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt sắc bén loé lên, gương mặt thoáng nghĩ ngợi, không nói gì thêm.
Công Tôn tiên sinh nghiêm nghị nhìn sang, nói cực nhỏ: "Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp, Kim giáo uý! Lợi dụng lúc tên Vương Diễm vì đang thương thuyết với Bao đại nhân không chú ý, ba ngươi giải vây thoát thân đi! Không cần để ý tới bọn ta!
Triển, Bạch, Kim cùng quay đầu lại, cùng vẻ không tin nổi.
Công Tôn tiên sinh hơi sốt ruột, nói vừa nhỏ vừa nhanh: "Bao đại nhân cùng tại hạ đối với Tương Dương Vương vẫn còn nhiều chỗ dùng được nên hắn tất sẽ không hại tới. Nhưng ba người đã cùng Tương Dương Vương và thủ hạ của hắn giao chiến nhiều lần, oán hận chất chứa. Nếu còn lưu lại, lành ít dữ nhiều. Nhất là Kim giáo uý, nếu rơi vào tay Mộc sứ thì sống không bằng chết!"
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong những lời này, nhất thời chấn động, không hẹn mà gặp, quay lại nhìn Kim Kiền. Nàng hơi run lên, nhưng vẫn giữ giọng quyết tâm: "Thuộc hạ không sợ!""Ý bản phủ đã quyết!", Bao đại nhân cao giọng, tự tự rõ ràng, "Bản phủ sẽ ở lại!", vừa nói, ánh mắt sắc ánh trăng non trừng thẳng mặt Vương Diễm.
"ĐẠI NHÂN!", Triển Bạch Kim khan giọng gào lên.
"Vương Thị Vệ!", Công Tôn tiên sinh từng bước tiến lên, nói: "Nếu chúng ta về dưới vương gia, liệu các người có dám đảm bảo tính mạng của tất cả sẽ an toàn không?"
"Chắc chắn!", Vương Diễm gật đầu.
"Tốt!", Bao đại nhân gật đầu, "Bản phủ tin ngài một lần!".
"KHÔNG THỂ TIN HẮN!", một tiếng hét chói tai vọng ra từ sau lưng Vương Diễm. Vô số ánh sáng nhuốm ánh trăng loé lên, biến thành dây thép sắc bén, toả quanh Vương Diễm. Một bóng đen ma mị thoáng chốc đã trườn đến sau lưng hắn. Dưới màu lửa thẫm bập bùng, một gương mặt quỷ dị, nửa đẹp như tranh, nửa sánh ngang quỷ.
"Vũ Mặc?" người phủ Khai Phong kinh ngạc.
Kim Kiền ngân ngấn nước mắt: "Vũ Mặc! Ngươi không chết! Tốt quá rồi!"
"Đừng tin hắn!", Vũ Mặc run rẩy đứng không vững. Khắp mặt trắng bệch phủ toàn máu. Hai tay vẫn ngoan cố giữ bằng được mấy mảnh thép dây. Giọng nơi cổ họng cố sức thét lên như sắp khóc: "Vũ Mặc giả chết! Nghe bọn chúng nói... Phải phế Bao đại nhân.... Cắt đứt gân... Còn muốn giết Triển đại ca.... Kim Kiền.... Đừng tin!"
người phủ Khai Phong nghe được mặt liền biến sắc. Sắc mặt Vương Diễm u ám, mâu quang loé lên, y phục không gió mà bỗng phần phật, Diệt Nguyệt Huyền của Vũ Mặc bị đứt rời, một chưởng từ hắn bắn ra, đánh thẳng vào ngực Vũ Mặc.
Vũ Mặc bị đánh văng ra, phun một ngụm máu tươi. Thân như diều đứt dây, bay một đoạn qua đám binh sĩ, ngã dưới chân mấy người Khai Phong.
"Vũ Mặc!", người Khai Phong phủ hoảng hốt, vội chạy đến bên Vũ Mặc. Triển Chiêu nhanh chóng đỡ cậu dậy, Kim Kiền quờ tay với lấy túi thuốc cạnh người nhưng mới sực nhớ ra thuốc đã bị lấy đi."Vũ Mặc! Ngươi sẽ không sao! Không sao đâu!", Kim Kiền luống cuống, mắt đỏ hoe, nắm lấy cổ tay Vũ Mặc, lắp bắp: "Ta sẽ bắt mạch, châm cứu cứu sống ngươi!"
Ngón tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay Kim Kiền, nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng dừng nơi Bao đại nhân, nói ngắt quãng: "Bao đại nhân... Nhan đại nhân có lời..."
"Nói đi!", Bao đại nhân ngồi xuống cạnh Vũ Mặc.
Giọng Vũ Mặc yếu dần, hai mắt phát ra chút tia sáng cuối cùng loé lên, rồi nhắm nghiền lại. Kim Kiền nhớ lại lúc nhìn thấy Băng Cơ hấp hối, đầu đau như búa bổ, mắt nhỏ nhoè đi. Triển Chiêu quay đầu đi, không nỡ nhìn tiếp. Bạch Ngọc Đường nuốt lấy bi ai, mắt khép lại. Công Tôn tiên sinh trộm quay đi lấy tay áo lau nước mắt.
Đúng lúc này, dị biến xảy ra. "Aaaaaaaaaa......", tiếng la hét thất kinh bắn thẳng vào màng nhĩ mọi người. Vô số ánh sáng trắng loé lên, dây thép nhuộm màu minh nguyệt căng ra, cùng toé lên tia chói mắt, khiến mọi người theo phản xạ, vội nhắm mắt lại.
Nháy mắt sau, mở mắt ra thì Bao đại nhân cùng Vũ Mặc đột nhiên biến mất.
"ĐẠI NHÂN!", người kia kinh hãi thất sắc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hình ảnh khó tin. Vũ Mặc thi triển khinh công bay lượn như một con dơi trong đêm, đảo qua tường dày đặc binh sĩ, hạ xuống cạnh Vương Diễm, một đầu tay vẫn giữ Diệt Nguyệt Huyền, đầu dây bên kia trói Bao đại nhân đang bất tỉnh hôn mê.Cả phòng im lặng.
Lửa giận phừng phừng cháy trong mắt Triển Chiêu. Chàng từ từ đứng lên.
Bạch Ngọc Đường mắt mở miệng há.
Mắt phụng Công Tôn nheo lại, vẻ mặt nho nhã đã không còn.
Kim Kiền tròn mắt, lệ đọng khoé mi chưa kịp khô thì đã chứng kiến cảnh bất ngờ vừa rồi, không khỏi khó hiểu nhìn sang thiếu niên đứng cạnh Vương thị vệ kia.
"Hoả sứ đại nhân! May mắn thay thuộc hạ đã không phụ mệnh ngài!". Thiếu niên vừa quen vừa lạ kia vẻ mặt lạnh lùng, lời nói kia không còn ngắt quãng mà ngược lại, tự tự rõ ràng.
"Băng Vũ! Ngươi làm tốt lắm! Hơn tỷ tỷ của ngươi nhiều!", Vương Diễm mặt không biến sắc, rút ra câu khen.
"Đa tạ Hoả sứ đại nhân!", Vũ Mặc... Không... Là Băng Vũ ôm quyền hành lễ, bộ dạng cung kính.
"Vũ Mặc! Ngươi là gian tế!", mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường bốc hoả.
Hàn khí bỗng chốc ngun ngút toát ra từ Triển Chiêu, sát ý đẫm mắt, bảo kiếm phủ huyết nhấc lên.
"Vũ Mặc!", Kim Kiền nói giọng hốt hoảng, bất giác tiến lên.
"Kim giáo uý! Ngươi định làm cái gì vậy?". Công Tôn tiên sinh vội nói. Kim Kiền đột ngột dừng bước, đứng nhìn ba người kia, vẻ mặt vẫn như không tin nổi: "Vũ Mặc là gian tế?",
"Còn phải hỏi? Tên tiểu tử đó lừa chúng ta không nhớ bao lâu rồi!", Bạch Ngọc Đường cả giận, nghiến răng.
Kim Kiền quay đầu nhìn Triển Chiêu, mắt nhỏ ầng ậc nước, chực oà khóc.
Triển Chiêu bắt gặp ánh mắt Kim Kiền, liền hạ giọng: "Hắn không phải Vũ Mặc! Là Băng Vũ!"
Lòng Kim Kiền nghẹn ứ, vệt nước biết mất trong mắt, nhìn kẻ đối diện: "Đúng! Không phải Vũ Mặc... Là Băng Vũ!"
"Bao đại nhân đã bị bắt! Chỗ còn lại, sinh tử bất luận! (Giết hết!)", Vương Diễm vẫn giữ vẻ mặt bình thản ra lệnh.
Đám binh sĩ lập tức tuân mệnh, hét lớn ập đến như sóng thuỷ triều chôn lấy bốn người kia.
Cự khuyết loé lên, ánh kiếm xẹt qua, máu thịt lả tả.
Khổn Long Tác tung ra, kim tác thẫm máu, đi đến đâu táp gân cốt địch rời ra đến đó.
Kim Kiền một tay bảo vệ Công Tôn tiên sinh, một tay cắn đến chảy máu, vung vẩy khắp xung quanh, mồm chửi mắng không ngớt: "Tiểu tử thúi! Không ngờ mi lại là phường vô gian vô đạo! Cái đồ vai phản diện! Ngủ nhà Khai Phong, ăn cơm Khai Phong mà giờ qua cầu rút ván, không biết đường ăn cây nào rào cây ấy. Bóc bánh không biết trả tiền! Chờ đó! Chờ đóooooooooo!"
Nước miếng và máu Kim Kiền khiến cho đoàn quân muỗi vo vo bay lên. Nhưng chưa kịp thành hình đội quân thì đã bị cung tiễn bên kia bắn lửa cho cháy rụi.
Binh sĩ từng từng lớp lớp, thay nhau công kích. người không thể trụ lâu. Chỉ sau thời gian một tuần trà thì cả đã trở nên lực bất tòng tâm. Triển Chiêu liên tục bị dồn ép, hồng y rách tứ tung, kiếm ý đã dần không sắc bén như lúc đầu.Tuấn nhan Bạch Ngọc Đường tối sầm. Mỗi lần Khổn Long Tác vung lên là một lần thổ huyết. Nguyên nhân cũng do bị nội thương khi giao chiến với Vương Diễm.
Kim Kiền nghiến nát cả tay, nhưng đám cổ trùng vô dụng không thể dùng đến, nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Công Tôn tiên sinh đứng sau người quan sát cục diện, mắt khép hờ. Đột nhiên mắt phụng mở trừng, nói lớn: "Triển hộ vệ!"
Triển Chiêu vội quay đầu. Vị sư gia toàn năng nhìn hồng y hộ vệ, ánh mắt kiên định.
Thần sắc Triển Chiêu căng thẳng, chàng lắc đầu, trong khi Công Tôn tiên sinh vẫn đang nhìn bóng người nhỏ bé đang ra sức cắn ngón tay. Triển Chiêu lộ rõ vẻ chua xót.
"Bạch huynh!", giọng khàn vang lên.
"Chuyện gì?", Bạch Ngọc Đường quay đầu.
Mắt Triển Chiêu loé lên, nhìn Bạch Ngọc Đường, khiến Bạch Thử một phen hoảng hốt.
Triển Chiêu mở miệng tạo ra khẩu hình.
"Đi!".
Mắt hoa đào mở lớn ngạc nhiên.
Con ngươi đen láy của Triển Chiêu khẽ động.
"Đưa Kim Kiền đi!"
Bạch Ngọc Đường dường như không tin vào mắt mình, mắt hoa đào đỏ lên, hỏi lại lần nữa: "Xú miêu! Ngươi nói gì vậy?"