Kim Kiền bị giọng của Bạch Ngọc Đường khiến cho giật mình vội quay đầu lại, đang định mở mồm hỏi, thì đột nhiên một luống gió thốc vào mặt. Trước mắt nãng thẫm ánh đỏ, cánh tay bị nắm chặt, hai mắt hoa lên. Trong giây lát đã thấy mình bị ném vào trong lòng Bạch Ngọc Đường.
"Triển... Ôi!"
Kim Kiền kinh ngạc. Còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy áo đỏ tung bay lên trước mắt, như phong vũ quay cuồng. Bảo kiếm Cự khuyết nổi trận lôi đình, kiếm khí toả điện quang, quét qua tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.
Hồng ảnh vung kiếm, đất trời ngả nghiêng. Ngàn ngàn vạn vạn tia sáng chồng chéo, tia điện đan xen, sóng kiếm trùng trùng, không thể chống đỡ. Triển Chiêu quay đầu, mặt tái nhợt, hai mắt như muốn nhỏ máu, khoé miệng nhàn nhạt vết máu, chỉ nói độc một chữ: "Đi!".
Đầu Kim Kiền như muốn nổ tung. Tất cả những gì đang diễn ra trước mắt, tái hiện lại hệt một thước phim quay chậm. Khổn Long Tác ánh kim chói loà quấn chặt quanh eo.
Bóng áo đỏ kia... Thật gần... Nhưng lại không thể với tới. Tay nàng cố với ra, tự thân mình giằng co cố thoát khỏi kim tác, nhưng lại bị bạch y thiếu hiệp giữ chặt. Mắt hoa đào hoe đỏ vằn ngấn nước.
Khổn Long Tác lựa chiều theo bạch y, đem theo cả Kim Kiền phi thân lên cao giữa trời đêm.
Bóng người bên dưới, càng lúc càng xa, mỗi lúc một nhỏ dần, mỗi lúc thêm mơ hồ. Thoáng thấy Công Tôn tiên sinh nheo mắt phụng, giơ tay ôm quyền.
Giữa vạn lớp kiếm lạnh lẽo, bỗng ấm một nụ cười, như xuân phong ùa đến, toả từ bóng hồng y. Mắt đen trong như nước, ngàn sao bỗng lay động. Biển sâu trong mắt kia, bỗng hoá thành từng đợt sóng vụn, vỡ oà thành bầu trời tinh tú, xa xăm chẳng cách nào chạm đến.Công Tôn tiên sinh! Triển đại nhân! Khônggggggg.....
Gió thu đìu hiu, mây đen giăng kín, tịch dương một mảnh đỏ rực.
Đường phố Bắc thành Tương Dương, thưa người qua lại, nom rất tiêu điều. Duy chỉ có một chỗ, hiện tại đang rất huyên náo. Đó là đằng trước bảng cáo thị của quan phủ, nơi tầm chục bách tính đang tụ tập gần đó, xì xào bàn tán về cáo thị mới dán lên.
"Tôn tú tài! Trên đó viết gì vậy?".
Một lão hán hỏi một thanh niên dáng vẻ thư sinh. Thư sinh nọ lướt nhìn cáo thị, trên mặt lộ rõ vẻ thê lương, "Trên đó viết sau khi vào Tương Dương thành, Bao đại nhân đã trở thành trợ thủ phò tá Vương gia!"
Bách tính nghe vậy không khỏi ngạc nhiên.
"Cái gì? Bao đại nhân?"
"Bao đại nhân nào?"
"Là cái người mà mấy hôm trước tới đây phụng chỉ khâm sai chúc thọ á?"
"Chính là Bao đại nhân ở Khai Phong phủ!", Thư sinh kia thở dài nói.
"Sao lại như vậy?"
"Làm sao như thế được?"
"Bao đại nhân không thể nhập trắng thành đen như vậy chứ phải không?"
Mấy bách tính vừa xì xào vừa xổ ra căm phẫn.
"Đừng nói bậy! Đó là Bao Thanh Thiên vang danh thiên hạ, không thể làm ra chuyện như vậy! Chắc chắn bị ép buộc!"
Có người thể hiện bất bình thay cho Bao đại nhân.
"Đừng ồn nữa! Đằng sau vẫn còn!", thư sinh hít vào một hơi. Dân chúng nhất thời im lặng nghe ngóng chờ đợi.
"Còn viết gì nữa! Mau nói mau nói!"
Thư sinh chau mày đọc: "Viêt là: Bao đại nhân sở dĩ không thể sớm quy thuận Tương Dương Vương vì Bao đại nhân có yêu vật tác quái, làm tâm trí bất minh, thần trí mê mị. Nhưng sau khi bắt được yêu vật này, Bao đại nhân mới nhìn rõ lòng mình, sớm chiều quy thuận!"
"Yêu ma?! Yêu ma nào?"
"Thân Người là Văn Khúc Tinh Quân hạ phàm! Yêu ma nào đụng tới được?"
Dân chúng tỏ ý không tin.
"Miêu yêu!?" Một giọng run rẩy từ sau đám bách tính vọng ra.
Một người đội nón, che mạng đen, mặc áo xám, thân gầy guộc rẽ đám đi vào. Mạng che mặt vén lên, mắt nhỏ sưng đỏ hiện rõ, trân trân nhìn vào cáo thị, lẩm nhẩm rõ từng chữ: "Miêu yêu tác quái, mê hoặc lòng người, hiện đã bị bắt. Tối nay, tất đem chém đầu trên đỉnh Xung Tiêu Lâu, tế thiên tế địa..."
Đọc xong nhưngx chữ cuối cùng cũng là lúc thân hình nhỏ gầy kia nhũn ra đứng không vững nổi, quỳ rạp trên đất.
Bách tính đằng sau lao lên, tranh luận rầm rộ. "Miêu yêu? Trên đời này thực có Miêu yêu?"
"Tối nay xử trảm trên đỉnh Xung Tiêu Lâu đó!"
"Xung Tiêu Lâu là cái gì?"
"Ngươi không biết sao? Đó là cao lầu ngự ở Đông thành ngoại ô đó!""Ầy! Cái nơi đó tà môn vô cùng! Nghe nói có ma!"
"Không phải nghe nói, mà chắc chắn có ma! Chỉ cần đến đó thì chết không nguyên do!"
"Thế Miêu yêu là gì?"
"Miêu yêu á? Hay là Ngự Miêu bên cạnh Bao đại nhân?"
"Không không thể nào!...".
"Đừng nói lug tung!"
Mải mê tranh luận, không ai chú ý đến thiếu niên vừa nãy, nghiêng ngả đứng dậy, lom khom rời khỏi đám người, từng bước lết tới cửa thành.
Ngoại ô Bắc thành, cách đó dặm, cỏ hoang rậm rạp, cây khô rợp lối. Một ngôi miếu hoang lấp ló trong đám cỏ cây, bụi vương khắp chỗ, tượng Phật cũ kĩ, hoang vu hẻo lánh.
Trong ngôi miếu cổ, một thanh niên vận bạch y đang ngồi khoanh chân, dung nhan như hoạ, bạch y màu tuyết, phong tư trác tuyệt, giống hệt tiên nhân. Tuy vậy...
Không cần lại gần cũng nhìn rõ, bạch y đã nhiễm bụi, lồng ngực loang vết đỏ của máu. Trên mặt người này, sắc mặt trắng bệch, bọng mắt thâm đen, chân mày nhíu chặt, bọng mắt thâm quầng, đỉnh đầu bốc ra làn khói xanh.
Đột nhiên thấy bạch y nhíu mày, tay ôm lấy ngực, miệng thổ ra bụm máu đen, mắt từ từ hé.
Mắt hoa đào kia vốn dĩ phong tình vô hạn nhưng nay như kẻ mất hồn.
"Chết tiệt!", thanh niên bạch y căm phẫn giậm chân xuống đất. Đột nhiên, tai người này khẽ động, khẽ hất tay áo, đổi ngay thành tư thế ngồi nhàn nhã, ra vẻ một đại gia, mở miệng với giọng trêu đùa như mọi khi:
"Tiểu Kim Tử! Sao lâu thế?:v Ngũ gia ta đói tới độ không thể vận công liệu thương rồi!"
Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Bóng người nhỏ gầy đi vào miếu, dỡ vội nón trên đầu. Chính là thiếu niên nhỏ gầy ở chỗ dán cáo thị lúc nãy.
"Tương Dương Thanh canh gác nghiêm ngặt, tất cả y quán gì đều đóng cửa. Nửa cắc dược liệu cũng không mua nổi."
Thiếu niên kia, chính là Kim Kiền. Sau khi bỏ mũ liền ngồi xuống bên cạnh thanh niên bạch y, cúi đầu ủ rũ, lấy từ trong người ra một gói giấy, mặt mày ủ rũ, "Trên người ta chẳng còn mấy phân tiền, chỉ có thể mua được chút bánh này, Ngũ gia đừng chê!"
Bạch Ngọc Đường cầm lấy gói giấy, lấy bánh ra cắn một miếng lớn, rồi đưa lại cho Kim Kiền, nói thảnh thơi: "Ngũ gia nói rồi! Chỉ là một nội thương nhỏ. Điều dưỡng mấy hôm thì không sao! Ngươi mạo hiểm ra ngoài mua thuốc mà làm gì!"
Kim Kiền lôi từ trong người ra gói ngân châm, bắ đầu sắp xếp, "Bạch ngũ gia, huynh bị nội thương không nhẹ. Nội thương đã nhiễm vào tâm mạch. Đừng nói là chỉ có điều dưỡng, ta châm cứu cho huynh ngày hôm nay nhưng đều không chút khởi sắc. Nếu không dùng thuốc e rằng sẽ bị phế đi công lực!"
"Được rồi được rồi! Nghe mấy câu này lắm quá đến mức tai Ngũ gia muốn mọc kén rồi!", Bạch Ngọc Đường mặt ra chiều ghét bỏ, phẩy chân xua tay, "Ngũ gia nửa đời đao thương, nhiễm máu, sóng to gió lớn có gì chưa trải qua! Vết thương này ta không để vào mắt!""Vương Diêm kia chắc chắn đã luyện một loại nội công âm tà! Nếu huynh không có thuốc để trấn lại tà khí thì e rằng...."
"Được rồi được rồi! Đừng nói thêm nữa!", Bạch Ngọc Đường mặt nghiêm chỉnh nhìn Kim Kiền. "Ngươi vào thành nghe ngóng, có nghe ra được tin tức nào của Bao đại nhân và mấy người kia không?"
Kim Kiền rùng mình cuộn lại túi châm, lấy miếng bánh ra nhét vào miệng.
"Tiểu Kim Tử?", Bạch Ngọc Đường ngẩn ra. Kim Kiền vẫn vùi đầu vào ăn.
"Tiểu Kim Tử!", Bạch Ngọc Đường cau mày. Kim Kiền nhét cả caia bánh vào miệng.
"KIM KIỀN!", mày kiếm dựng thẳng, Bạch Ngọc Đường vỗ vào lưng Kim Kiền một cái.
"Khụuuu...", Kim Kiền phun cả miếng bánh trong mồm ra, ho sặc sụa.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Bạch Ngọc Đường vừa vỗ lưng Kim Kiền, vừa tức giận nói: "Xem còn giấu được nữa không!?"
"Khụ... Khụ..., cũng không có gì!", Kim Kiền vừa gấp lại túi bánh, vừa nói nhỏ: "Chỉ là cáo thị Bao đại nhân trở thành trợ thủ phò tá cho Tương Dương Vương,... Chứng tỏ Bao đại nhân vẫn bình yên vô sự... Cũng coi như đây là một tin tốt!"
"Còn gì nữa?", Bạch Ngọc Đường dựng thẳng mày.
"Hết rồi!", Kim Kiền cúi gằm, lắc đầu quầy quậy."Còn gì nữa?", Bạch Ngọc Đường nghiến răng
"Hết thật rồi!", Kim Kiền lắc đầu như trống bỏi.
"Được! Vậy ta tự vào thành hỏi!", Bạch Ngọc Đường bật dậy.
"Bạch Ngũ gia!", Kim Kiền vội lao theo giữ chặt tay áo Bạch Ngọc Đường, "thực sự là hết rồi mà!"
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn Kim Kiền. Từ lúc về đến giờ, đứa nhỏ này cứ lắc đầu liên tục. Mắt hoa đào ánh lên xót xa, "Thế ngươi khóc cái gì?!"
"Ta không có khóc!", Kim Kiền ra sức lắc đầu.
Mắt hoa đào rũ xuống, lông mi dài run lên. Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng rút tay áo khỏi Kim Kiền, hai tay khẽ chạm vào má Kim Kiền, từ từ nâng mặt Kim Kiền ngẩng lên, giọng thốt ra, hơi ám ách, "Ngươi lừa ai chứ?"
Gương mặt gầy gò trước mặt đã đẫm nước mắt. Đôi mắt nhỏ sưng húp vì khóc.
"Ta không có khóc!"
Kim Kiền hít một hơi, gạt đi hàng nước mắt lã chã. Nhưng gạt đến đâu, nước mắt lại thi nhau tuôn đến đó, cứ vậy chảy không ngừng.
Nhìn Kim Kiền như vậy, mặt Bạch Ngọc Đường cũng biến sắc, mắt hoa đào nổi gân máu, run run, "Chẳng nhẽ... Tiểu Miêu...."
Mắt nhỏ Kim Kiền cụp lại, người run lên như nhiễm lạnh.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên thấy bản thân chấn động, người đứng không vững, chân quỳ thụp xuống, miệng phun ra máu.
"Không có!", Kim Kiền bò vội đến bên Bạch Thử, rút ngân châm châm vào mấy yếu huyệt trên người Bạch Ngọc Đường, "Triển đại nhân không sao! Thực sự không sao!""Ngươi đừng hòng gạt ta! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Bạch Ngọc Đường ngẩng phắt đầu, nắm chặt cánh tay Kim Kiền.
"Chỉ, chỉ là...", Kim Kiền lau nước mắt, định thần nói, "Bạch ngũ gia! Huynh hứa với ta, dù có là chuyện gì cũng không được nóng vội! Nội thương của huynh..."
"Được!", không chờ Kim Kiền nói hết câu, Bạch Ngọc Đường vội vàng đáp. Kim Kiền liền đỡ Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, lúc này mới nói: "lúc nãy ta vào thành, nhìn bảng cáo thị, nói Bao đại nhân đã quy thuận Tương Dương Vương..."
"Cái này nói rồi!", Bạch Ngọc Đường gạt đi.
"Còn... Còn có...", Kim Kiền nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu, ngước nhìn Bạch Ngọc Đường, "Cáo thị còn nói Bao đại nhân xoa yêu vật tác quái, đã bắt được yêu vật, ít ngày nữa sẽ xử tử!"
"Yêu vật?", Bạch Ngọc Đường trợn mắt, "Yêu vật nào?"
Kim Kiền nuốt nuốt dằn hơi, "Là Miêu yêu..."
"Miêu?", Bạch Ngọc Đường run lên, miệng tràn tơ máu.
"Bạch ngũ gia!", Kim Kiền vội lấy ngân châm châm một cái.
"Sao lại thế được! Sao lại thế được!", ánh đỏ rong mắt hoa đào loé lên. Bạch Ngọc Đường cắn chặt răng.
"Tên lão tặc Tương Dương Vương! Bạch Ngọc Đường ta nhất định đem ngươi nghiền ra tro!"
"Ngũ gia không được nóng!", Kim Kiền vội khai thông cấp khí cho Bạch Ngọc Đường, "Chúng ta còn cơ hội cứu..."
"Lúc nào?", Bạch Ngọc Đường giương mắt.
"Hả?", Kim Kiền ngẩn ra.
"Ta hỏi là bao giờ bọn chúng tính xử tử Tiểu Miêu", Bạch Ngọc Đường vội vàng nói.
Mắt Kim Kiền lại không kìm được ánh nước, run run nói: " ngày sau!"
" ngày sau?", Bạch Ngọc Đường ngước lên nhìn chăm chăm Kim Kiền, "Ngươi nhớ không nhầm chứ?"
"Đúng mà! Ngày tháng , ngày sau ở Tế Thiên Lâu tại Đông thành...", Kim Kiền nói, "Bạch ngũ gia huynh đừng vội! Ta nghĩ ra rồi! Tương Dương Vương chính là dùng chiêu này dụ rắn ra khỏi hang. Nếu chúng ta nhiễu loạn thì ắt sẽ trúng quỷ kế của hắn! Cho nên dù thế nào cũng không được vội! Phải bĩnh tĩnh nghĩ đối sách mới mong cứu người!"
Bạch Ngọc Đường bình tĩnh nhìn Kim Kiền, mắt khẽ động hồi lâu rồi mới từ từ gật đầu nói: "Được! Ngươi nói đi!"
Kim Kiền hít một hơi thật sâu, "Một, xử quyết Triển đại nhân là vào ngày sau! Cho nên hiện nay, Triển đại nhân vẫn bị giam trong Vương phủ. Vì vậy, mục tiêu chính của chúng ta là đi Vương phủ cứu người mà không cần đi Tế Thiên Lâu. Hai, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian tầm ngày. Trong ngày này, chúng ta cần trộm ít thuốc, làm viên khí độc, vậy mới coa thể bất ngờ tấn công Tương Dương Vương phủ. Ba, Bạch ngũ gia ngài có thể lợi dụng ngày này mà liệu thương..."
Nhìn bộ dáng thao thao bất tuyệt của Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường lướt qua cổ tay đang cố ý giấu vào trong tay áo của Kim Kiển. Đó là vết thương mới, mùi máu còn rất nồng. Ngón tay gầy guộc kia nắm vào tay áo rất chặt, thầm run lên. Và... Mắt nhỏ kia dường như đang cố ý không nhìn thẳng.À mà mới trước đây, nhóc này khi nghe đến tên của toà cao lầu nào đó, liền có phản ứng bất thường...
Tế Thiên Lâu? Không nhẽ chính là Xung Tiêu Lâu?
Mắt Bạch Ngọc Đường mờ đi.
"Cho nên... Bạch ngũ gia! Chúng ta đi Tương Dương Vương phủ cướp tù còn hợp lý hơn là xông vào Tế Thiên Lâu!"
Bạch Ngọc Đường loé mắt, cười nhẹ gật đầu: "Kim giáo uý quả nhiên thông minh hơn người!"
"Đó là tất nhiên!", Kim Kiền cúi đầu, gãi đầu gãi tóc liên tục, không kịp nhìn thấy phản ứng nhếch miệng thở dài của Bạch Ngọc Đường.
Đồ ngốc này!
Trăng non mới nhú. Mây nhẹ gió thanh.
Trong khu miếu cổ, Kim Kiền ngồi giữ lửa, cẩn thận nhìn Bạch Ngọc Đường khoanh chân vận công. Gương mặt không giấu nổi thần sắc nhợt nhạt, khắp thái dương và cổ rịn ra lấm tấm mồ hôi.
"Bạch ngũ gia!... Hay là nghỉ một chút đi!", Kim Kiền đề nghị.
"Bớt nói nhảm! Ta sắp xong rồi!", Bạch Ngọc Đường than thở.
"Ồ!", Kim Kiền quay đầu, hun hun đống lửa, một tay âm thầm lấy ra một viên dược hoàn màu đen.
Ngước mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, rồi ngắm qua sắc trời. Viên dược hoàn nắm chặt trong tay, môi Kim Kiền mím chặt. Mắt nhỏ hơi hé, viên dược hoàn kia từ trong tay lăn ra.
"Phụt!"
Một làn khói đen bốc lên. Mùi hương nồng đượm.
Bạch Ngọc Đường nghiêng dần người đổ xuống đất.
"Bạch Ngũ gia?", Kim Kiền khẽ kêu tiếng nhưng không thấy động tĩnh. Nàng liền thầm hít một hơi, đứng dậy, tay chọc chọc vào má Bạch Ngọc Đường. Nhưng đáp lại chỉ là hơi thở đều đều của kẻ ngủ rất say với hai mắt nhắm nghiền.
"Còn mỗi viên đạn thôi miên!", Kim Kiền thở dài một hơi, ngồi xuống cạnh Bạch Ngọc Đường, lấy từ trong giày ra một cây chuỷ thủ, căn răng rạch một vệt trên cánh tay.
"Ư... Đau chết ta!", tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khu miếu cổ.
Nước mắt tràn khắp mặt, nàng rên lên: "Đau! Đau quá, uhu, phù phù!"
Miệng kêu la như vậy trong lúc tay kia rút ra bình sứ đựng toàn máu sóng sánh bên trong, mở nắp rồi nhỏ máu vào trong bình.
"Chậc! giọt mới điều khiển được con cổ trùng! ml chắc cũng được giọt. bìnhnayf khoảng ml, ước tính ra phải đến con cổ trùng. Ấy dời đau quá!"
Kim Kiền khẽ gạt mồ hôi đọng trên trán. Tay run run che miệng bình. Dùng ngân châm cầm máu xong, nàng liền xé mảnh vải buộc lại vết thương, thở dài.
"Dù là mê cung cơ quan thiên hạ vô địch như Xung Tiêu Lâu, có đám cổ trùng này chắc chắn cũng mở ra được một đường sống! Chắc chắn có thể cứu Triển đại nhân! Làm anh hùng cứu mỹ nhân được rồi!
"Tong"
Một giọt nước mắt rơi vào bình.
"Cứu mỹ nhân cái con khỉ!", Kim Kiền nắm chặt bình sứ, lại đưa tay lên chùi mắt. "Không thể nào cứu được Triển đại nhân! Xung Tiêu Lâu ta không phá nổi! Kể cả có dùn cổ trùng cũng không thể phá cơ quan, trừ phi...."Kim Kiền từ từ ngước mắt, mắt nhỏ đỏ lên nhìn Bạch Ngọc Đường đang ngủ say, đột nhiên vỗ đầu lắc quầy quậy.
"Không! Không thể nói cho Ngũ gia! Bạch Ngũ gia không thể đến Xung Tiêu Lâu! Nếu mà đi chắc chắn sẽ..."
Kim Kiền nắm chặt tay. Vết đao trên tay lại ứa máu. Từng giọt từng giọt rơi xuống đất. "Nhan đại nhân... Bùi gia trang... Hãm Khoing đảo.. Xa quá! Đêm nay Triển đại nhân bị đem đi tế thiên rồi! Giờ là cơ hội cuối cùng! Chỉ có ta đi được! Chỉ có ta làm được!
"Hít!"
Kim Kiền hít mạnh một hơi, đứng dậy lau đi hai hàng lệ, vỗ vỗ mặt cho tỉnh, bình tĩnh nói: "Xe đến chân núi ắt có đường! Đường đi đến núi ắt có xe! Ta có vạn con cổ trung trên người thì sá gì. Bất quá vắt kiệt máu trên người điều khiển đám bọ hung cả triệu con dỡ tung cái Xung Tiêu Lâu. À không! Phải bảo đám muỗi đến chơi khô máu lão tặc Tương Dương Vương kia! Nếu vẫn không được... Nếu vẫn không được..."
Mắt nhỏ mông lung, ngẩng đầu nhìn đỉnh miếu nát.
Đêm đen như gấm, trăng cong toả thê lương, trải màu mặt đất, chiếu qua giọt nước trong như thuỷ tinh lăn từ khoé mắt Kim Kiền.
"Cùng lắm thì có thể ở bên Triển đại nhân cũng được..."
Một trận gió thu quét qua, Kim Kiền đột nhiên giật mình. Mắt nhỏ phát sáng, "Phì phì! Bậy nào! Bình thư lịch sử hay phim truyền hình với kịch truyền thanh đều nói Triển đại nhân lần này gặp hung hoá cát, không sai! Nhất định ta có thể cứu Triển đại nhân! "
"Đồ ngốc!"
Một tiếng trầm thấp vang lên từ sau lưng Kim Kiền.
Nàng sợ hãi, thân hình cứng đờ sau một khắc. Chính xác hơn thì nàng đã bị Bạch Thử điểm huyệt.
Bạch y vô khuyết nhen nhàng lướt qua trước mắt. Tuấn mỹ bạch y như bước từ trong tranh đứng trước Kim Kiền, mắt hoa đào sâu thẳm, yên lặng nhing.
" ngày sau? Tế Thiên Lâu?", Bạch Ngọc Đường nhếch môi, "Tiểu Kim Tử! Công phu lừa người của ngươi quả thật bị công phu lừa tiền bỏ xa lắm!"
Kim Kiền kinh ngạc, nhìn Bạch Ngọc Đường sững sờ, lẩm bẩm: "Sao... Sao có thể... Đạn dược thôi miên, rõ ràng...."
"Tiểu Kim Tử ngươi cũng chóng quên quá! Chính người chuẩn bị cho bọn ta Vạn Sự Đại Cát trước khi đi Tương Dương Vương phủ, trong ngày, bách độc bất xâm!", vẫn cái điệu bộ cười như không cười, Bạch Ngọc Đường nhìn Kim Kiền mà nói.
Mắt nhỏ đột nhiên căng tròn. Trong lòng thầm kêu lên không ổn.
Ta sao lại sơ xuất như vậy!
Thế những gì lẩm bẩm nãy giờ chuột con nghe được rồi sao?
NO!!!!!!
Bạch Ngọc Đường nhíu mày cười mỉm, dò xét từ trên xuống dưới. "Tên tiểu giáo uý nhà ngươi có mấy lạng thịt trên người, không hiểu cơ quan mật đạo, võ công thì dốt nát, đi Xung Tiêu Lâu làm gì? Chết cho vui à? Có bao nhiêu huyết cổ chứ? Còn định dùng bọ hung dỡ Xung Tiêu Lâu? Chắc tính chơi khô máu ha?!""Ngũ gia! Thực ra ta còn có phương án tác chiến số !", Kim Kiền cố giải thích.
"Kim Kiền!", Bạch Ngọc Đường ngắt lời Kim Kiền, mắt hoa đào âm trầm nhìn sâu xoáy vào người đối diện. "Đừng bắt chước Tiểu Miêu mà cái gì cũng rước vào mình!"
"Bạch ngũ gia!", mắt Kim Kiền đột nhiên đỏ lên, lòng thấy đăng đắng.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, khẽ thở dài.
"Ta không biết tại sao Tiểu Kim Tử ngươi lại sợ Xung Tiêu Lâu! Nhưng ta là ai chứ? Là Cẩm Mao Thử đại danh đỉnh đỉnh, võ công cái thế, kiếm thuật vô song, tinh thông cơ quan, am hiểu mật đạo. Cái Xung Tiêu Lâu bé tẹo chỉ cần đụng mấy ngón tay là phá được!"
Kim Kiền thấy tê rần. Mới hồi nãy còn thấy chút cảm động, giờ thì lo lắng ngập lòng, vội vàng nói:
"Ngũ gia huynh không thể đến đó! Nếu không huynh sẽ.. Sẽ..."
"Ta sẽ làm sao?", Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
Kim Kiền cắn chặt môi: "Sẽ chết ở Xung Tiêu Lâu!"
Nháy mắt, mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.
Mắt hoa đào mở lớn, kinh ngạc.
"Thật đó!", Kim Kiền nức nở, "Ta đêm xem thiên văn, bấm độn tính toán, Ngũ gia xung khắc với Xung Tiêu Lâu, nếu dây vào sẽ mất mạng!"
Gió đêm nổi lên, bạch y phấp phới, tóc Kim Kiền cũng loạn bay.
Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Bạch Ngọc Đường...
Phụt một tiếng, bò lăn ra đất mà cười. "Á há há há há!"
"Ngũ gia huynh đừng cười! Là thật đó!", Kim Kiền muốn khóc gào lên.
"Tiểu Kim Tử à Tiểu Kim Tử!", Bạch Ngọc Đường cố nhịn cười, xoa đầu Kim Kiền, "Ngũ gia ta biết ngươi có chút bản lĩnh thông quỷ nhập thần nhưng mà...."
Bạch Ngọc Đường nghiêm túc. Ánh mắt sắc bén loé ra vầng sáng, lộ vẻ không ngại trời không sợ đất chẳng màng đến thần phật: "Mệnh ta thì ta tự quyết chứ không phải trời!"
Kim Kiền mắt mở to, lưỡi líu lại, ngẩn ra: "Ngũ... Ngũ gia!?"
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường bình tĩnh nhìn Kim Kiền: "Ta biết Tiểu Kim Tử lo lắng cho ta! Tâm ý của ngươi,...", dừng một lát, xuống giọng, "Ngũ gia ta đã ghi nhớ trong lòng!"
Giống như đêm hôm trước, nỗi sợ dần dần nổi lên. Dù đang bị điểm huyệt nhưng Kim Kiền vẫn không ngừng run lên.
"Bạch ngũ gia! Ta sai rồi! Tục ngữ nói rất hay, tên thợ giày thúi thắng được Gia Cát Lượng. Chúng ta người, hợp lại cũng được tính là hơn nửa Gia Cát Lượng rồi! Ngũ gia! Huynh giải huyệt cho ta đi! Có huyết cổ dẫn đường, lại thêm Ngũ gia tinh thông cơ quan, ắt sẽ thắng như chẻ tre, vạn sự đại cát!"
"Ngũ gia ta nói rồi! Không có lần sau!", Bạch Ngọc Đường nghiêm giọng chặn Kim Kiền.
"Gì?", Kim Kiền dự cảm không lành khi nhìn bạch y tiên nhân trước mặt, mắt hoa đào ngập tràn ưu tư...
Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường cười lên, khiến cả ngôi miếu như sáng bừng, trăm hoa đua nở.
"Tiểu Kim Tử ngươi yên tâm! Chắc chắn ta sẽ mang con mèo thúi đó về giao cho ngươi!".Mắt nhỏ Kim Kiền vằn vện tơ máu, dõi theo bóng bạch y cứ thế lướt qua mình. Vạt áo tung bay theo chiều gió, lướt qua má. Ngón tay thon dài từ từ đặt xuống đỉnh đầu, nhẹ nhàng xoa một cái... Cái xoa đầu... Khiến người ta muốn rơi lệ.
"Chờ ngũ gia về!"
Nụ cười khuynh thành trước mắt mờ dần, bóng bạch y mới đó đã biến khỏi tầm mắt, như tiên tử trốn trăng, một đi không trở lại...
Cản giác tuyệt vọng dồn lên, trào ra khỏi cổ họng Kim Kiền, biến thành tiếng hét:
"Bạch Ngũ giaaaa! Bạch ngũ giaaaaaaa! Con chuột chết kiaaaaa quay lại đâyyyyyyy!!!!"