Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 570 : phong hà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau đấy một tháng, Diệp Lam Kỳ cuối cùng cũng có thể cử động, đi đứng bình thường. Tuy vẫn còn đau nhức toàn thân nhưng vẫn ổn. Trong một tháng này, Nguyệt Lan đã chăm sóc nàng một cách tỉ mỉ đến hoàn hảo. Ngày ngày thay thuốc, ngày ngày uống thuốc, những vết thương nhanh chóng lành lặn thậm chí còn chẳng để lại sẹo khiến nàng khâm phục không thôi. Nguyệt Lan thấy nàng tỏ ra khâm phục như vậy chỉ cười cười. Nàng ta bảo rằng mình đang phụ giúp cho một y quán, tuy y thuật không cao minh nhưng để chữa những vết thương vụn vặt này thì vẫn thừa. Trong một tháng này nàng cũng đã quen mặt với hầu hết mọi người ở đây và cũng nhẵn mặt với huynh đại của đám - Đại Phong!

Đại Phong tên thật là Lãnh Tiêu Phong nhưng mọi người thường gọi là Phong đại ca. Còn vài tháng nữa đã bước sang cái tuổi mười tám. Nàng đã từng trò chuyện với người này. Đại Phong giải thích cho nàng tại sao mọi người ở đây lại biết đến nàng, tại sao lại thề một lòng bảo vệ nàng. Nhìn Đại Phong cố kìm cảm xúc của mình mà kể. Nàng lại buồn cười.

Vốn Đại Phong là con nhà võ thuật, gia đình cũng khá giả nhưng lại không có tâm tư muốn nịnh bợ tham quan, mưu lợi cho chính mình. Điều đó cũng là một cái gai trong mắt nhiều gia tộc khác, bọn họ thường mượn tay sát thủ muốn diệt sát cả gia tộc, nhưng gia đình Đại Phong không những không sợ mà còn đáp trả lại. Lãnh gia tuy không phải gia tộc có nhiều huyết mạch nhưng cũng có được ba thế hệ, dù gái hay trai trong gia tộc đều được truyền tụng võ công gia truyền. Cha Đại Phong là gia chủ đời này, ông là một người ngay thẳng, công chính liêm minh còn hơn hai đời trước càng khiến cho bọn quý tộc điên cuồng. Đêm đó của bốn năm trước, hàng trăm tên ám vệ vô tung vô ảnh âm thầm tàn sát hết người của hai chi khác, chỉ còn mình người cha và Đại Phong cố gắng chống cự nhưng địch đông ta ít, cuối cùng người cha cũng hi sinh để mở đường cho đứa con trai duy nhất chạy trốn. Tuy trốn thoát thành công nhưng Đại Phong vẫn không an tâm, cố đi càng xa trấn nhỏ mình đã sống càng tốt. Lúc đó trên người hắn đã bị thương không nhẹ, lại không tiền bạc không lương thực. Ngay lúc hắn ngỡ mình sắp chết thì Diệp Lam Kỳ xuất hiện. Hắn nói rằng nàng đã mời một đại phu đến chuẩn bệnh cho hắn, giúp hắn trị thương, còn trả tất cả các chi phí. Nàng không ngại ngần chăm sóc hắn làm hắn dâng lên niềm cảm kích. Nàng để lại cho hắn một ít tiền, bảo hắn phải tiếp tục sống. Sau khi hắn hồi phục thì nàng rời đi, nàng vốn không biết từ lúc đó hắn vẫn luôn âm thầm theo dấu nàng. Nàng là ân nhân cứu mạng hắn, là người bảo hắn phải tiếp tục sống. Dòng máu Lãnh gia trong người hắn không muốn làm một kẻ bội nghĩa! Từ ngày đó hắn đã thề, dù có thịt nát xương tan, hắn cũng sẽ bảo vệ nàng!

Diệp Lam Kỳ trầm mặc sau khi nghe lời kể của Đại Phong, hắn nói có lẽ nàng đã quên bọn họ nhưng bọn họ cả đời cũng không thể quên, càng không được quên! Nhưng đứa trẻ ở đây đều mồ côi cha mẹ, đều được nàng cứu một mạng. Bọn họ đã lập lời thề cùng với nhau, sống chết cũng phải bảo vệ nàng, cũng phục tùng nàng cả đời kể cả khi nàng không còn nhớ đến bọn họ.

Diệp Lam Kỳ thở dài, có được lòng cảm kích này của họ coi như nàng có phúc đi. Vừa xuyên không đã gặp được những người coi nàng như sinh mạng để bảo vệ. Nàng vỗ nhẹ lên vai Đại Phong, đôi vai đấy đang run lên.

-- Đại Phong! Ngươi có xem ta là gia đình không? - Diệp Lam Kỳ nhẹ nhàng hỏi một câu. Đại Phong sắc mặt đỏ lên, Một cỗ nhiệt huyết trong lòng bỗng dâng trào.

-- Hơn cả gia đình, người là sinh mạng của bọn ta! Người cho bọn ta một kiếp để sống, bọn ta dù có tan xương nát thịt đều quyết theo người đến cùng. Chết không hối tiếc!

Nàng mỉm cười hài lòng. Trong lòng cũng đã chấp nhận người ca ca này.

-- Ta cũng vậy. Thật sự trong một tháng nay ta đã xem nơi đây, mọi người ở đây là gia đình của ta. Vậy ngươi sẽ vui lòng nếu ta gọi ngươi một tiếng đại ca chứ?

-- Tiểu thư... - Giọng Đại Phong run lên

-- Không phải tiểu thư! Từ nay ta sẽ là Phong Hà, chỉ là một Phong Hà bình thường như bao người khác. Là Phong Hà trong đại gia đình này!

-- Phong Hà...

-- Người có thể gọi ta là tiểu Hà! Đại ca!

-- Tiểu Hà... Tiểu Hà ... Đại ca bất lực, không thể bảo vệ muội chu toàn... - Đại Phong hai mắt đã phím hồng, sắp nhịn không nổi mà bật khóc.

Diệp Lam Kỳ, à không, bây giờ là Phong Hà. Đại Phong đúng là có năng lực làm việc rất mau lẹ, việc nàng nhờ chỉ trong vài ngày đã xong. Bây giờ trong đám trẻ mồ côi khi thấy nàng đều kêu nàng là Phong Hà. Mà Nguyệt Lan đã chấp nhận nàng làm tiểu muội của mình. Không còn xưng hô kính cẩn với nàng nữa.

-- Tiểu.. Hà này, làm thế này không sao chứ? - Nguyệt Lan bất đắc dĩ mà hỏi, phía sau màn che lại truyền đến tiếng nói.

-- Không sao cả! Chắc hẳn Diệp gia đã nghĩ ta đã chết rồi. Nếu lỡ may gặp ta trên đường thì rất phiền phức. Vẫn nên cải trang bớt đi!

Nói xong, Phong Hà ung dung bước ra ngoài. Nhưng hình dạng chẳng phải một tiểu cô nương mười tuổi đáng yêu mà lại là một tiểu nam hài. Tóc dài được búi cao kiểu nam tử, bộ đồ màu vải bố thô kệt càng tôn lên vẻ khí khái nên có ở nam nhi. Khuôn mặt trắng nõn lại càng mê người khi cải nam trang suýt làm Nguyệt Lan mê mẩn.

-- Lan tỷ tỷ!! - Nguyệt Lan hoàn hồn, vội cười trừ. Quả nhiên là tiểu thư, dù là nam trang hay nữ trang đều hớp hồn người khác.

-- Thôi, chúng ta cùng ra ngoài dùng bữa sáng đi! - Nguyệt Lan đánh trống lảng, kéo tay Phong Hà đến phòng ăn. Nói là phòng ăn thì hơi quá, chỉ là một gian phòng lớn không bị lủng lổ thôi. Lũ trẻ mồ côi chẳng còn nhà để đi, chỉ đành sống tạm trong ngôi chùa bỏ hoang cách xa khu phố. Thông qua Đại Phong, nàng biết có hai mươi lăm người ở đây. Nam tử chiếm mười bảy người, nữ tử thì tám người trong đó chỉ có Nguyệt Lan đã đến tuổi mười sáu, còn lại đều chưa qua lễ cập kê. Tính luôn cả nàng đi! Thân thể này chỉ mới mười tuổi thôi.

Phòng ăn được đặt hai chiếc bàn dài tự đóng, đủ chỗ cho tất cả mọi người. Vì đã gần đến giờ cơm nên mọi người đều đã tập trung đông đủ hết, chỉ còn thiếu mỗi Nguyệt Lan và Phong Hà. Trong nhà ăn đây là một mảnh náo nhiệt đi. Một vài người được phân dọn cơm, những người khác thì ngồi tán chuyện. Đây là lần đầu tiên Phong Hà cùng ăn chung với mọi người, lúc trước toàn để Nguyệt Lan bón cho. Vì vậy nên khó tránh khỏi ngạc nhiên vì cảnh tượng trước mắt.

-- Ở đây náo nhiệt thật! - giọng của nàng không lớn không nhỏ nhưng đủ để truyền vào tai tất cả mọi người ở đây.

"Hít!!!"

Hàng loạt tiếng hít khí lạnh vang lên. Ngay cả Đại Phong cũng không kìm được mà ngẩn người. Trước mắt họ là một mỹ thiếu niên đi, khuôn mặt thon gọn, ngũ quan thanh tú thu hút ánh nhìn nhưng nó chẳng hợp với bộ đồ trên người tiểu nam hài này chút nào, quá mất phong cảnh. Nam hài này tạo cho người ta một cảm giác như thư sinh nhưng không lấn áp khí khái nam nhi quanh người. Đây là ai? Tại sao họ chưa từng thấy qua!? Chẳng lẽ là trẻ lạc?

-- Mọi người sao thế? Chẳng lẽ lại không nhận ra ta? - nam hài kia đột nhiên cười rộ lên, đẹp đến mê ly. Đại Phong lúc này mới hoàn hồn, giọng nói đó không lẫn vào đâu được, chính là tiểu thư.

-- Tiểu Hà! - Đại Phong không giấu được kinh ngạc trong lời nói. Mọi người trong phòng đều giật mình. Là tiểu thư của bọn họ sao? Nhưng tiểu thư là một tiểu cô nương xinh xắn mà, tại sao thành một nam hài rồi?

-- Haha, xem ra ta cải trang tốt đến nỗi ai cũng không nhận ra! - Phong Hà vui vẻ đi vào phòng ăn, Nguyệt Lan ở phía sau đã nhịn cười không nổi rồi.

-- Còn ngẩn người cái gì?! Đây là Phong Hà thật đấy, tất cả các ngươi mau ngậm mồm lại đi! Đúng là buồn cười! - Nguyệt Lan đã không nhịn nổi mà cười khúc khích. Giờ đây mọi người mới nhận ra quai hàm của mình đã mỏi nhừ.

-- Đúng thật là tiểu thư sao?

-- Đúng là không thể tin được!!

-- Tiểu thư đúng là dọa người!

-- Tiểu thư cải nam trang cũng là một tiểu mỹ nam đấy!

Ha ha ha ha ha!!

Nhất thời trong phòng trở nên náo nhiệt hẳn lên. Phong Hà chỉ cười trừ. Mặc cho mọi người tâng bốc nàng lên tận mây. Nàng vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người im lặng. Sau khi tất cả đã ổn định, giọng trong trẻo non nớt của nàng vang lên.

-- Ta đã bị đuổi ra khỏi Diệp gia, cũng là cùng Diệp gia chặt đứt quan hệ. Ta rất vui mừng khi có một gia đình như các ngươi. Như vậy cho nên, đến khi nào cần thiết, các ngươi mới được xưng hô với ta là tiểu thư. Còn bây giờ ta là Phong Hà, một người bình thường như các ngươi. Các ngươi có thể gọi ta như thế hoặc tiểu Hà! Không cần chú ý cái lễ nghi kia nữa! - giọng nàng vang vọng khắp căn phòng, đánh vào lòng hai mươi lăm con người đang ở trong phòng này, làm họ bùng lên một cơn xúc động. Đại Phong khẽ thở dài, cất tiếng nói

-- Nếu tiểu thư đã nói như vậy...

-- Phong đại ca!! - một nam tử tuổi còn chưa qua mười lăm tuổi đột nhiên ngắt lời Đại Phong. Phong Hà biết người này, thiếu niên này là một trong những người đã đến mười lăm tuổi, độ tuổi cao thứ nhì trong đám nam tử -Lục Lăng. Chỉ thấy nam tử Lục Lăng này dáng người cao dong dỏng, chỉ mười lăm tuổi mà đã cao đến mép tai Đại Phong. Khuôn mặt ngăm đen như vẫn không giấu được vài đường nét thanh tú, non nớt trên khuôn mặt, tóc đen búi cao gọn gàng, trong đôi mắt là hồ nước lấp lánh ánh sáng. Lục Lăng thuộc loại người có nhan sắc ưa nhìn.

-- Đại ca, như vậy không thể được! Tiểu thư là đích nữ của Diệp gia, là tôn nữ phủ thừa tướng!! Nàng là chủ tử của chúng ta! Chúng ta không thể nói năng cộc lốc với nàng được! - Lục Lăng bỗng nhiên đứng dậy, rống to một câu, nhanh chóng chiếm được phần lớn lời đồng ý.

-- Lục Lăng!! Ngươi không nói mấy câu sẽ cảm thấy khó chịu trong người à? - một giọng nói lười biếng vang lên, nàng biết người đó là ai, Hàn Thiên - cùng tuổi với Lục Lăng nhưng trái ngược với vẻ năng nổ của Lục Lăng, hắn ta trầm lặng ít nói hơn, nhưng đó không có nghĩa là hắn lạnh nhạt với những thứ xung quanh.

-- Hàn Thiên! Ngươi thì biết cái gì chứ? Mau ngậm miệng lại đi! Bộ muốn ăn đấm à! - Lục Lăng sôi máu mà rống to về phía nam tử đang ngồi đối diện hắn. Hàn Thiên lười biếng chống cằm phản bác Lục Lăng. Nam tử này cũng giống Lục Lăng ngoại trừ thấp hơn Lục Lăng nửa cái đầu. Ngũ quan không quá nỗi bật nhưng đôi mắt lại sắc bén hơn người, khí chất xung quanh thành thục và có phần trưởng thành hơn so với Lục Lăng.

Lục Lăng bắt gặp cái biểu cảm không quan tâm của Hàn Thiên thì càng ức. Hắn cứ có cảm giác như một đứa em trai bị ca ca dạy dỗ. Lúc này hắn rất muốn đánh người.

-- Ca ca! Huynh đừng vậy nữa mà! - một tiểu cô nương ngồi cạnh Lục Lăng vội ngăn hắn lại, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn đáng yêu, bất lực sắp bật khóc.

-- Tiểu Cẩm, muội đừng có cản huynh! Hôm nay huynh không đánh hắn, thật sự rất khó chịu! - Lục Lăng vẫn ngoan cố.

-- Ca ca!! Ngừng lại đi mà! Ngừng lại đi mà! Tiểu thư vẫn còn đứng đây đấy!!

Thân thể Lục Lăng dường như chấn động một cái, tâm trạng vốn bực bội đột nhiên xẹp xuống. Đưa đôi mắt đen về phía cửa, nơi tiểu thư vẫn đứng từ nãy, ánh mắt không dám nhìn thẳng, tâm trạng cứ như hắn vừa mới làm việc xấu bị phát hiện vậy. Có chút xấu hổ! Nhất thời cả căn phòng chìm vào im lặng. Phong Hà tối sầm mặt, sau đó lại thở dài một hơi. Hai tay vỗ cái bốp khiến mọi người đều giật mình. Sau đó nàng lại nở nụ cười tươi như hoa.

-- Cũng đầy đủ rồi. Các ngươi mau ăn bữa sáng rồi còn làm việc!

Thế là bữa sáng trôi qua một cách tẻ nhạt như vậy. Tất cả nam tử trong đám trẻ mồ côi đều có công việc làm thuê nhất định, còn đám nữ tử ngoài Nguyệt Lan phải làm việc ở y quán thì còn lại đều ở lại ngôi chùa để giặt giũ dọn dẹp phòng ốc. Phong Hà đi dạo quanh ngôi chùa bỏ hoang này một lần, nơi đây khá cũ kĩ, có nhiều phòng giống như bị lung lay sắp sập. Nàng dạo một vòng rồi nhanh chóng đưa ra một kết luận. Nàng không xuyên không về quá khứ! Đây là một thời kỳ quá đổi xa lạ với nàng, kiến trúc xây dựng ở đây không phải của thời Thanh hay hay thời Đường. Cả tượng phật cũng không phải của Quan Thái Âm hay Bồ Tát. Nàng khẽ nhíu mày, nhắc mới nhớ, Nguyệt Lan đã từng giới thiệu cho nàng về đại lục này. Thiên quốc ở phía đông, cũng là nơi nàng đang sống. Phía nam thì có Sở Quốc, tây là Kinh Quốc còn phía Bắc là của Tề Quốc. Bốn quốc gia này đều có diện tích chia đều với nhau, binh lực cũng ngang ngang nhau nên không nước nào dám phát động chiến tranh, tứ đại đế quốc đã sống trong hòa bình mấy trăm năm nay. Nhưng theo lời Nguyệt Lan nói thì hoàng gia Thiên Quốc đang chiêu binh mãi mã, e là chuẩn bị cho chiến tranh. Nhưng Phong Hà không quan tâm lắm, chỉ cần họ không làm hại đến nàng và đại gia đình này thì nàng sẽ không để tâm đến họ.

Còn một điều nữa mà nàng quan tâm. Dường như nội lực của nàng đã theo nàng đến thời kỳ này. Kiếp trước, nội lực là thứ khiến nàng tự hào nhất, thật không ngờ kiếp này nàng vẫn giữ được nó, tâm pháp Dương Châu Mạn đã được tổ tiên nàng truyền thừa đã nhiều đời, với đặc tính ôn hòa, nó phù hợp để chữa trị nội thương. Cũng nhờ tâm pháp này mà nàng mới có thể đã thông kỳ kinh bát mạch của cái cơ thể yếu đuối này, chữa trị thương thế. Phong Hà đang suy nghĩ làm sao để cơ thể này cường tráng lên thì nghe được tiếng nói chuyện lanh lảnh của một đám nữ nhi phát ra từ chỗ giếng nước. Thì ra bọn họ đang giặt y phục bẩn. Đến tận hai mươi mấy bộ y phục, chắc giặt nó lâu lắm.

-- Tiểu thư?! Sao người ra đây vậy? Lan tỷ tỷ bảo rằng người phải cần nghỉ ngơi nhiều! - Tần Dạ, nữ hài đã khóc thét lên khi phát hiện nàng tỉnh lại. Năm nay đã mười một tuổi, lớn thứ nhì trong đám nữ tử. Nàng ta phát hiện ra nàng đằng xa, vội hô một tiếng.

-- Dạ tỷ tỷ! Ta không phải đã nói rồi sao? Không nhất thiết phải gọi ta là tiểu thư! - nàng bật cười, đi đến gần bọn họ.

-- chúng ta đều không khác biệt tuổi tác gì mấy, mọi người cứ gọi ta là tiểu Hà đi! - khi nghe xong câu nói này của nàng, bảy nữ hài kia thả lỏng người ra.

-- Vậy tiểu Hà cũng không cần khách khí với với chúng ta nữa. Chỉ cần gọi tên thôi cũng được! - Tần Dạ cười cười phân phó. Nữ hài này cũng có một chút tư sắc, nhưng tính cách lại phóng khoáng chẳng khác gì nam tử. Nàng cũng có chút hảo cảm với nàng ta.

-- Mọi người cần ta giúp một tay không? Ta cũng đang rảnh rỗi, cho ta phụ với nhé! - nàng xoắn tay áo bắt đầu kéo gầu nước từ giếng lên. Mọi người vội cản lại nhưng có khuyên cách mấy Phong Hà đều không chịu ngừng, đành phải chấp nhận. Nhất thời từ chỗ giếng nước vang lên vài tiếng cười lanh lảnh của thiếu nữ làm vui lòng bất cứ ai. Nàng đã thành công trong việc hòa nhập với những nữ hài này, họ còn trò chuyện với nhau về rất nhiều nội dung khác nhau. Giúp nàng giải thích những thắc mắc. Còn khuyên nàng nên bôi đen da thêm để trông giống nam tử hơn. Nàng không biết rằng có một người lạ đã để ý đến những tiếng cười kia. Đặc biệt là một giọng cười lanh lảnh trong hơn cả tiếng chuông bạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio