Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 571 : một lũ các ngươi đều là kẻ ngốc!! ngốc đến hết thuốc chữa rồi!!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mất hết một canh giờ mới giặt xong được mớ đồ để đem ra phơi. Phong Hà cùng những đứa trẻ chơi đùa cùng nhau rất vui vẻ. Nhất thời Phong Hà cảm thấy mình như trở về thời tuổi thơ. Đây là gia đình nàng, gia đình quý giá mà nàng muốn bảo vệ.

-- Tiểu Hà! Lát nữa muội có muốn xuống phố không? - Tần Dạ đột nhiên hỏi

-- Được chứ?! Ta rất muốn xuống phố! Cả tháng nay chẳng được đi đâu làm ta buồn chán sắp chết rồi!! - Phong Hà vui mừng, hai mắt sáng long lanh.

Thấy vẻ mặt này của nàng, tất cả đều bật cười. Giờ họ không còn cảm thấy xa cách với cô tiểu thư này nữa, nàng cũng giống bọn họ, cũng chỉ là một đứa trẻ thôi. Tần Dạ cười cười, quay sang một bên gọi một tiểu cô nương.

-- Tiểu Cẩm!!

Phong Hà nhận ra đó là tiểu cô nương đã cản Lục Lăng lại lúc sáng. Nữ hài đó càng đến gần, Phong Hà càng chắc chắn ngũ quan của tiểu cô nương nàng khá giống Lục Lăng. Mà hình như cũng họ Lục... Cái thân xác này đã làm như thế mà cứu luôn cả cặp huynh muội vậy?!

-- Dạ tỷ tỷ, có chuyện gì vậy ạ? - Tiểu Cẩm vừa đến vừa hỏi. Nữ hài này có khuôn mặt non nớt khả ái đáng yêu, sau này lớn lên cũng là một mỹ nhân đi!

-- Lát nữa tỷ sẽ gửi ít tiền. Muội xuống phố mua chút rau thịt cho bữa trưa. Tiện thể đưa tiểu Hà đi cùng.

Tiểu Cẩm gật gật cái đầu nhỏ, e ngại nhìn thoáng qua Phong Hà vẫn luôn giả nam trang từ sáng, khuôn mặt có chút đỏ lên.

-- Ta tên Lục Tiểu Cẩm! Xin được giúp đỡ! - Phong Hà cười khẽ trong lòng, cả hai là anh em tại sao lại khác hẳn nhau một trời một vực như vậy? Lục Lăng bướng bỉnh hơn lừa, Tiểu Cẩm lại là tiểu cô nương đáng yêu.

-- Tiểu Cẩm, ta và ngươi đều cùng tuổi, xưng tên với nhau là được rồi! - Tiểu Cẩm vóc người nhỏ nhắn, thậm chí còn thấp hơn nàng nửa cái đầu. Nàng ta gật nhẹ đầu, giọng non nớt gọi tên nàng.

-- Vậy... Phong, Phong Hà! - Phong Hà bật cười to khi thấy vẻ mặt ngượng ngùng của tiểu cô nương mười tuổi trước mắt. Đúng là tiểu mỹ nhân!

Trên ngọn đồi xa xa vang lên tiếng cười lanh lảng của nàng, chúng như tiếng chuông ngân vang trong vắt làm rung động cả cảnh vật xung quanh. Và làm rung động luôn trái tim của một người khác ở phía xa.

-- Công tử?! - Tất An cảm thấy kỳ lạ, vội hô một tiếng.

Nam tử với ngũ quan tuấn mỹ kia như giật mình, quay sang hắn ta hỏi chuyện gì. Hắn ta vội lắc đầu, tiếp tục theo phía sau nam tử đó, có đánh chết hắn cũng sẽ không mở miệng lần nữa đâu! Tất An cảm thấy chủ tử của mình rất kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ. Mặc dù chủ tử lúc nào chả thế nhưng vài hôm trở lại đây hắn lại nhận thấy chủ tử kỳ lạ theo một cách nào đó. Hai hôm trước, chủ tớ bọn hắn ngẫu nhiên đi qua nơi đây. Chủ tử đã đứng rất lâu trên ngọn đồi này, nhìn xuống một ngôi chùa bỏ hoang mãi nửa canh giờ mới chịu rời đi. Hắn cảm thấy rất rất kỳ lạ. Ngôi chùa đó đã bỏ hoang cách đây rất lâu rồi, hiện tại chỉ có một nhóm trẻ mồ côi sống ở đó thôi. Nó có gì hấp dẫn vị chủ tử này chứ? Nhưng hôm nay người lại dạo phố, không nói không rằng lại đi đến đây một lần nữa. Bọn hắn đã đứng ở đây suốt một canh giờ rồi!

Chủ tử của hắn vẫn còn rất trẻ, cũng mười sáu tuổi đi! Tuy độ tuổi này có những hành động khó hiểu thì cũng chẳng sao. Nhưng hành động của người quá khó hiểu đi, ngay cả hắn đã hầu hạ bên cạnh người từ lúc bé tí cũng không hiểu được!

-- Tất An! - Tất An đang thầm oán thán mình vô dụng trong lòng đột nhiên giật cả mình vì tiếng gọi.

-- Vâng ạ! - vội vàng hô lên, sau gáy hắn đã tràn đầy mồ hôi lạnh rồi.

-- .... Ngươi nghĩ khi nào thì ta mới có thể gặp mặt đây!? - giọng trầm thấp đấy vang lên, mặt Tất An trắng bệt không còn tí huyết. Con bà nó! Chủ tử của tôi ơi! Người hỏi cộc lốc như vậy làm sau mà tôi hiểu đây?!!! Gặp ai chứ? Có ai mà ngài không gặp được chứ?! Bằng thân phận của ngài, người ta cầu gặp cũng gặp không nổi!! Tất An cố không lau những giọt mồ hôi đang rịn đầy trán, giọng giữ để không run, đáp một câu rất lý trí.

-- Chủ tử, người đang đùa thuộc hạ sao? Nếu muốn gặp mặt thì cứ việc gặp mặt thôi! Đâu cần phải do dự như vậy! - nam tử tuấn mỹ kia tỏ vẻ trầm ngâm, lặp lại lời hắn nói

-- Muốn gặp thì cứ việc gặp sao?...

Đôi mắt đen tuyền đột nhiên xoẹt qua hai bóng dáng. Xoay người đi khỏi ngọn đồi. Giọng nhàn nhạt cất lên.

-- Về phủ thôi! - Tất An mừng huýnh vội vã vâng dạ đi theo sau.

Phong Hà và Lục Tiểu Cẩm sau khi nhận số tiền mua thức ăn từ Tần Dạ thì nhanh chóng dắt tay nhau xuống phố. Tiểu Cẩm vẫn giữ vẻ e lệ của một thiếu nữ có gia giáo còn Phong Hà đã như con chim xổ lồng mà bay nhảy khắp nơi. Không thể trách nàng được, Phong Hà đã bị giam một tháng trời trên giường bệnh. Không đi được cũng chẳng đứng được. Đây cũng là lần đầu tiên nàng ra ngoài từ sau khi trọng sinh đi!

-- Phong Hà! Phong Hà! Ngươi đi chầm chậm thôi, kẻo té đấy! - Tiểu Cẩm muốn hộc hơi mà đuổi theo nam hài đang vui vẻ đến quên trời quên đất. Nam hài này nước da ngăm đen, khuôn mặt ngũ quan không tầm thường, lộ vẻ mạnh mẻ của nam tử. Nhưng đôi mắt lại sóng sánh như nước hồ mùa xuân, sáng long lanh, hút hồn những ai nhìn vào.

-- Hahaha!! Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm! Đừng lo mà. Ta sẽ không té đâu! Hahaha!

Phong Hà sảng khoái cười to. Chân chạy mãi không thôi. Đến khi ra đường mòn thì lại bất cẩn vấp phải hòn đá, mất đà sắp ngã. Nàng lại cảm nhận được một lực đang đỡ mình từ sau lưng.

-- Cẩn thận một chút! - giọng nam tử trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu. Nàng tò mò ngước lên. Đấy là một thanh niên khoảng mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt mang theo nét trưởng thành cùng với khí chất ôn hòa đặc biệt mê người, mái tóc đen dài được buột nhẹ sau lưng, đặc biệt là đôi mắt rất có thần thái nhưng lại như cửa sắt, ai cũng không cho mở, thứ khiến nàng chú ý nhất lại là chiếc khuyên bạc được chế tác tinh xảo nằm bên tai trái của hắn, nó thật có sức hấp dẫn, một thân tử y càng tôn thêm vẻ bí hiểm. Hơi thở như ẩn như hiện vờn quanh đỉnh đầu nàng, những điều đó cho nàng biết rằng người này không tầm thường. Nội lực của người này chắc hẳn hơn cả nàng hiện tại.

-- Phong Hà!! Mồ, ngươi hù chết ta rồi!! - Tiểu Cẩm đã chạy đến nơi, thở hắc ra một hơi.

-- Đa tạ huynh đài đã ra tay giúp đỡ! - Phong Hà vội vàng xoay người, chấp tay thi lễ với thiếu niên. Nếu lúc nãy không có người này đỡ thì với nội lực Dương Châu Mạn hộ thể nàng vốn không lo bị ngã, nhưng người ta có lòng tốt thì cứ nhận vậy.

-- Đa tạ huynh! - Tiểu Cẩm còn cảm tạ người đó một lần nữa. Y chỉ cười, một nụ cười ôn nhu khiến Tiểu Cẩm phải đỏ phừng cả mặt.

-- Không có gì, đừng khách khí! Ta có việc, xin cáo từ! - Y cáo biệt, rồi đi tiếp trên con đường mòn về phía trước, ngược hướng với các nàng. Sau đó nàng đã bị Tiểu cô nương hiền lành là Lục Tiểu Cẩm đây khiển trách cho một trận rồi mới tiếp tục xuống phố. Phong Hà vốn không biết, nam tử lúc nãy cứ như vô tung vô ảnh theo sau các nàng.

Trong phố thật náo nhiệt! Phong Hà vừa giương mắt thích thú vừa nghe Tiểu Cẩm giải thích. Nơi đây là thành Châu Diệp, có Diệp gia gia tộc đệ nhất quản lý và là một trong năm thành trì quan trọng nhất của Thiên Quốc bao quanh đế đô từ năm phía. Nhóm nam tử trong đám được tản ra và làm thuê ở khắp khu vực thành Châu Diệp để tìm hiểu thông tin. Riêng Nguyệt Lan không thể đi xa nên chỉ có thể phụ giúp ở một y quan phía đông thành, cũng là khu vực nàng và đám trẻ đang sống. Cửa lớn của Diệp gia lại nằm ở phía tây nên nàng có lẽ bớt cảnh giác hơn.

Các nàng dạo qua rất nhiều cửa hàng, sau khi sắm sửa xong những gì Tần Dạ yêu cầu, Tiểu Cẩm đã gửi giỏ đồ ở y quán mà Nguyệt Lan đang làm việc. Sau đó được sự cho phép của Nguyệt Lan, Tiểu Cẩm mới dám dẫn Phong Hà đi dạo phố.

-- Phong đại ca cùng năm, sáu ca ca khác đều ở cửa thành phía tây, giúp chuyên chở hàng hóa. Còn ca ca thì làm tiểu nhị ở một tửu quán gần đây, không chỉ Lăng ca ca mà còn bốn năm người nữa cũng làm tiểu nhị nhưng rãi rác khắp nơi trong thành. Hàn Thiên, huynh ấy là người giỏi tính toán, giỏi chữ nghĩa nhất cả bọn nên được nhận vào một hiệu cầm đồ ở đây. Còn có...

Tiểu Cẩm một phen giới thiệu tất cả cho nàng nghe. Phong Hà chỉ cười cười, lặng im nghe nàng ta giới thiệu.

-- Lão bá, cho ta hai xâu hồ lô! - giọng non nớt của Lục Tiểu Cẩm vang lên làm ai cũng yêu thích.

-- Ô, Tiểu Cẩm à? Hôm nay ngươi đi với bằng hữu mới à? Tên nhóc Hàn Thiên đâu rồi?

-- Hàn Thiên, huynh ấy vẫn còn làm việc! À phải rồi, đây là Phong Hà. - Phong Hà cuối chào ông lão phúc hậu kia.

-- Tiểu Hà! Hôm nay cứ mừng ngươi có thêm bằng hữu đi. Hai xâu này không cần lấy tiền đâu!

-- Lão bá! Không thể được! - Tiểu Cẩm từ chối ngay tắc lự.

-- Bá cũng như chúng ta, làm sao ta nỡ lấy không của bá!!? - Tiểu Cẩm nhanh tay nhét một nắm tiền đồng vào tay ông lão làm ông không kịp từ chối.

-- Haizz! Lão đây chỉ còn mỗi cái thân già! Tiểu Cẩm nếu ngươi có thế nói chuyện với lão hàng ngày cũng đủ cho lão vui rồi. Nhưng mà nếu là tấm lòng của ngươi thì lão bá đây đành nhận vậy.

Trời đã gần đến trưa và hai xâu hồ lô trên tay hai hài tử kia cũng sắp hết. Phong Hà hôm nay đã rất vui, nàng đã quen được rất nhiều người tốt. Đặc biệt là ông lão bán hồ lô kia, một ngày nào đó nàng sẽ cảm tạ ông ấy.

-- Phải rồi Tiểu Cẩm! Ngươi biết đọc, biết viết chữ không? - Nàng đột nhiên nhận ra một vấn đề cực nghiêm trọng. Vội quay sang hỏi

-- Nếu là đọc không thì có thể nhưng ta không thạo viết chữ lắm. - Tiểu Cẩm ăn xong quả hồ lô cuối cùng rồi trả lời

-- Mọi người đều thế sao? - nàng chắc chắn chữ viết ở đây là tiếng trung phồn thể nhưng thời đại này chẳng phải quá khứ của Trung Quốc. Nếu bọn họ không được học thì nàng sẽ nghĩ cách giúp bọn họ biết đọc, viết. Nhưng ngược với suy nghĩ của nàng, Tiểu Cẩm dường như rất đắc ý mà nói

-- Phong đại ca là người biết nhiều chữ nhất trong cả đám! Nguyệt Lan tỷ tỷ là người có nét chữ đẹp nhất trong đám! Còn Hàn Thiên ca ca thì tinh thông phép tính toán. Còn Tần Dạ tỷ thì là người biết nhiều thơ văn nhất, tuy tỷ ấy viết chữ không được đẹp. Bốn người bọn họ cứ mỗi ngày nghỉ sẽ thay phiên dạy những người chưa biết đọc viết. Còn có Phong đại ca hay luyện võ cho đám con trai. À mà, một tháng nay do chăm sóc ngươi nên nghỉ dạy, có lẽ vài ngày nữa sẽ dạy lại.

-- Vậy à! - thì ra là nàng làm họ bận rộn hơn à.

-- Tiểu Cẩm, ngươi có thích học không?

-- Rất thích!! Ta thích đọc thơ lắm! - nụ cười của Tiểu Cẩm cứ như ánh bình minh, chúng lây luôn cho nàng sự vui vẻ, cái ấm áp mà nàng đã từng đánh mất.

-- Đến y quán rồi! Chúng ta mà không về nhanh thì Tần Dạ tỷ sẽ không kịp làm bữa trưa đâu! - Tiểu Cẩm vui vẻ chạy đi trước làm Phong Hà bất đắc dĩ phải theo đuổi theo sau. Bỗng nhiên có tiếng ngựa hí vang cùng với tiếng quát to xông thẳng lên trời.

Lúc đó Phong Hà chẳng kịp nghĩ ngợi vì, vận nội lực đẩy Lục Tiểu Cẩm đã thất thần vào bên kia đường, một mình mình đứng trước hai vó ngựa sắp ập xuống...

--Phong Hà!!! - nàng nghe tiếng Tiểu Cẩm thét lên... Nhưng không kịp mất rồi. Trời ạ, nàng lại làm phiền những người này lần nữa rồi!

-- Phong Hà!!!

" Ầm!!! "

Con ngựa đột nhiên ngã huỵch xuống, kéo theo chiếc xe ngựa lật bánh, đáng ầm xuống đường. May là con đường rất rộng nếu không đã có người bị thương rồi. Phong Hà chầm chậm mở một mắt, liền thấy mình đang ở trong vòng tay một người. Mà người đó chẳng xa lạ gì với nàng, đó là Hàn Thiên. Vòng tay đang bế nàng vẫn còn run run.

--Phong Hà! Phong Hà!! Huhuhuhu!!! Ngươi không sao chứ!? Không sao chứ? Huhuhu! Đều do ta, nếu ta không chạy đi trước... - Tiểu Cẩm òa khóc nức nở, bấu chặt lấy ống quần của Hàn Thiên mà khóc. Thân thể Hàn Thiên chấn động một cái, khom người thả thân thể gầy nhỏ trong lòng mình xuống. Giờ đây hắn không biết trong lòng mình có tư vị gì, chỉ biết nó đau như cắt da xẻ thịt. Khi nhìn thấy nam hài khi không tiếc thân mình mà đẩy Tiểu Cẩm ra khỏi vó ngựa sắt, dường như hắn lại thấy cái tình cảnh một tháng trước khi hắn nghe tin nàng bị đánh chết và bị vứt bỏ khỏi Diệp gia. Hắn chắc chắn rằng hắn không hề muốn và cũng không bao giờ muốn cảnh tượng đó lặp lại một lần nữa. Nhưng bây giờ, cảnh tượng đó lại hiện ra trước mắt hắn. Lúc đó thân thể hắn không tự chủ được mà bay đến. May mà nàng vẫn không sao! May mà hắn đến kịp! May mà hắn theo Phong đại ca học khinh công....

-- Phong Hà!!Phong Hà!! Huhuhuhu!!! - Tiểu Cẩm ngay khi nàng được thả xuống liền ôm cổ nàng chặt cứng, bộ dạng sống chết quyết không thả mà khóc rống lên.

-- Ta không sao rồi! Không sao cả! - giọng nàng vang lên còn làm Tiểu Cẩm khóc to hơn.

Mà lúc này, mọi người đã xúm lại chiếc xe ngựa xấu số kia. Kéo người đánh xe đã bất tỉnh nhân sự vào y quán gần đấy và cũng là nơi Nguyệt Lan làm việc. Nàng cùng Hàn Thiên và Tiểu Cẩm đều phải vào đây và không tránh được một trành trách mắng của Nguyệt Lan!

-- Tiểu thư của tôi ơi! Tiểu muội muội không muốn sống của tôi ơi!!! - Nguyệt Lan miệng thì ca cẩm, tay lại thoang thoát bôi thuốc.

-- Rốt cuộc thì khi nào người mới tha cho trái tim của bọn ta đây!? Trái tim này đã treo ngược cành cây không biết bao nhiêu lần rồi này!!! - Nguyệt Lan bỗng nhiên mạnh tay, người được thoa thuốc rên lên một tiếng, trong đôi mắt to tròn long lanh đã sớm ngập đầy nước, nhưng lại cố không cho nó rơi xuống.

-- Nguyệt Lan!! Tỷ mạnh tay quá rồi! Tiểu Cẩm chịu không nỗi đâu!! - cuối cùng thì người gây ra bao nhiêu nỗi lo cho họ, Phong Hà cuối cùng cũng phải lên tiếng, cứu rỗi cho tiểu cô nương đã sắp chịu không nỗi đau đớn mà khóc lên.

Sau sự cố lúc nãy, tuy Phong Hà không bị thương gì nhưng Lục Tiểu Cẩm - người mà nàng đã đẩy ra xa lại chịu vài vết xước rướm máu ở tay và trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

-- Oái! Tiểu Cẩm! Cho tỷ xin lỗi nhé! - Lục Tiểu Cẩm lắc đầu, ý bảo không sao. Cả bốn đang ở một phòng bệnh của y quán. Hàn Thiên từ lúc bào trong phòng im liềm như chết, không nói một câu.

-- Nếu không phải Hàn Thiên đến kịp thì người đã bị móng ngựa giẫm nát rồi! Người phải nói sao đây? Tuy hành động đó là để cứu Tiểu Cẩm nhưng người không thể đặt mình vào nguy hiểm như thế được!! Phải không Hàn Thiên?! - Nguyệt Lan vẫn thao thao bất tuyệt bỗng nhiên chuyển đối tượng, quay sang Hàn Thiên vẫn đứng bất động phía sau từ nãy. Chỉ thấy sắc mặt Hàn Thiên tối đen, con ngươi đen nhánh run rẩy không ánh sáng, không dám nhìn thẳng vào Nguyệt Lan.

-- Hàn Thiên! Huynh sao vậy!? - Phong Hà tò mò hỏi. Ngay lúc này, Hàn Thiên đột nhiên dập hai gối quỳ xuống. Nguyệt Lan cũng không nén nổi mà kinh ngạc.

-- Tiểu thư... - giọng Hàn Thiên khàn khàn mà nỉ non hai tiếng. Trong giọng nói không giấu được sự run rẩy.

-- Hàn Thiên?! Không phải ta đã nói rằng không cần phải xưng hô như thế sao?! Chỉ cần gọi tên ta! Phong Hà! - Phong Hà tối sầm mặt, giọng nói cũng lạnh xuống.

-- Ta biết điều đó làm người khó chịu nhưng... Chỉ lần này thôi, hay nghe thỉnh cầu của ta, không phải, là của tất cả chúng ta! - Hàn Thiên giọng nói không khống chế được mà run rẩy.

-- ....

-- Ta biết người chỉ muốn cứu Tiểu Cẩm nên mới làm như vậy... Ta không biết những người khác có cảm thấy như ta không, nhưng khi người không tiếc bản thân mà cứu muội ấy, cảnh tượng đó làm ta thấy lại tình cảnh một tháng trước. Làm ta dâng lên cảm xúc rất muốn liều mạng! Ta ngàn vạn lần không muốn gặp tình cảnh đó lần nào nữa, không một lần nào nữa! Tất cả chúng ta đều không muốn thấy người thương tổn! Cho dù thương tổn là do bọn ta gây ra, chúng ta đều không muốn người gánh trách nhiệm đó! Nhìn người bị thương, chúng ta thật sự hít thở không thông! Vậy cho nên... Ngàn vạn lần xin người... Xin người hãy trân trọng bản thân hơn! Xin người!... Xin người... - giọng Hàn Thiên đã run đến nỗi không thể nói liền mạch.

Tiểu Cẩm mắt vốn đã ngân ngấn nước, sau khi nghe những lời của Hàn Thiên lại không kìm được mà khóc thút thít. Đều là tại nàng, tiểu thư là vì cứu nàng! Tiểu Cẩm trong lòng không ngừng tự trách chính mình. Tay cố lau đi những giọt nước mắt nhưng nó cứ trào ra mãi không chịu ngừng. Trên đỉnh đầu bỗng nhiên có sức nặng.

-- Không sao! Ta vẫn ở đây! - Giọng Phong Hà dịu dàng vang lên đỉnh đầu, Tiểu Cẩm nhanh chóng thấy lòng mình nhẹ nhõm đi phần nào. Nguyệt Lan sau khi nghe xong những gì Hàn Thiên nói chỉ cười cười. Giọng dịu dàng vang lên.

-- Hàn Thiên, đệ mau đứng lên đi!

-- Không thể! Khi nào tiểu thư chấp nhận thỉnh cầu này đệ mới có thể đứng dậy! Nếu không thì đệ sẽ quỳ mãi ở đây! -giọng Hàn Thiên đột nhiên đanh lại, cơ thịt khắp cơ thể như gồng lên. Đôi mắt có thần thái kia kiên định nhìn Phong Hà từ nãy giờ vẫn trầm mặc. Một lát sau nàng mới cười rộ lên, giọng trong vắt vang lên, đánh vào tâm trạng kiên định của Hàn Thiên khiến nó sụp đổ.

-- Một lũ các ngươi đều là kẻ ngốc! Ngốc đến hết thuốc chữa rồi!! Tuy nhiên, ta lại không chán ghét lũ ngốc các ngươi! Được, thỉnh cầu này, ta chấp nhận!

Giọng nàng sang sảng vang vọng khắp phòng bệnh. Nàng chấp nhận tin những người này, cũng là chấp nhận bất cứ thỉnh cầu gì từ họ. Nhưng nếu dám bội nghĩa với nàng, các ngươi chắc chắc sẽ chết không toàn thây!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio