Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 572 : không người nào có thể như nàng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên mái nhà của một y quán nào đó có một thân ảnh nam tử vận một thân hắc y đang chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện đang diễn ra bên dưới. Khi nghe được giọng cười giòn tan của nữ tử vang lên, trái tim vốn đang thít chặt của hắn mới được thả lỏng. Người này thật sự không khiến người khác lo lắng đến ngưng thở thì không chịu được mà! Tại sao chủ tử hắn lại để ý đến nàng kia chứ? Nàng ta có gì mà hấp dẫn sự chú ý mà chủ tử không bao giờ có ở nữ nhân?

Đôi mắt đen nhánh đột nhiên lóe lên tia sát ý, phẩy ống tay áo, mang theo một tia nội lực mà đánh trả lại một hòn đá nhỏ đang bay đến chổ y. Chỉ nghe bốp một tiếng cùng với một tiếng rên rỉ đến nghiên trời lệch đất.

-- Ai nha!!! Mạc Ngôn!! Ngươi có thể nhẹ tay một chút không? Ta vốn đâu có xuất ra nội lực! - chỉ thấy phần mái nhà bên kia ló ra một cái đầu đã bị u một cục khá lớn. Một nam tử khác xuất hiện, lên tiếng trách móc người có tên gọi Mạc Ngôn kia. Nam tử này nếu không có cái u to như quả trứng kia trên trán thì cũng là một mỹ nam đi!

-- ..... - Đối với tên phiền phức này Mạc Ngôn lựa chọn im lặng, có nói gì với hắn cũng như nước đổ đầu vịt!

-- Ai nha!! Xem kẻ vô tình nhà ngươi kìa! Huynh đệ bị thương mà cũng không lấy một chút thương tâm! Không hiểu sao chủ tử lại tín nhiệm ngươi thế không biết!.... - người vừa tới, tay thì xoa trán, miệng thì lải nhải không ngừng. Còn Mạc Ngôn thì làm mặt lạnh. Ở lâu với tên phiền toái này, Mạc Ngôn cuối cùng cũng luyện được cảnh giới mắt điếc tai ngơ, trực tiếp lược bỏ một rổ lời tầm phào của tên nọ, chỉ tập trung vào nội dung chính. Sau khi nghe tên nọ bảo rằng chủ tử bảo hắn đến rước y về. Thân thể Mạc Ngôn chấn động mạnh một cái, mũi chân vừa điểm đã lao vút đi qua mấy nóc nhà đủ cho thấy một thân khinh công tuyệt kỹ! Bỏ lại tên nói nhiều kia gọi ý ới theo sau. Người này có khinh công cũng thuộc vào loại thượng thừa. Cả hai người, huynh chạy trước ta theo sau, hết thời gian một nén hương cuối cùng đáp xuống sân một trạch viện ở phía nam thành Châu Diệp. Tất An đã đứng đợi sẵn ở nơi đó.

-- Thiệu Vấn! Ngươi im đi được không? Từ xa đã nghe tiếng ngươi lải nhải không ngừng! Chủ tử đang rất không vui đấy! - Tất An hắng giọng mắng. Quả nhiên khi nghe Tất An nói thì cái gánh hát di động tên Thiệu Vấn kia liền im bặt. Lại nói chủ tử bọn hắn đang không vui, mà khi chủ tử không vui rất đáng sợ! Nếu hắn mà không im đi chắc chắn hắn sẽ là người bị đưa lên thớt làm thịt trước tiên.

Cuối cùng chịu ngừng! Đó là suy nghĩ bỗng nhiên xoẹt qua tâm trí Mạc Ngôn. Trừ những lúc ở cạnh chủ tử, hắn thà ở chung một chỗ với Tất An hơn tên lẻo mép Thiệu Vấn kia. Tất An vừa nói xong, Mạc Ngôn đã điểm mũi chân nhảy qua vài mái ngói, rồi đáp xuống trước một căn phòng. Hắn gõ cửa hai tiếng, liền nhận được lời cho phép vào trong.

-- Mạc Ngôn, ngươi biết ta gọi ngươi về vì việc gì không?... - giọng nam tử trầm thấp vang lên, chứa theo một chút gì đó khó chịu trong cảm xúc, nhưng nét mặt tuấn mỹ của chàng lại chẳng thể hiện được gì, vẫn nhâm nhi thưởng thức chum trà vẫn nghi ngút khói. Mạc Ngôn ngay khi vào phòng liền quỳ xụp xuống, tầm mắt không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cuối xuống đất.

-- Thuộc hạ biết!

-- Còn không mau kể lại sự tình cho ta!? - lời nam tử vừa thốt ra đã đi kèm theo gió lạnh thấu xương. Mạc Ngôn khẽ rùn mình. Bắt đầu kể lại diễn biến vụ tai nạn lúc nãy. Nam tử kia vẫn ung dung uống trà, vẻ mặt nhàn nhã cứ như không quan tâm đến điều gì, nhưng khi nghe đến đoạn nam hài lúc đó vì cứu tiểu cô nương kia nên bị đặt trước vó ngựa sắt, tay đã siết chặt chum trà, chỉ cần một lực nhỏ nữa thôi thì nó sẽ vỡ ngay tức khắc.

-- Thuộc hạ phải đánh ngất người lái xe. Đánh gãy chân con ngựa mới có đủ thời gian để một người cứu nàng ra...

"Choang!"

Cuối cùng thì chum trà vẫn không chịu được lực ép từ tay chàng ta, vỡ vụn thành từng mảnh, găm sâu vào tay chàng ta, những giọt máu hòa với nước trà nhiễu xuống sàn.

-- Chủ tử!! - Mạc Ngôn thất kinh vội bật dậy.

-- Quỳ ở đó!! - Giọng lạnh băng của nam tử đấy vang lên. Mạc Ngôn kích động nhưng cũng đành phải tiếp tục quỳ ở đó, không dám xê dịch dù chỉ một li.

-- Tất An! - bên ngoài vang lên tiếng đáp. Chỉ thấy Tất An đem vào cuộn băng vải trắng cùng với thuốc. Nhanh nhẹn băng bó lại bàn tay đã bị cắm nát những mảnh gốm của chàng ta. Trên trán Tất An không giấu được mồ hôi lạnh. Con bà nó! Rốt cuộc Mạc Ngôn báo cáo thứ gì mà khiến chủ tử hắn tức giận đến nổi quên luôn bản thân vàng ngọc của mình vậy? Tất An lòng thì oán, miệng thì ngậm chặt không dám hó hé dù chỉ một từ nào. Hắn biết rõ, nếu hắn dám lẻo mép thì chắc chắn đời hắn xong! Mất thời gian một tuần trà, Tất An mới lấy hết được những mảnh gốm ra khỏi lòng bàn tay chủ tử của mình. Thoa thuốc rồi băng bó kĩ càng lại.

-- Là ai đã cứu? - Tất An đã thu dọn xong xuôi đồ dùng, chuẩn bị ra ngoài thì nghe chàng ta đột nhiên hỏi. Mà người được hỏi không phải hắn mà là Mạc Ngôn từ nãy vẫn quỳ ở kia.

-- Một đứa bé trong đám trẻ. Tên là Hàn Thiên.

Tất An khó hiểu, vô cùng khó hiểu! Hàn Thiên?! Chủ tử bọn hắn biết người này sao? Tại sao hắn chưa từng nghe qua? Không biết tại sao nhưng hắn có cảm giác rằng mình đang bị cho ra rìa một chuyện gì đó...

-- Tất An, gọi Thiệu Vấn vào đây. - hắn vội vâng dạ rồi bước ra ngoài. Một lát sau lại đẩy tên lẻo mép Thiệu Vấn vào, sau đó khép cửa lại, ngăn cách với những âm thanh phía trong.

-----

Cửa khẩu phía tây, nơi bọn Đại Phong đanh làm việc. Cả bọn đang ngồi nghỉ trưa. Vì nơi đây cách khá xa ngôi chùa bỏ hoang mà bọn họ đang sống nên cả bọn không thể về ăn bữa trưa, chỉ đành ăn tạm vài cái màng thầu.

-- Phong... Phong.. Phong đại ca!!!! - ngay lúc Đại phong vừa ăn xong cái màng thầu đầu tiên. Từ phía xa, y đã nghe tiếng kêu khá to đang chạy đến.

-- Tiểu Bạch? Tại sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đang làm việc ở phía bắc thành sao? - y nhanh chóng nhận ra người đang chạy hụt hơi đến chổ mình là tiểu tử Bạch Vũ vốn làm tiểu nhị ở một tửu quán nhỏ phía bắc thành.

-- Phong đại ca! Tiểu thư... Tiểu thư...

Sau khi nghe những gì tiểu Bạch nói, tất cả những người ở đây, kể cả Đại Phong sắc mặt đều trắng bệch không tý huyết sắc. Tất cả đồng loạt nghỉ việc, cấp tốc cùng tiểu Bạch trở về ngôi chùa. Trên đường đi, bọn hắn bắt gặp tất cả nhưng đứa trẻ trong đám, đều vội vã trở về.

-- Tiểu thư!!!!! - vừa vào sân chùa, một đám người đã vội hô to một câu, khiến Phong Hà, người đang nằm trên mái nhà khẽ nhíu mày.

-- Lũ tiểu tử các ngươi làm loạn đủ chưa?!! - giọng Nguyệt Lan cao vút, vang vọng lên tận trời mây khiến cho một đám nam tử da đầu tê rần. Và sao đó một đám lùi nhùi giao cho Hàn Thiên giải quyết.

Phía xa xa, trên một ngọn đồi nhỏ, có hai bóng người đang quan sát động tỉnh trong sân ngôi chùa bỏ hoang phía dưới.

-- Ta nói này, tại sao những tên tiểu tử kia chỉ vì biết nàng ta bị thương thôi thì lại mang bộ dạng muốn liều mạng vậy? Đám nhóc kia không nói làm gì, nhưng cái tên đầu đàn kia sao cũng ngu ngốc như vậy? Hắn ta trông cũng ít hơn chúng ta một hai tuổi thôi mà? Vì cớ gì lại bày ra bộ dáng muốn liều mạng như vậy chứ? - Thiệu Vấn miệng vẫn không ngừng lải nhải, phân tích vấn đề cho tên bên cạnh

-- .... - im lặng tuyệt đối chính là phương pháp hữu hiệu nhất cho Mạc Ngôn

-- Này, tính cách ngươi như đúc cùng một khuôn ra với chủ tử vậy. Chuyện cần câu trả lời thì ém nhẹm, chuyện không nên nói lại nói toạc hết ra. Rốc cuộc ngươi có cho ta một câu trả lời thoả đáng không vậy?! - Thiệu Vấn ấm ức rống to, nhưng Mạc Ngôn lại chẳng có vẻ gì là sẽ trả lời hắn.

-- Ngươi lúc nào cũng ồn ào cả, Thiệu Vấn!! - Thiệu Vấn đột nhiên rùn mình một cái. Bày ra khuôn mặt quái dị khi thấy cặp hai người vừa xuất hiện kia. Một người tuổi khoảng mười tám, khuôn mặt chữ điền, mày kiếm mắt đen, hơn nữa ngũ quan mang bảy phần tuấn tú ba phần phong lưu. Người này chắc chắn là một mỹ nam hàng thật giá thật. Bên cạnh người đó còn có một nam tử khác, chỉ là nam tử này cũng chẳng nổi bậc mấy, mà còn là người mà bọn họ mới gặp cách đây một canh giờ.

-- Tất An? Tại sao ngươi lại ở đây? Không phải luôn ở cạnh chủ tử sao? Còn yêu nghiệt Vũ Mặc nhà ngươi đã mời được Tư Văn đại sư rồi sao? - Thiệu Vấn dù trong hoàn cảnh nào đều có thể đặt câu hồi.

Tất An bày ra khuôn mặt như ăn quả đắng, bất đắc dĩ phải trả lời câu hỏi của tên lẻo mép Thiệu Vấn.

-- Kỳ thực chủ tử đang ở gần đây...

-- ..... -- Im lặng là vàng và đây cũng là quyết định sáng suốt của Thiệu Vấn

-- Vũ Mặc, còn ngươi? - Rốc cuộc Mạc Ngôn cũng cất tiếng nói đầu tiên sau khi mai phục ở đây một canh giờ.

-- Chủ tử đã mời Tư Văn đại sư đến nghĩ lại đình viện nhưng ông ta lại từ chối, hiện đang ẩn thân ở một sơn động trong núi.

Mạc Ngôn ậm ừ, ý bảo đã rõ. Tất An vẫn giữ khuôn mặt nhăn nhó như ăn trái đắng. Mắt liếc qua ngôi chùa bỏ hoang bên dưới, lại là nơi này. Hắn cảm thấy mùi vị bị cho ra rìa thật sự không dễ chịu gì mấy. Trong miệng đột nhiên thốt ra một câu khiến mấy người ở đây nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.

-- Rốc cuộc ở đây có cái gì khiến chủ tử chú ý vậy chứ?... Này, các ngươi tại sao nhìn ta bằng cái ánh mắt đó? - Tất An mặt càng nhăn nhó hơn khỉ ăn ớt.

-- Hình như hắn không biết? - Vũ Mặc nghi hoặc

-- Phải rồi, một tháng trước hắn về quê thăm nhà mà. Không biết cũng phải. Nhưng Tất An, ngươi ở cạnh tủ tử bao lâu rồi? Có tý chuyện cũng không nhìn ra? Haha! Thật sự quá nhục đi!

-- Thiệu Vấn, nếu ngươi không câm miệng thì tự tay ta sẽ khâu nó lại đấy! - Tất An thẹn quá hóa giận, mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ, rống to một câu về phía Thiệu Vấn vẫn còn đang cười lăn cười bò.

-- Hahaha! Ngươi nghĩ có thể bắt được ta sao? Ngoài Mạc Ngôn ra thì ta không thua bất cứ ai đâu! - Thiệu Vấn cười ra nước mắt, châm chọc nói một câu. Và Tất An đường như sắp bùng nổ đến nơi. Người phải giảng hòa cho cả hai lại là Vũ Mặc. Phải mất một lúc mới dập được lửa trong lòng Tất An và bịt cái mồn to của Thiệu Vấn.

-- Rồi, ngươi không biết rõ thì không thể trách ngươi được. Tất An, ngươi biết gì về tam tiểu thư Diệp gia, Diệp Lam kỳ? - Vũ Mặc chầm chậm nói. Chỉ thấy mắt Tất An sáng lên, buông ra một câu

-- Diệp Lam Kỳ, tôn nữ phủ thừa tướng? Đó không phải phu nhân tương lai của chủ tử chúng ta à?

"Bép!" phía sau ót bị búng một cái đau điếng.

-- Ngươi làm cái gì vậy, Vũ Mặc? - Tất An ức chế

-- Vậy nên mới nói, thông tin của ngươi lạc hậu quá rồi! Haha!! - Thiệu Vấn nhịn không được, cười nhạo một tiếng. Liền bị Mạc Ngôn đánh một cái, ý bảo im lặng. Vũ Mặc ôm trán thở dài, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói tiếp

-- Bộ ngươi để quên tai của mình ở nhà rồi hả? Ở trên phố vẫn còn bàn tán đầy ra đó. Sau khi Diệp gia chủ chết, ba tháng sau tam tiểu thư Diệp gia liền mất tích, Diệp thừa tướng ở đế đô nổi giận phái người lục soát khắp thành Châu Diệp, đến giờ vẫn chưa tìm được người. - Vũ Mặc cười khổ khi thấy vẻ mặt có chết cũng không tin của Tất An.

-- Nếu ngươi không tin thì có thể tự điều tra, không ai cản ngươi đâu. - Thiệu Vấn cười ha hả

-- Hừm! Không cần ngươi nói ta cũng sẽ tự điều tra. Tra ra thật rõ ràng!! - Tất An rống to. Sau đó ngón chân vừa điểm, người đã lao vuốt về phía tây thành. Và chưa đầy nửa canh giờ, hắn ta đã trở lại, mang theo lửa giận ngút trời mà quát lớn.

-- Vũ Mặc! Ngươi dám lừa ta!

Vũ Mặc đang ngốn một miếng điểm tâm vừa mới mua, nghe thấy tiếng quát của Tất An liền bị nghẹn, ho sặc sụa. Thiệu Vấn có lòng tốt mà vỗ vỗ lưng hắn vài cái. Sau khi suýt bị nghẹn chết, Vũ Mặc bày ra vẻ mặt như đưa đám mà nhìn về phía vị tổ tông kia.

-- Ta lừa ngươi khi nào hả? - Vũ Mặc rống to, cơn tức giận như thủy triều lập tức nhấn chìm lửa giận của Tất An.

-- Ngươi nói tam tiểu thư mất tích? Ta phi! Con bà nó! Căn bản là nàng bị hành hạ đến chết rồi bị ả đàn bà kia ném khỏi Diệp gia!!! - Tất An ấm ức hét to!

-- Ồ!? Không ngờ ngươi lại thu thập thông tin chính nhanh như vậy. Đúng là như vậy đấy! Một tháng trước chủ tử đến đây du ngoạn, còn ngươi thì về quê. Chủ tử đã phát hiện ra nàng, nếu người không cho nàng uống Cải Hoàn Đan do Tư Văn đại sư tặng thì chắc chắn rằng tính mạng nàng ta không thể giữ lại. - Thiệu Vấn hảo ý, giải thích luôn những việc còn lại thay cho Vũ Mặc vẫn còn đang kìm cơn tức giận lại.

-- Một đám người Diệp gia đáng chết!! Dám đối xử với chủ mẫu tương lai như vậy! Có ngày, Tất An đại gia ta sẽ hảo hảo trừng trị các ngươi!! - Tất An rống to một câu. Bây giờ hắn đang rất rất tức giận, hắn muốn phát tiết, hắn muốn những người đã hành hạ, khi dễ chủ mẫu tương lai của hắn, hắn muốn giẫm đạp họ dưới chân, giày xéo, bắt họ phải chịu những gì nàng đã trải qua! Tất An biết rất rõ. Chủ tử của hắn không màng đến những thiếu nữ khác là bởi vì trong lòng người đã có nàng ta. Diệp Lam Kỳ!

-- Dám khi dễ người chủ tử quan tâm? Vậy phải hỏi ý kiến của bốn người chúng ta đã!! - Vũ Mặc cuối cùng đã thành công áp chế cơn giận, cũng giận cá chém thớt, đồng ý với Tất An.

-- Gừ! Thật tức chết ta mà! Ta phải thông tri cho chủ tử mới được! Quyết định hành hạ chúng như thế nào! -Tất An vừa nói xong thân hình nhoáng một cái lại chẳng thấy đâu khiến hai người Vũ Mặc và Thiệu Vấn há hốc mồm. Vốn trong bốn người bọn họ, Tất An là người có võ công kém nhất nhưng tốc độ thi triển khinh công của hắn ta lúc nãy thật sự khiến hai người khá là bất ngờ. Đúng là người đang tức giận cái gì cũng làn được!

Mặc Ngôn nãy giờ vẫn chuyên chú theo dõi ngôi chùa bỏ hoang kia, một khắc cũng không rời bỗng nhiên rụt người lại, trốn sau một thân cây làm Thiệu Vấn Vũ Mặc thắc mắc.

-- Nàng phát hiện!

Mạc Ngôn mày kiếm kéo chặt lại một chỗ. Lạnh lùng nói một câu. Hai người đột nhiên căng thẳng, nàng ta phát hiện ra bọn họ? Nên biết là nơi này cách khá xa so với ngôi chùa! Nếu có thấy họ thì cũng chỉ là những chấm đen thôi. Trừ phi nàng ta cảm nhận được khí tức giao động của bọn hắn...

-- Nàng không phải....

Thiệu Vấn chưa bao giờ muốn cắn lưỡi mình như lúc này. Theo điều tra thì vị tam tiểu thư kia chỉ là một cô nương mười tuổi xinh xắn, chưa từng động vào võ thuật. Làm sao có thể cảm nhận khí tức của bọn họ?

-- Rút đi! Nàng vẫn nhìn phía này! - Mạc Ngôn gấp rút đi khỏi tầm nhìn từ hướng ngôi chùa.

Rút rồi!!

Phong Hà nằm trên mái nhà, đón ánh nắng đang về chiều, tầm mắt dán chặt về một phía trên vách núi. Nàng biết có người đang theo dõi nàng không rời mắt. Phong Hà kiếp trước vốn là một sát thủ chuyên nghiệp, cả một đời không biết đã kinh qua bao nhiêu tình huống ngàn cân treo sợi tóc? Đối với những thứ theo dõi này, Phong Hà đã hình thành một cái bản năng. Hơn nữa, nội lực của người này lại cao hơn nàng không ít. Rút lui, vậy đồng nghĩa là họ không có ý xấu. Tốt, nếu không có ý muốn làm hại nàng, làm hại đại gia đình của nàng thì nàng sẽ không làm gì hắn hết.

-- Phong Hà! Chúng ta sẽ dùng bữa tối sớm, ngươi cũng xuống đây đi! - giọng Lục Tiểu Cẩm vang lên phía dưới, nàng cười cười, vội vận nội lực phi thân nhảy xuống, khi đáp lại nhẹ tựa lông hồng.

-- Oa! Phong Hà, ngươi đã theo Phong đại ca học khinh công rồi à?

Phong Hà chỉ bất đắc dĩ gật đầu, cái này không được coi là khinh công... Mà, kệ vậy... Tiểu Cẩm vui vẻ khoác tay nàng vào nhà ăn. Mà ở một nơi khác Hàn Thiên đang nằm ngửa giữa sàn nhà lạnh toát để làm nguội đi cái đầu nóng của mình. Vừa rồi hắn lại cãi nhau với Lục Lăng... Đúng là phiền phức!! Hắn cảm thấy mỗi lần nói chuyện với Lục Lăng không phải là ngươi nói một đằng ta chặn một nẻo thì lại cãi nhau chí chóe. Hiếm lắm mới có một người làm hắn hăng máu như vậy, hắn rất muốn làm bằng hữu tốt với hắn ta nhưng mỗi lần thấy mặc Lục Lăng, hắn lại không kìn lòng được mà đấu khẩu với hắn ta, cuối cùng lại bị hắn nói đến tức chết! Hàn Thiên mở hai mắt, trong hai mắt là hồ nước lấp lánh đến mê người, ánh mắt liếc về phía cửa.

-- Muốn nói gì thì nói đi! Ta kiệt sức để đấu khẩu với ngươi rồi! - Hàn Thiên mệt mỏi nói. Lát sau hắn nghe được một tiếng cười khúc khích.

-- Ta đâu phải lúc nào cũng muốn đấu khẩu với ngươi! - giọng Lục Lăng vang lên, nhưng hắn lại không bước vào, Hàn Thiên cũng lười đứng dậy, vẫn tiếp nằm đó. Cả hai mất một lúc lâu mới nói chuyện tiếp.

-- Dù sao ta cũng nên cảm ơn ngươi... Vì đã cứu Tiểu Cẩm... Vì đã bảo vệ tiểu thư... - Giọng Lục Lăng ngày càng nhỏ dần nhưng Hàn Thiên hắn lại nghe rõ mồm một. Hắn ta chỉ cười.

-- Tiểu Cẩm không phải do ta cứu nhưng... Bảo vệ tiểu thư... Cũng là một trách nhiệm hiển nhiên của ta!...

-- Hahahaha!! Đúng như nàng nói, chúng ta đều là một lũ ngốc! Ngốc đến hết thuốc chữa! - Lục Lăng bỗng cười vang, tiếng cười vọng thẳng vào căn phòng mang theo chút gì đó nhiệt huyết thề sống thề chết. Hàn Thiên vẫn nhoẻn cười, cuối cùng cũng nói ra một câu

-- Nhưng nàng nói, tuy là một lũ ngốc nhưng nàng lại không chán ghét chúng ta....

-- Này Hàn Thiên! Tự nhiên ta lại cảm thấy... Ba năm trước, chấp nhận đi theo Phong đại ca quả là một quyết định sáng suốt... Ngươi có nghĩ như vậy không?..

-- .... Ta cũng như ngươi thôi... Nếu không theo huynh ấy, có lẽ ta sẽ không gặp được một chủ tử như nàng...

-- .... Ngươi nói vậy cũng đúng... - Lục Lăng thở dài một hơi. Sau đó không còn truyền đến tiếng động gì nữa, hiển nhiên đã rời đi. Hàn Thiên vẫn đang nghĩ ngợi. Diệp Lam Kỳ! Một chủ tử muốn coi bộ hạ mình như một gia đình... Quả nhiên ngoài nàng ra thì hắn chẳng biết người nào khác. Không người nào có thể như nàng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio