-- Phong Hà? ngươi định đi đâu mà sớm vậy? - một nữ hài chín tuổi tò mò hỏi nam hài tuấn mỹ đã ăn mặc gọn gàng cứ như chuẩn bị đi đâu đó.
Phong Hà cười cười, chỉ một nụ cười nhẹ đã làm nữ hài đỏ mặt. Giọng trong veo vang lên
-- Mộc Tịch! Ta chỉ ra sau núi một chút thôi, muội đừng lo lắng! Nếu Tần Dạ tỷ ấy có hỏi thì nói với tỷ ấy đến giữa trưa ta sẽ trở về dùng cơm!
Nữ hài tên Mộc Tịch nhu thuận gật đầu không khỏi làm ý cười trên môi Phong Hà càng sâu.
-- Tỷ... Huynh, cẩn thận một chút! - Mộc Tịch cũng không an tâm lại dặn dò một phen. Phong Hà gật nhẹ đầu, trong một thoáng lại biến mất dạng không khỏi làm Mộc Tịch kinh ngạc. Mà ngay lúc Phong Hà vận khinh công nữa vời của mình nhảy đi, có hai bóng người cũng âm thầm theo sau. Đó không phải ai khác là Mạc Ngôn và Vũ Mặc, gánh hát di động Thiệu Vấn đã được an bài ở lại quan sát ngôi chùa làm hắn phản đối dữ dội. Cho tên này đi theo không phải nàng lại phát hiện ra bọn hắn càng nhanh sao? Mạc Ngôn ít nói nhưng không ngốc, liền dùng vũ lực ép Thiệu Vấn ở lại trông chùa, còn mình và Vũ Mặc bám theo nàng. Chủ tử đã căn dặn: còn để nàng tổn hại dù chỉ một sợi tóc, ngài sẽ chém chết hai người. Mạc Ngôn và Vũ Mặc chẳng muốn chết sớm, bọn hắn muốn chết vì bảo vệ chủ tử duy nhất của mình chứ không phải mất mạng vì một vấn đề nhạt nhẽo này!
Theo như những gì Thiệu Vấn đã điều tra kỹ càng lần nữa. Diệp tiểu thư này căn bản chưa học qua võ công! Cũng chẳng được học hành gì đàng hoàng, rõ ràng là chủ mẫu Diệp gia cố tình không mời sĩ tử dạy cho nàng. Thiệu Vấn không kìm được cảm xúc, nghiến răng ken két mà nói hết thông tin mình biết. Suýt chút nữa muốn ăn tươi nuốt sống người Diệp gia.
Nhưng hai người Mạc Ngôn, Vũ Mặc giờ đây lại cảm thấy vị tiểu thư này không tầm thường. Nàng ta có nội lực! Mà lượng nội lực này lại hơn một nửa nội lực của Mạc Ngôn! Hai người sâu sắc cảm nhận được câu cổ ngữ " Vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn". Mười năm sống trong ổ thổ phỉ Diệp gia xem ra nàng mài dũa được không ít tâm kế, giấu được không ít bí mật. Mạc Ngôn cùng Vũ Mặc đều có cùng suy nghĩ trong đầu. Vũ Mặc con ngươi đen lay động mang theo một tia hứng thú. Nhưng hai người ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ rằng Diệp Lam Kỳ vốn chẳng có tâm kế, quỷ kế hay bí mật kinh thiên động địa gì. Diệp Lam Kỳ chỉ là một đứa trẻ ngây thơ suốt ngày bị bắt nạt hành hạ! Nếu có thay đổi thì chính là linh hồn nàng đã đổi. Nàng không phải Diệp Lam Kỳ mà là Phong Hà! Một Phong Hà không thể khinh thường!
Phong Hà vận nội lực, tung người đu nhảy trên những cành cây, khi đã vào khá sâu trong núi, nàng mới nhẹ nhành đáp xuống. Chân chạm đất nhẹ tựa lông hồng nhưng cái trán trắng đã túa đầy mồ hôi. Nàng không nghĩ ngơi lâu, liền thở hắc ra một hơi, chân dùng sức, hất lên một viên sỏi nhỏ dưới chân, thuận đà dồn nội lực Dương Châu Mạn, đá viên sỏi đó vào một thân cây gần đấy, chỉ thấy viên sỏi đó ngập vào thân cây hơn nửa tất làm hai bóng dáng theo dõi phía sau âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nàng ta là nữ tử mười tuổi sao? Một nữ tử mười tuổi đã luyện được thành dạng lực lượng như vậy?! Bọn hắn không dám tin!Phong Hà thở dài một hơi, đôi chân run run khụy xuống. Nàng ngồi dựa vào gốc cây gần đó lầm bầm một câu khiến người khác không nghe rõ nhưng với nội lực thâm hậu của hai kẻ theo đuôi liền đem hết lời nói thu vào tai
-- Chậc! Quả nhiên không chịu nỗi! Phải lên kế hoạch nâng cao sức lực của cái cơ thể này mới được!
Mạc Ngôn và Vũ Mặc cứ như lạc vào một đoàn xương mù. Nhìn chăm chú vào động tác của nàng ta, liền một lúc sau trên mặt cả hai đều xuất hiện một rặng mây hồng. Lực đạo khi nãy rõ ràng cái cơ thể nhỏ nhắn, mềm mại của nữ hài vốn không chịu nỗi, bàn chân đã sưng tấy, đỏ lên. Nàng không nhanh không chậm tháo chiếc giày vải ra, liền hiện lên một bắp chân nhỏ nhắn, trắng mịn như ngọc thạch, nếu không có sắc đỏ kia chắc chắn còn làm người ta say mê, nhìn mãi không dứt. Hôm nay Phong Hà không bôi đen mặt mũi, cứ để như vậy một khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn đáng yêu làm ai cũng phải siêng lòng.
Mạc Ngôn và Vũ Mặc đồng loạt quay đầu, nếu bọn hắn mà tiếp tục nhìn nữa, chắc chắn chủ tử sẽ móc mắt hai người ra mà cho cá ăn! Nhưng Mạc Ngôn hai rạng mây hồng lại không thuyên giảm, mà ngày một đỏ hơn. Vũ Mặc thì không sao, dù gì hắn cũng là một quý công tử phong lưu một thời, cũng gặp qua nhiều loại nữ tử. Nhưng nữ tử nhuyễn hương như ngọc, mạnh mẽ như đao kiếm lại là lần đầu tiên hắn gặp qua, nhất thời không kìm chế được mà đỏ mặt. Cũng không để ý đến Phong Hà đã thoa thuốc chỗ bị thương và đi lại giày vải từ lúc nào.
Phong Hà cười cười mị hoặc. Nụ cười như ánh nắng, át đi vẻ xanh tươi của khu rừng. Nàng biết có người lại bám theo nàng mà còn là những người hôm qua đã theo dõi ngôi chùa. Nàng tuy biết bọn họ không có ý xấu nhưng lòng người khó lường, nàng làm sao dám tin? Hôn nay lại không tiếc thân thể phô ra một chút, họ theo dõi nàng nghiêm ngặt như vậy, nhưng chưa bao giờ đến quá gần nàng chắc hẳn cũng biết nàng thân phận nữ giả nam trang, nếu có nửa điểm háo sắc, chắc chắn nàng sẽ một đao tiễn họ về tây thiên. Nhưng cả hai đều quay đầu. Vậy nói lên họ là chính nhân quân tử, không phải loại đăng đồ tử hèn mọn. Nếu họ không có ý định làm hại nàng, làm hại những người nàng quan tâm thì cho họ theo dõi cả nàng cũng được, nhưng theo sát xao thế này làm nàng dâng lên một cảm giác khó chịu. Phong Hà không muốn nghĩ nữa, kiếp trước nàng đã lo nghĩ một đời, kiếp nàng nàng ngược lại muốn để bản thân an nhàn một chút. Phong Hà sau khi bôi xong thuốc mang xong giày lại tiếp tục ngồi dựa vào gốc cây, hưởng thụ không khí trong lành này mà nhắm lại mắt đen, to tròn, thân thể nhỏ nhắn an ổn nằm ở nơi đó.
Mạc Ngôn cuối cùng cũng bình tâm trở lại, bày ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của mình, nhìn chằm chằm vài tiểu hài tử vừa hại cho hắn suýt chút nữa mất mạng trong tay chủ tử kia trong lòng cũng không khỏi tò mò. Mà Vũ Mặc đã bình tâm lại từ sớm, nhận ra ánh mắt tò mò của Mạc Ngôn, hắn không nhanh không chậm hỏi một câu trọng điểm.
-- Vừa nãy là nàng thử chúng ta?
Mạc Ngôn gật gật đầu, cũng không nói một câu. Vũ Mặc lại tiếp tục hỏi thêm một câu nhưng ngữ khí lại như khẳng định
-- Nàng đã phát giác ra chúng ta từ sớm?
Mạc Ngôn tiếp tục gật đầu. Một chữ cũng không nói. Tròng mắt hơi lóe lên, bám sát theo hành động của tiểu nữ hài kia. Chỉ thấy nữ hài đột nhiên đứng dậy. Chân trái hơi miễn cưỡng mới có thể đứng, đi về phía sau gốc cây nàng vừa mới dựa vào. Trên khuôn mặt xinh xắn hiện lên một tia nghi hoặc. Hai người họ nhanh chóng tung người sang một nhành cây khác cách nàng không xa cũng không gần, ghi những hành động này của nàng vào mắt. Chỉ thấy nữ hài đó tìm đến một bụi cây nhỏ, thấp lùn ở trên một bãi đất trống khá rộng. Tay nhỏ hái một quả nhỏ đỏ tươi như máu, treo lủng lẳng nằm dưới gốc cây ra mà nến thử. Mạc Ngôn suýt chút nữa nhảy ra ngăn cản, nữ hài này có biết chúng có độc hay không liền ăn? Nhờ Vũ Mặc đảm bảo quả đó không độc hắn mới dừng lại.
-- Đó là một loại quả ta hay gặp ở đế đô gọi là...
-- Quả nhiên là dâu rừng, không ngờ ở đây lại có! - Vũ Mặc suýt chút cắn trúng lưỡi! Đúng đây là dâu rừng, là cống phẩm của Tề Quốc, mỗi năm thương nhân Tề Quốc đến Thiên Quốc là đem bán loại quả này chiếm số lượng nhiều nhất, nhưng loại quả này chỉ mới nhập và phục vụ cho riêng hoàng tộc vào hai, ba năm gần đây thôi, hoàn toàn chưa nhập ra thị trường bên ngoài. Làm sao nữ hài này lại biết?
Phong Hà đang rất vui. Hình dáng mặc dù không giống lắm nhưng vị chua ngọt rõ ràng như vậy chính xác là dâu tây rồi! Nàng không biết thời đại này đã có loại quả này hay chưa nhưng ở kiếp trước của nàng, dâu tây là loại quả có giá khá đắc. Nếu có thể trồng được loại quả này đem bán, có phải nàng sẽ có đủ tiền để xây lại ngôi chùa hay không? Phong Hà ngồi sụp xuống, miệng đếm những gốc cây dâu. Tổng cộng chỉ có mười gốc. Tay nhỏ chạm vào mặc đấy, đất rất dày, tơi xốp thoáng khí lại ẩm. Thân người đứng lên, lại nhìn lên trời tìm hướng nắng. Bây giờ khoảng giờ, nếu tính theo mười hai con giáp như ở đây thì đã là giữa giờ Thìn. Ánh nắng còn dịu, Phong Hà ước lượng, nếu đến hết giờ Tỵ thì ánh nắng sẽ không chiếu đến chổ này nữa. Giờ mà mặt trời mọc khoảng giờ, tức đầu giờ Mão. Đến hết giờ Tỵ là khoảng sáu tiếng tức ba canh giờ. Nàng vận khí, mặc kệ cái chân đau mà tung người bay lên cành cây, dạo khắp ngọn núi xem xét địa điểm có điều kiện thích hợp. Tìm kiếm suốt một canh giờ nàng cuối cùng cũng tìm ra một nơi phù hợp.
Nơi này nằm ở một mỏm núi phía đông nam, buổi sáng không đón ánh nắng quá gắt, buổi trưa lại có những lùm cây um tùm che bóng còn có một con suối nhỏ ở gần khiến cho việc lấy nước dễ dàng hơn. Và trên hết là chỗ này gần với ngôi chùa nhất, chỉ đi bộ khoảng nửa canh giờ là đến . Nàng không thể một mình trồng dâu được, phải nhờ thêm nhân lực mới đủ. Nhưng điều đáng thất vọng là đất ở đây không tốt lắm, rất cứng và thiếu dinh dưỡng lại mọc đầy cỏ, lại không rộng. Xem ra phải chặt bớt cây khai hoang. Tiện thể làm luôn một căn nhà gỗ nữa thì tuyệt. Nhưng một mình nàng không đủ sức... Suy nghĩ một lúc, một nụ cười ma rãnh vẻ lên khóe môi đỏ hồng. Vũ Mặc đột nhiên lạnh sống lưng, trong một khắc, chỉ trong một khắc lúc nàng cười làm hắn dâng lên cảm giác muốn chạy trốn.
"Vút! Vút!!"
Vũ Mặc giật mình khi thấy hai viên sỏi nhỏ đang hướng mặt mình mà đánh tới, trong đầu chợt nổ tung một mảng. Vốn dĩ có thể tránh nhưng lại ăn trọn cả hai, té khỏi cành cây đang đứng.
-- Lại là các huynh à? - giọng trong vắt của nữ hài vang lên. Mạc Ngôn thấy nàng đã muốn phát giác liền nhảy xuống. Thuận đà kéo tên ngốc đang chổng vó xuống đất đứng dậy.
-- Người có việc gì nhờ? - giọng Mạc Ngôn đều đều vang lên. Đúng như nàng nghĩ. Có hai tên sai vặt tốt đến thế này tại sao không sử dụng? Mục đích theo dõi nàng nếu không phải là tìm cơ hội hãm hại nàng thì là giúp bảo vệ nàng! Xem ra nàng nên bỏ chút thời gian, tìm xem là vị nào lại dư thời gian làm những chuyện vô bổ này.
-- Huynh đài thật thông minh! Chỉ có điều, người đồng hành lại là một ngốc tử! - nàng lại hất vài viên sỏi nhỏ, tay nhỏ dùng nội lực đánh hết vào Vũ Mặc, Mạc Ngôn không ngăn cản, còn tránh ra xa. Vũ Mặc lúc này đã hoàn hồn, bị nhưng lời Phong Hà nói mà làm xấu hổ xông đầy mặt. Muốn thể hiện một chút liền tránh hết tất cả viên sỏi, định mở miệng châm chọc, sau lưng liền bị một viên sỏi đánh trúng. Vũ Mặc không dám tin, lúc nãy mình đã tránh hết ám khí của nàng ta, tại sao vẫn còn? Hơn nữa lại từ góc độ không thể tin được. Toàn thân Vũ Mặc thoáng run một chút, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía sau. Vũ Mặc trong lòng khóc than, ôi mẹ ơi! Chủ tử ngài xuất hiện khi nào a! Làm ơn đừng nhìn tôi bằng cái ánh mắt sắc như dao đó! Dù ngài đang ở xa cách mấy tôi cũng có thể cảm thấy được đấy!
-- Người có gì muốn nhờ? - Mạc ngôn lại tiếp tục câu hỏi cũ. Ánh mắt Phong Hà liền lóe lên, cũng nhìn thoáng qua một hướng. Miệng nhỏ mở ra
-- Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là nhờ hai huynh đài tài nghệ siêu quần này chặt giúp ta vài thanh gỗ, xây giúp ta một căn nhà! - giọng Phong Hà nhẹ nhàng vang lên, Vũ Mặc nổi đóa! Nàng bắt bọn hắn làm những công việc của hạ nhân? Nên biết bọn hăn, một người đem quăng ra ngoài cũng làm mưa làm gió trên giang hồ. Dựa vào đâu nàng bắt bọn hắn làm công việc của hạ nhân? Vũ Mặc không cam, muốn từ chối.
-- Ta không làm!! - Vũ Mặc ấm ức rống to, không ngờ một giây sau lại có viên sỏi nhỏ, mang theo một tia nội lực không sai không lệch đánh vào khớp gối chân trái của hắn làm hắn suýt té ngã. Mạc Ngôn tranh thủ cốc hắn một cú.
-- Oh? Vậy là ngươi từ chối? - Vũ Mặc cảm thấy áp lực, áp lực cực kỳ! Tự nhiên hắn lại không muốn mắt đối mắt với nữ hài này.
-- Ta, ta... - Vũ Mặc đột nhiên hít thở không thông, lời nói cũng trở nên lắp bắp. Áp lực như núi từ sau lưng càng ngày càng nặng, hắn càng ngày càng cuối thấp xuống.
-- Ngươi vẫn thật sự không muốn giúp? - giọng nói trong vắt đột nhiên nổi lên một tia sát khí, cả người toát lên vẻ cô độc, tỉnh mịch, khát máu cùng khí lạnh chẳng khác nào địa ngục tu la. Vũ Mặc ực một cái. Cắn răng, trong lòng đang gào thét. Con bà nó! Vị tiểu thư này vẫn chưa cưới vào phủ đã cùng chủ tử hợp sức mà bắt nạt hắn. Đợi đến khi cưới về rồi, nàng ta sẽ là chủ mẫu của hắn. Những ngày tháng sau này hắn biết sống làm sao đây aaaaaaa!
-- Ta, ta... Ta làm là được chứ gì!! - Vũ Mặc như mèo giẫm phải đuôi, rống to một câu. Tổ tông của ta ơi! Người tha cho ta đi a a a!! Phong Hà đột nhiên cười sáng lạng, thân người đột nhiên nhoáng cái đã mất dạng. Phía xa vọng về giọng nói.
-- Nhờ hai huynh chặt hết đám cây mà ta đã đánh dấu nhé! - Vũ Mặc tức ói máu, hắn vừa mới nhìn sơ qua, không dưới hai chục gốc còn tính là ít a! Mạc Ngôn đột nhiên rùn mình. Tay lại thuận cốc Vũ Mặc thêm một cái để hắn dẹp bỏ cái tâm tư muốn cào tường của hắn.
-- Mau làm việc đi!
Mạc Ngôn, con mẹ nó, ta phi! Rốc cuộc ai mới là chủ tử của ngươi hả!?!? Vũ Mặc khóc tiếng mán, không cam lòng mà theo Mạc Ngôn bắt đầu công việc chặt gây khai hoang....