Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi

chương 577 : lời nói mới là lưỡi đao bén nhọn nhất!!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quá trưa, Phong Hà cùng tên nô bộc Thiệu Vấn cuối cùng cũng về lại ngôi chùa bỏ hoang. Đón đầu nàng là khuôn mặt tối thui của Tần Dạ lẫn Nguyệt Lan, trong lòng một phen đổ mồ hôi.

-- Phong Hà!!!! - đồng thanh cả hai người

-- Hic! Ta, ta đã nói sẽ không ăn trưa mà... Không có sao?

-- Không có!!! - lại đồng thanh tập hai. Phong Hà bất đắc dĩ mà đứng nghe bao lời thuyết giáo luân phiên của Tần Dạ và Nguyệt Lan. Đến nửa canh giờ sau mới giãy ra được.

-- Phong Hà! Người đó là ai vậy? Bằng hữu của đệ sao? - Nguyệt Lan để ý đến Thiệu Vấn vẫn ở phía sau đã khệ nệ bê bao nhiêu đồ theo sau ba nàng, xưng hô cũng cẩn thận hơn.

-- Là nô bộc...

-- Hả??!

-- À không, là khách nhân! Huynh ấy muốn mua loại quả kỳ lạ mà chúng ta có. - Phong Hà nhanh chóng sửa miệng để không doạ cả hai bất tỉnh. Tần Dạ và Nguyệt Lan vẫn ôm một bụng nghi ngờ liếc về Thiệu Vấn phía sau. Tuy nói hắn khá tuấn tú nhưng Nguyệt Lan là người đã tiếp xúc với đủ loại nhân, nàng ta tinh tế nhận ra hắn là một người khá phóng khoáng, lại có cảm giác là lạ rằng hắn khá phiền. Không dây dưa lâu với Phong Hà, hai người họ liền đi về trung tâm ngôi chùa, nơi Đại Phong vẫn đang tập luyện võ thuật cho bọn họ một chút sau cơm trưa, tiếp theo cho bọn họ học viết với Nguyệt Lan.

Phong Hà dẫn Thiệu Vấn đến giếng nước sau chùa - nơi đã có sẳn vài chiếc thúng to chứa đầy ắp cái quả "táo" mà nàng khá thích, nhờ hắn đem vài thứ đồ linh tinh vào phòng bếp, Phong Hà cũng xoắn tay áo múc lên vài ngàu nước bắt đầu rửa đủ loại hoa quả mà nàng đã mua được. Nào là ổi, xoài, cam, còn có cả quả nhỏ trông rất giống quả mơ, vị cũng giống nốt. Đồng thời nàng cũng rửa hết ba cân trái táo kia. Xong xuôi mọi việc nàng mới thấy Thiệu Vấn mặt mày thúi hoắc đi lại, tay cầm hai con dao cùng một miếng gỗ mỏng. Phong Hà thắc mắc nhưng cũng không làm người nhiều chuyện. Nàng phân phó hắn xắt lát vài loại hoa quả, tên này dùng dao trông có vẻ thuần thục, thế là nàng dao tất cả cho hắn làm luôn. Còn nàng rửa sạch bốn chiếc bình trồng khá lớn kia, dùng một mảnh vải sạch rau sạch nước, bắt đầu công tác chế biến sirô, chiếc vạt lúc sáng là một hủ sirô táo rồi, tiếp theo sẽ là "táo", Nàng cảm thán trong lòng, thật sự rất bất tiện a. Nành thành thục bỏ một lớp đường một lớp "táo" đã được cắt lát vô cùng đẹp mắt, bỏ đầy một bình, lấy nắp đậy kín, còn nhờ tên Thiệu Vấn đè chặt thêm. Nàng còn làm thêm đầy ắp ba bình nửa, một bình lộn xộn đủ loại trái cây, một bình thì chỉ có táo và "táo", một bình còn lại nàng lại trộn ba vị khác lại với nhau. Thiệu Vấn vốn hiếu kỳ nhưng lại không dám hỏi ra miệng, lẳng lặng làm những gì nàng phân công. Híc, nước mắt trong lòng hắn không ngừng tuôn rơi, ông trời ơi, có một chủ tử khủng bố rồi người lại cho con thêm một chủ mẫu khó lấy lòng, làm sao con sống nổi aaaa!!! Xong xuôi nàng lại để cùng với chiếc vạt ban sáng, khoát tay với Thiệu Vấn, ý bảo đuổi người. Thế là Thiệu Vấn mang vẻ mặt đen thui mà rơi lệ thầm lặng mà quay lại khu đất trống nọ bây giờ vẫn còn náo nhiệt vì công cuộc xây nhà do nàng giao.

Phong Hà vui vẻ đi về khu trung tâm nơi cả đám đang luyện tập. Nhưng nàng vẫn chưa tiếp cận đến mười trượng quanh nơi đó đã nghe vọng ra một tràng cười thích thú cùng với một giọng nói thanh thoát non nớt đầy hào khí vang lên. Hiếu kỳ, nàng bất giác đi nhanh hơn, đồng thời cũng nghe rõ những gì mà giọng nói hào khí kia khoe khoang.

-- ....Các huynh không thấy ta đâu! Tên khốn đó bị ta bắt gặp liền vội bỏ trốn, ta lúc đó thét lên một tiếng liền phi thân như bay vào gã, tay chém chân đá vào chỗ hiểm của hắn. Tuy chém hụt nhưng vẫn cho hắn ăn một quả thốn quyền ở bụng.

-- Hahaha!! Anh Anh tiểu muội, muội không lừa bọn ta đấy chứ? - một giọng nam cười cười hỏi to, giọng nhỏ lảnh lót khẽ hừ một tiếng rồi lại tiếp lời. Chỉ thấy bóng dáng gầy nhỏ chỉ khoảng chín tuổi giẫm một chân hiên ngang như nam nhi lên một bậc thang, hai tay chống nạnh, mái tóc đen được tết thành hai bím tóc ở hai bên, nhìn nó lắc qua lắc lại như coi thoi lại thấy khá thích mắt. Khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, đặc biệt là đôi mắt đen tinh tường kia, nó như một đám lửa cháy, hừng hựng thiêu đốt, hào khí toát ra bốn phía. Nàng ta đắc ý nở một nụ cười càng làm cho khuôn mặt thêm nét khả ái.

-- Ta lừa bọn huynh làm chi? Lúc đó là ta được Tần Dạ tỷ tỷ nhờ vào bếp làm vài món bánh, nếu không làm sao ta lại gặp được tên trộm đó chứ! Còn nữa, nếu không phải bị Nguyệt Lan tỷ tỷ phát hiện...

-- Tú Anh!!! - Tiểu cô nương kia nghe tiếng cáu gắt phía sau mình thì giật mình im bặt, co rúm người, vội nấp sau lưng một nam tử đang đứng gần đó nhất, âm thầm le lưỡi. Chết rồi, chết chắc rồi. Tạ Tú Anh âm thầm đổ mồ hôi hột khi nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Nguyệt Lan ở phía không xa đang chạy đến đây. Thật ra người lúc nãy nàng đánh không phải là trộm mà là một vị khách của tiểu thư, lúc đó nàng vừa nhe nanh múa vuốt về phía người nọ vừa nghe Nguyệt Lan nói. Xong, nàng mặt đỏ lựng quay đầu đi thẳng không thèm nghe lời Nguyệt Lan xin lỗi hắn ta. Ai bảo hắn không chịu nói sớm chi chứ!!!

-- Anh Anh! Không phải tỷ nói rằng không được kể lung tung rồi còn gì? Muội không thèm xin lỗi người ta mà còn bày chuyện khoe khoang! Muội tưởng ta không dám phạt muội hay sao? - Nguyệt Lan đúng là bị tức chết rồi, vừa lúc nãy nàng đi ngang qua phòng bếp, bắt gặp cuộc long tranh hổ đấu đó liền hoảng hốt chen ngang, nếu không ngăn muội ta lại chắc có lẽ anh chàng kia đã bầm dập rồi. Nàng quá hiểu nàng tiểu muội này, Anh Anh chẳng có tý nào giống một thiếu nữ khuê các nhưng khí chất lại hào sảng, thoải mái hệt nam nhi. Nàng cũng không biết đây là điều tốt hay xấu nhưng nàng rất buồn rầu vì Anh Anh không thích học văn thơ chữ nghĩa lại thích đi theo Đại Phong học võ công, mấy lần nàng thử khuyên nhủ rồi nhưng Đại Phong huynh ấy cưng chiều muội ta, cứ khoát tay nói rằng học để phòng thân cũng không tệ làm nàng chẳng biết nói gì khác. Nhưng Anh Anh càng ngày càng lười biếng luyện chữ, cho dù nàng nói thế nào muội ấy vẫn không nghe.

-- Anh Anh! Tỷ đã dặn sao hả? Thật là tức chết ta rồi!! - Nguyệt Lan vò nát góc áo, ánh mắt phức tạp nhìn về tiểu nữ hài nhỏ nhắn đang nấp sau nam hài tên Dụ Phong kia.

-- Lan tỷ! Có chuyện gì cứ từ từ mà giải quyết, không cần vội, không cần vội! Nào, mau ngồi xuống đi, ngồi đi!! - Một nam tử khác tuổi khoảng mười lăm, ngũ quan không có gì nổi bật nhận thấy tình hình không ổn liền đứng ra giải vây tiểu muội muội xinh đẹp, y nhanh chân chuẩn bị ghế ngồi, lại còn ân cần rót một chum trà nhỏ đưa tận tay Nguyệt Lan. Chỉ thấy Nguyệt Lan không thèm ngồi, tay giật luôn chum trà tu hết trong một hơi.

-- Dương Thần, đúng là chỉ có đệ hiểu chuyện nhất! Đệ thử nói xem, nhìn thấy một người lạ mặt trong nhà bếp đầu tiên nên liên tưởng đến cái gì? - Nguyệt Lan đã bình tĩnh trở lại, trở người ngồi xuống chiếc ghế mà Dương Thần đã chuẩn bị. Dương Thần bỗng cười một cái rõ tươi, bộ dạng nịnh hót hệt như những lái buôn vô liêm sỉ làm ai quen với hắn đều bất giác rùn mình. Mọi người ở đây ai mà không hiểu rõ ràng tính cách của cái tên cổ quái này? Mỗi khi thấy hắn cười như vậy tốt nhất nên tránh xa hắn ra vài trượng nếu không sẽ bị họa giáng vào thân. Mọi người ai cũng bất giác lui lại nữa bước, ánh mắt nhìn Nguyệt Lan có chút chột dạ.

-- Nếu là đệ thì đệ sẽ nghi ngờ đó là một tên trộm!.... - Dương Thần chuyển vị trí, tay xoa bóp vai cho nàng, giọng nói có phần nghiêm túc

-- ....Nhưng đó cũng có thể là một vị khách do ai mời đến! - Dương Thần xoay xoay, lại rót thêm một chum trà đưa cho Nguyệt Lan, nói tiếp

-- Đúng, đệ nói rất đúng!! Anh Anh ấy, vừa vào bếp thấy người lạ liền xông lên đánh người! Hơn nữa, người này là khách của Phong Hà! Đã vậy còn không thèm xin lỗi, thử nói xem làm sao ta không tức cho được đây?!! - Dương Thần bỗng nhiên thấy gáy tuôn ra vài giọt mồ hôi lạnh, tay đang xoa bóp cho Nguyệt Lan lúc này cũng hơi run run. Hắn cứ tưởng việc này xử lý đơn giản thôi, ai ngờ được người mà tiểu Anh Anh đánh lại là khách của Phong Hà.... Việc lần này hắn không giúp gì được rồi... Ánh mắt lướt qua Anh Anh, chán nản lắc đầu...Tạ Tú Anh thấy việc không thành cũng chu cái môi nhỏ mình bất bình nói

-- Ai bảo hắn không chịu giới thiệu sớm?! Lại còn làm cái điệu bộ lén lén lút lút đến là khả nghi, làm sao muội không nhầm hắn với tên trộm cho được?! Đánh cũng đáng đời!

-- Muội!!!!!....

-- Khụ...Khụ..Khụ..-- Đột nhiên vang tiếng ho khan khiến tất cả mọi người chú ý, đồng loạt quay đầu chỉ thấy một bóng lưng gầy gò đang không ngừng run run... Cả đám trợn tròn mắt nhìn bóng dáng kia, một lúc sau Nguyệt Lan mới hồi phục lại, vội gọi một tiếng.

-- Tiểu Hà?! Sao muội lại ở đây? – Nguyệt Lan lo sốt vó,chẳng kẽ vị khách kia đã thông tri cho Phong Hà? Nàng đã xin lỗi rồi mà, người đó cũng hứa sẽ không truy cứu nữa mà.

-- Khụ... Hahaha!! – Nguyệt Lan không ngờ Phong Hà lại bật cười đến chảy cả nước mắt, ánh mắt nhìn nàng có chút kỳ quái. Không chỉ riêng mình nàng mà mọi người ở đây cũng như vậy, đều nhìn nàng với ánh mắt không thể tin nổi. Phong Hà cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, xoay người đi đến chổ tiểu cô nương Tú Anh vẫn còn trốn sau Dụ Phong, chầm chậm giơ tay ra. Tạ Tú Anh hoảng sợ khi nhìn thấy nàng đưa tay về phía mình, vội vã nhắm mắt lại, nhưng một lát sau chỉ cảm thấy trên đầu có thêm sức nặng, đồng thời giọng trong vắt cũng vang lên bên tai mình.

-- Muội nói rất đúng đấy! Tên đó... đáng đánh! – Tạ Tú Anh kinh ngạc, Nguyệt Lan kinh ngạc, mọi người đều kinh ngạc khi nghe nàng nói thế.

-- Phong Hà! Muội không cần phải bao che muội ấy, làm sai vẫn phải phạt!! – Nguyệt Lan vội vã nói, nàng tưởng rằng Phong Hà muốn bao che cho Tiểu Anh, vội vã ngăn cản. Nhưng chỉ thấy Phong Hà chầm chậm lắc đầu.

-- Không sao đâu Nguyệt Lan tỷ tỷ! Vốn ta cũng muốn đánh tên đó một trận rồi, Anh Anh làm thay ta cũng tốt! Tên đó mà dám đánh lại muội ấy ta sẽ đánh gãy chân hắn! – Phong Hà cười cười. Nguyệt Lan cảm thấy mình không biết phải nói cái gì nữa, đồng dạng với nàng, đám nam tử phía sau nàng cũng là há hốc mồn.

-- Phong Hà?! – Đến Tạ Tú Anh cũng không tiêu hóa nổi, hỏi lại một câu. Đôi mắt to tròn, đen láy nhìn nàng. Phong Hà cũng thu tay lại, mắt đối mắt với Tạ Tú Anh, nghiêm giọng nói

-- Tuy nhiên, không phải việc gì cũng cần dùng vũ lực để giải quyết! Anh Anh, muội đây là thiếu lời lẽ sắc bén để thăm dò địch. Cũng giống như lúc nãy, nếu người bắt gặp hắn ta trong phòng bếp là một người khác, muội nghĩ người đó sẽ làm gì để ứng đối với hắn? Ví dụ như... Dương Thần chẳng hạn, Huynh ấy sẽ làm gì? – giọng nàng đều vang lên, rõ ràng, mạch lạc truyền vào tai tất cả mọi người ở đây, làm họ phải lâm vào một mớ suy nghĩ. Nếu là mình, mình sẽ làm gì?

--... Nếu là ta, ta sẽ hỏi hắn rằng "Ngươi là ai?" – Dương Thần sau một hồi suy tư liền nói

-- Đúng, hắn sẽ đáp rằng hắn là khách đi lạc hoặc... lắp lắp không kiếm được cớ. Như vậy ta sẽ biết được ai là trộm, ai là khách nhân. – Nguyệt Lan như bừng tỉnh, tiếp lời Dương Thần. Phong Hà gật gù đầu nhỏ, sau đó mới xoay sang Tiểu Anh ở phía sau mình tiếp lời

-- Muội thấy không? Sức mạnh cũng là một chìa khóa giải quyết vấn đề, lời nói lại là một chìa khóa giải quyết vấn đề đơn giản hơn. Tại sao ta lại không chọn biện pháp đơn giản mà giải quyết?....­­­­­­­­-- Phong Hà lại mỉm cười, nụ cười làm say cả cỏ cây.

--.... Còn nữa, sức mạnh là một lưỡi đao, tâm tính kiên định cũng là một lưỡi đao và lời lẽ sắc bén cũng là một lưỡi đao là lưỡi đao bén nhọn nhất. Chỉ khi nào chúng ta nắm vững ba thanh đao này trong tay mới không bị người khác kinh thường!! Mới có thể thực hiện mong muốn của mình!!! – Lời nói của nàng không nặng cũng không nhẹ nhưng cũng đủ kích thích lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ trong lòng mỗi người ở đây, bao gồm cả tiểu cô nương Tạ Tú Anh kia. Chỉ thấy nàng ta siết chặt nắm tay, môi nhỏ mím lại, ánh mắt mơ hồ bây giờ đã lấp lánh ánh sáng kiên định.

-- Ta là nói cho Anh Anh nghe, cũng là nói cho mọi người nghe. Ta sẽ không mãi giậm chân tại chỗ, ta sẽ tiếp tục bước đi. Bước từng bước thật vững chắc, nếu mọi người quyết muốn theo cạnh ta thì hãy cố gắng làm cho mình không bị kẻ khác coi thường! Ta, Phong Hà là một phần trong gia đình này của mọi người cũng là Diệp Lam Kỳ, là chủ tử của mọi người, ta không thể hứa hẹn bất cứ điều gì nhưng ta chắc chắn một điều là ta sẽ chở thành một chủ tử khiến cho bộ hạ phải tự hào, cho bộ hạ của mình một niềm kiêu ngạo để không ai có thể coi thường!! - giọng nàng kiên quyết cứng rắn, đánh sâu vào nội tâm của họ. Nàng nói đúng, chính vì không có sức mạnh nên họ không thể báo thù Diệp gia, không có lời nói sắc bén nên họ không thể buột tội ả đàn bà Khâu Tử Hằng kia, không có tâm tính đủ kiên định mà nhẫn nhịn. Nàng nói đúng, họ còn quá nhiều thiếu sót, họ vẫn còn bị người khác coi thường, họ chưa đủ tư cách để sánh bước cùng nàng tiến lên. Cuộc đời không có con đường nào là đường tắc, họ phải tự mình bước lên!

-- Tiểu thư.... - Không biết ai buột miệng thốt ra hai từ đã giấu sâu vào trong lòng. Phong Hà khẽ lắc đầu, nàng lại nói

-- Ta hiện tại chưa phải tiểu thư của mọi người. Cũng như mọi người, ta vẫn chưa có đủ sức mạnh để làm tiểu thư của mọi người. Nhưng, ta vẫn có lòng tự tôn cho chính mình, các ngươi là những người ta tự nguyện tin tưởng. Nhưng, phàm là người lừa dối ta, ta nhất định sẽ thu mạng của kẻ đó! Phàm là người muốn lòng tin của ta thì hãy chuẩn bị trả một cái giá thật đắc đi! Phàm là người muốn tín nhiệm tuyệt đối của ta thì hãy.... giao tính mạng cho ta!! – Phong Hà chầm chậm nói, mọi người đều cảm thấy khóe mắt mình dâng lên một cỗ nhiệt nóng hổi. Bọn họ biết điều gì đã làm cho một tiểu hài tử mười tuổi thốt ra những lời đó, bọn họ biết mười năm trời nàng sống ở Diệp gia chịu rất nhiều ấm ức cùng tủi nhục, bọn họ biết, bọn họ điều biết cả. Khi nàng vươn tay cứu giúp bọn họ, trong lòng bọn họ đã dâng lên một lời thề, thề đến chết vẫn phục tùng nàng.

-- Anh Anh!! Muội hiểu chứ? – Phong Hà cườii nhẹ, tay nhỏ xoa đầu nàng. Nàng ta âm trầm gật đầu, sau một lúc giằng xé, cuối cùng ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với nàng dõng dạt nói

-- Muội... Muội sẽ cố gắng luyện chữ! Cầm chắc thanh đao đó! Cố gắng không để người khác coi thường mình!! Vậy... lúc đó... lúc đó... muội có thể bảo vệ tỷ không? – Phong Hà vẫn giữ nụ cười, hơn nữa nét cười lại càng sâu

-- Sao lại không thể chứ? Bất cứ ai cũng có quyền thực hiện mong muốn riêng! Muội cũng vậy, ta cũng vậy, mọi người cũng như thế!

Phong Hà thấy ánh sáng trong mắt nàng ta ngày càng sáng, trong lòng dâng lên sự hài lòng. Phong Hà cũng không biết, những lời nói của nàng đều truyền hết vào tai tất cả mọi người. Phía xa xa khu trung tâm tồn tại một đám người, là bọn người Tần Dạ và Đại Phong. Kể từ ngày đó, bất cứ ai trong đám trẻ đều mang trong mình một cỗ nhiệt huyết, làm việc không có nửa điểm lười biếng, chăm chỉ học hành luyện võ. Đáng mừng nhất là tiểu cô nương Tạ Tú Anh, kể từ ngày đó nàng ta chăm chỉ học hành hơn khiến cho Nguyệt Lan vui mừng không thôi. Sự thật đã chứng minh cho những gì Phong Hà đã nói, cho đến vài năm sau, mọi người ở đây đều lấy câu nói đó làm đức tin cho mình.

"Sức mạnh là một lưỡi đao, tâm tính kiên định cũng là một lưỡi đao và lời nói cũng là một lưỡi đao, là lưỡi đao sắc bén hơn tất thảy!!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio