Một vài ngày trôi qua kể từ khi Phong Hà giáp mặt nói chuyện với tất cả mọi người, nhịp sống cũng dần trở về bình thường. Điều đáng mừng là sau buổi hôm đó, tiểu cô nương Tạ Tú Anh siêng luyện chữ hơn hẳn, điều này làm Nguyệt Lan vui mừng không thôi. Trong những ngày này, đám người Mạc Ngôn cuối cùng cũng xây xong cho nàng một căn nhà gỗ hai tầng. Hai tầng thì nói quá, tầng hai không lớn lắm, chỉ dùng như kho chứa hàng thôi. Mọi việc trước mắt cũng đã xong một nửa, nàng cũng đã thu hoạch hạt dâu, giờ là đến phiên đất trồng. Khu đất đó cần phải cải tạo lại mới được.
-- Cái gì???!!!! -- ở trên một mỏm núi nào đó truyền đến một tiếng hét căm phẫn, dọa đám chim đậu trên những tán cây hoảng sợ tung cánh bay đi.
-- Tiểu tổ tông của ta aaaaaa!!! Ngươi không đùa đấy chứ!! Chặt cây, xây nhà bây giờ lại là cuốc đất!!! Ngươi coi bọn ta như một đám nông dân hay sao aaaa!!
-- Thế nào? Không muốn làm?! - Ánh mắt sắt lẹm của Phong Hà liếc đến cái tên nãy giờ vẫn lải nhải không ngừng. Thiệu Vấn đột nhiên ngậm miệng, có chút sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, miệng lí nhí nói thầm
-- Coi như ta chưa từng nói gì cả.......
Con bà nó!! Thiệu Vấn mắng chính mình một câu không có tiền đồ! Tại sao hắn lại sợ nàng ta kia chứ, đúng là không có tiền đồ!! Vũ Mặc coi như đã phó thác cho số phận, ngồi một bên không dám có một tí động tĩnh phản đối nào làm cho Thiệu vấn có chút giật mình, từ khi nào tên này lại yên tĩnh đến thế? Thiệu Vấn vốn không biết hiện tại đây Vũ Mặc đang ôm một bụng nước mắt nuốt ngược! Tổ tông a! Nàng ta đúng là một vị tổ tông không thể động a!!
-- Bắt đầu làm việc đi!! - Phong Hà đưa qua ba cây cuốc, bọn họ có thể làm gì khác a, chỉ có nước làm theo thôi. Trong khi đó nàng lại trở về ngôi chùa kia, biết người mình tìm vẫn còn trong chùa liền vui vẻ tìm đến. Lát sau cùng với hai thiếu niên trẻ tuổi xuống phố.
-- Dương Thần này, trong thành có chỗ nào giống như là buôn bán khế đất không?
-- Cái này... cái đệ nói hình như là Địa khế phòng!
-- Địa khế phòng? - Phong Hà nghi hoặc lặp lại
-- Cái này ta biết nè, Địa khế phòng thuộc quản hạt của hoàng thất. Nơi đó ghi lại tất cả nhân sở hữu đất riêng, lại phải hằng năm đóng thuế, nghe nói hơn trăm lượng là ít. - Phong Hà gật đầu, ý bảo đã hiểu. Người thiếu niên này tên là Văn Sa, kém Dương Thần tuổi. Lúc nàng gặp Dương Thần, tên này cư nhiên đòi đi theo. Văn Sa không hẳn là một mỹ nam tử, diện mạo chỉ nằm ở mức ưa nhìn, nhưng đôi mắt lại đầy sinh khí và quyết tâm.
-- Tại sao ngươi lại theo chứ? Phong Hà là hướng ta tìm mà! - Dương Thần bất mãn ra mặt
-- Gì chứ, ta đi theo cũng đâu có sao! Nhất định không gây phiền toái cho Phong Hà! Đúng không? - Phong Hà nhìn gương mặt rạng rỡ nụ cười kia mà không nhịn được mỉm cười, quay đầu bước đi.
-- Cũng đúng, Ta đang cần mua ít đồ, thêm một người vác càng hay! - Văn Sa đang đắc ý thì nụ cười bỗng cứng đờ. Dương Thần bỗng nhiên cười một cách quái dị làm hắn bỗng nhiên rùn mình... Có phải hắn sai lầm rồi không? Có phải hắn không nên theo hai người này đi ra ngoài?
Thành Châu Diệp là một thành lớn, lại giáp với nhiều trấn nhỏ có nghề trồng trọt nên nơi đây có lương thực vô cùng phong phú. Nhưng vài hôm lại đây, nhân số trong thành bỗng nhiên tăng dữ dội, khắp nơi treo đèn kết hoa như sắp có lễ hội lớn vậy. Phong Hà tò mò gặng hỏi hai người kia mới biết được đúng là sắp diễn ra lễ hội, mà lại là lễ Thất Tịch mà nàng quen thuộc. Nhưng ý nghĩa lễ thất tịch ở đây không giống với kiếp trước của nàng. Lễ Thất Tịch ở đây là ngày đoàn viên, vào ngày này mọi người sẽ cố gắng về với gia đình dùng một bữa cơm.
-- Nhắc mới nhớ! Không phải sau Thất Tịch một tuần là đến sinh thần Tần Dạ hay sao? – Văn Sa đột nhiên la lên. Dương Thần cũng là gật đầu. Phong Hà chỉ cười cười, đương nhiên là nàng biết chuyện đó, Nguyệt Lan đã nói trước với nàng hôm trước.
-- Này Văn Sa, không phải đệ vẫn chưa chuẩn bị quà đấy chứ? – Dương Thần cười ma rãnh, sống chung với nàng muội muội này bọn hắn cũng hiểu được ít nhiều về tính cách của nàng ta. Tần Dạ là một người cực kỳ thù dai! Chưa kể đến nàng ta lại là người lo bữa ăn hằng ngày cho bọn họ, chọc giận nàng? Vậy đừng mơ có gì lót bụng!!
-- Híc híc, vẫn chưa... Làm sao đây? Năm trước Vấn Thiên đệ đệ quên không tặng quà, muội ấy cho đệ ta ăn cơm trắng suốt một tháng. Lại còn giấu đi mấy lọ muối... Chỉ tưởng tượng thôi là ta đã thấy suy sụp rồi....!! – Văn Sa rầu rĩ than vãn. Phong Hà bật cười
-- Không cần phải rầu rĩ như thế chứ? Vẫn còn thời gian mà!
-- Ngươi không biết đấy thôi, điều kiện quà tặng muội ấy rất khắc nghiệt đấy! Muội ấy nhất quyết không nhận những món đồ đắt tiền. Cho dù là lấy tiền của chúng ta để mua muội ấy cũng không chịu nhận. Nhưng chỉ cần tặng muội ấy một xâu hồ lô, một khối đá mài dao, một khối gỗ khắc không ra hình dạng,... Muội ấy đều sẽ vui vẻ mà nhận....-- Dương Thần chầm chậm giải thích.
-- Thậm chí... Còn rất trân trọng.... – Văn Sa gãi gãi đầu
-- ... Vì đó là tấm lòng của mọi người mà, không phải sao? Trân trọng nó không phải chuyện thường tình à? – Dương Thần và Văn Sa đều sững người, ánh mắt không rời được thân ảnh gầy nhỏ đang đi phía trước họ. Phong Hà cười tươi tắn, nó chói sáng như lấn át cả ánh mặt trời.
-- Ta hiểu được cảm giác của Tần Dạ tỷ tỷ... Bởi vì ta cũng vậy mà, mọi người là thứ ta trân trọng nhất, chỉ cần các ngươi vui vẻ, ta cũng sẽ vui vẻ. Tần Dạ lúc nào cũng đáp lại tấm lòng của mọi người bằng những bữa ăn ngon, không phải sao? -- Dương Thần và Văn Sa nhìn nhau, rồi bỗng nhiên nhoẻn cười. Họ đang nhớ lại những khi sinh thần họ lần trước, lúc nào cũng là một mặn hai xào một canh... Lúc nào cũng vậy...
-- Phải nhỉ? Tần Dạ tuy tính tình có hơi nóng nảy nhưng muội ấy là một cô nương rất tốt! – Văn Sa cảm thán
-- Ồ?! Văn Sa, không phải đệ có ý gì với muội ấy chứ? – Văn Sa đột nhiên đỏ bừng mặt, tức giận giậm chân
-- Dương Thần, huynh nói bậy cái gì?! Đệ không có!! – Dương Thần thích thú khi thấy khuôn mặt đỏ ửng của Văn Sa, lại tiếp tục trò đùa. Bị hắn ép đến bước đường cùng Văn Sa la lên một tiếng không có rồi bỏ chạy mất, không thèm nhìn Phong Hà lấy một lần luôn.
-- Dương Thần, huynh hơi quá rồi. Bắt nạt Văn Sa vậy là không tốt đâu! – Phong Hà cười ha ha, tâm trạng của nàng hôm nay cực vui vẻ. Nhất là tiểu nam hài tên Văn Sa kia, hắn ta làm nàng cảm thấy rất thú vị.
-- Ha ha!! Có lẽ ta đùa hơi quá....-- Dương Thần gãi đầu cười. Phong Hà cũng là lắc đầu đi trước dẫn đầu, tìm lại tên thẹn quá hóa giận mà chạy mất tăm.
Bây giờ cũng là đầu giờ tỵ, không khí trong thành dường như cũng náo nhiệt hơn, cổng thành phía đông cũng ra vào tấp nập đủ loại người. Sau hai khắc tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy tên nhóc Văn Sa. Thế là Phong Hà tiếp tục hành trình mua sắm, chỉ khổ cho hai tiểu nam hài kia thôi.
-- A!!! Dương Thần, chờ đệ một chút!! – Văn Sa hốt hoảng khi thấy Dương Thần đã lẫn vào đám người, chân vội chạy đến, không ngờ lại va vào người khác.
-- Thật xin lỗi! – Văn Sa vội cúi người xin lỗi, nhanh chóng nhặt đồ bị rơi đuổi theo sau Dương Thần đang ở không xa. Nhưng chưa đi được bao bước, cổ áo hắn đã bị nhân túm lại.
-- Này tên thường dân nhà ngươi! Tưởng va vào Tử Lệ ca ca thì xin lỗi là xong à?! – một giọng nói chanh chua bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu. Văn Sa ngán ngẩm quay đầy, chỉ thấy má mình bỗng nóng ran. Mỹ...mỹ nữ aaaaaa!!!! Trước mắt hắn là một thiếu nữ chỉ khoảng chừng , tuổi. Ngũ quan thanh tú, mi mục, mắt vẽ, mặc dù biểu cảm trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo hống hách nhưng lại tạo nên một nét quyến rũ riêng, một thân quần áo xiêm y lộng lẫy, vừa nhìn là biết tiểu thư đại gia tộc. Thiếu nữ kia vừa trông thấy ánh mắt thất thần của Văn Sa trong lòng đắt ý vừa lòng nhưng trên gương mặt lại nở một nụ cười khinh miệt.
-- Ngươi nhìn cái gì? Ngươi còn nhìn ta bằng ánh mắt đó, bổn tiểu thư móc mắt ngươi!! – Văn Sa giật mình hoàn hồn. Trong đầu có một ý nghĩ chợt lóe lên "Đúng là một nữ tử chanh chua!!". Hình tượng mỹ nữ đã hoàn toàn sụp đổ trong mắt hắn. Mắt chợt liếc về phía sau thiếu nữ kia, bỗng nhiên sống lưng hắn dâng lên từng cơn lạnh buốt. Phía sau thiếu nữ kia là một vị nam tử khôi ngô tuấn tú, người vận bạch y thêu thanh vân trang nhã, thoát tục, tay ngọc phe phẩy chiếc quạt bạch ngọc thành từng làn gió làm tóc đen bay bay. Trông như thần tiên giáng trần vậy, nhưng ánh mắt của người đó lại làm Văn Sa hắn lạnh toát sống lưng. Hắn nhận ra, đây là người lúc nãy hắn đã vô ý va phải.
-- Văn Sa! Văn Sa? Xảy ra chuyện gì vậy? – Dương thần và Phong Hà cuối cùng cũng thấy Văn Sa bị bỏ lại phía sau, liền vòng về. Không ngờ lại gặp được đôi nam thanh nữ tú lạ mặt này.
-- Dương Thần, không có chuyện gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là đệ bất cẩn, va vào vị công tử kia! – Văn Sa cười gượng gãi đầu, tay chỉ về phía nam tử vận bạch y ở phía sau.
-- Huynh đã xin lỗi chưa? – nghe Phong Hà hỏi Văn Sa lẽn bẽn gật gật đầu, trong lòng kịch liệt đấu tranh. A! Hắn đã hứa sẽ không gây rắc rối gì cho Phong Hà thế mà.....
-- Vị tiểu thư này, huynh đệ của ta va vào các vị là hắn ta không đúng nhưng dù sao hắn cũng đã xin lỗi hai vị, cớ sao ngươi lại làm khó dễ hắn? – Dương Thần lịch sự nói một câu
-- Hả? Nếu như ngươi nói thì bọn ta phải cười, nói không sao hết và thả hắn đi? Nực cười! Va phải chúng ta không phải chỉ một câu xin lỗi là xong! Ba tên xú tiểu tử các ngươi thực bẩn thỉu, va phải Tử Lệ ca ca làm áo huynh ấy bẩn rồi! Nếu các ngươi có thể đền được thì chúng ta sẽ không truy cứu nữa, thế nào? – Thiếu nữ kia hất cằm, khinh miệt nhìn cả ba nói với giọng đắc ý. Cả khuôn mặt xinh đẹp lại bị giọng điệu chanh chua kia mà biến dạng hoàn toàn. Văn Sa giận run người nhưng lại bị Dương Thần ngăn cản không thể làm gì. Đền cho nàng ta? Vừa nhìn chất liệu vải thôi cũng đủ biết đây không phải loại vải mà thường dân có thể chạm, huống hồ bọn họ cũng chỉ là một đám nhóc mồ côi nghèo khổ mà thôi! Thực ép người quá đáng!! Phong Hà nghe xong chỉ nhếch miệng
-- Miệng ngươi thực thối!! – Thiếu nữ kia vừa nghe, khuôn mặt bỗng chốt đỏ bừng vì giận dữ, tay run run chỉ vào nàng, miệng chỉ thốt ra nổi một chữ ngươi. Dương Thần và Văn Sa thầm cười trong lòng, chỉ muốn vỗ tay hoan hô nhưng vẫn phải nhịn xuống.
-- Sao nào? Ta nói không đúng sao? Đồ miệng lưỡi chanh chua? – Phong hà cũng không yếu thế, tiếp tục nói. Lời nói này đã động vào lòng tự tôn của thiếu nữ kia, mặt nàng ta biến đổi liên tục từ đỏ cho đến vàng, cuối cùng lại đỏ lên một lần nữa, đó là dấu hiệu cho thấy nàng ta đang rất tức giận, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt run run.
-- Huống hồ gì người bị va phải không phải ngươi, dự vào cái gì ngươi dám trách mắng bọn ta? Có trách mắng thì là vị công tử phía sau ngươi mới có quyền!
-- Ngươi! Dựa vào ngươi mà muốn Tử Lệ ca phải mở miệng mắng? Mơ tưởng!! - thiếu nữ kia thốt ra từng lời qua kẽ răng, tay siết chặt vung lên mà đích đến là khuôn mặt điềm tĩnh của Phong Hà. Nàng chỉ khinh thường hừ một tiếng, cái tát này chẳng làm khó gì nàng được đâu. Dương Thần và Văn Sa đều đã thấy qua thân thủ của nàng, đối với công kích chẳng có tý uy hiếp kia, đến bọn hắn còn dễ dàng tránh huống chi là nàng? Cả hai thầm cười trong lòng, đồng thời cũng khinh thị vị tiểu thư điêu ngoa này.
Phong Hà nhìn chăm chăm vào bàn tay sắp sửa giáng xuống mặt mình, lòng suy tính xem có nên bẽ gãy luôn bàn tay đó không, bỗng nhiên mắt hoa lên, một bóng người không biết từ đâu ra đã chắn trước mặt nàng mà bàn tay vốn sắp sửa giáng xuống mặt nàng lại bị nhân kèm chặt. Thiếu nữ kia bị người lạ mặt kiềm chặt tay, mặt bỗng biến sắc, vội la lên
-- Ngươi là ai? Mau thả ta ra!
Lúc này Dương Thần và Văn Sa mới hoàn hồn, sấn đến kéo nàng ra bảo vệ phía sau. Đôi mắt cảnh giác nhìn người lạ mặt bỗng xuất hiện kia. Vị công tử kia xen ra cũng khá giật mình nhìn về người lạ mặt nọ, nói đúng hơn là giật mình khi nhìn thấy chiếc khuyên bạc bên tai trái của hắn. Tay khẽ run run, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên
-- Ân nhi! Đủ rồi! – Thiếu nữ kia cuối cùng cũng giãy ra được khỏi tay người kia, khó tin khi nghe nam tử kia gọi
-- Tử Lệ ca!!
-- Im miệng! – Khẽ quát một tiếng, nam tử kia quay người cung tay hành lễ với người nọ
-- Tiểu muội vô ý, xin tha lỗi! Chúng ta mạn phép cáo từ! – nói xong kéo tay thiếu nữ kia vẫn còn vẻ mặt không cam tâm mà đi. Thoáng chốc đã mất dạng. Đến khi không còn thấy ai nữa, thiếu nữ kia mới vùng ra khỏi bàn tay rắn rỏi của nam tử kia, vẻ mặt tràn đầy uất ức và lên án
-- Tử Lệ ca ca!! Huynh đường đường là thiếu trang chủ của Vũ Đàm sơn trang vậy mà lại sợ cái tên lạ mặt không rõ lai lịch kia? Lại còn khách khí với hắn ta nữa chứ! Hắn ta dự vào cái gì chứ!? – Thiếu nữ bất mãn trách cứ, lại không thấy vẻ mặt của người kia bỗng nhiên tối sầm hẳn.
-- Bạch Ân, không được nói bậy!! – giọng điệu trong lời nói đã có phần tức giận. Vũ Đàm Bạch Ân sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, Tử Lệ từ nhỏ đến lớn luôn yêu chiều nàng, hắn chưa bao giờ nặng lời với nàng! Vậy mà bây giờ, vì một kẻ lạ mặt không rõ lai lịch hắn lại trách nàng! Tại sao chứ?!
-- Tử Lệ ca.... người đó... – Vũ Đàm Tử Lệ khẽ thở dài nhìn vị biểu muội duy nhất mà hắn thương yêu, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
-- Muội không để ý đến chiếc khuyên bạc bên tai trái hắn sao? – nàng ta khẽ gật đầu
-- Đó là... ký hiệu của đội ám vệ phủ thừa tướng! – Vũ Đàm Bạch Ân mặt bỗng biến sắc
-- Mà... nếu ta không lầm, trong đội ám vệ đấy... hắn đứng đầu! – Vũ Đàm Tử Lệ nặng nề nói. Hắn đã từng giao thủ qua với những tên ám vệ trong phủ thừa tướng nhưng chưa bao giờ chạm mặt với kẻ đứng đầu, hơn nữa, mỗi người trong đội ám vệ đó không bao giờ lộ mặt với người ngoài. Vậy mà bây giờ chỉ vì ba tên tiểu tử tầm thường mà lộ diện, lại còn là kẻ đứng đầu....
-- Ba tên tiểu tử kia... không đơn giản như vẻ bề ngoài... Ta đã nói với muội bao nhiêu lần rồi? Diệp thừa tướng không đơn giản, Diệp gia lại không đơn giản! Tốt nhất đừng gây chuyện với họ! – Vũ Đàm Bạch Ân khẽ cắn khóe môi, tay siết chặt thành quyền, ba tên tiểu tử nàng nghĩ có thể dễ dàng bắt nạt lại có quan hệ không tầm thường với phủ thừa tướng? Không thể nào!! Nhưng Tử Lệ đã nói như vậy... Vũ Đàm Bạch Ân không cam lòng gật gật đầu, im lặng theo sau hắn.
-- Lại là huynh à? – Phong Hà đã để ý đến chiếc khuyên bạc tinh xảo bắt mắt bên tai trái của người đó từ khi mới xuất hiện. Dương Thần và Văn Sa dù kinh ngạc nhưng vẫn khư khư giữ nàng phía sau. Đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp, người đó từ từ quay người, không ngoài dự đoán đó chính là người đã giúp nàng lúc trước, khuôn mặt tuấn tú với nét cười ôn nhu đó nàng không thể nhầm được. Phong Hà sau gáy thầm đổ mồ hôi lạnh, kiếp trước nàng vốn là một sát thủ hàng đầu, đối với cảm giác bị theo dõi luôn nhạy bén nhưng người trước mặt này... Nàng chắc chắn hắn ta luôn bên cạnh mình nhưng nàng lại không phát giác ra!
-- Bây giờ thì nói thử xem nào... Là ai phái huynh đến theo dõi ta? Lẽ nào... là người Diệp gia? – Phong Hà hừ lạnh một tiếng nói. Thân phận của hắn không tầm thường, bản năng mách bảo nàng như thế nhưng như thế nào không tầm thường thì nàng không rõ. Hai người Dương Thần đều sửng sốt, đồng thời ánh mắt cảnh giác vẫn nhìn chòng chọc vào người lạ mặt kia.
-- Ta không có ác ý, còn về người đứng phía sau ta...người cũng biết rõ đấy, tiểu thư của ta! – Dương Thần và Văn Sa sắc mặt khẽ biến, thân phận của Phong Hà không nhiều người biết đến, họ đã cố gắng giữ bí mật này rất kỹ rồi. Tại sao người này.....
Phong Hà cứng đờ người khi nghe xưng hô của hắn ta đối với mình. Là tiểu thư, không phải là tam tiểu thư! Người này không phải do Diệp gia phái đến, nếu như vậy thì còn nơi nào có thể gọi nàng là tiểu thư? Không lẽ... hắn thuộc phủ thừa tướng? Không thể nào, nàng vẫn còn nghe phong phanh về lời đồn kia nhưng nó nói vẫn chưa có tung tích của nàng mà. Phong Hà cẩn thận suy nghĩ, khóe môi bỗng vẽ nên nụ cười. Không hổ là thừa tướng đương triều, ông ta đích thật là một lão hồ ly! Tính lợi dụng sự mất tích của nàng mà nói với người khác rằng ông ta đang mất cảnh giác nhưng thật ra ông đang đợi con mồi, như một con đại bàng nhìn con mồi từ từ đi vào bẫy. Phong Hà khẽ thở dài, phái hắn đến là để bảo đảm an toàn cho nàng sao?
-- Chúng ta về thôi, Dương Thần, Văn Sa!! – hai người Dương Thần sửng người, khó tin nhìn nàng nhưng nàng chỉ phẩy tay bước đi, bọn họ không còn cách nào khác đành đi theo nhưng không quên nhìn người lạ kia thêm một chút. Hắn ta chỉ cười, không ngăn cản cũng không nói gì. Phong Hà đi thêm vài bước bỗng ngừng lại, giọng trong vắt truyền về càng khiến khóe môi hắn nhếch lên một độ cong tuyệt đẹp
-- Về nói lại với chủ ngươi. Ta là muốn thoát ly Diệp gia nhưng ta vẫn mãi là tôn nữ của người. Không cần phải lo lắng cho ta! Cứ làm những gì người muốn! – ba bóng dáng gầy nhỏ khuất bóng đằng sau hàng người. Nam tử kia cũng đột nhiên biến mất hệt như làn khói. Mà ở một trạch viện nào đó trong Đế Đô có một bóng người trung niên đang ngồi vuốt chòm râu đen lốm đốm bạc, nhẩm đọc bức thư tín trong tay. Xong bỗng nhiên cười lớn
-- Haha! Tôn nữ của ta quả nhiên đã thay đổi! Không rõ là thay đổi đến mức độ nào đây nhỉ? Không biết có thể khiến ta được một phen kinh hỉ hay không đây? – bóng người đấy bỗng nhiên trầm tư
-- Cửu hoàng tử vậy mà lại tìm đến Thành Châu Diệp.... Không biết hai đứa nó có gặp mặt chưa nhỉ? Hahahaha!! – tiếng cười sảng khoái lại một lần nữa vang dội