-- Đại Phong, huynh muốn đưa ta đi đâu vậy? - Phong Hà bất đắc dĩ, vừa hết giờ cơm trưa là Đại Phong đã xốc nàng lên vai rồi đưa đi.
-- Một lát nữa là đến rồi, không cần phải ngại đâu! - Đại Phong cười cười, vững bước mà đi.
-- Huynh không ngại nhưng ta ngại!! -- Phong Hà xấu hổ nói
-- Vì đám phía sau? Mặc kệ mấy đệ ấy đi! Chỗ này cũng không lạ với mấy đệ đó.... Chúng ta đến rồi! -- Phong Hà ngó nghiêng xung quanh, nhận ra đây là một căn phòng nhỏ nằm ở góc khuất trong ngôi chùa. Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là căn phòng này lại trông kiên cố sạch sẽ hơn hẳn. Đại Phong lấy ra một chiếc khóa sắt, mở chiếc ổ khóa đã có dấu hiệu rỉ sét ra, mùi không khí ẩm mốc xộc vào mũi nàng, giọng Đại Phong vang lên trên đỉnh đầu.
-- Từ cái đêm muội nói với ta chuyện kia, ta đã nghĩ nên trả nó lại cho muội, đây là tất cả của chúng ta cũng là của muội cho chúng ta! -- Phong Hà thấy một chiếc rương sắt nhỏ nằm ở góc phòng, nghe những gì Đại Phong nói nàng bỗng sửng người, ký ức như thủy triều trào về. Đừng nói đây là....
-- Phong Hà, muội mở đi! Mặc dù chúng ta đã cầm một hai món nhưng đa số vẫn đủ, haha! -- Đại Phong cười ngốc nghếch, còn nàng thì đã cứng đờ người khi mở chiếc rương ra. Đúng như nàng nghĩ, trong đó là tất cả đồ dùng mà bản thân nàng, không là cô bé Diệp Lam Kỳ lúc trước tặng bọn họ khi họ gặp khó khăn. Nào là trâm ngọc, ngọc bội, dây buộc tóc, quần áo lụa, đôi hài vải đính bao nhiêu là đá quý đẹp đẽ,... không biết bao nhiêu là món đắt tiền
-- Đại Phong. huynh.... Là đồ ngốc à?!!!! -- Phong Hà giận run người, nếu bọn họ cầm hết đám đồ này đi thì cuộc sống của họ sẽ dễ chịu hơn hiện tại không biết bao nhiêu lần. Đám người ngốc nghếch này!!!!!
Đại Phong ngốc lăng khi nghe nàng bảo mình ngốc, vẫn chưa kịp định thần lại thì đã thấy thân ảnh gầy nhỏ kia bước từng bước ra khỏi phòng, hít một hơi sâu rồi la lên.
-- Lục Lăng, Hàn Thiên, Dương Thần, Văn Sa, Dụ Phong!!!! mấy người các huynh còn không mau ra đây!? -- nàng vừa dứt tiếng thì đã nghe năm tiếng vút vút, năm bóng người hiện ra trong tầm mắt.
-- Phong Hà, ngươi... phát hiện khi nào thế?... -- Lục Lăng gãi đầu cười gượng mà cả bốn người kia đều là như vậy, bọn hắn chỉ đi xem trò vui, không ngờ lại bị phát hiện ra sớm như vậy. Phong Hà hừ một tiếng rõ tức giận, bỏ lại một câu đâm vào lòng tự trọng của bọn họ rồi bước lại vào phòng
-- Ta đã phát hiện ra từ đầu rồi! Các huynh quá kém! Còn không mau vào?
-- Phong Hà?!.... -- Đại Phong hoàn hồn khi thấy năm người bọn hắn vào phòng, có chút không hiểu nàng định làm gì. Nhưng đáp lại hắn lại là một ánh mắt trừng trừng ý bảo im lặng.
-- Dương Thần, hiện giờ giá trang sức vật dụng như thế này ra sao?
-- A...Hả..? À, nó khá cao.....-- Dương Thần bị hỏi bất ngờ, lắp bắp trả lời, rồi đầu óc đình trệ bỗng nhiên được khai sáng, nói vậy không lẽ nàng.... Dương Thần nhận ra làm sao mà Đại Phong và những người khác không nhận ra? Đại Phong hoảng hốt buớc lên một bước
-- Phong Hà, không thể được! Đó là....Hự! -- Cả năm người bọn Dương Thần đều mắt tròn mắt dẹp nhìn dáng người cao to của Đại Phong đổ rầm xuống sàn, không hẹn mà cùng nhau liếc về thân ảnh mảnh khảnh nọ, quả đấm nhỏ bé vẫn còn ở trên không, nắm đấm đó nhìn như có thể dễ dàng hủy bỏ vậy mà chính nắm đấm đó lại làm cho Đại Phong, cao thủ trong lòng bọn họ đổ gục! Phong Hà hiện giờ có vẻ mặt cực kỳ không tốt! Cực cực kỳ không tốt! Cả năm bỗng nhiên nuốt nước bọt cái ực, không hẹn mà cùng lùi về sau một bước.
-- Huynh nằm yên đó, ta còn chưa xử lý huynh xong đâu!! -- lườm Đại Phong một cái rồi nàng lại nhìn về phía năm người vẫn còn đang co đầu rút cổ không dám nhìn nàng kia.
-- Còn đứng đó làm gì? Não các huynh đem đi nhúng nước hết rồi hả? Mau vác đi cầm hết cho ta!!
-- Vâng!!! – Cả năm đồng loạt hô lên, ba chân bốn cẳng đem chiếc rương nhỏ ra khỏi phòng
-- Đợi một chút!! – giọng nàng đột ngột vang lên khiến bọn họ cứng đờ cả người
-- Nhớ kỹ, nhất định phải cầm với gia đắc nhất đấy! Rồi sau đó, mua về vài cuộn vải, mọi người cần phải đổi mới rồi! – năm người bọn họ sửng người khi nghe nàng nói vậy.
-- Còn nữa, đưa cho Tần Dạ tỷ cùng Nguyệt Lan tỷ ít bạc, bảo họ đến Thất Tịch chúng ta sẽ tổ chức tiệc nướng!!! Sau đó... Này sao các huynh còn chưa đi? Muốn ta đánh à? – Phong hà suy tư, trông thấy năm người kia vẫn còn đứng ngây ra như phỏng, gắt lên quát một tiếng làm họ co chân chạy biến!
Buổi chiều hôm nay ở ngôi chùa mà nhóm trẻ mồ côi ở cực kì náo nhiệt! Tại sao lại nao nhiệt à? Còn không phải là vì bốn năm cuộn vải to được năm người bọn Dương Thần mang về hay sao? Phong Hà hỏi cặn kẽ Dương Thần về số tiền vừa cầm được lại biết rằng số bạc để mua mấy cuộn vải này chỉ mới là môt phần thôi.
Theo lời Dương Thần nói, trong Thành Châu Diệp có đến mười mấy hiệu cầm đồ. Hắn chia cho năm người kia vài món đi cầm trước rồi so sánh bên nào trả giá cao hơn mới cầm ở đó. Hắn còn muốn thử hết mọi hiệu cầm đồ nhưng nhân số không đủ nên mới về đây kêu thêm người, đồng thời mang sấp vải này về luôn. Phong Hà cũng là gật đầu tỏ vẻ tán đồng, cũng bảo họ cứ làm những gì cần thiết. Sau khi bọn nam tử đều đã bị lôi đi hết, đám Nguyệt Lan mới dần hiểu được vấn đề, thế là dấy lên một hồi kinh hỉ.
-- Số vải này nếu may làm y phục có lẽ đủ cho mỗi người một bộ!! – Phong Hà nhìn tiểu cô nương tuổi đang hưng phấn kia mà cười. Tiểu hài tử đấy tên là Hạ Chỉ Lam, một trong những người nhỏ tuổi nhất trong bọn, muội ấy quả là một cô nương đáng yêu đồng thời tay nghề may vá cũng là số một trong cả đám.
-- Tiểu Lam, chúng ta phải làm gì đây? – Nguyệt Lan cười cười xin ý kiến của tiểu cô nương vẫn còn đang hưng phấn vì xấp vải.
-- Làm cái gì? Còn không phải bắt tay vào việc sao? Muội quyết định rồi!! Đến lễ Thất Tịch mọi người đều sẽ có một bộ y phục mới! Cho nên chúng ta phải gấp rút may vá thôi!!! – Đám người Nguyệt Lan vừa nghe đã rùn mình
-- Này tiểu Lam, từ giờ đến Thất Tịch chỉ còn bốn ngày thôi, chúng ta có thể làm kịp không? – Tần Dạ tay đổ mồ hôi mà hỏi, nhưng đáp lại nàng chỉ là một nụ cười tự tin của Hạ Chỉ Lam
-- Sao lại không? Chỉ cần chúng ta cố gắng là được mà! Phải không, Phong Hà tỷ tỷ?! – Phong Hà cười tươi gật đầu, đây cũng là mục tiêu nàng định làm nhưng không ngờ tiêu cô nương này lại quyết tâm đến vậy.
-- Đúng vậy, chỉ cần mọi người hợp sức lại thôi!
Sau đó là những ngày may vá điên cuồng! Đúng, chính xác là điên cuồng may vá đến quên ăn quên ngủ!! Mỗi khi bọn họ mệt mỏi lại nhận được một món điển tâm mà đám nam tử mua được trên phố, thế là có động lực trở lại. Phong Hà đã trao đổi với Dương Thần về số tiền nhận được, lại khá bất ngờ khi nhận được kết quả. Số tiền cầm được trừ đi số đã mua xấp vải thì có hơn hai ngàn lượng, hỏi ra mới biết, số trang sức đó mỗi cái đều là đồ thượng phẩm, đặc biệt là miếng ngọc bội bằng bạch ngọc có khắc liên hoa, món đồ đó cầm được đến hơn năm trăm lượng. Phong Hà khá là ngạc nhiên về số bạc đó, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý nghĩ kỳ quái, đầu đột nhiên rà soát lại một lần. Tiểu hài tử Diệp Lam Kỳ này không phải bị mấy vị di nương ghét bỏ hay sao? Nếu như vậy thì làm sao còn giữ được những món đồ có giá trị như thế? Không phải là nên bị tước đoạt hết hay sao?
-- Tại sao những món trang sức đấy lại có giá trị cao đến vậy chứ? -- Phong Hà ngồi một mình trong phòng suy tư, buột miệng hỏi ra một câu nghi vấn
-- Lão thừa tướng rất thích tiểu thư, lúc trước hay gửi nhiều đồ đạc quý giá đến Diệp phủ nhưng lần nào cũng bị vị nhị di nương kia cưỡng đoạt tất cả, chỉ đưa đồ giả đến cho tiểu thư dùng. Nhưng bà ta không biết những thứ mà bà ta đang dùng mới là đồ giả! – Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến Phong Hà khá giật mình nhưng cũng không có bất cứ cử động gì, chỉ lạnh nhạt hỏi
-- Là do ngươi đánh tráo?
-- Haha, cứ coi là do ta đánh tráo đi! - từ trên nóc nhà nhảy xuống một thân ảnh khá là quen thuộc đối với Phong Hà, hắn chính là người đã ra tay giúp đỡ "không cần thiết" đối với nàng vài ngày trước. Sau vài ngày quen biết, nàng mới biết hắn tên Thanh Ảnh. Sau sự việc hôm trước, nàng đã nhận được thư tín của vị tổ phụ chưa được gặp mặt kia, ông nói rằng cứ sử dụng tên này một cách thoải mái nên nàng mới cho hắn theo bên cạnh.
-- Bắt lấy! - đột nhiên có vật gì đó từ xa bay đến, Phong Hà theo bản năng mà bắt, xong mới nhìn kỹ vật kia. Đó là một miếng Ngọc bội làm bằng bạch ngọc, được điêu khắc chạm rỗng hình một đóa bạch liên. Điêu khắc tinh xảo thế này, nàng chợt nhớ ra đây là một món quà mà tổ phụ của nàng đã tặng khi nàng đi dự lễ mừng thọ của ông năm tám tuổi.
-- Tiểu thư cũng thật là! Đến món đồ quan trọng này mà cũng đem đi cầm, khỏi phải nói người vô tâm đến mức nào! - Thanh Ảnh thở dài một hơi, hắn cũng là giật mình khi thấy mảnh ngọc bội đó trong một tiệm cầm đồ. Vậy là phải tốn một phen công phu mới trộm về lại được, trong lòng cũng là có chút tội nghiệp cho vị nọ.
-- Quan trọng? Cái này có gì quan trọng? Không phải chỉ là một món đồ mà tổ phụ tặng sao? - Phong Hà vô tư hỏi. Thanh Ảnh cũng là một phen muốn đập đầu vào tường, trong lòng lại càng tiếc hận cho vị nọ thêm một lần nữa. Tiểu thư quả là một người không dễ theo đuổi.
-- Mà thôi, tiểu thư cứ việc giữ món đồ đó thật cẩn thận là được. Sau này chắc chắn sẽ có chỗ dùng đến. – Nói xong Thanh Ảnh lại phi thân lên nóc nhà mà đúng lúc đó cửa phòng lại bị người gõ, giọng của Tạ Tú Anh vọng vào.
-- Hà tỷ tỷ, đến lúc ăn cơm rồi!! – nàng cũng cười, bước ra khỏi phòng, theo muội ấy về phòng ăn. Xong xuôi đám nữ tử lại tiếp tục lăn vào công việc may vá.
-- Aaaa!!! Cuối cùng cũng kịp!! Ngày mai là lễ Thất Tịch rồi và chúng ta chỉ còn năm bộ y phục cần hoàn thành nữa thôi!! – Tạ Tú Anh cầm trên tay một chiếc áo còn đang may dở mà hét lên một tiếng sảng khoái khiến cho mọi người phì cười.
-- Tú Anh tỷ tỷ, không cần phải vui mừng như thế chứ? Chúng ta vẫn chưa xong đâu!! – Hạ Chỉ Lam sung sức, tay cầm mũi kim may vun vút như không. Mọi người cũng là cười, Phong Hà cũng thực vui vẻ. Nhưng trong lúc vui vẻ này lại bị một trận tiếng ồn ở bên ngoài ảnh hưởng. Nguyệt Lan định ra xem sao nhưng lại có người nhanh hơn chạy vào, hổn hển thở dốc. Đó là Lục Lăng!
-- Nguyệt Lan tỷ!! Hàn Thiên, Hàn Thiên hắn....!! – Lục Lăng thở không ra hơi, giọng nói cũng là đứt quãng. Tiểu Cẩm, bỏ ngay đồ dùng trong tay vội chạy lại đỡ ca ca mình, vuốt nhẹ lưng hắn để hắn có thể dễ thở hơn.
-- Hà hà, Hàn Thiên hắn đánh nhau với người ta, bị thương không nhẹ. Nguyệt Lan, tỷ đến xem hắn thế nào đi!!! – mấy người bọn họ lại là kinh ngạc. Hàn Thiên vốn là một người trầm tính, không bao giờ làm những việc lỗ mãng, vậy mà giờ hắn lại đi đánh nhau với người khác?? Phong Hà cũng là kinh ngạc, nàng khá hiểu con người Hàn Thiên, không phải việc gì chạm phải điều hắn úy kỵ chắc chắn hắn sẽ không lỗ mãng như vậy! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người cũng là bỏ dở những gì đang làm, đi đến sân chính lúc này đã có một đám người tụ tập.Đại Phong giận run người nhìn nhân ảnh đang nằm thở dốc trên tấm phản, nghiến răng trèo trẹo mà gầm lên.
-- Hàn Thiên, rốt cuộc đệ bị làm sao thế? Tại sao lại lỗ mãng đến như vậy?! Họ có thể đánh chết đệ!! – giọng điệu Đại Phong tràn ngập sự tức giận nhưng hơn hết ẩn trong đó là chút gì đó sợ hãi, Đại Phong hắn sợ hãi! Nếu Lục Lăng không báo tin thì giờ đây hắn đã mất một người huynh đệ!! Đại Phong hắn không cho phép chuyện này xảy ra một lần nữa! Không bao giờ!!
-- Đệ không làm sai! – Ánh mắt Hàn Thiên không dám nhìn thẳng vào Đại Phong, hắn không biết tại sao Đại Phong lại giận dữ như vậy, nhưng làm cho Đại Phong giận còn hơn để bọn vô lại đó sỉ nhục!
-- Đệ!!! – Đại Phong là bị lửa giận công tâm, nếu không có đám Dương Thần ngăn lại thì hắn có thể đã lao lên mà đánh cho Hàn Thiên một trận cho tỉnh ra rồi!
-- Đám các ngươi mau tránh ra một bên nào! Lôi Đại Phong ra ngoài ngay!! – Giọng Nguyệt Lan vang lên, tách đám người ra mà đi đến.
-- Thả ta ra, ta phải đánh cho tên lỗ mãng này một trận mới được! – Đại Phong không cam lòng mà vùng ra khỏi vòng vây, tiến lên một bước nhưng một thân ảnh gầy nhỏ đã đứng chắn trước mặt hắn từ lúc nào, ánh mắt nàng lạnh tanh nhìn Đại Phong khiến hắn có chút chột dạ
-- Đại Phong, huynh thôi đi. Bây giờ Hàn Thiên đệ ấy là bệnh nhân! Nếu huynh muốn đánh thì đợi đệ ấy hồi phục rồi hẳn đánh! – Nguyệt Lan gắt lên mới khiến Đại Phong thoái nhượng. Bấy giờ Phong Hà mới nhìn thấy thân ảnh thảm hại đang nằm liệt trên tấm phản. Y phục tả tơi, đầu tóc rối bời, hơn nữa trên khuôn mặt không biết bao nhiêu vết bầm tím, khóe miệng vẫn còn đang chảy máu đủ cho thấy hắn đã trải qua một cuộc chiến khốc liệt đến mức nào. Nguyệt Lan nhanh chóng sơ cứu cho hắn còn nàng thì đến bên đầu giường, trầm tư nhìn hắn.
-- Bao nhiêu người đánh huynh? – giọng nàng khàn khàn hỏi một câu không nặng không nhẹ. Hàn Thiên nghe xong cũng là giật mình, không ngờ rằng nàng lại hỏi mình vấn đề đó. Mà mọi người cũng trở nên yên tĩnh hơn
-- ... Năm...
-- Người của ai? – giọng nàng lại tiếp tục, ánh mắt Hàn Thiên không tự chủ được mà né tránh ánh nhìn của Phong Hà, miệng đắng ngắt đau đớn mà thốt ra từng từ
-- Người của hiệu cầm Thiên Phong....
-- Tại sao? – Phong Hà biết hiệu cầm đó, đó là nơi Hàn Thiên hắn làm việc, tại sao người của hiệu cầm đó lại đánh hắn? Không phải hắn vẫn còn làm việc tốt sao? Hàn Thiên trầm mặc không trả lời, ánh mắt lảng tránh cái nhìn của tất cả mọi người. Điều đó khiến nàng khó chịu.
-- Hàn Thiên, nhìn thẳng vào ta! Trả lời ta, tại sao?! – giọng điệu của nàng đã có phần gắt gỏng. Mọi người cũng có phần ngạc nhiên khi nhận ra nét khó chịu trong lời nói của Phong Hà. Đặc biệt là Hàn Thiên, hắn biết nàng là người kiêu ngạo, nàng sẽ mãi bước lên, nhưng không biết bao nhiêu lần hắn tự hỏi chính mình, liệu hắn có tiến lên được? Có thể sóng vai đi theo nàng không? Nhưng qua trận đánh nhau hôm nay hắn đã nhận ra mặt yếu đuối của bản thân, hắn không thể buông bỏ được tính cách ích kỷ của mình! Phải, hắn rất cố chấp, ích kỷ, chuyện của mình không muốn người khác nhúng tay vào nhưng hắn lại thích nhúng tay vào việc của người khác! Quá ích kỷ! Nhưng nếu còn như vậy hắn không thể bước theo nàng, hắn muốn thay đổi nhưng một phần trong hắn lại không muốn thay đổi. Chỉ cần nói ra thôi, chỉ một câu nói thôi không hiểu sao hắn thấy khó nói cực kỳ. Hắn ghét ánh mắt của mọi người nhìn chăm chăm mình. Hắn không làm sai! Tại sao mọi người lại nhìn hắn bằng ánh mắt trách móc đó?
-- Chuyện này... Cũng có một phần do lỗi của ta...— Một giọng nói như đã lấy hết dũng khí cất lên, ánh mắt mọi người cũng là dồn hết vào thân ảnh cao gầy mới phát ra tiếng, đó là Lục Lăng.
-- Ca ca!! – tiểu Cẩm kéo áo Lục Lăng một cái nhưng hắn chỉ cười, tay xoa đầu muội ấy một cái. Hít sâu một hơi bắt đầu kể lại những gì xảy ra.
Hắn và Hàn Thiên được Dương Thần phân công đi cầm những món đồ cuối cùng ở hiệu cầm Thiên Phong. Là nơi Hàn Thiên làm việc nên chủ tiệm có thể nể mặt, hắn và Hàn Thiên cuối cùng cũng trao đổi xong, riêng chỉ có món đồ cuối cùng là Hàn Thiên hắn nói không nên cầm ở hiệu đồ này, Lục Lăng lúc đó không để ý đến lời nói của Hàn Thiên, mặc cho hắn can ngăn, Lục Lăng vẫn bỏ lên bàn cầm. Xong khi nghe được lời nhận xét cuối cùng và mức giá chủ tiệm đưa ra, Hàn Thiên lại nổi giận, dứt khoát lấy lại món đồ đó và kéo hắn ra ngoài. Nhưng không đi được bao lâu bọn hắn bị người chặn lại, Lục Lăng cố hết sức mới trốn thoát. Nhìn theo hướng mà bọ người đó đưa Hàn Thiên đi liền gọi cho đám Đại Phong đến cứu. May là đến kịp lúc nếu không mạng của Hàn Thiên hắn khó mà giữ!
-- Ta đã thấy chủ tiệm làm việc đó một lần. Ông ta dám trợn mắt nói dối rằng chiếc trâm cài được cầm là đồ giả, trong khi nó là đồ thật, lừa tiền họ cuối cùng bán ra với giá đắt gấp mười lần giá mà ông ta đã mua! Ta không chấp nhận được việc ông ấy nói đồ vật của ngươi là giả nên đã nổi giận. Ta không trách Lục Lăng, dù sao ông ấy cũng là chủ tiệm mà ta làm thêm, ít nhiều vẫn có thể tin tưởng được nhưng.... – Hàn Thiên chầm chậm nói.
-- Tại sao huynh dám chắc tất cả đồ vật đó của ta đều là thật? Lỡ như nó là giả thì sao? –Phong Hà lạnh nhạt hỏi
-- Không thể nào là giả được! Đôi hài của ngươi là đồ tiến cống cho hoàng cung, làm sao có thể là giả?! – Hàn Thiên kích động muốn ngồi dậy liền bị Nguyệt Lan đè xuống, mà mọi người đều ngạc nhiên khi nghe câu khẳng định của Hàn Thiên. Trong đầu chỉ ong ong bốn tiếng "Tiến cống hoàng cung" bọn họ bao năm qua lại giữ đồ vật cống phẩm của hoàng cung bên người?!!! Nhưng, làm sao mà Phong Hà có nó được chứ?
-- Làm sao huynh biết đó là cống phẩm của hoàng cung? – Phong Hà đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, e rằng gia thế trước kia của Hàn Thiên không tầm thường.
-- Bởi vì... – Hàn Thiên ngập ngừng, trong đôi mắt như đang đấu tranh điều gì đó và cũng như đã quyết định điều gì đó, hít sâu một hơi, nói ra một câu khiến mọi người đều phải sốc
-- .... Ta trước kia... cũng có một đôi có chất liệu giống vậy....
Yên tĩnh, hoàn toàn không còn bất cứ tiếng động nào phát ra, ngay cả Nguyệt Lan đang thoa thuốc mỡ cho hắn, động tác tay cũng đình trệ, không dám tin nhìn hắn, nhưng hắn chỉ cười, nói ra rồi. Hắn buộc phải công nhận nói ra hết làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
-- Cho nên ta không cho phép ai nói nó là đồ giả được!! – Hắn thanh thản nói
-- Huynh...Bị ngốc à? – Hàn Thiên kinh ngạc nhìn bóng dáng bé nhỏ trước mắt, khó tin khi nghe lời nàng nói
-- Nói cho ta nghe, đối với huynh, bản thân và món đồ vô tri kia cái nào là quan trọng hơn!! – Phong Hà nắm cổ áo Hàn Thiên hầm hừ nói, mặt cho Nguyệt Lan ngăn cản nàng vẫn tiếp tục làm
-- Ta...ta... – Hàn Thiên không biết trả lời ra sao, tay chân vô lực cứ mặc cho nàng kéo
-- Còn đối với bọn ta, huynh còn quan trọng hơn gấp trăm lần đám đồ vật vô tri đó! Lo mà trân trọng bản thân mình đi!! Đồ ngốc!! – Phong Hà hừ lạnh một tiếng, ném hắn nằm lại trên phản, quay người lướt đi ra ngoài như một làn gió. Hàn Thiên hắn kinh ngạc khi nghe những gì nàng nói, hai hốc mắt bỗng nóng lên, nhìn quanh một lượt những người đứng ở đây, đến bây giờ hắn mới nhận ra tất cả đều tới đây thăm hắn! Đặc biệt là Đại Phong, khi nhìn thấy ánh mắt của hắn lại lãng tránh, không còn điệu bộ muốn lao vào đánh hắn như lúc nãy nữa. Bây giờ hắn mới giật mình nhận ra, ánh mắt của mọi người không phải nhìn hắn trách móc, Đại Phong cũng không phải vì hành động lỗ mãng của hắn mà nổi giận. Mọi người chỉ lo lắng cho hắn, sợ hắn xảy ra chuyện không hay, sợ phải mất đi một người thân... Cuối cùng hắn không kìm được nữa mà để hai hàng nước mắt tuôn ra. Miệng hắn đắng ngắt cố gắng nói ra vài từ cuối cùng
-- Tiểu thư...ta...xin lỗi... mọi người...xin lỗi...hức!!
-- Tên tiểu tử ngốc này! – Đại Phong đột nhiên bước đến, ôm hắn vào lòng
-- Ngươi không phải chỉ có một mình, ngươi còn có chúng ta!! – cả người Hàn Thiên run lên, cuối cùng là cười một tiếng khó nghe
-- Phong đại ca...cảm ơn huynh và cũng... xin lỗi huynh...xin lỗi mọi người...hức, hức
Phong Hà nằm dài trên mái nhà, nghe được âm thanh bên dưới, nàng mỉm cười hài lòng. Thanh Ảnh từ lúc nào đã xuất hiện phía sau nàng, tay nhâm nhi vài mẩu điểm tâm không biết là từ đâu có, buồn chán khi nghe những âm thanh bên dưới.
-- Người tính làm sao đây, tiểu thư của ta? – Thanh Ảnh cười cười cho nốt mẫu điểm tâm cuối cùng vào miệng, hắn biết vị tiểu thư này không để yên cho mấy kẻ làm càn kia đâu.
-- Còn sao nữa à? Dám đánh người của ta, ta còn không cho phép bọn hắn có quyền gì?! Huống hồ chi... bọn hắn dám lừa dối ta! Giải quyết cho sạch sẽ đi! – Phong Hà thu lại nét cười trên mặt, lạnh lùng nói một câu. Thanh Ảnh phía sau cũng là cuối người một cách tao nhã rồi biến mất không thấy tung tích.
Tối, một góc nào đó trong Thành Châu Diệp, trong một tiệm đồ cổ nào đó đang có một cuộc ẩu đả.
-- Dám đánh tiểu đệ của ta, các ngươi đúng là chán sống!! – một giọng khàn khàn vang lên trong hư không kèm theo là một tiếng rên nhỏ
-- Dám lừa tiểu thư, các ngươi đi chết đi là vừa!! – một giọng nói khác thanh thúy vang lên đồng thời một vệt đỏ bắn lên một góc tường.
Ngày hôm sau lan truyền một tin tức khá là ly kỳ. Hiệu cầm Thiên Phong dỡ bảng hiệu, cả gia đình bỏ chạy ngay trong đêm. Còn nữa, những đồ vật bị cầm trong tiệm đều trả về cho nguyên chủ, không thiếu một món nào! Chỉ trong một đêm hiệu cẩm đã trụ ở Thành Châu Diệp này hơn mấy chục năm bị xóa sổ. Phong Hà nghe được tin chỉ là nhếch miệng cười lạnh.