Hắn có một gia đình rất hạnh phúc, cha hắn, mẫu thân hắn và cả ca ca hơn hắn năm tuổi đều rất yêu thương hắn. Cả nhà bọn hắn tuy sống trong một căn nhà không quá lớn và ở một trấn nhỏ không được bao người để ý nhưng khoảng thời gian đó lại là báu vật vô giá của hắn. Nhưng mọi chuyện trở nên tồi tệ khi hắn tình cờ nghe lén được cuộc nói chuyện của cha với một người lạ mặt tới viến thăm nhà hắn năm hắn mới mười tuổi. Có một số điều hắn nghe không hiểu nhưng hắn vẫn hiểu được người lạ kia yêu cầu cha làm cái gì. Chuyển nhà! Một nhà bốn miệng ăn bọn hắn chuyển nhà, nhưng đó không phải là một vụ chuyển nhà bình thường, nơi bọn hắn chuyển đến là Thành Hoan Bắc ở phía bắc, không những thế bọn hắn lại chuyển vào trạch viện của Hàn gia! Hàn gia, là gia tộc nhất đẳng đấy! Khi nghe ca ca nói như thế hắn cảm thấy kinh ngạc không thôi và cũng dâng lên một cái thắc mắc, tại sao một gia tộc cao quý như thế lại mời bọn hắn chuyển về đây? Chỉ vì gia đình bọn hắn cũng họ Hàn? Làm sao có chuyện như thế được? Một thời gian sau hắn mới biết được, thì ra cha hắn là con trai cả của gia chủ Hàn gia hiện tại. Cha thật giỏi, hắn đã nghĩ như thế mỗi khi nhìn thấy cha. Tuy nhiên cha không vì chuyển về nhà mẹ đẻ mà quên mất bọn hắn, Cha vẫn yêu thương bọn hắn như cũ, điều đó khiến hắn rất vui vẻ. Mặc dù bỗng nhiên trở thành một vị thiếu gia của một gia tộc nhất đẳng làm bọn hắn không thể thích ứng được, nhưng chỉ cần có cha mẹ ở đây là đủ. Hắn đã suy nghĩ non nớt như vậy.....
Một tháng sau khi chuyển vào Hàn gia, bọn hắn được cho đi học. Không phải bọn hắn chưa được học đọc học viết, khi lên năm cha đã dạy bọn hắn những điều cơ bản. Ca ca hắn, Hàn Tĩnh rất thích đọc thư pháp, lần nào hắn vào phòng ca ca đều thấy một chồng sách được đưa đến để trên bàn. Hắn là hâm mộ ca ca không thôi, nhưng hắn cũng có điểm mạnh riêng, tính toán là sở trường của hắn, về khoảng này thì ca ca không bằng hắn đâu. Mọi người ở Học phủ đều dễ làm quen, sau nửa năm hắn và ca ca tưởng mình đã hòa nhập vào nó nhưng.... mọi người không nghĩ giống bọn hắn....
-- Con của một ả đàn bà thanh lâu thì làm sao sánh được với người có dòng máu chính thống của Hàn gia chúng ta?
-- Hả? Chúng ta làm gì thích ngươi, còn ghét cay ghét đắng các ngươi là đằng khác! Đồ xú tiểu tử, con của ả tiện nhân thì cũng là một tiện tiểu tử mà thôi!
-- Đồ ngoại lai!
-- Xú tiểu tử, mẹ ngươi là ả tiện nhân!!
-- Các ngươi là hai cái tiện tiểu tử!
-- Các ngươi vốn không được hưởng đãi ngộ cao hơn bọn ta!!
-- Tại sao các ngươi lại chuyển về đây chứ? Thật không công bằng!
-- Tiện nhân!! Tiện nhân!!
-- Các ngươi không được bêu xấu mẫu thân ta!!!! -- đó là lần đầu tiên hắn đánh nhau với người khác, lại còn là một chấp cả đám!! Nếu ca ca hắn không phát hiện ra kịp có lẽ bọn kia đã đánh hắn đến chết đi sống lại. Sau đó, hắn bị phạt đứng trong thư phòng của cha. Đây chẳng phải lần đầu tiên hắn bị phạt, mỗi khi như vậy cha chỉ cho hắn đứng tấn nửa canh giờ rồi thuyết giáo một chút là xong. Nhưng hôm nay thì khác, cha cũng phạt hắn đứng tấn nhưng thời gian lên đến bốn canh giờ, còn không cho hắn ăn cơm tối. Tại sao chứ, hắn không làm gì sai cả! Có phạt cũng là đám kia bị phạt, tại sao lại phạt hắn chứ!! Trong lòng hắn ấm ức không thể nói cho ai, chân hắn mỏi nhừ không còn tý cảm giác nào, bụng hắn thì sôi lên ùng ục. Hắn ứa nước mắt nhưng lại cắn răng kiềm lại không cho nó rơi. Hắn không phục!
"Kẹt"
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, hắn giật mình cứ tưởng cha đã trở lại vội nhìn sang nhưng người bước vào không phải cha khiến hắn khá thất vọng nhưng lát sau lại tươi tỉnh trở lại.
-- Ca, sao huynh lại đến đây? Có phải cha bảo huynh đến không?
-- Suỵt!! -- ca ca đưa tay lên suỵt một tiếng bảo hắn yên lặng, hắn nhìn động tác lén lút của ca ca thì cũng đã hiểu ra được, không nén nỗi thất vọng. Ca ca rón rén đóng cửa, khi chắc chắn xung quanh an toàn ca ca mới đến chỗ hắn, ngồi phịch xuống đất và vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, mỉm cười nói
-- Đệ, nghỉ một chút đi! Mẫu thân đã lén cha làm ít điểm tâm này cho đệ đấy! Cha vẫn còn bận việc với gia gia, không về liền đâu! - Ca ca lấy từ trong tray áo ra một chiếc làn nhỏ, từ từ mở chiếc lớp vải bọc ra, thấy một lúc rồi mà hắn vẫn chưa ngồi xuống liền nghi hoặc nhìn lên thấy vẻ mặt hắn thực thối....
-- Sao còn chưa ngồi xuống?
-- Ca... Chân đệ không thu lại được.... - hắn bất đắc dĩ nói một câu. Nhìn ca ca sảng khoái bật cười một cái mà hắn đỏ lựng cả mặt, cuối cùng ca ca cũng giúp hắn ngồi xuống, dựa sát vào tường.
-- Ca, đệ đói!
-- Đây đây, cứ ăn thoải mái!
-- Ca, chân đệ đau quá!
-- Được rồi, để ta xoa bóp cho! - ca ca lại bật cười khi thấy hắn vòi vĩnh như lúc còn nhỏ
-- Ca!
-- Gì thế?
-- Tại sao cha lại phạt đệ như vậy? Đệ vốn không có làm sai!
-- ....
Ca ca bỗng ngừng động tác xoa bóp hai chân cho hắn, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn mà hỏi
-- Tiểu Thiên, cho ta biết lý do tại sao đệ lại đánh nhau với mọi người được không? - hắn lưỡng lự, nhưng hắn không thể đánh bại ánh mắt khẩn thiết của ca ca nhìn hắn. Sau một hồi đấu tranh, hắn cuối cùng cũng mở miệng.
-- Bởi vì... Bọn hắn bêu xấu mẫu thân, nói người là tiện nhân... Bọn họ cũng bêu xấu ca, nói chúng ta là... Tiện tiểu tử... Còn có.. Còn có.. Hức hức... - hắn cuối cùng cũng không nhịn được bậc khóc, ca ca vội vã ôm lấy hắn, để nước mắt hắn ướt đẫm bả vai
-- ... Bọn họ còn nói... Chúng ta không nên quay về đây... Còn nữa... hức hức...
-- Được rồi!... Được rồi, đệ không cần nói nữa đâu! Sẽ ổn thôi! Ổn thôi, tiểu Thiên! -nước mắt làm mắt hắn nhoè đi, hắn không nhìn được cái gì nữa nhưng hắn vẫn cảm giác được bàn tay của ca ca đang vỗ nhẹ lưng mình, giọng nói nhẹ nhàng của ca ca vang bên tai khiến hắn cảm thấy rất an toàn, làm hắn thả lỏng, ngủ thiếp đi....
Hàn Tĩnh nhìn tiểu hài đang say ngủ trong lòng mình, trên khuôn mặt bỗng xuất hiện một nụ cười hiền hậu. Hắn khẽ nói bên tai Hàn Thiên
-- Ổn rồi! Ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương đệ hết! - khoé miệng tiểu hài tử khẽ nhếch lên, như đáp lại lời nói của hắn. Hắn cũng là cười, ánh mắt nhìn về phía cửa, từ từ lên tiếng
-- Cha, sao người còn chưa vào? - cửa đẩy ra, người trung niên nam tử tuổi đã tứ tuần bước từng bước vững chãi vào phòng, liếc nhìn tiểu hài đang ngủ trong vòng tay nhi tử của ông, khẽ thở dài.
-- Ta không biết quyết định quay về đây của ta là đúng hay sai nữa!
-- ... Con hiểu, nhưng nếu cho con chọn, con sẽ chọn cuộc sống trước kia! Chắc chắn tiểu Thiên cũng sẽ chọn như vậy! - trung niên nam tử kia cũng là thở dài, có lẽ quyết định của ông là sai lầm rồi...
-- Ta cũng nghĩ như thế...
Một năm sau khi gia đình hắn quay về Hàn gia, cha dùng thái độ quyết liệt, thoát ly Hàn gia một lần nữa. Gia đình bốn người bọn hắn lại quay về trạch viện nho nhỏ mà bọn hắn từng sống vui vẻ. Sống một cuộc sống vô tư suốt một năm sau đó. Cho đến một ngày nào đó một năm sau. Lúc đó hắn vừa mới tan buổi học ở trường và về nhà. Nhưng đón hắn lại là một nhóm người lạ mặt đang cố lôi mẫu thân đi
-- Thả ta ra! Thả ta ra!! Mẫu thân! Mẫu thân!! - hắn nghe được tiếng hét của ca ca, cũng nhận ra bọn người đó muốn đem mẫu thân đi. Hắn không cho phép nhưng hắn lại sợ hãi, cha lại không có ở nhà phải làm sao đây!?
-- Thả ta ra! Thả ta ra! Đám cẩu của Hàn gia! Nếu muốn bắt người để uy hiếp cha thì bắt ta này, không được động đến mẫu thân ta!! - ca ca hét to một tiếng khiến hắn hoàn hồn. Hàn gia muốn uy hiếp cha nên mới bắt mẫu thân... Nhớ lại những ngày còn ở Hàn gia, lòng hắn lại dâng lên một cổ lửa giận. Hắn không thiết nghĩ nữa, lao vào đám người đang kéo mẫu thân đi, bắt lấy một tên to con đang khóa trụ cổ tay mẫu thân há miệng thật to mà cắn một phát hết sức bình sinh vào bắp tay hắn.
-- Ahhh!!! Tên nhãi con! - tên to con đó không kịp phản ứng, để hắn cắn một phát rỉ cả máu. Khỏi phải nói tên to xác đó tức giận đến mức nào, hắn ta chỉ dùng một tay đã có thể xách hắn lên như xách một món đồ và ném hắn đi như ném một thứ đồ chơi, hắn cảm giác được thân thể của hắn va mạnh vào tường rồi rơi phịch xuống đất. Hắn có thể nghe thấy tiếng hét to của ca ca, có cả của mẫu thân nữa, nhưng hiện tại hắn lại không thể ngẩng đầu lên nhìn họ dù chỉ một lần, ngực đột nhiên tưng tức, một cổ cảm giác ngòn ngọt trào lên trong khoang miệng. Hắn ho khan vài cái, là ho ra cả máu!
-- Tiểu Thiên! Đám khốn kiếp!! Thả ta ra!! Tiểu Thiên! Tiểu Thiên!! - hắn cảm giác được có ai đó đang nâng mình lên, nheo mắt nhìn, đó là ca ca. Ca ca đã vùng ra khỏi đám người kia, chạy đến chỗ hắn.
-- Ca! Mẫu thân, mẫu thân... Không được...
-- Được rồi! Được rồi, đệ không cần phải nói nữa! Ta xin lỗi, tiểu Thiên! Ta xin lỗi, xin lỗi... - lần đầu tiên hắn thấy người ca ca mà hắn kính trọng rơi nước mắt, hốc mắt hắn cũng là cay cay, miệng khô khốc vẫn mấp máy hai từ
-- Mẫu thân, mẫu thân.... - Trước khi chìm vào bóng tối, hắn chỉ nghe được tiếng nức nở của ca ca, còn có... Tiếng khóc của mẫu thân dần dần nhỏ đi....
Ngực hắn đau nhói! Tay hắn đau! Chân hắn đau! Đầu hắn cũng rất đau! Toàn thân hắn nhức nhối như vừa bị cái gì đó cán qua một hồi vậy. Nhưng có một thứ sức mạnh gì đấy khiến hắn phải nâng hai rèm mắt lên. Thứ đầu tiên hắn thấy trong tầm mắt lại chính là... Khuôn mặt tiều tụy của ca ca...
-- Tiểu Thiên! Cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi!! - cả người hắn vô lực, chỉ đành để mặt cho ca ca ôm lấy. Giọng điệu của ca ca chứa đầy vẻ nhẹ nhõm nhưng hắn vẫn nhận ra sự sợ hãi trong giọng nói run run của ca ca. Bấy giờ hắn mới biết, hắn đã hôn mê hết một ngày một đêm rồi. Khi hắn gặng hỏi về mẫu thân, ca ca không trả lời hắn mà chỉ nhìn sang chỗ khác với ánh mắt bất đắc dĩ. Hắn biết, mẫu thân đã bị nhân đưa đi mất rồi... Hai ngày sau, cha về nhà, nhận được tin mẫu thân đã bị đưa đi ngay lập tức lên ngựa phi về phía Bắc, trước khi đi ông còn dặn dò ca ca một phen.
-- Sao vậy Thiên nhi? Không tạm biệt cha sao? - hắn không nhìn ông mà chỉ trốn sau lưng ca ca và như đã quyết định điều gì đó, hắn bất chợt ôm chầm lấy ông, giọng run rẩy vang lên
-- Nhất định... Cha phải đưa mẫu thân về đấy! Hứa đấy!
-- Ừm, Ta hứa! - ông xoa nhẹ đầu hắn cuối cùng vẫn vững bước ra đi và.... Không bao giờ quay trở lại...
Một tháng sau khi cha đi lên phía Bắc, trở về chẳng phải là nụ cười tự tin trên gương mặt, cũng không phải là trêu chọc hắn một hai câu. Sau một tháng, đưa về trạch viện nhà hắn chỉ là... Hai cái xác lạnh căm... Ca ca hóa đá khi thấy họ, còn hắn đã lao đến ôm hai cái xác không hồn với gương mặt quen thuộc mà hắn trông mong suốt một tháng qua mà khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến suýt ngất. Khi mọi người định chôn họ đi hắn còn không chịu, cứ dính lấy hai cái xác, không cho họ chôn. Cuối cùng cũng vẫn phải dùng vũ lực để tách hắn ra. Nhìn ngôi mộ đang được lấp đầy đất mà hai mắt hắn muốn nức ra. Đến khi họ chôn xong, hắn lại đến đào lên, đào bằng đôi tay trần chụi, đào đến tay rướm đầy máu ca ca mới ngăn hắn lại. Trong vòng tay ca ca, hắn lại bật khóc, khóc đến hết nước mắt, luôn miệng gào lên hai chữ "tại sao?!". Ca ca lại không trả lời hắn, chỉ là lực ôm hắn lại tăng thêm vài phần. Hai ngày sau khi cha và mẫu thân mất, Hàn gia lại phái đến một nhóm người... Đến đưa ca ca đi! Hắn không cho phép! Tuyệt đối không cho phép! Nhưng hắn có thể làm gì? Không có gì cả! Hắn cho dù phản kháng cũng là vô ích!
Ngày hôm sau, hắn được gửi đến sống ở một nhánh nhỏ của Hàn gia ở ngôi làng phía Đông Nam. Một năm dài đằng đẵng hắn sống ở đó, mỗi ngày trôi qua đối với hắn như địa ngục. Cuộc sống của hắn ở đây còn thấp hèn hơn cả một kẻ hầu, ngày ngày phải làm việc đến kiệt sức mới có được một chén cơm trắng, mỗi lần ăn cơm chỉ đành lục thức ăn thừa mà ăn lót bụng. Mỗi khi hắn bị bệnh bọn họ lại tiếc tiền, không mua thuốc cho hắn lại sợ hắn lây bệnh nên tống hắn vào chuồn ngựa bỏ hoang sau nhà, mặc hắn tự sinh tự diệt. Mỗi lần như vậy hắn đều nhớ về gia đình trước kia của hắn. Hắn nhớ mỗi khi hắn bệnh, mẫu thân sẽ là người nấu cháo bón cho hắn ăn, cha sẽ lén lút vào thăm hắn những lúc hắn đã ngủ, ca ca sẽ là người cho hắn uống thuốc, mặc dù hắn rất ghét thuốc đắng nhưng mỗi lần như vậy ca ca đều cho hắn ăn một thứ gì đó ngọt rồi dụ hắn uống thuốc. Hắn nhớ nụ cười nghịch ngợm của ca ca, nhớ vòng ôm ấm áp của huynh ấy, nhớ giọng nói nhẹ nhàng hay an ủi hắn mỗi khi hắn tủi thân.... Mắt hắn đột nhiên nhoè đi, tay đưa lên che lại, hắn cố kìm nén tiếng nấc đã dâng lên tận cuống họng.
-- Ca! Huynh đang ở đâu?... - hắn nức nở gọi trong vô vọng.
Trong một năm sống vô vọng, hắn đã mài dũa lại tính cách của mình, hắn không thể ỷ lại vào ca ca mãi được. Hắn phải tự mình tiến lên. Và cũng vào lúc này, cuộc đào trốn của hắn bắt đầu! Hắn ăn trộm vài thứ đồ giá trị, đem cầm chúng đi và chạy như bay ra khỏi ngôi làng. Hắn dựa theo trí nhớ lần được đưa đến đây, mò mẩm suốt một tháng hắn mới quay lại được trấn nhỏ mà gia đình hắn từng sống. Dựa theo ký ức mơ hồ mà tìm lại trạch viện nho nhỏ lúc trước nhưng trước mắt hắn, không còn là trạch viện sạch sẽ mà mẫu thân thường xuyên quét dọn, không còn là trạch viện nhỏ ấm áp từng là nơi ở của một nhà bốn miệng ăn của bọn họ mà chỉ là.... Một đống đổ nát....
Tường viện vách đá đều bị đạp đổ, từng căn phòng từng ngọn cây quen thuộc đều bị cháy đen! Những chậu cây kiển cha thích đều bị thiêu ra cho, phòng của hắn, phòng của ca ca cũng là bị đốt trụi. Hắn đi hết một vòng, cố ăn khớp lại những gì còn trong trí nhớ nhưng không còn cái gì nguyên vẹn... Hắn quỳ ở nơi từng là thư phòng của cha, bật khóc suốt một buổi. Một nhà bốn người bọn hắn bây giờ đây... Chỉ còn lại hắn cô đơn một mình... Trong đầu lại xoẹt qua hình ảnh khoảng thời gian còn ở Hàn gia, lòng hắn dâng lên một cổ ý nghĩ điên cuồng! Hắn muốn thoát ly Hàn gia, chặt đứt quan hệ với cái nơi sói đội lốp người đấy, hắn muốn trả thù cho cha và mẫu thân, hắn muốn đòi lại người ca ca mà hắn yêu quý! Đòi lại gia đình vốn thuộc về hắn!! Ở dưới một viên gạch trong thư phòng của cha có giấu một chiếc hộp cổ. Hắn biết được điều đó trong một lần bị phạt đứng tấn trong thư phòng. Hắn cố nhớ lại vị trí đó, quả nhiên tìm được một chiếc hộp đã cháy đen, ổ khóa đã bị ngọn lửa thiêu đến biến dạng, hắn dùng sức đập nó ra. Đồ vật bên trong lại là một khối ngọc bài! Mà trên ngọc bài đây còn khắc một chữ "Hàn". Hắn siết chặt cổ ngọc bài trong tay, trong lòng cũng hiểu được phần nào cảm nhận của cha. Nếu cha không thể cắt rời quan hệ với Hàn gia thì hắn sẽ làm thay ông ấy! Bàn tay hắn siết chặt, mảnh ngọc bài vốn không thể chịu được lực đạo của một thiếu niên mười ba tuổi đã không biết kinh qua bao nhiêu công việc nặng nhọc, cuối cùng vỡ tan thành nhiều mảnh.
Hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này sau khi thăm mộ của cha và mẫu thân. Hắn có thể chắc chắn là Hàn gia sẽ đưa người đến tìm hắn, hắn phải nhanh rời khỏi đây! Hắn cứ đi cứ đi mãi, tiến về phía tây nam, túi tiền của hắn càng ngày càng eo hẹp, hắn phải ngủ ngoài đường để tiết kiệm tiền, một ngày chỉ có thể ăn một cái màn thầu. Cuối cùng, cầm cự hơn hai tháng, hắn cuối cùng cũng đổ gục. Trời đã trở lạnh vào thời gian này, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua từng ngõ ngách, lạnh đến mức cắt da cắt thịt. Hắn nằm co ro trong một xó nào đấy, trên người chỉ có một tấm chiếu mỏng manh, mỗi khi gió thổi qua khiến thân thể hắn run rẩy.
Lạnh quá...
Đói quá...
Khát quá....
Aaaa... Mình sẽ chết như thế này sao?...
Không cam tâm.... Không cam tâm....
Hắn đã không ăn uống gì ba ngày rồi. Hắn đói đến mức chẳng cảm giác được cơn đói, cổ họng khô khốc như muốn nức ra. Khoé mắt hắn có hai hạt lệ đã đóng băng từ khi nào. Hắn sẽ chết ở đây sao? Hắn phải chết tức tưởi như vậy sao? Không tìm được ca ca, không báo thù được cho cha và mẫu thân mà hắn phải chết rồi sao? Hắn không cam tâm! Hắn không cam tâm! Ca, đệ không muốn chết!... Hai rèm mắt hắn nặng trĩu, mặt cho thân tâm hắn gào thét nhưng hai mí mắt vẫn từ từ đóng lại, hắn biết, sau khi thế giới trước mắt hắn biến thành màu đen... Có lẽ hắn sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng được nữa.... Đã, kết thúc rồi sao?...
-- Huynh không sao chứ?
Một giọng nói trong vắt nhưng non nớt vang lên bên tai hắn, hắn cảm giác được có gì đó âm ấm mềm mại đang sờ trên mặt hắn. Hé mắt lần cuối cùng, hắn thấy một đôi hài nho nhỏ, hắn lập tức nhận ra đôi hài đấy, hắn cũng từng có một đôi như vậy khi ở Hàn gia. Nhưng lúc này hắn không thể suy nghĩ nhiều, ý thức hình như dần chìm đi
--.... Đói.... - hắn mê sảng nói một từ.
Hắn cảm nhận được người vừa ngồi trước mặt hắn đứng lên rồi rời đi. Ha, phải rồi nhỉ, làm gì có ai đủ rốt mà cứu một tên ăn mày sắp chết ở bên đường chứ? Hắn cười nhạo chính mình, cũng là cười cho lòng tin vừa mới nhen nhóm. Mí mắt hắn lại nặng trĩu, hắn không thể cưỡng lại cảm giác mệt mỏi đó nữa, bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật dài... thật dài....
-- Không được ngủ! Huynh mà ngủ sẽ không bao giờ tỉnh lại được đâu!!! - hắn giật mình, cảm giác nặng nề nơi mí mắt như biến mất, hắn mở to đôi mắt nhìn. Trước mặt hắn là một nữ hài tử ước chừng mới bảy, tám tuổi. Y phục trên người mặc chỉ vừa đủ ấm. Mái tóc đen được tết bím thả trước ngực làm tôn lên khuôn mặt bầu bĩnh non nớt nhưng xinh đẹp. Mà trên khuôn mặt xinh xắn kia lại là ánh mắt nghiêm túc.
-- Ngươi....
Nữ hài tử đó không nghe hắn nói mà lại cố hết sức đỡ hắn ngồi dậy. Hắn nhận thấy rất rõ, muội ấy phải dùng hết sức mình mới có thể đỡ hắn ngồi dậy dựa vào vách tường phía sau.
-- Này, cho huynh! - hắn giật mình khi cảm nhận được trong lòng bàn tay truyền đến một cổ nóng hổi, mũi truyền đến một mùi thơm nức mũi. Hắn như hành động theo bản năng, cắn nuốt cái bánh bao trắng trong tay như một con thú đã bỏ đói rất lâu. Rất nhanh, cái bánh bao đấy đã bị hắn dọn dẹp xong, nhưng hắn vẫn còn đói... Lén lút nhìn lên nữ hài nọ, hắn ngạc nhiên khi đáp lại cái nhìn của hắn, muội ấy lại cười.
-- Huynh còn đói bụng phải không? Ta còn nhiều lắm, huynh cứ ăn thoải mái đi! - muội ấy dúi vào tay hắn một túi giấy đầy bánh bao. Hắn không khách khí, đem tất cả chén sạch sẽ. Muội ấy nhìn hắn ăn chỉ cười cười. Nụ cười của muội ấy làm hàn băng trong mắt hắn tan chảy...
-- Huynh cảm thấy tốt hơn chưa?
Hắn thử vận động hai tay, hai chân. Tuy không hồi phục được bao nhiêu khí lực nhưng đã có thể đi được rồi.
-- Ở đây cách thành không xa, nếu được thì huynh nên đi vào thành... Phải rồi! - muội ấy bỗng nhiên hô lên một tiếng, ngồi xuống tháo đôi hài đang mang ra mà đưa cho hắn làm hắn rất đỗi ngạc nhiên.
-- Cái này tặng huynh! Nếu đem cầm thứ này chắc chắn sẽ đủ để thuê một phòng trọ! - muội ấy cười tươi nói với hắn
Hắn cầm đôi hài vẫn còn hơi ấm trong tay mà lòng rối bời, một phần muốn trả lại nó nhưng một phần lại muốn giữ nó lại. Nếu có cái này hắn có thể cầm cự thêm ít lâu nhưng... Nhìn đôi chân nhỏ nhắn chỉ còn mang đôi vớ mỏng, hắn lại không nỡ..
-- Cái này... Ta không nhận đâu! Muội mau mang vào đi, lạnh lắm! - Hắn cắn răng đưa lại đôi hài cho muội ấy nhưng muội ấy lại lắc đầu, cười nói
-- Ta không sao, vẫn còn ấm lắm! Cho huynh đấy! Nhất định phải vào thành nhé! Tạm biệt! - nói xong muội ấy đã quay đầu chạy đi, hắn ngạc nhiên, với tình trạng chân hắn hiện tại thì không thể đuổi kịp muội ấy được, chỉ giương mắt nhìn đôi chân nhỏ đấy đi mất. Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một suy nghĩ muốn đi theo muội ta nhưng hắn lại nhanh chóng lắc đầu. Ý nghĩ đó là sao chứ?!
-- Tiểu đệ, không sao chứ?!
Đó là lần đầu tiên hắn gặp Đại Phong và làm quen với nhiều người tốt khác. Đại Phong đưa hắn về nhà, cho hắn thức ăn vào nước uống. Đến một lúc hắn đã no căng, hắn mới biết mục đích của Đại Phong khi cưu mang mình, mà cũng là mục đích mà mười mấy người ở đây lại đối tốt với mình. Bởi vì bọn họ cũng được muội ấy giúp đỡ! Sau này hắn mới biết muội ấy là ai. Diệp Lam Kỳ! Tam tiểu thư của Diệp gia - một gia tộc nhất đẳng! Hắn ghét những gia tộc nhất đẳng! Chứng kiến cảnh hằng ngày muội ấy bị mọi người trong nhà bắt nạt, hắn lại muốn nổi điên lên. Xong hắn lại giật mình nhận ra, từ khi nào hắn lại quan tâm đến muội ấy như vậy? Từ khi nào hắn lại không muốn có ai được phép khi dễ muội ấy? Không lẽ là do hoàn cảnh giống nhau nên mới sinh ra cảm giác không nỡ? .... Hắn không rõ nữa!
Một năm sau khi ổn định cuộc sống với nhóm người Đại Phong. Hắn gặp lại ca ca...
-- Tiểu Thiên!... Là đệ... Là đệ thật sao?....
Nhìn thân ảnh giống như đúc trong giấc mơ mỗi đêm của hắn đang đứng trước mặt. Hắn chỉ muốn khóc!
-- Ca!! - hai huynh đệ là mừng mừng tủi tủi ôm nhau thắm thiết. Cả hai sau bao nhiêu ngày xa cách có biết bao nhiêu chuyện để nói. Ca ca kể lại cuộc sống của mình sau khi bị bắt đến Hàn gia, hắn cảm thấy may mắn khi Hàn gia không đối xử với huynh ấy như cha và mẫu thân. Ca ca rất tài giỏi, hắn biết rõ điều đó, ở Hàn gia chắc chắn sẽ có một vị trí tốt... Nhưng tại sao huynh ấy lại bỏ trốn?
-- Sống với một lũ sói đội lốp người, Ta không thể chịu đựng nổi!
Câu nói đó đã làm hắn xúc động, vậy là ca ca cũng suy nghĩ giống hắn, Ca ca cũng muốn thoát ly Hàn gia, cùng nó chặt đứt quan hệ! Theo ca ca còn có một người quen, hắn biết người này. Huynh ấy là nhị thiếu gia của Bạch gia, Bạch Duệ Thần, Ca ca và huynh ấy rất thân với nhau từ hồi còn ở Hàn gia, hắn thắc mắc hỏi một câu chỉ nhận được cái xua tay của ca ca.
-- Cứ mặc kệ hắn! Tiểu Thiên, đệ còn chưa kể cho ta nghe xem hai năm qua đệ sống thế nào!
Hắn cũng là giật mình. Ngập ngừng không muốn nói, Ca ca chắc chắn cũng nhận ra biểu hiện kỳ lạ của hắn lại dùng ánh mắt để nói với hắn. Hắn cũng như lúc nhỏ, hắn không thể đánh bại được ánh mắt đấy của ca ca, đành cắn răng mà kể lại hết thảy mọi chuyện đã xảy ra. Hắn ngạc nhiên khi đã kể xong mà hắn lại không khóc, hắn cứ nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ để ép cơn ấm ức đấy dưới đáy lòng nhưng không. Vừa nghe hắn kể xong, ca ca đã ôm lấy hắn, vùi đầu hắn vào trong lồng ngực ấm áp của mình thì thào nói
--Đệ không cần phải đè nén nữa! Tiểu Thiên, xin lỗi, xin lỗi vì đã bỏ đệ một mình, Ta đã nói sẽ bảo vệ đệ vậy mà....
Bấy giờ hắn mới biết, dù hắn thay đổi đến mức nào, điềm tĩnh đến mức nào thì đứng trước mặt ca ca, hắn vẫn chỉ là một tiểu hài tử luôn trốn sau lưng huynh ấy mà thôi. Hắn bật khóc, không biết đã bao lâu rồi hắn không khóc nhiều như bây giờ, hắn như muốn đem hết nỗi ấm ức giấu trong lòng xả ra hết, cũng là đem nỗi nhớ xả ra hết....
Ca ca cũng đồng ý với suy nghĩ thoát ly Hàn gia của hắn. Cũng là nói để tùy hắn quyết định. Huynh ấy nói rằng sẽ tôn trọng quyết định của hắn làm hắn càng có thêm tự tin. Hắn cũng kể với ca ca là hắn đang sống cùng một nhóm người, hắn vẫn chưa nói chuyện của mình cho họ nên không thể sống cùng huynh ấy được. Ca ca chỉ xoa đầu hắn mà nói làm hắn xúc động không thôi.
-- Đệ cứ làm những gì mình thích! Là ca ca của đệ, Ta sẽ luôn đứng về phía đệ!
-- Ca! Cảm ơn!
Kể từ ngày hôm đó, những ngày hắn trải qua đều thật vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ không phải kéo dài mãi mãi.... Đến một ngày đẹp trời, hắn bỗng nghe được một tin như sét đánh giữa trời quanh. Mọi người là đều là hấp tấp chạy đến khu ổ chuột nọ. Hắn thề là không bao giờ có thể quên được cảm giác lúc hắn nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé tơi tả nằm ở kia. Cảm giác cứ như ai đó đang ném trái tim hắn đi, đang bóp ngẹn cuống họng hắn làm hắn đau đớn nhưng không thể nào phát ra tiếng kêu cứu.... Đám người Diệp Gia đó!!!!!!! Hắn tưởng như mình đã đánh mất lý trí đã được mài dũa bao nhiêu năm qua, ngay bây giờ hắn chỉ muốn liều mạng đi giết ả đàn bà thối tha đó. Tại sao vậy chứ?! Muội ấy chỉ là một tiểu hài tử chưa qua mười tuổi! Tại sao bà ta lại ác độc như thế? Đánh đập nàng đến mức này! Hắn hận mình không có sức mạnh, nếu lúc trước hắn chăm chỉ luyện tập hơn thì có lẽ sẽ đủ nhưng khi nghe những lời Đại Phong nói hắn mới biết. Cho dù có chăm chỉ luyện tập đến mức nào thì vẫn chưa đủ! Bởi vì bọn họ chỉ là một đám thường dân!
-- Chúng ta chỉ là thường dân thôi! Một thường dân không có tiếng nói nào trong cái xã hội này. Muốn báo thù cho tiểu thư? Có nằm mơ cũng không được! Cho nên ta mới nói, các ngươi phải chăm chỉ nâng cao bản thân, luyện cho bản thân một cái ý chí kiên cường! Cho dù gặp việc gì đều tâm không đổi, lệ không rơi! Đến lúc đó chúng ta mới có thể bảo vệ được nàng!
Đại Phong nói đúng! Hắn vẫn chưa luyện được cái ý chí đó nên hắn vẫn chưa chuẩn bị đủ. Mọi người vẫn chưa chuẩn bị đủ nhưng bọn hắn có lòng tin! Một tháng sau khi muội ấy tỉnh lại, đang lúc hắn đi trên đường đã bắt gặp muội và tiểu Cẩm. Nhìn những gì muội làm chỉ để cứu tiểu Cẩm khiến trái tim hắn thít chặt. Không kịp suy nghĩ, hắn đã bay đến, đưa muội ấy ra khỏi móng ngựa sắt, cũng may là chú ngựa mất đà nếu không thì hắn cũng không đủ thời gian để cứu muội ấy. Hắn đã ích kỉ cầu xin muội ấy quý trọng bản thân mình trong khi chính hắn lại không quan tâm đến bản thân. Đúng như lời muội đã nói. Hắn thật ngốc nhưng muội ấy không ghét những kẻ ngốc giống hắn. Thời gian tiếp tục trôi và nhoáng cái đã gần đến Thất Tịch. Nhìn muội ấy bị Đại Phong đưa đi, hắn cũng là tò mò nên đã cùng đám người Lục Lăng theo sau hóng chuyện kết quả là bị nàng phát hiện, khi nghe nàng nói muốn đem đi cầm hết những món đồ kia để may thêm y phục cho bọn hắn, hắn chỉ cảm thấy dâng lên một cơn xúc động, cả năm đều là tích cực làm việc.
Hôm trước Thất Tịch, Dương Thần phân công cho hắn và Lục Lăng đi cầm những thứ đồ cuối cùng ở hiệu cầm Thiên Phong, nơi mà hắn đang làm việc. Nói thật hắn không thích cách làm ăn của chủ tiệm nơi đây, nhưng đây là nơi duy nhất có mức lương cao hơn so với làm một tiểu nhị và hắn cũng không có quyền góp ý vào cách làm ăn của hiệu. Hắn đã bảo Lục Lăng không nên cầm món đồ cuối cùng ở đây nhưng tên đầu đất đấy vẫn mặt kệ lời nói của hắn, vẫn đặt món đồ cuối cùng lên bàn cân, đó chính là đôi hài mà lúc trước muội ấy cho hắn, bây giờ nhìn lại hắn chợt nhận ra, đôi chân của muội ấy nhỏ nhắn đến mức nào.
Như hắn nghĩ, ánh mắt của chủ tiệm không giấu nổi vẻ tham lam. Tất nhiên rồi, nếu ông ấy đã từng thấy qua nhiều cống phẩm của hoàng cung, chắc chắn sẽ nhận ra nó. Hắn đã từng đối với ca ca hỏi qua về giá trị của đôi hài đấy kết quả thật khiến hắn bất ngờ. Huynh ấy nói chất liệu làm đôi hài đó rất đắt, nếu quy ra ngân lượng thì hơn một ngàn lượng bạc vẫn là ít. Món đồ hơn một ngàn lượng bạc, vậy mà dưới ánh mắt của gã chủ tiệm nó lại không đáng giá quá hai trăm lượng bạc!! Hắn cảm thấy đầu mình như bung một cái muốn nổ tung, khi nghe xong lời nhận xét của gã chủ tiệm, hắn lúc đó trong đầu chỉ có ý nghĩ muốn đánh người!!
-- .... Thiết kế khá tinh xảo nhưng chất liệu lại không tốt... Thôi vậy, nể mặt tiểu Hàn ta sẽ lấy hai trăm lượng bạc, thế nào?
Giọng nói của ông ta thật chói tai!! Chất liệu không tốt ư? Chất liệu tiến cống cho hoàng cung mà lại không tốt?!! Hắn không biết mình đã từ chối ông ta, lấy lại đôi hài và ra khỏi cửa hiệu đáng ghê tởm đó như thế nào, chỉ biết khi hoàn hồn lại hai người bọn hắn đã bị một đám nhân chặn đường. Hắn là giúp Lục Lăng trốn thoát để đi gọi cứu viện, một mình hắn bị đám người cao to lực lưỡng đưa ra phía sau hiệu cầm Thiên Phong. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực như vậy kể từ ngày tận mắt chứng kiến mẫu thân bị đưa đi còn hắn không thể làm được gì. Hắn lúc đó đã rất hối hận tại sao mình lại không chăm chỉ học võ, nhưng bây giờ hắn cũng đang luyện võ nhưng lại không thể làm được gì, dễ dàng để bọn họ đưa đi. Hắn không cam tâm!! Hắn phản kháng lại! Đúng, phản kháng lại!! Lần thứ hai trong cuộc đời hắn lại đánh nhau với kẻ khác, mà còn lại là một chấp cả đám co to lực lưỡng! Hắn không biết mình đã ăn bao nhiêu quyền, đã hộc bao nhiêu búng máu nhưng hắn lại rất rõ đối thủ của hắn đã bị hắn cho ăn bao nhiêu quyền, cho ăn bao nhiêu cước. Nhưng một mình hắn lại không thể địch được nhiều người như vậy, cuối cùng hắn bị người đè ra, thi nhau giẫm đạp. Khi Đại Phong và mọi người đến, hắn đã cạn kiệt sức lực để chống đỡ, mặt cho đám kia giẫm lên người mình... như lúc trước... hắn lại phải nhờ người đến giúp mới có thể thoát chết!! Tại sao? Sau bao nhiêu năm hắn vẫn yếu đuối như thế?
Lục Lăng sốt sắng cõng hắn về, bỏ xa đám Đại Phong phía sau. Hắn nhận ra, cũng là cười. Tên đầu đất này tuy lúc nào cũng thích cãi nhau với hắn nhưng hắn biết Lục Lăng từ rất lâu đã xem mình là tri kỉ, mà hắn cũng là vậy. Chỉ có tên này khiến hắn phát hỏa, chỉ có tên này làm hắn cảm thấy thoải mái... Tấm lưng của Lục Lăng rất rộng, lại còn rất ấm áp. Giống như tấm lưng của ca ca vậy, cho hắn một cảm giác an toàn, làm cho hắn thả lỏng......
Mở mắt ra lần nữa, hắn cứ ngỡ người hắn nhìn thấy đầu tiên là ca ca nhưng lại không phải. Thân ảnh đầu tiên hắn thấy trong tầm mắt lại là khuôn mặt đen hơn cả đít nồi của Đại Phong. Hắn không hiểu tại sao huynh ấy lại tức giận đến như vậy nhưng hắn vốn không có làm sai!! Tính cách bướng bỉnh lúc trước lại tái phát, hắn làm cho Đại Phong đã tức lại càng giận hơn. Huynh ấy đã muốn đánh hắn một trận ngay lúc ấy nhưng lại bị những người khác và Nguyệt Lan tỷ tỷ cản lại. Khi hắn nhìn thấy thân ảnh gầy nhỏ đứng chắn Đại Phong lại, lòng lại dấy lên một cổ xấu hổ. Hắn không dám đối mắt với muội ấy, cổ họng đắng ngắt chờ đợi những lời nói trách cứ nặng nề từ muội ấy nhưng không, muội ấy không trách mắng ta như Đại Phong mà chỉ hỏi những câu chẳng ăn nhập gì.
Muội ấy hỏi "Bao nhiêu người đánh huynh?"
Hắn trả lời "...Năm.."
"Người của ai?" muội ấy lại hỏi
"Người của hiệu cầm Thiên Phong...." Hắn nặng nề nói
"Tại sao?"
Hắn lúc đó không thể trả lời câu hỏi đó của muội ấy. Tại sao hắn lại tức giận khi giá trị của đôi hài đấy bị phủ nhận? Có phải chỉ vì suy nghĩ không muốn ai phủ nhận giá trị của nó? Không, đều không phải!
-- ..... Ta không chấp nhận được việc ông ấy nói đồ vật của ngươi là giả nên đã nổi giận. Ta không trách Lục Lăng, dù sao ông ấy cũng là chủ tiệm mà ta làm thêm, ít nhiều vẫn có thể tin tưởng được nhưng....
Hắn biện hộ cho hành động của mình nhưng trong thân tâm hắn lại phản đối mạnh mẽ cái lý do kia. Nguyên nhân thật sự khiến hắn không thể nào chấp nhận cái nhìn tham lam của gã chủ tiệm đó......
-- Cho nên ta không cho phép ai nói nó là đồ giả được!!
Phải, nguyên nhân thật sự chính là... Đoạn ký ức vào mùa đông năm đó, nhìn đôi chân trần chỉ mang mỗi đôi vớ mỏng bước đi trên mặt đất lạnh căm, hắn lại không nỡ nhìn. Lúc đó hắn mới có một suy nghĩ sẽ trả lại muội ấy một ngày nào đó, đi theo phía sau muội ấy, trông chừng muội ấy, không để muội ấy phải đi trên mặt đất lạnh lẽo đấy chỉ với một đôi vớ một lần nào nữa. Chiều theo ý muội ấy như một bộ hạ trung thành. Đôi hài đó.... Là vật rất quan trọng đối với hắn, bởi vì nó mà hắn mới gặp được muội ấy, bởi vì muội ấy đã tặng hắn nên hắn mới có một mục tiêu trong tương lai, cũng bởi vì muội ấy đã cho hắn gia nhập vào trong đại gia đình này. Thế nên.....
-- Huynh...Bị ngốc à?
Hả? Muội ấy đang nói gì thế? Hắn đột nhiên cảm thấy cổ áo mình bị nhân kéo lên, kéo theo luôn đầu hắn quay lại, mắt đối mắt với muội ấy, chợt hắn lại cảm thấy quen thuộc....
-- Nói cho ta nghe, đối với huynh, bản thân và món đồ vô tri kia cái nào là quan trọng hơn!!
Phải rồi, ánh mắt muội ấy lúc này rất giống....
-- Còn đối với bọn ta, huynh còn quan trọng hơn gấp trăm lần đám đồ vật vô tri đó! Lo mà trân trọng bản thân mình đi!! Đồ ngốc!!
Đúng, rất giống khi lần đầu hắn gặp muội ấy. Hắn cũng đột nhiên hiểu ra, tại sao Đại Phong lại tức giận như vậy khi thấy hắn đánh nhau với người khác. Đó không phải hẳn là tức giận, ẩn trong đó là một sự lo lắng cho hắn, mọi người đều sợ hắn xảy ra ra chuyện không hay. Bây giờ hắn mới để ý, tất cả mọi người đều ở đây, đầy đủ tất cả, những người đã cùng đồng cam cộng khổ với hắn, tại sao hắn lại quên điều này chứ? Không xong rồi, mắt hắn cay xè chẳng kìm được nữa rồi....
-- Tiểu thư...ta...xin lỗi... mọi người...xin lỗi...
-- Tên tiểu tử ngốc này!... Ngươi không phải chỉ có một mình, ngươi còn có chúng ta!!
Vòng tay của Đại Phong tại sao lại giống của ca ca đến vậy chứ? Nó làm hắn cảm thấy an toàn đến đáng ghét!!!!
Xin lỗi, hắn thật sự xin lỗi... vì đã giấu mọi người suốt thời gian qua....Hắn, sẽ không trốn chạy nữa...
Mọi người thấy hắn ổn rồi thì lục tục đi a ngoài, chỉ để hắn một mình nằm trong phòng. Hồi tưởng về quá khứ một lần nữa.
"Kẹt"
Cửa phòng bị nhân đẩy ra, hắn ngạc nhiên khi thấy người vào. Đó là tiểu muội muội của tên ngốc Lục Lăng, Lục Tiểu Cẩm. Muội ấy là một tiểu cô nương nhút nhát nhưng tâm địa lại rất tốt lại khác Lục Lăng một trời một vực. Mỗi lần Lục Lăng với hắn cãi nhau đều là do tiểu muội này giảng hòa.
-- A? Muội làm phiền huynh sao? Cho muội xin lỗi!! -- Tiểu Cẩm thấy hắn nhìn sang thì không nén nổi đỏ mặt, nhút nhát nói.
-- Không sao! -- hắn cũng là cười nhìn muội ấy đến gần
-- Nguyệt Lan tỷ dặn muội cứ một canh giờ thì thay thuốc cho huynh một lần thế nên....
-- Ừm, cảm ơn muội! Ta...sau này sẽ không làm mọi người lo lắng nữa đâu! - hắn nhẹ nhàng nói, tiểu Cẩm thế mà lại lắc đầu nói
-- Không sao đâu! Để muội thay thuốc cho huynh nhé? -- Tiểu Cẩm đỡ hắn ngồi dậy, tay nhỏ cẩn thận lau đi vết thuốc cũ mà Nguyệt Lan tỷ đã bôi rồi nhẹ nhàng thoa thuốc mới lên, hắn cũng là để muội ấy tự do làm, trầm mặc không bắt chuyện. Bàn tay muội ấy nhẹ nhàng chạm vào những vết thương trên mặt hắn làm lòng hắn dâng lên một cơn ấm áp, không hiểu tại sao hắn lại vô thức so sánh bàn tay nhỏ bé này với tay mẫu thân. Lúc nhỏ hắn rất nghịch ngợm, thường xuyên dính những vết trầy xước như thế này, những lúc đó hình như mẫu thân cũng nhẹ nhàng thoa thuốc cho hắn như thế này....
-- Huynh có tự cử động được không? Lát nữa muội sẽ đem y phục mới may đến để huynh thay... Bộ y phục này....e là không thể vá lại được nữa.... -- Tiểu Cẩm vừa thoa thuốc cho hắn vừa nói, hắn cũng là cười khổ. Bọn hắn mỗi người chỉ có hai bộ y phục, vậy mà hắn lại làm hỏng mất một bộ
-- Ta... xin lỗi... -- Hắn ngượng ngùng gãi đầu nói lắp một câu, muội ấy vậy mà lại cười khúc khích
-- Không sao đâu! Tiểu Lam ngay cái nhìn đầu tiên đã biết y phục của huynh không vá lại được nữa, hiện tại muội ấy đang cấp tốc may thêm cho huynh một bộ nữa nên huynh không cần lo lắng đâu!!
Hắn cũng bật cười, tiểu muội kia cũng thật tinh tế.
-- Này Hàn Thiên ca! Muội... Muội có thể hỏi huynh một câu không? -- tiểu Cẩm đã thoa xong thuốc cho hắn, muội ấy đóng nắp hủ thuốc, lùi ra một bước, rụt rè nhìn hắn hỏi một câu
-- Muội muốn hỏi gì? Nếu có thể ta nhất định sẽ trả lời! -- hắn thắc mắc nhìn tiểu cô nương rụt rè đứng trước mặt mình nhưng khi nghe xong câu hỏi của muội ấy, hắn dường như cảm thấy âm thanh xung quanh hắn đều biến mất
-- Huynh ... có thể cho muội biết... lý do thật sự không?
Hắn đương nhiên biết cái lý do thật sự kia là gì, là cái lý do hắn giấu kỹ trong lòng không dám nói thẳng ra với tiểu thư... Tại sao muội ấy lại biết mình nói dối?
-- Ý muội là sao? Lý do nào chứ? -- Hắn cố lãng tránh đi ánh mắt của Tiểu Cẩm, giọng kìm chế để không lộ ra chút run rẩy trong lời nói, hỏi lại
--... Khi huynh nói chuyện với Phong Hà... muội chợt cảm thấy huynh... đang tự nói dối lòng mình... -- Đến lúc này thì hắn đã không còn điều khiển được đôi tay run run đang giấu trong tay áo. Cổ họng khô đắng không thốt ra được lời nào nhìn tiểu cô nương khả ái đang dần cuối thấp đầu
-- Nếu huynh không muốn nói thì không sao đâu, cái đó cũng là do muội tò mò thôi! Thế nên, huynh đừng để trong lòng nhé!! -- Tiểu Cẩm vội vã nói, xong nhanh chóng cuối đầu định đi khỏi nhưng muội ấy chưa đi được bao bước đã bị hắn kéo lại..
-- Tiểu Cẩm... muội...thật sự muốn biết?.... -- miệng hắn khô khốc hỏi, mắt hắn nhìn chằm chằm tiểu cô nương trước mắt, không ai nhận ra hắn nói dối...trừ muội ấy.... Tiểu Cẩm bị hắn nhìn như vậy có chút không tự nhiên đỏ mặt nhưng muội ấy lại không bỏ chạy, khuôn mặt khả ái ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn, gật mạnh đầu nhỏ làm hai bím tóc đung đưa. Hắn thở dài một hơi, kéo tiểu Cẩm đến ngồi bên cạch mình, lấy trong túi áo trong ra một đôi hài nho nhỏ xinh xắn trông mới tinh, ngắm nghía đôi hài nhỏ nhắn này một hồi, lúc đánh nhau với bọn kia hắn đã cố bảo vệ đôi hài này để không bị hư hỏng gì. Tiểu Cẩm tò mò nhìn đôi hài nhỏ xinh xắn, kinh ngạc khi nghe hắn nói một câu.
-- Lần đầu tiên ta gặp tiểu thư là vào một ngày sắp vào đông... Lúc đó muội ấy bỏ mặc mình chỉ mang một đôi vớ mỏng đi trên mặt đất lạnh lẽo mà tặng ta đôi hài này...
-- Thật sao? -- Tiểu Cẩm kinh ngạc tiếp lấy đôi hài mà Hàn Thiên trao, tỉ mỉ săm soi một hồi. Hắn nhìn nét kinh ngạc trên khuôn mặt khả ái của tiểu Cẩm mà ánh mắt giãn ra, cuối cùng như quyết định điều gì đó mà bắt đầu nói
--..... Tiểu Cẩm, muội là người đầu tiên ta kể cho nghe những chuyện này. Khi nghe xong, muội cũng đừng làm gì cả, cho dù ta có làm sao muội cũng không được an ủi ta, có hiểu không? -- Nếu tiểu Cẩm mà an ủi hắn, có lẽ hắn sẽ khóc trước mặt muội ấy mất.
-- Tại sao thế? -- tiểu Cẩm nghiên đầu hỏi, hành động đó làm hắn phải nhoẻn cười.
-- Không sao cả! Muội cứ làm theo ta nói là được! -- hắn cố đưa tay xoa mái đầu đen mượt của muội ấy nói, nhận được cái gật đầu của muội ấy hắn mới thở phào
-- Còn nữa... xin muội cũng đừng nói với ai khác... ta là muốn tự mình nói với bọn họ...được chứ? -- Tiểu Cẩm nhu thuận gật đầu, hắn lại hít vào một hơi, bắt đầu kể về những ngày tháng vui buồn mà hắn đã trải qua một lần....