Chớp mắt mà nàng đã trọng sinh được ba tháng. Thất tịch lúc trước thật đáng nhớ, bọn Nguyệt Lan cũng thật là, tốn nhiều tiền làm cái gì mà may cho nàng bộ y phục đó làm nàng sau hôm đó liền đem đi cất ngay. Mà điều tốt nhất là tâm trạng của Hàn Thiên, có vẻ sau khi kể ra được tâm sự trong lòng, huynh ấy đã cởi mở hơn, quan trọng là huynh ấy đồng ý giúp nàng làm việc. Sau một tháng cuối cùng nàng cũng gieo xong hạt giống dâu tây và thời gian này cũng là lúc mở hũ mức mà nàng đã làm một tháng nước.
-- Phong Hà? Đó là cái gì vậy? - bọn Đại Phong tò mò mà nhìn ba bốn hũ gốm đang đặt trước mặt mình. Phong Hà cũng là mỉm cười một cách bí hiểm.
-- Đại Phong, nếu huynh muốn biết thì đến mở ra đi! - Đại Phong gật nhẹ đầu, đến bên mở chiếc hũ nhỏ nhất. Khi chiếc nút được mở ra, một hương thơm ngọt ngào tỏa ra khắp căn bếp. Tiếng ồ vang lên khắp mọi nơi, nhất là Tần Dạ nhìn nàng ta rất phấn khích.
-- Mọi người thử chút đi! - được Phong Hà cho phép, mọi người cũng là thử một chút...
-- Ngọt quá!! -- mọi người cũng là kinh ngạc khi nếm thử thứ này. Ấn tượng đầu tiên là nó quá ngọt nhưng sau khi vị ngọt qua đi, một vị chua nhẹ cùng đắng dịu lướt qua đầu lưỡi.
--.... Đây...đây là táo?! - Tần Dạ là người kinh ngạc thốt lên đầu tiên và cũng nhận được cái gật đầu của Phong Hà. Mọi người lại được một phen ngạc nhiên.
-- Không thể tin được!! Một phương pháp chế biến hoàn toàn mới lạ như vậy lại cho ra sản phẩm tuyệt như thế này! Cái này có thể dùng chung với lá trà nữa thì càng tuyệt!! -- Tần Dạ lẩm nhẩm
-- Ồ?! Ý hay đấy!
Cả đám nhao nhao bàn luận. Phong Hà thì vui vẻ rời đi, theo nàng còn có Thanh Ảnh...
-- Thế nào?
-- Người của Vũ Đàm Sơn trang, thiếu trang chủ! Tiểu thư người muốn diệt cỏ tận gốc không?
-- Diệt cỏ tận gốc? Ý tưởng không tồi, nhưng không cần ta phải ra tay....
Thanh Ảnh kinh ngạc khi nghe nàng nói như vậy. Bất quá suy nghĩ một chút. Quả thực có người sẽ xử lý tên kia giúp nàng.
Mấy ngày sau, tại biệt viện trong một sơn trang nằm trên đồi núi cách không xa Thành Châu Diệp có một bóng người đi đi lại lại, lòng gấp như thấy lửa. Hắn nhìn chăm chăm vào bức thư tín trong tay mà lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Nguyên lai nàng là người của Cửu hoàng tử... Chả trách nàng ta bên cạnh lại có ám vệ của phủ thừa tướng, nguyên lai là do vị Cửu hoàng tử kia điều động! Chả trách! Chả trách! Hắn bất lực thở dài, lần này hành động quả thật có chút theo cảm tính, thật sự hắn có chút si mê nàng nhưng lòng ái mộ đó lại bị một gáo nước lạnh của vị hoàng tử kia trực tiếp gội sạch đi, không những đắc tội với vị Cửu hoàng tử tâm tư khó lường kia mà còn mất đi một thủ hạ đáng tin... Thật là trộm gà không thành lại mất nắm gạo. Hắn sau này nếu có gặp lại nàng nguyên lai phải cung cung kính kính nha! Aizzz! Thật phiền phức mà! Nàng ta sau này nhất định sẽ là hồng nhan họa thủy a!
--------
Một tháng nay tâm trạng của Phong Hà cực kì tốt! Phải nói là quá tốt! Không những gieo xong hạt giống dâu tây mà còn ủ được một thùng siro, à không phải gọi là mật táo! Vì thế nên nàng quyết định trong ngày hôm nay phải khám phá hết ngọn núi sau ngôi chùa. Dặn dò Tần Dạ rằng mình sẽ không trở về đây cho đến khi trời tối và nhận một suất cơm trưa được gói cẩn thận do Tiểu Cẩm làm, Phong Hà hướng về ngọn núi mà phi thân đi. Nàng ngang qua mỏm núi mà mình đã gieo xong hạt dâu, nhanh chóng thấy được thân ảnh Hàn Thiên cùng Hàn Tĩnh đang tưới nước trên cánh đồng. Hai huynh đệ nhà này chắc chắn đang suy tính điều gì đấy nhưng nếu họ không chịu nói thì nàng không thể can thiệp được, chỉ dựa vào hai người họ thôi.
"Róc rách"
Phong hà nằm dài trên thảm cỏ cạnh một dòng suối sâu trong ngọn núi, tận hưởng cái tiết trời mát mẻ chưa bao giờ có ở kiếp trước. Kiếp trước nàng bị người bạn thân nhất hại chết, gia đình người thân đều bị thủ tiêu không chừa một ai. Kiếp này, nàng sẽ không để điều đó xảy ra một lần nào nữa. Nàng phải cường đại hơn bất cứ ai, tâm tính kiên định hơn bất cứ ai để không kẻ nào dám phản bội nàng. Sau bữa trưa ngon miệng do Tiểu Cẩm làm, nàng thoải mái thiếp đi trên bãi cỏ mát rười rượi, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió âu yếm bên cạnh nàng, nhưng một lúc sau bên cạnh nàng lại xuất hiện một bóng người, thiếu niên ấy nhìn nàng một cách trìu mến, vuốt ve bên má mềm mại của nàng, trong ánh mắt dấy lên một tia dịu dàng.
Phong Hà trong lúc mơ màng đột nhiên cảm thấy một cổ ấm áp. Trong lòng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác thân cận, sau đó nàng lại giật mình từ khi nào nàng lại mềm mỏng như vậy? Nhưng thứ cảm giác kỳ lạ kia vẫn còn trong tâm, làm nàng muốn níu lại... Không được, không được! Cho dù là thân thể này phản ứng ra sao thì tâm trí nàng phải thật kiên định, mộng tưởng nàng vẫn chưa hoàn thành, nàng không được để lộ sơ hở, nàng phải mạnh mẽ hơn bất cứ ai!! Nàng giãy dụa đến giật mình tỉnh dậy. Thứ đầu tiên nàng làm chính là quan sát một lượt khắp mọi nơi. Chỉ có khí tức của Thanh Ảnh gần đây, không còn ai khác. Thật kỳ lạ, rõ ràng nàng cảm nhận được có người gần bên nhưng nếu có thì Thanh Ảnh chắc chắn sẽ cảnh báo mình không như bây giờ hắn chỉ đứng một chỗ quan sát mình. Phong Hà chợt xoa hai bên thái dương để cuốn đi phiền não trong lòng, không hiểu sao nàng lại cảm thấy mệt mỏi, uể oải đến đáng sợ. Nàng thở ra một ngụm bạch khí, cả người nặng nề mà đứng lên, thu dọn đồ dùng, dưới chân phát lực đã nhảy qua con suối biến đi mất dạng.....
Đầu nguồn một con suối nhỏ có hai bóng người đang ngồi đàm đạo uống trà. Lão nhân già nua nữa uống trà nữa ngắm nhìn thiên không, sau lại thở dài. Thiếu niên kia tuy niên kỉ ít hơn nhưng lại toát ra vẻ cao thâm khó lường, nghe lão nhân thở dài không kiềm được mà gặng hỏi một câu.
-- Đại sư, người có phiền não gì hay sao?- Vị lão nhân đấy nhìn thiếu niên một cách đầy thâm ý sau lại thở dài một hơi.
-- Cửu hoàng tử, ta cứ cảm thấy nếu ngài cứ chần chừ như vậy thì sẽ hỏng hết. - thiếu niên nghe xong trong lòng không khỏi trầm xuống, nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì, đặt chén trà xuống mặt bàn đá hắn cũng thở dài.
-- Ta cũng cảm thấy như vậy... Nhưng, bây giờ vẫn còn quá sớm...
Phong Hà đang phi như bay trong khu rừng nhưng nàng lại đột nhiên khự lại, bên tay văng vẳng một tiếng sáo. Là nó! Là khúc nhạc đó!! Phong Hà đột nhiên hấp tấp, mũi chân vừa điểm đã bay vút về một hướng, mà hướng đó lại là đầu nguồn của con suối lúc trước nàng đã nghỉ chân...
-- Ồ! Đến rồi sao?
Phong Hà nhìn vị lão nhân trước mặt, trong ánh mắt lóe lên vài tia cảnh giác. Lão nhân đấy tuổi cũng đã quá lục tuần, mái tóc hoa râm được chải chuốt gọn gàng, trên khuôn mặt già nua mang theo bao dấu vết của năm tháng, tướng mạo không có gì đặc biệt. Nhưng chính lão nhân không có gì đặc biệt này lại khiến trong lòng nàng dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.
-- Hài tử, còn không báo tên ngươi? - giọng nói ôn tồn của lão nhân đấy vang lên bên tai nàng làm nàng khẽ rùn mình nhưng nàng vẫn không động.
-- Hầy, lớp tiểu bối ngày nay thật sự không tôn trọng trưởng bối gì cả. Thật thương tâm mà.
Giọng lão nhân đấy tràn đầy bi thương cùng thất vọng. Phong Hà lòng cảnh giác đều không có suy giảm, nhưng nàng cũng không phải không biết lễ nghĩa. Lão nhân này thâm sâu khó lường, tuy nàng không cảm nhận được nội lực giao động xung quanh ông ta nhưng lòng phòng bị của nàng không phút nào không tăng thêm. Nàng nhanh chóng suy tính một lượt, xong vẫn quyết định báo tên cái tên giả nàng đang nhận...
-- Nha đầu, báo tên thật của ngươi!
Phong Hà cả người thoáng run rẫy, một nỗi sợ hãi mãnh liệt trào trên trong lòng. Diệp gia! Người Diệp gia! Nàng muốn bỏ đi nhưng hai chân lại cứng đờ không thể di chuyển dù là một ngón chân. Thanh Ảnh! Tại sao Thanh Ảnh lại không xuất hiện?! Hắn đang suy nghĩ thứ gì!? Tại sao lại không bảo hộ nàng!?....
-- Tiểu nữ tên gọi Diệp Lam Kỳ, không biết tôn tính đại danh của tiền bối? - nàng hơi cuối người cung tay dò hỏi
-- Hừm! - tiếng hừ lạnh của lão nhân khiến Phong Hà rùn mình một cái, nhưng nàng không vì thế mà cuối thấp đầu, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ. Ánh mắt của lão nhân lóe lên vài tia khó chịu nhưng nhiều hơn là ý thưởng thức.
-- Nha đầu ngươi thật sự có lòng tự trọng cao hơn núi. Nhưng nó không hẳn là xấu! Ta họ Tư tên một chữ Văn, người đời thường gọi ta là Đại sư.
-- .... Tiền bối không biết cố tình gặp tiểu nữ là có ý gì? - Phong Hà ánh mắt cảnh giác không suy giảm nhưng vẫn cung kính dò hỏi lão nhân nọ. Nàng biết, vị lão nhân này có thực lực rất mạnh, không cần biết mạnh đến mức nào nhưng đủ để lấy mạng nàng cũng khiến nàng phải nhanh chóng suy tính đường lui. Thanh Ảnh vẫn còn gần đây, nhưng khí tức của hắn đang cố thu liễm không ít, nàng không hề chắc chắn cùng Thanh Ảnh hợp lực thoát khỏi lão nhân này. Tốt hơn hết cứ tương kế tựu kế, nếu lão có ý muốn bất lợi với nàng thà ngọc đá cùng tan chứ không để cho lão khống chế mình!
-- Haha, quả thật là ta cố tình dẫn ngươi đến đây. Ngươi không biết nhưng ta đã quan sát nha đầu ngươi một thời gian cũng khiến cho ta rất ưng ý. Tư Văn ta một đời chưa từng thu đệ tử. Nha đầu ngươi tư chất không tồi, đáng cho ta thu nhận....
Phong Hà toát mồ môi lạnh, lão nhân này không đơn giản. Nhưng.... những lời lão nhân này nói là có ý gì?? Phong Hà sửng sốt, suy nghĩ nhanh chóng vận chuyển mấy lần nhưng không thể hiểu được hàm ý của lão, vẫn đứng bất động suy nghĩ miên mang. Đột nhiên một luồn khí lạnh thổi qua sau gáy khiến nàng hơi hơi rùn mình, một trận nhói đau đột nhiên truyền đến nơi khớp gối khiến nàng lảo đảo, quỳ phịch xuống.
-- Nha đầu! Còn không mau quỳ xuống bái sư?
Phong Hà một trận phát lạnh sau gáy, nàng cũng đã đoán ra được vài phần sự việc sảy ra, nội tâm cao ngạo bị kích phát. Nàng hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng đứng dậy chỉnh tranh lại quần áo trên người, ngạo nghễ quát to
-- Bắt ta nhận ngài làm sư tôn?! Dựa vào đâu?
-- Hừm, dựa vào đâu à? Dựa vào thực lực ta mạnh hơn nha đầu ngươi!! -- Lão nhân gia vừa trả lời xong, Phong Hà tưởng chừng như đại não mình bị nện một chiếc búa tạ vào, đồng thời nơi đầu gối lại truyền đến một cảm giác đau nhức, ép nàng mất đà ngồi xuống. Phong Hà nghiến chặt răng, nội tâm quật cường bị kích phát, lại một lần nữa đứng lên.
-- Chỉ dựa vào thực lực mà bắt ép ta? Đừng mơ!!
"Chát!!"
Phong Hà cảm thấy tiểu thối của mình tê rần không còn chút sức lực, ngã xuống đập một cái thật mạnh vào nền đất. Quả thật lão nhân trước mặt thực lực trên mình, nhưng như vậy mà muốn mình nhận bái sư, có đơn giản quá không?! Nàng nghiến răng, lại đứng bật dậy. Phong Hà nàng tự nhận không phải là chính nhân quân tử, càng không phải là thánh nhân nhưng nàng là một người trọng tình trọng nghĩa. Một khi bái nhận sư tôn tuyệt đối không nhận người thứ hai làm sư phụ, nàng làm sao không nổi giận khi có người bắt ép nàng nhận y làm sư tôn mình chứ!
-- Ngươi vẫn không muốn bái sư?
Phong Hà không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng khinh thường đáp trả.
"Chát!"
"Phịch"
"Chát! Chát!"
"Phịch! Phịch!!"
......
Đầu nguồn một con suối nhỏ cứ vang lên những tiếng như vậy đến mấy trăm lần. Lão nhân càng ép Phong Hà quỳ thì nàng lại mạnh mẽ đứng lên, chưa từng bị khuất phục. Lão nhân càng đánh, sắc mặt càng trầm, mà Phong Hà mỗi lần bị đánh buộc phải quỳ xuống nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ đứng thẳng người, mặt cho gối quần vải rách toát cả ra, mặt cho hai đầu gối nhỏ bé bị dập đến chảy cả máu, mặt cho hai tay nhỏ nhắn, xinh đẹp, mềm mại bám đầy bụi đất lẫn máu tươi, mặt cho hai chân run rẩy vẫn như cũ đứng thẳng người như một cây trường mâu. Qua ba canh giờ, Phong Hà cơ hồ không thể chống đỡ được nữa cho dù có nội lực Dương Châu Mạn đã gần như vắt kiệt nhưng, dù có chậm chạp, nàng vẫn gắng gượng đứng lên.
-- Hầy, nha đầu, tại sao lại phải cứng đầu như vậy chứ? Chỉ là một cái lễ bái qua loa cũng không cho lão già này thỏa mãn!
--... Ngài, không, hiểu... Ngoài cha mẹ, tổ phụ ta ra... Chỉ có... sư tôn... mới là người...ta thành tâm... lễ bái....
Phong Hà hai chân run rẩy đau nhức như róc da xẻ thịt, hơi thở hổn hển, hai mắt nhòe đi chẳng nhìn được gì phía trước, lại thêm sự suy yếu từng đợt ập đến trong cơ thể vì bị vắt kiệt nội lực, nhưng nghe được tiếng thở dài của lão nhân,nàng cơ hồ đáp lại theo bản năng, nhưng nàng vừa dứt lời, hai chân lại lảo đảo, ý thức mơ hồ dần chìm vào bóng tối. Cảm giác cuối cùng mà nàng có thể nhớ được là mình rơi vào một mảnh ấm áp, cảm nhận được một khí tức vừa quen vừa lạ gần bên người.....
Huyền Thiên Lăng nhìn nữ hài đang ngất đi trong lòng mình, ánh mắt không khỏi toát lên vài tia đau lòng cùng ôn nhu sau đó mới quay sang lão nhân nọ, thở dài một hơi
-- Tư Văn đại sư, ngài có vẻ làm hơi quá đà rồi!
Tư Văn đại sư thâm ý nhìn nữ hài đang ngất đi trong lòng thiếu niên, sau đó liền khẽ than nhẹ một tiếng
-- Nếu lúc trước người không thuyết phục ta nhận nàng làm đồ đệ, có lẽ sau này ta sẽ hối hận đến cuối đời.... Nha đầu này thiên tư hơn người, lại sở hữu ý chí kiên cường, sau này không sợ không làm được nghiệp lớn.... Chỉ đáng tiếc, nàng lại là nữ nhi...
-- Đối với ta, nàng là ai không quan trọng! Quan trọng nhất vẫn là cấp cho nàng một chỗ dựa vững chắc là tốt rồi! -- Thiếu niên cười khẽ, tay khẽ vén hai hàng tóc mai của nữ hài trong lòng mình rồi bế nàng vào một động khẩu gần đó, cũng là nơi mà Tư Văn đại sư đang sống. Tư Văn đại sư khẽ lắc đầu nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên nét cười. Nhâm nhi cốc trà đã nguội trên tay, Tư Văn đại sư mới cất tiếng trách móc
-- Chủ tử ngươi gặp nạn vậy mà ngươi lại không đứng ra bảo vệ nàng. Hai tên nhóc ám vệ Thừa Tướng phủ kia, còn không ra đây nhận tội? - Xa xa trong rừng cây truyền đến vài tiếng động, hai bóng người chợt lóe lên, nhìn lại một lần nữa trên mặt đất đã có hai bóng người đang đứng cung tay cuối chào Tư Văn đại sư. Thanh Ảnh hiện tại trên khuôn mặt đã không còn vẻ cười cợt hàng ngày, thay vào đó là chút gì đó tôn kính.
-- Xin thứ lỗi cho tôi đại sư tôn kính! Tôi chỉ chấp hành theo phó thác của Diệp đại nhân mà thôi.... - Tư Văn đại sư hừ lạnh một tiếng hỏi ngược lại một câu khiến Thanh Ảnh cứng lưỡi
-- Hiện tại nàng là chủ tử ngươi hay là lão hồ ly kia?
-- Ách!... Cái này....
-- Còn ngươi, Huyền Vũ. Hắn không thể còn có thể giải thích, vậy ngươi thì sao? Suy cho cùng ngươi đã theo hầu nàng từ khi còn bé tí -- Tư Văn đại nhân cười mà như không cười nhìn một nam tử trên hai mươi tuổi, diện mạo tầm thường không có gì bắt mắt đang đứng cạnh Thanh Ảnh. Y mỉm cười nho nhã, lần nữa cung người đáp
-- Ta tin tiểu thư có thể xoay sở được, không cần ta phải ra tay!
-- Câu trả lời rất khéo đấy! -- Tư Văn đại sư đặt cốc trà sang một bên rồi chầm chậm đứng dậy, cất bước
-- Tiểu tử họ Thanh, mau dẫn đường! -- Thanh Ảnh ngu ngơ không kịp tiêu hóa lời nói của đại sư, vẫn đứng ngây ra, bị Huyền Vũ đứng kế bên huých một cái ra hiệu mới giật mình chạy theo