Văn Hải thở dài nói:
- Hoa Tư chi quốc có xuất xứ từ thiên [Liệt tử, Hoàng đế]. Hoàng đế ban ngày ngủ mộng, chu du đến Hoa Tư thị chi quốc... Nước này không có soái trưởng, cứ tự nhiên mà hoạt động, dân nước này không biết thèm muốn thứ gì, cứ tự nhiên mà sống, không biết vui sướng, không biết sợ chết, không ai chết yểu, chỉ biết thân mình, không yêu không ghét...
Sau nửa canh giờ Vân Diệp rốt cuộc cũng biết Hoa Tư chi quốc là gì, đơn giản đó là biến thể của chốn đào nguyên, là nơi những văn nhân rỗi việc ảo tưởng ra, lại mượn danh Hoàng đế nói lại. Chỉ cần một câu là có thể giải thích vấn đề, vậy mà Văn Hải tiên sinh có thể thao thao bất tuyệt suốt một canh giờ.
Vân Diệp không muốn biết thập thần thái nhất là cái khỉ gì nữa, chứ nếu ngồi thêm một canh giờ nữa nghe lão nhân lèo nhèo giảng thuật thì thà tự sát cho xong, đơn giản chắc là một thần linh bịa đặt ra mà thôi. Theo suy luận của y, Vân Diệp biết đại khái nửa đời Nhan Chi Suy nghiên cứu cái gì, nửa đời lão đầu tử nghiên cứu thay đổi chế độ xã hội mà thôi.
Quyển sách này chính là do lão đầu tử tự viết, mở đầu thì đề cao Hoa Tư chi quốc của Hoàng đế, xem ra với vô vi lão đầu tử có tâm đắc. Nhưng vậy không hợp lý, lão đầu tử à, khi còn sống sao không nói, lịch sử chứng minh rồi cơm tập thể không ăn được, ăn cơm tập thể kết quả tất cả mọi người đều chết đói.
Không cần phải nói, lão đầu tử nhất định còn có phân tích về [Đào hoa nguyên ký]. Vân Diệp cầm sách lên tìm mấy chữ này, quả nhiên xuất hiện mấy chữ chốn đào nguyên (đào hoa nguyên) này. Trong những câu chữ này, có thể thấy lão đầu tử phiền muộn với vương triều phong kiến thế nào.
Vân Diệp cũng phiền, thế nhưng y biết rõ ràng, hiện tại đang là thời kì đỉnh cao của thời kì phong kiến hoàng quyền, Lý Nhị hùng tài đại lược thu thiên hạ về một mối, dùng thủ đoạn mạnh chế yếu. Chỉ cần xem Trường An trú quân thì biết, thành tinh nhuệ vây quanh Trường An, chỉ cần xuất hiện phản loạn, lập tức sẽ có đại quân giết tới, kẻ nào tạo phản kẻ đó chết.
Không cần ghi chú lại sách lão đầu tử làm gì, biết tư tưởng của lão là tốt rồi, chỉ cần nhớ kỹ mấy câu trong thư lão đưa là được. Quay đầu hỏi Lý Cương bảo đã đọc xong, nói mấy câu cho qua loa lấy lệ. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Tiểu tử, biết ngươi không có hứng thú đọc hết sách, thế nhưng tâm tư lão phu ngươi cũng hiểu. Chẳng qua lão phu vẫn còn muốn nói cho ngươi một việc, đó chính là Hoa Tư chi quốc có tồn tại, năm Đại Nghiệp thứ năm lão phu gặp ngươi, kiến thức với bọn ta tuyệt nhiên bất đồng, nói những lời rất lạ, như xuất phát từ Hoa Tư, lão phu khoản đãi một ngày, ngày sau đã bặt vô âm tín.
Ngươi cũng rất kỳ quái, thế nhưng lão phu rốt cuộc xác định, ngươi vẫn là dòng dõi nhà Hán ta, con mắt màu vàng nói rõ huyết mạch của ngươi cũng có huyết thống người Hồ, đây là kết quả của Hồ Hán tạp cư, chẳng có gì lạ. Hôm nay đại bộ phận người Đại Đường đều là như vậy. Đáng ngờ nhất là ân sư của ngươi, lão phu rất nghi ngờ lão đến từ Hoa Tư chi quốc, mà không phải là Bạch Ngọc kinh hư ảo nào đó.
Vân Diệp ngồi trên ghế cười không thở nổi, Nhan lão đầu à, Bạch Ngọc kinh có thể là giả, vậy Hoa Tư chi quốc của lão chẳng lẽ nhất định phải là thật?
Hậu thế dân số tăng thêm nhiều, người người chen chúc sao không ai phát hiện đào hoa nguyên? Hoa Tư chi quốc của lão dựa vào cái gì mà bảo tồn mấy nghìn năm thần bí? Nếu như bọn họ không tiếp xúc với ngoại nhân, nói không chừng sẽ có một đường phát triển khác. Nếu nhân số nhiều thì không có khả năng ẩn núp, ngược lại nhân số ít, chỉ là kết hôn cận huyết sẽ khiến bộ tộc này trở thành ngu si, rồi trở thành bụi mờ lịch sử.
Gần đây thần tiên rất nhiều, nhà nào cũng xuất hiện một hai thần tiên, chẳng lẽ Nhan Chi Suy cũng có ý định này? Suy nghĩ của lão đầu tử mới chỉ là suy đoán, về những phần Hoa Tư chi quốc đều bị Vân Diệp loại bỏ, lịch sử Trung Hoa rất rất lâu đời, có nhiều phần lịch sử chúng ta không thể nào biết chi tiết, vì vậy suy đoán nhiều lắm, không cách nào chứng minh tính đúng đắn của nó, cho nên cứ bỏ qua là được.
Lão nhân gia đã khổ cực viết thư, Vân Diệp phải đọc một lượt mới phải đạo. Một tháng trôi qua Vân Diệp không làm chuyện gì khác, chỉ chuyên tâm đọc trứ tác của Nhan lão đầu, không cần hiểu thấu đáo, chỉ cần xem hết là được rồi.
Một tháng rất nhanh đã qua học sinh phải theo Lý Cương, Nguyên Chương tiên sinh tới Vạn Dân cung tiếp nhận khảo hạch của hoàng gia. Lý Nhị vẫn như cũ tách đệ tử thư viện và học sinh bình thường ra khỏi nhau. Năm nay tiến sĩ chỉ có danh ngạch, bằng với năm ngoái, thế nhưng có một danh ngạch chuẩn bị riêng cho học sinh thư viện. Vì chuyện này Vân Diệp đi tìm hoàng đế tranh luận, lại bị hoàng đế thô bạo sai thái giám đuổi y khỏi hoàng cung, đẩy ra Chu tước đại nhai, còn bị uy hiếp, nếu như còn lằng nhằng thì tới Tông nhân phủ mà hỏi. Tông nhân phủ thì có liên quan khỉ gì? Vân Diệp nhảy lên chửi bới, hoàng đế thì y không dám chửi, nhưng Đoạn Hồng thì y chửi không tiếc lời. Đoạn Hồng trời sinh tốt tính, nghe Vân Diệp mắng đến khô cả mồm vẫn cười nói:
- Vân hầu, bệ hạ mệnh chúng ta ném ngươi ra Chu tước đại nhai, nô tài chợt phát hiện, nơi ngài đứng còn không phải là Chu tước đại nhai, cho nên cần mang ngài đi quẳng một lần nữa.
Vân Diệp nhanh chân bỏ chạy, người này cũng không phải người thích nói giỡn, đã nói ném là ném. Lưu Tiến Bảo tìm cho Vân Diệp một cái ghế, sai người dựng một cái lều, còn mượn từ nhà dân một cái bàn, châm một bình trà, thỉnh Hầu gia ở dưới lều chờ.
Các châu phủ khác dẫn tới hơn sĩ tử, đều an bài khảo thí ở lễ bộ. Cũng giống như thư viện, đều được dán tên, sau đó do thư lại sao lại bài thi một lần, mới đưa tới cho ba người Phòng Huyền Linh, Vương Khuê, Tiêu Vũ chủ phê, do Lỗ Dĩnh Đạt và người khác hỗ trợ.
Bài thi của thư viện do hoàng đế bệ hạ tự mình phê duyệt. Còn đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đỗ Như Hối, Đường Kiệm phụ trợ. Lần thi này chính là để Lý Nhị xem lại các thành quả của giáo dục.
Vân Diệp ngồi trên Chu Tước đại nhai lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Đề toán học do y và Hi Bạc Đế Á ra, thế nhưng Ngũ kinh chính nghĩa các loại đề mục y lại không biết gì cả. Những người ra đề mục là Lý Cương, Nguyên Chương, Ngọc Sơn tiên sinh không cho Vân Diệp biết lấy một chữ, đồng thời đối với việc Vân Diệp cho học sinh quyển giới hạn phạm vi đề thi khinh bỉ không thôi. Vì chuyện này mà Lý Cương đã mắng Vân Diệp ròng rã suốt hai canh giờ.
Phong phạm quân tử? Ta có thứ này sao? Vân Diệp rít gào trong lòng, những đệ tử này đều do y dạy dỗ mấy năm nay, khác với bọn Trưởng Tôn Xung, Mạnh Bất Đồng, Uất Trì đại ngốc, Đoạn Mãnh. Học sinh lần này cũng coi là nhóm học sinh chính quy nhất, trước nhóm này đã có một nhóm đi vào các bộ môn của Đại Đường, tất cả đều thông qua huân quý đề cử. Nhưng lần này khác, đám huân quý không còn quyền lợi này, đám học sinh muốn nhập sĩ, nhất định phải qua khảo thí một lần, qua khảo nghiệm của hoàng đế.
Vương Huyền Sách, Thôi Chấn, Hầu Kiệt, Nguyên Gia, Thẩm Công Hải đều là những người nổi bật trong lứa học viên kỳ này. Vân Diệp hi vọng nhất là Vương Huyền Sách, Hầu Kiệt, một người to gan lớn mật, một người âm mưu quỷ kế. Thôi Chấn là đệ tử của môn phiệt, sau khi vào thư viện có thể tuân thủ nghiêm ngặt quy củ thư viện, là người tuyệt đối thông minh, chỉ có điều không hợp với các đệ tử thư viện khác.
Quằn quại nửa ngày mới thấy Vương Huyền Sách thảnh thơi đi ra khỏi Chu Tước môn. Hắn vừa thấy Vân Diệp ngồi trước lều thì lật đật chạy tới, sau khi hớp cạn một ngụm trà liền nói:
- Tiên sinh vì sao nôn nóng bất an, theo học sinh thấy đề mục lần này chỉ có toán học còn khó một chút, vật lý có chút rắc rối, hình học, dược vật học là còn khiến người đau đầu, còn lại các đề mục khác đều chỉ ở mức trung bình. Bệ hạ tự mình ra sách luận yêu cầu chúng ta bình luận địch nhân Đại Đường, chuyện này có đáng gì, học sinh chỉ cần thời gian một nén hương đã đáp xong. Chung quanh Đại Đường đáng được gọi là địch nhân liệu có mấy nhà? Với quân Đại Đường ta, bình định bọn chúng dễ như trở bàn tay, chỉ có Thổ Phồn khó khăn chút, Nam Chiếu trắc trở chút, còn lại không đủ để luận.
- Phét lác, Cao Ly chính là khúc xương khó gặm nhất.
Vân Diệp vẫn phiền não như vậy.
- Chinh Cao Ly khó càng thêm khó vì mùa đông rất dài, chiến sự còn chưa kịp triển khai hoàn toàn thì đã phải chuẩn bị để đối phó với ngày đông giá rét. Nếu như không phải vì vậy, thì từ tiền triều Cao Ly đã bị đại quân nghiền ra bã. Học sinh lại có cái nhìn khác với Thổ Phồn, bọn họ cũng giống chúng ta, cũng là gần đây mới thống nhất. Nghe các thương nhân nói, đó cũng là một quốc gia cực kỳ lớn, các võ sĩ dũng mãnh thiện chiến. Đáng ghét chính là bọn họ xuống bình nguyên, khí lực sẽ tăng nhiều, còn chúng ta lên cao nguyên chiến lực lại giảm mạnh. Chúng ta đánh Thổ Phồn một đường leo dốc, bọn họ lại mượn sơn xuyên địa thế dễ dàng đào tẩu, cho nen học sinh coi Thổ Phồn là uy hiếp lớn nhất.
- Lần trước ngươi muốn tới Thổ Phồn để tìm hiểu một phen, lúc đó ta không đồng ý, bây giờ ngươi còn can đảm ngày đó chăng?
- Ha ha ha, tiên sinh, Vương Huyền Sách từ nhỏ gan lớn, có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng, học sinh nếu đã cho rằng Thổ Phồn là đại họa tâm phúc tương lai của triều ta, thì việc tới cao nguyên một lần chính là tâm nguyện suốt đời học sinh.
Nói chuyện với Vương Huyền Sách một lúc, tâm tình Vân Diệp cũng bình ổn lại. Lúc này học sinh thư viện cũng bắt đầu lục tục từ hoàng cung đi ra, tới bên người Vân Diệp, nói chuyện trên trời dưới biển rất là náo nhiệt.
Học sinh thư viện ít nhất ai cũng học được một bản lĩnh, đó là tâm bình tĩnh. Coi như là trong lòng lo lắng cho tiền đồ bản thân, thế nhưng biểu hiện ra bên ngoài đều là bộ dạng thản nhiên.
- Tiên sinh có điều không biết, những người được châu phủ đề cử không những muốn trả lời bài thi của họ, mà còn muốn trả lời bài thi của chúng ta. Theo gia phụ nói, đây là bệ hạ lo lắng những cử tử này làm loạn, hôm nay bọn họ cũng thử qua bài thi của chúng ta, mới biết thế nào là dễ, thế nào là khó.
Bọn họ chỉ thi hai bài tạp văn, lại thêm châm, minh, luận, biểu các loại văn thơ, còn có một bài phú. Đệ tử không rõ bọn họ học mấy thứ này thì tương lai làm quan thế nào? Làm sao thay thiên tử dạy dân?
Châu huyện nào công vụ cũng rất phức tạp, không chỉ phải biết việc nông, hiểu công thương, còn phải hiểu rõ luật pháp Đại Đường, hiểu rõ làm sao ứng đối thiên tai. Quan trọng nhất là làm sao để cho bách tính trong địa phận mình quản lý mau chóng giàu có lên, không phải cứ ngồi trên công đường khua môi múa mép là có thể làm tốt. Gia phụ nói ngay cả bản thân gia phụ cũng phải mày mò thử nghiệm đến , năm mới rõ được cách làm quan tốt như thế nào, việc nhọc nhằn này những tên đó sao có thể đảm nhiệm được? danh ngạch tiến sĩ chính là đại biểu cho địa phương quan, thương thay bách tính của châu huyện lại gặp phải khổ nạn.
Vân Diệp nhìn tiểu tử đang có chút hả hê, tức giận trừng mắt nói:
- Ngươi thì biết cái quái gì? Đấy là vì bệ hạ muốn dẹp ức khí của các học sinh khác. Vì sao các năm trước đây chỉ phong một, hai chục tiến sĩ? Chính là bởi vì tránh chuyện như vậy nên mới chiêu ít một chút, hầu hết đều là tiến cử từ quan viên. Thế nhưng tiến cử từ quan viên cũng có khuyết điểm, đó chính là người được tiến cử đều là đệ tử phú gia, đệ tử bình dân tiểu hộ rất khó xuất đầu. Thế cho nên một thời gian dài những năm cuối Hán triều, mới xuất hiện những chuyện hoang đường như cử tú tài không biết sách, cử hiếu liêm không biết hiếu thuận.
Phụ thân làm quan, nhi tử cũng sẽ trở thành quan, như vậy không hay, đối với Đại Đường không có tí điểm tốt. Hiện tại các ngươi không cần lo lắng điểm đó, dù phụ thân các ngươi làm quan thì các ngươi cũng không cần lo người khác nói các ngươi làm quan là do dựa dẫm vào phụ thân. Trong thư viện chúng ta, nếu như các ngươi không nói thì không có ai biết cha các ngươi làm quan, mà dù có biết thì tên của phụ thân các ngươi trong thư viện cũng chẳng có nghĩa lý gì. Khi Hồng Thành xử phạt các ngươi có bao giờ vì cha các ngươi mà đánh thiếu đi vài cái?
Vân Diệp nói làm cả đám cười to, Vân Diệp thấy học sinh ra cũng gần hết thì cười nói:
- Các ngươi hợp cách hay không thì nhìn bệ hạ là đoán được rồi. Hiện tại các ngươi coi như là đã xuất môn Ngọc Sơn thư viện, đi làm việc của mình đi thôi, dù cho đi thanh lâu cũng là việc của các ngươi. Từ hôm nay trở đi, quy củ thư viện sẽ không còn ràng buộc các ngươi nữa, nhớ ngày sau đến thư viện lĩnh bằng tốt nghiệp. Hiện tại việc các ngươi cần phải làm là tìm môn lộ, mở rộng quan hệ, bái phỏng bằng hữu, đi đi thôi.
Vân Diệp nói hồi lâu nhưng phát hiện các học sinh đều không có động tĩnh gì thì cười nói:
- Các ngươi khổ nhiều năm như vậy rồi, giờ phóng túng một chút cũng không sao. Đừng luyến tiếc thư viện nữa, đủ lông đủ cánh rồi, cũng đến lúc phải bay nhảy rồi, đừng chậm trễ nữa. Lẽ nào học sinh thư viện ngay cả chút quyết đoán cũng không có? Mau đi đi, các ngươi không biết những người muốn có các ngươi đang đỏ mắt đến thế nào sao.
Không biết từ bao giờ trên Chu Tước đại nhai đã đứng đầy người y phục cao quý, đều một vẻ mặt mong mỏi nhìn những học sinh đi ra từ hoàng cung, trong đó chiếm số nhiều là thương nhân.
Vân Diệp lên xe ngựa, vừa mới thả mành xuống thì nghe học sinh bên ngoài nói lớn:
- Chúng đệ tử bái tạ ân giáo huấn của tiên sinh, đời này kiếp này không dám quên. Viện huấn của thư viện cũng không dám quên. Tiên sinh bảo trọng, đệ tử đi đây.
Vân Diệp nghe vậy mắt nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống. Lấy tay gõ gõ thành xe, Lưu Tiến Bảo liền hét lớn một tiếng thúc ngựa chạy về hướng Ngọc Sơn.
Một nhóm học sinh này đã thông qua khảo hạch của thư viện, cho nên từng người đều có năng lực tốt nghiệp. Hiện tại giấy chứng nhận của thư viện có giá trị rất cao. Nếu như học sinh không nhập được sĩ thì sẽ có vô số thư viện, gia thục (dạy học tại nhà) mời làm tiên sinh, cũng sẽ được hiệu buôn mời làm đại chưởng quỹ, thậm chí còn được huân quý mời phụ tá. Từ ngày tốt nghiệp này, bọn họ cũng đã đứng trên vị trí đỉnh xã hội.
Thẩm Công Hải nhìn mã xa của tiên sinh đi xa rồi thì huýt sáo một cái, lập tức một chiếc mã xa cực kỳ sang trọng nhanh chóng chạy tới. Không cần hắn nói, Nguyên Gia, Chu Tung, Diêu Tứ không chút khách khí đã nhảy tọt lên mã xa, còn cố ý vén rèm xe lên để người khác đều nhìn thấy, mũ tốt nghiệp đang đội trên đầu, ba người lắc lắc làm hai dây vung vẩy phía sau, trông rất ra dáng bác học.
Thẩm Công Hải đội kim quan, phía trên còn có một viên hồng nhung cầu biểu thị thân phận nha nội của hắn. Với ba người này hắn cũng hết chỗ nói, đến thanh lâu có cần phải khoa trương như vậy không, để tất cả mọi người đều biết?