Đường Chuyên

chương 859: sư tử đá kỳ lạ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Diệp nhầm rồi, Diêu Tư Liêm tới Ngọc Sơn chỉ có một mục đích, là in Lương thư và Trần thư thành sách. Lương thư năm mươi sáu quyển, Trần thư bốn mươi hai quyển, thực ra không nhiều, thêm vào lão tiên sinh rất keo kiệt, không có chữa thừa, nên theo Vân Diệp thấy chỉ là hai cuốn sách mỏng thôi.

- Vân hầu cũng biết, lão phu cả đời chỉ biết đọc sách, không biết tích góp gia tài, trong nhà có mỗi một đống sách mà thôi. Bản thảo hai cuốn Lương thư và Trần thư đã hoàn thành, mãi chưa được sao chép, nay nghe nói thư viện in sách hiệu suất cực cao, lão phu nóng lòng muốn đem hai cuốn sách này xuât bản, mong Vân hầu giúp cho.

Ông già nói xong liền đẩy một cái bọc tới, Vân Diệp mở ra xem, là hai bản thảo, chính là hai cuốn sử nổi danh kia, còn có một tấm phiếu của tiền trang, chỉ có năm mươi ngân tệ. Vân Diệp dở khóc dở cười, lão tiên sinh còn tưởng in sách phải thu tiền, không biết rằng thư viện in sách phải trả ông ta tiền.

Vân Diệp đặt tờ phiếu sang một bên, gọi phó dịch tới bảo tìm chưởng quầy của xưởng in, người ta là chuyên gia, biết tin hai cuốn sách này cần bao nhiêu chi phí, phải trả Diêu Tư Liêu bao nhiêu tiền, đều có quy định cả rồi.

Không bao lâu sau chưởng quầy tới, trước tiên hỏi tên lão tiên sinh, sau đó xem bản thảo, ước lượng số chữ toàn bộ sách, cuối cùng chắp tay nói:

- Diêu tiên sinh, hai cuốn tổng cộng một trăm tám mươi ngân tệ được không? Mỗi cuốn in một nghìn bản, tổng cộng là hai nghìn bản.

- Mỗi cuốn một nghìn bản?

Diêu Tư Liêm mắt suýt lọt khỏi tròn, ông ta chưa bao giờ nghĩ xách của mình có thể in thành một nghìn cuốn, ông trời ơi, cả một xe trâu. Nhưng nghĩ tới một trăm tám mươi ngân tệ, cắn răng nói:

- Không vấn đề, lão phu sẽ đi gom tiền, các ngươi in đi, giá rất phải chăng.

Chưởng quầy tưởng nghe nhầm, mãi mới nói được:

- Diêu tiên sinh không phải trả chúng tôi tiền, mà chúng tôi trả tiên sinh tiền.

- Các ngươi trả ta tiền?

Diêu Tư Liêm đứng bật dậy rồi lảo đảo ngã xuống ghế, xưa nay thuê người chép sách đều phải trả tiền, không ngờ giờ lại đảo ngược, thành in sách phải trả tiền. Hoang mang nhìn Vân Diệp:

- Vân hầu, không cần làm thế, lão phu tuy không giàu có, nhưng hơn một trăm ngân tệ vẫn lo được.

- Giản Chi tiên sinh, đúng là in sách phải trả tiền cho ngài, chứ không phải ngài trả tiền. Tiên sinh nghĩ mà xem, ngài vất vả viết ra sách, chúng tôi mang đi phát tài, dùng thành quả của ngài thì phải trả ngài tiền. Tiên sinh yên tâm, không phải Vân Diệp tác quái, Lý Cương, Nguyên Chương, Tiêu Vũ tiên sinh in sách đều được trả tiền, không phải chỉ mỗi mình ngài.

- Làm sao được, văn chương là chuyện thiên cổ, muốn lão phu lấy ra bán kiếm tiền là không được. Các ngươi in bao nhiêu thì in, không cần trả tiền lão phu.

Diêu Tư Liêm lắc đầu:

- Tới giờ sao còn cái tính thối này, đông không biết tới cái ấm, năm được mùa mà vợ đói con khóc, đầu đau răng rụng, còn giữ thể diện, không biết tự lo, lại đi giáo huấn người khác.

Bên ngoài có tiếng vọng vào, Vân Diệp nghe kiểu nói chuyện này là đau đầu, Diêu Tư Liêm chẳng hề phật ý:

- Không phải cá, sao biết niềm vui của cá.

Nói xong định đi, không ngờ bên ngoài có người vào kéo Diêu Tư Liêm đi, Diêu Tư Liêm vùng vẫy mấy lần không thoát, đành mặc kệ.

- Vân tiểu tử, sách của Yếu Tử Kiểm phải in cho tốt, lão già này là người bần tiện, nhưng học vấn tuyệt đối là hàng đầu, in hai nghìn cuốn ngươi sẽ không lỗ đâu, thu lại bản thảo đi, đồ thư quán cần lưu trữ. In ngay trong đêm, mai cho ông ta trăm cuốn, nếu cần thêm chi phí lấy từ bổng lộc của ta là được.

Nghe giọng Nguyên Chương tiên sinh từ xa truyền lại, Vân Diệp bảo chưởng quầy:

- Nghe rõ chưa, cứ theo đó mà làm, xem ra tối nay Diêu tiên sinh không về nhà đâu, in trăm cuốn trước đem tới chỗ Nguyên Chương tiên sinh.

Chưởng quầy vâng lời ôm bản thảo lui ra.

Không biết Nguyên Chương có thể giữ Diêu Tư Liêm ở lại thư viện dạy học không, nhưng có vẻ sẽ không định bỏ qua cho Diêu Tư Liêm, chỉ nghe hai câu "đông không biết tới cái ấm, năm được mùa mà vợ đói con khóc" mà xét thì Diêu Tư Liêm là con mọt sách chân chính, gia cảnh không tốt, chẳng hiểu Lý Nhị làm gì, một vị đại nho như vậy mà không ngó ngàng tới, thật đáng tiếc.

Dẫn hai đứa bé đi chơi trong thư viện rất lâu mới về nhà, thấy Lão Tiền đang sai gác cửa lau dọn cửa, thuận miệng hỏi:

- Lão Tiền, ở đây không bẩn, sao phải lau rửa lại? Ta thấy sàn đá cũng lau rửa qua rồi.

- Hầu gia, vì xui xẻo, vừa rồi có một con lừa hoảng sợ, kéo xe chạy loạn trên phố, nếu không phải hộ vệ nhà ta chém chết, không biết làm bao nhiêu người bị thương, mặt đất toàn máu lừa, không rửa không được.

Vân Diệp thấy lạ vô cùng, nhưng nghĩ mãi không ra chỗ nào bất thường, đang định vào cửa thì nghe thú Vượng Tài đeo giọ mõm kêu ư ủ, muốn lao vào con sư tử đá, chẳng những chó Vượng Tài mà cả ngựa Vượng Tại cũng dựng vó lên, không ngừng hí vang. Vân Mộ giữ lấy chó Vượng Tài, hai con Vượng Tài không ngừng lui lại, chó Vượng Tài thậm chí hất giọ mõm đi, ngậm áo Vân Mộ kéo chủ vào phủ.

Con ngươi Vân Diệp đảo một vòng, lần này y nhìn ra rồi, cả hai con Vượng Tài đều sợ hãi hai con sư tử đá trước phủ, xét từ phản ứng vừa rồi của chó Vượng Tài thì nó vô cùng thông minh, khác hoàn toàn với những con Tạng ngao khác, một con chó như thế lại vô duyên vô cớ cắn người?

Tiền quản gia bế Vân Bảo Bảo còn ở trên xe vào trong lòng, cũng kinh hãi nhìn quanh, lấy thân thể của mình che chắn Vân Bản Bảo, thận trọng lui vào phủ.

Vượng Tài cào vó lên mặt đất dứt khoát không vào phủ, Vân Diệp lòng máy động, sai hộ vệ đã rút đao kiếm khỏi vỏ vào phảu lấy một bình nước hoa và một miếng vải, chẳng mấy chốc đã có, Vân Diệp mở bình nước hoa đổ vào khăn bịt mũi Vượng Tài, nó liền yên tĩnh lại.

Vân Diệp mặt âm trầm đáng sợ, dắt Vượng Tài qua cửa, giao cho mã phu, gỡ Vân Mộ khỏi miệng chó, giao cho Na Mộ Nhật nghe tin chạy tới, bảo họ đi vào, ở cùng Tân Nguyệt, không được ra ngoài. Lão Giang xách nỏ xuất hiện ở nóc nhà, hộ vệ Vân gia trong khoanh khắc chuẩn bị sẵn sàng.

Vân Diệp dắt chó trong nhà ra, vừa tới cửa đã sợ đái ra, chân chũn nhoét quỳ xuống đất, vùi đầu giữa hai chân không dám nhúc nhích.

Xác định được rồi, là sư tử đá bên trái, vừa định ra ngoài thì bị Lão Tiền ôm chặt lấy, một hộ vệ gần cửa nhất cắn răng xông ra, cầm đao từ từ áp sát sư tử đá, bất kể hắn quan sát thế nào cũng không phát hiện con sư tử đá có gì không ổn, nghi hoặc quay đầu nhìn Vân Diệp.

- Lão Tiền, lấy vôi rửa con sư tử đá đó, lấy chổi cọ thật sạch, nó bị người ta đổ nước tiểu dã thú lên, cho nên chó và ngựa mới sợ.

Nghe Vân Diệp giải thíc, Lão Tiền liền yên tâm, mới đi được vài bước, đột nhiên quay lại nói:

- Hầu gia, người bị chó cắn kia e có vấn đề, lão nô phái người đi tra.

- Đừng vội, mang theo người của quan phủ đi, riêng người nhà ta e không nói rõ được, nếu ta đoán không nhầm thì nhà đó đã chết rồi, sư tử đá cũng không động vào vội kẻ tên là Đào Tứ Bảo quá khả nghi, Lưu Tiến Bảo, mang yêu bài của ta tìm Hạ Thiên Thương, nói là có đại án phải tra.

Trong tích tắc Vân Diệp đã hiểu rõ ràng, đám thần nhân khốn kiếp lại mò tới rồi, Hàn Triệt dùng người chết làm lễ vật, còn tên khốn kiếp này giở trò âm hiểm.

Trước tiên là ra tay từ thanh danh của Vân gia, không biết bôi cái gì lên người Đào Tử Bảo, chắc là nước đái chồn, khiến Vượng Tài cắn, biết Vân gia không ngồi yên, sẽ bồi thường, tới tối giết chết Đào Tứ Bảo, Vân gia bồi thường lần nữa, giết cả nhà Đào Tứ Bảo, chỉ một việc rất nhỏ, chỉ hai đêm đã thành thảm án diệt môn. Vết xe đổ của nhi tử Lý Thần Thông chưa xa, tới khi ấy Vân gia có trăm miệng cũng không cãi được, thanh danh bị hủy trong sớm tối.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio